Mưa (chap 11+12+13)
Chap 11
Một ngày mới lại bắt đầu
Từ hôm tuyên bố tiếp quản lại Anh Gia giờ nó mới bước chân vào trường. Dạo này các trường đều im ắng, Thanh Long cũng ko có động tĩnh gì và King thì biến mất tăm mất dạng. Nó chẳng muốn đến trường vì chán. Nghe nói Thanh Long giờ đã ổn định lại sau một loạt rắc rối, “ Tên này cũng được đó chứ, loạn cào cào vậy mà ổn định lại sau chỉ mấy ngày ”- nó thầm nghĩ. Nhưng mà sao lại ko đi học chứ? Ko đi thì nó biết chơi với ai. Buồn quá àh! Nó lững thững bước vài trường. Mấy đứa đi đường nhìn thấy nó đều cúi đầu chào một cách kính cẩn. Giờ thì ngoan lắm rồi, sau vụ lần trước có lẽ thấy tởn hẳn. Liệu sau vụ đó TL có từ bỏ ko nhỉ?
Hôm nay lại có học sinh mới, lại đúng vào lớp nó.
- Hôm nay lớp mình có thêm một học sinh mới, các em phải giúp đỡ bạn đấy nhé. Vân, ra làm quen với các bạn đi em._ Thầy chủ nhiệm
- Chào các bạn, mình tên là Vân vừa mới chuyển đến lớp. Rất vui được làm quen với các bạn. _ Cô học sinh mới nhỏ nhẹ.
- Mọi người phải giúp đỡ bạn mới nghe chưa?_ Nó đứng lên nói, rồi quay sang ông thầy chủ nhiệm_ Thưa thầy em ra ngoài.
Nói xong, ko thèm liếc ông thầy lấy một phát, nó đi thẳng ra ngoài. Học sinh mới liền:
- Bạn ơi, mình nghĩ bạn cần có thái độ tôn trọng giáo viên hơn.
Mấy đứa ngồi trong lớp hoảng hồn, mồ hôi túa xua. Có đứa nhắc khẽ:
- Nói gì đấy ngốc. Sao lại dám nói thế với chị Quỳnh hả?!
- Chị áh. Vậy là hơn tuổi bọn mình àh? Ko lẽ lưu ban?_ Vân thắc mắc.
- Con nhóc kia, mày ăn nói kiểu gì đấy hả ? Mày biết chị ấy là ai ko àm dám ăn nói xấc xược thế hả?! Tao lại cho phát đạp bi giờ.
- Ơ……. thế là sao?
( đoạn đối thoại này được nói rất nhỏ nhằm ko để cho nó và ông thầy nghe được, mặc dù nó nghe thấy hết rồi, từ câu sau là lại nói bình thường )
- Tôi nghĩ là học sinh thì vẫn nên kính cẩn với giáo viên. Bạn nên quay lại xin lỗi thầy đi !
Nó cười hay chính xác hơn là nhếch mép một cái rồi quay sang ông thầy đang đứng đấy:
- Thầy có muốn em xin lỗi ko?
- Àh àh ko cần đâu em_ ông thầy rút kính ra lau_ em cứ đi đi !
Nó quay ra nhìn Vân, nhún vai. Rồi quay sang bọn trong lớp đang ngơ ngác nãy giờ:
- Mấy đứa phải đối xử tốt với bạn đấy nhá. Làm gì lung tung là đừng có trách._ quay sang_
Thầy cũng dạy bài mới đi ạh.
- Thôi lớp học bài nào
Nó quay người. Trước khi đi còn liếc học sinh mới một phát rồi nở một nụ cười khó hiểu. Con bé học sinh mới nhìn thấy thắc mắc.
Quỳnh leo lên sân thượng của trường, mà gọi là leo cũng ko đúng vì trường nó có thang máy. Dựa lưng vào tường, ngồi bệt xuống đất, mắt nó hướng về xa xăm. Chẳng ai có thể đoán được nó đang nghĩ gì. Trên trời, những đám mây trằng cứ lững lờ trôi trên nền trời xanh ngắt. Xa xa, có cánh chim đang lượn từng đàn. Yên bình quá đỗi nhưng ai biết sóng gió nào sắp ập đến.
