Muc Tim
Yêu lạ lùng (MTO 8 - 31/8/2010)
Tôi là người phát hiện, và đến làm quen với Minh trước. Cô gái kỳ lạ, nói liên tục, tràn năng lượng và có làn da trắng muốt.
1. Xuất hiện
Tôi làm cùng Minh trong một part-time hè. Công việc thật sự không có nhiều điều thú vị, thậm chí khá mệt và gây hao tổn nhan sắc trầm trọng. Những ngày đầu tiên, tôi đã muốn bỏ cuộc nếu như không phát hiện ra Minh trong đám đông những cô nàng tóc cột vểnh mặc đồng phục màu xanh.
Tôi là người phát hiện, và đến làm quen với Minh trước. Cô gái kỳ lạ, nói liên tục, tràn năng lượng và có làn da trắng muốt. Thật sự Minh rất dễ gần, hòa đồng và vui vẻ nhận từ tay tôi ly trà sữa "Được, tớ duyệt. Cho phép cậu làm quen!" . Một chút kiêu kỳ, tinh quái, và sau đó là khúc khích cười. Tôi cũng bật cười, nhìn ánh mắt cô ấy lung linh.
Những ngày sau đó, chúng tôi hay đi cùng nhau. Mặc kệ những lời xì xào bắt đầu xuất hiện. Tôi trấn an Minh, vờ bỏ ngoài tai tất cả, nhưng cảm thấy lòng mình chao đảo lạ kỳ.
Minh là cô gái luôn gây ngạc nhiên và đem đến rất nhiều bất ngờ. Chẳng hạn cô ấy sẽ rình rập ở đâu đó canh gác tôi, nhắn tin loạn xạ, và đột ngột nhảy ùm ra từ phía sau lưng chụp mắt lại. Hoặc sẽ hét ầm lên khi nhóm nhạc thần tượng của cô nàng được nhận một giải thưởng nào đó. Hoặc sẽ nốc cạn một ly bia chỉ với một hơi đầy phấn khích. Tôi không bao giờ đoán trước được cô ấy sẽ hành xử thế nào, đi thẳng, hay đột ngột rẽ ngang?
Một ngày, cả nhóm làm việc được nghỉ sớm. Chúng tôi không vội về nhà mà kéo nhau đi ăn tối và ca hát. Phòng karaoke với thứ ánh sáng mê hoặc, tôi chăm chú nhìn Minh hí hửng chọn bài. Không khí nóng lên với một ca khúc sôi động. Như là động lực để tôi quyết định nói ra điều bí mật nhỏ bé đó, sau chuỗi ngày âm thầm ở cạnh Minh. Có thể với ai khác, sự nghiệp, những giải thưởng, hay phút tỏa sáng huy hoàng là quan trọng. Nhưng đôi khi, điều quan trọng của một tên con trai chỉ dừng lại ở nụ cười của một cô bạn gái. Cô ấy có một cái đồng tiền ngay má. Và tôi yêu nụ cười đó.
Tôi yêu Minh.
Đôi mắt Minh mở to, tròn xoe nhìn tôi. Có điều gì đó khiến tôi cảm thấy như mình nghẹt thở, không thể đọc nổi điều gì trong ánh nhìn của cô ấy. Thất vọng, ngạc nhiên, vụn vỡ hay tức giận?
"Cậu chắc chứ?"
Tôi ấp úng, nghe máu nóng dồn lên mặt, không thể trả lời nổi. Những cô gái khác không có cái kiểu bình thản trước một lời tỏ tình như thế. Xung quanh đã bắt đầu reo hò và huýt sáo. Một vài tiếng động viên, rồi càng lúc tiếng vỗ tay càng lớn. Sự phấn khích của đám đông bủa vây, chỉ có hai người chúng tôi đối mặt. Tôi chết đứng vì tình huống ngoài dự kiến, Minh thì chăm chú xoáy vào mắt tôi dò xét.
Đột ngột, Minh kề sát mặt và đặt vào má tôi một nụ hôn. Rất nhẹ, rất ngọt, và thoảng như gió thôi.
"Tớ đặt gạch rồi nhé!". Minh nói.
Tôi đã im lặng suốt đường về, Minh thì ngồi sau hát liên tục những ca khúc chắp vá lộn xộn. Cô ấy say ư?
Dừng xe trước ngôi nhà có cổng rào ngập hoa giấy, Minh vẫy tay chào và bật cười
"Đừng nghĩ nhiều. Ngủ ngoan nhé!"
Sau bao nhiêu đó chuyện mà bảo rằng tôi đừng nghĩ nhiều ư? Một nụ hôn khi cô nàng còn không thể đi vững phải bám vào tôi. Một nụ hôn xuất phát từ cô ấy, hay chỉ là do men bia?
2. Biến mất
Đột ngột, Minh biến mất.
Cô ấy chào mọi người, rút khỏi nhóm làm việc, và chỉ vỏn vẹn thông báo với tôi là trường cô ấy nhập học rồi.
Tôi tự cười mình sao mà khờ khạo.
Cuối cùng thì điều cô ấy nói với tôi cũng chỉ là tạm biệt. Ừ thì Minh cũng có hứa hẹn điều gì đâu. Chẳng hề có một lời chính thức nào giữa cả hai. Mơ hồ và chông chênh đến thế, nhưng sao cô ấy trở thành nỗi ám ảnh không thể nào giải thích.
Sự lo lắng khi Minh cứ luôn miệng bảo một ngày nào đó nên biến mất đi cho đẹp trời cuối cùng đã hóa thành sự thật. Tôi đã làm tất cả chỉ để giữ cô ấy lại bên mình mà vẫn không được. Chúng tôi quá vội vàng, quá hiếu thắng và sốc nổi? Nhưng nếu chỉ có vậy thì mọi thứ không thể khiến tôi đau nhói và mất ngủ mỗi đêm như thế.
Ừ thì sao cũng được, cô ấy có xem tôi là gì, có yêu tôi không cũng không còn là điều quan trọng. Tôi hiểu rõ lòng mình là được rồi mà, phải không?
Chỉ mới ngày hôm qua đếm ngược về trước, tôi lúc nào cũng ở cạnh Minh, gọi tên cô ấy và nói biết bao chuyện buồn vui. Chỉ mới ngày hôm qua thôi, Minh ngồi sau lưng tôi nói cười huyên thuyên, thỉnh thoảng ngủ gục gác đầu nhè nhẹ vào vai, hay hào hứng reo lên khi phát hiện ra một hàng bán cơm cháy mỡ hành.
Cứ ngỡ mọi thứ giản dị như thế thôi, cho đến một ngày tôi giật mình nhận ra ngồi đâu giữa đám đông cũng đang vô thức gọi nhầm thành tên cô ấy. Tụi bạn bật cười, tôi im lặng cam chịu những lời chọc ghẹo. Đúng là tôi đang bị bỏ mặc một mình rồi. Sự tức giận, thất vọng dâng lên. Rồi nhanh chóng chìm xuống dưới những đợt sóng hụt hẫng và buồn bã. Tôi yêu cô ấy nhiều hơn là trách giận. Đầu óc tôi quay mòng với đủ thứ chuyện, cảm giác bị phản bội, sự đợi chờ trông ngóng, cả những ấm ức vì bị bỏ rơi. Tôi cứ liên tục suy nghĩ, rồi tự mình chống chế giải thích cho Minh, để tự "thuốc" mình chờ chờ...
