Mưa (chap7)
Quân ngồi trong phòng lặng im. Chỉ trong mấy ngày mà Quân đã trở thành hotboy của trường Anh Gia, đúng như kế hoạch. Tiếng nói của cậu ta đã trở nên có trọng lượng hơn. Kế hoạch đánh chiếm Anh Gia cũng từng bước được thực hiện. Sẽ sớm thôi, việc Queen ko còn làm chủ được Anh Gia nữa.Nhưng có một thứ ko ai biết, là kế hoạch lần này của Quân ko phải vì muốn mở rộng địa bàn như mọi người nghĩ mà chỉ đơn giản là vì Quân ghét đứa con gái tên Quỳnh đó. Ở nó, Quân nhìn thấy cái tính cách mà cậu ta ghét nhất., làm cậu ta nhớ lại cái quá khứ đau khổ mà cậu ta từng cố quên. Quân chợt rùng mình nhớ lại năm 10t.
---------------------------------------------------
Tại một nhà hàng sang trọng, có một ông bố đang giới thiệu với con mình về:
- Quân àh, đây là cô Hoa_ tay chỉ vào cô gái đi cùng_ Từ nay cô ấy sẽ là mẹ của con. Ra chào mẹ đi con._Ông Sơn – ông bố đó nói.
- Cô chào con. Cô tên là Hoa, hân hạnh được làm quen với con_ Cô gái tên Hoa vừa nói vừa giơ tay ra như định làm bắt tay làm quen với thằng bé con, con của ông bố kia.
- Ko. Con đã có mẹ rồi, con ko cần thêm mẹ nữa._ Đứa bé nói rồi hất mạnh tay của cô gái kia ra.
- Quân. Con làm cái gì đấy. Ai cho phép con có những hành động hỗn láo thế hả?! Con phải biết rằng mẹ con đã mất lâu rồi và từ nay cô này sẽ là mẹ của con. Ra chào mẹ nhanh lên._ Ông Sơn quát.
Cô gái đi cùng khẽ mỉm cười, nghiêng đầu chờ đợi,
- Ko. Đấy ko phải là mẹ của con!!!!!!!
Nói xong thằng bé tên Quân chạy vụt đi, để lại hai con người ngơ ngác. Một trong hai người với ánh mắt đỏ dần lên. Tức giận. Và thằng bé ko hề biết rằng hành động của nó ngày hôm nay mở đầu cho chuỗi ngày đau khổ của nó.
…..
Một đêm mưa mùa đông lạnh giá.
Trong một biệt thự sang trọng với những thứ đắt tiền và tinh xảo đủ thấy sự giàu có của con người sỡ hữu chúng, có hai con người một lớn một bé. Ngoài trời đang mưa rất to, sấm chớp đùng đùng, thỉnh thoảng lại có một tia sét rạch ngang trời. Ánh sáng mờ nhạt le lói của mấy cây nến trong căn biệt thự đêm mưa mất điện chẳng đủ để nhìn rõ mặt người .Bỗng có một tia sét đánh xuống, hắt cái ánh sáng xanh lè của nó lên khuôn mặt người đàn bà khiến khuôn mặt giận dữ càng thêm đáng sợ. Lạnh lùng và tàn nhẫn, người đàn bà thẳng tay quất cái thắt lưng bằng da xuống người cậu bé đang cởi trần. Một cái, hai cái, rồi ba cái……in hằn những vết lên lưng đứa bé nhỏ tuổi. Người đàn bà hung dữ vẫn chưa có ý định dừng lại. Tiếng cậu bé kêu la lẫn vào tiếng mưa:
- Dì dừng tay lại đi, đau quá!!! Tôi… tôi sẽ mách bố.
- Mày giỏi thì mày cứ mách, xem bố mày tin tao hay tin mày nào.
- Dì độc ác vừa thôi.Áaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Mày vừa nói gì? Nói lại cho tao nghe xem nào! Mày là phận con, mày phải gọi tao là mẹ. Là mẹ mày có hiểu ko?? Hả? Hả?_ Mỗi câu là lại thêm một vết tím trên người cậu bé đang run rẩy vì đau và lạnh.
- DÌ….DÌ KO PHẢi LÀ MẸ TÔI!!!._ Thằng bé hét lên.
- MÀY NGẬM MỒM VÀO CHO TAO_ Người đàn bà ấy hét theo.
Rồi một người nữa ở đâu đến:
- Xin bà chủ hãy dừng tay lại. Bà say rồi nên nghỉ ngơi đi. Xin bà hãy để tôi xức thuốc cho cậu chủ.
- IM MỒM!!!_ Tiếng người đàn bà rít lên qua từng kẽ răng. Bà ta cầm chai rượu đập xuống mạnh bàn, x** lung tung vào mặt những người gần đấy rồi và lại hét lên_ MÀY BẢO AI SAY HẢ?! Tao ko say, ko hề say. Tao sẽ đánh, đánh đến khi nào nó gọi tao bằng mẹ mới thôi…..
Người đàn bà định tiến về chỗ thằng bé con định đánh tiếp nhưng mới đi được mấy bước thì lảo đảo ngã vật ra sàn. Mấy người chạy ra đỡ bà ta. Thừa lúc ấy, cậu bé chạy vụt lên phòng khóa cửa lại. Mặt nó đầy nước mắt.Nó ko hiểu, thực sự ko hiểu. Người đàn bà ấy cứ đòi làm mẹ nó, cứ ép buộc nó phải gọi là mẹ nhưng mỗi khi trời mưa, bố vắng nhà thì lại vừa uống rượu vừa hành hạ nó. Nó đã có mẹ rồi, sao lai cứ bắt nó phải gọi một người hoàn toàn xa lạ là mẹ chứ ? Mà mẹ nó hiền lắm có bao giờ đánh nó thế này đâu. Những vết thương trên người nó đang rỉ máu. Xót quá! Những vết thương này sẽ lành lại và bị lãng quên nhưng có một điều nó tin chắc rằng sẽ ko bao giờ quên là nó sẽ ko bao giờ tha thứ cho người đàn bà vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng ấy lại độc ác ý. Mãi mãi.
---------------------------------------------------
Bộp. Có người đập vào vai làm Quân giật mình:
- Nghĩ gì mà thần mặt ra thế mày?
- Ko có gì. Mà mày đến lâu chưa Thái?
- Uh, mới thôi. Đủ để ngắm cái bản mặt ngố tàu của mày
- Mày bảo ai ngố đấy thằng kia.
- Biết rồi còn hỏi.
- Mày……..( đập nhau túi bụi….Xong ). Mà kế hoạch tiến hành đến đâu rồi ?
- Thì cũng vẫn như dự kiến. Nếu khiêu khích ko được thì sẽ đánh vào các trường dưới sự quản kí của Queen. Còn việc tìm ủng hộ từ trong trường thì do mày lo thôi.
- Tao nghĩ lúc đầu thì chỉ đánh cảnh cáo thôi. Việc cần thiết hơn là tìm cách tăng uy tín của Thanh Long để tìm thêm ủng hộ
- Mày nói cũng phải.
- Thông báo với anh em hết chưa? Làm gì cũng phải thật cẩn thận ko được làm những việc ngoài kế hoạch.
- Đã thông báo đầy đủ.
- Từ mai ngày nào cũng phải có mặt ở trường.
- Biết rồi. Mà từ trước đến giờ chỉ có mày lười đi học thôi, tao ngày nào chả đi.
- Mày đi cua gái thì có.
- Playboy muh. Ngày xưa mày cũng có khác gì tao, tự dưng lại ko làm nữa làm ta buồn chết đi được.
- Buồn cái đầu mày ý._ Quân vừa nói vừa cốc vào đầu thằng bạn_ Thôi ko đùa nữa. Mai tao sẽ lên chọc tức con nhỏ đó.
- Mày đừng có khinh người, theo tao biết thì nó ko phải là đứa đơn giản đâu.
- Tao biết chứ. vì ko đơn giản nên tao mới có hứng thú chơi cùng chứ. Mày cứ chờ đi.
- Mong mày sẽ ko làm người khác thất vọng, Quân ạh.
- Biết màh. Thôi đi đi, tao mệt rồi.
- Vậy tao đi đây
- Uh.
Quân nằm xuống giường và chờ đợi ngày mai- ngày mà trận chiến bắt đầu trên tất cả các mặt trận. Rồi tự dưng Quân lại nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng và kiêu ngạo của cái con bé Quỳnh kia, mà ko phải gọi là Queen mới chính xác chứ nhỉ, y như nó là King vậy. Trận chiến giữa King và Queen ai sẽ thắng ? Ko ai biết chính xác câu
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top