05. Biệt ly
Seo Moonjo ôm Yoon Jongwoo trải qua đêm rét lạnh ấy, và cả những đêm tiếp theo nữa.
Mưa dầm không ngớt khiến cho căn phòng tối tăm chật hẹp như ngôi mộ, hoàn toàn không cảm giác được thời gian đang trôi qua.
Cảm giác duy nhất cảm nhận được, chính là thân nhiệt của hai người bên cạnh nhau.
Những vết bầm trên người Yoon Jongwoo từ đỏ thẫm chuyển thành màu vàng sẫm, lại chuyển sang màu tím xanh làm người khác sợ hãi.
Đứa bé kia luôn mỉm cười bảo rằng cậu không đau, nhưng Seo Moonjo cảm nhận được trong lòng mình đang có một cảm giác kì lạ.
Giống như tảng đá bị nứt ra khe hở nhỏ, để cho một chồi non yếu ớt nhú lên.
Hắn mơ hồ cảm thấy đau.
Lần đầu tiên trong đời, hắn đồng cảm với một người khác mà không phải bản thân mình. Hắn cảm thấy lạ lẫm, suy nghĩ thật lâu, bèn quy thành lí do: bởi vì Yoon Jongwoo thuộc về mình.
Nhưng mà Yoon Jongwoo vốn cũng đã thuộc về hắn.
Trong phòng giam âm u ẩm ướt, bên ngoài mưa to không ngớt, cái gì cũng không thấy được, cái gì cũng không nghe được.
Yoon Jongwoo bởi vì ác mộng mà vô số lần giật mình tỉnh giấc, kinh hoảng tìm kiếm trong bóng tối. Cho đến khi đụng vào Seo Moonjo đang ở cạnh, đối với đôi mắt sáng như mắt mèo kia, mới có thể cảm nhận được an toàn.
Cho dù đã ra khỏi phòng giam, cậu cũng chẳng dám rời Seo Moonjo một bước. Nắm lấy hắn, trốn phía sau hắn, mấy phút không thấy liền sẽ trở nên hoảng hốt.
Của mình. Seo Moonjo cảm thấy tự hào nghĩ.
Cho dù có dưỡng thành phế vật, cũng là tiểu phế vật của hắn.
***
Mùa đông rất nhanh liền đến, cô nhi viện trở nên tiêu điều, quạnh quẽ.
Ở chân núi mùa đông rất lạnh, trong sân luôn tích đầy tuyết bẩn. Đất cát bị đông lại cứng ngắt, bảo mẫu vì vậy mà cấm bọn nhỏ ra ngoài chơi.
Không đủ lò sưởi, cũng không đủ quần áo dày ủ ấm. Bọn nhỏ cứ như chim cút non rút vào người nhau, giúp nhau sưởi ấm, mười ngón tay vươn ra, đều bởi vì bỏng lạnh mà đỏ tấy, nứt nẻ.
Yoon Jongwoo ngồi cạnh Seo Moonjo, đầu tựa vào vai hắn ngáy ngủ.
Nhiệt độ cơ thể của Seo Moonjo có hơi thấp, theo lý thuyết cũng chẳng ấm áp gì. Có thể Yoon Jongwoo đơn thuần ưa thích hắn, chỉ có thể dựa vào hắn mới có thể yên giấc.
Seo Moonjo buông sách, rũ mi mắt nhìn xuống cậu. Đứa nhỏ cuộn tròn mình, như một cục nho nhỏ mềm mại, trong lúc ngủ cũng bởi vì bất an mà cau mày.
Hắn cảm thấy rất thú vị. Từ trước đến nay hắn đều không có gì cả, mà bây giờ lại có riêng một con thú cưng cho mình.
Vậy nên giờ phải làm sao đây?
Trái tim của Seo Moonjo như bàn tay của hắn, lạnh như băng. Nụ cười giả tạo của hắn từ từ biến mất, hắn đưa tay vò lấy mái tóc đen mềm mại kia, vẻ mặt trầm ngâm.
Nên vứt bỏ nó đi ư? Đẩy nó từ thiên đường xuống địa ngục, đứa nhỏ này nhất định khóc đến mê người.
Hoặc đơn giản là huỷ hoại nó hoàn toàn, trang trí cái cổ nhỏ nhắn trắng nõn này những vết thương đẹp đẽ đây?
Thật nhiều chọn lựa như vậy, mỗi cách đều khiến tim hắn khống chế không được mà đập nhanh từng hồi.
Đúng vậy, chỉ có món đồ bị phá hỏng hoàn toàn, mới có thể vĩnh viễn thuộc về hắn. Cuộc đời này đã nhanh chóng dạy hắn đạo lý đó.
Trên đời này không có thứ gì thuộc về hắn, trừ những vật đã chết.
Lúc này hàng mi Yoon Jongwoo khẽ run, chỗ nằm không thoải mái khiến cậu ư ư mấy tiếng, đầu càng rúc vào trong lòng hắn hơn.
Seo Moonjo ngước lên, thản nhiên nói: "Im lặng chút đi."
Trong sảnh lập tức lặng ngắt như tờ, bọn nhóc đang ồn ào vui đùa lập tức đóng băng tại chỗ. Một lát sau bọn nó mới rón rén chuyển động một chút.
Dịu dàng trong mắt của Seo Moonjo đều đặt hết lên người Yoon Jongwoo. Kỳ thật hắn nghĩ bây giờ cũng không tệ, thời gian còn rất nhiều, hắn có thể nuôi cậu lớn hơn một chút rồi mới tính đến chuyện kia.
"Này." Vào giờ ăn sáng, Mũi Tẹt sụt sịt nước mũi, lấy khuỷu tay huých Yoon Jongwoo nói. "Bọn mày biết không, bên kia tượng vua Sejong mới mở một cô nhi viện. Điều kiện nghe nói rất tốt đó."
Yoon Jongwoo nghiêng đầu liếc xem thái độ của Seo Moonjo, hắn vẫn mang bộ dáng thờ ơ như thường ngày.
"Gọi là Mùa xuân, cái tên nghe êm tai lắm đúng không?" Mũi Tẹt chắp tay trước ngược, khuôn mặt tràn đầy mơ ước. "Nghe nói viện trưởng là người rất tốt, còn chuẩn bị chọn mấy đứa ở chỗ bọn mình qua bên đó."
"Ai, nếu có thể chọn trúng bọn mình thì tốt rồi."
Yoon Jongwoo bực bội cầm chén súp tương húp một hơi. Chỉ cần không bị tách ra khỏi Seo Moonjo, cậu dù ở nơi nào cũng không sao cả.
Vị viện trưởng của cô nhi viện Mùa xuân kia đột nhiên đến đây. Toàn bộ cô nhi viện này từ trên xuống dưới chưa ai kịp chuẩn bị thứ gì.
Ngày đó Yoon Jongwoo đang cố chịu lạnh mà quét tuyết ngoài sân, trước mắt đột nhiên xuất hiện một đại thẩm béo lùn quấn một kiện khăn quàng cổ rất dày.
Mặt bà ta trang điểm trắng bệch, môi lại đỏ tươi, lúc mỉm cười đuôi mắt cong như tượng phật, bày ra vẻ hiền lành.
"Chào anh bạn nhỏ." Bà ta ngồi xổm, vừa sờ đầu Yoon Jongwoo vừa cười híp mắt. "Viện trưởng của các con có ở đây không?"
Yoon Jongwoo gật đầu, cảnh giác lui về phía sau một bước, vô tình nắm chặt tay cầm chổi trúc.
Đáy mắt bà ta chẳng có gì gọi là vui vẻ hiền từ, như là người đeo lên mặt nạ dối trá. Bờ môi đỏ tươi của bà ta khẽ nhếch, như chực chờ ăn tươi cậu vào bụng.
Yoon Jongwoo còn nhỏ đương nhiên là không hiểu những điều này, cậu chẳng qua cảm nhận được trên người bà ta mang khí tức giống ca ca của cậu.
Cậu ném đi cái chổi, xoay người chạy vào trong.
"Aigoo viện trưởng Eom, bà muốn chọn mấy đứa đây? Nói thật với bà, mùa đông ở viện bọn tôi rất khó để lo hết cho lũ trẻ..."
"Những đứa này a, con cũng muốn đi với thím sao? Vậy được, cả con nữa." Eom Boksoon tuỳ ý chọn vài đứa nhỏ.
Mũi Tẹt cuối cùng cũng trúng thưởng vẻ mặt đắt ý cực kì.
"Yên tâm, tiền trợ cấp tôi sẽ chuyển vào tài khoản của ngài đều đặn." Eom Boksoon liếc nhìn gã viện trưởng tham lam, cười nói. "Chỗ ta vẫn còn chăm lo được, bọn nhỏ thỉnh thoảng có thể được ăn thịt hầm."
Thịt hầm? Bọn nhỏ hai mắt nhìn nhau, có trời mới biết đã qua bao lâu bọn nó chưa được ăn món mặn.
Cả sảnh đồng loạt vang lên thanh âm nuốt nước bọt.
"Haha viện trưởng Eom thật có lòng, đối đãi với bọn trẻ như con ruột. Có ai nhắc đến viện trưởng mà không gọi là Bồ Tát tái thế đâu?"
"Ah, ngài quá khen. Nhưng tôi đạo Thiên Chúa."
"Vậy thì bà hẳn là con chiêng ngoan đạo, tấm gương của các tín đồ rồi, Đức Mẹ tái sinh a..."
Eom Boksoon như không quan tâm đến người đàn ông đang nịnh hót linh tinh, ngoái đầu nhìn xung quanh một lượt: "Tôi nhớ có một đứa bé, nhìn rất ngoan ngoãn, sao bây giờ lại không thấy đâu?"
"Khoảng bốn, năm tuổi a. Mắt to tròn, vừa trắng vừa mềm, lớn lên rất xinh xắn."
Nói đến vừa trắng vừa mềm, bà ta không khỏi nheo mắt lại, thè lưỡi liếm liếm môi.
"Nghe bà miêu tả rất giống Jongwoo a?" Gã viện trưởng nghe xong lập tức phản ứng. "Jongwoo! Tới đây!"
Đám trẻ lập tức tách ra thành một con đường. Đứa nào mặt mũi cũng hiện vẻ cực kì hâm mộ, nhao nhao quay lại nhìn đứa nhỏ đang trốn ở phía sau cùng.
Yoon Jongwoo sững sờ tại chỗ.
"Đúng là con rồi." Eom Boksoon vừa mỉm cười vừa vẫy tay. "Bé ngoan, đến đây với thím nào."
Yoon Jongwoo chân cũng cứng đơ, cứ như đầu gỗ đứng im không nhúc nhích.
"Yoon Jongwoo! Còn chờ gì nữa? Không nghe viện trưởng Eom gọi à?"
Eom Boksoon vẫy tay, ngắt lời đe doạ của gã. Thân thể mập mạp bắt đầu hoạt động, tự mình tiến về phía Jongwoo nhỏ.
Yoon Jongwoo co rúm nhìn bà ta, lại bị đám nhóc đẩy lên, muốn trốn cũng không trốn được.
Ngay lúc này, phía sau có ai đó không thương tiếc mà xô cậu thật mạnh.
Yoon Jongwoo mất thăng bằng liền té lên nền đất. Lòng bàn tay bị trầy một mảng lớn, rét lạnh bên trong dần dần trở nên nóng rát.
"Ô?" Eom Boksoon có chút kinh ngạc.
Yoon Jongwoo ngước lên, phát hiện Seo Moonjo đã thay thế cậu, đứng trước mặt bà ta.
Đứa bé kia sắc mặt thâm trầm, không nhìn cậu dù chỉ một chút. Hắn chậm rãi thu tay, chà lên vạc áo phủi đi bụi bẩn.
"Ai, con làm gì phải đẩy người khác a?" Eom Boksoon lấy khăn tay che miệng. "Bé hư."
"Là nó quá gầy yếu, đụng một chút đã ngã." Seo Moonjo thờ ơ nói, ngẩng đầu lên. "Nghe nói ở chỗ thím có thịt ăn, là thật sao?"
Hai người đối mặt một lúc, Eom Boksoon chậm rãi nhếch môi. "Đương nhiên."
"Viện trưởng Eom! Viện trưởng Eom-" Gã viện trưởng chậm chạp cuối cùng mới theo đến đây. "Thật là không ý tứ để người khác chê cười, tôi đây liền..."
"Không sao." Eom Boksoon xoay người, mắt dường như loé sáng. "Tôi đổi ý, tôi muốn dắt đứa bé này đi."
"Ý bà là..." Gã nhìn thấy Seo Moonjo trong lòng bà ta, không khỏi toát mồ hôi lạnh. "Bà có chắc không?"
Eom Boksoon gật đầu.
Viện trưởng thở ra một hơi lại không kiểm soát được nụ cười mừng rỡ trên khuôn mặt: "Cái kia, thực tốt quá! Tôi sẽ đi làm thủ tục ngay."
Gã sợ Eom Boksoon đổi ý, còn chưa dứt câu đã chạy như bay về văn phòng viện trưởng.
Eom Boksoon cúi người, nắm bàn tay lạnh như băng của đứa nhỏ. "Nói thím nghe, con tên gì?"
Seo Moonjo lặng im không trả lời.
Đám thằng Mũi Tẹt bên cạnh tranh nhau đáp: "Viện trưởng, tên là Seo Moonjo. Là đại ca của bọn con!"
"Ah, là đại ca sao." Eom Boksoon cười tít mắt. "Về sau phải làm gương tốt cho mấy đứa em rồi."
Yoon Jongwoo chịu đau, cố gắng từ mặt đất đứng lên. Nhưng cậu lại quá thấp, Seo Moonjo bị đám nhóc che mất, cậu không thấy được hắn bị đưa đi đâu.
Cách đó không xa truyền đến tiếng ô tô khởi động.
Tim của Yoon Jongwoo nhảy lên, khí lực không biết tích ở đâu, dốc mình chạy xuyên qua đám đông trước mặt.
Cùng lúc đó, Seo Moonjo lẳng lặng ngồi ở ghế sau, không màng đến bọn nhỏ ngồi cạnh đang ríu rít.
Mũi Tẹt hào hứng nói với hắn: "Đại ca! Nghe nói nơi đó còn có thể nhìn thấy biển! Anh nói, chúng ta sẽ có hải sản ăn không a? Tốt quá, em chưa ăn món đó bao giờ..."
Seo Moonjo không trả lời, đột nhiên qua lớp kính nhìn thấy một dáng hình nhỏ bé.
"A, phải Jongwoo không? Nó đặc biệt đến tiễn bọn mình ư?" Mũi Tẹt vươn người ra ngoài cửa sổ vẫy tay. "Ê!"
Seo Moonjo không nhúc nhích, cũng không quay lại nhìn.
Ô tô bắt đầu lăn bánh, âm thanh phía sau cũng dần dần biến mất.
Cuối cùng cũng mất đi, hắn lạnh lùng nghĩ.
Trên đời này không có thứ gì thuộc về hắn, trừ những vật đã chết.
Có lẽ... nên sớm một chút bóp chết nó.
Nghĩ tới đây, trong đầu hắn không khỏi hiện lên đôi mắt xinh đẹp của Yoon Jongwoo. Đen láy lại dịu dàng như biết nói.
Nếu như bị đôi mắt kia nhìn một cách u buồn, mày từ bỏ được sao?
Cổ họng Seo Moonjo khẽ chuyển động, đầu ngón tay từ từ run rẩy.
Mày từ bỏ được sao?
Thấy xe đang di chuyển, Seo Moonjo ngồi phía sau, mơ hồ còn có thể thấy Yoon Jongwoo ở phía sau đang chạy theo.
Thế nhưng chỉ vừa chạy được mấy bước, cậu đã bị bảo mẫu nắm trở về, cưỡng ép ôm vào lòng.
Jongwoo nhỏ rốt cuộc không kìm lại được, mếu máo bắt đầu khóc to.
Gió lạnh phá tan thanh âm của cậu thành ngàn mảnh nhỏ, nhưng Seo Moonjo lại có thể nghe được rõ ràng.
Nghe, tiếng Jongwoo của hắn đang khóc.
Trước khi tới ngả rẽ, Seo Moonjo cuối cùng không nhịn được nữa mà ngoái đầu lại nhìn.
Nhưng cái gì hắn cũng không thể thấy. Trong khoảnh khắc ô tô tiến vào đường hầm, trước mắt hắn chỉ còn màn đêm vô tận.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top