Chương 12

Phác Xán Liệt về đến cũng là vừa lúc Biện Bạch Hiền dọn thức ăn ra bàn. Ăn cơm được một lúc, Phác Xán Liệt đột nhiên nghe thấy mùi thơm không phải của thức ăn trên bàn mà là của thứ khác, liền hỏi:

"Mùi gì vậy?"

Biện Bạch Hiền thành thật trả lời: "Là mùi bánh trái cây mà tôi mới làm."

Phác Xán Liệt nhìn quanh, sau đó nói: "Trái cây ở đâu ra mà làm?"

"Là tôi vừa hái ngoài vườn vào."

Biện Bạch Hiền vừa nói xong thì chợt giật mình, thôi chết rồi, nếu để Phác Xán Liệt biết chuyện này thì có khi nào hắn mắng y hay không, vì hắn cũng chưa cho phép y hái trái cây vào nhà.

Phác Xán Liệt cũng không quan tâm đến chuyện Biện Bạch Hiền hái trái cây cho lắm, hắn chỉ hỏi vấn đề mà hắn cần biết."Bánh đâu?"

Biện Bạch Hiền nghe thấy Phác Xán Liệt nói như vậy, liền lúng túng đứng lên và đi lấy mấy đĩa bánh đã làm ra. Khi hắn nhìn thấy, liền cầm đũa gắp một chiếc bánh ăn thử, và nó thật sự rất ngon. Biện Bạch Hiền không nghe Phác Xán Liệt phản hồi gì, y ngượng ngùng gãi đầu nói:

"Tôi...cũng có biết làm bánh, nhưng chắc hôm nay làm không được ngon lắm."

"Anh cũng ăn đi." Phác Xán Liệt cúi đầu ăn hết chiếc bánh, không nhìn Biện Bạch Hiền.

—————

Cuộc sống của hai người cứ như vậy mà trôi qua, Biện Bạch Hiền hằng ngày dọn dẹp nhà cửa xong thì ra ngoài sân vườn tưới cây, rảnh rỗi thì nằm trên mấy chiếc ghế dài đặt ngoài vườn phơi nắng. Vốn là một cô nhi, Biện Bạch Hiền đã quen với sự đơn độc và cũng chẳng nhớ đến ai. Bà Châu cũng không phải mẹ ruột, cho nên đôi lúc y cũng lo lắng không biết bà ở nhà ra sao rồi, còn nói đến chuyện nhớ nhung da diết thì không.

Mà lúc này y lại nhớ đến Nami. Một nỗi nhớ thoáng qua khiến y buồn cười, và rồi y chợt nhận ra tình cảm dành cho cô ta đến giờ không còn in đậm nữa, nó mờ nhạt đến nỗi không còn nhìn rõ. Thì ra yêu chính là như vậy, một khi người trong cuộc để thời gian phủ bóng xuống tình cảm của mình, thì tất cả đều nhạt phai.

Y đã quên rồi, quên đi người con gái ấy. Đó là người dạy y biết yêu là gì, và chắc cũng là người dạy y cách quên đi tình yêu. Bây giờ y cảm thấy thật nhẹ nhàng khoan khoái, ngay cả người từng yêu thương nhất cũng không còn khiến y phải bận tâm nữa, vậy thì cũng không cần nghĩ đến, cứ sống bình thản như hiện tại là tốt rồi. Y cũng không dám nghĩ một ngày nào đó y sẽ bắt đầu yêu thương một cô gái khác, rồi kết hôn, rồi sinh con...tất cả mọi thứ đối với y quá xa vời, một lần lầm lỡ vạn lần buồn, đừng nghĩ nữa sẽ tốt hơn.

Nhưng điều đó cũng vô tình khiến y nghĩ đến Phác Xán Liệt. Hắn cũng yêu một cô gái, và cô gái đó vì bị tai nạn mà qua đời. Trong suốt hai năm qua, Phác Xán Liệt vẫn giữ tình cảm đã từng dành cho cô gái ấy, yêu thương cô gái ấy đến vô cùng. Có lẽ người như Phác Xán Liệt là dạng người cực kỳ chung thủy, và cũng có lẽ là cô gái đó quá hoàn hảo khiến hắn yêu thương.

Mà cho dù là vì bất cứ lý do gì khác đi chăng nữa, Phác Xán Liệt hiện tại cũng đã mua y, để y làm thế thân cho cô gái tên BaekJi đó rồi. Điều mà y cần làm không phải là suy nghĩ về chuyện gì khác, chỉ cần làm tròn trách nhiệm ở bên cạnh hắn là được. Tiền đã nhận rồi, sau khi hoàn thành xong chuyện thì y trở về cuộc sống của mình.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt cái một tháng đã qua đi. Biện Bạch Hiền đang lúng túng với mái tóc của mình, nó đã dài qua vai rồi. Tóc của y rất nhanh dài, cộng với một số loại mỹ phẩm dầu gội dưỡng tóc mà Phác Xán Liệt bắt y phải dùng khiến tóc dài ra một cách nhanh chóng.

Mà trải qua một khoảng thời gian như vậy, y cũng đã quen với việc mặc quần áo của con gái, thuộc nằm lòng những sở thích cũng như thói quen của BaekJi mà Phác Xán Liệt đã nói qua, cũng biết khẩu vị của Phác Xán Liệt và giờ giấc đi làm cũng như sinh hoạt riêng của hắn.


Hôm nay Phác Xán Liệt đi dự lễ khánh thành của công ty của một người bạn thân. Vì có mối quan hệ khá thân thiết nên hắn phải đến đó từ rất sớm, và cũng được ông chủ nhờ tiếp khách giúp. Đến khi tiệc tàn thì hắn cũng đã say túy lúy, Kim Chung Đại dìu hắn lên xe cũng mất khá nhiều thời gian.

Biện Bạch Hiền đã ngủ say, bởi vì giờ cũng đã nửa đêm rồi. Y thường không chờ Phác Xán Liệt về nếu hắn báo trước hôm đó về trễ, còn nếu hắn ở nhà thì y luôn chờ hắn vào phòng mới đi ngủ.

Kim Chung Đại không bấm chuông, cậu tự mở cửa rồi dìu Phác Xán Liệt vào nhà và lên phòng, lúc này cậu mới gọi Biện Bạch Hiền thức dậy để chăm sóc cho Phác Xán Liệt. Biện Bạch Hiền nửa tỉnh nửa mê nhìn thấy Phác Xán Liệt say mèm như vậy, liền xuống nhà bật bếp nấu canh giải rượu. Kim Chung Đại chỉ lấy khăn nhúng nước lau mặt cho Phác Xán Liệt, sau đó ra về.

Biện Bạch Hiền nấu xong canh thì mang đến, đút Phác Xán Liệt uống được vài muỗng thì hắn lăn ra ngủ, y không thể nào miễn cưỡng thêm, đành cất chén canh đi và cởi áo sơ mi của Phác Xán Liệt ra, thay áo ngủ cho hắn dễ chịu. Y làm rất thuần thục và cũng không hề ngại ngùng gì, bởi thân thể của hắn cũng giống như y, hai thằng đàn ông có thấy da thịt của nhau thì cũng là điều bình thường. Khi thay xong, Biện Bạch Hiền xoay người tắt đèn, lúc này Phác Xán Liệt mới lờ mờ tỉnh lại.

Trông thấy mái tóc dài và thân hình mảnh mai của Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt ngỡ đó chính là BaekJi, trong cơn say hắn vô cùng xúc động khi được nhìn thấy người mà mình yêu tha thiết, liền ngồi dậy ôm cô thật chặt và gọi tên cô thật nồng nàn. "BaekJi!"

"Ahh...cậu làm gì vậy?" Biện Bạch Hiền bị dọa cho hết hồn, đẩy tay Phác Xán Liệt ra nhưng không được, hắn thật sự rất mạnh.

Phác Xán Liệt không hề nao núng, hắn kề cằm vào vai Biện Bạch Hiền mà hắn vẫn cho là BaekJi, nói: "Em ở lại đây với anh, đừng bao giờ đi nữa. Anh yêu em!"

Biện Bạch Hiền vẫn đang cố gắng giãy ra khỏi vòng tay của Phác Xán Liệt, lại nghe hắn nói như vậy liền cứng đờ, quên mất mình đang làm gì. Phải rồi, y vẫn luôn là thế thân của BaekJi – người mà hắn yêu nhất, cho nên giờ phút này y phải hoàn thành đúng trách nhiệm của mình.

Biện Bạch Hiền để yên cho Phác Xán Liệt đè mình xuống giường, y nhắm chặt mắt chờ đợi bước tiếp theo mà hắn sẽ làm.

————–

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: