Mưa (chap 43+44+45+46)

Chap 43

Quỳnh ko nhìn bà Châu nữa mà đứng dậy, liếc mắt về phía Destiny

- Destiny! Lên lấy tất cả đồ đạc xuống đây. Từ mai sẽ ko ở đây nữa_ giọng nó đều đều, ko cảm xúc

- Dạ?!_ Desty nhíu mày tỏ vẻ ko hiểu

- Nói thì cứ làm đi. Nhanh lên_nó hơi gắt

- Vâng_ con bé nhanh chóng chạy lên phòng

Nói xong Quỳnh nhìn xuống bà Châu, ánh mắt khó hiểu, một chút gì đó khinh bỉ, một chút khó hiểu, một tẹo xót xa, một chút chán chường. Rồi nó nói

- Tôi sẽ đưa con bé đi. Đến bao giờ bà trị khỏi được chứng nghiện rượu và căn bệnh trầm cảm thì hãy mong có cơ hội gặp lại nó

- KO …. ko…_tiếng bà Châu trầm đặc

- Bà ko có tư cách để nêu ý kiến bà tổng giám đốc ạ_ sự m** mai lộ rõ trong lời nói của nó

- Nó là…. con gái tôi_ bà Châu ngước đôi mắt lên

- Bà vẫ nhớ điều đó sao?_ Quỳnh cười khẩy_ Nhưng bà nhìn lại mình xem, bà đang là một con người thế nào, Và con bé ở với bà thì bà có chăm sóc, quan tâm gì nó ko? Thôi, quyết định thế đi

- Quỳnh…_ giọng bà Châu chợt trở nên tha thiết

- Đừng gọi tên tôi. À mà cả cái công ty của bà nữa, sắp rơi vào tay người khác rồi, đừng có ngồi đó mà uống rượu nữa

- Con…. về… rồi…_ từ khóe mắt bà Châu một giọt nước chảy dài

- Tôi nói rồi đấy. Bà bỏ rượu ngay đi. Nếu tôi còn thấy bà uống rượu thì đừng trách

- Tốt…. quá….. rồi_ một nụ cười chợt nở trên khuôn mặt tràn nước mắt

- Chị! Em xong rồi_ Desty gọi nó

- Ừ. Đem đồ đạc ra ngoài xe đi.

Quỳnh nói xong thì cũng quay đi, bước ra hướng cửa. Bà quản gia vội chặn nó lại.

- Cô chủ…. chuyện này….

- Đến lúc bà ấy tỉnh cô nhớ nói lại những gì tôi đã nói lúc nãy. Giờ tôi cũng ko biết bà ta có nghe được gì ko nữa_ Quỳnh nhẹ nhàng

- Bảy năm rồi cô chủ à

- Ừ._nó cười_ Tôi vẫn khỏe mà. Đừng lo. Mà cô nhớ ngăn đừng để bà ta uống rượu nữa. _ nó đưa tay vuốt má bà Hoan, lúc này đang nước mắt giàn giụa_ Tôi sẽ còn đến. Mạnh giỏi!

Quỳnh nói xong thì đi thật. Bà quản gia chạy theo nó ra cổng. Desty đã ngồi sẵn trong xe. Lúc nó lên được xe thì chiếc xe liền phóng vụt đi. Bà quản gia đứng đó nhìn theo bóng xe dần mất hút rồi khẽ lấy tay quệt vội những giọt nước trên mặt

Quân lái xe phóng vèo vèo trên đường, cảnh vật xung quanh lướt qua nhanh đến mức chẳng nhìn roc bất kì cái gì. Desty ngồi sau nói với lên

- Nãy em quên mất ko chào anh Quân.

- Ko cần đâu_ Quân đáp hờ hững

- Anh chị về nước lâu chưa?

- Cũng mới thôi_ Quân trả lời rồi khẽ liếc Quỳnh. Nó đang chống tay vào cằm và nhìn ra ngoài

- Em sẽ ở cũng anh chị?_ Desty tiếp tục hỏi nhưng ko thấy sự hứng thú đâu nữa

- Ừ. Thôi có gì về nhà nói. Anh đang lái xe

- Vậy cũng được_ Desty đáp nhẹ

Chiếc xe vẫn tiếp tục lăn bánh rồi dừng ở một căn nhà hai tầng. Quỳnh xuống xe rồi mở cánh cửa màu trắng tinh để bước vào. Desty cũng xuống xe rồi đứng lặng ngắm ngôi nhà. Một ngôi nhà nhỏ, chỉ có hai tầng. Trước nhà một giàn hoa giun nhỏ xinh đang nở những cánh hoa màu hồng, mấy cái lá xanh xanh, bò loằng ngoằng trên giàn rồi lan cả lên bức tưởng màu trắng. Vài mảng tường màu xanh nhạt ở bên cạnh. Quanh nhà có rải những viên sỏi nhỏ. Ở một góc , mấy hòn non bộ nhỏ nhỏ được sắp đặt trông rõ thơ mộng. Một ngôi nhà thanh thoát đúng nghĩa. Quân một tay xách hành lí, một tay đập nhẹ vào vai cô bé

- Vào nhà đi em_ Quân dịu dàng

- Vâng ạ

Sau khi cất đồ cho Desty vào một căn phòng thì ba đứa nó ra phòng khách nói chuyện. Quân và Quỳnh ngồi trên cùng một ghế còn Desty ở ghế đối diện. Desty khẽ với tay lấy cốc nước chanh lúc nãy Quỳnh mang ra,uống một ngụm rồi khẽ khàng hỏi

- Tại sao anh chị lại đột nhiên về nước thế?

- Thực ra, lần này bọn anh về là do có người nhờ vả_ Quân trả lời

- Nhờ vả?_ Desty ngạc nhiên

- Uh._ Quỳnh gật đầu xác nhận_ Có biết phó tổng Chu ở công ty ko?

- Phó tổng Chu? Là người đã đưa em từ Anh về đây sống với mẹ ý ạ?

- Ừ

- Nhưng giúp chuyện gì mới được chứ ạ? Em ko hiểu_ Desty lắc đầu

- Chuyện của mẹ em và cả chuyện của công ty nữa_ Quân nhanh chóng giải thích

- Chuyện của mẹ em…_ mặt Desty trở nên buồn rười rượi_ Được tin mẹ bị bệnh, em đã được đưa từ Anh về Việt Nam nhưng mẹ cũng chỉ khỏi được một thời gian rồi lại tái phát. Bây giờ mẹ thay đổi hòan tòan. Trước đấy, dù mẹ có bận lâu lâu mới sang thăm em được một lần nhưng em vẫn thấy rất vui, hai mẹ con có thể nói chuyện, chơi đùa vui vẻ với nhau cả ngày. Vậy mà bây giờ, dù ở bên cạnh em vẫn thấy thật xa lạ và lạnh lẽo. Cả ngày mẹ chỉ ngồi đó uống rượu chẳng quan tâm đến chuỵen gì xảy ra xung quanh mình. Mỗi lần say, mẹ lại kéo em vào rồi nói “ Ôi, Quỳnh! Con ngoan của mẹ, ra mẹ hôn cái nào.” rồi mẹ đưa cái mồm nồng nặc mùi rượu vậy mà hôn em. Thật ghê tởm. Những lúc ấy em chỉ biết vùng chạy mà thôi….. _ Desty ngưng một chút rồi nói tiếp_ Mẹ chẳng quan tâm gì đến em cả, chẳng biết em làm gì, ở đâu với ai. Có lần em bị xe đâm phải vào viện mà mẹ cũng ko đến. Em thật sự thấy chán nản lắm rồi. Một người mẹ như thế thà ko có còn hơn_ Giọng Desty dần trở nên vô cảm

- Vì vậy mà em quậy tưng bừng lên?_Quỳnh nhìn Desty

- Huh?_ Desty ngước mắt lên

- Em ko thấy con bé giống em ngày xưa à?_ Quân hích nhẹ tay Quỳnh

- Anh im đi_ Quỳnh lườm

- Cũng chẳng có gì đâu ạ_ Desty lên tiếng_ Dù sao em vẫn hoàn thành việc học mà còn mấy việc khác thì chỉ để giải trí thôi. Em có quá nhiều thời gian rảnh rỗi mà_con bé nhún vai

- Bà ta dạy con giỏi thật_ giọng nói Quỳnh pha chút hậm hực

- Cách dạy khác nhau mà vẫn ra chung kết quả_lại là Quân

- Anh có im ngay ko? Làm ơn nghiêm túc giùm em đi!_ Quỳnh nhăn nhó nhìn Quân

- Còn em thoải mái một chút được ko? Đâu cần phải căng thẳng thế?!_ Quân nhìn Quỳnh

- Em đâu có!_ Quỳnh giãy nảy lên

- Thôi được rồi, anh sẽ ko nói nữa_ Quân xua tay

- À anh Quân này_ Desty gọi Quân

- Huh?_ Quân ngạc nhiên

- Chuyện ba li dị với dì, anh biết chưa?

- Thế à?!_ Quân cười nhạt_ Chắc ông ấy phải mất rất nhiều tiền. Cô ta là một người tham lam mà. Nhưng lí do là gì vậy?

- Dì Hoa lăng nhăng với người khác bị ba phát hiện. Hai người đã cãi nhau một trận rồi sau đó chia tay. Sau đó ba cứ ở lì ở nước ngoài ko thèm về nước_giọng Desty vẫn cứ đều đều

- Đã bao lâu rồi em ko gặp ông ấy vậy?_ Quân nghiêng đầu hỏi

- Uhm_ Desty suy nghĩ_ Em cũng chẳng nhớ nữa, chừng một hai năm gì đấy. Nhưng em cũng chẳng muốn quan tâm gì nhiều, mỗi người đều có một cuộc sống riêng mà.

- Ba anh dạy con giỏi đâu kém gì ai_ Quỳnh nhếc mép rồi liếc đểu Quân

- Anh thua em rồi

Gió mát hiu hiu thổi khẽ lay tấm rèm treo cửa. Quân cười kiền lành rồi choàng tay qua ôm lấy vai Quỳnh để Quỳnh lườm Quân một cái rõ sắc. Desty nhìn hai đứa chúng nó, lắc đầu rồi đột nhiên hỏi

- Uhm, anh chị đã sống như thế nào vậy? Theo em biết thì hai người đem có một chút tiền đi thôi

- Cũng chẳng có gì_ Quỳnh nhẹ nhàng_ Tiền đâu phải tất cả mặc dù nó là mạng sống của nhiều người

- Em nói chuyện dễ hiểu chút đi_ Quân nhăn mặt, gẩy tay Quỳnh rồi giải thích cho Desty_ Bọn anh đã làm nhiều việc, tiết kiệm tiền rồi mở công ty rồi sau đấy phát đạt thế thôi. Em biết là cả anh và Quỳnh đều là người thông minh mà_ Quân cười

- Nhưng sao anh lại trở thành diễn viên và người mẫu được chứ? Lại còn nổi tiếng nữa_ Desty nhăn mặt tỏ vẻ ko hiểu lắm_ Mĩ là một thị trường cực kì khó tính, để nổi tiếng được đâu phải chuyện dễ. À mà còn công ty bên Mĩ thì sao ạ? Anh chị ở đây hết?

- Một lần khi trên đường đến siêu thị, một ông đạo diễn đã phát hiện ra Quân và mời đóng phim. Sau bộ phim ấy thì anh ấy bỗng nhiên trở nên nổi tiếng_ Quỳnh nhún vai_ Chả biết sao nữa. Sau đó tiền đóng phim của anh ấy được dùng vào việc mở công ty. Việc bên đó có người khác lo rồi nên cũng yên tâm.

- Đó là do anh có tài nên mới nổi tiếng._ Quân cười vênh váo

- Anh dừng ngay công cuộc tự sướng của mình đi _ rồi Quỳnh nói với sang chỗ con bé Destiny _Thôi đi nghỉ đi mai còn đi học

- Dạ. Anh chị cũng nên đi nghỉ sớm

Desty nhẹ nhàng đứng dậy, khẽ cúi chào hai đứa nó rồi bước về phía cầu thang lên tầng trên. Quân đứng dậy bước theo con bé, đám tóc mai lòa xòa trước trán khẽ tung bay.

- Em biết phòng mình ở đâu chứ?

- Em biết mà, phòng cuối cùng phải ko?! Lúc nãy anh có nói rồi_ Desty nở một nụ cười dễ thương

- Uh, đúng rồi. Thôi em lên phòng đi! Đồ đạc của em anh để ở trong phòng ý, em tự sắp xếp nhé_ Quân nói xong định quay lại chỗ Quỳnh

- Anh Quân!_ Desty gọi Quân lại_ Em quên mất chưa hỏi. Sao trong căn nhà này có nhiều thứ màu xanh lá thế?

- Ừ cũng chẳng có gì đâu, đấy là màu Quỳnh thích ý mà. Thôi em lên phòng đi nhá_ Quân quay đi rồi đột nhiên lại quay mặt lại_ À quên. Phòng anh ở ngay bên cạnh còn phòng Quỳnh ở đối diện, có gì cần hỏi thì cứ sang nhé

Quân nói xong thì quay người đi hẳn ( lần này đi thật ) để ra chỗ Quỳnh đang ngồi. Desty nhìn anh chị mình ngồi giỡn với nhau lòng tự dưng thấy ấm áp lạ. Cô bé đi lên cầu thang, bất chợt túi quần cô rung lên. Desty lôi từ trong túi ra cái điện thoại, màn hình là một cậu bé với cái tên “ Wind ”. Desty cúi xuống nhìn rồi lấy tay bấm ngay vào nút “Từ chối ”. Cô bé nhanh chóng thả điện thoại vào túi quần rồi bước đi.

Desty mở toang cánh cửa phòng mình. Một căn phòng rộng rãi với những mảng tường màu trắng và cả những đồ đạc trong phòng như giường, tủ, bàn … đều có màu trắng. Một mảng tường lớn được thay thế bằng của kính trong suốt, đứng trong phòng vẫn có thể ngắm nhìn bầu trời rực rỡ. Cô bé nhanh chóng lôi đồ đạc ra để sắp xếp. Quần áo được cho vào cái tủ lớn có gương được trang trí bằng ren trên cánh cửa; giày được bỏ vào một ngăn riêng và dép cũng thế. Mấy món đồ linh tinh đủ màu được Desty để khắp nơi. Cô bé đặt ngay ngắn một tấm ảnh lên bàn, tấm ảnh mà cô chụp chung với ông Sơn và bà Châu ngày trước. Ba người, ba nụ cười tươi rói khiến Desty lặng đi trong giây lát. Quá khứ sao mà đẹp đẽ thế! Tiếp, cô bé đặt cái laptop lên bàn, cái này là quà sinh nhật Desty được tặng năm 9t. Xong xuôi, Desty nhìn khắp căn phòng. Căn phòng trắng toát lúc nãy giờ đây trông lung linh hẳn lên. Ánh mắt Desty quét một lượt rồi dừng lại ở một góc phòng. Một cây piano.

Cô nhóc bỗng thấy xúc động. “ Chị Quỳnh, chị vẫn nhớ em thích đàn sao? ”. Desty chợt nhớ lại ngày bé. Ngay từ nhỏ cô nhóc đã thích đàn rồi. Ngày ấy bà Châu mua cho bé một cây đàn rồi thuê thầy về dạy bé. Mỗi lần sang thăm, hai người lại cùng nhau đàn những khúc nhạc vui vẻ dù chẳng đâu vào đâu do trình độ của cả hai đều ở mức dưới trung bình. Lớn lên một chút thì Desty đàn ngày càng khá, có thể đàn được những bản nhạc khó. Nhưng từ khi bà Châu mắc bệnh trở lại thì cô bé ko đàn nữa. Sự chán nản dâng đầy trong mắt…. đầy dần….. đầy dần… rồi ứa ra…. Desty ngắm cây đàn thật lâu, khuôn mặt đầy cảm xúc. Rồi cô bé ngồi xuống, mười ngón tay đặt lên phím đàn. Tiếng dương cầm vang lên, len vào mọi ngõ ngách của ngôi nhà.

Chap 44 Part 1

Desty đang ngồi trước laptop, những con tay lướt nhanh trên bàn phím, mắt dán chặt vào màn hình. Rồi đột nhiên dường như nghĩ ra điều gì, cô bé mở cửa phòng sang tìm Quân.

Cộc cộc cộc

Cánh cửa vẫn im lìm

Cộc cộc

- Anh Quân ơi em vào nhé!_ lúc này thì Desty phải lên tiếng

Vẫn lặng im

- Em vào đây

Desty vặn nhẹ tay nắm rồi đẩy cửa bước vào. Bên trong là một căn phòng đơn giản, gọn gàng màu xanh dương và…. ko có ai cả. Desty bước vào phòng liếc nhìn căn phòng một lần nữa để chắc chắn mình ko bỏ sót chỗ nào. Cô nhóc đến gần cái bàn làm việc cạnh giường rồi ngó nghiêng. Nhưng đúng là căn phòng trống không. “ Anh ấy đi đâu rồi chứ?. Thôi sang hỏi chị Quỳnh vậy.”- Desty nghĩ thầm. Rồi cô bé xoay người đi ra thì bắt gặp một khung ảnh để trên bàn. Desty cúi xuống cầm khung ảnh lên, trong đó ảnh của Quân và Quỳnh chụp chung được ***g cẩn thận, cả hai đều cười rất tươi. Desty hơi ngạc nhiên rồi bất chợt khóe môi nở một nụ cười. Nhanh lắm. Desty nhẹ nhàng để tấm ảnh xuống bàn rồi ra ngoài. Cánh cửa phòng khép lại.

Desty lò dò sang phòng Quỳnh. Phòng Quỳnh ko đóng hẳn mà chỉ khép hờ. Desty giơ tay lên định gõ cửa thì

- Em đã nói rồi, em làm mọi việc ko vì bà ta. Sao anh cứ lằng nhằng thế nhỉ?

- Anh chị à, em vào nhé_ Desty khẽ khàng “ Hóa ra là anh sang đây ”

Im lặng

- Em vào nhé

Vẫn im lặng

- Huh?! Là sao?_ Desty nhíu mày khó hiểu “ Rõ ràng có tiếng nói mà?”

Desty rón rén đẩy cửa bước vào và mở to mắt ngạc nhiên. Trong căn phòng đầy màu xanh ko có bóng người.

- Chuyện này là sao đây? Rõ ràng lúc nãy có tiếng người mà. Ôi! Điên mất!_ Desty tự lấy tay đập vào đầu mình_ Chuyện gì đây?

Desty thở dài rồi xoay người bước ra. Nhưng có tiếng nước chảy và nói chuyện từ phòng tắm phát ra khiến cô bé chú ý

- Nhìn con bé anh lại nhớ em ngày xưa

- Em á?

- Đúng là em chẳng nhớ gì cả. Năm học lớp 8 hai chúng ta đã từng gặp nhau rồi, chính xác là anh đến thách đấu với em.Thế mà em quên sạch

- Đừng có kí đầu em. Mà anh nói đến thách em đánh nhau, chắc chắn là anh đã thua phải ko? Vì em luôn nhớ những người đánh thắng mình

- Tự hào gớm nha. Em à, hình như em đang có bệnh?

- Bệnh gì?

- Bệnh tự tin quá đà…. Thôi nào bỏ cái mặt nhăn như khỉ xuống, chả đẹp gì cả. Em làm mặt vậy nhan sắc giảm xuống đâu xứng với anh

- Anh thích chết ko???

- Bình tĩnh đi em yêu, đến đây với anh nào

- Bình tĩnh cái đầu anh ý. Như thế này mà ai cũng nghĩ em đề đầu cưỡi cổ anh là sao? Ko biết ai mới là người bắt nạt ai…. Oái , buông em ra!!!

- Cho anh ôm em cái nào baby

- Buông em ra. Tởm quá. Đừng chu cái mỏ lên nữa! Tránh xa em ra!!!

- Thôi nào…

- Tránh ra, em đạp anh ra ngoài ngay lập tức đấy

Desty bịt mồm cười. Tự dưng cô bé thấy buồn cười kinh khủng. Đó là lần đầu tiên cô bé biết anh chị mình cũng có lúc như thế. Hai con người đó luôn là những kẻ lạnh lùng trong mọi chuyện. Quân có cười đấy, có vui đấy nhưng trong mắt thì chẳng mấy khi ánh lên niềm vui hoàn toàn còn Quỳnh thì chẳng khi nào cười cả. Sự tổn thương trong quá khứ khiến họ luôn che giấu cảm xúc thật của mình, chẳng mấy khi phô bày chúng ra. nhưng giờ hai người lại đáng yêu kinh khủng. Có lẽ hai con người cũng chịu đau khổ đã tự chữa lấy vết thương cho nhau. Desty ngoái đầu nhìn lại căn phòng một lần nữa rồi đi hẳn ra ngoài.

Quân và Quỳnh đã tự chữa trị cho nhau và vết thương của họ đang dần lành lại. Nhưng ai sẽ chữa lành vết thương cho cô bé ???

Sáng ngày hôm sau, trong phòng Quỳnh

Vài tia nắng ban mai len lỏi qua tấm rèm rọi vào phòng, ánh lên mấy cái chuông gió bằng nhẹ long lanh. Quân vươn vai ngồi dậy nhìn Quỳnh, lúc này đang khoác lên mình một chiếc váy màu trắng trang nhã và ngồi trang điểm. Qua gương, Quỳnh thấy Quân đang nhìn mình

- Anh làm gì vậy?

- Ngắm em._ Quân đáp nhẹ nhàng, khóe miệng khẽ nở một nụ cười_ mà em định đi đâu sớm thế?

- Em đi gặp con bé Linh, đã lâu quá rồi_ Quỳnh cầm chai nước hoa xịt nhẹ lên cổ_ Mà anh cũng dậy luôn đi. Ko phải anh nói hôm nay cũng đi gặp bạn sao?

- Ừ thì cũng hẹn thằng Thái. Nhưng cứ kệ nó đi anh buồn ngủ lắm. Anh ngủ tiếp đây

Quân nói xong lại nằm ngay xuống, lấy chăn trùm kín người, chỉ hở mỗi cái mặt xoay về chỗ tối. Quỳnh tiến gần đễn chỗ Quân, ngồi lên giường. Lúc này đôi mắt Quân nhắm nghiền, đôi môi hơi cong lên, cái mặt hơi xị ra trông rõ “ghét”. Quỳnh lấy tay gẩy nhẹ những sợi tóc mai trên mặt Quân. Phải nhận xét thẳng thắn rằng Quân rất đẹp trai và là một người mà nhiều đứa con gái phải ao ước. Quỳnh dịu dàng nhìn Quân rồi mỉm cười, một nụ cười đúng nghĩa

- Dậy đi! Anh mấy tuổi rồi mà còn làm nũng như trẻ con thế này? Đừng để bạn chờ chứ.

- Ừ thì anh bằng tuổi em. Nhưng kệ, anh cứ thích thế này đấy_ Quân nói xong thì ôm lấy eo Quỳnh rồi gối đầu lên chân nó ngủ tiếp

- Buông em ra nào. Dậy ngay ko đừng trách em ác_ Quỳnh nhìn Quân bằng một ánh mắt cực kì gian tà

- Em ác lắm_ Quân buông Quỳnh ra rồi lồm cồm bò dậy_ Ko gọi được lại chuẩn bị đạp anh xuống đất chứ gì_ Quân lườm

- Ừ, em ác_ Quỳnh cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Quân_ Em đi đây. Bữa sáng ở trong bếp ý. Bye bye

- Ừ bye. À mà con bé Desty đâu rồi?

- Nó đi học rồi. Thôi bye

Quỳnh đi nhanh ra khỏi phòng. Lúc này Quân mới chịu lò dò về phòng mình chuẩn bị cho cuộc hẹn của chính mình

Chap 44 Part 2

Tại quán A.O

Đây là một quán nhỏ được bày trí theo phong cách lạ với những mảng tường đậm màu, bàn ghế được quây tròn riêng biệt từng khu. Trên tường, những bông hoa khô được xếp thành những hình thù quái dị ko nhìn rõ. Nhân viên đồng phục nghiêm chỉnh, nhưng bộ đồng phục cũng chẳng được bình thường. Tóm lại đây là một quán ko biết phải gọi là cá tính hay quái tính nữa. Quỳnh đang ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ, đôi mắt lơ đãng hướng ra ngoài ngắm nhìn dòng người tấp nập, ai trông cũng giống ai. Một vài người cố gắng để mình trở nên nổi bật bằng những việc làm bất thường: đi những cái xe hầm hố, mặc những bộ đồ ko ai dám xỏ, sử dụng những từ ngữ mà với một vài người nghe được nó cũng là điều ko thể chịu nổi. Quỳnh bật cười. Sao những người đó lại ko hiểu rằng được sống một cuộc sống bình thường, làm những việc như người khác cũng là hạnh phúc? Một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi mà Quỳnh mong ước. Cuộc đời Quỳnh từ trước tới giờ chẳng mấy khi bình thường, mà không nói thẳng thắn ra nó là một chuỗi ngày bất thường. Quỳnh đã sống một cuộc sống ko ai sống, làm những việc chẳng ai dám làm, suy nghĩ chẳng điều ko ai hiểu, biết những thứ ko nên biết….. tất cả đều khiến Quỳnh mệt mỏi. Quỳnh gượng cười, đôi mắt đen phảng phất nỗi buồn. Nhưng giờ Quỳnh đã có một khoảng thời gian vui vẻ đấy chứ. Bảy năm trời sống ở Mĩ cùng Quân và những người bạn khiến Quỳnh thay đổi nhiều, cởi mở hơn, hay cười hơn và cũng thông suốt được nhiều điều. Nghĩ đến Quân, mặt Quỳnh trở nên hạnh phúc hơn. Nhưng lần này trở về Việt Nam, ai biết có sóng gió gì đang chờ ở phía trước….

- Em xin lỗi, em đến trễ. Chị chờ lâu chưa?

Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Quỳnh. Quỳnh quay lại nhìn. Một cô gái trẻ nở một nụ cười rất tươi trên môi đâng nhìn Quỳnh với một ánh mắt tinh nghịch. Cô mặc một chiếc quần ngố đen, áo xanh lá tay lỡ, mái tóc vàng nhạt gần chuyển sang bạch kim uốn xoăn phía trên ép thẳng phía dưới bay bay theo từng cử động. Cô gái ngồi xuống chiếc ghế đối diện Quỳnh, chờ đợi

- Chị cũng mới tới thôi. Lâu ko gặp, em xinh ra nhiều đó Linh !_ Quỳnh cũng đáp trả bằng một nụ cười

- Chị cũng thế. Xinh đến ngỡ ngàng luôn, nhưng lại rất chính chắn. Em mong được vậy mà ko được, ai cũng bảo trông em trẻ con quá_ Linh thở dài đánh thượt rồi quay ra gọi một ly nước quả

- Cô thì lúc nào chả nhí nhảnh. Thế nào, dạo này vẫn tốt chứ?_ Quỳnh cầm ly nhấp một ngụm nước

- Dạ, vẫn tốt. Chị nhớ nhá, đi rõ lâu mà thi thoảng mới chịu liên lạc với em_ Linh nheo mắt nhìn Quỳnh_ Mà sao lần này đột nhiên chị lại về đây thế?

- Cũng ko có gì. Chỉ là về giải quyết vài việc thôi_ Quỳnh nhẹ nhàng

- À vâng chuyện của bác Châu…._ giọng Linh nhỏ dần, khuôn mặt để lộ bối rối_ Mà thôi, ko nhắc chuyện ấy nữa chị nhé. Chị á, về sớm một chút là gặp được anh Tuấn rồi.

- Huh? Ừ, lâu lắm rồi chị cũng ko liên lạc với nó. Chẳng biết bây giờ ra sao nữa. Ơ nhưng chị tưởng nó định cư ở Úc rồi mà, chị có về cũng đâu gặp được nó_ Quỳnh thắc mắc

- Thực ra là hai tháng trước anh Tuấn có về Việt Nam để giải quyết một vụ kiện nhưng sau đó lập tức về Úc luôn. Vợ anh ý sinh rồi, một bé gái chị ạ. Giờ cũng được hai tháng rồi á.

- Thật là… _ Quỳnh lắc đầu_ Cái thằng, chị chả nghĩ nó lấy vợ sớm vậy đâu. Với bản chất của nó, chị cứ nghĩ chắc phải hơn 30. Ai dè….

- Em cũng choáng nữa. Hôm anh Tuấn thông báo lấy vợ với em em shock nguyên ngày trời_ mặt Linh nhăn lại_ Hai ông bà gặp nhau trong trước Luật, vừa ra trường đã dẫn nhau vô thánh đường rồi. Sau đó thì anh Tuấn cùng vợ sang Úc định cư để tiện bề chăm sóc bố mẹ vợ. Giờ cả hai cùng là nhân viên ở một công ty._ Ly xoay xoay cốc nước trước mặt_ Mà chị ơi, anh ý chiều vợ khiếp đảm luôn_ Linh rùng mình

- Ừ, chị cũng chả biết_ Quỳnh ngó dáng bộ cô em thấy hài ko chịu được_ Mà cô thì sao? Dạo này chuyện yêu đương thế nào?

- Thế nào đâu, vẫn thế thôi chị. Em vẫn chưa tìm được ai cả. Tính đi tính lại cả ngày ngắm bà dì, lấy đâu thời gian mà đi tìm chứ.

- Thôi đi cô. Cô làm quản lí ở cái thẩm mĩ viện ấy, không nhìn bà ấy thì nhìn ai._ Quỳnh liếc_ Mà cô ko tìm có bố mẹ cô tìm cho mà.

- Đấy, chị nói em mới bực._ Linh ngán ngẩm_ Em mới 22 tuổi đầu mà suốt ngày gọi đi gặp mặt con nhà nọ nhà kia có ngán ko chứ. Chị thì vui rồi, sống hạnh phúc bên ông Quân. Mà ổng dạo này nổi tiếng gớm _ Linh chống một ngón tay vào cằm

- Ơ cái con bé này…

- Còn gì nữa. Từ ngày xưa em đã thấy hai người đối xử với nhau bất thường rồi. Em chả biết nói thế nào nhưng tóm lại là khác thường, em đã nghi ngay từ đầu mà. Rồi sau đó lại còn dẫn nhau đi Mĩ nữa. À, thế công ty bên ấy giờ ai trông hả chị ?

- Uhm, toàn người đáng tin cả. Đâu lo đâu em. Nhanh thật, bảy năm rồi đấy. Có quá nhiều thứ thay đổi._ Quỳnh lại đưa mắt ra ngoài

- Vâng. Thế giới luôn xoay chuyển mà. À quên, em thích nhãn hiệu Double Q lắm nhá, nhà em có nhiều đồ lắm. Dù em ghét cái tên

- Sao lại ghét?_ Quỳnh nghiêng đầu tỏ ý ko hiểu

- Cứ thấy bóng dáng ông Quân ý chị. Tóm lại là em chỉ thích đồ chứ ko thích tên

- Hhahahah_ Quỳnh cười lớn

Hai chị em cứ ngồi huyên thuyên với nhau, thi thoảng lại nở những nụ cười giòn giã. Thời gian cứ tiếp tục trôi. Bên ngoài, cuộc sống vẫn đang tiếp diễn.

Quỳnh đang ngồi trong phòng, lặng im bên cửa sổ nhòe nước. Mưa đang rơi, phủ một màu xám xịt lên mọi thứ. Từng giọt mưa nặng hạt rơi xuống, quết một lớp nước lên mặt lá rồi lại rơi và cuối cùng ngấm vào đất. Bên ngoài, đèn đường đã được bật lên nhưng cũng chẳng đủ chiếu sáng trong cái không gian nhòe nhoẹt nước. Vài bóng người thấp thoáng dưới bóng mưa. Khung cảnh yên tĩnh, chỉ còn mỗi tiếng mưa.

Quỳnh đưa tay ra miết nhẹ mặt kính cửa. Khuông kính trong suốt khiến người ta có cảm giác có thể chạm vào những giọt mưa đang chảy dài ngoài kia. Quỳnh miên man, chìm trong suy nghĩ của riêng mình.

- Quỳnh ơi, anh vào nhé !

Tiếng Quân khiến Quỳnh giật mình nhưng nhanh chóng đáp trả

- Vâng.

Quân bước nhẹ nhàng vào trong phòng rồi sững người.

- Trời ơi, em…..

Trước mặt Quân, Quỳnh đang nhìn chăm chăm ra ngoài, trên người mặc đúng một cái váy, mái tóc ướt sượt, nước vẫn còn nhỏ tong tong. Quân tiếp

- Tắm xong phải xì khô tóc chứ, ai lại để nhỏ nước thế kia. Ốm bây giờ. Chờ tí để anh lấy máy xì tóc.

Quân ra một góc lôi cái máy xì ra rồi đến gần Quỳnh, cắm điện, bật nút rồi phả hơi nóng lên mái tóc ướt nhẹp ấy. Tay Quân luồn vào tóc Quỳnh, rẩy tung nó lên rồi xì vào. Tóc Quỳnh khô dần. Cô vẫn ko nói gì, ánh mắt cứ nhìn vào khoảng ko gian vô tận. Bất chợt Quỳnh lên tiếng

- Mọi thứ thay đổi rồi anh nhỉ. Bao nhiêu năm đã qua đi, có nhiều việc đã chẳng như trước nữa rồi.

- Ừ_ Quân cười hiền_ Một thời gian dài đã trôi qua, mọi chuyện thay đổi là tất nhiên. Thế giới này luôn thay đổi mà.

- Cả con người cũng thế. Chẳng nhận ra được những người của ngày xưa nữa_.

Quỳnh vẫn ko nhìn Quân. Lúc này, tóc Quỳn đã được Quân xì khô. Quân để máy sang bên rồi ngồi xuống cạnh Quỳnh.

- Ko phải chính em cũng đã thay đổi sao?

- Dạ_ Quỳnh ngước mắt nhìn Quân rồi lại trùng xuống_ Chắc vậy.

- Ngày trước ko phải em rất ghét mưa sao?_ Quân tiếp_ Còn bây giờ, em đã khác rồi, có thể ngồi ngắm mưa rơi mà ko vứt bất cứ cái gì đi ( cười ) . Khi con người thấy thế giới thay đổi thì chính bản thân người đó cũng thay đổi. Và nếu ko thay đổi thì em đã ko đặt cây piano trong phòng bé Des

- Anh nghĩ nhiều quá đấy. _ Quỳnh ngả đầu lên vai Quân_ Mà hôm nay anh nói cứ như triết gia ý. Sợ quá !

- Anh chỉ nói sự thật thôi mà_ Quân quàng tay ôm lấy vai Quỳnh.

- À hôm nay anh đi gặp bạn thế nào?

- Anh đi gặp thằng Thái. Giờ nó đang kinh doanh bất động sản. Người của Thanh Long ngày trước nó cho hết làm bảo vệ. Phù_ Quân chợt thở dài

- Tí quên, anh là tội đồ bỏ trốn của Thanh Long nhỉ_ Quỳnh đặt cằm mình lên vai Quân rồi ngước mắt nhìn

- Vì ai chứ?_ Quân cụng đầu vào đầu Quỳnh_ Thôi muộn rồi, em đi nghỉ đi

- Dạ

“ Love is miracle. The arms you wrap around me and the precious gift of love you give to me. I don’t care where i spend……” Tiếng chuông điện thoại của Quân vang lên. Quân mở máy

- Hello, David. How are you?

- I’m fine, thanks. But Max, i want to say something with you.

- Ok. Wait a minute.

Quỳnh nhìn Quân dò hỏi

- Ai vậy anh?

- À, anh quản lí. Thôi ngủ ngoan nhé. Anh ra ngoài nghe điện.

Quân hôn nhẹ lên trán Quỳnh rồi khép cửa ra ngoài. Quỳnh trèo lên giường, suy nghĩ:

- Uhm, mai lại có việc phải làm rồi.

Quỳnh với tay tắt đèn và nằm xuống, nhắm nghiền mắt lại và chìm dần vào giấc ngủ.

Mưa vẫn tuôn rơi ngoài cửa sổ.

Chap 45 part 1

Sáng sớm, Quân lò dò đi từ cầu thang xuống thì thấy Desty đang ngồi ăn sáng một mình trong phòng ăn. Quân nhanh chóng đi xuống phòng ăn và ngồi xuống đối diện với cô bé. Quân dịu dàng nhìn Desty và mỉm cười:

- Đêm qua em ngủ ngon chứ? Mấy ngày rồi, chắc cũng quen với nhà mới rồi phải ko?

- Dạ cũng khá quen rồi._ Desty dừng ăn rồi ngẩng lên nhìn Quân_ À em thấy anh hay ngủ muộn quá, anh nên giữ gìn sức khỏe của chính mình chứ.

- Đừng lo_Quân cười khì_Anh khỏe lắm, ko vì mấy hôm thức khuya mà bệnh được đâu. Mà sao em lại ngồi đây một mình thế? Chị Quỳnh đâu?_ Quân hỏi trong lúc phết mứt lên miếng bánh mì

- Chị ý ra ngoài từ sớm rồi ạ. Còn đi đâu thì em ko biết_ Desty vẫn bình thản giải quyết nốt bữa sáng

Quân dừng ăn lại và nhìn Desty, trán hơi nhíu lại. Im lặng một lúc thì Quân bắt đầu lên tiếng

- Des này!

- Dạ_ Desty ngừng lại

- Cho anh xin lỗi và anh cũng thay mặt Quỳnh xin lỗi em

- Sao anh lại xin lỗi_ Desty ngước đôi mắt to tròn nhìn Quân tỏ ý ko hiểu

- Vì bọn anh đón em về đây mà lại ko quan tâm đến em. Anh thật tình thấy rất có lỗi

- Tưởng chuyện gì_ Desty cười một nụ cười như có ý những gì Quân nói là đương nhiên vậy_ Cả anh và chị Quỳnh đều bận bịu những công việc riêng nên ko quan tâm đến em là điều có thể hiểu được và hai người cũng chưa quen với sự có mặt của em mà. Em chẳng nghĩ ngợi gì đâu, em đã quen rồi_ nói xong Desty lại tiếp tục ăn

Quân nhìn Desty, trong lòng chợt nhói lên một cơn đau. Desty thật sự khiến anh phải đau lòng. Tại sao con bé lại quen với những điều mà một người bình thường luôn sợ hãi? Ko được người khác quan tâm mà lại là một điều bình thường? Cô bé giống Quỳnh đến kì lạ. Ko nói đến khuôn mặt như đúc cùng khuôn mà từ nhỏ anh đã nhận ra thì cả tính cách và cách phản ứng lại với những tổn thương mà mình phải gánh chịu cũng giống. Cả hai đều cố quen với chúng và coi chúng như những điều bình thường nhất. Và dù cho sự tổn thương ấy có khiến bản thân cả hai đau khổ đến mức nào thì ko một ai quanh Desty và cả Quỳnh nhận ra được vì chúng được giấu dưới một lớp vỏ lạnh lùng, kiêu ngạo và vô cảm. Desty khác Quỳnh khi cả ba và mẹ đều còn sống nhưng những gì cô bé phải chịu cũng ko hề ít và cũng ko hề dễ chịu hơn chút nào. Khi Quân nghe ông Chu kể về việc Desty luôn thích quậy và tự tạo cho mình một vỏ bọc đáng sợ mà ít người dám đến gần mà động vào, anh đã mơ hồ thấy mối liên hệ vô hình giữa hai chị em Quỳnh và Desty. Và dù Quỳnh có chấp nhận Desty hay ko thì mối quan hệ này cũng ko thể thay đổi. Nhưng Quân có thể làm gì ngay lúc này? Con bé cũng là em Quân, liệu Quân có thể giúp gì cho nó ko ? Và làm sao để con bé thóat khỏi cái mớ bòng bong đau khổ nếu con bé tiếp tục đi trên con đường này? Desty cần cái gì? …….. Sự quan tâm. Đúng, thứ Desty cần nhất là tình yêu và sự quan tâm của người khác. Vậy Quân sẽ cố gắng để yêu thương con bé thực sự chứ ko phải chỉ là những nụ cười trên đầu môi như lúc trước. Quân sẽ cố đưa Desty vào trong trái tim mình, dù biết đó là một điều rất khó. Nhưng ko sao anh sẽ cố gắng và sẽ ko bao giờ như hai vị phụ huynh bỏ rơi con cái kia. Phải, sẽ có một ngày cả anh, Quỳnh và Desty đều được hạnh phúc. Chắc chắn là như thế.

Quân nắm chặt bàn tay lại như khẳng định sự quyết tâm của mình. Nhưng anh ko hề nhận ra rằng khi anh lo lắng đến thế cho Desty thì chứng tỏ cô bé đã ở trong lòng anh mất rồi.

Desty với tay lấy cốc nước, uống một ngụm rồi đứng lên, xách cặp ra cửa. Quân vội chạy theo, với lấy chìa khóa xe rồi nói với Desty

- Để anh đưa em đi học cho!_ Quân cười hiền, một nụ cười từ tận đáy lòng

- Không cần đâu ạ_ Desty nhẹ nhàng trả lời

Ở đằng xa có hai cô bé đang đạp xe song song bên cạnh nhau. Cả hai cô bé đều mặc một cái váy xếp ly đến đầu gối với áo trắng và một cái nơ ở cổ. Có vẻ đây là đồng phục của trường thì phải. Hai đứa vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ. Cô bé xinh xắn với một nụ cười tươi cùng chiếc răng khểnh nghiêng đầu nhìn cô bé còn lại, hiện đang nghe nhạc bằng cái Ipod

- Bà nghe bài gì đấy Nhung?

- Dou****e kimi wo suki ni natte shimattan darou của TVXQ

- Trời ạ, bài đấy cách đây cả thế kỉ rồi, phải chục năm rồi chứ ít gì._ cô bé lắc đầu cười

- Bà chả biết cái gì cả. Dù nó đã cũ rồi đi chăng nữa nhưng vẫn hay nên việc tôi thích nó thì đâu có gì lạ. Với lại tôi ko phải dạng như bà, dễ thích dễ chán, thần tượng ai thì cũng chỉ được một thời gian. Tôi ko dám đú đởn với Lê Khánh Ly, một người ăn xổi ở thì. Hihi_ Nhung nói xong thì cười khúc khích khiến Ly bực cả mình

- Bà có tắt ngay cái điệu cười ấy đi ko? Tôi bực rồi đấy nhá. Mà nói đến vụ thần tượng tôi lại nhớ đến anh Max. Ko thể tin được chuyện anh ấy có cái bà kia. Tôi ứ tin đâu_ mặt Ly nhăn tít vào_ Anh ấy …… Á! Ai trông giống anh ý thế?

- Đâu đâu?_ Nhung cũng sốt sắng

- Kia kìa. Đang nói chuyện với ai trông cũng quen nữa.

Ly lấy tay chỉ cho Nhung về phía ngôi nhà nơi mà Desty và …. Quân đang nói chuyện ( chính xác là ở cổng nhà )

- Dù gì anh cũng ko bận gì. Để anh chở em đi.

- Ko cần thật mà anh. Em đi taxi cũng được. Chào anh nhé.

Desty đi thẳng ra rồi vẫy một cái taxi, Quân cứ nhìn theo cô bé. Bất chợt lúc chuẩn bị lên xe, cô bé quay lại nói cùng với một nụ cười:

- Em chỉ sợ làm phiền anh thôi. Anh cứ nghỉ ngơi đi nhé, đừng để chị Quỳnh lo. Bye bye

Rồi chiếc xe lao vút đi. Quân xoay người đi vào trong nhà. Xa xa có hai kẻ đang suy nghĩ

- Chính xác là anh ấy rồi. Tôi khẳng định đấy_ Ly chắc cú_ Anh ấy sống cùng khu này với chúng ta sao? Hí hí ( cười )

- Uhm, có vẻ như bà đúng. Nhưng người bên cạnh anh ý, nếu tôi ko nhầm thì….._ Nhung ngập ngừng

- Sao sao? Là ai?_ Ly sốt sắng _Mắt tôi dạo này lại lên độ rồi, nhìn chả rõ mấy. Chắc hôm nào phải đo lại.

- Snow princess.

- Con bé Quỳnh lớp mình hả?

- Ừ_ Nhung gật đầu xác nhận

- Sao lại thế được? Bà có nhầm ko ?_ Ly nhìn Nhung nghi ngờ

- Tôi chắc mà. Mắt tôi tinh hơn đôi mắt 4 phẩy của bà nhiều. Hơn nữa tôi còn nhìn thấy một điều cực kì shock_ Nhung dùng một ngón tay vuốt vuốt cái cằm của mình

- Gì?

- Quỳnh cười

- Hả?_ mồm Ly ngoác ra to ngang cái rổ_ Tôi bắt đầu thấy ko tin bà được rồi

- Có gì mà ko tin_ Nhung hất hàm

- Thì con bé ấy nổi tiếng là người vô cảm. Với lại tôi với bà học cùng nó đến năm nay cũng đã ba bốn năm, bà đã nhìn thấy nó cười bao giờ chưa?

- Vừa nhìn thấy xong. Bà phải tin tôi chứ?_ Nhung bắt đầu bực._ Mà thôi bà muốn tin hay ko thì tùy. Tôi chả muốn nói nữa

- Thôi mà. Hì hì ( cười ) Tôi tin bà được chưa?_ Ly cười lấy lòng _ Mà nếu những gì mình vừa thấy là thật thì anh Max có quan hệ gì với Quỳnh? Và sao tôi thấy như hai người này sống chung á. Sao lại thế nhỉ? Tôi nhớ là con nhóc sống ở một biệt thự to ngất ngưởng mà._ Ly nhăn trán

- Chả biết. Tí lên lớp là hỏi thử xem_ Nhung bắt đầu đạp nhanh hơn

- Sao lại thế nhỉ?_ Ly vẫn đang suy nghĩ.

- Bà mà ko nhanh lên thì muộn luôn đấy_ Nhung hét từ đằng xa lại

- Ơ,chờ tôi với….

***********************

Desty đang ngồi trong taxi. Chiếc xe lao nhanh trên đường bỏ lại phía nhau bao cảnh vật. Desty ngồi ghế sau, nghiêng đầu dựa vào cửa, đôi mắt khép lại. Chiếc Ipod nhét hờ trên tai vẫn đang réo rắt một bài nào đó. Chả ai biết cô bé nghĩ gì mà chính bé cũng ko muốn si biết mình nghĩ gì. Chiếc xe cứ thế đi trong im lặng, chẳng mấy chốc mà đã đến trường Desty. Cô nhóc trả tiền xe, bước xuống rồi ngẩng mặt vào trường. Desty đút hai tay vào túi quần, bước chậm rãi từng bước, khuôn mặt ko tỏ rõ bất kì cảm xúc nào. Có vài học sinh cố tránh xa chỗ Desty ra. Họ sợ, nỗi sợ hãi mơ hồ. Một vài cơn gió thoảng qua, những chiếc lá bay bay, những người xung quanh ngước mắt ngắm nhìn, tạo nên một cảnh lãng mạn hệt như trong phim. Chỉ khác nhân vật nữ chính chỉ có một mình. Desty vẫn ko nói gì, chiếc điện thoại rung bần bật trong túi quần. Cô bé lôi điện thoại ra, vẫn dòng tên cũ: Wind . Và Desty cũng lặp lại hệt hành động cũ: từ chối cuộc gọi, nhưng lần này bé còn thêm một động tác khác: tắt máy. Desty nhặt chiếc lá vướng trên tóc vì làn gió khi nãy, thả xuống đất rồi đi thẳng về lớp.

Tiếng chuông vào lớp đã reo…

Chap 45 Part 2

- Tôi sẽ làm theo những gì cô nói. Mong rằng chúng sẽ có tác dụng_ người đàn ông nghiêm mặt

- Đó mới chỉ là khởi đầu thôi. Còn rất nhiều việc đang chờ chúng ta làm ở phía trước.

- Đúng. Tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để công ty ko lọt vào tay người khác

- Vâng. Chào bác

- À cô Quỳnh này!

- Có chuyện gì vậy bác Chu?

- Cô nên đến thăm tổng giám đốc. Dạo này sức khỏe bà ấy ngày càng sa sút_ông Chu nói với một giọng trầm buồn

- Tôi biết rồi. Tôi đi trước đây

Quỳnh nhanh chóng ra khỏi căn phòng. Cô đã đến đây từ sớm để bàn về chuyện công ty Golden với ông Chu-phó tổng giám đốc. Hai người cố gắng tìm ra những phương án phù hợp để lôi được công ty lại khỏi sự nhòm ngó của phó tổng Lý-một con người nham hiểm. Hiện nay, do tình hình bà Châu ko ổn, ko hề làm đúng trách nhiệm của một vị tổng giám đốc khiến phần lớn các cổ đông ko hài lòng; cộng thêm với cách mánh lới, thủ đoạn và miệng lưỡi đáng sợ của phó tổng Lý khiến ông ta rất được tín nhiệm. Cứ đà này Golden rơi vào tay phó tổng Lý chỉ là chuyện sớm muộn. Tuy phó tổng Chu vẫn cố gắng giữ công ty nhưng cũng khó lòng làm gì được. Bây giờ, bà Châu nắm giữ chỉ vì 42% cổ phần mà bà nắm trong tay. Nghe có vẻ nhiều nhưng thực ra số cổ phần bà Châu nắm trước kia là 57%. Quả là rắc rối và đau đầu khi phải đối phó với một con người nham hiểm như phó tổng Lý. Cả buổi sáng Quỳnh và ông Chu bàn tới bàn lui cũng mới chỉ đưa ra được một số hành động ban đầu, còn sau đó chắc phải tùy cơ mà ứng biến. Quỳnh thở dài rồi cắm tai nghe vào tai. Cô gọi về Double Q để xem xét tình hình công ty. Mọi việc vẫn bình thường, doanh số bán hàng của Double Q vẫn ko ngừng tăng, tất cả đang tiến triển thuận lợi. Một vài người nổi tiếng đang được xem xét để thay thế Quân trong vai trò đại diện cho hình ảnh của công ty. Thật lòng thì lúc này Quỳnh chỉ lo về Golden. Và bà chủ của nó nữa. “ Không biết con sâu rượu ấy thế nào rồi”. Quỳnh vòng xe lại, tiến thẳng về biệt thự của bà Châu.

Thấy Quỳnh đến, bà quản gia nhanh chóng mở cửa. Quỳnh theo bà vào nhà.

- Cô vẫn khỏe chứ?_ Quỳnh nhìn bà Hoan một cách trìu mến

- Tôi vẫn khỏe thưa cô chủ ._ bà Hoan đáp một cách cẩn trọng

- Cô đừng gọi tôi một cách quá kính trọng vậy được không. Tôi chẳng muốn nghe vậy chút nào

- Nhưng đó là điều tôi nên làm mà.

- À cô Hoan này, bà ấy đâu rồi? Dạo này có còn uống nữa không?

- Bà ấy…._bà quản gia đáp một cách bối rối

- Sao?_ Quỳnh chờ đợi

- Phù_ bà thở dài_ Hiện bà chủ đang ở trong phòng, cô chủ cứ vào xem khác rõ

Quỳnh đi thẳng đến phòng bà Châu, căn phòng đang đóng cửa. Quỳnh vặn tay nắm rồi mở toang cửa ra. Đập vào mắt Quỳnh là một căn phòng tối om, tất cả các rèm cửa đều được buông xuống. Trong phòng, vô số chai rượu rỗng không lăn lóc trên sàn. Người đàn bà mới mái tóc xoăn xổ tung đang ngồi trên chiếc ghế xoay, tay cầm chai rượu rót vào cốc rồi đưa lên miệng uống cạn. Rồi bà lại rót … và lại uống. Trước mặt bà, trên bàn, hai cái ảnh được ***g khung cẩn thận. Bà miết tay lên chỗ đứa bé gái trong một tấm ảnh rồi lại sờ vào ảnh bé gái khác trong tấm còn lại. Khóe mắt bà loang loáng một giọt nước mắt. Rồi bà tự dưng bật cười rồi lẩm bẩm

- Quỳnh à! Cả hai Quỳnh! Mẹ thương hai đứa nhiều lắm, sao không đứa nào hiểu cho mẹ hả? Hả? Hả?

Người đàn bà dốc ngược chai rượu lên mà tu. Chai rượu cạn. Bà để nó xuống chân bàn rồi sút qua một bên còn tay thì với lấy một chai khác. Quỳnh đứng ngoài cửa, mắt mở trừng trừng. Và dường như không bình tĩnh nổi nữa, cô hét lên rồi xông thẳng đến trước mặt người đàn bà

- TÔI ĐÃ NÓI BÀ KHÔNG ĐƯỢC UỐNG NỮA CƠ MÀ! BÀ ĐANG LÀM CÁI TRÒ GÌ ĐÂY???_cô giật phăng chai rượu trên tay bà Châu rồi ném mạnh vào góc phòng. Cái chai vỡ vụn.

- Ai đấy hả? Sao lại giật rượu của tôi?_ giọng bà Châu lè nhè

- BÀ CÒN HỎI TÔI LÀ AI HẢ? VẬY NHÌN ĐI! NHÌN ĐI!

Quỳnh dùng hai bàn tay áp vào hai má bà Châu rồi quay mặt bà thẳng vào mặt cô, một khuôn mặt đầy tức giận. Đôi mắt Quỳnh mở to ánh lên những tia đỏ đáng sợ. Quỳnh lại tiếp tục

- Nhìn ra chưa? Nhìn rõ chưa? TÔI ĐÃ NÓI BÀ KHÔNG ĐƯỢC UỐNG RƯỢU NỮA CƠ MÀ!!!

Bà Châu chỉ ú ớ được mấy câu. Quỳnh buông mặt bà Châu ra rồi đến góc phòng vớ đại một cái gậy. Cô lại hùng hổ tiến đến chỗ bà Châu, gằn từng tiếng

- Bà muốn uống chứ gì? Bà giỏi thì uống đi

Quỳnh nói xong cầm chắc gậy khua mạnh vào tủ rượu. Hàng loạt chai rượu vỡ tan tành, rượu bắn tung tóe. Cô lại tiếp tục đập thêm vài cái nữa.Cái tủ rượu giờ không còn gì. Quỳnh quay ngoắt mặt về phía bà Châu

- Bà dám uống hả?!!

Bà quản gia nghe thấy tiếng động mạnh trong phòng bà chủ liền chạy lên. Và bà sửng sốt khi nhìn thấy quang cảnh phòng bà Châu: mảnh thủy tinh khắp nơi, rượu lênh láng khắp phòng. Bà Châu ngồi bất động trên ghế còn Quỳnh nhìn bà Châu với bộ mặt đằng đằng sát khí. Bà quản gia chạy vào chỗ Quỳnh

- Thế này… thế này là sao hả cô chủ? Sao đây? Sao….

Quỳnh hất người bà quản gia sang một bên rồi đi ra phòng khách, đến cái tủ rượu và…. đập tiếp. Bà Hoan chạy theo nó hét lên

- Cô chủ bình tĩnh lại đi. Cẩn thận!

Quỳnh sau khi đập phá nốt nơi chứa rượu cuối cũng trong nhà thì nhìn chăm chăm vào bà quản gia

- Cô nghe đây. Từ hôm nay tuyệt đối không được cho bà ta ra ngoài, không được cho bà ta uống một giọt rượu nào. Thông báo với tất cả quán rượu quanh đây không được bán cho bà ấy. Và tuyệt đối không cho bà ta cầm một đồng tiền nào. Nghe rõ chưa?

- Vâng, vâng. Tôi sẽ làm như thế

- Cô nhớ đấy

Quỳnh nói xong thì đi nhanh ra cửa rồi ra xe. Chiếc xe đỏ chói lao trên đường với tốc độ kinh hoàng. Rồi Quỳnh dừng lại trên một con dốc cao, vắng người

- Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Quỳnh hét ầm lên rồi gục mặt xuống, hai bàn tay xoa mặt. Im lặng. Rất lâu….. Lúc Quỳnh ngẩng lên, mặt cô toàn nước mắt.............

Chap 46 part 1

Reeng…. reeng….. reeng. Tiếng chuông kết thúc giờ học vang lên. Desty đứng dậy, mở điện thoại. Tin nhắn gửi đến báo Desty có 23 cuộc gọi nhỡ trong đó có 19 cuộc là từ số máy mang tên Wind. “Chết tiệt!”- Desty lẩm bẩm trong miệng rồi nhanh chóng ra khỏi lớp. Ly và Nhung cũng cố gắng cất đồ nhanh hết sức có thể rồi chạy theo Desty

- Tại bà ế. Lề mà lề mề_ Nhung gắt

- Sao lại là tại tôi. Bà có nhanh hơn tôi mấy đâu mà kêu ca_ Ly trề mồm ra

- Thôi ko nói nữa, nhanh lên ko nó đi mất bây giờ._ Nhung hối Ly

Hai đứa chạy theo Desty, vừa chạy vừa gọi:

- Quỳnh! Quỳnh! Chờ bọn tôi với!

- Chờ tí Quỳnh ơi. Á đừng đi nhanh thế chứ!!!

Sau một hồ i hì hục đuổi theo, rốt cục hai đứa nó cũng đuổi kịp Desty trong ánh mắt ngạc nhiên của cô bé

- Phù. Cuối cùng cũng đuổi kịp cậu. Khiếp, chân dài có khác, đi nhanh ghê_ Nhung vừa nói vừa thở còn Ly chỉ còn biết thở hồng hộc

- Hai người làm cái trò gì vậy?_Desty lườm_ Sao tự dưng lại chạy theo tôi ?

- Phù, thực ra thì cũng chả có chuyện gì đâu, phù, bọn tôi chỉ là, phù, có vài chuyện muốn hỏi cậu thôi._ Cuối cùng thì Nhung cũng hoàn thành được câu nói của mình và thở một cách dễ dàng hơn

- Đúng đúng. Có một tí chuyện í mà_Ly cười hiền lành

- Có chuyện gì thì nói luôn đi, cứ rào đón thế làm gì_trán Desty hơi nhăn lại

- Uhm, bọn tôi chỉ muốn hỏi là…. là.. _ Nhung chưa nói xong thì …

- Người sáng nay nói chuyện với cậu ở ngoài cổng căn nhà hai tầng có phải anh Max ko?_ Ly bon chen tiếp lời

- Anh Max?_ Desty hơi ngạc nhiên_Ý hai người là anh Quân hả?_ cô bé nhìn Ly và Nhung bằng một ánh mắt lạnh lẽo

- Ừ, đúng rồi, anh Quân._ Ly hí hửng

- Ly!_ Nhung khẽ giật giật áo Ly. Nhung đã nhận ra ánh mắt chẳng mấy thiện cảm của Desty. Nhưng rất tiếc Ly đang trong tình trạng cực kì phấn khích khi nghĩ rằng sắp dò ra nơi của thần tượng nên chẳng để ý gì khác

- Cậu với anh ấy quen nhau à? Có thể cho tôi gặp mặt được ko? Lần trước gặp chóng vánh quá !_ Ly thao thao bất tuyệt

Desty đột nhiên xoay cả người nhìn Ly và Nhung

- Tôi đâu có nghĩa vụ phải trả lời những câu hỏi đấy!

*****************************

Mấy người học cũng lớp với Desty vẫn đang trong lớp. Hôm nay lớp đến lịch họp. Desty thì chẳng nói làm gì vì trước nay cô nhóc không quan tâm gì đến chuyện của lớp cũng như chưa từng tham gia bất kì buổi họp nào còn hai cô bé kia thì quên hẳn vụ đấy để chạy theo Desty. Cả lớp đang sôi nổi trao đổi ý kiến để chuẩn bị cho lễ hội trường sắp tới thì một nam sinh bỗng nhiên xuất hiện ở cửa lớp. Cậu bé mặc đồng phục với mái tóc hơi dài được t** một cách cẩn thận, làn da trắng mịn, trên mắt đeo một cái kính trên tai đeo hai đôi khuyên nhỏ bằng bạc, mà không, chính xác là một đôi rưỡi vì một bên chỉ đeo có một chiếc. Cậu có cái gì đó rất tri thức nhưng cũng không kém phần ương bướng. Ngoài ra cậu nhóc còn sở hữu một cái nốt ruồi nhỏ xinh ở thái dương bên phải nhưng cực kì ít người biết điều này vì chỗ đó luôn bị tóc mái che mất

- Chào các em!_ thằng bé nở một nụ cười ngọt như kẹo

Cả lớp học đột ngột im lặng do toàn bộ học sinh nữ của lớp ( chiếm đến 2/3 số lượng học sinh ) á khẩu. Sau một vài giây đông cứng, một vài cô trong lớp mới lắp bắp được mấy từ

- A…. anh… anh….. Ph… ong

- Anh…. Phong!

- Anh Phong kìa mày ơi_ một có bé run lẩy bẩy bấu lấy cô bé bên cạnh.

- Á!!!_một cô bé khác rên lên khe khẽ_ Hotboy khối 9. Sao anh ấy lại ở đây chứ?

Lớp trưởng ( cũng là con gái nốt ) nuốt nước bọt đánh ực một cái, cố giữ cho mình bình tĩnh quay ra hỏi thẳng nhóc ngoài cửa

- Anh Phong! Anh đến có chuyện gì không ạ?

- À anh chỉ muốn hỏi chút_ thằng bé vẫn tiếp tục cười_ Quỳnh có đây không mấy đứa?

- Dạ?!!_ mấy đôi mắt ngơ ngác, chớp chớp liên tục

- Anh hỏi Quỳnh, snow princess của mấy em ý_Phong nhẹ nhàng

- Anh hỏi con bé không Quỳnh đấy á. Nó….._ một bé định nói

- Quỳnh về rồi anh ạ, không có ở đây đâu. Anh chạy theo chắc kịp_một thằng trong lớp cướp lời

- Ừ anh cảm ơn nhé. Anh đi đây. Bye bye mấy đứa

Thằng bé nháy mắt một cái rồi biến mất sau cánh cửa. Bóng thằng con trai vừa khuất, cả lớp bỗng ồ lên như cái chợ vỡ

- Á!!!_ một nhỏ hét ầm lên_ Anh ý đẹp trai thật đấy, ko hổ là hotboy

- Lần đầu tiên tôi được nhìn gần thế đấy_ đứa khác lên tiếng

- Tôi thì chỉ thích nụ cười ngọt ngào đấy thôi_một bé khác mơ màng

- Gì mà mấy bà cứ cuống hết cả lên thế nhỉ?_một thằng bon chen_ Tôi thấy thằng đấy cũng bình thường. Còn thua tôi xa

- Ông muốn chít hả?_cả một lũ con gái gầm lên

- Uhm, trông cũng yêu nhưng thua bồ tôi_một em chống cằm

- Trong mắt bà thì lúc nào cũng chỉ có bồ thôi. Nản

- Dáng cao gầy như con bọ mắm. Chả hiểu sao mấy bà lại khoái chứ?

