Mưa (chap 8+9+10)

Mưa (chap 8)

Cơn mưa nặng hạt kết thúc để lại sau đó là những giọt nước đọng trên lá cây rồi rơi xuống lộp bộp. Những hạt nước óng ánh như những giọt thủy tinh long lanh đầy sắc màu. Nhưng khi ta đưa tay ta hứng, chưa kịp chạm vào thì đã vỡ tan…….

Quỳnh đến trường. Bây giờ là một trong số ít những lúc hiếm hoi nó muốn đến trường. Vừa đến, nó đã thấy tên oan gia của nó đi cùng với một vài thằng khác trong trường. Nhìn thấy nó nhưng lạ thay ko đứa nào cất tiéng chào. Nó nhếch mép cười:

- Hôm nay mấy người câm hết rồi hả?

Vẫn ko đứa nào đáp lại lời nó mà lùi dần về phía sau tên Quân " chết tiệt ". Nó lại cười:

- Mồm ko cần dùng đến vậy để con này cắt rồi quăng cho con Becgiê ăn cho khỏi phí nhá ?!

- Dạ…dạ… em chào chị ạh_ Nói xong chạy biến.

- Mấy thằng nhóc này ngộ quá ha_ Nó vừa nhìn theo bóng mấy thằng nhóc vừa cười, rồi quay sang Quân_ Định cho hội này đầu quân Thanh Long thật hả King? Tội nghiệp quá?

- Ngay từ đầu đâu có định sử dụng mấy thằng nhát chết đó. Ko cần phải tội nghiệp tôi, chỉ cần tội nghiệp cái người có một lũ vừa ngốc nghếch vừa dễ lung lay đi theo thôi._ Quân vừa nói vừa cười hiền ( nụ cười chết người dùng để leo lên bậc hotboy ).

- Ê ê khoan. Bộ mấy người đó ngoan với tui là nhát gan sao? Nhận xét này có vẻ mang ý nghĩa chủ quan quá. Đường đường là King ko thể suy nghĩ một cách NÔNG CẠN vậy phải ko?! Mà nghe nói tối qua King tuyên bố khi làm chủ Anh Gia sẽ khiến cuộc sống của học sinh trong trường tốt hơn bây giờ phải ko? Nghe sợ wá hà !

- Queen mà cũng biết sợ sao?! Mà từ nãy tới giờ sao cứ gội tôi là King vậy. Tôi tên là Quân, là QUÂN biết ko?!!! Hay thực sự chấp nhận tôi là vua rồi nên gọi thế?

- Vua có nhiều loại muh, ví dụ như thằng chột sẽ làm vua xứ mù đó. Còn tên thì giờ mới biết. Thông cảm. Àh mà cho tôi gửi lời hỏi thăm bà Hoa, MẸ CẬU nhé.

- Cái gì?!_ Quân nhăn mặt rồi bình tĩnh lại_ Cô thực sự là một người kiêu ngạo đấy. Mà giờ biết tên tôi rồi thì nhớ gọi đấy. Nhắc lai lần nữa là tôi tên Quân. Mà nghe nói mẹ cô hình như lại sắp cho cô một ông bố mới nữa thì phải. Chúc mừng nhé.

- Gì cơ?!_ Đến lượt nó nhíu mày lại nhưng lấy lại được phong độ ngay_ Cám ơn đã quan tâm nhưng tôi nghĩ cậu nên dành sự để tâm ấy cho vết thương trên bả vai của cậu thì hơn. Tôi cũng có quen một bác sĩ giỏi lắm có cần thì để tôi giới thiệu cho, bảo đảm sẹo sẽ biến mất hoàn toàn.

- Ko cần cô lo đâu. Thôi tôi có việc đi trước. Chào.

- Uhm. Bye bye.

Vừa đi cả hai cùng có chung suy nghĩ: " Biết nhiều chuyện của tôi quá nhỉ. Để xem dùng được những gì nào? "

Lời tuyên bố của Quân với toàn trường có vẻ đã có tác dụng. Rất nhiều học sinh trong trường có vẻ lung lay, đặc biệt là con gái. Biết chuyện này, Quỳnh, Tuấn, Linh đã ngồi lại bàn luận:

- Cái lũ ngốc ấy áh, đơn giản là chả hiểu gì về mấy vụ này cả. Sao chúng nó ko nghĩ được là việc bảo vệ ko liên quan gì đến khuôn mặt nhỉ. Bực cả mình. Giờ anh chị định tính sao?_Linh tức giận.

