Mưa sài gòn....
Sài gòn về chiều lúc nào cũng mưa rả rích, không thật im ắng, không bỗng chốc dừng lại, lúc nào cũng thế - đường vẫn ồn ào tiếng xe qua lại, và những con người ở đây vẫn như thể chẳng có chút gì mảy may vs trời đất, họ vẫn quay cuồng vs công việc thường nhật, họ có hay chăng mưa đang làm ướt lòng ai đó….
Ở lầu 3 qua song cửa sắt đã cũ, nhìn mưa buông rả rích trên mái nhà đối diện, trên những chiếc xe máy lao nhanh qua mắt như ko chút vấn vương, và mưa tràn ngập trên mỗi góc đường, mưa ở đây buồn thật…
Sài Gòn lúc mưa thấy hiền hơn nhiều, ko phải lúc nắng làm con người ta cáu dữ, nhưng khi mưa lòng ai đó thấy chậm lại, thấy mọi vật như đang nhạt nhòa trong đôi mắt vẫn luôn kiếm tìm những hối hả của cuộc sống và hơn thế nữa mưa làm lòng người thêm nhớ quê – nhớ cơn mưa êm dịu và thanh thản nới đường quê nhỏ hẹp
Mưa đáng ghét thật, sao lại làm lòng người vương vấn, sao lại mang theo kí ức quê nhà từ xa xôi tới đây và sao lại làm cho ướt át đôi mi của ai đó…
Giờ không phải là nhớ, không phải là hối tiếc, và cũng chẳng phải là khao khát gì cả, mưa làm cho người ta sống lại kí ức quê nhà dẫu chỉ là trong khoảnh khắc. Điều đó là phải vui hay phải nặng trĩu lòng mình, hay lại làm người ta thêm yêu thương gửi về…
Mưa đơn giản là rơi xuống đất nhưng lại phức tạp thêm bao suy nghĩ và những thiết tha yêu thương của một con người. Nhưng nhìn lại, mưa sài gòn cũng chỉ là cơn mưa ngang qua cho bao con người đã thấy quen thuộc hai tiếng sài thành, và cũng chỉ là nước trời làm ướt át mọi vật mà thôi, thật là quá đỗi bình thường..
Gọi một tiếng mưa trong thổn thức yêu thương, nhìn những giọt mưa bằng ánh mắt xa xôi như thể vượt xa hàng ngàn cây số và lắng nghe từng tiếng mưa trong nhạt nhòa cảm xúc, mưa sao lại thách thức bao con tim của những đứa con xa quê đến thế…Mưa thật thiên vị…
Ở quê mưa không giống thế, mưa vui lắm, mưa làm lòng người như trẻ lại, như muốn nhảy nhót cùng mưa trong niềm vui thích của một thời tuổi thơ đã trở lại, và hơn thế nữa mưa làm cuộc sống nơi thôn dã như dừng lại, mọi người tạm gác công việc nơi đồng ruộng lại và cùng nhau quay quần nơi ấm áp những yêu thương.Trông mưa đáng yêu nhỉ?
Lúc ấy là vậy sao giờ ghét mưa đến thế, không phải cơn mưa quê, là cơn mưa sài thành thôi, thì cũng chỉ là trút nước thôi sao lại làm lòng người thay đổi thế này?...
Bước đi trong nước mắt của gia đình, trong hụt hẫng của bạn bè, và trong gửi gắm của bao người yêu thương, những đứa con xa quê chỉ dám nhìn mưa trong ánh mắt tưởng chừng vô hướng nhưng lại có điểm dừng dẫu nó chỉ ở trong tưởng tượng mà thôi, chỉ biết dặn con tim này rằng : hãy luôn giữ nhịp đập đồng điệu với những yêu thương phương xa. Và mưa làm rắn rỏi bao ý chí chinh phục ước mơ…
Dẫu biết rằng mưa xứ người làm ta khao khát một tấm vé về tuổi thơ, làm ta thổn thức nhớ quê da diết, nhưng mưa chỉ có thể trút xuống chứ không thể bật lại về trời được và con người ta cũng vậy, chỉ có thể sống cho hiện tại, phấn đấu cho tương lai, và quá khứ chỉ là trong hoài niệm mà thôi. Hãy sống thật tốt cho hôm nay, để ngày mai ta sẽ thấy thỏa lòng vì những điều đã làm được ngày hôm qua. Hãy yêu thương tha thiết để làm dịu đi những mệt mỏi của hối hả thường nhật. Và hãy luôn như thế nhé…Cảm ơn mưa Sài Gòn….
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top