Chapter 3: Into the boat, Hogwarts appeared

Chapter 3: Into the boat, Hogwarts appeared

Kibori cùng Camelia hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Trời đang tối dần. Từ nơi này, hai cô bé có thể trông thấy núi rừng bạt ngàn dưới bầu trời tím thẩm. Đoàn tàu dần chạy chậm lại, nó và nàng rõ ràng nhận thấy điều đó. Rất nhanh chóng, Kibori lẫn Camelia đều bắt đầu trùm lên mình chiếc áo chùng đen tuyền. Bấy giờ, một giọng nói vang lên nhắc nhở khắp đoàn tàu.

"Chúng ta sắp đến Hogwarts trong vòng năm phút nữa. Hành lý cứ để lại trên tàu, sẽ có người mang về trường sau."

Kibori háo hức ra mặt. Nó nhún nhún chân, thúc giục Camelia mau sửa soạn xong. Nàng vươn tay, chỉnh lại chiếc nơ đỏ trên đầu Kibori sao cho ngay ngắn, rồi hài lòng gật gù. Hai cô bé vẫy tay chào Reimi, sau đó nhập vào đám đông trong hành lang tàu.

Đoàn xe lửa giảm tốc độ, cuối cùng dừng hẳn lại. Tất cả xô đẩy nhau, ùn ùn kéo ra cửa, đổ xuống sân ga nhỏ xíu, tối tăm. Reimi cũng xuống tàu, ưỡn người, vươn vai một cái.

"Irohiko, cậu lại lang thang ở đâu suốt quãng đường về trường vậy?"

Giọng nói nhẹ hẫng tựa lông hồng phát ra, ngay sau lưng thiếu nữ. Reimi giật thót, nhịp tim không tự chủ đập mạnh. Cô hoảng hồn ngoảnh mặt, liền bắt gặp thiếu niên với mái đầu lam nhạt, cùng gương mặt vô cảm chẳng rõ tâm tư. Nhưng sâu trong đôi mắt xanh kia, lại ẩn hiện tia thích thú, vì đã thành công doạ được thiếu nữ tóc dị sắc. Đúng là...

"Chết tiệt thật, Tecchan, suýt chút thì tôi đã tung ác chú vào cậu rồi đấy. Quý trọng bản thân chút đi!"

Reimi thở phào một hơi, khẽ phun ra lời chửi thề. Bàn tay vừa nhá lên lập tức thu về, nhét lại đũa phép vào trong túi áo chùng.

Thiếu niên nghe vậy thì khựng người đôi chút. Nhưng rất nhanh, người nọ liền khôi phục biểu tình không gợn sóng, điềm tĩnh phản hồi.

"Cảm ơn đã không làm thế, vì tôi sẽ ngủm thật đấy."

"Cái đó thì đương nhiên rồi."

Thiếu nữ tóc dị sắc nhún vai, thản nhiên trả lời. Bằng một cách nào đó, Tetsuya Kuroko - người bạn thơ ấu của cô - sở hữu cảm giác tồn tại thấp đến đáng thương. Nhưng nhờ vậy, nó lại trở thành thứ vũ khí tuyệt diệu của cậu ấy, kể từ khi thiếu niên được phân loại vào Nhà Kì Tích.

Nhớ ngày đầu nhập học Hogwarts, Kuroko đã doạ nguyên Đại sảnh đường một phen kinh hồn bạt vía, còn đau tim hơn cả những hồn ma trú ngụ trong trường. Mà Reimi vào thời khắc ấy, đã ôm bụng cười ngặt nghẽo không thở nổi, để rồi sau đó được đưa đến bệnh thất gặp phu nhân Pomfrey do bị thiếu dưỡng khí. Rất nhanh, cô và thiếu niên đã trở thành chủ đề bàn tán trong thời gian tương đối dài.

Chủ đề mang tên: Chơi cùng bóng ma, nữ phù thủy trẻ trở nên điên loạn, cười đến mức đăng xuất khỏi thế giới.

Nhưng cuối cùng cô vẫn sống nhăn răng đấy thôi!

Nghĩ về chuyện cũ, khoé miệng thiếu nữ vô thức cong lên. Cộng thêm bầu không khí náo nhiệt của năm học mới, nét cười trên môi Reimi càng thêm sâu hơn nữa. Cứ thế, cô quàng vai thiếu niên, vui vẻ đến tít mắt.

"Trên đường tới đây, tôi có gặp vài đứa nhỏ thú vị lắm. Năm học này nhất định sẽ rất vui cho coi."

"Nếu nói thế, hẳn là sẽ vui như cách cậu cười bệnh ở năm thứ nhất ha?"

Kuroko ở bên cạnh nghi ngại. Có vẻ, thiếu niên cũng không hề quên đi vụ việc khi xưa. Nếu như năm đó, sự xuất hiện của Kuroko là địa chấn; thì điệu cười mang âm hưởng như tiếng heo từ Reimi, chính là điểm nhấn cho toàn bộ mọi chuyện.

"Chà, tôi cam đoan, nếu năm nay có tân sinh nào được phân loại vào Nhà chúng ta, tôi sẽ lại cười cho cậu xem."

Thiếu nữ tóc dị sắc quả quyết đưa lời tuyên thệ. Dẫu sao thì, số lượng phù thủy ở Nhà Kì Tích vẫn luôn ít đến phát khóc. Theo như ghi nhận từ bảng thống kê học viên Hogwarts: thời điểm Nhà Kì Tích nở rộ nhất, chính là ở thế hệ của Reimi, khi xuất hiện cùng lúc bảy nhân tài. Còn lại, hầu như năm nào cũng chẳng có.

"Được làm Huynh Trưởng mà không có tân sinh để dẫn dắt, nhất định sẽ rất nhạt nhẽo cho coi. Tôi không thích thế đâu."

"Nếu là Irohiko thì tôi nghĩ cậu sẽ ổn thôi."

Sóng bước bên cạnh thiếu nữ, Kuroko chậm rãi trả lời. Thiếu niên nhìn cô bạn thơ ấu, thong thả vẽ trên môi một đường bán nguyệt.

"Vì sự hiện diện của cậu chính là Kì Tích."

"Là của chúng ta mới phải, Tecchan."

Thiếu nữ gật gù, hoàn toàn đồng tình với người bạn thơ ấu. Như nhớ ra gì đó, đôi đồng tử màu cam đất đột ngột sáng lên. Reimi túm lấy cổ áo của Kuroko, phấn khích lôi thiếu niên đi xềnh xệch.

"Xí quên, nhanh ổn định thôi. Tôi không muốn bỏ lỡ lễ phân loại đâu."

Phía bên đám trẻ, Harry rùng mình trong trời đêm lạnh buốt. Chợt lúc ấy, một bóng đèn nhấp nháy lơ lửng trên đầu lũ học sinh, và nó nghe thấy giọng nói quen thuộc.

"Học sinh năm thứ nhất! Năm thứ nhất lại đây! Harry, khoẻ không?"

Gương mặt lông lá của lão Hagrid hớn hở trên biển đầu người.

"Lại đây, đi theo ta! Còn học sinh năm thứ nhất nữa không? Bước cẩn thận! Học sinh năm thứ nhất, theo ta."

Mò mẫm, loạng choạng, bọn trẻ theo chân Hagrid xuống một lối đi dốc và hẹp. Hai bên đường tối đen, đến nỗi Harry nghĩ là mình đang kẹt giữa những hàng cây dày đặc. Cả đám im thin thít. Neville - thằng nhỏ làm mất cóc, chỉ dám thút thít một hai lần. Rốt cuộc, vì chẳng đành lòng trước tiếng sụt sịt kia, một thằng nhóc đầu vàng gần đó bèn mở miệng.

"Longbottom phải không? Nếu không phiền, tôi có thể giúp cậu tìm thú cưng."

"Thật ư?"

Neville ngước mắt, hơi ngây người khi đối diện với đôi đồng tử xanh ngắt như bầu trời.

"Đương nhiên rồi, dù sao thì năng lực của anh hai vốn là để dùng cho việc đó."

Lần này lại thêm một giọng nói khác vang lên. Có con bé, với khuôn mặt cùng mái đầu giống hệt thằng nhóc tóc vàng, chồm đến cười nói. Thoắt cái là nhìn ra ngay, thằng nhóc kia và con bé này là một cặp song sinh.

"Đây là câu thần chú được lưu truyền trong gia tộc của bọn tôi. Tuy không chắc có hiệu quả không, nhưng tôi nghĩ nên thử một lần."

Thằng nhóc lấy đũa phép trong túi áo chùng ra, vừa đi vừa làm phép.

"Desiderium!"*

*Đây là câu thần chú ngoài luồng, không có trong nguyên tác. Câu thần chú này dùng để thể hiện mong muốn sâu thẳm trong lòng những sinh vật sống. Miễn là sinh vật sống thì đều có thể chịu ảnh hưởng, khi người niệm chú nghĩ về đối tượng cụ thể. Nó chủ yếu được dùng cho việc tìm kiếm ai đó hoặc sinh vật sống nói chung.

Ngay lập tức, từ đầu đũa phép của thằng nhóc sáng bừng lên hàng loạt bầy đom đóm. Chúng uốn lượn trên không trung, rồi tụ lại thành một vầng sáng nhỏ trước mặt bọn trẻ.

"Oaa, đẹp quá!"

Con bé tóc vàng reo lên, đôi đồng tử xanh ngắt cứ như bị thôi miên, bởi những đốm sáng lập lòe trước mặt.

"Th-Thành công rồi? Na-Naruho... anh làm được rồi!"

Thằng nhóc làm phép xong thì ngỡ ngàng, liền há hốc miệng, không giấu nổi phấn khích nhìn sang em gái.

"Vâng, anh đã làm được."

Naruho vui sướng đáp lời, đôi bàn tay nho nhỏ đập liên tiếp vào nhau, tạo thành tiếng tanh tách vui tai.

"Có gì mà vui mừng dữ vậy? Lần đầu cậu thử làm phép ư?"

Bấy giờ, một cậu nhóc đi gần đó chen vào hỏi. Cậu ta có mái tóc nâu bù xù, cùng hàm răng nanh rõ rệt. Trên má cậu nhóc, dưới ánh sáng từ nhóm đom đóm, hiện ra những dấu răng nanh màu đỏ đặc trưng của gia tộc Inuzuka. Kiba Inuzuka, đã chẳng thể che giấu sự hiếu kỳ trong đôi mắt đen sắc bén.

"Phải đó."

Thằng nhóc tóc vàng không ngần ngại thừa nhận. Dưới ánh sáng lập loè của đom đóm, nhóc ấy hồn nhiên mỉm cười, khiến ba hàng râu mèo hai bên má cũng thuận theo mà rung rung.

"Nên tôi cũng không biết tác dụng thực sự của nó-..."

Bất thình lình, ánh sáng từ đám đom đóm nhỏ bỗng dưng tắt ngúm, và câu nói của thằng nhóc cũng bị bỏ dở vì sốc. Đám trẻ bỗng dưng run sợ, không biết liệu đã xảy ra điều gì. Nhưng giây tiếp theo, một tiếng kêu vang vọng khắp không gian, kèm theo giọng nói mừng rỡ của Neville.

"Trevor!"

"Ồ chúc mừng cháu, tìm thấy cóc rồi à."

Hagrid ngoái đầu ra sau, nói.

"Chút xíu nữa các cháu sẽ nhìn thấy Hogwarts lần đầu tiên đấy! Qua khúc quanh này là thấy ngay."

Đám trẻ rất đồng thanh "Ồ" to một tiếng.

Con đường hẹp bất ngờ mở ra một bờ hồ đen bao la. Bên kia bờ hồ, nằm trên đỉnh núi cao là một toà lâu đài nguy nga đồ sộ với vô số tháp lớn nhỏ, và vô vàn ô cửa sổ sáng đèn điểm xuyết bầu trời rực rỡ đầy sao.

Lão Hagrid chỉ tay sang đoàn thuyền nhỏ chờ sẵn bên bờ hồ, kêu to.

"Lên thuyền. Mỗi thuyền không chở quá bốn người!"

"Thật sự cảm ơn cậu nhiều lắm."

Trước khi đi, Neville bắt tay với thằng nhóc tóc vàng rồi chào hai anh em song sinh. Nhờ vậy mà thằng nhỏ đã biết được hai anh em nọ thuộc gia tộc Uzumaki cổ xưa - Naruto và Naruho.

"Không có gì."

Naruto vui vẻ đáp, vẫy tay chào tạm biệt Neville rồi kéo em gái lên thuyền.

Harry toan bước lên thuyền cùng Ron, khi Hermione và Neville đã chờ sẵn trên đó. Bất ngờ, đứa trẻ bị ai đó túm lấy, kéo nó ngồi sang một vị trí khác.

"Potter, ngồi đây."

Giọng nói nhừa nhựa quen thuộc đánh vào tim Harry một cái. Nó thôi cựa quậy, bỗng dưng ngoan ngoãn lạ lùng, yên tĩnh trong lòng đối phương. Còn người đã kéo đứa trẻ lọt thỏm trong vòng tay - ngài Malfoy nhỏ - ấy thế mà vẫn chưa thoả mãn, cứ ra sức ôm chặt nó.

"Hết lạnh chưa?"

"Sao cậu biết tôi lạnh hay vậy?"

Harry thích thú ngoái đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt xám sáng hút hồn, tâm trí thoáng qua chút lúng túng.

"Chỉ có đồ ngốc mới không nhận ra mày đang-..."

Đang run rẩy với cái thân thể còm nhom đó.

Draco không nói tiếp, đôi mắt sắc bén thường ngày ẩn hiện tia xót xa. Giữa bóng tối tịch mịch, bàn tay nhợt nhạt càng thêm ôm chặt Harry, như thể đang sợ vụt mất nó khỏi tầm tay. Như nhận thấy chút thay đổi trong thái độ của Draco, đứa trẻ cũng chẳng dám hỏi, chỉ vươn tay vỗ về. Nó tựa đầu vào vai thằng bé, cảm nhận từng hơi ấm đối phương truyền sang, môi hơi cong nhẹ. Bấy giờ, Draco lẳng lặng gục đầu, vùi mặt xuống hõm cổ Harry, đều đặn thở từng hơi. Cứ thế, cả hai không nói lấy một lời, nhưng có vẻ đều hiểu đối phương đang muốn gì.

Đám trẻ đằng sau cũng dần ổn định chỗ ngồi. Hagrid, một mình một thuyền, kêu to lần nữa.

"Mọi người lên thuyền hết chưa? Xong rồi thì... tiến lên!"

Cả đoàn thuyền rời bến cùng một lúc, băng ngang mặt hồ phẳng lặng như gương. Mọi người im lặng, đăm đăm nhìn lên toà lâu đài trước mắt. Ngôi trường hiện ra như một ngọn tháp khổng lồ, ngày càng hùng vĩ, khi đoàn thuyền đưa chúng chui qua tấm màn kết bằng những dây trường xuân rủ xuống, che phủ cả cái cửa rộng thênh thang mở ra trên vách núi. Cửa này dẫn vào một đường hầm tối om. Có lẽ là con đường ngầm chạy dưới chân lâu đài, đến bến cảng nằm sâu dưới đất. Cập bến, bọn trẻ lục tục trèo lên bãi đầy sỏi đá. Lão Hagrid đi kiểm tra xem những chiếc thuyền còn sót thứ gì không. Tuyệt vời, không có thứ nào bị lãng quên.

Cả đám tiếp tục trèo lên một lối đi trong núi đá, nhắm theo ánh đèn của lão Hagrid mà di chuyển tới vị trí bằng phẳng hơn. Suốt quãng đường, Ron bé nhỏ không khỏi bất mãn, vì người anh em của mình đã bị tên Malfoy kia cuỗm mất. Cậu bé tủi thân xụ mặt, sau đó liền được Hermione vỗ vai an ủi mấy cái, khiến mặt đứa con trai út nhà Weasley càng thêm đỏ như màu tóc của bản thân. Thôi được rồi, đúng là phải thừa nhận, con bé mọt sách này thật ra rất tốt. Ngoại trừ việc nói nhiều ra, còn lại đều tốt.

Khi Hagrid dẫn đường đến bãi cỏ mịn màng đẫm sương, nằm ngay dưới bóng toà lâu đài; bọn trẻ liền hớn hở bước lên những bậc thềm đá, đứng túm tụm trước cánh cổng khổng lồ bằng gỗ sồi.

"Mọi người đông đủ cả rồi hả?"

Nói xong, lão Hagrid giơ nắm tay khổng lồ lên, đấm mạnh vào cánh cửa toà lâu đài ba lần.

Cánh cửa lâu đài tức thì mở ra. Một bà phù thủy cao lêu nghêu, tóc đen mướt, mặc áo dài màu xanh ngọc bích đứng sẵn ngay cửa. Bà có một gương mặt nghiêm nghị, đến nỗi ý tưởng đầu tiên nảy ra trong đầu Harry là: chớ có mà lôi thôi với bà.

"Các học sinh năm thứ nhất đây, thưa giáo sư McGonagall."

Lão Hagrid giới thiệu.

"Cảm ơn bác Hagrid. Bác để chúng lại cho tôi được rồi."

Bà mở toang cửa. Sảnh trước rộng lớn đến nỗi có thể rinh nguyên căn nhà của gia đình Dursley vào cũng lọt. Những vách tường đá được chiếu sáng bằng những bó đuốc to giống như ở nhà băng Gringotts. Trần lâu đài cao vòi vọi, và trước mặt bọn trẻ là một chiếc cầu thang cẩm thạch đẹp lộng lẫy lên các tầng trên.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top