Chương 19: Chống bán phá giá

Hoa tulip là loài hoa ưa bóng râm, nó không chịu nổi khi tiếp xúc với ánh mặt trời trong thời gian dài. Diên đã biết điều đó sau khi tra cứu trên mạng, cô bạn đã giữ cho bông hoa mà Hồng tặng sống được đến những hai tuần hơn, một điều kì diệu và lạ lùng trong cái nắng gắt gỏng của mùa hè Bắc Trung Bộ.

Chuyện chuyển trường như một cái gai trong tim Diên, thành thực mà nói thì là như vậy, cô bạn không có cách nào để khiến bản thân bước khỏi vũng lầy tối tăm đó để đến một nơi sáng sủa hơn.

Có lẽ Diên là một bông hoa tulip, loài hoa ưa bóng râm, có vô số khoảnh khắc Diên bị bỏng bởi ánh mặt trời. Như là khi đứng trong quán photo tài liệu, cầm trên tay một tập sách dày gồm nhiều quyển tham khảo khác nhau mượn được từ bạn cùng lớp, ý đồ học thuộc hết trước khi lần thi chuyên định kì đầu tiên bắt đầu. Như là khi ngồi trong lớp, lắng nghe sự kiêu hãnh của những bạn cùng lớp tham gia cuộc thi chọn học sinh giỏi tỉnh. Như là khi đứng dưới sân khấu, ngước mắt nhìn các bạn sáng bừng dưới ánh đèn đủ màu, tựa vai nhau chụp ảnh, nói cười và múa hát.

Tất cả những khoảnh khắc đó hàng giờ, hàng phút nhắc nhở Diên rằng, hãy cứ ở yên trong bóng râm nhé, bước ra ngoài thì sẽ bị bỏng mất.

Những khớp ngón tay lớn và có chai mỏng, yên tĩnh lèn chặt trong cái nắm tay của Diên bỗng dưng động đậy, hơi cọ cọ vào lòng bàn tay cô bạn. Diên sững người, chậm bước lại, cô bạn quay đầu nhìn Hồng đang đứng phía sau, ngoan ngoãn nắm tay cô bạn và đang mỉm cười.

"Bạn không cao bằng tôi mà đi nhanh thật đó." - Hồng tròn mắt, chớp chớp đôi mi dài của cậu ta, ngây ngốc nhìn Diên.

Rõ ràng cậu bạn là người nắm tay Diên trước, vậy mà khi đứng trên bậc thang dẫn xuống sân trường, nhìn một đoàn người chen chúc lèn chặt vào nhau như vải bông trong gối, Diên vô thức lật tay nắm lấy Hồng. Cứ thế cô bạn thoăn thoắt kéo cậu đi về hướng ngược lại với sân khấu văn nghệ, bình thản và quả quyết, như thể người mấy phút trước yêu cầu xuống xem văn nghệ không phải là Diên.

"Bạn đừng ghen tỵ, nếu cố gắng sẽ có ngày bạn đi nhanh bằng tôi thôi." - Diên nghiêng đầu, sốt sắng an ủi.

Hồng cúi đầu, cười khẽ trong cổ họng, âm thanh trầm dễ nghe đến mức khiến trái tim Diên run lên. Cậu bạn đứng quay lưng lại với toàn bộ đám đông khán giả và sân khấu, những ánh đèn chói sáng đứng sững lại phía sau khiến cho góc áo vest đen cùng những lọn tóc được vuốt gọn sáng bừng một màu sắc bàng bạc. Cái bóng của Hồng vừa vặn che khuất Diên khỏi tất cả những luồng ánh sáng cùng bụi mù gió cuốn từ hướng sân khấu trường C, vậy nên khi quay đầu nhìn cậu, cô bạn chẳng cần phải nheo mắt.

"Cảm ơn bạn, tôi sẽ cố gắng." - Hồng khẽ cử động ngón tay dụi dụi vào lòng bàn tay người đối diện, nghiêm túc trả lời.

Diên hốt hoảng nhìn khóe môi cong cong của người trước mắt, cô bạn bối rối buông tay Hồng rồi ngồi xuống chiếc ghế đá ngay gần đấy, bước chân lảo đảo như vừa trúng tên. Phải rồi, là vạn tiễn xuyên tâm của thần Tình Yêu.

"Bạn không diễn văn nghệ cùng với lớp sao?" - Diên ngước mắt, đánh giá Hồng một lượt từ trên xuống dưới.

Tuy tạo hình này thực sự đầy khả ái và ngây ngất lòng người, Diên nhíu mày, nhưng theo trí nhớ của cô bạn thì nhỏ Thanh ban nãy mặc một cái áo tấc màu lục nhìn rất mát mắt cơ mà. Hồng vừa ngồi xuống cạnh bên, lời chưa kịp nói đã bị cắt ngang.

"Mày còn chưa thay đồ diễn sao?" - Chiến vò đầu bứt tai chạy đến, cậu bạn mặc áo tứ thân màu chàm, sẽ nhìn rất giống thầy đồ ngày trước nếu như trên áo không thêu những họa tiết tỉ mẩn và tinh xảo.

Cậu bạn thở hồng hộc, như thể đã chạy tán loạn được một lúc lâu, góp nhặt chút hơi sức để gật đầu chào Diên. Cô bạn kìm lại một tiếng cười, vẫy vẫy tay với Chiến, trên mặt cậu bạn chỉ thiếu viết thật to từng chữ 'Gấp - Lắm - Rồi'.

"Thắng đã đến chưa?" - Hồng bình tĩnh ngước mắt hỏi lại.

"Chưa nữa." - Chiến vỗ trán, trông cậu bạn còn quẫn bách hơn cả lớp phó văn thể mỹ Đinh Hà khi bắt gặp thằng Gia đang ăn xôi thập cẩm - "Nó ở đâu vậy chứ?"

"Vậy thì không cần đàn bầu cũng được." - Hồng nhíu mày, nghĩ một lát rồi nói.

Thỉnh thoảng một vài bạn học sinh cùng khối và đàn em khóa dưới đi ngang qua, gật đầu, vẫy tay hoặc cất lời chào đều được Chiến đáp lại, ngắn hoặc dài. Thế nhưng nghe xong câu này của Hồng, cậu bạn sững người, không nói thêm một câu nào nữa. Chiến đảo mắt rồi lăn một vòng vật vã trong lòng, âm thầm nấu xói ngay trước mặt nguyên liệu, sau cùng mới lắc đầu thỏa hiệp.

"Thôi được, lúc đầu cũng đã nhất trí như vậy rồi, mày cũng nhanh lên, tầm sáu tiết mục nữa là sẽ đến lớp mình." - Cậu bạn ấn ấn thái dương, căn bệnh đau nửa đầu chắc chắn sẽ quấn thân kể từ ngày hôm nay.

"Chú cứ yên chí." - Hồng vỗ vỗ vai cậu bạn rồi nở một nụ cười tiêu chuẩn.

"Đừng nói mày chạy thẳng từ chỗ ông bô đến trường luôn nha, chủ nhật cũng phải tăng ca sao?" - Chiến hơi hơi lấy lại sức, nhướn mày chất vấn một câu từ tận sâu trong đáy lòng.

"Ừ, cuối năm thì lắm việc." - Hồng phất phất tay, không để tâm lắm, hình như cuộc trò chuyện này cũng chẳng có gì to tát cả.

Chiến phì cười, nhỏ giọng mắng gì đó rồi quay người chạy đi, chỉ để lại cho hai bạn học sinh phía sau một bóng lưng vội vã đầy bận rộn. Diên nghĩ vẩn vơ, đã qua giờ hành chính, vậy mà vẫn phải tăng ca sao, đại hải trình lao động khốc liệt thật đấy.

"Bạn đi làm thêm sao?" - Diên lẩm bẩm, quyết định chắp nối cuộc hội thoại.

"Không, tôi chỉ làm một số việc nhỏ ở công ty nhà, nhưng mà nói làm thêm cũng không sai lắm." - Cậu bạn mỉm cười, giọng nhỏ dần về cuối.

"Có phải tôi hỏi gì bạn cũng trả lời thành thật như vậy không?" - Diên ôm má hỏi.

"Đúng vậy, chỉ cần bạn hỏi thì tôi sẽ trả lời bạn."

Chẳng hiểu sao, Diên có cảm giác cậu bạn bỗng nhiên vui vẻ hơn một chút. "Công ty nhà" ư, dùng từ thật là dễ thương, người ta có thể nói là "công ty gia đình" để nghe to tát một chút, thật ra thì từ đó vẫn chưa đủ miêu tả công ty gia đình Hồng nữa. Diên mím môi kìm lại toàn bộ thắc mắc vào đáy lòng mình, sau cùng cô bạn mỉm cười, ngước mắt nhìn mái tóc lộn xộn tứ tung trong gió của cậu bạn.

Tóc đã rối rồi, người trước mặt lại đẹp trai thêm một chút.

"Được rồi, bạn định học kinh tế sao?"

Tất cả chúng ta đều sẽ học kinh tế sao? Phi thương bất phú, cho nên chủ nghĩa trọng thương đã xuất hiện tại thế kỉ XVI đấy thôi. Diên cụp mắt, nghe khó chịu làm sao.

"Tôi nghĩ là mình thích cái gì đó liên quan đến cơ khí, chế tạo xe điện, phương tiện giao thông hơn. Bạn thì sao, bạn thích học trường nào?" - Hồng nhăn mi, cẩn thận trả lời.

Một câu hỏi rất hay, bạn nhỏ Diên vỗ tay tán dương trong lòng. Cuối cùng cũng có một người đến và hỏi Diên thích học trường nào chứ không phải định thi vào trường nào. Cuối cùng cũng có một người đến và hỏi

Diên thích gì?

"Không quan trọng lắm." - Cô bạn ngước nhìn bầu trời. Tháng mười một trăng mờ, nhưng những ngôi sao xung quanh thật lấp lánh.

"Học trường đại học nào, sau này làm gì, thực ra cũng không quan trọng, tôi đã từng có cả ngàn ước mơ cùng dự định, nhưng sau cùng chẳng phải mọi chuyện đều do ba mẹ tôi một tay quyết định sao?" - Diên hơi co vai lại, không tự tin mà nói.

Thốt ra những lời này, cô bạn cảm thấy một chút thoái chí nản lòng, lỡ thấy sóng cả mà rã tay chèo mất rồi, cơn bão biển phía trước đang đến, mình quyết định không ra khơi có được không? Mùa hè chuyển giao giữa lớp mười một và lớp mười hai thực sự rất li kì, có lẽ khoảng thời gian đó xứng đáng được chuyển thể thành một tập phim dài trong series phiêu lưu của Doraemon, giả dụ như Nobita và Đảo giấu vàng, Nobita ở Xứ sở nghìn lẻ một đêm, Nobita và Lâu đài dưới đáy biển.

Không phải những chuyện li kì đều xảy ra vào mùa hè sao, mở đầu bằng câu "Diên đã biết sau này thi vào trường đại học nào chưa?"

Diên không biết ạ. Răng trong miệng đau ê ẩm.

"Vậy nên, dù tôi muốn học ngành gì, trường đại học nào cũng đều không quan trọng, những chuyện đó đều không đến lượt tôi lựa chọn." - Cô bạn rũ mắt, dửng dưng trả lời.

Thi vào trường đại học nào cũng giống nhau, từng cái tên lướt qua trong trí một cách lặng lẽ như một đàn cừu âm thầm trên đồi cỏ trong đêm trước khi bị lùa về trại. Con nào con nấy trông cực kì giống nhau, sau cùng đều bị giết thịt và bán với một mức giá phải chăng phù hợp với thị trường. Những đứa trẻ bán rẻ ước mơ bởi vì những sản phẩm này đang có dấu hiệu phá giá hàng loạt. Đáng lẽ Diên nên tham gia Tổ chức Thương mại quốc tế, khi đó cô bạn sẽ khởi kiện tất cả ra WTO vì đã bán phá giá mộng ước của chúng ta.

"Con có biết để dành một suất thi bổ sung vào trường C ba mẹ đã phải bỏ ra bao nhiêu tiền không? Tất cả mồ hôi nước mắt của ba mẹ chỉ là để con học ở một ngôi trường tốt hơn, chuyện như vậy mà con cứ không hiểu là sao?"

"Vào học trường C tốt biết bao nhiêu, sau này vào đại học xét học bạ trường chuyên cũng thuận lợi hơn rất nhiều."

"Đừng có phung phí tiền của ba mẹ nữa, ba mẹ nuôi con ăn học mấy năm qua không phải để giờ nói một câu con cãi một câu đâu Diên."

Khởi kiện cả chính mình nữa.

"Ba mẹ có biết Ngoại thương không xét chuyên sử theo hệ cộng điểm chuyên không?"

Tất cả âm thanh cùng ánh sáng chìm xuống như mặt trời dần khuất núi vào cuối ngày, cô bạn gục đầu nhìn chằm chằm phần sân trường bị che bởi bóng râm của lá cây bàng rũ xuống cạnh chiếc ghế đá mà Diên đang ngồi. Bóng râm che khuất cả cô bạn, và một vùng sân gạch phía trước mũi giày, những ánh sáng bên ngoài không có chút gì liên quan cả.

Bởi vì nhìn thấy người khác tỏa sáng mà đánh mất ánh sáng của chính mình, Diên nhíu mày, hóa ra cô bạn cũng không bình thản đến thế. Hóa ra từ tận sâu đáy lòng này, Diên đã hối hận rồi, hối hận vì không thi tỉnh, vì không tham gia văn nghệ, vì không cố gắng học ngay từ khi chuyển trường, nỗ lực biến bản thân trở thành một người tài giỏi không cần may mắn.

Trở thành người tài giỏi đến mức bảo vệ được thế giới nhỏ mà bản thân tự chọn lấy.

Hồng nhìn Diên, sau cùng cậu bạn đứng lên rồi đi đến trước mặt cô bạn. Diên bối rối ngước mắt. Trong một khoảnh khắc, Hồng cúi xuống, xoa xoa đầu bạn nhỏ.

"Không phải." - Giọng cậu rất dịu dàng, trầm và khàn như cất lên từ một nơi sâu thẳm trong lòng vậy.

Lá cây bàng xào xạc đung đưa trong gió, những chiếc lá bị gió lay rơi xuống, xoay một vòng như vũ công trước khi chạm đất. Hồng mỉm cười, tay vuốt nhẹ tóc mềm, mấp máy môi nói những lời đẹp nhất mà Diên từng được nghe.

"Chuyện bạn muốn làm cái gì sau này, muốn học ngành nào, chọn trường đại học nào, sau này làm nghề gì, muốn đối xử với tương lai của bản thân như thế nào là một chuyện rất quan trọng. Phải luôn cảm thấy bản thân mình quan trọng, cho nên những gì ảnh hưởng đến chính mình thì đều quan trọng."

Cô bạn chậm rãi nhìn Hồng, trong một thoáng chốc cô bạn cảm tưởng như quay trở về mùa xuân năm ngoái, khi mà Hồng mặc áo phao cao cổ đứng chờ ở cửa lớp, trên tay vẫn đang cầm một túi giấy in hình nhãn hiệu rất đẹp. Gió tháng ba thổi qua tóc trước trán, trong mắt cậu bạn sẽ xuất hiện bụi sao li ti lấp lánh khi thấy Diên xuất hiện trước bậc cửa.

Từ lúc đầu ngày Diên đã có thể háo hức đoán trong lòng, liệu ngày hôm nay sẽ là bánh vị gì, có kem hay nhân hoa quả bên trong không nhỉ, nếu là vị ca cao thì tuyệt thật đấy.

"Bạn buộc phải suy nghĩ về tất cả những điều đó, lựa chọn cẩn thận một chút, đừng để mong muốn của bản thân mình chịu khổ như vậy chứ."

Không bao giờ bán rẻ ước mơ, bán đắt thì được.

Nếu không tôi sẽ áp thuế chống bán phá giá.

"Hóa ra là như thế à."- Diên mỉm cười, mắt cong lại như mảnh trăng non đầu tháng, gặp được một người như bạn khiến tôi muốn tin rằng bản thân vẫn còn có thể trở nên tốt hơn.

❀❀❀

Diên chen chúc vào bất kì khoảng trống nào trong đám đông những bạn học sinh đứng trước sân khấu, cô bạn hơi hơi ngước mặt lên rồi nheo mắt lại, ánh đèn sân khấu đã thôi không di chuyển nữa mà dần dần tối xuống. Tiếng nói cười vang lên bên tai không ngớt, âm thầm rót vào lòng cô bạn một ngàn câu chuyện của thế gian này. Thế nhưng trong đầu Diên chỉ có thể lặp đi lặp lại những lời vừa nãy của Hồng, cậu bạn nói như thể đó là một chuyện đương nhiên, một chuyện đương nhiên như là trái đất quay quanh mặt trời.

Galileo cùng chân lý "dù sao trái đất vẫn quay" làm ơn đừng bị treo cổ nhé.

"Ấy ấy, lên rồi kìa."

"Năm nay thấy nhiều lớp có những hai màn biểu diễn, hay quá trời quá đất."

Hồng bước lên sân khấu, cậu bạn vác theo một cái, ừm, đàn tranh. Theo sau đó là Chiến, cùng một cây đàn cò và Thanh ôm theo một cây đàn nguyệt, hai bạn học còn lại cũng mang theo những nhạc cụ dân tộc mà Diên chẳng biết tên. Số lượng thì ít mà khí thế tựa vạn quân.

Đèn sân khấu tối xuống khi một, hai bạn học sinh nam mặc áo tấc cũng bước lên sân khấu, bắt đầu loay hoay với mớ dây điện chằng chịt của bộ khuếch đại âm thanh, rặt một bộ dạng thiên cơ không thể tiết lộ.

Khi đèn sân khấu đột ngột bừng sáng, những tiếng ồ à đầy cảm thán dưới sân khấu nổi lên như từng làn sóng lớn vỗ vào bờ cát. Hồng ngồi cạnh đàn tranh, nghiêng đầu cười nhìn xuống sân khấu, vừa lúc chạm nhẹ vào ánh mắt của Diên đứng ngây ngẩn phía đối diện. Ừm, người này mặc áo tấc nhìn đẹp thật đấy, quả đúng là phong tư tài mạo tót vời, vào trong phong nhã ra ngoài hào hoa*, Diên vô thức gật gù trong lòng.

*Truyện Kiều - Nguyễn Du.

Cậu trai đứng phía sau bên góc phải gõ dùi tre gõ vài tiếng lấy nhịp, cậu bạn này chơi hẳn đàn T'rưng trông cực kì chuyên nghiệp đến mức Diên nghĩ có thể mình sắp được xem một buổi biểu diễn âm nhạc tại sân khấu Nhà hát lớn của sinh viên học viện Âm Nhạc ngay bây giờ.

Cậu bạn kia cong khóe miệng, nở một nụ cười cực kì điển trai, tiếng nhạc lập tức vang lên hòa cùng tiếng reo hò cổ vũ náo nhiệt dưới khán đài.

Tiếng hòa âm phối khí qua bộ khuếch đại âm thanh vẫn tươi nguyên và trong trẻo, như tiếng nước đầu nguồn mát lành, rót vào lòng người thứ rung động tinh xảo nhất. Dáng vẻ chơi đàn tranh của cậu bạn có thể miêu tả giống như mùa xuân đến, hoa nở còn nắng thì dịu hơn, thời tiết khô ráo và quả chín thơm thoang thoảng từ sau vườn nhà.

"Học sinh trường mình làm được như vậy sao?" - Cậu bạn đứng một bên trợn mắt ngạc nhiên.

"Tao nghĩ là đôi tay của bọn họ cũng không lường được nó chơi hay như thế." - Người đứng cùng bật cười đáp lời.

Ánh sáng của màn biểu diễn dịu ngọt như mật ong rượu nếp, những chuỗi đèn nhấp nháy đã tắt cả rồi, những người bạn trên sân khấu mỉm cười với một khuôn mặt sáng bừng. Trong đêm tối, dường như toàn bộ tâm tình của bọn họ đều theo ngón tay mà quyện lại đan xen cùng âm thanh, có thể đây chính là một khắc huy hoàng của tuổi trẻ mà sau này, ai đó sẽ viết trong hồi kí của họ.

"Bài này quen quá đi."

"Ừ đúng nha, chẳng phải là bài 'Tình yêu màu nắng' à?"

"Giống lắm."

Tiếng cười khúc khích xen lẫn tiếng hát, nếu như người trên sân khấu chỉ chơi nhạc, vậy thì khán giả bên dưới đành bổ sung lời nhạc vậy. Sau cùng, không phải là một vấn đề lớn.

Trong một thoáng chốc, một ai đó đứng cạnh chộp nắm lấy tay cô bạn rồi lôi kéo Diên vào một vòng tròn những người đang khoác vai nhau, nhảy múa và ca hát. Đến đây nào, hát to lên, hình như ai đã nói vậy khi níu tay cô bạn giơ lên thật cao, rồi lại chùng xuống, rồi lại vươn lên, ào ào như sóng vỗ. Diên bối rối cuốn theo nhịp sóng, có một cái gì đấy mãnh liệt mà dung dị từ trong lời hát, trong bầu không khí náo nhiệt này thấm vào da, vào thịt của cô bạn.

Người ta vừa hát vừa hô khẩu hiệu, nhảy múa cả trong bóng tối và ánh sáng tràn xuống từ sân khấu, tiếng cười đùa khi ai đó dẫm vào chân nhau. Những thầy cô giáo hòa mình trong đám đông, khoảng cách thế hệ đã trở nên mờ nhạt trong phút chốc.

Sau cùng, ai mà quan tâm chứ, Diên nắm tay bất kì một ai cô bạn có thể nắm, ùa vào đoàn người đang xoay thành vòng tròn, đặt tay lên vai nhau đi thành từng hàng, hát to hay hát nhỏ. Cô bạn bật cười, khi ánh mắt lại một lần nữa bắt gặp người trên sân khấu.

❀❀❀

"Lớp bọn mày giỏi quá đi, đoạn văn nghệ phía sau thế mà không hề bị lép vế." - Bắc vừa vỗ tay vừa nói với một giọng điệu cực kì khoa trương, như thể chỉ cần ngừng vỗ tay thì riêng lời nói của cô bạn là không đủ để miêu tả những cảm xúc trong lòng.

"Quá khen quá khen rồi." - Thanh chắp tay thành quyền, cười đến không ngậm được miệng, nếu như cô bạn giỏi văn chương một chút thì giờ phút này đã có thể sẵn sàng đọc lời cảm ơn khi nhận giải Grammy.

"Hay thật nha trời ơi, là tiết mục cuối cùng mà đốt cháy cả hội trường luôn đó." - Diên khúc khích cười.

"Cảm giác ở Hỏa Diệm Sơn như thế nào?" - Chiến hất đầu, quyết định nhìn đời bằng mũi từ bây giờ.

"Khá tốt." - Minh Việt nghiêm túc nhướn mày trả lời.

Mấy người bọn họ đang trên đường đến nhà Thắng, phỏng theo lời Chiến thì đây là đến bắt A Phủ tới buổi "xử kiện" tại nhà Thống Lý. Những âm thanh vui vẻ từ những bạn học sinh và đám đông sau khi hội tan vẫn còn đọng lại nơi cổng trường học, nhưng bọn họ đã đi một quãng rất xa rồi. Nếu buổi tối này kết thúc bằng một bát bánh canh chả cá thì thật là hết sảy, Thanh vô thức liếm liếm đôi môi còn đỏ màu son.

Đường đến nhà Thắng thẳng tắp, một hai ba bốn bước chân vậy là đã gần đến rồi. Chiến sững người lại khiến Thanh thiếu chút nữa là vấp phải cậu ta. Cô bạn nhăn mặt lẩm bẩm mắng một tiếng trong cổ họng.

"Làm g-" - Lời còn chưa thốt khỏi miệng, Thanh đã vội im bặt.

Chiếc xe cứu thương màu trắng vội vã rời đi từ cửa nhà Thắng, rõ ràng người cuối cùng lên xe chính là mẹ của cậu bạn, một vạt áo cũ nhàu nhĩ, nhưng đủ để Chiến nhận ra. Ngay cả trước khi những người còn lại kịp định hình chuyện đang diễn ra trước mắt, Chiến đã gọi được một chiếc xe taxi đỗ gần đấy rồi mở cửa bước lên. Những bạn học khác dường như bị động lặp lại hành động của Chiến, cùng ngây ngốc bước lên chiếc xe taxi màu xanh đỗ bên vệ đường.

"Bác đi theo chiếc xe cứu thương đằng kia giúp bọn cháu ạ." - Thanh nói, được rồi, đầu óc còn dùng được, vẫn đang hoạt động bình thường với sóng alpha 8 đến 12 Hz, sóng beta 14 Hz và sóng theta từ 4 đến 7 Hz.

"Ừ, được." - Bác lái xe đáp lời, sau cùng không kìm được mà nói - "Khổ thật, đêm hôm khuya khoắt thế này mà còn phải vào viện, mấy đứa cố gắng mà về sớm."

"Vâng ạ, bọn cháu cảm ơn ạ." - Thanh gật gật đầu.

Bạn nhỏ nuốt nước miếng vuốt vuốt ngực. Dẫu vậy dù vuốt bao nhiêu đi chăng nữa cũng không gỡ được tảng đá đèo nặng trong lòng, vẫn là lên xe taxi di chuyển đến một nơi mà bạn mình đang chờ, chẳng hay ho gì cả. Dường như sự sửng sốt đã nuốt mất lưỡi của tất cả các bạn học sinh, tự nhiên bầu không khí trong xe trầm xuống như bị cô đặc lại. Cô bạn len lén liếc nhìn thằng bạn mình, trông nét mặt Chiến khó coi đến cùng cực.

❀❀❀❀❀❀

Câu chuyện nhỏ thứ mười chín:

Nguyễn Ngọc Diên: sao bọn mày biết chơi mấy nhạc cụ đó vậy.

Mạch Hoàng Thanh: phông bạt vậy thôi chứ bọn tao biết chơi mỗi bài đó à.

Chương 20: Nghĩ lại đi mà

Tháng hai cận Tết trời rét căm căm, không rõ vì sao trong lòng lại như có củi khô bén lửa cháy hừng hực.

Thắng đứng dưới cột đèn đường trong hẻm, ánh sáng nhờ nhờ từ bóng đèn sền sệt chảy xuống như vữa trát tường, nhuộm một màu mờ nhạt hắt từ phần gáy tóc rồi lan màu ra hết trên bề mặt quần áo phía sau lưng cậu bạn. Những con muỗi mắt, thiêu thân quanh quẩn xung quanh nguồn sáng, phát ra những tiếng cực nhỏ nhưng giữa đêm khuya không trăng vắng sao này lại nghe cực kì rõ ràng và khó chịu.

Người đứng một bên cậu bạn lại bất động trầm ngâm, hoặc có thể người đó mệt đến độ không cử động nổi nữa, hoặc có thể Medusa đã biến người đó thành một pho tượng đá. Sao cùng được, không liên quan đến cậu ta.

Cậu bạn hơi liếm đôi môi khô khốc nứt nẻ với những mảng da chết nhỏ đã bong tróc ra, dính bết cùng một ít máu đỏ nhàn nhạt. Hơi thở hóa thành từng làn khói nhỏ từ trong cơ thể cứ vậy mà phả vào không khí, lượn lờ rồi tan biến. Thắng thọc tay vào túi lần mò tìm kiếm nhưng cuối cùng chỉ có thể lấy ra được một cuộn băng y tế và băng dán cứu thương, cậu bạn đột nhiên gục đầu, đưa tay dụi dụi mắt. Mắt mỏi đến độ khi nhắm lại, một cơn đau khô rát kéo đến khiến nước mắt sống buộc phải ứa ra.

"Đánh nhau thì phải che vết rách đi chứ, mày lộ liễu quá rồi."

Thắng cúi đầu nhìn bàn tay thon dài đẹp đẽ cứng cáp đang níu lấy tay mình, lớp chai mỏng cọ nhẹ trên da nhưng cảm giác ngứa ngáy lại xuyên thẳng vào tâm trí. Chiến cười cười như một con cáo nhỏ đầy ranh mãnh, đưa cho cậu một ít băng cứu thương rồi tiện tay dúi luôn phần còn lại vào túi cậu bạn.

Lớp học thì tĩnh lặng còn lòng cậu lại ồn ào.

Những cái đó vẫn nằm trong túi áo khoác được một tuần rồi, Thắng ngẩng đầu, bản thân cũng không thể tiếp tục nghỉ học cách bữa cách ngày như thế này được nữa. Thầy Quang sẽ chống đỡ không nổi mất thôi.

"Mày đứng lui vào đây, trong chỗ tối muỗi đốt rất nhiều." - Thắng mở miệng, cậu cũng không ngờ câu đầu tiên cậu nói với đối phương sẽ bình thường như thế.

Xem như mười lăm phút suy ngẫm tính toán đối sách vừa qua thành công cốc rồi, nói gì đi chăng nữa cậu bạn vẫn là người quá hiền lành để thốt ra những lời nói có gai. Hồng ngước mắt, trong con ngươi cậu bạn đã hằn vài vệt tơ máu đỏ quạch, quầng thâm dưới mắt cũng trở nên rõ hơn khi cậu ta bước vào vùng ánh sáng từ cây đèn đường.

"Mày không định xử lý đống vết thương trên tay à?" - Hồng nghiêng đầu lại, thấp giọng hỏi.

Thắng hơi hơi giật mình, lần mò theo ánh mắt cậu bạn rồi nhìn xuống tay mình, những vết trầy da máu chảy đã khô đỏ lòm lòm trên cánh tay, trên mu bàn tay hằn lên những vệt bầm xanh tím, những vết xước cũ trên khóe móng tay chưa lành đành chồng thêm vết mới tệ hơn, những vết thương như thế cần được rửa qua nước trước khi phải tiếp xúc với bất kì phương pháp băng bó nào ngay bây giờ. Cậu ta thở dài đánh thượt, hơi hơi lắc đầu rồi khựng lại.

"Mày thì sao?" - Thắng mắt to mắt nhỏ chất vấn lại Hồng.

Người này quần áo nhìn thì phẳng phiu trắng sạch, còn cẩn thận vác theo một cái cặp sách đàng hoàng, tuy nhiên vết rách bên khóe miệng thì không thể là do học bài gây ra được. Kiến thức chỉ làm tổn thương tâm lý chứ chấn thương vật lý trực tiếp thì chưa có khoa học nào chứng minh.

"Mày ngã cầu thang à?" - Cậu bạn cẩn thận dò hỏi Nam Hồng.

"Ngã cái đầu mày." - Hồng ngước mắt liếc cậu bạn.

Thắng lập tức im miệng không nói nữa mà chỉ đưa sang cho cậu bạn một chiếc băng cá nhân, cậu trai này không biết nói dối, quanh đi quẩn lại bao giờ cũng chỉ nghĩ ra mỗi cái cớ là vấp cầu thang ngã đập đầu. Làm sao có thể chỉ là ngã cầu thang được chứ, đây rõ ràng là vừa bị đấm một cú, người nào cả gan đấm Nguyễn Nam Hồng vậy? Dẫu vậy trước ánh mắt lạnh lùng của bạn mình, Thắng cũng chẳng hỏi được gì thêm.

Hơn mười hai giờ đêm, bắt gặp bạn cùng lớp ở ngoài đường vắng quả là một chuyện kì cục, dù sao đi chăng nữa Thắng cũng muốn Hồng lập tức bốc hơi luôn vì hiện tại cậu không đủ sức cho bất kì cuộc trò chuyện nào hết. Mọi động thái đều là quá sức, những cái gì quá thì thường không tốt, nhất là quá sức.

Hồng nhìn chiếc băng cá nhân, sau cùng cậu bạn đưa tay nhận lấy đồng thời thốt ra câu nói từ đáy lòng mình, một câu nói đầy khẳng định.

"Người đánh mày là ba mày."

Thắng khịt mũi, dưới mạng sườn lại nhói lên âm ỉ, quả nhiên "cái chân đau của Nam Cao" mỗi khi được nhắc tên đều cố hết sức thu hút toàn bộ sự chú ý. Hóa ra là cậu ấy đã nhìn thấy cả rồi, Thắng bấm bụng, vậy thì người suy nghĩ tính toán đối sách trong mười lăm phút lặng lẽ vừa qua không phải cậu bạn mà là Hồng mới đúng.

Suy nghĩ, nên nói thế nào cho phải.

"Đã vậy còn đánh rất tàn nhẫn." - Những lời mô tả khác mắc nghẹn lại ở một ngóc ngách nào đó trong cổ của Hồng, cậu bạn không tìm ra cách nào để cào cấu, moi móc được những từ ngữ đấy rồi thốt ra khỏi miệng.

Không có cách nào cả.

Người đàn ông ấy thấp hơn Thắng một cái trán, vừa to béo lại thô kệch vụng về, những bước đi lắc lư không vững chắc, mái tóc muối tiêu lổm ngổm đan xen những sợi tóc sâu khô cứng. Trong bóng tối ngoài vùng đèn đường chiếu đến, Hồng vẫn có thể lờ mờ thấy nước da nhờn nhợt bóng dầu của người nọ. Chiếc bóng của hai người trước mắt giằng co xâu xé nhau như những loài hung hăng dưới đáy biển sâu, tiếng quẫy đạp, vùng vẫy chỉ có thể theo chuyển động của nước mà chìm nghỉm vào thinh lặng.

Trong khoảnh khắc, Nam Hồng đã gần như buông cặp rồi lao về phía trước, tính toán xem nên đánh vào vị trí nào trên người gã đàn ông để tình huống trước mắt dừng lại nhanh nhất. Thế nhưng, một tiếng "bố" của Thắng đã ghìm chân cậu bạn lại, đào một cái hố và chôn chân vào trong đấy, từ đó rễ mọc ra và bám sâu vào trong lòng đất.

Hóa ra là gia đình.

"Mày không thấy đau sao?"

Là gia đình, vì sao lại làm đau nhau vậy.

Những cơn gió lạnh thấu da thấu thịt trườn lên trên xương sườn sau lưng của Nam Hồng, khiến có cậu bạn rùng mình một cái, rơi vào một cảm giác giằng xé nội tâm. Khoảnh khắc đó Hồng không thể tiến thêm bước nào cả, cậu bạn đã chỉ đứng trong một góc khuất, tai ù đi trước tất cả những lời chửi bới thóa mạ của gã đàn ông, nội dung như thế nào cũng không tài nào nghe ra được.

"Một chút." - Thắng đưa tay gãi đầu.

Cậu ta chẳng muốn thừa nhận chút nào nhưng những vết thương mới cũ cứ tiếp tục xếp chồng lên nhau như thế này chẳng phải là một ý hay.

"Vậy thì mày có thể phản kháng." - Hồng hít một hơi, cậu bạn không để ý bản thân đã gằn giọng để thốt ra câu nói vừa rồi.

Karl Marx đã nói rằng ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh, một quy luật không gì chối cãi được dù đặt vào hoàn cảnh nào đi chăng nữa. Gia đình cũng vậy. Hồng nheo mắt, cậu bạn thì không nghĩ nhiều được như thế, nhưng con người luôn có quyền phản kháng và né tránh khi tính mạng bị đe dọa.

"Tao đã."

Tao đã phản kháng. Thắng đảo mắt, phản kháng trong im lặng, trong lời nói, trong sự bùng nổ của tầng tầng cảm xúc như xé toạc bầu không khí trong gia đình mà ngấu nghiến, mà nhai nuốt từng thành viên một. Cậu bạn vân vê ngón tay, sợi dây liên kết giữa những mối quan hệ máu mủ ruột thịt mỏng manh, tinh tế và có màu trong mờ mờ như sợi dây cước. Rất chắc chắn, bền chặt nhưng khi siết lại thì cực kì đau đớn, máu ứa ra và những vệt bầm hằn sâu hoắm vào da thịt.

Người ta vùng vẫy khi khí oxi cạn dần và sự quẫy đạp trở nên yếu ớt. Hồng hơi cựa mình, mày đã, nhưng rất yếu ớt, như thể là mày không, như thể là mày đã ngất lịm, đã chôn xuống bảy tấc đất và im ỉm ở dưới đó.

Như thể là tất cả chúng ta.

"Mày cũng-"

"Mày cũng có thể kêu cứu." - Cậu bạn nghẹn lại, tránh đi ánh mắt của Thắng.

Hồng chẳng rõ vì sao bản thân lại muốn nói ra những lời này, có thể đang nói với Thắng, hoặc là đang nói với chính mình. Cậu bạn khẽ đưa mắt xuống nhìn khóe móng tay xước một mảng da lớn khi bấm móng vào trong vô thức, vô thức trong nỗi quặn đau của bản thân mình. Thật là kiệt sức quá, Hồng nghĩ, thật là kiệt sức quá.

"Tao đã." - Thắng thì thầm.

"Tuy là một chút, nhưng tao đã."

Mười sáu tuổi, con người ta đáng lẽ không nên phải nghĩ nhiều như thế.

"Những chuyện hôm nay mày để lại ở đây thôi nhé. Chuyện của tao, mày không được mang đi một mảnh nào hết." - Thắng nói.

Hồng im lặng, cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì đó, dường như lời vừa rồi của Thắng chỉ là lời thương lượng và cậu bạn đang cân nhắc xem bản thân có thể thỏa hiệp hay không?

Đêm đã về khuya, Thắng cũng chẳng thèm chờ Hồng đáp lời nữa, chuyện của bản thân không đến lượt người ngoài can dự, cậu nhủ thầm trong lòng rồi quay lưng bỏ đi. Chiếc đèn đường chập chờn bật tắt 2 lần rồi sáng trở lại một cách mờ nhạt yếu ớt, Hồng ngẩng đầu, nói.

"Cảm ơn vì đã cho tao mượn băng cá nhân."

"Về đi, đã muộn rồi." - Thắng không quay đầu, chỉ đung đưa bàn tay vẫy vẫy.

Thắng không quay đầu nhưng Hồng thì có, sau cùng trước khi bước vào ngã rẽ, cậu bạn có ngoái lại phía sau, nhìn cái bóng của bạn mình khuất dần sau hàng cây um tùm lấn cả ra đường chính. Ngay cả chính bản thân Hồng cũng chẳng ngờ rằng lần gặp mặt tiếp theo hai người lại ở trong bệnh viện, cách đó một vài ngày.

Hai cậu trai ngẩn ngơ đứng nhìn nhau. Hồng nhăn mặt nhìn cái đầu quấn băng trắng tinh của Thắng, người nọ cũng tò mò ngó lại túi giấy bệnh lý của bạn mình. Những người bệnh xung quanh ngẩng đầu nhìn bọn họ, lâu đến mức ánh nhìn như xoáy sâu châm chích lên da thịt của hai người, Thắng bối rối ngồi xuống hàng ghế gần đó.

"Tại sao tao lại không thể nói?" - Hồng mở miệng.

"Nói gì?"

"Chuyện của mày."

Nam Hồng ngồi trên ghế sắt, một dãy ghế sắt thoang thoảng mùi thuốc sát trùng quá đặc trưng của bệnh viện, những bệnh nhân khác ngồi hoặc nằm, uể oải và la liệt xung quanh đó. Tâm trí cậu bạn tắc nghẽn, nhìn thấy Thắng khiến Hồng cảm giác như có một tấm gương phản chiếu bộ dạng chật vật của bản thân mình trong đó.

Không thể như thế được, phải vặn nội tâm của bản thân lại thật chặt, để đến những lúc quyết định mớ bòng bong sẽ không bật tung ra.

"Mức độ xử phạt chỉ dừng ở vi phạm hành chính." - Thắng lẩm bẩm trả lời, đầu vẫn còn hơi choáng - "Cảnh sát đã đến, hàng xóm láng giềng đã đến, nhưng mức độ xử phạt chỉ dừng lại ở tiền bạc."

Hồng ngẩn người, trong lòng trào lên một nỗi chua xót, thứ cảm giác này châm chích lên từng thớ da thịt, khiến cậu bạn vô thức sởn gai ốc.

Bác sĩ đã băng cố định quanh đầu để cầm máu, thật là may vì vết rách do mảnh chai thủy tinh xẻo qua rất nông, chẳng cần khâu lại. Nếu không thì gương mặt đẹp trai này không dùng đến được nữa rồi. Bạn nhỏ Thắng vỗ vỗ ngực, hơi hơi mỉm cười, gương mặt này mà có thêm vết sẹo thì quả là khó coi chết.

"Mày lại làm sao nữa?"

"Còn tiếp tục chịu áp lực cường độ cao thì tao sẽ mắc hạ huyết áp tư thế đứng." - Hồng dửng dưng, con ngươi vô cảm nhìn chằm chằm những con chữ viết tay ngoằn ngoèo trong sổ bệnh án.

"Ừa, còn trẻ mà như thế cũng khó coi chết." - Thắng nhăn mặt, đảo mắt tưởng tượng một chút cũng khiến cậu bạn cảm thấy khó mà diễn tả bằng lời.

"Chuyện gia đình mày cứ thế này mãi sao? Mẹ mày còn chịu được không?"

"Khá là, tùy thuộc hoàn cảnh." - Thắng lựa lời - "Mẹ tao có thể ở nhà, nhưng hầu hết thời gian là mẹ tao đi bán ngoài chợ, tao vẫn mong mẹ tao thoát ly rồi mở một cửa hàng, bán gì cũng được."

"Ừ." - Hồng đáp.

"Nếu cần gì mà tao giúp được, thế thì hãy nói với tao, nhé." - Hồng lại nói, hơi mất tự tin, hơi lưỡng lự, hơi do dự, hơi bối rối.

Thế nhưng Hồng vẫn nói.

Cái lò xo bị nén lại càng chặt thì lực bật lại của lò xo càng lớn, câu này có ý nghĩa trong tất cả mọi hoàn cảnh, khớp từ góc nhìn của mọi cá nhân. Thắng nhíu mày, bố đã luôn là một người kỳ quái ngay từ trong trí nhớ non trẻ nhất của cậu bạn, đầy bạo lực và không nói lý. Chẳng giống "bố" trong sách giáo khoa Tiếng Việt chút nào, Thắng 6 tuổi khẽ lắc đầu trong lòng.

Mùa xuân, thời tiết rét buốt, thời tiết Bắc Trung Bộ rét buốt quá, Hồng nghĩ, vài tuần nữa là công bố kết quả thi học sinh giỏi quốc gia rồi. Năm lớp mười một này có lẽ sắp yên tĩnh kết thúc rồi.

Hoặc không yên tĩnh lắm, khi mà Chiến xô cậu bạn va vào tường trong con ngõ nhỏ.

Những món đồ trên tay Hồng rơi xuống đất, nằm lăn lóc xung quanh đó, ngay cả chiếc cặp của cậu cũng bị kéo bung ra trong những đợt giằng co, sách vở rơi lạo xạo, nhàu nát và rách tươm. Hồng chẳng nghĩ được gì cả, cũng không biết nên nghĩ gì.

"Mày đánh thằng Thắng à?" - Chiến ngước mắt hỏi, song giọng dò hỏi lại ngắc ngứ một cách mất tập trung.

Cậu bạn xoay cổ tay để thư giãn gân cốt trước khi đấm nhau một trận ra trò với Hồng, dù xác suất chiến thắng dường như bằng một phần tư phần trăm. Hồng nhíu mày, im lặng phản đối. Trong mắt Chiến cuồn cuộn bão gió, như là, cậu ta muốn nói nhiều hơn thế. Sự đau đớn chực trào ra, nhấn chìm cả hai bọn họ vào bão tố và tiếng gào thét vọng lên từ biển cả.

Không thể hiểu nổi, Hồng bấm móng tay vào da thịt trong lòng bàn tay. Vì sao trông cậu lại đau đớn hơn tôi trong khoảnh khắc này vậy? Mọi lời biện hộ của cậu bạn nghẹn lại. Những người đi đường bình tĩnh lướt qua con ngõ nhỏ, đã là đầu tháng hai rồi, người ta còn phải đi sắm Tết.

"Đừng có chối, hôm qua tao thấy chúng mày trước cửa bệnh viện, nhìn đứa nào đứa nấy cũng như vừa vác nhau xuống từ trên sàn đấu."

"Mày đánh bạn cùng lớp mà cũng coi được sao?"

"Mày không nên làm thế đâu."

"Mày nghĩ lại đi."

Mày nghĩ lại đi mà.

Chiến nói, không, rít qua kẽ răng một cách cực kì tức giận, nhưng lại như van xin, như nài nỉ.

Sau cùng, Hồng chỉ lạnh lùng và dửng dưng, đáp lại toàn bộ những giận dữ vô lý và bất chợt của bạn mình. Hai người đã lâu rồi chưa đánh nhau, kể từ lần đầu tiên gặp mặt tại những năm cấp một. Bọn họ là kiểu không đánh không quen biết, một rừng không thể có hai hổ, Thắng bảo thế. Cho nên Hồng đã quyết định đánh cho "con hổ" này hiện về nguyên hình là một con golden retriever to lớn ngốc nghếch và dễ thương. Sau đó thì chỉ có thể là hai người một đội đánh cho kẻ khác lên bờ xuống ruộng, tan tác chim muông.

Có lẽ, đánh một lần cuối đi.

Sự việc cậu bạn và Chiến đánh nhau vào thời điểm cận Tết năm lớp mười một, Hồng chỉ có thể lý giải một cách ngắn gọn nguyên nhân là Thắng.

❀❀❀

Hồng đưa mắt sang nhìn Chiến, cậu ta đã im lặng lâu đến mức cảm tưởng như cậu ta không phải là một người đang ngồi trên chiếc xe này. Chuyến hành trình của bọn họ trở nên dài dằng dặc. Đường đến bệnh viện bao giờ cũng vừa dài vừa xa, dù là ngồi trên xe cứu thương đi chăng nữa thì phương tiện được ưu tiên này cũng đi chậm hơn so với mong đợi của chúng ta.

Chẳng thấy mẹ của Thắng ở đâu cả, một cô y tá vội vã chạy ngang qua, đáp lời rằng bà ấy tụt huyết áp nên được đưa đến phòng chăm sóc tạm thời rồi.

Bọn họ đứng ngoài phòng bệnh, nhìn ô chữ màu đỏ phát sáng nhấp nháy nhảy múa trông thật trêu ngươi. Màu đỏ dát lên những khuôn mặt non nớt của lũ trẻ cấp ba, đứng trước phòng khám trong bệnh viện, bọn họ bỗng ý thức được bản thân cũng chỉ là những đứa trẻ bé nhỏ vô lực mà thôi.

Trong khắc này, cả Thái Bình Dương là giọt lệ,

Một người đi biệt một hành tinh.*

(*Hình rêu bóng nhớ - Hoàng Cầm)

Tất cả những đứa trẻ đứng chờ, rồi chờ, rồi chờ. Lâu đến mức người ta ý thức được một điều rằng, đã đến giờ đi ngủ, hiện tại chỉ có người lớn được thức mà thôi. Thế nhưng chẳng một người lớn nào thức, và đến đây, đứng chờ, cùng bọn họ.

"Mấy đứa bọn mày về nhà đi, đã muộn rồi." - Chiến nói, ngồi tạm xuống hàng ghế chờ.

"Mày không về sao?" - Thanh nhướn mày hỏi.

"Tao ở thêm chút nữa." - Chiến nhún vai, nhìn nét mặt cậu bạn thì chẳng thể đoán ra bất kỳ cảm xúc nào - "Chút nữa là có thể gặp được thằng Thắng rồi."

"Vậy sao bọn tao phải về trước chứ?" - Thanh bực bội đáp trả, không nhận ra trong giọng nói mình đã nghẹn ngào rồi.

Những người bạn thất thần đứng nhìn nhau, giây phút này Trần Bắc còn có cảm tưởng rằng toàn bộ sức lực trong cơ thể đã bị rút cạn rồi, thậm chí còn kiệt sức hơn cả lúc bước từ trên sân khấu xuống nữa. Việt nhíu mày nhìn mặt mày cô bạn xây xẩm, trắng bệch trông không hề ổn chút nào. Cậu bạn nhất thời không biết nên làm gì, Việt đưa mắt quan sát một vòng những người bạn đang đứng thành một vòng tròn nhỏ, trông ai cũng như vừa trải qua một cuộc chạy tiếp sức.

"Bởi vì sáng mai bọn mày có thể đến thay ca cho tao." - Chiến chốt lại.

"Tao ở lại với thằng Chiến, mấy bọn mày về nhà đi, sáng mai hẵng qua." - Hồng phất tay, liếc mắt nhìn Việt.

Xa xa, thỉnh thoảng vài bác sĩ, y tá bước thoăn thoắt qua lại, vài người nhà bệnh nhân rũ rượi lê từng bước. Tiếng quạt máy chạy ro ro và những người bệnh lặng thinh chìm vào giấc ngủ lúc đêm muộn. Bầu không khí có một sự im ắng tuyệt đối mà không ai trong số bọn họ có thể phá vỡ.

"Hiểu rồi, các bạn học sinh, về nhà thôi, ngày mai còn có bài kiểm tra giữa kì môn lý đó." - Việt gật đầu, bắt đầu gọi một chiếc xe taxi đến gói hết những bạn nhỏ mang về nhà.

"Lớp mày thôi, mai bọn tao có giữa kì toán hình." - Thanh biện bạch, ý đồ ở lại tương đối rõ ràng.

"Mày mà không về, sáng mai sẽ không có ai thuyết phục anh Quang cho bọn tao nghỉ học, những 3 đứa lận, mày nhắm thầy chịu được cú sốc học sinh vắng 4 người không?" - Thằng Chiến ngước đôi mắt mỏi mệt lên, nài nỉ, Thanh luôn luôn là Thanh mà, năn nỉ một chút là sẽ được thôi.

"Về đi, trưa mai quay lại, nói chuyện với ba mẹ bọn tao giùm, đưa luôn đề thi cho bọn tao, thế nhé." - Hồng mỉm cười, vừa đi vừa đẩy Thanh về hướng cửa, cô bạn trợn mắt, tức mình chửi thề mấy tiếng.

"Mai bọn tao lại đến, tao đem luôn đề lý qua cho, dù sao mình cũng học chung thầy Hoàng lý." - Việt nắm tay Bắc dẫn theo sau.

"Yên tâm, dù tao không làm được bài của tao nhưng tao sẽ gom đủ các mã đề cho bọn mày." - Bắc nháy mắt, hơi hơi nhoẻn cười, Diên đứng cạnh cũng ra sức gật đầu, rặt một bộ dạng chúng tôi đáng tin lắm.

Thanh thở dài, phất phất tay với Hồng, ý bảo không cần đẩy nữa, người khỏe mạnh như cô bạn vẫn có thể tự đi được. Cô bạn mỉm cười, quả nhiên trong những trường hợp như thế này, bản thân vẫn sẽ nhường một bước cho hai thằng bạn trời đánh xấu tệ, như là trước kia, và cả sau này. Có lẽ trong khoảnh khắc hai thằng bạn đứng trước cửa tòa án đón cô bạn về thì từ đấy về sau, Thanh cũng sẽ đón bạn mình về.

"Nhị vị huynh đệ, mọi người tốt với tiểu đệ này quá đi." - Chiến ôm quyền lắc lư, nhe răng cười trông rất giống thần cầu tài.

Diên là người đi cuối cùng, cô bạn quay lại ngước mắt nhìn Hồng rồi vội bước lại gần cậu bạn.

"Diên còn chuyện gì à?" - Hồng cúi đầu hỏi.

Diên mím môi rồi lần mò trong chiếc cặp sách kẹp lép, thói quen đi đâu cũng mang cặp sách được hình thành từ cấp hai do quãng thời gian đấy không đi học ở trường thì Diên cũng đang trên đường đến lớp học thêm. Cho nên, không đeo cặp sẽ có cảm giác thiếu thiếu. Hiện tại đi xem biểu diễn văn nghệ Diên cũng mang theo một cái kẹp xẹp lép, nhưng sau đấy cô bạn lấy ra một gói bánh mì chà bông và một thanh Kitkat.

"Bạn chưa ăn gì phải không? Hiện tại tôi chỉ còn chừng này thôi à, bạn ăn trước kẻo tụt huyết áp, chút nữa nhớ đi mua cơm ăn tối nhé." - Cô bạn khẽ khàng đưa những thức bánh kẹo ấy tới trước mặt Hồng.

Hồng tròn mắt, trong phút chốc, cậu bạn chẳng còn có chút cảm giác mệt mỏi nào nữa. Diên nhìn thấy người đối diện khẽ cười, đôi mắt cong cong, sau đó đưa tay nhận lấy bánh kẹo của cô bạn.

"Ừ, cảm ơn bạn nhiều, tôi nhớ rồi."

"Diên, còn tao thì sao, tao vẫn đứng đây rành rành nè mày nè." - Chiến bĩu môi, không thèm hơn thua nhưng thái độ cực kì không bằng lòng.

Thiên vị rõ ràng như thế là không được. Cần kiệm liêm chính chí công vô tư của người cách mạng ở đâu? Bình đẳng bác ái ở đâu? Công bằng giai cấp ở đâu? Hồng đứng một bên vất vả nhịn cười nhưng sau cùng cậu bạn đành bật cười thành tiếng.

"Làm như lớp tao cách xa lớp mày cả ngàn dặm để mà tao không thấy mày ăn bún trộn thịt nướng với đội văn nghệ lớp mày không bằng?" - Cô bạn híp mắt trả lời.

Chiến trợn mắt, không phản bác nổi lời nào, sao cô bạn này đột nhiên biết ăn nói quá vậy? Sau cùng, Diên cong môi cười, mò mẫm trong túi áo lấy ra một chiếc kẹo chanh.

"Được rồi, tao chỉ còn một cái cuối thôi, mày cũng đừng để bị tụt huyết áp nhé." - Cô bạn tiếc rẻ nhìn chiếc kẹo trên tay rồi thảy nó qua cho Chiến.

Cậu bạn kia nhanh tay bắt được, nhe rằng cười nói cảm ơn rồi phất phất tay ý tứ đuổi khách không tiễn cực kì rõ ràng. Diên vẫy vẫy tay tạm biệt hai người rồi nhanh chân đuổi theo đám bạn đi trước. Những người bạn cuối cùng cũng được Việt hộ tống về nhà hết thảy.

Đêm càng về khuya, khí lạnh bên ngoài như thấm vào những bức tường của tòa bệnh viện rồi len lỏi vào sâu bên trong những căn phòng. Những người thân gia đình, người đi thăm bệnh khẽ khàng cuộn mình lại trên ghế sắt, ghế chờ nơi phòng bệnh, họ co người lại và nép sát vào những thanh thiếc chằng chịt trên ghế.

Hai cậu bạn dường như thiếp đi trong bầu không khí ảm đạm cùng mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện đó, mãi cho đến khi ánh đèn trên biển báo gắn trước phòng bệnh chuyển sang xanh lá, Chiến lờ mờ mở hé mắt ra. Cậu bạn gần như không nghĩ gì lập tức chạy đến trước cửa, ngó qua ô kính trong suốt tít trên cao hòng xem xem tình hình bên trong như thế nào.

Một vị bác sĩ bước ra, tóm tắt sơ lược tình trạng của Thắng, đại ý rằng tình trạng bệnh nhân không có gì nghiêm trọng, chỉ thực hiện một chút tiểu phẫu, sẽ nhanh chóng hồi phục và tỉnh lại sớm thôi. Ngoài ra, bác sĩ còn dặn dò thêm một vài điều cần lưu ý hậu tiểu phẫu, một tràng dài những thuật ngữ chuyên ngành và những cái gì đó mà chắc chắn sẽ được ghi ngoằn ngoèo trong sổ bệnh án.

Chiến chỉ có thể đứng đó, vâng ạ, vâng ạ, gật đầu, gật đầu.

Hồng chớp chớp mắt, tỉnh ngủ hẳn. Trước khi Chiến kịp bước thẳng vào phòng bệnh bên trong, Hồng đã kéo tay áo cậu bạn.

"Hôm đó tao không có đánh thằng Thắng." - Hồng chần chừ, nói.

"Ừ, tao biết." - Chiến ngước đôi mắt mỏi mệt do thiếu ngủ, cậu bạn nhếch môi mỉm cười, trông như thể người kia đang lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Hồng im lặng, cậu bạn không lí giải nổi vì sao bản thân cảm thấy cần thiết phải thanh minh về một chuyện đã qua từ thời ông cố tổ, và cũng không hiểu vì sao lại chọn vào khoảnh khắc đèn trần mập mờ không sáng không tỏ thế này. Chỉ là, cậu bạn cảm thấy, có lẽ bản thân cần nói điều đó.

"Được rồi, mày vào trước đi, tao đứng đây đợi bác gái tỉnh lại còn có người." - Hồng ngồi trở lại ghế.

Chiến gật đầu.

❀❀❀❀❀❀

Câu chuyện nhỏ thứ hai mươi:

Nguyễn Trần Bắc: mai thi lý rồi mà trong đầu không có chữ gì, mà có thì cũng chẳng làm được bài.

Hoàng Minh Việt: không sao đâu, sau này trong nhà chỉ cần một người giỏi lý là đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top