Lần đầu tiên gặp em
CHAP 2
Lần đầu tiên gặp nhau là khi Len đang chân trần vội vã băng qua 2 dãy nhà dưới bầu trời xám xịt,chốc chốc lại lóe lên chớp sáng,chút chút lại thêm tiếng sấm vang dội cả vùng trời.Đống tài liệu được giao cho đã khiến cậu bị lỡ chuyến xe buýt cuối cùng.Trời mưa quá lớn để đứng chờ ở điểm dừng xe buýt - nơi chỉ độc có 1 băng ghế dài và ko-hề-có-mái-che,Len không còn cách nào khác là trú nhờ dưới mái hiên của ngôi nhà 1 tầng gần đó. Ngày nào đến công ty cậu cũng đi ngang qua ngôi nhà kì lạ này, nó luôn khóa cửa, luôn luôn. Có người bảo ngôi nhà đó vẫn có người ở, chứ không hề bị bỏ hoang, chủ của nó hình như là một ông cụ lớn tuổi sống một mình, ông ấy không thích tiếng ồn nên chỉ mở cửa ra ngoài vào những khi chập tối. Len từng nghĩ, liệu có phải ông cụ đấy thực chất là tên yêu râu xanh nào đó giả dạng chuyên đi bắt cóc mấy cô gái trẻ vào buổi đêm hay không nhỉ,thậm chí sau đó còn không ngần ngại mà liên tưởng đến mấy cảnh tượng không được trong sáng cho lắm.Dù sao thì Len luôn cố gắng tránh bén mảng gần ngôi nhà khiến tất cả con cháu nhà người ta phải sởn gai ốc kia. Không phải vì mấy cô nhân viên cứ nói cậu mang nét đẹp-rất-giống-con-gái ; mà là vì bản thân cậu tự ý thức được cái sự kì-lạ-bất-thường vây quanh ngôi nhà. Không may thay, số trời xui rủi thế nào, tối đó cậu lại chủ động dâng thân mình đến gần tên yêu râu xanh trong tưởng tượng kia. Tệ hơn à? Sau đó,cậu uể oải tháo bỏ đôi giày hàng hiệu ướt sũng cho thoải mái,rồi ngước lên ngắm trăng-ko có trăng, ngắm sao- ko có sao, chỉ là cậu đột nhiên bị thu hút bởi cái mảng trời tăm tối ấy thôi (hoặc chỉ vì cậu đang mỏi nhừ vì trải qua mấy giờ đồng hồ cúi gập cổ để viết viết,tính tính,bấm bấm) .Vì quá mải mê cho cái sự nghiệp ngửa cô lên trời ngắm máy bay của mình mà chỉ lúc sau đó, Len chợt nhận ra đôi giày đắt tiền của mình (cùng đôi tất rẻ tiền nhét trong đó) đã không chân mà chạy tự lúc nào.
"Chết tiệt!!! Con khỉ gió nào dám?! @%$*!?&" - không khỏi bực tức mà xả ra, Len đã chịu đủ cho một ngày áp lực rồi. Giờ thì cậu chả buồn mưa nắng gì hết,không nghĩ ngợi gì chạy thục mạng dưới cơn giông,cốt để về nhà nghỉ ngơi cho thoải mái. Ờm,đúng là ngôi nhà kia bí ẩn vô cùng. Mới ở đó chưa đầy 15' đã tiêu luôn món đồ quý giá rồi. Len cứ nghĩ đêm nay sẽ chả còn gì làm cậu bất ngờ hơn. Nhưng cậu đã nhầm.......
Khi chạy qua ngôi trường đại học âm nhạc gần nhà,Len đột nhiên bị thu hút bởi cái đầu be bé vàng vàng,dưới cái ô họa tiết có hình những múi cam ngon mắt.Một cô gái bé nhỏ,cầm chiếc ô nhỏ, đeo chiếc cặp nhỏ, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng và đưa bàn tay nho nhỏ ra hứng từng giọt mưa. Len thật sự chú ý đến mái tóc vàng óng ả chỉ dài đến vai của cô nhóc kia, nó đặc biệt, cậu chả hiểu làm sao nó đặc biệt thế, cảm giác mái tóc mượt mà kia giống như đang tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu của nắng sớm,như thể có một luồng sáng cứ lấp lánh mờ ảo xung quanh cái đầu nhỏ con đấy vậy. Rồi đột nhiên tóc vàng ngoảnh mặt lại, Len chợt xấu hổ quay mặt đi và chạy vụt qua,trong đầu tự cho mình thật mất nết khi cứ nhìn chằm chằm vào một sinh viên đại học, chả phải đó là một trong những dấu hiệu của mấy tên biến thái chuyên đi bắt nạt con gái nhà lành sao. (Tác giả: aiz, bạn đọc thông cảm, anh ấy chỉ hơi nhạy cảm quá thôi)......
