Mưa (chap2)
Ba ơi ba, ba đi đâu thế?_ Đứa bé mắt to tròn hỏi ba nó.
- Ah, ba đem tài liệu đến cho bác Lâm, bé Quỳnh còn nhớ bác Lâm ko?_ Ông Quân_ ba nó vừa nhìn nó trìu mến vừa xoa đầu
- Dạ vẫn nhớ, bác Lâm là bác có cái bụng bự phải ko ba?! Ui chết Quỳnh lỡ mồm mất rồi, đáng lẽ ra Quỳnh ko đc nói bác như thế…
- Uh. Thôi ba đi nghen, con ở nhà nhớ ngoan.
- Dạ chào ba.
Ông Quân liền vội vã bước ra khỏi nhà với xấp báo cáo định đến nhà ông giám đốc. Chợt thấy tiếng ù ù báo hiệu trời sắp mưa, Quỳnh liền cầm ô chạy theo ba mình " Nhanh nhanh đem ô ra cho ba kẻo ba lại bị ướt." Đang chạy cô bé bỗng nghe thấy những tiếng động thật kinh khủng. Ke.é..t………rầ ..ầmm………….hu…ỵch….cốp. Xuống đến tầng một, nhìn xuống đường, Quỳnh sững người khi nhìn thấy ba mình đang nằm giữa đường, giữa một vũng máu đang loang dần bởi nước mưa. Xung quanh nó mọi người xì xầm chỉ trỏ :
- Anh ấy dũng cảm ghê, ko có anh ấy thì đứa bé kia cũng chết rồi…
- Uhm, có thể coi đó là một hành động anh hùng….
- Tội nghiêp wá, anh ấy hình như có một đứa con gái mới có năm tuổi thôi, giờ thì nó phải làm sao?
- Chẳng biết còn họ hàng gì ko hay phải cho vào trại mồ côi
- Mẹ ơi, chú ấy chết rồi hả mẹ????
……..
Tiếng khóc của đứa bé mà ba nó vừa cứu vang khắp phố trong chiều mưa buồn. Quỳnh vẫn đứng sững rồi mắt nó mờ dần đi, tai ù dần, trời đất xung quanh nó sụp đổ. Bóng tối. Mưa
---------------------------------------------------------
Quỳnh giật mình tỉnh dậy. Lâu lắm rồi nó mới mơ lại giấc mơ này. Hồi ba nó mới mất ngày nào nó cũng mơ mãi một giấc mơ, là ba nó đang nằm giữa một vũng máu. Ác mộng.Nó dậy, đi làm vệ sinh cá nhân rồi thay đồng phục đến trường.Vừa đến thì:
- Hi honey, đi học sớm thế? Thui cúp học đi chơi với bọn anh đi_ Nam- tên có tiếng hay lăng nhăng & quậy ở truờng nó.
- Biến, ngứa mắt.
- Ơ hay con ranh này, mày hỗn nhỉ?!!!
- Hôm nay sủa to ghê cơ, lại bám được đứa nào rồi hả ?
- Con đĩ, hok dạy mày một bài học thì tao hok còn tên là Nam
- Giỏi thì làm đi.
Nam liền xông vào nó định cho mấy phát nhưng khi tay gần mặt nó thì bị giữ lại bởi Tuấn_ bạn nó. Rồi Tuấn vặn ngoéo tay tên Nam ra đằng sau. Nó nhìn, nhếch mép cười:
- Thế nào nãy hung hăng lắm cơ mà
Nam quay sang nhìn bọn đàn em:
- Chúng mày làm gì đi, sao đứng đực đấy.
- Dạ dạ….
Chưa dứt lời thì cả bọn đã bị giữ chặt bởi một bọn mặt mũi lạnh lùng, đáng sợ. Nó bắt đầu:
- Giờ đến màn xử phạt. Anh àh, nãy anh bảo ai là con ranh_ Nó cười.
- Ah, ờ….
Chưa để Nam nói hết câu, nó liền giơ tay lên tát bốp vào khuôn mặt baby ấy. Năm ngón tay in hằn lên má. Nó lại tiếp tục:
- Và anh bảo ai là con đĩ???
Lần này là một cú ngay chỗ hiểm. Nam trợn tròn mắt đau hok nói lên lời.
- Cuối cùng để xử phạt vì việc anh dám xúc phạm đến nữ hoàng của mọi người , em quyết định sẽ tịch thu đồ của anh. Mọi người,bắt đầu đi.
Tuấn thả tay Nam ra để bọn kia xông vào xử phạt "tên tội phạm" và ra chỗ của Quỳnh.Nó đang vừa ngắm tên nhóc dám láo với nó bị xử phạt vừa xoắn tóc nghịch chơi. Sau một hồi, nó mới lên tiếng:
- Đủ rồi, để lại cho nhóc ấy cái underwear đi_ Rồi quay sang Nam ( giờ chỉ còn độc mỗi một chiếc underwear trên người )_ Da anh trắng phết nhỉ lại mịn nữa. như dzầy mà hok có gì trên đó thì thật là đáng tiếc đó.Em thấy anh có vẻ hay trêu ghẹo con gái nên em sẽ ghi một dòng là "Tôi rất thik ghẹo gái" lên người anh nhá. Mọi người tiến hành đi
Tách ,Tách ,Tách. Máy ảnh bấm lia lịa. Nó lại quay sang tên " thik ghẹo gái" :
- Để kỉ niệm em sẽ cho anh vài pô. Anh muốn xem ảnh thì mai lên forum trường nha
Và nó nghiêm mặt lại. Phập. Con dao của nó đâm mạnh xuống đất, ngay khoảng trống giữa hai ngón tay Nam; thằng bé hoảng hồn, mặt trắng bệch.
- Nhóc àh, lần sau có sủa gì thì nhớ nhìn kĩ xem trước mặt mình là ai nhé.Bibi.Mọi người đi thôi.
Nói xong nó quay mặt đi mất cùng Tuấn. Cả bọn người cũng nhanh chóng biến mất luôn để lại mấy tên run rẩy:
- Nữ hoàng? Không lẽ đó chính là Queen???!!!
Vừa đi cùng nó lên lớp, Tuấn vừa liền thoắng:
- Đi với bà lần nào cũng dzui !!!
- Nói nhiều quá !
- Nghe nói hôm qua Nữ hoàng thắng Thiên thần hả?
- Gì nữa đây ?!!
- Thì tối qua bà làm cho mấy pé Angel bẽ mặt phải ko? Tiếc quá, hôm qua tôi có hem với ẻm nên ko đi xem bà được.Chẹp chẹp, tội lỗi thật, ko được xem bà nhảy phí cả cuộc đời. Tuy mấy pé kia cũng xinh, nhảy cũng đẹp nhưng so với bà thì….
Vụt. Bàn tay nó dừng cách mặt thằng bạn chỉ có vài phân.
- Còn nói nữa là ko nể nang gì nữa đâu đấy
- Rồi. Bạn thân mà cũng dọa. Kinh.
Con bé Linh chẳng biết ở đâu chạy đến:
- Chị Quỳnh, anh Tuấn._ Sau đó nhảy ra ôm Tuấn_ Ui anh iu, nhớ anh wá hà.
- Anh cũng nhớ pé lắm_ Quay sang nó_ Bọn này đi nha.Bye_ Nói xong dzọt thẳng
Nó chẳng nói gì chỉ thầm nghĩ chẳng biết hai đứa này yêu rùi bỏ bao lần nữa. Lặng lẽ nó bước tiếp.
Vào lớp, muộn gần 10 phút. Nó cứ đi vào lớp như chỗ ko người.Máu nóng sôi lên, ông thầy đạp bàn quát:
- Em kia đứng lại, em nghĩ đây là đâu mà cứ vào như ko thế hả. Muộn gần mười phút rồi đấy. Em…..
Nó ngước mắt lên nhìn, ông thầy lập tức im bặt. Ánh mắt của nó ý, quá lạnh lẽo đến mức có thể khiến người đối diện đóng băng.
- Thầy còn muốn nói gì nữa ạh ?
- Àh thôi.. thôi em về chỗ đi. Chúng ta tiếp tục học._ Ông thầy lau trán.
Gần hết tiết nó đứng lên xin xuống phòng y tế. Căn phòng trắng toát, dù sao nó cũng ko thik nơi quá màu mè. Cô y tế đi vắng. Nó thiếp đi ngay trên giường nghỉ.
Chợt có tiếng động ngoài hành lang…
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top