Chương 8: Kỷ Niệm Đầu Năm
Tết đã qua, nhưng dư âm của mùa xuân vẫn còn vương vấn khắp xóm làng. Nhà bá hộ Sơn yên tĩnh hơn, chỉ còn tiếng chim ríu rít, tiếng gió qua hàng cau, tiếng nước rạch vỗ lăn tăn vào bờ. Mấy hôm nay, Thanh Duyên đều ngồi trong gian phòng nhỏ, ánh nắng chiều hắt qua song cửa, rọi lên mặt tấm khăn lụa trắng mà cô đang thêu.
Mỗi mũi kim khẽ chạm vào lụa, cô thêu hình trăng tròn cùng những đám mây mềm mại, vừa tượng trưng cho mùa xuân, vừa tượng trưng cho tình cảm riêng mà cô giấu trong lòng. Thanh Duyên thở dài, lòng rối rắm, không hiểu sao tim lại nhói lên mỗi khi nghĩ đến Trúc Hương. Cảm giác này khác hẳn mọi thứ cô từng biết, vừa ngọt ngào vừa dường như cấm đoán.
Trúc Hương ngồi đối diện, trên tay cũng là chiếc kim thêu, nhưng cô út không chỉ thêu hoa lá, mà còn thêm những nét uốn lượn, tinh nghịch, thể hiện cái hồn nhiên, vui tươi của mình. Đôi mắt cô theo từng mũi kim, lướt qua tấm khăn của Thanh Duyên, lòng dâng lên một cảm giác vừa e ấp vừa ấm áp. Cô thỉnh thoảng khẽ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh, nhưng lại nhanh chóng cúi xuống, làm như không để lộ điều gì.
"Chị Duyên...tấm khăn này, em… em muốn hai đứa mình cùng thêu, để làm kỷ niệm đầu năm, chị chịu hông?"
Trúc Hương bẽn lẽn, giọng run run.
Thanh Duyên đặt tay lên tấm lụa, khẽ chạm vào tay Trúc Hương. Tim cô đập nhanh, một cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc trào lên.
"Dĩ nhiên rồi. Ai cũng muốn giữ lại kỷ niệm, đúng không?"
Hai bàn tay gần nhau, khẽ chạm nhau rồi lại rụt về. Chỉ cần thế thôi, cả hai đều thấy tim mình rung rinh. Từng mũi kim chậm rãi, nhẹ nhàng, vừa vụng về vừa cẩn thận, như sợ làm rách tấm lụa, lại sợ làm vỡ đi cảm xúc đang dâng trào trong lòng.
Ngoài hiên, trăng đầu năm treo cao, ánh sáng bạc nhạt phủ lên mái nhà, xuống tấm chiếu nơi hai cô gái ngồi. Ánh trăng soi lên từng đường kim, từng nét chỉ, khiến tấm khăn thêu lấp lánh như đang nhảy nhót theo nhịp tim của hai người. Thanh Duyên khẽ thở, nhìn hình trăng và những đám mây uốn lượn trên tấm khăn, nhận ra rằng tình cảm dành cho Trúc Hương khác hẳn những gì cô từng trải qua. Không cần phải gọi tên, chỉ cần cảm nhận thôi, là đủ để tim cô loạn nhịp.
Trúc Hương im lặng, đôi má đỏ ửng, tay run khẽ khi chạm vào tấm lụa. Ánh mắt cô lướt qua Thanh Duyên, đầy bối rối nhưng cũng chứa đựng yêu thương. Hai người cùng ngừng một lúc, nhìn nhau thật lâu, như muốn thầm nhủ: “Chúng ta hiểu nhau.”
Thanh Duyên nghiêng đầu, hơi thở chạm nhẹ vào mặt Trúc Hương.
"Hương à… chị…"
"Dạ…?"
Trúc Hương đáp, giọng nhẹ nhàng.
Một khoảnh khắc yên lặng tràn ngập phòng, chỉ còn tiếng thêu kim chạm vào lụa đều đặn. Hai cô gái ngồi sát cạnh nhau, tay vẫn nắm tay nhau, cảm nhận hơi ấm đang lan tỏa. Thanh Duyên khẽ nâng tay, chạm vào má Trúc Hương. Cô út không rụt lại, trái lại, khẽ dựa vào, tim đập mạnh.
Rồi, một nụ hôn nhẹ, vụng về nhưng tràn ngập tình cảm, chạm lên môi nhau. Không ai cười, không ai nói gì. Trăng chiếu qua song cửa, gió nhẹ lùa vào phòng, khẽ rung tà áo bà ba. Nụ hôn đầu đời vừa e ấp vừa ngọt ngào, khiến tim nhói lên, lòng bồi hồi khó tả.
Trúc Hương nhắm mắt, tay đặt lên tay Thanh Duyên, cảm nhận từng nhịp tim đang hòa cùng nhau. Thanh Duyên cũng run rẩy, nhưng trong lòng tràn đầy hạnh phúc. Lần đầu tiên, cô nhận ra cảm giác yêu thương thật sự là thế nào, nụ hôn ấy kết thúc nhẹ nhàng.
"Chị Duyên..."
Trúc Hương thỏ thẻ, giọng lạc đi.
"Chị biết..., chị cũng chưa từng nghĩ sẽ…"
Thanh Duyên đáp, giọng dịu dàng.
Hai người im lặng, ánh mắt trao nhau lâu hơn, như muốn giữ trọn khoảnh khắc. Ánh trăng chiếu lên tóc, vai, bàn tay đang đan nhau, khiến không gian trở nên huyền ảo, ấm áp.
Trúc Hương khẽ nắm tay Thanh Duyên chặt hơn, ánh mắt long lanh:
"Chị Duyên, mình… mình sẽ bên nhau hoài đúng không chị?
Thanh Duyên nhìn thẳng, ánh mắt đượm sáng:
"Dĩ nhiên rồi, Hương à… chị hứa."
Bên ngoài hiên, tiếng ve sớm vang vọng từ các tán cây. Trăng vẫn treo trên cao, tỏa ánh bạc lên tấm khăn thêu hình trăng và mây. Hai cô gái ngồi cạnh nhau, tay vẫn đan vào nhau, nụ cười vừa vụng về vừa hạnh phúc, lần đầu tiên trọn vẹn cảm nhận tình yêu đầu đời.
Không cần lời nói nhiều, chỉ cần cái chạm, cái nhìn, cái hôn nhẹ đầu tiên, là đủ để khắc sâu vào tim họ. Hai người ngồi đó, trăng chiếu xuống, gió thổi qua, lòng hòa cùng nhịp trăng, nhịp gió, nhịp tim. Mọi thứ xung quanh dường như tan biến, chỉ còn lại hai trái tim gần kề, cùng nhau lặng yên thưởng thức giây phút ngọt ngào mà e ấp, vụng về.
Từng cử chỉ nhỏ, từng ánh mắt trộm nhìn nhau, từng nụ cười khẽ, tất cả đều trở thành kỷ niệm đầu năm khó quên. Trúc Hương thở hắt, dựa đầu vào vai Thanh Duyên, và cô nhẹ nhàng đặt tay lên lưng đối phương, siết khẽ, như muốn nói: “Cả đời này, sẽ không rời nhau.”
Ngoài sân, mùi hương bánh tét, mứt dừa vẫn còn, trăng vẫn treo cao, gió thổi qua hàng dừa lặng lẽ. Hai cô gái ngồi bên nhau, tay vẫn đan nhau, tim cùng hòa nhịp. Khoảnh khắc ấy dịu dàng, vụng về, nhưng cũng trọn vẹn, khiến lòng người chợt thấy bình yên mà dâng trào cảm xúc ngọt ngào của tình yêu đầu đời.
Từng tiếng chim, từng tiếng gió, từng ánh trăng đều chứng kiến khoảnh khắc này. Hai cô gái biết rằng, dù còn nhiều điều chưa nói, dù cả đời sau còn bao bão giông, khoảnh khắc ấy, nụ hôn đầu, ánh mắt đầu tiên, tay đan tay đầu tiên, sẽ khắc sâu trong tim họ mãi mãi, như hình trăng và mây trên tấm khăn, vĩnh hằng và dịu dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top