Mưa (chap 35+36+37+38)
Chap 35
Quân và Quỳnh đang ngồi trên máy bay đến Anh. Quỳnh đang gà gật ngủ trên cánh tay Quân ( thói quen cố hữu cứ lên máy bay là ngủ ) còn thằng bé cố ngồi sao cho Quỳnh dễ chịu nhất. Sau một cơ số giờ, hai đứa đã đến được sân bay ở London. Một cô bé khá xinh đã chờ sẵn. Nhìn thấy Quân cô bé nở một nụ cười dịu dàng:
- Anh họ! Cuối cùng anh cũng chịu sang đây._ quay sang Quỳnh_Còn chị đây chắc là chị Quỳnh. Welcome to UK!
- Nó là Ngọc, em họ tôi._ Quân giới thiệu với nó
- Uhm, vậy àh.Chào Ngọc!_ nó cũng cười đáp lễ
- Chị gọi em là Jessica đi, em quen thế rồi.
- Uh. Vậy cũng được
- Chúng ta về thôi. Xe em để ngay kia thôi.
Trên xe:
- Anh Quân, anh định ở đâu? Hay về nhà em ở nhá_ Ngọc
- Ko chở anh về ngôi nhà đó đi.
- Nhà đó? Nhà có bà mẹ kế của cậu ý hả?_ Quỳnh hỏi
Quân im lặng ko nói gì cả.
Một lát sau xe dừng lại trước cổng một biệt thự lớn
Ba đứa nó bước vào trong vcà ngồi xuống ghế. Cô giúp việc mời nước chúng nó. Một người phụ nữ ăn mặc kiểu cách, mặt trang điểm dày uể oải bước từ cầu thang xuống. Ngọc liền đứng dậy bước ra chỗ người đàn bà đó.
Bà ta cất cái giọng chua loét lên:
- Oh, Jess! ( tỏ vẻ ngạc nhiên và cười rất tười ) I’m so miss you! You look more and more pretty. ( ôm chầm lấy ). Let me kiss you. Moah! ( hôn tới tấp vào má )
- Hey hey. Stop, please._ Ngọc gắt
- Oh, i’m sorry_ Bà ta thả Ngọc ra và nhìn ra ghế, lúc này Quân đang ngồi xoay lưng lại nên bà ta ko nhìn thấy mặt Quân _ Who are they, Jess ? Are they your friends?
- I’m not her friend, i’m your husband’s son_Quân đứng thẳng dậy, xoay mặt lại và nhìn thằng vào mắt người đàn bà mà trả lời.
Người đàn bà vừa nhìn thấy mặt Quân thì ngạc nhiên ko nói nên lời và sau đó là hoảng hốt.
- You… you…Why …. why … can you…. you…( lắp bắp ) What’s happen here ?_ bà ta gào ầm lên
Quỳnh đứng lên bước đến trước mặt bà đó :
- You’re Mrs.Hoa?!_ nó
- Yes._ bà ta kênh kiệu đáp
- I really don’t understand why Mr.Son can marry you. You’re not beautiful._ Nó trả lời sau một hồi ngắm nghía rồi quay sang hai người kia_ Và còn là một người sính ngoại, kênh kiệu, xí xọn và ngu ngốc. ( nhún vai )
- Cô nói cái gì đấy hả?_ lại gào lên
- Ơ, bà cũng biết tiếng Việt sao? Tôi tưởng bà ko biết nên mới phải dùng tiếng Anh chứ, hóa ra chỉ vì sở thích_ nó tỉnh bơ
- Cô…. Jess, cô ta là ai?_ quay sang Ngọc
- Bạn tôi_ Quân trả lời rồi bước đến bên cạnh Quỳnh, những ngón tay đan khẽ vào nhau.
- Bạn mày?! Vậy chúng mày đến đây làm gì? Ở đây ko có việc gì cho chúng mày làm cả đâu, cút hết đi.
- This house is my father’s house so it is mine too. Is this?
Quân cố tình thòng một câu tiếng Anh để chọc tức bà Hoa. Sau đó vòng tay ra sau lưng Quỳnh đi lên cầu thang rồi nói xuống dưới:
- Anh ổn rồi, em cứ về đi.( quay sang nói với một thằng bảo vệ ) Xách đồ của tôi lên lầu đi.( quay sang Quỳnh ) Phòng đầu tiên của tầng ba sẽ trống, phòng đó để dành mà. Chúng ta ở phòng đó nhé.
- Ok!_ nó lấy tay ra hiệu rồi quay xuống dưới chỗ bà Hoa_ Bye bye ( cười và nháy mắt)
Bà Hoa ở dưới tức *****g lộn mà ko nói được gì.
Trên phòng Quân. Quỳnh ngồi phịch xuống giường rồi nhìn Quân nói
- Chắc bả tức chết quá. Ko hiểu sao loại người như thế mà ba cậu cũng lấy ( lắc đầu )
- …… ( im lặng ko nói gì ).
- Cứ nói đến chuyện của bà này là cậu lại im thin thít, chán thật đấy. À mà bao giờ chúng ta đi tìm con bé đó vậy?
- Ngày mai, Ngọc sẽ đến chở chúng ta đi. Con bé biết con nhóc kia ở đâu._ Quân nói xong thì cầm lấy tờ báo đọc.
- Vậy được, tôi đi tắm đây.
Quỳnh nói xong thì lấy quần áo đem vô phòng tắm. Một lát sau nó bước ra thì thấy Quân vẫn cầm tờ báo. Nó đến gần thì thấy thằng bé ngủ từ lúc nào. Nó nói thầm
- Đồ khùng, có giường mà ko ngủ. Vậy thì cứ ngồi đấy nhá.
Nói xong nó leo lên giường, đắp chăn trùm kín đầu.
Ở một nơi khác cách nước Anh hàng ngàn kilomet:
- Tôi ko nghĩ anh lại có thể hành động một cách ngớ ngẩn như vậy đấy. Trước khi làm việc gì đó anh phải suy xét xem có nên hay ko chứ. Tôi thật quá thất vọng vì anh_ một người đàn bà hét ầm ĩ lên ( bà này đang đứng )
- À anh…. _ người đàn ông ngồi đó nhăn nhó khuôn mặt vẻ khổ sở
- Anh anh cái gì? Anh bảo bây giờ chúng ta phải làm sao? Tôi phải làm sao? Anh … làm tôi tức phát điên mất. ( lại tiếp tục quát )
- Em thôi đi. Đây cũng đâu phải lỗi của anh chứ. Tất cả ko phải do em giả vờ đó sao. Nếu em ko làm vậy thì anh cũng đâu chán nản mà nói ra mấy chuyện đó chứ. Giờ em lại còn trách anh, rốt cục em muốn gì đây?_ người đàn ông đó cũng cũng đứng lên và hét.
- Thôi hai người im đi, đừng có cãi nhau nữa. Giờ phải tính xem giải quyết chuyện đó thế nào. Nên nhớ con hai người ko phải đứa bình thường đâu._ thêm một người phụ nữ nữa hét lên
- Phù._hai con người thở dài rồi ngồi xuống
Ko gian giờ ngập chìm trong im lặng ko ai nói câu gì chỉ còn tiếng thở rất khẽ. Ba người đeo đuổi ba suy nghĩ khác nhau nhưng đều chung một mục đích. Người đàn ông khẽ nói nhưng chắc nịch:
- Bằng mọi giá chúng ta phải ngăn cản hai đứa chúng nó.
- Mọi việc đã tốt, tất cả sẽ vẫn là một bí mật hơn nếu anh ko nói mọi chuyện với hai đứa chúng nó.Chằng hiểu sao anh lại làm vậy nữa_ một bà m**** mai.
- Đầu anh lúc đó thực ko nghĩ được gì. Với lại dù ko nói thì với những gì chúng nghe được thì em nghĩ chúng sẽ để yên chắc?
- Đã bao hai người đừng cãi nhau nữa mà. Nghĩ cách đi_ bà còn lại gắt
- Trước tiên là ta phải bảo đảm con bé sẽ ko sao. Gọi cho hai người đó đi.
