Chương 306: Đến đón cô

Chu Đạc bận rộn công việc, nếu cô cũng bỏ Chu Nhất lại chuyên tâm làm việc, Chu Nhất sẽ trở thành một đứa trẻ bị bỏ lại, hoặc một đứa trẻ bị bỏ rơi không có ông bà.

Cô cũng không thể để cậu bề ở nhà một mình, tất nhiên là bây giờ Chu Nhất sẽ có nhiều người bạn mới đồng hành cùng cậu nhưng không quan trọng bằng sự đồng hành của ba mẹ.

Cô vẫn hy vọng có thể trực tiếp lớn lên cùng con trai, ít nhất là được nhìn cậu nhóc đi học mẫu giáo, kết bạn và có cuộc sống thường ngày nho nhỏ của riêng mình, rồi sau này mới nghĩ đến công việc của mình.

Các đồng nghiệp không muối chia tay cô, bọn họ đi cùng sếp tiễn cô ra ngoài, kết quả là họ nhìn thấy ba chiếc xe hơi sang trọng đậu trước cửa công ty, chiếc đầy tiên là Bentley Flying Spur, chiếc thứ hai là Rolls-Royce Cullinan và chiếc thứ ba là
Maybach S600.

Nhìn thấy Nhiếp Thư Diêu đi ra, Hứa Cương ngồi ở ghế phụ lập tức xuống xe, mở cửa ghế sau, dừng ở cửa chờ cô đi tới.

Khi ông chủ nhìn thấy Hứa Cương, anh ta còn tưởng người này là bạn trai mới của Nhiếp Thư Diêu, lập tức khen một câu:
"Không tệ, Thư Diêu, anh bạn.."

Anh ta còn chưa kịp nói xong từ "bạn", Chu Nhất ngồi ở ghế sau đã nhìn thấy Nhiếp Thư Diêu đi tới, cậu bé định nhảy ra khỏi xe với đôi chân ngăn ngủn nhưng bị Hứa Cương đỡ lấy đặt xuống đất.

Cậu nhóc chạy nhanh như một viên đạn pháo nhỏ, tới trước mặt Nhiếp Thư Diêu: "Mẹ ơi! Cục cưng rất nhớ mẹ!"

Nhiếp Thư Diêu vội vàng cúi người bế cậu bé lên, trên mặt nở nụ cười: "Mẹ cũng rất nhớ con!" Chu Nhất ôm mặt cô, hôn lên mặt cô hơn mười cái: "Cục cưng và ba tới đón em tan làm, cục cưng rất ngoan, cục cưng không quẩy đâu."

Trên mặt cậu bé đang viết: Cục cưng có giỏi không? Mau khen cục cưng đi.

Nhiếp Thư Diêu cười hôn lên mặt' cậu nhóc: "Cục cưng của chúng ta thật giỏi."

Các đồng nghiệp lần đầy tiên gặp con trai của Nhiếp Thư Diêu, họ tiến tới thân mật với nhau: "Ổ, xin chào, em bé đáng yêu!"

"Wow, chị Thư Diêu, con trai chị đẹp trai quá"
"Sao da cậu bé đẹp thế! A aa, mềm quá!"

"Cậu nhóc đáng yêu quá!"

Chu Nhất được khen càng vui vẻ: "Chào các chị!"

"A a a, cậu nhóc gọi tôi là chị nè! Không những vừa đáng yêu mà còn rất dẻo miệng nữa!"

"Đây là con trai của cô à?"
Ông chủ chưa khen xong lại tiếp tục khen tiếp: "Cậu bé cũng rất đẹp trai, bạn trai cũng khá đẹp trai."

Nhiếp Thư Diêu ngẩng đầu nhìn, chỉ có Hứa Cương đứng ở bên ngoài xe, hai chiếc xe phía trước và phía sau đều là vệ sĩ,
Chu Đạc không xuống xe mà dựa vào ghế sau, tay trái cầm điện thoại, tay phải đưa lên nới lỏng cô áo, có lẽ trong xe hơi nóng, anh gõ nhẹ ngón trỏ yêu cầu tài xế giảm nhiệt độ rồi quay lại nhìn về phía Nhiếp Thư Diêu.

Nếu khoang xe là một khung tranh thì Chu Đạc sẽ là một bức tranh được đóng khung trong đó, cơ thể rắn chắc của anh được bao bọc trong bộ vest, đường nét sắc như dao, sống mũi thẳng táp, dọc, xuống dưới là đôi môi mỏng, hầu kết gọi cm, những đường nét rõ ràng, sắc né.

Hầu kết của anh được bao bọc bên dưới cổ áo toát lên một vẻ cấm dục, vẻ mặt của anh hờ hững, con ngươi đen láy, bởi vì nghiêng đầu, sự lạnh lùng trong ánh mắt chưa tiêu tán, cả người cực kỳ lạnh lẽo.

Nhưng chỉ với vẻ mặt lạnh lùng như vậy cũng đủ khiến tất cả đồng nghiệp xung quanh Nhiếp Thư Diêu im lặng, họ đồng loạt há miệng, như chết lặng nhìn người đàn ông ngồi ở ghế sau, hor mười giầy sau, bọn họ mới hỏi: "Này, người nào là bạn trai của chị Thư Diêu vậy?"

Chu Nhất nhìn the0 ánh mắt của bọn họ, phát hiện Chu Đạc còn chưa xuống xe, vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé với anh: "Ba ơi! Ba mau xuống xe đi!"

Xuống xe...

Vì vậy, chính là người trong xe kia.

Đợi một chút, ba?

Một nhóm người lại bị sốc lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: