Cô gái trong căn phòng số 207

Khách sạn Cross Road. Madison Paige đã dọn dẹp sạch sẽ vết máu khô trên sàn nhà. Mùi cồn và thuốc sát trùng vẫn còn thoang thoảng trong không khí. Cô đã không ngủ. Suốt đêm, cô ngồi bên cửa sổ, cuốn sổ tay mở sẵn, cố gắng tìm ra mối liên hệ giữa Ethan Mars và vụ án Origami Killer.

Cô pha cà phê. Đôi mắt cô thâm quầng hơn, bàn tay run rẩy vì thiếu ngủ và caffeine. Cô vẫn mặc nguyên bộ quần áo từ tối qua, sự mệt mỏi của ba đêm mất ngủ dồn nén lại, biến cô thành một cái bóng. Nhưng cô không thể rời đi. Ethan là mấu chốt.

Cô đang đọc lại những ghi chú về con gấu Origami dính máu thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Lần này, tiếng gõ không còn là sự đổ sập yếu ớt nữa, mà là tiếng cào nhẹ, tuyệt vọng vào cánh cửa.

Madison mở cửa.

Ethan quay trở lại. Anh trông còn tệ hơn lần trước. Khuôn mặt anh giờ đây xám ngoét, không còn một giọt máu. Chiếc áo sơ mi anh mặc đã bị rách tả tơi, lộ ra những vết bỏng đỏ rát, bốc khói nhẹ. Mùi da cháy và điện giật xộc vào căn phòng ấm áp. Anh đứng đó, người run rẩy không kiểm soát, như một xác chết đang bước đi.

“Anh lại bị thương à?” Madison hỏi, giọng cô khô khốc, nhưng phản ứng của cô là bản năng. Cô đã quen với bạo lực, nhưng sự tự hủy hoại này khiến cô sởn gai ốc.
Ethan không trả lời. Anh bước vào phòng một cách loạng choạng, và ngay lập tức, anh gục xuống sàn. Sự mệt mỏi và đau đớn cuối cùng đã vượt qua ý chí sắt đá của anh.

Madison đỡ anh nằm xuống chiếc giường đơn. Cô cởi bỏ chiếc áo sơ mi rách nát của anh một cách cẩn thận. Bên dưới, cơ thể anh là một bức tranh kinh hoàng của sự tra tấn.

Cô lau máu khô, khử trùng những vết thương mới do kính cứa và cố gắng làm dịu những vết bỏng nặng do điện giật. Vết thương của anh không phải là do đánh nhau, mà là do cố ý tự gây ra, hoặc do bị ép buộc.

Trong khoảnh khắc đó, khi Madison cúi xuống, chăm sóc cho cơ thể gần như tan vỡ của người đàn ông này, họ gần nhau đến lạ. Không có lời nói, không có sự phán xét, chỉ có sự im lặng của sự cần thiết và sự chăm sóc. Anh hoàn toàn bất lực, và cô hoàn toàn kiểm soát.

Khi Madison băng bó vết thương ở ngực anh, cô nhìn thấy một vết sẹo cũ, dài và sâu, nằm ngang qua lồng ngực. Vết sẹo đó không phải là vết thương mới. Nó là vết tích của một cuộc phẫu thuật lớn, hay một tai nạn kinh hoàng nào đó. Nó vẫn còn hồng, cho thấy nó mới lành trong khoảng hai năm trở lại đây.

Vết sẹo này, cùng với sự ám ảnh của anh về mưa và nỗi đau, khiến những mảnh ghép về câu chuyện của anh bắt đầu lắp vào nhau.

“Anh đang làm cái quái gì với bản thân thế này?” Madison hỏi, giọng cô khẽ khàng, không phải vì tò mò của nhà báo, mà vì sự lo lắng chân thành.

Ethan nằm trên giường, hơi thở anh khó nhọc. Mắt anh vẫn nhắm nghiền, nhưng anh vẫn nghe thấy câu hỏi của cô.

“Cứu con tôi,” anh thì thầm, giọng anh yếu ớt nhưng đầy kiên quyết.

Chỉ ba từ. Ba từ giải thích mọi thứ.

Madison không nói gì nữa. Cô tiếp tục băng bó, cố gắng giữ bàn tay mình vững vàng. Cô hiểu. Không có gì kinh khủng hơn nỗi tuyệt vọng của một người cha đang cố cứu con mình. Những thử thách đó – bò qua kính vỡ, chạy xe ngược chiều, và bây giờ là bỏng điện – chúng là Thử thách Con gấu và Thử thách Con bướm.
Ethan đã làm được. Anh đã sống sót.
Madison dán miếng băng cuối cùng. Cô ngồi xuống chiếc ghế bên giường, nhìn mưa đổ xuống khung cửa sổ. Tiếng mưa vẫn là bản nhạc nền dai dẳng, buồn bã của thành phố này.

Cô nhìn Ethan. Anh ngủ mê man, khuôn mặt anh giãn ra một chút, thoát khỏi sự căng thẳng. Anh trông giống một cậu bé bị thương hơn là một người đàn ông trưởng thành.

Cô nhìn vào vết sẹo trên ngực anh. Cô nhớ lại những thông tin mình đã đọc được về vụ tai nạn hai năm trước của gia đình Miller.

Tai nạn xe hơi. Một đứa trẻ chết. Vết sẹo này, có lẽ là từ vụ tai nạn đó. Nó là dấu tích của sự mất mát. Ethan không chỉ đang cố cứu Shaun, mà còn đang cố gắng chuộc lỗi cho sự thất bại trong quá khứ.
Madison tự hỏi:

“Liệu một người có thể tốt đến mức tự hủy hoại mình không?”

Có lẽ, anh ta không tốt. Có lẽ, anh ta điên. Nhưng Madison biết một điều: kẻ sát nhân Origami đang lợi dụng sự tuyệt vọng của anh ta. Và cô, nhà báo với đạo đức nghề nghiệp bị đặt dấu hỏi, cũng đang lợi dụng anh ta.

Cô đứng dậy, đi đến chiếc bàn làm việc nhỏ. Cô lấy ra chiếc điện thoại của Ethan và cẩn thận sao chép chuỗi ký tự tọa độ mà anh đã nhận được. Cô phải đi trước một bước. Cô phải tìm hiểu xem thử thách tiếp theo là gì.

Madison nhìn lại Ethan. Anh vẫn ngủ say. Cô biết mình cần phải tận dụng khoảng thời gian này. Cô phải tìm hiểu về những hình Origami, về những người cha khác đã thất bại.

Bóng tối bao trùm căn phòng. Ngoài cửa sổ, cơn mưa vẫn tiếp diễn, làm nhòe đi ánh đèn đường. Madison không còn là một nhà báo tìm kiếm sự thật nữa; cô là một người tham gia vào trò chơi chết chóc này, một đồng phạm bất đắc dĩ của một người cha tuyệt vọng.

Cô pha thêm một cốc cà phê đen, sẵn sàng cho một đêm dài không ngủ nữa. Nỗi sợ hãi và sự tò mò, trộn lẫn với adrenaline và caffeine, đã giữ cô tỉnh táo. Cô sẽ không để Kẻ sát nhân Origami chiến thắng, và cô sẽ không để mất câu chuyện này.

Cô ngồi xuống, cuốn sổ tay mở sẵn, và bắt đầu viết: Hồ sơ về Ethan Mars. Người cha và những thử thách.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top