- Biết rồi
………………
Chap 36
Mưa. Nhòe nhoẹt nước. Rơi xuống và trôi. Lóc tóc. Rơi mãi ko ngừng. Mây, trời và đất. Nhuốm màu mưa. Mặt trời đi đâu mất rồi? Lao xao. Cây hỏi. Lá hỏi. Muôn vật thì thào. Người buồn khóc. Hình như mưa là nước mắt ai. Tôi ko biết. Bạn biết ko? Tôi cũng ko biết. Vậy ai biết nhỉ? Chẳng có ai đâu. Mưa thì sao nhỉ? Nước mắt chảy thì thế nào? Có buồn thì mới khóc phải ko? Nhưng sao lại buồn chứ? Vứt sang một bên đi. Hận làm chi? Cố tìm làm gì khi biết rõ sẽ ko tìm được câu trả lời.
Sáng sớm, Trang đem một chiếc mui trần đến đón Quân và Quỳnh đi. Chiếc xe lao vun vút trên đường, băng qua rất nhiều con đường rồi dừng lại ở trước một ngôi nhà lớn. Trang bước xuống rồi đi thẳng vào trong. Quân và Quỳnh cũng bước vào theo. Bên trong nhà có một đứa bé gái đang chạy, đằng sau là mấy người đang đuổi theo:
- Stop! Don’t run, please._ mấy người đằng sau hét ầm ĩ
- Never. _ cô bé chạy đằng trước lém lỉnh_ Run and catch me now.
Rồi con bé đâm sầm vào người Quỳnh ( do chạy mà ko chịu nhìn đường ). Bé ngẩng lên nhìn. Bốn mắt nhìn nhau. Cô bé cứ chăm chăm nhìn Quỳnh trong vài phút, Quỳnh cũng thế. Rồi môi bé khẽ mấp máy:
- You…. you… are…_ ngập ngừng, trán khẽ cau lại_ ( im lặng vài chục giây ) _ Yes. You are Quynh, you are my sister.
Con bé con sung sướng hét ầm lên rồi ôm chầm lấy Quỳnh cười hớn hở. Mọi người xung quanh đều nhìn hai đứa chúng nó. Quỳnh vẫn đứng bất động, kệ cho con loi choi đang ôm bụng nó.
- I wished to God to see you. Now, I’m very happy. You’re so beautiful…..
Được một lúc nó mới lên tiếng:
- Là người Việt thì nói tiếng Việt đi. Đừng có đem cái thứ tiếng đó ra đây.
Nói xong nó giật tay con bé ra khỏi người mình, mặt vẫn ko đổi sắc. Nhóc con ngẩng lên nhìn nó ngỡ ngàng.
- Chị!_ mặt cô bé xìu xuống
- Đứng có gọi tôi là chị. Tôi chẳng biết cô là ai cả_ giọng nói nó lạnh băng.
Mặt con bé con bắt đầu ngấn nước rồi từng giọt, từng giọt rơi xuống. Nhưng rồi cô bé lấy tay quẹt ngang dòng nước mắt:
- Chị rõ ràng là chị gái Quỳnh mà. Mẹ đã cho Quỳnh xem ảnh của chị rồi. Đúng là chị mà. Mà mọi người ai cũng bảo Quỳnh giống chị, giống cả tên nữa. Sao chị lại phủ nhận chứ? Ko phải chị đến đây để thăm Quỳnh sao? Quỳnh cũng rất mong được gặp chị mà._ giọng con nhóc nhỏ dần lại.
- Đừng có tự tiện dùng cái tên đó_Nó quát lên_ Nói, bình thường mọi người ở đây gọi cô là gì?
- Nhưng đó là tên mẹ đặt cho Quỳnh mà, sao chị lại ko cho Quỳnh dùng ( gân cổ lên cãi )
- Nói ko cho dùng là ko cho dùng. Tên tiếng anh là gi? Nói mau…
- Nhưng….
- Nói!
- Destiny. Tên tiếng Anh của em là Destiny, nhưng em vẫn thường được gọi là Desty. Chị đừng… hức hức… quát … em ( khóc )
- Destiny, số phận…_ Quỳnh lầm bầm trong miệng
Quỳnh cứ đứng nhìn mà ko nói thêm câu gì cả. Sự im lặng bỗng bao trùm lên ngôi nhà vốn đang rộn rã. Quân bước đến cạnh Quỳnh:
- Đừng lạnh lùng thế. Dù sao nó cũng mới chỉ là một đứa trẻ 5t chẳng biết gì cả. Mà con bé trông giống cô thật mà.
