Chương 310: Sinh nhật anh

Gần đây, anh được Chu Nhất dẫn dắt càng ngày càng biết biểu đạt yêu cầu của mình, thỉnh thoảng nói ra những điều khiến Nhiếp Thư Diêu nghe xong dễ mềm lòng.

Ví dụ: Nhiếp Thư Diêu, từ nhỏ anh đã ghét mùt vị của bơ.

Khi Nhiếp Thư Diêu hỏi anh thích vị gì, anh sẽ giữ lấy đầu của cô hôn cô, dùng giọng nói cùng tiếng thở dốc trả lời cô: "Vị đào trắng."

Chu Nhất buông bàn tay nhỏ bé đang che miệng mình ra, cười lớn: "Mẹ! Không cần im lặng! Ba Muốn nghe chúng ta nói chuyện!"

Nhiếp Thư Diêu lập tức nói với cậu nhóc: "Nhưng không thể ồn ào như vậy, sẽ làm phiền chú tài xế."

Chu Nhất vội vàng che miệng lại, để lại một khe hở nhỏ ở giữa, nói nhỏ: "Chú tài xế, thật xin lỗi, cục cưng sẽ nói nhỏ!"

Nhiếp Thư Diêu xoa đầy cậu bé.

"Ngày mấy rồi?" Chu Đạc đột nhiên hỏi.

Nhiếp Thư Diêu có chút kỳ quái, vì sao anh lại hỏi cô hôm nay là ngày bao nhiêu, cô mở điện thoại ra xem: "Hôm nay... Là ngày mười lăm."

Đã là ngày 15 tháng 12 rồi.

Ngày mai là sinh nhật Chu Đạc.

Anh đang nhắc cô chuẩn bị.

Nhiếp Thư Diêu quay đầu nhìn ra ngoài cửa số, người đàn ông buông tay cô ra, duỗi cánh tay ra, ôm lấy một bên má, cằm và một phần cổ cô, dùng sức kéo cô vào trơng lòng mình, cúi đầy xuống nhìn cô: "Quên à?"

"Không có." Nhiếp Thư Diêu chớp mắt, lỗ tai có chút đỏ lên, cô không muốn nói những lời này ở trước mặt con, trong lòng ít nhiều vẫn cảm thấy xấu hổ.

Chu Đạc xoa cằm cô, buông ra, dựa người vào ghế sau, cánh tay thon dài vẫn đặt sau lưng cô, nhe0 mắt nhìn cô, hầu kết bên dưới cổ áo lăn lên lộn xuống, anh hít một hơi: "Mười lăm ngày."

Anh cấm dục mười lăm này, cũng vì ngày mai, không phải vì tiết kiệm sức lực, mà là vì sợ Nhiếp Thư Diêu chịu không nổi.

Mặt Nhiếp Thư Diêu đỏ tới tận mang tai, rõ ràng là vô cùng xấu hổ nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nói: "Anh... Vất vả rồi.."

Chu Đạc không biết hắn có phải đang cười hay không, bên tai truyền đền một tiếng xào xạc, Nhiếp Thư Diêu quay đầy nhìn sang, trong mắt người đàn ông hiện lên ý cười nhàn nhạt, anh nhìn cô một lúc, lòng bàn tay to lớn giữ chặt gáy cô, sau đó kéo người về phía trước.

Khi khoảng cách đã gần lại, cảm giác xâm lược trong đôi mắt tràn ra ngoài, chúp mũi cô ngửi thấy mùi tuyết tùng nồng đậm, giọng nói của anh trầm thấp, mềm mại bao bọc trong hơi nóng sàn sạt truyền vào tai cô.

"Đây là lần đầu tiên anh."

"Mong chờ sinh nhật của mình như vậy."

Tám giờ tối, Lục Vận Phục Gọi điện cho Chu Đạc, hỏi ngày mai anh ấy có sắp xếp gì không, nếu không có gì, anh ta sẽ tự mình sắp xếp.

Câu trả lời là: "Có."

Lục Vận Phục thâm mắng trong lòng, tên chó má này sinh một đứa con là không giông với lúc trước nữa, lần đầu tiên tự sắp xếp cho sinh nhật của mình, còn hỏi Chu Đạc ngày mai sẽ gặp nhau ở đâu.

Câu trả lời anh ta nhận được là: "Không có sắp xếp cho mấy người."

Lục Vận Phuc tức giận nhưng cũng chỉ có thể chửi bới trong điện thoại, sau đó gọi cả Đỗ Hữu Tòng và Phùng Tiểu Ngư gọi video, cuối cùng bọn họ đều bị chặn

Bọn họ không hay biết, bữa tiệc sinh nhật của Chu Đạc đã bắt đầu từ nửa đêm hôm đó.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: