04. Ánh trăng
Với tư cách là "món hàng" xuất sắc nhất ở cô nhi viện. Yoon Jongwoo nhận được vô số biệt đãi cùng chiếu cố. Không chỉ được mặc quần áo mới, cậu lại còn được tắm rửa cho sạch sẽ.
"Đã thuộc Hoàng điểu ca chưa?" Bảo mẫu chịu khó bày ra vẻ mặt ôn hoà hỏi. "Đến khi biểu diễn trước bọn họ, không được để xảy ra sơ xuất."
Yoon Jongwoo cúi đầu không trả lời.
Bảo mẫu cũng không có chấp nhất cậu: "Được rồi, mau đi chuẩn bị, lúc gọi phải đi ra ngay."
"Dạ..."
Seo Moonjo đứng trên bục thang bên ngoài phòng tắm chờ cậu. Thấy cậu bước ra hắn liền nắm cổ tay cậu kéo vào trong: "Đến đây."
Rào rào--
Nước bùn tanh hôi lạnh như băng đổ lên người, Yoon Jongwoo nhắm hai mắt lại, cả người run rẩy một trận.
Thân thể lạnh cóng đến phát run, nhưng tâm trạng của cậu ngược lại rất nhẹ nhõm.
Năm phút sau, trông thấy cặp vợ chồng sang trọng đối với mình đầy ghét bỏ, cậu thở phào, nhận ra mình đã an toàn rồi.
Quý phu nhân ngậm thìa vàng từ nhỏ bị doạ đến mặt mày biến sắc, nhìn thấy đứa nhỏ thân toàn bùn hôi này còn định đến gần đụng góc váy của mình liền hốt hoảng chui trở lại vào xe.
"Chồng~" Cô ta hạ kính xe xuống, nũng nịu nói. "Hay là chúng ta đến viện khác a?"
Người chồng tất nhiên không ý kiến gì, quay sang trừng mắt với Yoon Jongwoo.
Vốn gã muốn mắng mấy câu, không ngờ chưa kịp mở miệng đã bị doạ đến khiếp sợ.
-- Cạnh cửa sắt không biết lúc nào đã có đứa bé cao gầy u ám đứng đó. Ánh mắt đứa bé kia tựa con rắn độc, nhìn chằm chằm gã, như muốn lóc thịt gã ra.
Gã lùi một bước, lại lùi thêm một bước.
"Con mẹ nó... Đúng là tà môn."
Gã để lại một câu, sau đó liền leo lên xe đi mất.
Buổi chào mừng lần đầu kết thúc nhanh đến như vậy. Viện trưởng tay còn cầm bó hoa, ngơ ngác nhìn con xe phóng đi mất, chỉ để lại một làn khói đen.
Ngay sau đó, ông ta liền như mèo bị giẫm phải đuôi nhảy dựng, vứt bó hoa xuống đất rồi hung hăng đạp lên chúng.
"Yoon- Jong- Woo-"
Yoon Jongwoo bị nhéo tai lôi xềnh xệch vào phòng giam. Bảo mẫu tháo ra dây lưng thô cứng, không ngừng quất xuống.
Cho dù cúi người hay tránh né như thế nào, khoá kim loại luôn chuẩn xác đánh lên da thịt cậu, lưu lại trên đó từng mảng tím xanh.
Yoon Jongwoo lúc đầu cố gắng nén khóc, nhưng càng về sau, cậu thậm chí còn không có sức lực để thút thít.
Đau quá.
Đau quá đi...
Mẹ ơi...
"Ở đây gọi mẹ cũng không có tác dụng gì."
Đúng, là lời anh nói không sai. Yoon Jongwoo trong lúc hỗn loạn nghĩ. Mặc cho cậu kêu khóc như thế nào, mẹ cũng sẽ không đến cứu cậu.
Sẽ không một ai cứu cậu.
Vì vậy cậu ôm đầu, từ từ cong lưng lại, như con nhím nhỏ bị thương, oằn mình tự bảo vệ bản thân trong vô vọng.
Nước bùn trên quần áo khô lại, lành lạnh vừa cứng vừa dính trên người. Cô bảo mẫu đương nhiên không có tâm tình đi thay quần áo khác cho cậu, đánh chán chê, bà ta vứt dây lưng qua một bên rồi khoá cửa lại.
"Ba ngày." Bà ta lạnh lùng nói. "Một giọt nước cũng không được cho thằng nhóc này."
Yoon Jongwoo không biết mình đã ngủ mê bao lâu.
Bị cơn khát bùng cháy trong cổ họng khiến cho bừng tỉnh, cậu ngước cổ lên nhìn qua ô cửa sổ nhỏ, nơi đó chỉ có ánh trăng nhợt nhạt, mềm mại chiếu soi.
Còn nhớ lúc mới đến cô nhi viện, cậu luôn khóc. Nhưng bây giờ đã không còn, nhiều lúc tỉnh táo, cậu thậm chí hiếm khi nhớ đến ba mẹ mình.