- Xin lỗi ông đi. Tay ảnh toàn cơ bắp đó

- Bà nhìn thấy rồi à mà nói?

- Ừ đấy

Lớp trưởng toát mồ hôi hột vì cái chợ vỡ thì hét lên.

- CẢ LỚP!IM!!! Hôm nay lớp còn rất nhiều thứ để bàn đấy!

Chap 46 Part 2

Sau tiếng hét khủng khiếp, cả lớp lại một lần nữa chìm vào trong im lặng. Lớp trưởng tiếp tục triển khai những việc cần làm. Đang nói dang dở thì một nhỏ ở đâu xộc tới hét toáng lên

- Giờ này mà còn ở đây à. Anh Max Vũ Hoàng Quân ý đang ở trong trường mình kìa. Ra nhanh đi không anh ấy đi mất

Con bé nói xong thì biến thẳng. Và sự im lặng mà lớp trưởng cố gắng mãi mới gây dựng được ngay lập tức biến mất theo. Nguyên một lớp học chạy ầm ầm ra ngoài, nhập bọn cũng cả một hội bon chen cũng đang tất tả. Cả lũ đều hướng về một mục tiêu.

Phong chạy nhanh về phía cổng trường, chạy mãi, chạy mãi rồi cuối cùng cũng thấp thoáng thấy bóng Desty. Cậu chàng ngay lập tức đổi tốc độ, phóng nhanh nhất có thể. Desty thấy bóng người rầm rầm lao về phía mình thì nheo mắt lại, cố nhìn ra xem đó là ai. Và khi cô bé nhận ra đó là Phong thì thở dài và bước đi vội vã hơn mặc kệ Ly đang năn nỉ ỉ ôi. Phong ở đằng xa gọi ầm lên

- Des!!!!!!

rồi nhanh chóng chạy đến gần Desty níu tay cô bé lại. Thằng bé tiếp tục trong hai à không ba ( mình Ly có hai cặp ) đang mắt tròn mắt dẹt không hiểu chuyện gì đang diễn ra

- Đừng cố trốn nữa được không?!

- Buông ra đi!_ Desty gắt_ Anh….

Desty chưa kịp nói hết lời thì một tập đoàn người rầm rập lao qua cộng thêm với đủ tiếng í ới, hú hét, kêu gào. Desty loáng thoáng nghe thấy tiếng cô nhóc nào đó

- Nhanh lên! Anh Max mà đi mất thì bà đừng có trách tôi!

“ Anh Max?”Desty suy nghĩ “Ôi không!!!”cô bé rên lên khe khẽ. “Lên trường thật sao hả trời? Đã nói không cần rồi” Desty nhanh chóng đi theo con đường mà đoàn người kia đã chọn ( kéo theo cả Phong, Ly và Nhung ). Đến nơi, đập vào mắt cô bé là cảnh ông anh của mình đứng bên cạnh con xe đen bóng, miệng cười tươi rói, tay kí liên hồi còn người thì đang làm dáng chụp ảnh. Xung quanh, hàng lũ fan bâu xâu gào thét làm náo loạn cả một góc trường. Ngó thấy bóng Desty đằng xa, Quân cười tươi hết cỡ rồi vừa gọi vừa vẫy tay

- Hey em gái. Anh đến đón em nè.

Chỉ với một câu nói nhẹ nhàng mà Quân khiến cho xung quanh im bặt, cả lũ mắt tròn mắt dẹt mở to như mọt đàn nai vàng ngơ ngác. Desty mặt tức tối tiến lại gần. Mấy đứa xung quanh dãn dần ra.

- Anh làm trò gì thế? Em đã nói là không cần anh đưa đón gì mà.

- Tại em không cho anh đưa em đi học nên anh mới làm vậy chứ.

- Ôi trời!!!_Desty quay mặt ra chỗ khác

- Có chuyện gì ở đây vậy?_một giọng nói lạnh lùng cất lên_ Các em định làm loạn trường lên đấy à? Còn anh kia, trường này quy định không phận sự miễn vào. Đề nghị anh….

Một cô giáo trẻ cứ thao thao bất tuyệt. Quân quay lại nhìn xem là ai. Cùng lúc ấy, cô giáo cũng ngẩng đầu nhìn. Hai ánh mắt giao nhau, mặt cô giáo trẻ trở nên ngạc nhiên

- Quân?!!

- Vân?_ Quân cũng ngạc nhiên không kém

Quân theo Vân lên phòng tiếp khách của giáo viên, một căn phòng đơn giản với một bộ ghế gỗ, một cái tủ nhỏ và một cái bàn. Vân rót một chén trà ra mời Quân rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện

- Cũng lâu rồi nhỉ_ Quân nhẹ nhàng

- Chính xác là bảy năm. Lúc ấy đột nhiên Quân và Quỳnh biến mất không một lời nào nên mọi người cũng bàn tán xôn xao lắm._ giọng Vân nhỏ dần, mấy tiếng cuối nhỏ đến mức Quân khó lòng mà nghe được_ Mình buồn lắm Quân biết không?

- Thật bất ngờ khi gặp Vân ở đây. Tôi không nghĩ là chúng ta sẽ gặp lại như thế này. Và càng không nghĩ Vân sẽ là một cô giáo và đặc biệt lại là chủ nhiệm của bé Des. Vân vẫn tốt chứ?

- Ừ. Vân khỏe. Mà trên đời đâu có gì là không thể hả Quân. Chính Vân cũng không nghĩ là mình sẽ là một nhà giáo. À, dạo này cuộc sống của Quân vẫn tốt chứ?

- Ừ, vẫn thế, không có gì đặc biệt cả.

- Quân giờ trở thành người nổi tiếng rồi._ Vân cười _ Nhìn bọn trẻ vây quanh thì biết. Mà Quân đến trường để….

- Đón bé Des à không Quỳnh, Vũ Khánh Quỳnh. Nó là em gái tôi

- Em gái?_ mặt Vân hơi đăm chiêu_ Ý Quân nói là em gái Quỳnh?

- Không._Quân lắc đầu_ Desty chính xác là em gái tôi, và cũng là em gái Quỳnh. Ba tôi và mẹ Quỳnh là ba mẹ nó.

- Ra vậy_ Vân gật đầu_Vân trước đây chỉ biết con bé là em gái Quỳnh thôi vì con bé có tên trong hộ khẩu nhà Quỳnh.Và cũng vì nó giống Quỳnh khủng khiếp_giọng của Vân trầm xuống_ Mà Quỳnh dạo này vẫn khỏe chứ Quân?

- Cô ấy vẫn tốt. Lần này Quỳnh cũng về Việt Nam. Mà Vân có thể nói qua cho tôi biết về tình hình bé Quỳnh không?

- Thật ra về chuyện học hành của Quỳnh không có gì phải bàn nhiều vì con bé rất thông minh và luôn đạt điểm cao trong các bài kiểm tra nhưng về những chuyện khác thì…._ Vân ngập ngừng

- Vân nói rõ ra được không?_ Quân sốt sắng

- Quỳnh không hề hòa nhập với xung quanh. Con bé có rất ít bạn hay cũng có thể nói là chẳng có người bạn nào. Năm nay Vân mới về trường nên không rõ nhưng nghe các cô kể thì năm ngoái học lớp 6, Quỳnh có chơi thân với một cô bạn cùng lớp tên Ngọc nhưng cô bé này đã mất vì tai nạn. Ngoài ra, thái độ bất cần của Quỳnh cũng khiến nhiều thầy cô không hài lòng. Cô bé thường xuyên làm sai nội quy, hay đánh nhau và còn có người bắt gặp Quỳnh đến những nơi không nên đến như quán bar, vũ trường. Nhưng gia đình có vẻ không quan tâm đến Quỳnh nhiều vì mấy lần trường mời họp phụ huynh nhưng không ai đến cả. Vân nghĩ Quân và Quỳnh nên quan tâm đến con bé hơn.

- Uhm. Cảm ơn Vân vì đã nói cho tôi biết tình hình của con bé. Tôi sẽ cố gắng quan tâm nó nhiều hơn. Thôi chào Vân, tôi phải về.

- Chào Quân. Rất vui vì gặp lại cậu.

Quân bước vội ra ngoài rồi lấy điện thoại để đọc tin nhắn. Desty gửi

“ Em đi trước. Anh về sau nhá”

Quân thở dài rồi khẽ nói: "Cái con bé này”.

Quân bước nhanh trên hành lang xào xạc lá. Anh muốn nhanh chóng đến siêu thị. Hôm nay Quân muốn gây bất ngờ cho hai chị em Quỳnh. Uhm, một bữa tối do chính tay anh nấu thì sao nhỉ? Thú vị đấy chứ. Và Quân nở một nụ cười rất nhẹ.

Gió cứ thổi mãi, êm êm, lành lạnh. Lá khẽ hát trong gió. Thoảng đâu đây tiếng khanh khách cười.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: