1. Mùa hè năm tôi lên lớp Lá
CHƯƠNG I : THẰNG NHÓC HÀNG XÓM MỚI
Tiếng ve sầu rả rít, trốn sau những kẽ lá xanh mởn và inh ỏi như một đặc trưng cơ bản mà mùa hè nào cũng phải có.
Dù cho Hạ đã trôi qua được một nửa thời gian, thì cái tiết trời nóng bức, oi ả và dễ làm người ta thấy điên lên ấy, vẫn cứ mãi âm ỉ xuyên suốt ngày dài lê thê.
Nhưng sự mỏi mệt chỉ áp dụng lên những người trưởng thành, còn đối với tụi trẻ con thì kì nghỉ hè lại giống như một món thức uống mát lạnh béo bở. Bọn nó sẵn sàng lê lết ngoài sân chơi từ sớm đến tận đêm muộn, sau đó lại cắp mông về nhà khi Ông Trời đã lặn đi sau tán lá của cây Sồi già vĩ đại, ngồi cái bịch xuống nền gạch, líu lo kể chuyện của lũ con nít cho ba mẹ nó nghe trong giờ ăn tối và khoanh chân hấp háy mắt dán vào bộ phim truyền hình vào sáu giờ mỗi ngày trên đài địa phương.
Nắng chiều mùa hè như một mụ phù thủy già nua khó tính, dẫu cho đã là gần năm giờ thì nó vẫn còn oi đến kinh hồn bạt vía. Phố xá đông đúc vào mỗi giờ tan tầm, dù nơi này so với trung tâm thì đã vơi đi một ít sự uyên náo, nhưng vẫn không thể tránh khỏi tiếng còi xe ầm ầm ngoài đường chính.
Nhưng trái với dáng vẻ hấp tấp bực dọc của những người lớn ngoài kia, ở một khoảng sân rộng chừng mười mét ngay sau vỉa hè đầy người đi bộ, có một đám trẻ con đang vui vẻ hùa nhau chơi một trò gì đó thú vị lắm.
Khoảng sân chơi được chúng nó mỗi ngày đều ra xí chỗ ấy là một khu đất trống lọt thỏm giữa những tòa nhà cao lớn chung quanh. Trước cái sân rộng có một cây Sồi già vĩ đại, nghe chừng đã ở đấy hơn hai mươi năm. Tán lá xum xuê, cành này lại đâm ra một cành khác, nối nhau và tạo thành một bóng râm to che phủ cả khoảng sân.
Từ đầu đường bên này đến cuối đường bên kia, không ai là không biết khu đất ấy từ lâu đã được chiếm bởi một đám nhóc. Chủ nhân thật sự thì cũng không ai hay, chỉ biết rằng cứ mỗi ngày chạy xe ngang qua đấy thì đều thấy lũ chúng nó hò reo nhau chơi thêm một trò mới. Dần dà đâm ra quen, thấy bọn nhỏ đáng yêu, và thấy lại chính mình trong cái cảnh trẻ thơ vô tư lự ấy.
Xóm X từ khi được bọn nhỏ chuyển đến sinh sống, bỗng chốc từ một khu phố êm đềm toàn người già, lại như được tưới một dòng suối mát mẻ trong lành. Ở đây, không ai là không yêu lũ trẻ con này, dẫu cho tụi nó có hơi ồn ào một chút.
- Ti hí là bạn phải giăng thêm một bàn nữa đó nghen.
Con Kẹo trước khi chạy đi còn quay lại nhắc thằng Còi không được ăn gian. Tôi chẳng rảnh rang như nó, ngay khi thằng Còi chơi tù xì thua tôi đã biết nên trốn ở đâu và chỉ đợi nó úp mặt vô gốc cây Sồi là y như rằng tôi liền co giò chạy thục mạng về phía cái thùng các-tông đang nằm sõng soài trên đống cỏ xanh mởn trước nhà bà Sáu, cách cái cây thằng Còi đang đứng tận hai căn.
- Chỗ này mình xí trước, bạn đi ra chỗ khác đi.
Con Sứa ré lên khi cái tàu lá chuối rũ xuống tận gốc bị thằng Cua chực chiếm lấy, hai bàn tay của thằng bé giơ ra nắm chặt lấy rìa lá như không muốn rời xa.
- Mình tới đây trước bạn mà. Bạn mới phải đi chỗ khác.
Thoáng thấy thằng Còi đã sắp đếm tới số hai mươi nên tôi vội ngoắc con Sứa đang giãy nãy chỉ cách tôi có bốn bước chân, nhỏ giọng gọi vô đây núp chung với tôi. Nó mừng huýnh, không quên bỏ lại một cái lườm cho thằng Cua vẫn đang lè lưỡi nhởn nhơ rồi mới túm váy chui vô cái thùng giấy với tôi.
Cái thùng bị đổ ngang, cửa thùng hướng phía ngược lại với sân chơi. Đợi con Sứa ngồi khúm núm vào sâu bên trong tôi mới cẩn thận đóng hai cánh cửa rồi mới ngó mắt qua cái lỗ nhỏ xíu nhìn thằng Còi đang lơ mơ chạy đi tìm. Nó chẳng mất quá lâu để kiếm ra con Kẹo trốn ở trong bờ tường nhà ông Trẻ, thằng Bánh chui trong chậu bê tông của cây Si già và cũng dễ dàng tìm được thằng Cua đang núp sau tàu lá chuối. Vậy là còn mỗi tôi với con Sứa đang chen chúc nực nội trong thùng giấy này thôi.
- Ê coi kìa Ốc, xe của ai kìa.
- Nói bé thôi, bạn làm bọn mình bị lộ bây giờ.
Tôi suỵt một tiếng, rồi tiếp tục ngó mắt nhìn qua cái lỗ. Nhưng con Sứa chả quan tâm nữa, tuy nó không nói gì nhưng mắt nó cứ dán vào cái gì đó thú vị lắm ở ngoài đường lớn. Rồi thì trong khi tôi đang hồi hộp đợi cái cảnh thằng Còi không tìm thấy mình và tôi sẽ thắng trò chơi đến lần thứ ba liên tiếp trong ngày thì nó lại chẳng chịu tìm nữa. Ánh mắt dò xét của nó không còn lướt đến từng ngõ ngách như nó vốn nên làm, nó cùng với mấy đứa bị bắt và con Sứa cứ chằm chằm vào cái thứ ở ngoài đường lớn. Sau đó trước sự ngỡ ngàng của tôi khi bỗng dưng trò chơi bị bỏ dở, cả đám chúng nó ồ à lên rồi chạy về phía một chiếc xe hơi đen bự chà bá và sáng loáng đỗ cái xịch cạnh nhà ông Trẻ và bà Trẻ, chính xác thì đó chính là ngôi nhà ba tầng màu xanh da trời vừa xây xong hai ngày. Tiếp đó là con Sứa réo lên bên tai với cái giọng the thé quen thuộc.
- Đi thôi Ốc, tụi mình ra đó xem đi. Hình như có người nào bước xuống kìa.
Tay áo bị nó kéo đến muốn rách, nhưng sự tò mò làm tôi chẳng hơi đâu quan tâm nữa, cùng nó mở cửa thùng các-tông chạy ùa về phía cả đám đang tập trung. Sự khó chịu vì trận thắng liên tiếp ba lần bị gián đoạn đã không còn nằm trong đầu của tôi nữa, hiện tại tôi đang giống tụi kia mà nhón chân hóng hớt nhìn về cái xe hơi đen thùi lùi đang đỗ trước toà nhà cao tầng mới cóng. Một hàng xóm mới theo như lời ba mẹ tôi nói từ lúc ngôi nhà khởi công vào mùa ve sầu năm trước.
Trước con mắt ngóng chuyện của cả đám, thình lình có hai cô chú trẻ măng bước xuống. Hai người nhìn bọn tôi cười một cái thiệt hiền rồi mới đi dần đến cái xe tải to như cái nhà ở phía trên, ngó chừng trên đó nhiều đồ dùng trong nhà ghê gớm khi tủ lạnh và cả máy giặt đều lồ lộ hẳn ra thùng xe.
- Ốc, Ốc ơi, bạn đó chắc là con của hai cô chú đó hen?
Con Sứa lắc vai tôi mạnh bạo rồi rú lên như bị dại, nó chồm cái đầu nó qua vai tôi để nhìn rõ hơn còn tôi thì chậm rãi chuyển cái nhìn từ hai cô chú qua một thằng nhóc trạc tuổi tôi vừa mới bước xuống xe.
Bạn mới mặc một cái áo thun màu xám lông chuột với cái quần jean dài đến gối, chân xỏ đôi dép lê hình siêu nhân điện quang và nhìn bọn tôi chằm chằm, y như cái cách tụi tôi nhìn lại nó.
Nhưng chưa đợi một đứa nào trong nhóm lên tiếng, thì bạn mới đã chống tay lên hông và hất mặt về phía cả đám, hỏi bằng một giọng đáng ghét.
- Tao phải hạ ai thì mới thành Đại Ca của cái xóm này?
Cả bọn ngơ ngác, và tôi cũng ngơ ngác. Cuối cùng sau khi đẩy vai qua lại thì thằng Bánh mới dè dặt trả lời bạn mới.
- Nếu như nói về đánh nhau thì ở đây không ai thắng Ốc hết.
Tôi giật nảy mình, phóng cái nhìn ngỡ ngàng như không thể tin nổi về phía thằng Bánh. Con Sứa cũng ré lên một tiếng bực dọc, nó bước hẳn lên ngang với tôi chứ không còn ló đầu qua vai tôi nữa, hai mày của con bé chau lại đến sắp chạm vào nhau.
- Ốc không có đánh nhau.
- Sao lại không? Bộ bạn quên cái chuyện Ốc lên xóm trên và hạ gục được cả một đám con trai trên đấy hả?
Tôi e dè kéo váy của con Sứa để nó thôi the thé lên cãi hộ tôi nữa. Vì dù sao... chuyện đó cũng đúng.
Nhưng tôi thề là tôi chẳng có đam mê gì với ba cái vụ đánh đấm này, tôi tham gia và cố gắng chiến thắng chỉ vì phần thưởng là que kem ba màu ngon lành thôi. Bình thường tôi chỉ thích êm đềm chơi gấu bông với tụi con gái, chứ nào có vụ xồng xộc xắn quần đi đánh lộn?
- Ai là Ốc vậy?
Bạn mới đột ngột lên tiếng, còn nhe răng cười rõ đểu khi cái đám chung quanh bán đứng chỉ tay về phía tôi.
Không kịp phóng bất cứ cái nhìn sắc lẹm nào cho lũ kia thì trước mặt tôi đã là bạn hàng xóm mới, với đôi dép hình siêu nhân điện quang đang nhấp nháy.
- Mày là Ốc hả?
Cái giọng mắc dịch của tên con trai đối diện làm tôi bực hết cả người. Chẳng cần sợ sệt làm cái quái gì, nếu muốn đấm muốn đánh thì tôi chiều tất.
Chống tay lên hông, tôi nghênh mặt nhìn bạn, cố gắng dùng giọng hống hách đáp.
- Mình đây.
- Mày là Đại Ca đúng không?
- Bọn mình không có Đại Ca.
Mặt của bạn liền nghệch đi một cái, trông ngốc nghếch không tả nổi.
- Đánh nhau giỏi thì là Đại Ca còn gì nữa?
- Bọn này không chơi luật thế đâu.
- Vậy thì... - Bạn mới ngân giọng ra mấy giây, mặt bạn tiến sát lại mặt của tôi trong khi tôi vẫn hất mặt thách thức, người kia nhe răng nhởn nhơ, nói tiếp,-... Nếu như tao hạ được mày thì mày phải gọi tao là Đại Ca đấy.
Sự hiếu chiến trong tôi tăng vùn vụt như thể không còn cách nào khiến tôi từ chối cuộc thách đấu này. Dùng sức đẩy người bạn ra để bạn khỏi ngó đăm đăm vô mặt tôi ở cự li nghe được cả hơi thở như thế, tôi chống hông gật đầu một cái, rồi cao giọng.
- Còn nếu mình thắng thì bạn phải cõng mình đi mười vòng quanh xóm.
- Được.