Nó vẫn ko nói gì chỉ khẽ lườm Quân. Quân lại tiếp:
- Con bé nói tiếng Việt giỏi thật.
- Vì từ lúc nó sinh ra đã được dạy song song hai ngôn ngữ rồi._ Ngọc lên tiếng.
Desty nãy giờ đứng nhìn rồi chợt níu áo Quân:
- Anh! Anh là anh Quân.
- Có chuyện gì ko?_ Quân liếc xuống.
Bé con nhìn Quân rồi nhìn Quỳnh rồi òa khóc:
- Why? Tại sao chứ ? Em ko hiểu? Em đã rất mong được gặp anh chị mình. So why? What’s happen? Sao hai người lại đối xử vậy với em? Em đã làm gì sai nào? Sao ko phải là một cuộc hội ngộ vui vẻ chứ?.
Nói xong chạy vụt đi. Nhưng Desty đâm sầm ngay vào hai người đàn ông. Một người mỉm cười:
- Calm down! Don’t cry!
- They… they… _ tiếng nói lẫn vào tiếng nấc
Rồi hai người đó giữ chặt tay Desty. Một người quay ra nói với Quân và Quỳnh:
- Cô chủ và cậu chủ đến rồi ạ. Phòng của hai người ở tầng hai, phòng thứ nhất và thứ hai. Mong cô và cậu vui vẻ trong những ngày ở đây.
Ánh mắt nghiêm nghị xoáy sâu vào hai đứa, Quỳnh khẽ quay ra nhìn Quân. Nói rồi hai người dẫn Desty đi mất. Một vài người ra xe lấy đồ của chúng nó đem vào. Ngọc chào:
- Hai người tự giải quyết nhé, em hết nhiệm vụ rồi. Giờ em ko dính dáng nữa, em đi đây. Chào
Nói rồi Ngọc đi ra cửa, mọi người xung quanh tản ra hết. Còn hai đứa nó đứng giữa phòng khách rộng lớn. Quỳnh quay sang Quân nói:
- Hai người đó….
- sẽ ko dễ dàng để chúng ta tiếp cận con bé đâu_ Quân tiếp
- Phải làm gì đây?
- Từ từ rồi tính thôi. Để xem mọi chuyện thế nào
- Có lẽ phải vậy. Giờ lên phòng đã. Nhưng dù có chuyện gì tôi cũng ko để mọi chuyện thế này đâu.
- Uh.
Hai đứa nó ko đứng đó nữa mà bước lên lầu.
Chap 37
Hai đứa nó đã đoán ko sai, quả thật hai người đó đã luôn ngăn cản Quân và Quỳnh đến gần Desty.
- Họ… Tức chết đi được_ Quỳnh
- Thì đã bảo là hai người đó sẽ ko cho chúng ta đến gần con nhóc kia đâu mà.
- Ko cho nhưng ta sẽ buộc họ phải cho_ bất chợt trên môi Quỳnh nở một nụ cười tinh quái
Như đoán được gì đó, Quân cũng quay sang nở một nụ cười
- Bất kì sự thật nào cũng cần được kiểm chứng
Chẳng ai biết được chúng nó định làm gì…
Tối hôm đó, Quỳnh và Quân *****ng mặt Desty ở phòng khách, có cả hai người vệ sĩ, tất nhiên.
- Anh! Chị!_ con bé Destiny hét lên
- Chào cô chủ, cậu chủ_ hai vệ sĩ cúi chào một cách cẩn thận
Để đáp lễ, Quỳnh khẽ gật đầu. Ngay lập tức sau đó, Desty được hộ tống lên phòng. Sau đó, một trong hai người đàn ông men theo con đường về phòng mình, người còn lại vẫn ở trước phòng Desty. Quỳnh bám theo người đàn ông kia. Người vệ sĩ đang đi bỗng đột ngột dừng lại:
- Có chuyện gì vậy cô chủ?
- Ko có gì. Chỉ đột nhiên tôi muốn đi theo thôi.
- Đó ko phải là chuyện một cô chủ nên làm ( vẫn xoay lưng về phía Quỳnh và nói )
- Thế như nào mới là việc tôi nên làm?_ Quỳnh bước tới trước mặt
- Tự suy nghĩ cũng là một trong những việc đó.