Nó tỉnh dậy. Chẳng biết nó nằm đây được bao lâu rồi. ( chuyển tư thế từ ngồi sang nằm từ lúc nào tg cũng ko bít ). Nó ngồi dậy ngẫm nghĩ. Tên chết tiệt sao ko đi học chứ? Kiểu này phải tìm cách lôi đến trường thôi. Ko thì những gì nó bỏ công ra làm thành công cốc àh. Phải làm thôi.
Nó cầm điện thoại rồi gọi ngay cho Quân. Số điện thoại tên này nó biết lâu rồi, trong cái bản báo cáo mà con Linh đưa cho nó ý:
- Alo_ Quân trả lời_ Đứa nào đấy?
- Mất lịch sự vừa thôi
- Ơ hay thần kinh àh._ toan cụp máy
- Ế đừng cụp máy. Tui Queen đây. Tại lần đầu nói chuyện điện thoại với King, đâu biết bất lịch
sự thế nên hơi xúc động.
- Cô gọi điện đến để chửi đểu tôi đấy hả. Vậy thì im đi, đang bận.
- Có chuyện mới gọi chứ. Sao dạo này ko đi học vậy?
- Ko phải chuyện của cô.
- Tôi muốn ngày mai cậu đi học ngay.
- Tại sao? Tôi ko muốn
- Tại…………………………… Thế nhá._ Nó cụp máy.
Thế này mới đúng chứ. Ngày mai tên đó chắc chắn sẽ đi học. Có chuyện vui rồi.
Sáng hôm sau King có mặt ở trường ( tại sao thì chỉ có hai người biết ). Ở trường ko có bất kì tiếng nói xấu gì King cũng như Thanh Long, việc này là do Queen đã nhắc nhở. Tóm lại là bình thường như ngày đầu Quân đến trường. Quân bước vào lớp. Khuôn mặt đẹp trai của Quân đã đập vào măt một đứa con gái trong lớp hiện giờ vẫn chưa có bạn do đã nói những lời ko nên nói. Con bé cứ đắm đuối nhìn Quân. Vẫn lạnh lùng, Quân nhìn lướt khắp lớp rồi hỏi:
- Queen của mấy người,đứa con gái tên Quỳnh đâu rồi?
- Chị ý ko có trong lớp_ Đứa nào đó trả lời
- Chị ý đợi ở vườn sau của trường. Đi thôi_ Con bé Linh ở đâu đến nói
Quân bước thao Linh đi tìm Quỳnh để lại đứa con gái tên Vân nuối tiếc ( ko đuợc ngắm nữa ) và đầy thắc mắc ( tại sao ko gọi Quỳnh là chị như bao người khác ). Nhưng Vân nghĩ nó vẫn phải chờ mới có thể làm những gì mình muốn.
Quân ra đến nơi. Đúng là Quỳnh đang chờ nó. Quân bước lại, cúi xuống nhìn nó rồi hỏi:
- Thế nào đây?
Chap 12
- Thì cứ ngồi xuống đã, bình tĩnh nào
- Rốt cục là cô muốn gì?
- Đứng thế tôi cứ phải ngửa cổ lên mỏi lắm.
Quân đành ngồi xuống. Nó nghiêng đàu quay sang nhìn Quân cười. Quân thực sự ko hiểu con bé này định làm gì.
- Có gì nói đi_ Quân nói mà ko quay sang nhìn nó
- Có gì đâu mà nói_ Nó nhún vai và ngừng cười
- Định giỡn mặt tôi đáy hả ?
- Đâu dám_ nó lại cười lần này thì trông gian hơn_ Chỉ là muốn trêu cậu tí thôi
- Mấy chuyện dó mà đem ra đùa hả?_ Quân gắt lên
- Gì mà cáu hoài vậy_ nó ko cười nữa_ như tôi đã nói tôi sẽ ko tiến hành kế hoạch phá hoại Thanh Long nữa và chúng ta đình chiến ok?
- Tại sao cô nghĩ là tôi sẽ đồng ý?