Tại sao vậy chứ? Cậu mơ màng nghĩ với đôi mắt sưng húp. Chắc có lẽ vì ở đây có thể được ăn cơm canh nóng hổi, lại một lần có thể ăn được hai phần bánh ngọt, chỉ vì người kia không thích ăn.
Ít nhất vẫn tốt hơn ở nhà dì, Yoon Jongwoo lạc quan nghĩ. Sau khi đến cô nhi viện, trừ những ngày đầu tiên, cậu ngược lại không phải chịu đói bữa nào.
Nhưng... ba ngày kế tiếp chỉ sợ sẽ rất gian nan.
Trong bóng tối, đột nhiên truyền đến tiếng xột xoạt.
Yoon Jongwoo đóng băng tại chỗ, nhưng sau đó mạnh mẽ quay người, nhìn kĩ vào nơi phát ra âm thanh. Ở đó không có vật gì, nhưng tiếng động phát ra ngày một rõ ràng hơn.
Cậu có chút hoảng sợ, sẽ không phải là chuột chứ?
Két--
Cánh cửa chật vật mở ra khe hở nhỏ, bóng người lách mình, lặng yên không một tiếng động như mèo hoang mà tiến lại gần.
Mắt Yoon Jongwoo mở to, vừa muốn nói gì đó thì lại bị che miệng đi mất.
"Xuỵt." Seo Moonjo thấp giọng nói.
Yoon Jongwoo dùng sức đẩy tay hắn ra, lo lắng nói: "Anh điên rồi hả? Lại dám cạy khoá?"
"Không sao đâu."
Seo Moonjo xoè tay, ở trước mặt cậu huơ huơ chùm chìa khoá bằng đồng.
"Có đau không?"
"Không đau." Yoon Jongwoo nói thật. Cậu bây giờ chỉ cảm thấy cực kì đói, cộng thêm cái lạnh thấu xương, vết thương ngược lại đã tê nên không cảm thấy đau nữa.
Seo Moonjo cúi người, từ từ mở ra túi giấy báo trong tay, mượn ánh sáng lờ mờ, thấy được bọc bên trong là nửa con gà quay.
Cả người Yoon Jongwoo cũng cứng ngắt, cậu đói muốn điên lên rồi, mùi thơm lừng của thịt xông thẳng vào mũi.
Cậu hung hăng nuốt nước miếng, dùng một ít lí trí còn sót lại hỏi hắn: "Cái này... ở đâu mà có?"
"Bảo vệ mua về nhắm rượu, lúc anh trộm chìa khoá tiện tay xé một ít."
"Anh điên rồi?"
"Đừng sợ," Seo Moonjo nở nụ cười dịu dàng như thường ngày. "Ông ta uống say bí tỉ, bị người ta giết cũng không hay."
Lí trí của Yoon Jongwoo kết thúc tại đây. Cậu loạn xạ gật đầu, chộp lấy miếng thịt nửa nguội, như hổ đói mà cắn xé.
"Ăn chậm thôi, đừng vội." Seo Moonjo vặn nắp bình nước, đưa nó lên miệng cậu.
Yoon Jongwoo uống một ngụm lớn, mới phát hiện trong bình toàn là nước đường. Cậu bị sặc đến ho khan, cậu khục khục đến nỗi xoang mũi có chút đau.
Seo Moonjo nhẹ nhàng vuốt lưng cậu, từ trên xuống dưới dịu dàng vuốt ve, như vừa an ủi vừa xin lỗi.
"Anh đúng là gan trời rồi." Yoon Jongwoo cầm bình nước rầu rĩ nói.
Seo Moonjo vẫn là mỉm cười. Ánh mắt thâm tình như ánh trăng trong veo ngoài cửa sổ.
"Vậy nên, em thích không?"
Yoon Jongwoo im lặng nhìn thẳng vào mắt hắn trong chốc lát, đột nhiên dang rộng hai tay, mạnh mẽ sà vòng lòng người kia.
Mặt cậu chôn sâu vào hõm cổ Seo Moonjo, ban đầu chỉ là nhỏ giọng nỉ non, dần dần trở thành tiếng khóc nức nở, cả người đều không khống chế mà phát run.
"Em đau quá..." Cậu thút thít khóc, giọng nói đứt quãng. "Vừa đói nữa... Em không muốn ở đây... Anh, em đau..."
Cậu cứ lặp đi lặp lại những điều ấy. Seo Moonjo chỉ đơn giản là ôm cậu, vuốt ve lưng cậu dỗ dành: "Anh biết."
Có lẽ ngay cả bản thân Yoon Jongwoo cũng không biết tại sao mình lại tuôn ra thật nhiều như vậy nước mắt. Như thể muốn đem hết những nổi khổ cực, đau đớn của cuộc đời ngắn ngủi, tất cả đều khóc cho người trước mặt nghe.
"Anh hiểu mà." Seo Moonjo nâng cằm, đặt lên đỉnh đầu mềm mại của cậu, ôn nhu nói.
"Ngủ đi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top