- Có cần nghiêm túc vậy ko?_ Nó rút ra một điếu thuốc, châm lửa hút rồi chìa ra trước mặt vệ sĩ_ Hút ko?
- Tôi ko hút.
- Cần tỉnh táo để bảo vệ con nhóc kia hả. Phù_ nó phả khói vào mặt người đàn ông_ Được ông Sơn thuê nên cố gắng làm tốt hi vọng có thưởng?
- Tôi ko làm việc vì tiền. Giờ mời cô tránh ra để tôi còn về phòng.
- Đâu cần lạnh lùng thế_ nó vẫn tiếp tục nhả khói, vòng khói trắng luẩn quẩn quanh hai người_ Bọn tôi đâu định làm gì con nhóc con đấy. Một con bé ngốc nghếch. Nó ko xứng để tôi bận tâm
- Sao cô có thể nói như thế? Dù sao cô Destiny cũng là em gái cô.
- Ai nói vậy? Tôi chưa từng coi mẹ nó là mẹ thì tại sao tôi phải nhận nó là em? Mà anh có một lòng trung thành đáng kể đấy._ nó vẫn tiếp tục đùa nghịch với điếu thuốc
- Cô dừng lại ngay đi_ người đàn ông giữ tay nó và hét toáng lên
- ( cười ) Tôi nghĩ đây là việc mà một vệ sĩ ko được phép làm.
Cổ tay nó dần được nói lỏng ra. Người vệ sĩ quay mặt đi rồi nói với lại:
- Tôi về phòng. Chào cô
Nó nhìn theo bóng dáng đang khuất dần, bất giác lại mỉm cười.
Người vệ sĩ còn lại đưa Desty vào phòng xong liền ra cửa canh. Thấy Quân lên, người này liền bật ngay dậy.
- Gì mà cành giác ghê vậy?_ Quân vừa nói vừa cười_ Tôi có làm gì đâu nào.
- Cậu chủ lên đây có chuyện gì vậy? Ko lẽ cậu muốn tìm cô Destiny.
- Ko. Tôi chỉ muốn nói chuyện với anh thôi.
- Với tôi? Tôi và cậu chẳng có gì để nói.
- Hình như hai người có vẻ hiểu nhầm bọn tôi thì phải ( cười ) Tôi vài Quỳnh đâu định làm gì con bé, ko cần phải canh chừng như vậy đâu.
- Đâu ai dám canh chừng cô cậu chủ
- Ko canh bọn tôi, chỉ canh con nhóc ấy thôi chứ gì. Ko biết ai ra cái lệnh ngu ngốc đó thế? Ông già tôi phải ko? Đầu óc phong phú thế, đáng lẽ ra ông ta nên là nhà văn .
- Cậu ko nên nói ba mình như vậy? Dù sao cậu cũng là con ông ấy.
- Kệ tôi đi. Đâu liên quan gì đến anh
- Đấy là tôi nói thế, cậu nghe hay ko thì tùy
- Bỏ qua. Mà sao anh lại làm cho ba tôi vậy?_ Quân tiến đến gần hơn, cuối cùng thì đứng sát bên cạnh
- Ông ấy có ơn với tôi.
- Haha ( cười lớn ) Cái ơn đấy bao lâu rồi. Anh định làm việc cả đời để trả ơn chắc?
- Tôi đã thề rằng cả đời sẽ tận tụy phục vụ ông chủ
- Vậy anh cứ trả ơn đi. Tôi về phòng đây.
Quân lững thững bước trên hành lang. Đến khúc quanh thì có một cánh tay bỗng đập vào vai Quân. Là nó.
- Thế nào rồi?
- Xong.
- Cô thực sự muốn làm những việc đó?
- Ừ. Tôi ko muốn là một con bé ngu ngốc._ nó nhún vai_ Mà cậu…
- Xong rồi. Về phòng đi, tôi có chuyện muốn nói.
- Ok.
Nó liếc nhìn lại cửa phòng Desty, nơi người vệ sĩ thứ hai đang đứng. Anh ta từ từ rút bao thuốc trong túi ra rồi hút, mắt đăm chiêu như đang nghĩ về một cái gì đó. Chính xác thì anh ta đang nghĩ về ngày mnìh gặp ông Sơn-ba Quân. Rồi anh ta ngồi bệt xuống đất. Quỳnh nhìn và mỉm cười.
Sáng sớm ngày hôm sau. ( dưới đây các nhân vật đối htoai jbằng tiếng Anh nhá, nhưng Ruby viết tiếng Việt cho đỡ mệt ^_^ )
- Tỉnh lại, tỉnh lại đi. Giờ này mà còn ngủ à?_ bà vú già lay lay người đàn ông trước cửa phòng Desty
- Có chuyện gì vậy?_ lấy tay ôm đầu_ Sao tôi đau đầu quá?!
- Tỉnh lại đi. Cô chủ đâu rồi?_ giọng bà vú gay gắt, mặt đỏ bừng
- Bà nói vậy là sao?_ nhăn trán ko hiểu
- Tôi hỏi CÔ CHỦ ĐÂU?_ hét lên
- Ko phải cô ấy ở trong phòng sao.
- CẬU VÀO XEM THỬ ĐI!_ gào lên với volume cực đại_ Sáng nay tôi vào phòng gọi nhưng chẳng thấy cô ấy đâu cả. Cậu nói đi, cô chủ của tôi đâu rồi???
Người vệ sĩ chạy vội vào phòng cô chủ nhỏ nhưng trong phòng chẳng có một ai. Trống rỗng. Mặt người đàn ông tái dần. Cùng lúc ấy , người vệ sĩ còn lại chạy đến:
- Sao? Có chuyện gì vậy?
- Ko… ko thấy cô chủ đâu cả?_ nói ko ra hơi
- Cậu bảo vệ cô ấy kiểu gì vậy?_ lấy tay ôm đầu, lắc lắc
- Sao vậy?
- Ko, chỉ là tôi đau đầu một chút thôi. Hôm qua tôi hơi mệt. Nhưng tại sao cậu lại ko biết cô chủ ở đâu chứ?
- Ko biết. Tôi ngủ như chết hay sao ý. Đã vậy sáng nay còn thấy rất đau đầu.
- Việc gấp nhất là phải tìm ra cô chủ. Nhanh lên, mau đi gọi mọi người và chia nhau đi tìm đi.
- Rõ.
Tất cả mọi người đổ xô đi tìm cô chủ nhỏ. Khắp nơi vang lên tiếng í ới gọi nhau cả tiếng gọi tên Desty nữa, trong nhà, vườn trước, vườn sau … cảm giác như từng góc trong ngôi nhà đều bị lật tung lên mà vẫn ko thấy đâu cả.
Bỗng một tiếng huýt sáo rất to và dài vang lên từ sân thượng. Tất cả nhìn lên. Sửng sốt.
Chap 38
Trên tầng thượng của ngôi nhà 8 tầng, hai bóng người đang đứng trên thàn lanh can. Một lớn một bé. Gần đó, cũng trên lan can, một người đang ngồi thản thơi, hai chân buông thõng xuống. Bà vú già đứng dưới ôm đầu và ko ngừng kêu than:
- Ko… ko… Chuyện gì thế này? Cô… cô chủ… Sao lại trên đó? Ko … ko được… nguy hiểm. CÔ CHỦ_ bà lấy tay ôm ngực trái_ Ko, ko được. AI ĐÓ LÀM GÌ ĐI!!!!!!!! ( hét lên và ngất đi )
- Bà Marry! Tỉnh lại đi! Bà làm sao vậy?_ một cô gái chạy đến bên cạnh và lay người bà.
Một trong hai người đàn ông nhìn rồi nói:
- Đưa bà ấy về phòng nghỉ đi. Đừng ai lên đó, để bọn tôi.
Nói xong liền cùng người còn lại chạy vụt lên tầng thượng. Vừa lên đến nơi, Quỳnh đã vỗ tay.
- Khen thay cho hai người. Ko ngờ đến lúc này mà vẫn còn chạy được
- Đúng do cô chủ làm. Ko thể có chuyện cả hai bọn tôi đều….
- Tại hai người ngu thôi_ nó ngắt lời, mặt hơi vênh lên
- Cô….
Hai người nhìn kĩ lại. Lúc này, Quỳnh đang đứng chênh vênh trên thành lan can *****g lộng, bên cạnh là Desty đang ôm chặt, mặt trắng bệch như ko còn một giọt máu. Gần đó, Quân đang ngồi, mắt hướng về phía chân trời
- Chú ơi, cháu sợ_ con bé Desty mếu máo
- Sao cô chủ phải làm thế?
- Chẳng sao cả. Tôi thích thì làm thôi.
- Cô Destiny đâu làm gì có lỗi với cô. Cô bỏ cô ấy xuống đi, trên đó nguy hiểm lắm_ quay sang Quân_ Cậu chủ nói gì đi chứ?
- Tôi ko có gì để nói. Đó là việc của Quỳnh, cô ấy tự giải quyết thôi. Tôi ko muốn tham gia
- Vậy sao cậu còn đồng lõa chứ?
- Thấy vui_ Quân thản nhiên
- Nói ít thôi._ Quỳnh lấy phi tiêu ra cầm chắc trong tay_ Một là đứng đó làm bia cho tôi ném, hai là biến khỏi chỗ này. Tôi nghĩ hai người đủ thông minh để nghe lời tôi. Vì dù hai người có nhanh thế nào thì cũng đâu thể đón kịp nếu tôi ném con bé này xuống dưới chứ.
Nói là làm, Quỳnh giật tay con bé Desty ra khỏi người mình làm Desty chuệnh choạng. Con nhóc khóc thét lên, nước mắt giàn dụa và ngay lập tức bám lại vào người Quỳnh
- Thế nào?_ nó hất hàm
- Chúng tôi đồng ý làm bia cho cô chủ ném
Nói xong cả hai người đều đứng dang tay ra chờ nó ném những cái phi tiêu nhọn hoắt đang cầm trên tay. Quỳnh nhếch mép, cái điệu cười nở miệng khinh khi đã lâu ko thấy nay lại xuất hiện. Nó đưa cái tiêu lên ngang tầm mắt, mặt chợt đanh lại, ánh mắt dứt khoát nhìn thẳng vào hai người đàn ông đang nhắm mắt chờ đợt. Một cơn gió thổi vù qua hất tung những lọn tóc nâu làm chúng trở nên lộn xộn nhưng nó mặc kệ.Rồi nó giơ cái phi tiêu ra, lùi lại sau một chút, con bé Desty vẫn đang ôm chặt nó như ôm một cái phao khi ngã xuống nước và…. Phập. Cái tiêu đã nằm đúng chỗ mà nó muốn.Cái tiêu kéo theo mấy lọn tóc của một trong hai “ cái bia ” cắm thẳng vào tường. Một trong hai người khẽ hé mắt ra nhìn nó.
- Nhắm mắt vào. Tôi ko muốn cái bia của mình nhìn soi mói đâu._ Nó liếc
- Thôi đi được chưa, làm mấy trò này để làm gì chứ_ Quân nhăn mặt
- Giết thời gian. Tôi ghét phải chờ đợi lắm
- Cô thực sự muốn làm những việc này à? Nếu sự thật đúng như cô nghĩ thì sao?
- Đến lúc này rồi còn nói những lời vô nghĩa đó làm gì
Mặt nó bỗng thoảng qua một nỗi buồn. Nhanh lắm nhưng cũng đủ để con bé nãy giờ vẫn ôm chặt nó nhìn thấy. Desty lấy hết sự can đảm , quên đi nỗi sợ để hỏi nó:
- Sao mặt chị buồn thế? Có tâm sự ạ?
Nó liếc mắt xuống chỗ cô bé con rồi quay mặt đi chỗ khác
- Chẳng có chuyện gì cả. Đừng có nói mò. Nào tiếp tục.