- Vì đơn giản cậu buộc phải đồng ý. Thanh long giờ mới chỉ ổn định được phần nào chưa thể ngay lập tức như trước và cậu biết vào lúc này đâu thể thắng tôi.
- Điều kiện là gì?
- Trước hết tôi muốn cậu là cho tôi một việc. Còn mấy thứ khác để sau sẽ nói.
- Gì chứ? Định khiến tôi thành nô lệ chắc.
- Đâu có. Cứ yên tâm đi tôi sẽ ko bắt cậu làm những việc quá đáng đâu. Và khi cậu khôi phục xong uy tín của Thanh long, cậu có thể chấm dứt mấy việc này mà. Ko phải sao.
- Vậy cô muốn tôi làm gì?
- Thế này này_ nó kéo tai Quân sát lại gần thì thầm_ ………………. đó đó, cú thế nhá. Tôi tin là cậu làm được.
- Tại sao phải làm vậy?_ Quân nhìn nó đầy thắc mắc
- Đừng hỏi. Thôi cậu về lớp đi.
Bóng Quân khuất dần sau lùm cây. Nó tự nói với chính mình:
“ Tôi biết cậu là loại người ko dễ dàng gì để tôi đe dọa. Và việc cậu nghe lời tôi chỉ là để thừa cơ cắn trộm tôi một phát. Nhưng việc này tôi sẽ ép cậu phải làm bằng được và để xem cậu có đủ sức làm gì tôi ko”
Nó cười buồn rồi ngước lên trời. Những đám mây đang vần vũ báo hiệu một trận mưa lớn. Đối tượng đầu tiên.
( Từ đoạn sau “nó” là chỉ Quân nhá, lúc nào chỉ Quỳnh tg sẽ báo sau ^0^)
Nó quay lại lớp. nó vẫn biết đứa con gái nó phải đối phó rất thông minh cực kì kiêu ngạo và lạnh lùng có thừa nhưng thường thì nó ko thể hiểu nổi những việc con nhỏ đó đang làm và sắp làm. Lần này chính nó cũng ko hiểu sao chính mình lại đồng ý nhanh đến thế. Có lẽ tại nó muốn ở gần để có thể hiểu con nhóc đấy hơn mà sau này còn đối phó. Nhưng cái việc mà nó bị bắt làm thì nó ko muốn làm tí nào. chắc tối nay lại phải thức đêm nghĩ kế vậy. Chà, chán thật. Nhưng mà cũng đã lâu rồi nó ko làm việc này, chẳng biết kết quả sẽ ra sao nữa. Mới nghĩ một tí đã đến lớp rồi. Bước vào lớp, nó nhìn một lượt rồi dừng lại ở chỗ con bé trông lạ hoắc. Nó tiến đến rồi vứt bộp cái cặp xuống bên cạnh chỗ đó. Ngồi phịch xuống ghế, nó lấy ipod ra cắm tai nghe vào tai rồi gục mặt xuống. Bọn trong lớp vẫn mở tròn mắt ngạc nhiên. Có vài tiếng xì xào nhỏ nhưng nó chẳng quan tâm. Nó thấy tiếng nói của đứa con gái có mấy lần đi theo Quỳnh thì phải”
- Im lặng đi. Cậu ta muốn làm gì đó là quyền tự do của người ta, xì xào cái gì. Chị Quỳnh cáu bây giờ.
Cáu? Đâu có. Lúc nó gục xuống thứ cuối cùng nó nhìn thấy là nụ cười của Quỳnh, một nụ cười ẩn chứa rất nhiều điều. Rồi nó thiếp đi.
Hai ngày sau. trường Anh Gia lại có thêm học sinh mới. Là ba đứa con gái. Mấy đứa này là “ bạn ” học sinh mới của lớp nó. Quân biết điều này vì vừa đến trường là ba con nhỏ đó chạy đi tìm Vân- hs mới của lớp nó luôn. Ầm ĩ ko chịu được. Nó ra ngoài. Trong lớp mấy con nhỏ hí hửng chẳng thèm để ý gì đến xung quanh :
- Đến rồi nà, đến rồi nà. Bọn tui nhớ bà chết mất.
- Tui cũng dzậy mà. Mấy hôm ko có mấy bà học cùng buồn chết mất lun
- Thiệt hok đó
- Thiệt mà.
Rồi mấy con nhỏ chụm đầu lại, nói nhỏ:
- Đủ mặt rồi, tốt rồi ná. Bi giờ bọn mình sẽ tiến hành theo kế hoạch
- Bạo lực học đường_ Đồng thanh_ haha,hihi,hehe…( đủ kiểu cười )
- Thực ra có một chuyện tui cần nói thêm với mấy bà. Tôi tìm thấy đối tượng rồi.
- Hả hả ai cơ ? Bà lại định cua vớ vẩn đấy hả?
- Ai bảo là tôi vớ vẩn?! Lần này là thật đó.
- Lần nào bà chẳng bảo thế! Thế đâu nào?
- Thì là người khi mấy bà vừa vào thì đi ra đó. Đang đứng ở kia kìa_ Vừa nói Vân vừa chỉ tay ra chỗ Quân
- Đó hả. Nhìn kĩ cũng đẹp trai quá ta. Được, duyệt đó
- Nhất trí nhá.
Nói xong Vân quay ra nhìn nó. Vẫn là một khuôn mặt lạnh lùng và Vân quyết tâm sẽ biến khuôn mặt lạnh lùng ấy thành mặt cười. Tự dưng thấy nóng nóng, nó quay lại thì bắt gặp Vân đang nhìn nó. Bốn mắt nhìn nhau, nó liền nở nụ cười nửa miệng hút hồn. Vân há hốc miệng, mắt mở trân tran như bị hút vào cái hố đen thăm thẳm ấy .Sau đó hai tay đút túi quần nó dông thẳng. Đang đi nó nhìn thấy Quỳnh. Nó cầm tay Quỳnh lôi đi. Đến chỗ mấy phòng học bỏ hoang (do xây dãy nhà mới) nó mới dừng lại:
- Tôi phải làm thế thật ?
( gật đầu )
- Ko khác được ?
( lại gật )
- Ko làm có được ko?
( lắc )
- Nhưng về lớp mà xem, ồn ào ko chịu được
- Cầm tay vậy sao tôi về?
Nó nhìn xuống. Tay Quỳnh hiện đang trong tay nó. Nó nở một nụ cười ( gian ), và nhanh chóng ngồi xuống một trong những cái ghế ở đó ( dãy nhà này tuy bỏ hoang nhưng vẫn còn bàn ghế tuy để hơi bị lung tung ), rồi kéo mạnh để Quỳnh ngồi lên đùi nó. Nó vòng qua eo Quỳnh, tay còn lại vẫn cầm tay con bé rồi nó cúi xuống thì thầm:
- Thôi khỏi về lớp. Ở với tôi vui hơn mà. Đúng ko?
Quỳnh ko nói gì, cứ để im tay trong tay nó và vẫn đang trong tư thế ngồi trên đùi nó. Rồi đột nhiên con bé quay lại, nhìn sâu vào mắt Quân, cười nhẹ rồi từ từ đưa mặt lại gần………..
Chap 13
Quỳnh giật mạnh tay ra khỏi tay nó rồi đưa tay lên đầu nó khẽ vuốt chỗ tóc gần mang tai của nó, tay còn lại vòng qua cổ. Mấy lọn tóc nâu loăn xoăn của Quỳnh tung bay trong gió khẽ chạm vào má nó. Vẫn tiếp tục áp mặt lại gần, mặt Quỳnh tiến sát mặt Quân lắm rồi, chỉ còn một chút nữa thôi là……………. Đột nhiên cô nàng dướn người lên đưa môi lại gần tai nó. Quỳnh thì thầm phả hơi vào tai Quân, nóng nóng, buồn buồn :
- Dành mấy thứ này cho người cần dùng ý nhá.
Nói xong, Quỳnh đứng phắt dậy, vuột ra khỏi người nó. Nó nhìn Quỳnh ngơ ngác một lúc rồi lại cười, lần này là cười hẳn ra tiếng. Tự dưng nó thấy cô nàng này thú vị ghê. Quỳnh quay mặt lại liếc nó một phát rồi nói:
- Tôi biết cậu là người đáng để tôi nhờ cậy mà. Mà cậu ko định về lớp mà cứ ở đây cười nhăn nhở như khỉ thế này hả ?