Đó là lần gặp gỡ đầu tiên của tôi với thằng nhóc hàng xóm, không có vẻ gì là tốt đẹp khi mà đến cả con ve sầu dưới kẽ lá cũng có thể ngửi được mùi thuốc súng nồng nặc.
Cái cô ban nãy bước xuống xe hơi, cũng là mẹ của thằng nhóc, bấy giờ đã đi lại và cười dịu dàng làm quen với cả nhóm bọn tôi. Trông cô ngọt ngào xinh đẹp như diễn viên, chẳng hiểu sao cái thằng kia lại trông đáng ghét quá thể đáng như thế.
- Mong tụi con sẽ quan tâm con trai cô, nó có hơi quậy phá nhưng cũng không đến nổi nào lắm.
Cả đám hùa nhau cười hình hịch, cố gắng không nhìn vào sự "quậy không đến nổi nào" của bạn mới theo lời cô xinh đẹp nói. Cô quý bọn tôi lắm, cho mỗi đứa một viên kẹo sô cô la rồi kéo thằng kia về nhà.
Tụi tôi ngó theo bóng lưng của bạn mới, rồi chuyển qua trao nhau cái nhìn thú vị. Sẽ có thể lại là một cuộc bàn luận sôi nổi về sự xuất hiện của hàng xóm mới thì bên kia đường, giọng của mẹ con Kẹo và thằng Bánh đột ngột vang lên gọi bọn nó về ăn cơm. Hai chị em sinh đôi dạ một tiếng, rồi đứng ngoan ngoãn đợi mẹ nó sang dắt qua đường.
Vốn dĩ cũng không còn sớm, cả chiều hết đuổi bắt lại trốn tìm nên đứa nào đứa nấy đều mệt lả người. Bọn tôi đưa tay chào nhau, rồi chia ra về nhà trước khi để ba mẹ của đứa nào đấy kịp cầm roi gọi về vì Mặt Trời đã xuống núi từ cái đời nào mà chúng tôi thì lại ham chơi la cà quá.
Thằng Còi cũng ở bên kia đường, cạnh nhà con Kẹo với thằng Bánh, sau khi tạm biệt xong thì cong mông ra vỉa hè đứng đợi mẹ hai đứa kia cho quá giang hộ sang đường.
Thằng Cua cũng không hứng thú nấn ná thêm nữa, nó vẫy tay chào tôi với Sứa rồi quay lưng vào nhà, căn hộ tạp hóa nhỏ xinh của ông bà Trẻ. Còn mỗi hai đứa tôi, dắt díu nhau vòng qua bên cạnh nhà của thằng Cua, một con hẻm nhỏ dẫn vào sâu bên trong với vườn Mai và khu đất trống ngay kế đó.
- Nè Ốc, nhìn bạn mới ngộ quá hen? Đẹp trai mà tính khí du côn ghê á.
- Gầy như que củi mà đẹp trai cái gì chứ.
Tôi đá bay hòn sỏi dưới đất xuống vườn Mai nhà ông bà Sáu, bực dọc nói chuyện với con Sứa. Nó chậc lưỡi mấy cái, lắc đầu như phỉ báng suy nghĩ của tôi rồi mới nói tiếp.
- Vậy là chiều mai Ốc với bạn kia đánh nhau á hả?
- Ừ.
Rồi như có gì đó kìm bước chân, tôi đứng lại huých vai nó, hỏi bằng giọng ngờ vực muốn đấm.
- Bạn ở phe nào?
- Ơ... tất nhiên Sứa ở phe của Ốc rồi, mình không có mê trai bỏ bạn đâu.
Tôi bỉu môi, nhưng không nén được tiếng cười bật ra sau đó. Con Sứa cũng khanh khách lên, rồi tôi với nó tạm biệt nhau ở ngã rẽ thứ nhất của con hẻm nhỏ. Tôi lướt qua cánh cổng nhà Sứa, nghe tiếng nó thưa ba mẹ lễ phép còn hỏi lớn xem hôm nay có món sườn non nó thích hay không. Bâng quơ nghĩ đến món ăn tối hôm nay làm bụng tôi cũng réo lên cồn cào. Nhanh chân vụt chạy về phía cuối con hẻm, bỏ qua nhà của ông bà Sáu, bỏ qua dãy nhà trọ của mấy cô chú công nhân và chạm mặt đến hàng rào sắt có mấy cây thiên lí bò luẩn quẩn, tôi nhanh nhảu mở rồi đóng cổng, chân sáo lướt qua mảnh vườn nhỏ trước khi bỏ dép và chào cả nhà ở phía bên trong thềm cửa.
- Hôm nay có gì vui không con gái?
Ba gắp cho tôi một miếng thịt lợn rán vào bát, cẩn thận đưa đũa cho lên miệng, tôi nhồm nhoàm rồi nuốt xuống mới có thể trả lời ba.
- Bọn con có bạn hàng xóm mới. Bạn đó hống hách thấy ghét lắm.
- À, là cái nhà phía trước nhà mình đúng không? Ban nãy ba thấy người ta đang chuyển đồ vô ở.
- Cuối cùng thì nhà đó cũng chuyển vào hen? Ba Ốc nghĩ xem có nên làm chút gì đó biếu cho họ không?
Mẹ hỏi ba, tôi thấy mình bắt đầu không muốn tham gia trò chuyện nữa khi truyền hình đã khởi chiếu bộ phim "Tom & Jerry" yêu thích. Bên tai chẳng còn bận tâm gì ngoài việc chú ý đến tivi, đến mức quên cả việc ăn cơm và bị bà nội ngồi cạnh gõ cho một phát đau điếng vào trán. Tôi ấm ức rơm rớm nước mắt, nhận lấy một miếng thịt lợn khác mà nội gắp cho, bỏ vào miệng ăn trong sự tủi thân.
Bữa ăn tối cuối cùng cũng kết thúc sau hơn hai mươi phút chiếu phim, và nó cũng vừa hay chuyển qua một tập phim Hàn Quốc sướt mướt nào đó. Tôi não nề phụ cả nhà đem nồi cơm ra sau bếp, còn chẳng hứng thú gì với chương trình thời sự yêu thích của bà nội, nấn ná ở lại tựa lưng vào cửa sau vuốt ve bộ lông đen óng của con Tuyết béo.
Cứ ngỡ mình đã thật sự thoát khỏi thế giới này và lạc vào một sự thoải mái bình dị, thì thình lình cách cánh cổng sau nhà tôi bốn cái bước chân, và một cây trứng cá năm năm tuổi, một cái đầu với mái tóc lộn xộn thò ra ngoài hàng rào, bàn tay ngắn ngủn chỉ về phía tôi đang ngỡ ngàng, rống lên.
- Ra là con Ốc hả? Nhà mày với nhà tao nối nhau bằng cái cửa sau này hả?
Tôi trừng mắt nhìn bạn mới đến mấy phút, quên cả việc con Tuyết đang nằm chễm chệ trên đùi mình, lập tức đứng dậy, hấp tấp đóng sập luôn cánh cửa sau và không thèm đáp lại lời nào của tên con trai ấy.
Đáng ghét, tôi thật lòng đã quên mất căn nhà ba tầng xanh biển khởi công cả năm nay lại ở đằng sau nhà tôi, và xui xẻo một điều rằng cái thằng tôi ghét cay ghét đắng lại chính là con trai của hàng xóm mới.
Tựa lưng vào cửa, tôi dè dặt ngước lên nhìn qua khung kính trong suốt và cũng thấy tên kia vẫn còn đứng đấy tức tối giơ nắm đấm về phía tôi khi nó chợt thấy tôi lú đầu lên.
Ngồi sụp xuống ngay sau đó, tôi khổ sở bấu lấy vạt áo trước người, vùi đầu vào giữa hai gối đang co ro run lên vì tức. Trong tôi bỗng nhiên cảm thấy mùa hè sẽ không còn vui vẻ như những ngày trước đó nữa.
Tiếng ve vẫn còn râm ran trên những ngọn cỏ ướt đẫm sương đêm. Và đó chính là mùa ve sầu đầu tiên tôi gặp cậu ấy.
...
---
Chương đầu tiên mong sao không quá buồn chán và khiến các cậu dừng chân ;-;
Sài Gòn, 01/07/2020, 02:42 p.m
Ngoc_vi
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top