Chap 22

Buổi chiều La Tại Dân cho Nhân Tuấn quá giang một hôm. Bởi vì Lý Đế Nỗ dặn rất kỹ, anh ta rất vui vẻ đưa Nhân Tuấn về tận nơi, còn cho Nhân Tuấn một bịch bánh gạo, nói cái này về nhà quay lên là ăn được ngay, một người bạn của La Tại Dân đang kinh doanh nên anh ta mua ủng hộ.

Nhân Tuấn rất cảm ơn, nói cậu sẽ ăn thật ngon miệng. Con Xoài thấy Nhân Tuấn về nhà liền lao tới hít hít cậu như mọi ngày. Hôm nay Lý Đế Nỗ nói với cậu có công chuyện đi xa, lại không nói có ăn cơm ở nhà hay không, gọi điện cũng không thấy nhấc máy, có lẽ là Lý Đế Nỗ đang gặp khách hàng. Cậu nấu bữa tối xong xuôi, ôm con Xoài trên ghế sofa, nói với nó tao và mày cùng đợi anh ấy về.

Nhưng cậu đã chờ rất lâu, Nhân Tuấn cũng không nhớ là mình đã xem hết bao nhiêu tập phim vẫn chưa thấy Lý Đế Nỗ về. Cậu nhìn đồng hồ, đã rất muộn rồi. Nhân Tuấn lại lấy điện thoại gọi cho Lý Đế Nỗ, kết quả vẫn là chẳng có ai nhấc máy. Cậu rất sốt ruột, không biết có phải có chuyện gì với hắn không. Ngoài trời thì mưa to như vậy, lái xe rất nguy hiểm. Đột nhiên Nhân Tuấn cảm giác không giống là Lý Đế Nỗ đi vì công việc, hắn giống đang bỏ đi thì đúng hơn. Cậu đã nghĩ ra rất nhiều lý do khiến Lý Đế Nỗ đột nhiên biến mất như vậy. Cậu nhìn con Xoài trong lòng, lại dựng nó dậy, nói chuyện với con chó đang ngơ ngác.

"Mày có biết tại sao anh ấy chưa về không? Hay là...tao lại làm gì khiến anh ấy giận nhỉ?"

Lần trước cả hai có lời qua tiếng lại một chút, Lý Đế Nỗ liền bỏ đi cả ngày, một tin nhắn cũng không muốn nhắn lại cho cậu. Hôm nay cũng vậy, cậu gọi cả chục cuộc, tin nhắn đã gửi đến mỏi tay nhưng không thấy Lý Đế Nỗ trả lời.

Lý Đế Nỗ giận cậu thật rồi!

Nhân Tuấn thực sự rất lo lắng, ngồi trên ghế sofa ôm con Xoài nghĩ xem lát nữa nếu Lý Đế Nỗ về, cậu nên nói gì với hắn.

Cậu ngồi ở ngoài rất lâu, lo lắng bồn chồn. Nhìn đồng hồ giờ này đã gần khuya nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng hắn. Đồ ăn trên bàn đã nguội từ lâu, nhưng Nhân Tuấn cũng không có tâm trạng muốn ăn. Cậu lo cho Lý Đế Nỗ.

Ở ngoài có tiếng mở cửa, Nhân Tuấn đã vội vã đứng dậy. Lý Đế Nỗ đứng ở cửa, trên vai áo vẫn còn vương một ít nước mưa. Con Xoài chạy đến chỗ Lý Đế Nỗ đón chủ, nhưng hôm nay hắn không còn bế nó lên như mọi khi nữa. Nhân Tuấn bối rối nhìn Lý Đế Nỗ đang trân trân nhìn cậu , không nói một lời, vội nuốt nước bọt, lúng túng.

"Anh...anh ăn gì chưa? Em đi đun lại đồ ăn cho anh nhé?"

Lý Đế Nỗ vẫn không trả lời, hai mắt hơi đỏ nhìn về phía Nhân Tuấn, không rời.

"Em...không biết là mình sai ở đâu...Nhưng mà chỉ cần...anh nói cho em một tiếng thôi...em sẽ sửa. Anh đừng bỏ đi như vậy...được không?!"

Nhân Tuấn hai tay bấu chặt lấy mép áo, cậu thậm chí còn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Lý Đế Nỗ. Nghĩ rằng hắn giận, lại tự giác nhún nhường, cậu chỉ sợ Lý Đế Nỗ sẽ lại bỏ đi như lần trước.

Lý Đế Nỗ hít một hơi, mặc kệ Nhân Tuấn còn đáng đứng cúi đầu giữa nhà, đi thật nhanh tới chỗ Nhân Tuấn, ôm chặt cậu vào lòng, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.

"Anh nhớ em!"

Nhân Tuấn vừa ngỡ ngàng, lại vừa không hiểu. Cậu đứng yên để Lý Đế Nỗ ôm mình, tay cũng từ từ đưa lên vuốt nhẹ lưng hắn. Hắn đột nhiên nói nhớ cậu, khiến tim khẽ run run.

Lý Đế Nỗ vừa buông Nhân Tuấn, môi đã vội vã tìm đến môi cậu. Nhân Tuấn thực sự không hiểu thái độ này của hắn. Cậu còn đang sợ Lý Đế Nỗ giận cậu chuyện gì, nhưng thấy hắn dịu dàng như vậy, cậu rất hoang mang.

Lý Đế Nỗ một lần nhấc bổng Nhân Tuấn đưa cậu vào phòng, đặt Nhân Tuấn xuống giường mềm mại. Hắn vội vã cởi quần áo, rất cẩn thận làm dạo đầu, đến khi tiến vào cũng vô cùng nhẹ nhàng, từng chút một gặm nhấm Nhân Tuấn đang ôm chặt lấy hắn rên rỉ khe khẽ. Nhân Tuấn cảm nhận được tính khí nóng bỏng của Lý Đế Nỗ lấp đầy bên trong chính mình, cậu cảm giác Lý Đế Nỗ như có tâm tư, mỗi lần đâm vào điểm sâu nhất đều cúi đầu hôn lên khắp mặt cậu. Tay phải hắn đan chặt lấy tay cậu, tay còn lại cứng rắn bóp lấy eo cậu.

Nhân Tuấn nhớ rất rõ là cả hai đã làm bao nhiêu lần. Cậu chưa từng thấy Lý Đế Nỗ như vậy, ham muốn mãnh liệt, như không muốn dừng lại. Chỉ đến khi huyệt động nhuyễn ra, không thể chịu được thêm một lần đỉnh khai nào nữa, Lý Đế Nỗ mới dừng lại.

Nhân Tuấn nằm ở trong bồn tắm ôm lấy Lý Đế Nỗ, đưa bàn tay nhỏ xíu lên vuốt ve má hắn, lo lắng hỏi.

"Hôm nay anh lạ lắm...có phải có chuyện gì không?"

Lý Đế Nỗ chỉ nhẹ lắc đầu. Hắn đưa tay vuốt tóc cậu, hôn hôn lên mấy đầu ngón tay ban nãy vuốt ve má hắn.

"Nhân Tuấn, kể cho anh nghe được không...trước đây em sống như thế nào..."

Nhân Tuấn có phần lúng túng. Cậu sợ Lý Đế Nỗ đã biết được điều gì mà cậu cố gắng giấu. Khi Nhân Tuấn vẫn còn nơm nớp lo sợ, Lý Đế Nỗ đã nghiêng đầu hôn lên tai cậu khe khẽ nói.

"Nói cho anh biết đi...rốt cuộc...em đã trải qua những chuyện gì?"

Nhân Tuấn hơi chột dạ, cậu hơi nhìn hắn, rồi lại cúi đầu. Bồn tắm xả đầy nước nóng nên rất thoải mái, nhưng Nhân Tuấn bên trong vô cùng rối. Có lẽ, giờ phút này, cậu chẳng nên giấu giếm điều gì nữa.

"Em không muốn giấu anh...tại em không biết làm cách nào để nói, em cũng không nghĩ chuyện đó quá quan trọng...cho nên..."

"Tại sao em không dùng tiền của bố em để lại? Có phải vì năm đó do anh...nên em mới..."

Nhân Tuấn vội lắc đầu, cậu hơi nghiêng người, ôm chặt lấy Lý Đế Nỗ.

"Không...không phải. Nếu anh không nói những lời đó, thì em vẫn sẽ đem tiền đi từ thiện. Kể cả cho dù số tiền đó là bố em thật lòng kiếm bằng sức lực em cũng không muốn lấy nó để tiêu cho bản thân, huống chi số tiền ông ấy kiếm ra, lại chẳng trong sạch..."

"Em biết bố em sai...nhưng đối với em, ông ấy vẫn là một người bố tốt, ông ấy làm mọi việc đều là vì muốn lo cho em...Lý Đế Nỗ, em xin lỗi...vì mọi chuyện đã xảy ra..."

"Sao lúc đó em không nói với anh? Chỉ cần em cứ bám chặt lấy anh...anh sẽ vì em..."

"Em...em có thể sao? Lúc đó...em thật sự thấy mình không xứng"

Là vì anh, nên em mới khổ sở như vậy.

Đột nhiên Lý Đế Nỗ cảm thấy trong tim rất đau, hắn cúi đầu hôn lên tóc cậu, ôm chặt lấy Nhân Tuấn nói cậu chẳng có lỗi gì cả. Sau này mãi ở bên cạnh hắn là được.

Cả đời này, Lý Đế Nỗ hắn chưa từng nghĩ lời nói của hắn lại có thể khiến cuộc đời của một người thay đổi. Vậy mà hắn đã phá huỷ cuộc đời của một người, mà đó lại chính là người hắn yêu.

Tâm can như bị giằng xé, sự thật cứ như từng nhát dao cứa vào da thịt, đau xót vô cùng.

Sáng hôm sau Nhân Tuấn dậy rất muộn. Mở mắt ra đã gần trưa, cuống cuồng định dậy thì Lý Đế Nỗ ôm chặt lấy eo cậu kéo lại.

"Đế Nỗ, em muộn giờ làm rồi...chị Tinh Tinh sẽ trách em mất..."

"Ngủ thêm một lúc đi...anh thuê em, hôm nay yêu cầu em nghỉ là em phải nghỉ"

Vừa nói xong Lý Đế Nỗ càng ôm cậu chặt hơn, quyết không cho Nhân Tuấn có cơ hội trốn thát.

"Nhân Tuấn...ở với anh nhé, được không?"

Nhân Tuấn nhìn Lý Đế Nỗ, sau đó chỉ cười một cái, gật gật đầu.

Ngày hôm sau quay lại làm việc, Tinh Tinh không ngừng trêu chọc cậu, còn hỏi nhỏ Nhân Tuấn rằng chắc chắn là lần đầu, nên mới quyết liệt như vậy, cả hai cùng không tới đi làm là đủ hiểu. Cuối cùng Tinh Tinh còn nói thầm với cậu, nói cho cậu một vài cách ở trên giường khiến đối phương thoải mái làm Nhân Tuấn đỏ hết hai má, nói em không cần đâu.

Phác Chí Thành gần đây có vẻ có chuyện gì đó với Chung Thần Lạc, cho nên mấy ngày nay không thấy Thần Lạc tới văn phòng đợi. Ban đầu thấy Phác Chí thành có vẻ không quan tâm, nhưng lâu rồi mới dần lộ ra là bản thân rất đang mong ngóng cậu nhóc đó. Ngày nào Phác Chí Thành cũng đứng trước cửa văn phòng ngóng xem, liệu Thần Lạc có tới không, kết quả là chẳng có ai.

Nhân Tuấn hỏi hai đưa rốt cuộc có chuyện gì nhưng Phác Chí Thành mãi không chịu nói. Đến khi bị La Tại Dân cùng Tinh Tinh đe doạ mới biết được rằng Phác Chí Thành cùng Chung Thần Lạc giận nhau, đúng hơn là Thần Lạc giận, chung quy cũng tại cái miệng của Chí Thành. Đầu đuôi là cậu ta lỡ mắng Thần Lạc toàn gây rắc rối, từ nhỏ bố mẹ Thần Lạc không dạy cậu sao. Nói xong Thần Lạc giận dỗi, vừa khóc vừa bỏ đi. Phác Chí Thành nhắn bao nhiêu tin cũng không trả lời. Nhân Tuấn hơi thở nhẹ một tiếng, nói với Chí Thành.

"Thần Lạc là trẻ mồ côi, từ lúc nó còn đỏ đã bị đem đến cô nhi viện bỏ lại trước cửa. Sau này bố mẹ nuôi mới nhận thằng bé về nuôi nấng. Thần Lạc sống tình cảm lắm, trông nó thế thôi, nhưng rất dễ bị tổn thương..."

Phác Chí Thành nghe xong liền đánh vào đầu mình một cái. Cuối cùng cáo từ trước, nói cậu phải đi tìm Chung Thần Lạc.

Nhân Tuấn về nhà xong liền lén lút giấu Lý Đế Nỗ đặt một bánh sinh nhật nho nhỏ. Đêm nay là sinh nhật Lý Đế Nỗ, cậu phải là người đầu tiên chúc hắn mới được.

Lý Đế Nỗ rất nhiều việc. Đến khuya vẫn thấy hắn đang tập trung đọc tài liệu. Cậu đã nấu sẵn canh rong biển, chỉ đợi đến giờ sẽ đem bánh vào trong.

Con Xoài nhìn bánh Nhân Tuấn cầm trên tay liền kêu không ngừng. Nhân Tuấn phải dỗ nó mày sắp được ăn rồi, để anh ấy thổi nến xong nhất định sẽ cho mày một miếng to bự, nhưng bây giờ phải trật tự, nếu không sẽ lộ mất.

Nhân Tuấn châm lửa lên nến, khi hai kim chập lại làm một, cậu bất ngờ mở cửa phòng Lý Đế Nỗ, cùng con Xoài đội mũ chóp chạy vào trong hát chúc mừng sinh nhật. Lý Đế Nỗ rất bất ngờ, nhất thời không nói nổi thành lời, trên mắt vẫn đeo cặp kính như thường ngày ở trên văn phòng.

"Anh mau ước rồi thổi nến đi nào, Xoài thèm ăn lắm rồi...em có nấu canh rong biển ngoài kia nữa, thổi nến mau mau rồi ra ăn canh. Sinh nhật thì phải ăn canh rong biển chứ..."

Lý Đế Nỗ thổi nến xong, chẳng kịp để Nhân Tuấn rời đi, đã lấy bật lửa châm lại lần nữa. Hắn cầm bánh đưa đến trước mặt Nhân Tuấn làm cậu ngây ra vì khó hiểu. Lý Đế Nỗ lúc này liền kéo cậu ngồi xuống giường, nhẹ nhàng nói.

"Sau này...nếu em muốn, ngày sinh nhật anh, hay ngày 23 tháng 5, tháng 6, thậm chí là 11 tháng còn lại đều là sinh nhật em. Vậy nên, Nhân Tuấn cứ để lại ngày đó, để nhớ đến mẹ, có được không?"

Nhân Tuấn nhìn nến cháy tanh tách trước mặt, nước mắt lại ứ trào, nhưng Lý Đế Nỗ rất nhanh chóng giúp cậu lau sạch nó.

"Nào thổi đi, nến cháy hết rồi, còn ra ăn canh rong biển nữa"

Cậu nhìn Lý Đế Nỗ hồi lâu mới thổi nến. Lý Đế Nỗ nắm lấy tay cậu, hôn nhẹ lên má Nhân Tuấn, ân cần nói với cậu.

"Từ nay trở về sau, đã có anh ở bên cạnh em rồi. Để anh, mẹ và dượng làm gia đình của em nhé!"

Lý Đế Nỗ đã nói cậu không được khóc. Nhưng cuối cùng vẫn là Nhân Tuấn không kìm được xúc động, ôm chặt lấy Lý Đế Nỗ khóc thật to. Đúng là cả đời này, Nhân Tuấn cũng không thể yêu được ai ngoài Lý Đế Nỗ.

End Chap 22

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top