Cô ấy xuất hiện ở khắp nơi, khi tôi đi làm về ngang những con hẻm nhỏ, khi tôi co chân tránh một vũng nước lớn, khi tôi đứng dựa tường nép mình chờ hết mưa, khi tôi bất ngờ nhìn thấy một cô gái tóc cột vểnh trên phố.
Chừng nào Minh mới quay về đây?
3. Sẽ là một điều lãng mạn...
Một tháng. Hết giờ làm việc, tôi xếp đồng phục vào ba lô, thả bộ ra bãi xe. Từ ngày ấy tôi đã thôi không hào hứng đi tụ tập cùng mọi người như lúc trước.
Một bàn tay chụp lấy mắt tôi từ phía sau. Trái tim chợt chao đi. Minh đứng chờ tôi ở cửa ra vào, vẫn tóc cột vểnh, giày vải màu đỏ và mắt tròn xoe.
"Cậu đã biến mất ở chỗ quái quỷ nào thế?"
Tôi chụp lấy tay cô ấy, hỏi bằng tất cả những tức giận, ấm ức mà tôi đã phải chịu đựng.
"Trái tim tớ đang lao đến cậu với tốc độ quá nhanh. Bảo mình dừng lại là điều không thể. Nên tớ dừng một tí để thở, để suy nghĩ và chạy tiếp!"
"Lý do không chính đáng..." - tôi cự nự.
Và một nụ hôn trong sự kinh ngạc của tôi. Lúc nào Minh cũng là người chủ động kỳ lạ như thế.
"Tớ quay lại đặt gạch nhé!"
Rồi lại bật cười khúc khích.
T
ôi nhíu mày, nhìn cô ấy để chắc mình không nằm mơ.
"Rất sẵn lòng". Tôi nghe mình cũng đang bắt đầu cách nói chuyện ngộ nghĩnh của em. Cô ấy đã về. Và tôi yêu cô ấy. Lạ lùng, nhưng lúc nào cũng sẽ là yêu thôi...
Đôi khi khoảng cách, sự chia xa, và biến mất chỉ để có thêm thời gian nhìn lại chuyện tình mình, và thấy mình đã bắt đầu yêu nhau là được rồi, đúng không?
Sức hấp dẫn của kẻ thất tình - Kì 1: Trái ngược (MTO 8 - 27/8/2010)
Lớp 12A5 là lớp ban cơ bản có sức học bình thường, nhưng luôn nhận sự quan tâm của cả khối chỉ bởi ở đó có hai cặp đôi khá đặc biệt...
Có thể xem đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, cũng có thể xem đó là định mệnh.
Tính Huân chững chạc, lạnh lùng. Huân không có vẻ ngoài quá lung linh nhưng cách Huân thể hiện dễ dàng khiến nhiều trái tim xao động. Học giỏi, và am hiểu tốt về mọi lĩnh vực. Huân là mẫu người đáng mơ ước của các cô gái chững chạc.
Nhiều người không thích Huyền không phải vì ganh tị với vẻ đẹp sắc sảo của Huyền. Họ sợ sự tinh quái của cô ấy. Huyền có vẻ gì đó rất bí ẩn và khó nắm bắt, dù cách biểu hiện bên ngoài rất ư trẻ con và vô hại.
Huân chú ý Huyền ngay từ khi vào lớp 10. Ban đầu là thích vẻ đẹp của Huyền, về sau thích luôn tính cách lạ kì của Huyền. Họ là một cặp khi Huân tỏ tình với Huyền trước lớp, vào cuối học kì 2 lớp 11.
Thái chơi bóng chuyền rất giỏi và được xem là "1 trong 5 chàng trai đẹp nhất trường". Ngoài hai khoản đó ra, Thái chẳng có gì thú vị. Lơ là việc học, đi chơi nhiều hơn ở nhà, nói nhiều...
Vậy mà bạn gái cậu ấy lại là một cô gái học giỏi, hiền lành, khéo tay. Mọi ưu điểm về tính cách, cô ấy đều có. Đó là Thảo. Thái bị "đổ" trước nét đẹp tâm hồn lạ kì ấy, và cậu quyết định thay đổi bản thân theo hướng tích cực, cốt để lấy lòng Thảo. Hè năm 11, họ chính thức đến với nhau...
Dù được khá nhiều cô gái để ý, nhưng với Thái, Thảo là nhất. Cậu yêu Thảo hơn chính bản thân mình và cậu có thể sẵn sàng làm bất cứ điều gì, miễn Thảo được vui...
Hai cặp đôi ấy quen nhau gần như cùng thời điểm và chính điều này khiến họ bị chú ý. Nhưng hơn ai hết, họ biết được rằng họ là những đôi đũa lệch. Ngoại hình và tính cách đều trái ngược. Có đôi khi họ mang những nỗi lo sợ vu vơ về một tình yêu có quá nhiều khác biệt, nhưng rồi họ tặc lưỡi: "Sao cứ phải quan tâm khi thời gian còn dài? Mọi thứ sẽ được khẳng định ngay khi có hoàn cảnh tác động..."
Và người "châm ngòi" cho những "vụ nổ lớn", bắt đầu cho những xúc cảm phức tạp và nhiều suy nghĩ ngổn ngang đó là Huyền.
o0o
Huân - tại ban công tầng 2, một buổi chiều lộng gió...
Tôi luôn cố gắng để mối quan hệ giữa cả hai luôn hạnh phúc và bền vững, nhưng mọi thứ đều không như mong muốn. Bởi Huyền không phải là một cô gái thích an phận. Trên blog Huyền luôn có những comment lạ và khi tôi thắc mắc, Huyền chỉ cười: "Họ hâm mộ vẻ đẹp của tớ thôi mà, việc gì phải bận tâm ghê thế". Nhưng nỗi lo của tôi chẳng bao giờ thiếu cơ sở. Chẳng biết tự bao giờ, giữa chúng tôi có quá nhiều khoảng lặng, quá nhiều bí mật mà không ai muốn giãi bày. Huyền dần xa tôi, nói chuyện lạnh nhạt, khước từ những buổi dạo phố và không còn giữ thói quen nhắn tin. Tôi - vì muốn giữ tình yêu - nên chẳng bao giờ cư xử dại dột để xảy ra xung đột. Tôi cố tỏ ra bình thường, nhưng tôi biết, mối quan hệ giữa cả hai đã dần đóng băng. Những nỗi đau trong tôi cứ tích tụ từng ngày thành một mớ tạp xúc khổng lồ, để rồi những buổi đêm của tôi dài hơn và ban ngày trống vắng hơn. Huyền đã khác xưa rồi...
Sáng nay, tôi nghe mọi người trong lớp xì xầm rằng họ đã bắt gặp Huyền đi chơi cùng với một người con trai khác không phải tôi. Bởi theo lời họ, người đi cùng cô ấy, nhìn từ xa thôi đã rất rạng ngời...
Nếu Huyền muốn chấm dứt, tôi sẵn sàng. Đằng này em luôn im lặng, tôi phải làm sao đây? Chẳng lẽ tôi lại là người chủ động nói chia tay? Không, không, tôi còn tình cảm với Huyền rất nhiều và tôi luôn cố gắng hết sức để tạo khái niệm "tình yêu chung thủy". Khi yêu, tôi chỉ yêu duy nhất một người và tôi sẽ đi đến cuối con đường với người ấy, suốt đời.
Nếu ví tình yêu như một li nước, thì tôi đang cố gắng đổ đầy nước vào ly trong khi Huyền luôn làm nước rơi ra... Tôi chỉ sợ đến một lúc nào đó, tôi không còn cố gắng được nữa...
Giữa tôi và Huyền có rất nhiều kỉ niệm. Và dù muốn chôn chặt tất cả để chuẩn bị đón nhận những điều không thể ngờ, thì giữa đêm tôi vẫn gặp ác mộng và buổi sáng, Huyền vẫn rất xa xôi...
Hôm nay, Huyền nhắn cho tôi vỏn vẹn một tin: "Chia tay hen. Hãy để tớ thoải mái. Chúng ta đừng bao giờ liên lạc nữa. Có gặp tớ trong lớp thì cứ xem như người ngoài. Vậy nha". Dù đã biết trước, tôi vẫn bàng hoàng và không thể nào tin đó là sự thật... Chẳng lẽ tôi thiếu bản lĩnh đến mức không giữ được người mình yêu? Cô ấy cũng có tình cảm với tôi cơ mà? Tại sao chứ? Mới tháng trước, chúng tôi còn đi dạo quanh Sài Gòn, và cô ấy đã thốt lên khe khẽ khi nhìn thấy cảnh thành phố về đêm.
Mọi thứ đâu mất cả rồi?
Có phải nguyên do chỉ vì..., cô ấy cảm thấy tôi không còn xứng đáng?
Hay tôi đã khiến cô ấy cảm thấy tẻ nhạt?
Thảo
Tôi có thói quen kiểm tra hộc bàn vào mỗi khi ra về... Nhưng hôm nay lại đãng trí đến mức để quên hai quyển sách Toán và máy tính. Vừa về nhà, tôi đã phải hộc tốc lên trường để lấy lại. Khi tôi đang chạy ùa vào cổng trường với vẻ lo lắng, thì bất ngờ thấy Huân dắt xe từ cổng trường ra, vẻ mặt khó đoán. Thấy tôi, cậu ấy bỏ đi một nước. Kiểm tra trong hộc bàn, trống trơn...
Tối đó, tôi gặp Huân online.
"Cậu có thấy đồ tôi để quên trong hộc bàn không?"
"Ừ. Tôi có giữ giùm Thảo"
"Sao gặp tôi không trả lại liền chứ?"
"Thì sao nào, kiếm chuyện không?"
"Bệnh vừa vừa thôi! Có gì thì để lại chỗ cũ có chết ai đâu chứ? Làm sao tôi có sách để học hả?"
"Tôi đã giữ giùm mà còn trách móc. Mai trả, tuần sau mới có tiết Toán mà. Nói chuyện sau nhé..."
Cách cư xử của Huân làm tôi khó chịu... Có vẻ như cậu ấy chẳng xem tôi ra gì...
Người gì đâu mà... tẻ nhạt!
Nhưng không ngờ, 5 phút sau đó, tôi nhận được một cú điện thoại như tát nước vào mặt: "Lát 0 giờ online nhé. Cần tâm sự. Còn không, 2 quyển sách toán và máy tính xem như vô hình nhé!"
Dù khá khó chịu, nhưng tôi không muốn mất đồ. Có lẽ tâm trạng Huân đang rối bời, và tôi phải biết thông cảm...
Khi một chàng trai đang đau khổ vì tình cảm, anh ta có vẻ gì đó rất cuốn hút, khiến một cô gái lãng mạn bám vào tình huống ấy mà nuôi hi vọng...
Thảo hiểu rõ lòng mình. Ngay khi chấp nhận là "nửa kia" của Thái, nghĩa là Thảo đã muốn an phận và sẵn sàng xây dựng tình cảm cho một tương lai không xa. Nhưng khi thấy một chàng trai đang hụt hẫng và suy sụp cực độ bởi mối tình vụt bay như cơn lốc, lẽ nào Thảo lại không thể chia sẻ được nửa lời?
Và Thảo online không chỉ vì 2 quyển sách toán và chiếc máy tính...
"Không ngờ đấy! Hai người rất xứng đôi cơ mà..." - Thảo đánh máy...
"Huyền là vậy. Huân không trách được. Huân có lỗi là đã yêu quá nhiều, đã đặt hi vọng và niềm tin quá nhiều để rồi hụt hẫng. Mới tháng trước, Huyền còn bày tỏ đủ mọi lời lẽ yêu thương, nay lại..."
"Thôi bỏ đi Huân à..."
"Nói dễ, nhưng nếu là Thảo, Thảo làm được không?"
Thảo im lặng...
Tối đó, Huân nói rất nhiều và có vẻ không tỉnh táo. Thảo chỉ biết im lặng...
Đành rằng giữa Thái và Thảo đang rất tốt đẹp, đành rằng Thái luôn quan tâm và yêu thương Thảo, nhưng mọi thứ cứ nhàn nhạt thế nào ấy.... Và khi nói chuyện với Huân hôm nay, Thảo như muốn chia sẻ cùng Huân, muốn nắm lấy tay Huân cho vơi đi nỗi đau, muốn làm tất cả để xoa dịu Huân...
Vậy là sao chứ? Chẳng lẽ Thảo cũng tồi tệ và phản bội người yêu? Không, không thể nào. Thảo phải tỉnh lại...
Sáng hôm ấy, có hai người đi học với vẻ mặt ngái ngủ. Gặp Thảo, Huân nhếch môi cười nhẹ...
"Hai quyển sách Toán và cái máy tính..." - Giờ ra chơi, Thảo chạy lại bàn cuối, ngồi kế bên Huân, nói khẽ. Cả lớp ngoái đầu nhìn và ngạc nhiên tột độ, chuyện gì đang xảy ra? Thái cũng quay đầu lại, vẻ mặt khó hiểu... Rồi nghĩ thế nào, Thái xuống vị trí đó, nắm tay kéo Thảo lên, như muốn khẳng định "Thảo là của mình", rồi nhìn qua Huân, cười: "Chuyện gì vậy ông bạn? Ông làm gì khiến người yêu tôi phiền lòng à?"
"Không có gì đâu Thái..." - Thảo giật tay ra...
Thái hơi bất ngờ vì cách biểu hiện của Thảo
"Không có gì" - Huân ngước lên, xua tay, cười nhạt, rồi liếc nhìn qua Huyền. Cô bạn đang trò chuyện rôm rả với một người xa lạ nào đó - "Chẳng qua là hôm bữa Thảo để quên hai quyển sách, tôi trả lại, thế thôi"
"Mà Huân này, tôi không muốn giữa hai ta khó xử và tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ông hãy lo cho Huyền đi nha..." - Thái nhìn Huyền, còn Huân thì ngạc nhiên tột độ. Có vẻ như chưa ai biết chuyện Huyền "bye bye" Huân
o0o
Thảo
Huân là một người con trai rất tình cảm và chân thành. Khi Huân cúi đầu xuống và vẻ mặt suy sụp như muốn khóc, tim tôi nhói lên. Có vẻ như chúng tôi rất hợp với nhau về quan điểm và sở thích, kể cả tính cách cũng giống. Tôi có thể làm Huân vui và Huân cũng thế... Tuy nhiên, tôi luôn biết điểm dừng và vị trí của mình. Tôi không muốn mình lại làm tổn thương Huân lần nữa... Thời gian trôi, Huân có vẻ quý mến tôi, nhưng cậu ấy ngại Thái. Đừng bắt tôi phải lựa chọn, bởi vì hiện tại, tôi cũng đang rối bời.
Vẻ đẹp đôi khi chẳng thể giữ được tình yêu, khi mà tôi với Thái bất đồng quan điểm liên tục. Cậu ấy bảo tôi không còn quan tâm cậu ấy, trong khi cậu ấy luôn có nhiều cô gái vây quanh và cậu luôn cư xử làm hài lòng các bạn ấy. Tôi khẳng định Huân không phải là nguyên do của mọi mâu thuẫn, mà chính Thái vịn vào lí lẽ đó để hành hạ tôi. Một con người ích kỉ và luôn cho rằng người yêu luôn thuộc về quyền sở hữu của mình, thì anh ta có đáng để mình trao gửi tình cảm?
Chính bản thân tôi cũng không biết hiện giờ mình muốn gì... Phải chăng tôi đã phản bội lại con tim mình?
Vì khi bên cạnh Thái, tôi có cảm giác mình bị trói buộc...
Còn bên cạnh Huân, tôi dâng tràn yêu thương... Có lẽ vì tôi hiểu được lòng cậu, khi cậu trao gửi niềm tin cho Huyền nhưng rồi lại bị gạt phắt đi một cách cay đắng...
Huyền
Tôi thích Thái. Tôi cảm mến cậu ấy khi cậu tình cờ chia sẻ với tôi những nỗi buồn trong chuyện tình cảm. Cậu yêu thương Thảo như thế, mà Thảo lại cư xử với cậu như thế. Khi buồn, trông Thái rất đẹp, đẹp tuyệt... Tôi là một cô gái yêu cái đẹp và tôi rất thích phong cách ấn tượng của Thái. Từ cách vuốt tóc, dáng đi đứng, vẻ mặt buồn đau... đều khiến tim tôi rung động... Khi tôi bày tỏ với cậu ấy rằng tôi đã chia tay Huân do không hợp, thì cậu ấy cười nửa miệng: "Chuyện gì đang xảy ra thế? Hoán đổi tình yêu à? Nực cười".
Tôi lại càng muốn có Thái bằng được...
o0o
Khi không còn tình cảm, chẳng thể níu kéo được nữa... Cách đây một thời gian không lâu, Huyền đã làm Huân đau khổ. Và hiện tại, Thảo cũng không còn cảm xúc với Thái nữa rồi. Phải chăng người thất tình luôn có một sức hấp dẫn quá đặc biệt, đặc biệt đến nỗi khi cùng chia sẻ thì đồng điệu với nhau?
Cảm giác nhất thời chăng?
Hay đơn thuần chỉ muốn "chinh phục"?
"Thảo, Huân hiểu cảm giác bị "đá" nên Huân không muốn Thảo vì Huân mà chia tay Thái đâu. Rồi cả lớp, cả khối sẽ nói gì..." - Giọng Huân ngân ngân trên đồng cỏ xanh mát rượi...
Nắm chặt dây diều, Thảo im lặng không đáp. Có những điều quá khó diễn đạt. Khi ở bên Thái, từ trước đến giờ, Thảo đều thấy có một khoảng cách gì đó..., mờ nhạt nhưng đồng thời cũng thật rõ ràng...
Từ trước tới giờ, họ chưa hề hiểu nhau, và khi gặp Huân, Thảo mới thực sự là chính mình. Nếu không còn tình cảm mà tiếp tục níu kéo, thì ích lợi gì chứ? Có thể Thảo làm Thái đau như chính Huyền làm Huân đau trước kia, nhưng...
Sự khác biệt quá mức đôi khi không thể cứu vãn được những yêu thương đang rơi rụng dần dần...
Họ sẽ làm gì khi mọi thứ lại hoán đổi một cách khó hiểu như thế?
Hai cô gái cùng được hai chàng trai tỏ tình vào thời điểm sát nhau, và hai cô gái ấy cũng làm đau hai chàng trai này cùng một lúc... Và, cuối cùng thì...
Thảo chia tay Thái. Cậu đồng ý tắp lự. Và thật ngạc nhiên, cậu không hề đau khổ...
Thái
Được biết bao cô gái xinh đẹp vây quanh, chẳng lẽ tôi lại buồn đau vì một cô gái hết sức bình thường? Thảo không hợp với tôi... Có lẽ tôi hợp với Huyền hơn...
Thảo cứ ngỡ rằng cô ấy làm tôi đau, nhưng thực ra, tôi làm cô ấy đau trước. Trong vài giây phút chán chường thiếu suy nghĩ, tôi đã "cưa" Huyền, và rồi cô ấy "đổ". Khi tôi thức tỉnh cũng là lúc Huân đang đau khổ vì bị Huyền bỏ rơi...
Nhưng rồi số phận đưa đẩy thế nào, Thảo lại dứt tình và chủ động chia tay... Tôi chỉ hơi buồn vì không ngờ mình bị đá trước, đơn giản như thế... Có vẻ như tôi là người ích kỉ và bảo thủ...
Ngày tôi chở Huyền đi học, cả lớp sững sờ. Và khi thấy Thảo đi cùng Huân, họ tưởng bọn tôi đang đóng kịch hoặc đùa vui để làm không khí lớp sôi động. Nhưng khi tôi khẳng định bây giờ Huyền là của tôi và Huân với Thảo là một cặp, họ không thốt nên lời...
"Gì kì vậy? Ai là người có lỗi trong vụ việc này?"
"Đành rằng họ đối lập nhau, nhưng chẳng lẽ cùng quan niệm sống mới quen nhau được?"
"Hoán đổi kiểu này không thể chấp nhận được..."
"Lớn hết cả rồi. 4 người làm ơn hạ màn đi!"
"Thật đáng thất vọng. Chuyện tình cảm mà đùa giỡn thế này à?"
Đại loại là những câu như vậy. Tôi không quan tâm lắm...
Thời gian sẽ nói lên tất cả thôi mà...
o0o
Thời gian trôi...
Nghe đâu Thái và Huyền luôn cãi nhau liên tục chỉ vì ghen. Nhiều người để ý Thái và biết bao chàng trai theo đuổi Huyền, và hai người họ có tính cách hay "đứng núi này trông núi nọ", có đôi khi thấy thích nhau vô cùng, thi thoảng lại chán nhau và chẳng thèm trò chuyện nữa...
Huân và Thảo vẫn hạnh phúc. Có lẽ họ xứng đáng với nhau hơn. Với họ, một tình cảm bình yên là quá đủ...
Chuyện tình yêu muôn đời vẫn thế, nhiều ẩn khuất và bất ngờ... Cả lớp cũng công nhận rằng, Huân và Thảo đẹp đôi... Còn Huyền và Thái thuộc về thế giới khác, một thế giới chỉ có vẻ đẹp và sự hào nhoáng...
Huân
Thật bất ngờ. Một ngày đẹp trời. Huyền bảo rằng cô ấy rất muốn gặp tôi và cần chia sẻ tâm sự. Khi cô ấy gọi, Thảo đang ngồi kế tôi. Thảo nói: "Huân cứ đi với Huyền, không sao đâu". Nhờ Thảo động viên, tôi cảm thấy an tâm và không áy náy.
Gặp tôi, Huyền nước mắt ngắn dài bảo rằng, cô ấy đau khổ trong chuyện tình cảm và đã đặt niềm tin nhầm chỗ, Thái không hề có tình cảm với Huyền. Và Thái dối lòng, bởi dường như Thái chưa quên được Thảo. Huyền muốn tôi quay lại và cô ấy hứa sẽ không bao giờ rồ dại đến mức nói lời chia tay lần nữa...
"Huyền nghe bài Apologize chưa? Đó là tất cả những gì Huân muốn nói... Quá trễ để có thể xin lỗi. Huyền đã đánh Huân thật đau rồi bảo rằng Huyền chỉ vô tình. Dễ vậy sao? Huyền đã vứt luôn chiếc ly nước tình yêu giữa hai ta. Có nói gì, tất cả cũng quá trễ..." - Tôi nói với Huyền như thế. Cô ấy im lặng, nước mắt cứ tuôn. Tôi lại rất lúng túng khi thấy con gái khóc... Huyền muốn quay lại, nhưng đã trễ... Vết thương tình cảm của tôi tưởng như đã lành, nay lại được dịp khơi gợi...
Nhưng không sao. Nhờ Huyền, tôi mới biết được thế nào là tình yêu cao cả. Khi một đứa con trai thất tình, rất hấp dẫn, nếu anh ta là một người chân thành thật sự. Nhưng nếu hấp dẫn thôi thì chưa đủ. Bởi khi sự hào nhoáng đã tắt, còn đọng lại trong ta những gì? Thảo có tình cảm với tôi không đơn thuần chỉ vì muốn xoa dịu nỗi đau, mà vì Thảo yêu tôi chân thành...
Không thể nói được là ai có lỗi... Và với tôi, nếu quay lại với Huyền, có lẽ đó là điều viển vông. Không hẳn là hận thù, không hẳn đã dứt tình. Nhưng chúng tôi không thể bắt đầu lại...
Một cô gái đẹp đang thất tình, với tôi, không có sức hấp dẫn gì cả... Hiện tại tôi chỉ cần Thảo mà thôi.
Thảo
Thái đòi quay lại. Cậu nói rằng trước kia cậu đã sai khi để tôi đi. Quen hết người con gái này đến người con gái khác, Thái nhận ra rằng chỉ có tôi mới là người xứng đáng với cậu. Thật buồn cười. Thái nói chuyện dễ nghe quá. Mà hai người họ thật ra có ý gì đây? Khi bọn tôi đang hạnh phúc, thì Huyền đòi quay lại với Huân và Thái đòi nối lại tình xưa với tôi...
Họ luôn lấp lánh. Vẻ ngoài của họ làm nhiều người xuýt xoa, nhưng có đôi khi, tôi không cần sự hào nhoáng ấy. Cái tôi cần là những giá trị tinh thần cao cả. Họ thì hiểu gì về tình yêu? Có đôi khi, cuộc sống không cho ta lựa chọn. Dù rằng khi đối diện với Thái, tim tôi vẫn thổn thức vì vẻ đẹp chói lòa của cậu, nhưng tính cách của cậu không đủ tốt để giữ chân tôi...
Thái đang thất tình, nhưng sao tôi không còn cảm thấy hấp dẫn.
Có lẽ vì tôi với Huân xứng đáng thuộc về nhau hơn.
Đừng cố níu kéo những gì không thuộc về mình. Khi bạn xem tình yêu như một viên đá, sẵn sàng ném nếu thích, thì một lúc nào đó, bạn cũng sẽ bị ném dội ngược lại...
Còn tôi xem tình yêu như bảo bối. Tôi muốn giữ cho riêng mình...
Thái à, Thảo xin lỗi.
Hôm nay, đáng lí ra Vinh sẽ nói rõ toàn bộ sự thật. Nhưng sự quan tâm chân thành của Duyên đã khiến Vinh không đủ can đảm...
"Dạo này em khỏe không?"
"Tốt hơn trước nhiều rồi chị ạ. Em không còn quá vất vả nữa nhưng nói chung công việc cũng cực... Mà chị học hành sao rồi..."
"Buồn lắm. Chị có những khoảng thời gian dài vô tận không biết làm gì... À mà công việc của em..."
"Hồi nãy chị nói chuyện với ai thế" - Vinh lảng sang chuyện khác...
"Mối tình đầu của chị. Nhưng bây giờ cả hai chẳng là gì của nhau nữa cả..."
Vinh cười...
"Nhớ chị quá :-P" - Vinh trêu
"Chị cũng nhớ em lắm" - Nào đâu chỉ một câu hỏi "thả câu" của Vinh mà Duyên sập bẫy...
Rồi cả hai có những khoảng lặng không biết nói gì. Duyên cảm nhận được, Vinh không còn mở lòng như trước. Vinh giữ khoảng cách và chừng mực... Buổi đêm với Duyên giờ này không còn lãng mạn như trước... Nhưng Duyên biết, hẳn Vinh có lý do riêng...
"Ráng học cho giỏi rồi thành đạt nha chị..."
"Tất nhiên rồi em à...J"
"Mai em đến quán trà sữa chị làm để chơi tí hen"
"Được!" - Duyên mở cờ trong bụng...
"Chị, em có điều muốn nói. Thật ra..."
"Chị không quan tâm đâu mà" - Duyên đánh máy - "Dù em có là ai thì trong mắt chị, em vẫn luôn là em ngày nào. Em là người tốt"
Cả quán trà sữa hơi bất ngờ vì một cô gái đáng yêu, tinh khiết như Duyên lại đi trò chuyện với một anh chàng tóc nhuộm cầu kì, ăn mặc bụi bặm, tai bấm lỗ, có một hình xăm nhỏ sau gáy, miệng hút một loại thuốc nào đó trông có vẻ cao cấp, sành điệu... Ai cũng to nhỏ xì xầm, nhưng khi thấy ánh mắt Vinh nhìn họ sắc lạnh, họ im bặt
"Em đừng quan tâm đến họ" - Duyên cười tít mắt - "tại lần đầu em đến nên họ tò mò. Ở đây mọi người quý chị lắm"
"Em chẳng thèm quan tâm làm gì, nhưng cách họ nhìn, em khó chịu quá..." - Kế đó, Vinh buông một câu chửi tục. Duyên hơi sững người. Có vẻ như, sống trong môi trường phức tạp, Vinh quen rồi... Duyên thấy khó chịu, góp ý, Vinh buông một câu chửi nữa trước khi ra về...
Cả con đường tĩnh mịnh bỗng bị khuấy động bởi chiếc xe phân khối lớn của Vinh... Cậu chạy ra khỏi quán trà sữa với một thái độ giận dữ tột độ...
o0o
Tối đó, khi online, Duyên xin lỗi vì đã đụng chạm đến sự tự ái của Vinh...
"Sao chị cứ phải làm vừa lòng em nhỉ? J"
"Em biết lí do mà..."
"Em diễm phúc thật. Em chẳng thể hiểu nổi em có điểm gì khiến chị thích. Chẳng có gì tốt đẹp..."
"Chị cũng không hiểu..."
"Em thì không thích chị đâu..."
"..."
"Mà là yêu, yêu, chị hiểu không?"
Duyên sững người. Với Duyên, 18 tuổi mà biết yêu thì hơi sớm...
"Nhưng cách em cư xử..."
"Ngốc ạ. Chính vì nghĩ cho tương lai của chị nên em mới xa chị. Thế giới của chúng ta quá khác nhau. Em không bảo đảm được sự ổn định và an toàn cho chị... Em không có bản lĩnh đó... Chị hoàn hảo và chị hợp với một chàng trai trí thức, lịch lãm, chứ không phải là em. Lúc ở quán trà sữa, nỗi đau của em bỗng dưng bị khơi gợi. Mỗi lần nổi giận, em mất kiểm soát lắm..."
"Chị chịu được, chị chịu được... Chỉ cần em thay đổi, em đi học lại, là ổn mà... Em vẫn có thể bắt đầu lại tương lai của mình, vì chị, nếu tình cảm em dành cho chị là thật, thì em vẫn có thể vượt qua, em hiểu không?"
"Ly nước đã đổ đi rồi thì khó hốt lại lắm... Em không thể học lại, em còn gia đình, và hơn hết..."
"..."
"Em có người yêu rồi..."
Duyên sững người. Đây là điều lần đầu tiên Duyên được biết. Tại sao, tại sao chứ?
"Cô ấy làm phục vụ tại bar" - Vinh chầm chậm đánh máy - "Cô ấy đẹp sắc sảo, nhỏ hơn em 1 tuổi. Bọn em có nhiều nét tương đồng. Em quen cô ấy trước chị, nhưng không nói ra vì sợ chị buồn. Hơn nữa, cả hai đã có sự ràng buộc nhất định và em không thể rời xa cô ấy mà đến với chị..."
"Ràng buộc nhất định? Ý em là sao chứ?"
"Chị không cần phải tìm hiểu quá sâu làm gì. Thế giới của bọn em phức tạp, và em, dù muốn hòa hợp với thế giới của chị, cũng rất khó. Em có trách nhiệm phải luôn bên cạnh người yêu hiện tại của mình và em không thể rời xa cô ấy được nữa... Chị hãy hiểu một điều rằng, chị là người em yêu nhiều nhất và duy nhất. Dù em có đi đâu, làm gì, dù chúng ta không đến được với nhau, chị mãi là thiên thần trong mắt em. Em yêu chị và tôn thờ chị. Nhưng số phận không cho phép chúng ta đến với nhau. Hãy để những kỉ niệm đẹp ngủ yên chị nhé... Yêu thôi chưa đủ chị à, còn phụ thuộc vào hoàn cảnh và duyên số. Em với chị không có duyên... Em không có được may mắn..." - Khi Vinh nói những dòng cuối cùng thì cũng là lúc Duyên out...
Tắt PC, lại một đêm nữa Duyên mất ngủ... Không gian đen kịt, nhìn ra bầu trời xa xa, mắt Duyên cay nhưng không thể khóc... Những rung động đầu đời luôn sáng trong, ngọt ngào và dịu dàng, nhưng mấy ai hạnh phúc với duyên đầu?
Sau một giấc ngủ dài, mọi chuyện sẽ khác đi. Từ nay, Duyên sẽ hết mình với công việc, và Duyên sẽ thôi không nghĩ về những điều đã khiến Duyên thổn thức. Có lẽ đó chỉ là những rung động nhất thời, và Duyên suy nghĩ chưa đủ sâu, Duyên chưa đủ can đảm để mơ về một tương lai xa với Vinh... Đúng, yêu thôi chưa đủ...
Mái tóc màu nâu đồng cứ ẩn hiện trong giấc mơ của Duyên...
Yêu thôi chưa đủ - Kì cuối: Khác nhau (MTO - 22/8/2010)
Hôm nay, đáng lí ra Vinh sẽ nói rõ toàn bộ sự thật. Nhưng sự quan tâm chân thành của Duyên đã khiến Vinh không đủ can đảm...
"Dạo này em khỏe không?"
"Tốt hơn trước nhiều rồi chị ạ. Em không còn quá vất vả nữa nhưng nói chung công việc cũng cực... Mà chị học hành sao rồi..."
"Buồn lắm. Chị có những khoảng thời gian dài vô tận không biết làm gì... À mà công việc của em..."
"Hồi nãy chị nói chuyện với ai thế" - Vinh lảng sang chuyện khác...
"Mối tình đầu của chị. Nhưng bây giờ cả hai chẳng là gì của nhau nữa cả..."
Vinh cười...
"Nhớ chị quá :-P" - Vinh trêu
"Chị cũng nhớ em lắm" - Nào đâu chỉ một câu hỏi "thả câu" của Vinh mà Duyên sập bẫy...
Rồi cả hai có những khoảng lặng không biết nói gì. Duyên cảm nhận được, Vinh không còn mở lòng như trước. Vinh giữ khoảng cách và chừng mực... Buổi đêm với Duyên giờ này không còn lãng mạn như trước... Nhưng Duyên biết, hẳn Vinh có lý do riêng...
"Ráng học cho giỏi rồi thành đạt nha chị..."
"Tất nhiên rồi em à...J"
"Mai em đến quán trà sữa chị làm để chơi tí hen"
"Được!" - Duyên mở cờ trong bụng...
"Chị, em có điều muốn nói. Thật ra..."
"Chị không quan tâm đâu mà" - Duyên đánh máy - "Dù em có là ai thì trong mắt chị, em vẫn luôn là em ngày nào. Em là người tốt"
Cả quán trà sữa hơi bất ngờ vì một cô gái đáng yêu, tinh khiết như Duyên lại đi trò chuyện với một anh chàng tóc nhuộm cầu kì, ăn mặc bụi bặm, tai bấm lỗ, có một hình xăm nhỏ sau gáy, miệng hút một loại thuốc nào đó trông có vẻ cao cấp, sành điệu... Ai cũng to nhỏ xì xầm, nhưng khi thấy ánh mắt Vinh nhìn họ sắc lạnh, họ im bặt
"Em đừng quan tâm đến họ" - Duyên cười tít mắt - "tại lần đầu em đến nên họ tò mò. Ở đây mọi người quý chị lắm"
"Em chẳng thèm quan tâm làm gì, nhưng cách họ nhìn, em khó chịu quá..." - Kế đó, Vinh buông một câu chửi tục. Duyên hơi sững người. Có vẻ như, sống trong môi trường phức tạp, Vinh quen rồi... Duyên thấy khó chịu, góp ý, Vinh buông một câu chửi nữa trước khi ra về...
Cả con đường tĩnh mịnh bỗng bị khuấy động bởi chiếc xe phân khối lớn của Vinh... Cậu chạy ra khỏi quán trà sữa với một thái độ giận dữ tột độ...
o0o
Tối đó, khi online, Duyên xin lỗi vì đã đụng chạm đến sự tự ái của Vinh...
"Sao chị cứ phải làm vừa lòng em nhỉ? J"
"Em biết lí do mà..."
"Em diễm phúc thật. Em chẳng thể hiểu nổi em có điểm gì khiến chị thích. Chẳng có gì tốt đẹp..."
"Chị cũng không hiểu..."
"Em thì không thích chị đâu..."
"..."
"Mà là yêu, yêu, chị hiểu không?"
Duyên sững người. Với Duyên, 18 tuổi mà biết yêu thì hơi sớm...
"Nhưng cách em cư xử..."
"Ngốc ạ. Chính vì nghĩ cho tương lai của chị nên em mới xa chị. Thế giới của chúng ta quá khác nhau. Em không bảo đảm được sự ổn định và an toàn cho chị... Em không có bản lĩnh đó... Chị hoàn hảo và chị hợp với một chàng trai trí thức, lịch lãm, chứ không phải là em. Lúc ở quán trà sữa, nỗi đau của em bỗng dưng bị khơi gợi. Mỗi lần nổi giận, em mất kiểm soát lắm..."
"Chị chịu được, chị chịu được... Chỉ cần em thay đổi, em đi học lại, là ổn mà... Em vẫn có thể bắt đầu lại tương lai của mình, vì chị, nếu tình cảm em dành cho chị là thật, thì em vẫn có thể vượt qua, em hiểu không?"
"Ly nước đã đổ đi rồi thì khó hốt lại lắm... Em không thể học lại, em còn gia đình, và hơn hết..."
"..."
"Em có người yêu rồi..."
Duyên sững người. Đây là điều lần đầu tiên Duyên được biết. Tại sao, tại sao chứ?
"Cô ấy làm phục vụ tại bar" - Vinh chầm chậm đánh máy - "Cô ấy đẹp sắc sảo, nhỏ hơn em 1 tuổi. Bọn em có nhiều nét tương đồng. Em quen cô ấy trước chị, nhưng không nói ra vì sợ chị buồn. Hơn nữa, cả hai đã có sự ràng buộc nhất định và em không thể rời xa cô ấy mà đến với chị..."
"Ràng buộc nhất định? Ý em là sao chứ?"
"Chị không cần phải tìm hiểu quá sâu làm gì. Thế giới của bọn em phức tạp, và em, dù muốn hòa hợp với thế giới của chị, cũng rất khó. Em có trách nhiệm phải luôn bên cạnh người yêu hiện tại của mình và em không thể rời xa cô ấy được nữa... Chị hãy hiểu một điều rằng, chị là người em yêu nhiều nhất và duy nhất. Dù em có đi đâu, làm gì, dù chúng ta không đến được với nhau, chị mãi là thiên thần trong mắt em. Em yêu chị và tôn thờ chị. Nhưng số phận không cho phép chúng ta đến với nhau. Hãy để những kỉ niệm đẹp ngủ yên chị nhé... Yêu thôi chưa đủ chị à, còn phụ thuộc vào hoàn cảnh và duyên số. Em với chị không có duyên... Em không có được may mắn..." - Khi Vinh nói những dòng cuối cùng thì cũng là lúc Duyên out...
Tắt PC, lại một đêm nữa Duyên mất ngủ... Không gian đen kịt, nhìn ra bầu trời xa xa, mắt Duyên cay nhưng không thể khóc... Những rung động đầu đời luôn sáng trong, ngọt ngào và dịu dàng, nhưng mấy ai hạnh phúc với duyên đầu?
Sau một giấc ngủ dài, mọi chuyện sẽ khác đi. Từ nay, Duyên sẽ hết mình với công việc, và Duyên sẽ thôi không nghĩ về những điều đã khiến Duyên thổn thức. Có lẽ đó chỉ là những rung động nhất thời, và Duyên suy nghĩ chưa đủ sâu, Duyên chưa đủ can đảm để mơ về một tương lai xa với Vinh... Đúng, yêu thôi chưa đủ...
Mái tóc màu nâu đồng cứ ẩn hiện trong giấc mơ của Duyên...
Tôi là một chàng trai bình thường, sống trong khu tập thể cũ kỹ cùng gia đình. Chẳng có gì nổi bật...
...nên quãng thời gian học cấp ba của tôi cũng chẳng có nhiều "biến cố" gì to lớn. Bạn bè thì là một vài tên thân thân trong đội bóng cấp lớp, và không chơi nhiều với con gái, trừ Mèo.
1. Con phố nhà Mèo ở gần nhà tôi, đó là khu biệt thự lớn kín cổng cao tường mà chẳng một lần tôi dám đến chơi. Mèo xinh xắn, học hành cực kỳ ổn, và hay cười. Khi cô bạn mỉm cười, chiếc răng khểnh lấp ló khiến đôi lúc tôi phải nắm chặt tay mình lại để trấn tĩnh. Đó là điều kỳ lạ duy nhất mà tôi không thể nào giải thích nổi. Nhưng rồi tôi chẳng bao giờ nói chuyện nhiều với Mèo. Đơn giản vì tôi rất hồi hộp khi trò chuyện, nói loạn xạ hoặc lắp bắp không nên lời. Nhưng lý do khác, là giờ chơi nào, bọn con trai lớp tôi cũng xúm xít quanh bàn cô ấy để được nhìn thấy nụ cười đó. Họ kể những câu chuyện cười thú vị hay nói liên tục từ thời trang cho tới các giải Ngoại Hạng Anh lẫn các bộ phim Hàn đang hot. Tôi không biết nhiều đến như vậy, nên dĩ nhiên chỉ lặng lẽ ngắm Mèo từ xa, rồi xuống sân đá cầu cùng tụi bạn.
Một ngày, sau khi phụ mẹ dọn hàng ra bán, tôi leo lên xe đạp cắm đầu cho kịp tiết buổi sáng. Vừa đến đầu phố, nhìn thấy Mèo đang im lặng bên cạnh hai tên nhóc chạy xe kè theo. Một tên nói liên tục, tên kia thỉnh thoảng huýt gió phụ họa. Tôi không biết họ là ai, nhưng chạy xe lên và lớn tiếng gọi Mèo. Chiếc xe lạ ngó thấy rồi vù đi mất, để lại cô bạn mặt trắng bệch vì sợ hãi. "Đừng sợ nữa. Ngày mai để tui đến đưa Mèo đi học."
Lần đầu tiên tôi thấy mình bình tĩnh như thế khi nhìn vào đôi mắt tròn xoe của Mèo, và đó là lời đề nghị... dũng cảm nhất mà tôi dành cho một cô gái. Mèo không trả lời, chỉ đơn giản là mỉm cười.
Vậy là ngày nào tôi cũng dừng xe ngay đầu phố, nhẫn nại chờ cô bạn đến để cùng đi. Không có nhiều chuyện để nói, tôi chỉ biết kể cho Mèo nghe về việc con sáo nhà tôi đang tập nói, làng quê nghèo sát biển, và sự vất vả của mẹ tôi. Mèo ngồi sau lắng nghe, thỉnh thoảng cô bạn im lặng suy nghĩ hay mỉm cười khúc khích. Chỉ có vậy nhưng mỗi buổi sáng đến lớp lại trở thành những khoảnh khắc hạnh phúc mà tôi trông đợi mỗi ngày.
2. Thỉnh thoảng, Mèo qua nhà tôi chơi. Hơi ngại vì nhà tôi chẳng có lấy một chỗ ngồi tử tế cho cô bạn, nhưng dường như Mèo không để tâm lắm đến việc đó. Mỗi lần ghé chơi, Mèo thường mặc cái váy chấm bi hồng, ngồi nghe mẹ tôi nói chuyện, lên sân thượng chung cư hóng gió, hay tập cho con sáo nhà tôi nói "Chào Mèo , nói chào Mèo đi!". Tôi những lúc đó chăm chú giải bài toán khó, nhưng tự cười Mèo, bạn ấy không biết rằng con Sáo nhà tôi còn có thể nói nhiều câu "kinh khủng" hơn thế nhiều...