Nó lại lấy tiêu ra tiếp tục trò nghịch của mình. Chẳng hiểu nó giấu ở đâu mà lắm tiêu thế. Quân nhìn nó, lắc đầu rồi quay mặt ra nhìn vào khoảng không đang mở rộng trước mặt. Dù 8 tầng ko phải là cao so với một nơi toàn những tòa nhà chọc trời cao vút nhưng ở chỗ này - một thị trấn thì nó là cao nhất. Đứng trên tầng thượng, Quân có thể ngắm được quang cảnh của cả thị trấn. Một thị trấn yên bình nhưng chẳng kém phần nhộn nhịp. Đồng cỏ phía xa xanh mướt, mượt mà. Một dòng sông vắt ngang lượn lờ như dải lụa, chảy êm đềm cứ như đang đứng yên. Những tán cây xanh rì rào gọi mời gió đến mơn trớn từng chiếc lá một. Gió đến, những chiếc lá sung sướng rên lên khe khẽ khiến thân cây sù sì thô ráp cũng phải vui lây. Đằng xa, mặt trời đổ những mảng màu vàng vọt lên nền trời rồi từ từ nhô lên. Bình minh lên.
- Á!!!!!!!!!!!!!!!_ Một tiếng hét vang ầm lên
- Có chuyện gì vậy?
Nghe thấy tiếng hét, Quân quay ngoắt lại. Cảnh tượng trước mắt là con bé Desty trợn đôi mắt đen trong vắt, khuôn mặt hoảng hốt, miệng há ra mấp máy những tiếng gì ko rõ.
- M… m…. ma.. ma …m… m …áu. K..h..ô…n…g…….k…h…ô…n…g…
Nhìn lại phía cô bé nhìn, Quân thấy một trong hai người vệ sĩ đang run run với cái bụng máu đang thấm đỏ dần chiếc áo, vẫn còn cắm nguyên một cây phi tiêu ở đó và đang gắng gượng đứng cho vững; người còn lại đangđỡ cho người kia. Quân nhìn Quỳnh:
- Làm gì thế?
- Đã đến rồi.
Quỳnh nói mà ko quay lại nhìn Quân, mắt Quỳnh đang dán chặt vào cái ô tô đen sì, bóng loáng đang phóng rất nhanh vào khuôn viên ngôi nhà. Quỳnh hất hàm về phía hai người đàn ông:
- Đưa anh ta về phòng và băng lại đi. Hết việc của các anh rồi.
- Nhưng cô sẽ…
- TÔI NÓI LÀ ĐI XUỐNG NGAY!_ nó quát_ Nếu ko đừng có trách tôi. Những việc ở đây ko liên quan đến mấy anh nữa. Biến đi! Ko lẽ anh muốn người bạn mình đau đớn đứng đây ( chỉ tay về người kia )
- Tôi vẫn gượng được_ Người vệ sĩ thều thào, khuôn mặt dần trở nên trắng bệch.
- Một con chó khôn ngoan luôn biết lúc nào cần dừng lại. Chủ mấy người sẽ ko nói gì đâu. Giờ thì CÚT!_ trên tay nó con dao gấp đang quay vòng
- Đi đi! Đấy là chuyện hai người nên làm._ Quân rành rọt từng tiếng_ Đem anh ta xuống và cầm máu đi. Ở đây thêm lúc nữa ko biết cô nàng này sẽ làm gì nữa đâu. Hai người muốn cô bé này an toàn chứ?
- Cậu chủ….( ngập ngừng )
Quân lừ mắt. Hai người ko nói thêm điều gì nữa mà khẽ nhích từng bước khó nhọc đi xuống. Nhưng cánh cửa sân thượng vừa đóng lại đã bật tung ra kèm theo đó là một tiếng hét thất thanh vang lên:
- QUỲNH! CON SAO RỒI?
Hai người, một đàn ông, một đàn bà hiện ra sửng sốt hệt như hai người đàn ông ban nãy. Bầu trời vần vũ. Quỳnh mỉm cười, một nụ cười ko thể cảm nhận được cảm xúc chứa trong nó
- Welcome !
Người đàn bà nhìn Quỳnh rồi nhìn lại cái cảnh đang diễn ra trước mặt:
- MÀY ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY HẢ QUỲNH? QUẬY ĐỦ CHƯA? THẢ NGAY CON BÉ RA! ( quát lớn )
- Ba! Mẹ_ con nhóc Desty kêu ầm lên
Quân kinh ngạc nhìn người đàn bà kia rồi lại nhìn Quỳnh. Mặt Quỳnh bình thản nhưng bàn tay nắm chặt lại, đôi mắt hằn vệt nhìn chăm chăm. Nó shock.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top