- Quả thật rất nhiều học sinh trong trường đang có ý định ủng hộ King làm chủ. Chẹp chẹp._ Tuấn nói rồi sau đó quay sang nó thắc mắc_ Ê, bà làm sao mà cứ ngồi tủm tỉm một mình thế?

- Đúng rồi. Chị ko lo tí nào àh? Nếu là ở ngoài đánh vào thì còn dễ đối phó chứ nếu từ bên trong lục *****c thì e rằng sẽ khó đấy. Mà sao chị cứ ngồi điềm nhiên bình chân như vại thế nhỉ ?

- Linh, bình tĩnh nào. Quỳnh, rốt cục bà định làm gì? Với cái đầu tinh quái của bà chắc chắn sẽ ko để King thắng dễ dàng vậy đâu đúng ko?!

- Tôi đang chờ một cú điện thoại._ Giờ nó mới chịu nói.

- Là sao? _ Hai cái mồm đồng thanh

- Chờ tí khác biết. Đằng nào vụ này hai người cũng phải tham gia mà

Vừa nói xong lập tức điện thoại của nó kêu ngay

- Thế nào rồi?

- Chị ơi, mấy đứa ở Trọng Nghĩa, Anh Khai, Đường Phan bị hội Thanh Long đánh lén.

- Thế có đứa nào bị sao ko?

- Dạ ko. May mà bọn em chạy được.

- Thế được rồi. Mấy đứa phải cẩn thận đấy.

- Vâng. Em chào chị.

Rồi nó quay sang Linh và Tuấn:

- Tuấn hãy thông báo với tất cả các bang khác về việc bang Thanh Long đánh lén chúng ta còn Linh đi thông báo là Queen rút ko bảo hộ trường Anh Gia nữa mà nhường cho Thanh Long. Thông báo càng rộng rãi càng tốt. Nhanh nhá.

- Rốt cục mấy chuyện này là sao? Bà định làm gì vậy, sao lại bỏ Anh Gia ? _ Tuấn thắc mắc.

- Bảo thì cứ làm đi. Sắp có chuyện vui rồi.

- Tôi ko muốn làm một việc mà mình ko biết lý do._ Tuấn bực bội

- Với cương vị là Queen, tôi RA LỆNH cho ông làm việc đó. Còn gì thắc mắc nữa ko?_ Nó cao giọng.

- Được thôi. Nếu là lệnh thì tôi sẽ chấp hành._ Tuấn nhún vai

- Yên tâm đi. Tôi sẽ ko làm gì ảnh hưởng đến lợi ích của mọi người đâu. Ông biết điều đó mà phải ko Tuấn_ Nó dịu giọng xuống.

- Hai người hãy đi làm những việc mà tôi nói đi nhá.

Tối hôm đó, nó gọi cho Linh:

- Linh àh

- Chị Quỳnh ạh. Chị gọi cho em có việc gì ko?

- Ờ.Em làm xong việc chị bảo chưa ?

- Dạ rồi, có việc gì nữa ko chị?

- Ngoài điều tra về người khác ra em nghĩ là mình giỏi việc gì nhất ?

- Sao tự dưng chị lại hỏi vậy ạh? Mà em nghĩ có lẽ em giỏi việc… ờ thì.... khích bác ngườikhác nhất, có lẽ là vậy.

- Uh. Vậy em hãy phát huy điều đó nhé. Cứ làm thế này này…….

- Dạ. Em hiểu rồi.

Nó cúp máy rồi ngồi xuống. Nó đang chờ xem Thanh Long phản công như thế nào. Nhưng nó biết chắc ván này mình đã thắng. Chờ đợi và nhâm nhi chiến thắng.

* * *

Mưa (chap 9)

Thông tin về việc Queen nhường lại Anh Gia cho King quản lý nhanh chóng truyền đi khắp nơi cùng lúc ấy thông tin Thanh Long đánh lén người của Queen cũng được truyền đi với tốc độ tên lửa ( đầu tiên là chỉ trong nội bộ giang hồ sau đó đồn đại khắp nơi )

Tại một biệt thự sang trọng, trong một căn phòng bài trí cực kì trang nhã, có một boy đang nghe điện thoại:

- Anh Quân ơi, ko hiểu sao người của Thanh Long bị cấm vào tất cả những nơi vui chơi giải trí trong thành phố và các nơi lân cận, bao gồm tất cả vũ trường, bar, pub, ngay cả những khu vui chơi giải trí thông thường cũng bị cấm. Giờ bọn chúng nó chán đời đi quậy lung tung, trêu ghẹo cả mấy đứa con gái của mấy trường quanh đây nữa. Anh ơi phải làm sao bây giờ ?

- Cái gì? Được rồi, mày về bang đem theo mấy thằng nữa ra lôi chúng nó về. Ngay lập tức. Làm nhanh lên.

- Vâng vâng em làm ngay.

Vừa cúp máy xuống thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên:

- Anh ơi, anh ơi. Mấy thằng bang mình ko hiểu bị đứa nào khích bác mà lại lôi nhau ra đánh nhau ầm ĩ ở công viên The World. Giờ em ko biết phải làm thế nào để chúng nó thôi ko đánh nữa. Phải làm sao đây anh??????????_ Một đứa nói với giọng cực kì hốt hoảng.

- Được rồi, tao sẽ ra đó ngay.

- Vâng anh đến nhanh ko thì em cũng chịu.

Thằng con trai liền lấy xe phóng đến The World. Đang đi thì điện thoại lại réo tiếp:

- Anh Quân_ tiếng dứa con gái eo éo trong điện thoại_ mấy đứa chúng nó ko hiểu làm gì mà người của mấy bang khác đến bang mình tính sổ. Rốt cục là sao hả anh?

- Mấy thằng, ngu như chó.

- Anh có biết gì thì nói đi để em còn biết đường xử lí chứ!

- Quát tháo cái gì?!! _Quân gắt ầm ĩ_Chúng nó ko được vào máy chỗ chơi đêm nên chán đi quậy phá lung tung. Chắc lại đi ghẹo con gái trường khác rồi.

- Vậy thì em phải làm sao đây???? Tại sao lại đi xâm phạm bang khác chứ, giờ phải làm gì đây????

- Mày tự nghĩ lấy đi. Việc của mày là phải giải quyết những việc tại trụ sở mà. Mà cho người lôi mấy thằng đó về đấy rồi, chắc sắp về tới rồi, liệu đường mà giải quyết.Đừng có gọi nữa.

Quân hét lên rồi cúp máy cái bộp. Chỉ trong một buổi tối mà có quá nhiều chuyện xảy ra khiến Quân phát điên. Cậu ta lao nhanh đến The World để giải quyết mấy thằng đang đánh nhau kia. Đến nơi, Quân thấy mấy thằng đang đánh nhau dữ dội. Vất vả lắm Quân mới khiến chúng nó dừng lại. Nhưng khi hỏi ra thì ko đứa nào biết cái đứa khiến mấy đứa chúng nó xông vào đành nhau là đứa nào, chỉ biết đó là một đứa con gái. Quân lờ mờ đoán ra tác phẩm của những rắc rối tối hôm nay là ai. " Là Queen, chỉ có cô ta mà thôi. Mình đã quá khinh địch rồi." Nhưng Quân cảm nhận rằng mọi việc vẫn chưa dừng ở đó.

Reeeeeeng. Lại một cú điện thoại. Vừa mở máy, Quân đã hét lên trong điện thoại:

- LẠI CHUYỆN GÌ NỮA ĐÂY ???

- Cái này tao phải hỏi mày mới đúng. MÀY LÀM ĂN KIỂU GÌ ĐẤY HẢ ? ĐẾN NHÀ TAO NGAY!_ Thái nói xong liền cụp máy luôn.

Hai phút sau, Quân đã có mặt ở nhà Thái. Vừa nhìn thấy Quân, Thái đã lôi xềnh xệch ra chỗ cái máy tính.

- Mày nhìn đi. Tao ko hiểu mày làm gì mà lại thành ra thế này. Chiều nay tao đã báo với mày về thông tin Queen bỏ Anh Gia lại cho Thanh Long rồi, cũng nhắc mày phải cẩn thận và trước hết phải cho người bảo vệ dân Anh Gia. Nhưng mày đã làm những gì??????????????????

