02. Uy quyền

Trừ ngày đầu tiên được cho thịt muối, về sau Yoon Jongwoo cũng không được nhận ưu ái nào khác.

Seo Moonjo dường như rất nhanh đem trò đùa hôm đó ném ra sau đầu.

Qua một đoạn thời gian, đám nhóc chuyên bắt nạt cũng thầm hiểu được Đại ca của bọn nó không có ý định che chở cho đứa nhỏ này, cả đám lại rục rịch chuẩn bị ức hiếp cậu.

Bọn chúng bắt đầu giở trò.

Gạt chân, xô đẩy, bị cướp thức ăn hay đồ chơi, là chuyện thường.

Cô bảo mẫu đôi khi bắt gặp, nhiều nhất cũng chỉ thuận miệng răn dạy vài câu không nên phá phách.

Ở nơi cô nhi viện đầy vẻ vui buồn hợp tan này, không hề có thứ gì gọi là đồng cảm.

Yoon Jongwoo dần dần trở nên trầm mặc, luôn luôn cúi thấp đầu, lặng im chịu đựng.

Vào buổi sáng nọ, Mũi Tẹt cầm đầu mấy thằng nhóc khác, như thường lệ xông vào nhà ăn cướp đồ ăn của cậu.

Bọn chúng đem thức ăn chia nhau đến không còn sót món gì, được một lúc có thằng nhóc bự con có ý đồ xấu cười hỏi: "Ê nhóc, mày là cô dâu lần trước đúng không?"

"Đúng rồi." Mũi Tẹt vừa húp súp kêu mấy tiếng rột rột vừa nói. "Nó còn gọi 'oppa' nữa, tiếc là mày không ở đó."

'Oppa' là xưng hô của con gái với người nam lớn tuổi hơn hoặc gọi người yêu, ép cậu nói ra từ này chính là muốn chế giễu cùng lăng nhục.

"Ha ha ha nó gọi như vậy thật sao?" Bự con cúi người khiêu khích. "Sao vậy cô dâu nhỏ, cha mẹ mày không dạy mày làm con trai như thế nào ư?"

Yoon Jongwoo cúi đầu không nói, nắm đấm từ từ xiết chặt.

"Ừ nhỉ, tao quên mất." Bự con cười to. "Mày không phải bị vứt bỏ mà là cha mẹ mày toàn bộ đều đã chết, thật đáng thương a..."

"Trừng tao làm gì? Không phục à?"

Yoon Jongwoo ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt đã phủ một tầng sương mù, dần dần lộ ra nét lạnh lùng mang đầy cừu hận.

"Có bản lĩnh thì khóc tao xem! Dù sao mày cũng chỉ biết khóc... Đúng không thằng ẻo lả?" Thằng nhóc vừa nói, vừa thò tay ra định véo chóp mũi vì giận dữ mà đỏ bừng của cậu.

Đột nhiên, nụ cười của nó đông cứng lại.

Ngay sau đó, tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp căn phòng, phá vỡ yên tĩnh vào sáng sớm.

Cô bảo mẫu hiện không có ở đây, toàn bộ đứa trẻ đều quay đầu nhìn qua nơi phát ra tiếng động.

Chỉ thấy Yoon Jongwoo cùng nhóc bự con vật nhau ra sàn nhà. Tay phải nó huơ lung tung, hai chân dùng sức, nhắm vào lưng với bụng đối phương mà đạp.

Còn tay trái của nó, đang bị Yoon Jongwoo gắt gao ôm vào ngực.

Mặc kệ nó giãy dụa đấm đá như thế nào, Yoon Jongwoo một âm thanh cũng không phát ra, tựa như con sói nhỏ tuyệt vọng, hung hăng cắn xé ngón út của thằng bé kia.

Súp canh đổ tràn lan trên nền đất, bọn nhỏ bởi vì bị tiếng hét doạ cho hoảng hốt, nháo nhào chạy tới ngăn hai đứa nhóc ra.

Yoon Jongwoo không biết tích khí lực ở đâu, răng vẫn cố sức cắn chặt, nhất định không để bị người khác giật ra.

Tiếng hét, tiếng khóc, tiếng mắng chửi. Trong phòng bỗng chốc loạn thành một bầy.

Ở một góc phòng, Seo Moonjo liếc nhìn khung cảnh náo loạn phía sau trang sách, ánh mắt bỗng dừng lại trên người Yoon Jongwoo.

Đôi môi chúm chím của đứa nhỏ kia đỏ tươi.

Là máu tươi, hoà lẫn cùng nước bọt loé lên tia sáng.

Rất nhiều, rất tanh, như thể ngón tay ấy bị cắt đứt lìa.

Seo Moonjo vô thức buông sách, nhìn chăm chăm về phía Yoon Jongwoo, mắt hắn sáng ngời.

"Thằng nhóc thối! Má nó! Thứ tạp chủng!" Bự con dùng cách nào cũng không thể đẩy cậu ra, khó thở chửi bậy.

Đến khi bảo mẫu nghe được tin chạy tới, thằng nhóc đã muốn hấp hối, tiếng khóc cũng yếu đi.

Yoon Jongwoo bị đánh đập đến toàn thân tím xanh, tựa như con vẹm cứng đầu, như cũ không có nhả ra. Mãi cho đến khi bị bảo mẫu hung hăng quạt cho mấy bạt tay, đánh đến cậu bắt đầu đầu váng mắt hoa, mới vô thức buông ra rồi ngã xuống.

Vết thương sâu đến thấy cả xương, bầy hầy đáng sợ, máu rơi đầy đất.

Bảo mẫu muốn tức điên lên, nếu như thật sự cắn đứt ngón tay, chỉ sợ thằng nhỏ này không ai nhận nuôi, phải để ở viện nuôi cơm cả đời.

Bà ta giận dữ, một cước đá Yoon Jongwoo té lên mặt đất, mau chóng bế thằng bé kia đi tìm bác sĩ.

Nổi giận đùng đùng đi ra cửa, bà ta như nhớ ra điều gì mà dừng lại, quay đầu nhìn Yoon Jongwoo, ánh mắt như muốn lột da xẻo thịt cậu: "Con mẹ nó, đợi lúc tao quay về sẽ xử chết mày."

Yoon Jongwoo sức cùng lực kiệt nằm trên sàn bê tông lạnh lẽo, ôm lấy vết thương trên bụng mà không đáp tiếng nào.

Sau một hồi lâu, cậu nhắm hai mắt lại, từ từ cuộn mình đứng lên.

Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân đều đặn, một giây sau, cằm cậu bị ai thô bạo nắm lấy.

"Mở mắt ra." Seo Moonjo ra lệnh.

Yoon Jongwoo chậm rãi mở to đôi mắt. Toàn thân cậu đều đau đớn, một câu cũng không nói được thành lời.

Đứa nhóc nguy hiểm kia bóp cái cằm nhỏ của cậu bằng một tay, bắt buộc cậu phải ngửa mặt lên. Cặp mắt kia cũng không có chút nào tình cảm, chỉ như là đang xem xét món hàng gì.

Người này đang muốn trừng phạt mình ư?

Cũng tốt, Yoon Jongwoo mơ hồ nghĩ. Cậu cứ như vậy chết đi, hiện tại cũng như đang sống trong địa ngục, chết cũng chẳng có gì để hối tiếc.

Ngoài dự đoán, người kia không có đánh cậu, ngược lại gò má cảm nhận được luồng xúc cảm ấm áp.

Seo Moonjo thay cậu lau đi máu trên môi, động tác cực kì ôn nhu.

"Làm tốt lắm." Hắn cười với cậu.

Tâm trí Yoon Jongwoo rối bời, cậu chăm chú nhìn hắn với vẻ mặt không rõ ràng.

"Jongwoo, nên gọi anh là gì?"

Yoon Jongwoo thoáng sững sờ, cuối cùng đã kịp phản ứng lại- người kia rốt cục lại muốn nhục nhã mình sao?

Hô hấp của cậu trở nên dồn dập, sinh ra ác ý, dồn hết sức lực cuối cùng, há miệng hướng Seo Moonjo mà cắn.

Không ngờ hắn linh hoạt né tránh được.

Seo Moonjo trở tay, bóp lấy cằm cậu mà bẻ xuống một tiếng rắc.

Yoon Jongwoo đau đến nỗi mắt híp lại thở dốc.

"Còn không nghe lời sao, Jongwoo?" Seo Moonjo nhẹ nhàng than phiền, làm cho người nghe được muốn nổi da gà.

Đứa nhỏ xinh đẹp toàn thân vô lực, khớp hàm bị trật nằm co quắp trên nền đất, cổ họng rên hừ hừ vài tiếng yếu ớt.

Thấy cậu tựa hồ như sẽ không khuất phục, Seo Moonjo đợi một lúc lâu, rốt cục chán chường chuẩn bị rời đi.

Lúc này, mép quần hắn bị ai đó phía sau giật nhẹ.

Yoon Jongwoo gắng gượng bò dậy, nắm ống quần hắn kéo kéo, ngón tay mỏng manh nhợt nhạt khẽ co giật.

Người cậu xếp vào hàng đại ca ở cô nhi viện chính là người này. Đối mặt với sự đàn áp bạo lực của hắn, cậu lặng lẽ biểu hiện đầu hàng.

"Bé ngoan." Seo Moonjo mỉm cười. "Hiện giờ, nhóc cần hiểu một vài quy tắc."

Yoon Jongwoo không nói nên lời, ngón tay truyền đến từng trận đau nhức.

Seo Moonjo không có tiếp tục làm khó dễ cậu, tay một lần nữa nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, đầu ngón tay ôn nhu lướt qua cái cổ mảnh mai.

"Thực ngoan."

Yoon Jongwoo yếu ớt mà thở phì phò, trong mắt chỉ đọng lại một màu trắng của trần nhà. Đêm đó, cậu không có bị phạt.

Tuyết rơi làm đường sá trơn trượt, bảo mẫu trên đường trở về không biết như thế nào lại bị ngã lăn xuống sườn đồi, gãy cổ chết.

Cho tới sáng hôm sau, mới có người lái máy kéo đi ngang qua, thấy một cổ thi thể bị đông cứng.

Mặt mũi vừa tím vừa xanh, nhìn không ra là bị ngã chết hay bị chết cóng.

***

Bình thường vào những giờ ăn cơm, Seo Moonjo luôn chỉ ngồi một mình.

Đến ngày thứ hai sau sự kiện kia, có người đã phá vỡ quy luật ấy.

Yoon Jongwoo đặt dĩa đồ ăn xuống, nhẹ nhàng hỏi hắn: "Anh, em ngồi ở đây có được không?"

Seo Moonjo buông cuốn truyện cổ tích xuống, dịu dàng cười đáp: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top