- Ko. Chẳng qua là cô thú vị hơn tôi tưởng thôi.
- Gì chứ. Thế lúc nãy cậu mong chờ gì hơn sao? Đáng iu ghê.
- Nói chuyện kiểu đấy khiến người khác khó chịu lắm đấy_ nó đứng phắt dậy, tất nhiên là cao hơn Quỳnh rồi_ Ko biết sao?
- Ko cần biết. Từ trước đến nay tôi làm việc gì chưa từng quan tâm xem người khác nghĩ gì.
- Ngang ngược quá.
- Thôi đi về lớp nào
- Rồi, đừng có hối
- Người đâu mà chậm như rùa áh?! Mà cậu phải nhớ giao kèo giữa chúng ta đó. Cậu phải làm tốt nếu ko tôi ko biết mình sẽ làm gì đâu.
- Nói nhiều.
Hai đứa bước vào lớp cùng một lúc. Cả lớp há hốc nhìn nó và cô nàng cạnh nó. Tất nhiên, những ai biết những gì xảy ra ở Anh Gia mấy ngày trước sẽ ko khỏi choáng khi thấy hai thủ lĩnh, vâng hai thủ lĩnh đi chung với nhau. Tuy có người ko hề biết gì về việc tranh chấp đó ( học sinh mới của chúng ta ) vẫn ko khỏi ngạc nhiên, vì cô nàng đang có ý định cua anh chàng Quân mà, giờ xuất hiện địch thủ sao ? Nhưng đó cũng ko phải là tất cả lí do. Còn một điều nữa cũng góp phần khiến học sinh của cả một lớp áh khẩu là hai người đứng cạnh nhau quá đẹp, như một bức tranh vẽ vậy. Nó thì khỏi nói nhá ( hotboy đó nha ) còn người cạnh nó thì cũng khỏi phải bàn, nổi tiếng từ xưa rồi. Cả hai đều đẹp một cách lạnh lùng ( ngày xưa nó dùng nụ cười chết người trời ban để làm hotboy nhưng sau đó khi ko cần nữa thì cũng khỏi cười luôn ai dè lại đẹp theo kiểu khác, botay.com ). Cả hai ko đổi sắc mặt liền ai về chỗ người đấy, ánh lên trong mắt là những tia nhìn lạnh lẽo. Ko ai dám nhìn nữa, mà quay về với việc mình đang làm ( hok dám xì xào câu nào ).
Vào tiết, cô nàng bên cạnh gửi giấy sang cho nó:
- Chào bạn, mình là Vân, học sinh mới của lớp. Mình và bạn ngồi cạnh nhau cũng được mấy hôm rồi nhưng chưa chính thức làm quen với nhau, giờ hai chúng ta làm quen nhé
Nó đọc tờ giấy, ngán ngẩm. Nó viết nguệch ngoạc vào tờ giấy rồi vứt trả lại
- Uh.
Vân nhận được trả lời lại hí hoáy viết tiếp
- Uhm. thế bạn tên là gì? Nói cho mình biết để còn dễ xưng hô
- Quân
- Vậy chiều nay Quân có rảnh ko? Bọn mình đi chơi coi như mừng làm quen nhau ha ?!
Giờ thì nó thấy thực sự khó chịu. Cô nàng đó có nhất thiết là phải chủ động vậy ko? Muốn nó đi vậy nó sẽ đi, dù sao nó cũng cần đi mà
- Cũng được. Vậy bạn muốn hẹn ở đâu ?
- Àh ở chỗ opq đường xyz…. nhá 2h ok?
- Uh, chiều.
Vân ko gửi giấy sang nữa, nó thấy vui quá khi sắp được quay lại với sự nghiệp ngủ nghê của mình. Nhưng nó nhìn thấy Quỳnh đang nhìn lơ đãng ra ngoài cửa sổ. Dù thế nào đi chăng nữa nó vẫn phải công nhận Quỳnh rất xinh. Mái tóc nâu uốn xoăn ôm lấy khuôn mặt hình ovan ( tóc nó cũng màu nâu nhưng nhạt hơn ), da trắng; đôi mắt nâu to tròn chẳng bao giờ ánh lên niềm vui ( cái này nó đoán cô nàng đeo kính sát tròng vì nó nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Quỳnh mắt Quỳnh có màu đen ), háng lông mi cong vút, đôi môi hồng hồng….. trông Quỳnh rất khác ngày đầu tiên nó gặp, trong chín chắn hơn, người lớn hơn ko thấy cái ngang ngược mà chỉ thấy có một sự bí ẩn quyến rũ kì lạ. Nó cứ miên man suy nghĩ mà ko nhận ra rằng từ nãy đến giờ nó nhìn Quỳnh chằm chằm nhưng cô bạn ngồi cạnh nó thì có. Và cô ta bực mình.
2h chiều Quân đến chỗ hẹn, khoảng 5 phút sau thì Vân đến và đi cùng mấy đứa bạn ( ai thì biết rồi đấy, ba cô nàng chảnh chọe chứ ai ):
- Chào Quân đến lâu chưa?
- Uh tôi cũng vừa mới đến. Đây là…..
- Ah đây là bạn của mình: Uyên, Hương và Hằng. Các bạn ấy cũng vừa mới chuyển đến trường mình đấy.
- Thế àh. Vậy giờ mình đi đâu đây?
- Mình sẽ dẫn bạn đến một chỗ này hay cực. Đi thôi
Vân dẫn Quân đến một cái quán nằm ở tầng 12 của một tòa nhà cao tầng. Quán được bài trí cực kì lãng mạn. Sau đó, chúng nó còn đi nhiều nơi nữa. Vân tỏ ra rất tự hào khi đi cùng nó và luôn tỏ ra mình là người dễ thương. Nó cũng bớt tỏ râ lạnh lùng đi một chút. Đến lúc về, trời bỗng đổ mưa ( lúc này đã chièu tối rồi và mưa nữa nên trời càng tối hơn ) . Ba cô nàng đi cùng Vân bắt taxi về trước mất. Nó và Vân cũng gọi taxi:
- Vân về đâu?
- Àh cho mình xuống………( đọc địa chỉ )
- Bác tài ơi, cho bạn cháu đến ………. ( cái địa chỉ vừa nãy )
Đang đi thì bỗng có một tiếng sầm Ầm…. Vân hét lên rồi ôm chặt lấy Quân và áp sát ngực vào tay Quân :
- Mình sợ sấm lắm.
Nó nhìn cô nàng đang ôm chặt lấy nó, bất lực. Cực chẳng đã nó nói một câu an ủi:
- Thôi đừng sợ, ko sao đâu.
- Từ bé mình đã sợ sấm rồi_ Vân nói giọng nhão nhoét.
- Mình bảo ko sao đâu mà
- Uh uh. Áh mình xin lỗi, mình ko cố ý ôm Quân đâu_ Vân bây giờ mới biết mình đang ôm Quân ( chắc là thế )
- Ko sao, mình biết mà.
Sau đó thì hai đứa ko nói câu gì nữa. Đã đến nhà Vân, một ngôi nhà ba tầng to lớn. Trời đã ngừng mưa. Vân leo ra khỏi xe rồi quay lại nói với Quân:
- Hôm nay mình vui lắm.
- Tôi cũng vậy. Để trả lễ, tôi muốn thứ bảy này Vân sẽ đi cùng tôi được chứ.
- Uh, để Vân xem đã. Thôi mình vào nhà đây, chào Quân nhé
- Chào Vân.
Nói xong chiếc xe lao nhanh rồi mất hút. Quân rút điện thoại ra gọi:
- A lô, tôi đây.
- Thế nào nói chưa?
- Nói rồi nhưng chưa đồng ý?
- Định kiêu một chút ý mà. Ko sao đâu chắc chắn sẽ đồng ý. Bây giờ đến nhà tôi ngay đi nhá
- Uh, đến ngay.
Chiếc xe chở Quân lao nhanh trên đường, tiến đến ngôi nhà có người đang đợi nó.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top