........ "uzmmmmm~" - Ngồi phịch xuống ghế sofa là lúc Len có thể trút hơi thở cuối......à nhầm,có thể thở phảo nhẹ nhõm. Quả thực hôm nay cậu đã làm việc rất vất vả. Công việc thư ký giám đốc của một công ty xuất bản sách nổi tiếng như VocaBook không hề đơn giản. Trước kia khi mới đầu vào công ty với chức vụ là trợ lý trưởng phòng A, Len đã trở thành ngôi sao sáng...uzm, sáng đến "chướng mắt" ý chứ. Đồng nghiệp khi biết cậu đang đến tuổi học đại học mà bỏ dở để đi kiếm việc,lại hóa ra được nhận vào công ty là qua đường cửa sau tất nhiên cũng tỏ ra rất kì thị. Nhưng họ vốn không ngờ rằng Len lại là người vừa có tài vừa có đức, chưa đầy một năm đã leo lên được vị trí thư ký giám đốc bằng thực lực của bản thân, đó còn hơn cả một kì tích. Hơn 2 năm làm việc,Len có phần hơi hối hận, cậu thích viết lách,muốn nhận công việc nào thỏa mãn đam mê của mình,chứ không phải sáng sáng,tối tối xử lý giấy tờ và quản lý các danh mục cũng như doanh số bán hàng của công ty. Công việc này lương cao nhưng áp lực ghê gớm,khiến cậu lúc nào cũng có ham muốn được tai nạn làm bất tỉnh để được nghỉ hẳn một thời gian cho đỡ choáng!
Trở lại với căn biệt thự của Len, nghe tiếng sấm đánh oang oang ngoài kia mà cậu vô thức nổi da gà (chắc vì lạnh). Cái suy nghĩ thắc mắc liệu cô bé tóc vàng có về nhà an toàn không trong một giây đã bị cậu gạt đi ngay tức khắc, vì cái bụng đang biểu tình dữ dội như có động đất 10 richter trong đấy. "Trước hết phải lên phòng thay quần áo đã" - nghĩ xong,Len cố gượng dậy,lết từng bước lên cầu thang, vừa lết vừa tiện tay cởi áo,tháo cà vạt.....
"Cái gì ???!!!!" - Len đã hơi nghi ngờ khi thấy phòng mình sáng đèn, giờ lại càng shock hơn khi nhìn qua cánh cửa phòng đang khép hờ ....
_ "Rinto!!!! Mày đang làm cái vẹo gì thế?!" - Anh bạn nhà ta không chịu nổi mà hét ầm lên khi chứng kiến cảnh đứa em mình đang dí mắt vào màn hình laptop (màn hình hiện gì đó tác giả không rõ lắm *đỏ mặt*) , xung quanh la liệt DVD, CD 18+ của thằng anh nó.
_ "Ách, cái gì thế?!Sao anh về sớm vậy??!!!"
_ "Không về sớm để mày coi cho hỏng mắt ra à?!"
_ "Em...Em mới chỉ ....Mà sao anh làm quá lên thế?! Anh đừng quên đã nói vào sinh nhật 16t của em sẽ cho phép em học cách trở thành đàn ông chân chính đấy!!!"
_ "Anh mày có nói thế! Nhưng cũng nói thêm là chỉ cho mày coi mấy kiểu Ecchi (13+) thôi cơ mà!!! Sao mày dám lục vào tủ cấm của anh hả???"
_ "Anh em với nhau! Sao anh ki bo thế nhở?! Tủ của anh sau này thể nào chả biến thành của em! Mà anh hứa gì thì phải làm cho đúng chứ! Với lại...mấy kiểu Ecchi đấy...em ngày nào chả coi~" - Giọng thằng bé bắt đầu nhỏ dần...
_ "Cái..." - Không hiểu tại sao tự dưng trong Len trỗi dậy mãnh liệt cái cảm giác muốn ném thằng em đáng yêu này qua cửa sổ tầng 2 ngay lập tức!!!
Đôi co một hồi, Len (lại) phải nhẫn nhịn cái thằng em chết dẫm,nếu không đã sớm quăng nó vào nhà kho bỏ đói một tuần từ lâu rồi. Haiz~ trách sao được, tính thằng em giống hệt với thằng anh. Ngang tàng,bướng bỉnh và cũng bất bình thường y chang nhau! Bố mẹ hai người đã sớm bắt chuyến xe đi du lịch suối vàng từ lúc Rinto còn đang bú bình. Hai anh em vốn không thực sự thân thiết với hai bậc phụ huynh suốt ngày đi xuyên châu lục này đến hành tinh khác này. Khi cha mẹ mất, hai người được thừa hưởng số tài sản khá lớn (mà trước kia và cả sau này họ không tài nào suy ra được cha mẹ họ sao kiếm được nhiều đến thế, ắt hẳn chơi cổ phiếu hoặc làm nghề cướp nhà băng chuyên nghiệp). Len là anh cả nên thay bố mẹ chăm sóc và yêu thương em trai hết mực.Cậu không đụng nhiều vào số tiền thừa kế mà chỉ dùng "một ít" để mua ngôi biệt thự nhỏ. Chỉ có hai anh em nên cũng hơi trống vắng,Len vốn định thuê bảo mẫu nhưng bởi cái tính tự lập và bướng bỉnh của Rinto nên không làm nữa. Rinto với Len có cùng gene nên ngoại hình cũng khá giống nhau: tóc vàng đậm óng mượt,cao ráo,hơi gầy nhưng cơ bắp lại vô cùng săn chắc, ngũ quan mặt mày không quá nổi trội nhưng cũng không thể xếp vào hạng tầm thường.Điểm khác duy nhất là Rinto rất đào hoa, từ tiểu học đã bắt đầu có bạn gái, thậm chí là có nhiều là đằng khác. Còn Len chỉ muốn duy trì cuộc sống ổn định với nhóc em nên chả hề hà gì đến những vệ tinh theo đuổi mình. Tính đến giờ cậu còn chưa có đến nổi mối tình thứ 2. Dù vậy, cuộc sống hiện giờ của hai anh em rất vui vẻ. Nhưng không lâu sau, nhân vật tiếp theo xuất hiện làm xáo trộn của sống của cả hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top