Hoàng Anh khều vai tôi, thì thầm:
- Dạo này thân với Mèo ghê hả?
Tôi cuống quýt đưa tay xua lia lịa mà cũng chẳng kịp hiểu sao mình lại phải sợ hãi điều đó. Hoàng Anh nhìn tôi thật tội nghiệp, nói gì đó rồi vỗ vỗ vai cười bỏ đi. Cầm chặt lá thư của Hoàng Anh trong tay, tôi lờ mờ hiểu ra điều mà cậu bạn nhờ vả. Hoàng Anh thật sự là một chàng trai trong mơ của bọn con gái, đẹp trai, chơi thể thao ngon lành và là thành viên đội tuyển chuyên Toán của thành phố. Đôi khi cậu ấy hay xuống chỗ Mèo ngồi chơi, tôi tế nhị bỏ ra ngoài vào lúc đó nên cũng chẳng biết họ nói về những gì. Nhưng nếu phải so sánh, thì có lẽ chẳng có ai hợp với Mèo hơn Hoàng Anh cả. Nghĩ tới điều hiển nhiên đó, tự nhiên tim tôi nhói lên. Nỗi lo lắng mơ hồ về niềm hạnh phúc chở Mèo đến lớp mỗi sáng tan biến khiến tôi siết chặt lá thư trong lòng bàn tay.
3. Hoàng Anh lại gọi tôi và hỏi về lá thư.
- Mèo nói sao?
- Không biết, Mèo chỉ nhận thôi.
- Vậy hả?
Hoàng Anh trầm ngâm suy nghĩ. Tôi không hiểu sao với một đống "lợi thế" như thế, Hoàng Anh không đến nói trực tiếp với Mèo. Hay là vì cậu ấy cũng như tôi, không bao giờ đủ can đảm để đối diện trực tiếp với nụ cười rạng rỡ đó?
Sau nhiều lần suy nghĩ, tôi quyết định sẽ mang lá thư đến cho Mèo. Tôi nên làm tốt việc của một người bạn, còn lại mọi thứ cuộc sống sẽ tự sắp xếp. Buổi tối, khi hai đứa tôi cùng nhau đi xuống phố uống cà phê sữa nóng. Tôi đưa tay vào túi áo khoác, khẽ mím môi. Sau khi đọc lá thư rất thật lòng cuả Hoàng Anh, có lẽ Mèo sẽ vui lắm. Có lẽ bạn ấy sẽ thay người chở đến lớp, sẽ chăm chỉ ghé chơi nhà Hoàng Anh, và rủ Hoàng Anh đi uống cà phê sữa nóng trong những ngày trời trở lạnh.
- Mèo này... Hoàng Anh... Hoàng Anh...
Cô bạn dường như không chú ý với những gì tôi đang ấp úng. Mèo đứng với tay ngang qua bàn, và trùm qua đầu tôi một cái khăn đan bằng len màu xám nhạt, miệng cười toe.
- Qùa của Mèo tự làm cho Nam. Chúc Giáng Sinh vui vẻ!
Lá thư lại khẽ buông ra, lòng hơi chao đảo...
Buổi tối, tôi nằm lăn qua lăn lại không thể nào chợp mắt. Lá thư vẫn còn nằm trong ngăn bí mật cuả chiếc balo cũ. Tôi đã nói dối cậu bạn trong suốt hai tuần qua, và áy náy về những tốt đẹp mà Hoàng Anh đã giúp đỡ trong thời gian trước đây. Cậu ấy thật sự là một người tốt, chia sẻ với tôi một số niềm vui con trai, và phối hợp với tôi rất ăn ý trong những pha lên bóng ghi bàn. Nên nói dối cậu ấy mỗi ngày như thế khiến tôi luôn trong trạng thái mệt mỏi và nặng trĩu.
Mèo rất vui khi thấy tôi quàng cái khăn len quanh cổ mặc dù bạn ấy không nói gì. Hoàng Anh cũng cười khành khạch trêu tôi về việc đó. Mọi chuyện vẫn là một bí mật nằm lặng lẽ cùng lá thư dưới đáy balo...
4. Cho đến ngày Hoàng Anh đến tìm tôi với khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ. Cậu ấy nóng nảy lớn tiếng nạt tôi, quát ầm ĩ trên tầng thượng chung cư. Tôi lờ mờ đoán ra việc Hoàng Anh đến hỏi Mèo, mọi chuyện vỡ lỡ, và nỗi thất vọng lẫn tức giận mà Hoàng Anh dành cho. Nên tôi im lặng. Tôi thật sự là một người bạn không tốt...
Tôi ngồi phịch xuống nền, tiếc nuối và ân hận. Mất đi một thằng bạn để đổi lấy điều mơ hồ mà đến chính mình còn không biết là gì.
Quát tháo chán, Hoàng Anh ngồi im, rồi đưa tay đấm vào lưng tôi như cách mà bọn con trai chúng tôi vẫn hay làm.
- Thằng khờ, ai lại đem đối tượng của mình cho người khác chứ!
Không hiểu rõ lắm, tôi đưa mắt nhìn ngạc nhiên.
- Mày thích Mèo, tao hiểu mà. Ai mà chẳng thích Mèo...- Hoàng Anh mím môi, rồi tiếp tục- Lẽ ra nên cho mày một trận, nhưng quan trọng nhất vẫn là quyết định của Mèo. Thằng khờ, đừng có đi lo chuyện thiên hạ nữa, lo cho mình đi!
Tôi lặng im. Hoàng Anh phủi quần đứng lên. Trước khi bỏ về, cậu bạn nheo mắt.
- Mai qua tao tập bóng, cuối tuần đá giao hữu với lớp C7.
Cảm ơn Hoàng Anh. Cậu ấy thật sự rất tốt bụng. Dù khi mỉm cười dũng cảm, tôi thấy khóe mắt cậu ấy vẫn thoáng chút tiếc nuối buồn bã.
5. Mèo đến chơi vào một ngày nắng đẹp. Chúng tôi nói linh tinh về kỳ thi sắp tới, về những kế hoạch tương lai. Gió thổi tóc Mèo bay tung lên, mắt long lanh trong vắt. Tôi giữ chặt tay mình, nhìn sang chỗ khác, nhưng tim đập loạn xạ.
" Thương Mèo. Mèo ơi... Mèo à...Thương Mèo..."
Âm thanh lảnh lót vang lên đột ngột. Con sáo chết tiệt đột ngột lên tiếng. Tôi vẫn hay lẩm bẩm với nó mỗi ngày, với suy nghĩ ai chứ con sáo lười nói nhà tôi thì cả thế kỷ nữa mới chịu mở miệng. Giờ thì nó đang chứng tỏ cái sự siêng năng của nó bằng việc lập đi lập lại cái câu đó, mặc kệ tôi cuống cuồng đập đập cái lồng. Càng làm thế, nó càng nói tợn.
- Ừ, Mèo biết lâu rồi!
Mèo nghiêng nghiêng đầu, nhìn con sáo và nói. Rồi cô bạn mỉm cười khúc khích trước khuôn mặt tôi đang đỏ bừng lên. Trời ạ. Ngốc thế không biết!
Đặng Thị Hạnh Dung
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top