- Tao biết. Nhưng đột nhiên tất cả các địa điểm vui chơi đều cấm người của Thanh Long vào rồi tất cả loạn hết cả lên. Tao nghĩ tất cả những việc này đều có bàn tay của Queen.

- Ko con bé ấy thì là ai?! Chiều nay, cùng lúc khi thông tin Queen bỏ Anh Gia được mọi người biết cũng là lúc việc Thanh Long đánh lén người của Queen bị phát tán. Và bây giờ thì mày nhìn đi. Tất cả thông tin về việc người của Thanh Long đi trêu ghẹo, gây sự với những người dưới sự bảo hộ của bang khác, rồi việc người trong bang tự đánh nhau tất cả được trình bày rõ ràng tỉ mẩn trên mạng. Mày nhìn đi, nhìn đi

Quân nhìn vào màn hình máy tính, ko thốt lên được lời nào. Cách làm của Queen hoàn toàn khác với những gì nó đã dự tính. Thật ko ngờ.

- Đó nhìn rõ đi. Biết việc Thanh Long đánh lén, người của các bang đều cho rằng Thanh Long ko xứng đáng có Anh Gia nên đã tấn công người của Anh Gia. Ko được bảo vệ, học sinh của Anh Gia bị đánh đập đã thế còn bị người của Thanh Long trêu ghẹo. Những con người đó đã lên mạng kêu la về sự yếu kém của King. Những lời than thở đấy thực sự ko thể biết đau là thật, đâu là giả, nhưng cũng đủ để số người ủng hộ TL vốn đang nhích dần lên tụt một cách thảm hại. Đến nay, toàn thể học sinh trường Anh Gia đã phản đối việc TL tiếp quản trường và đang kêu gọi Queen quay về. Hiện nay uy tín của TL đã xuống dốc ko phanh trong mắt học sinh các trường cũng như trong mắt người trong giới. Bao nhêu công sức gây dựng uy tín giờ chỉ còn là con số 0. Có thể nói lần này TL đã thua một cách thảm hại. Queen quả đúng là một người cao tay.

- Lần này thua thảm rồi. Bây giờ phải tạm nhả Anh Gia ra thôi. Từ lúc này sẽ phải cố gắng giải quyết các vấn đề của TL, cố tìm cách lấy lại uy tín rồi sẽ đấu tiếp với con nhóc đó. Lần này sẽ ko đấu vớ vẩn nữa. Có lẽ Queen sắp tuyên bố tiếp quản lại Anh Gia rồi. Thôi, tao về bang đây, mày đi cùng tao luôn đi.

Ở một nơi khác, có một người đang mỉm cười. 1-0

Mưa (chap 10)

Nắng. Hừng hực. Cơn mưa dầm dề vừa dứt là lại nắng ngay được. Kim đồng hồ nhễ nhại chạy từng chút một. Có gì đâu, cũng tốt mà. Với nó ko mưa là tốt. Vì mưa khiến nó bực mình kinh khủng. Có mưa thì niềm vui chiến thắng của nó sẽ ko được tron vẹn .Gió. Gió hiu hiu thổi nà. Mát quá. Nhẹ nhàng nó chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, nó mơ thấy nhiều thứ lắm. Nó mơ thấy ba mẹ và nó cùng nhau đi chơi, rùi ba nó còn mua kẹo bông cho nó, còn mẹ nó cầm ô che cho nó khỏi nắng. Nắng to lắm nhá. Từng tia nắng vàng ruộm chiếu sáng khắp nơi. Vậy mà nó vẫn thấy vui. Cả nhà nó cười đùa vui vẻ, rộn cả một góc. Đáng yêu thật. Nó cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới. Mọi thứ đều lung linh trong mắt nó.

Nó ngồi bật dậy. Nó mơ cái gì thế này ? Điên khùng. Sao nó lại mơ về cái quá khứ chết tiệt mà nó cứ ngỡ đã ngủ quên. Nó chợt nhếch mép cười khẩy. Quá khứ ấy tươi đẹp quá ha, nhớ lại sao mà mình khờ thế. Hạnh phúc gì chứ ? Hiện thực luôn phũ phàng hơn rất nhiều. Cái quá khứ ấy đã chết lâu lắm rồi. Giờ thì ba nó đã mất còn mẹ nó đã thay ko biết bao nhiêu người đàn ông rồi. Và nó thì sao? Nó bây giờ ko còn là một đứa con gái khờ khạo, dễ thương hay cười ngày xưa nữa, giờ nó là Queen, một con người lạnh lùng, là chủ của cả một loạt các trường cấp ba trong một vùng. Nó được mọi người kính nể, nghe lời; nó sẵn sàng ra lệnh đánh một người đến chảy máu mà ko hề có bất cứ cảm giác thương xót gì. Nó bây giờ chai lỳ cảm xúc. Và cũng lâu lắm rồi nó chưa hề cười một cái cho đúng nghĩa. Nó có đáng thương ko? Tất nhiên là nó ko hề đáng thương rồi; nó có thể làm bất kì những gì mình muốn cơ mà. Nó được làm chủ bản thân mình cơ mà, đâu có gì phải buồn. Đừng có mà nói cái từ " đáng thương " ấy trước mặt nó, nếu ko nó sẽ cho vào bệnh viện ngay, như cái thằng lần trước vậy. Bất giác nó quay ra mở ngăm kéo ra. Ảnh ba nó. Nó lặng nhìn tấm ảnh thật lâu………………….

Một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên gò má nó. Nóng hổi. Sao nó lại phải khóc chứ? Nó liền đưa tay lên quẹt ngang giọt nước mắt ấy, nhưng lau xong giọt này thì giọt khác lại rơi. Bất lực. Nó ngồi im để cho những giọt nước mắt thi nhau rơi. Sao lại thế? Nó ko thể hiểu nổi. Hiện nay nó đang nghĩ gì chính nó cũng ko thể hiểu được. Nó đang cố nhớ xem rốt cục nó thay đổi từ lúc nào. Cái con bé Quỳnh trong sáng ngày xưa biến mất từ lúc nào. Từ lúc ba nó mất? Lúc nó bị bọn trẻ trong trường bắt nạt vì là trẻ mồ côi? Hay lúc nó biết được sự thật là mẹ nó bỏ nó và ba đi theo người đàn ông khác chứ ko phải là vì muốn giúp ba con nó ? Và phải chăng là khi nó bị người đầu tiên nó thik trong đời cho đợi ba tiếng đồng hồ dưới mưa rồi hôm sau chửi nó là ngu ngốc ngay giữa sân trường? Hay khi nó phát hiện người yêu của nó yêu nó chỉ vì tiền????????? Nó ko biết, ko thể nào nhớ nổi hết cuộc đời nó có tất cả bao nhiêu lần đau khổ. Sự thơ ngây của nó, ước mơ của nó bị người ta đánh cắp, nó biết đi đâu để tìm lại đây? Hỗn lọan. Nó gục đầu xuống bàn.

Nó mở cửa, ra gara rồi leo lên xe phóng như bay ra đường. Nó cần phải đến một nơi, nơi duy nhất khiến nó bình tâm trở lại……….

Lại một lần nữa nó đến nơi đây. Cứ mỗi lần nó thấy đau khổ là nó lại đến nơi này, một nơi yên bình khiến người ta có cảm giác ko còn vương vấn gì cuộc sống ngoài kia. Nó phát hiện ra nơi này cách đây hai năm trong một lần đi ngang qua vùng này nhưng trời mưa ko thể về được. Và lần ở lại đó đã cho nó biết nơi này.

Nó ko biết phải làm gì nữa. Đứng trên cầu và lặng im nhìn dòng nước chảy. Hiền hòa và lặng lẽ. Ngược với cái yên ả đấy là lòng nó, đang xô bồ, dữ dội. Bát chợt nó thấy dường như mình đã sai lầm khi sống cách sống như vậy. Ba nó nhìn nó sao mà…….. Ko, nó ko sai. Nó đâu có làm gì sai chứ. Đâu phải do nó muốn mà nó trở nên như vậy. Những con người đang tâm giét chết sự thơ ngây của nó, tuổi thơ yên bình của nó mới đáng bị nguyền rủa. Tất cả tội lỗi là do mọi người ép nó phải trở nên như thế. Vậy mà còn dám nói mấy câu dạy đời nó sao. Khốn nạn thật. Nước mắt nó ko còn rơi nữa. Có lẽ do nó đã tìm được đúng con người của mình, nhớ ra đúng việc mà mình cần làm.

Rồi những người gây ra đau khổ cho nó sẽ biết được nó làm gì……………

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: