3.
Jungwoo phớt lờ thảm họa đang nổ ra bên ngoài cánh cửa văn phòng đóng chặt, não cô bắt đầu vạch ra một số kế hoạch để cố gắng cứu vãn điều gì đó, bất cứ thứ gì có thể.
Jungwoo xem qua mẫu thiết kế, so sánh đường cắt, tay áo, các họa tiết màu sắc, một nụ cười nhếch mép khó chịu nở ra khi cô lắc đầu không tin vào mắt mình. Ả đê tiện đó thậm chí còn không có chút chỉn chu nào - cô ta có cố không chứ? - thay đổi dù chỉ là một phần nhỏ trong thiết kế của Jungwoo trước khi biến nó thành một bản dupe với chất liệu tồi tàn, đường khâu chằng chéo, họa tiết quái đản và vết cắt không vừa vặn chỉ xứng đáng quẳng vào thùng rác.
Một cách giận dữ, Jungwoo ném chiếc váy mỏng manh xuống sàn và véo sống mũi để chống lại cơn đau đầu sắp ập đến. Các ngón tay cô co giật, hy vọng chút cảm giác từ tinh dầu bạc hà và sự bùng nổ nicotine có thể làm dịu lượng adrenaline đang tăng vọt của cô.
Con khốn đó đã tung ra 3 trong số 12 mẫu thiết kế mới cho bộ sưu tập mùa xuân sắp ra mắt của Jungwoo và bán chúng qua mạng xã hội của mình.
Ba mẫu.
Đội ngũ quản lý và những người ủng hộ tài chính của Jungwoo nói rằng vẫn có thể cứu vãn được, rằng nó sẽ không làm giảm nhiều tiến độ của họ, rằng cô chỉ cần thay thế những thiết kế đó bằng những thiết kế mới nếu cô muốn, hoặc chỉ cần tiếp tục và cho cả thế giới thấy sự khác biệt về chất lượng. Bất cứ điều gì ngoại trừ việc huỷ bỏ toàn bộ bộ sưu tập và để 11 tháng làm việc chăm chỉ đổ xuống sông xuống bể, dừng quá trình sản xuất và tiêu hủy những mẫu đồ đã sản xuất.
Jungwoo có thể.
Nhưng cô sẽ không làm vậy.
Các nhà thiết kế khác hẳn sẽ đoán được ý tưởng của cô, bảng màu của cô, kiểu dáng của cô. Họ có thể đã mua 3 thiết kế đó và giải mã chúng. Từ đó, sẽ không khó để đoán được hướng đi trong bộ sưu tập mới của Jungwoo.
Cô tự hào rằng mình là người khó đoán trong các thiết kế, luôn mang đến những thứ chân thực, đồng thời định hình các trào lưu thời trang và tạo nên xu hướng.
Vậy nên liệu Jungwoo có để mình trở thành nạn nhân của thời trang chớp nhoáng và sự không sáng tạo chỉ vì đó là giải pháp dễ nhất không?
Chắc chắn là không.
Gồng vai, cô bước ra khỏi văn phòng tiến về phía đang náo động, âm thanh của đôi giày gót nhọn đã biến sự ồn ào của hội trường thành sự im lặng đến chói tai.
Mọi người đều cầm điện thoại trên tay, Jungwoo có thể nghe thấy tiếng nói phát ra từ một vài chiếc điện thoại, âm thanh lẫn hết vào nhau, nhưng bằng cách nào đó, cô vẫn có thể nghe thấy vài đoạn giọng nói của chính mình xen vào giữa.
KayDay, một trong những chuyên gia truyền thông xã hội của cô, bước đến gần, có điều gì đó khiến em ấy bực mình đến nỗi đứa trẻ ngày thường mềm mại và điềm tĩnh lúc này trông như đã sẵn sàng trổ móng vuốt của mình và cào xé mọi thứ thành trăm mảnh.
"Chị có thể muốn xem cái này." - Jungwoo lấy điện thoại và thấy đoạn video TikTok bị tạm dừng. Trượt thanh thời gian về đầu video, cô nhận thức rõ ràng rằng căn phòng đã trở nên im lặng bất ngờ, mọi ánh mắt đổ dồn vào cô khi cô bấm play.
Khuôn mặt Jungwoo đanh lại khi đoạn video phát ra, có một cơn bão sấm sét rình rập ngay bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh của cô ấy, nhưng bất cứ ai biết Jungwoo đều hiểu cô ấy đang như thế nào.
Jungwoo tái mét.
Những bản phác thảo. Những bản phác thảo của cô cho bộ sưu tập tiếp theo được hiển thị rõ ràng trong video khi Joeun nói trên màn hình. Tiếng chuông cao vút trong đầu làm tai Jungwoo ù đi nhưng cô vẫn có thể nghe thấy tên ngu ngốc vô ơn đó tuyên bố rằng những bản phác thảo đó là của cô ta và rằng tập đoàn tồi tệ này đã lợi dụng và buôn bán thiết kế của cô ta.
Đôi môi Jungwoo bỏng rát khi nhìn thấy phiên bản đã chỉnh sửa của câu nói "Cô xong đời rồi" được chỉnh sửa thành video để lặp lại ba lần, mỗi lần càng ngày càng gần khuôn mặt của Jungwoo - đến mức cô tự hỏi khi nào cặp sừng của quỷ sẽ xuất hiện - trước khi Joeun kết thúc video bằng câu chuyện về việc công ty đã trục xuất cô ta như thế nào và đưa cô ta vào danh sách đen của ngành thời trang chỉ vì Jungwoo ghen tị với tài năng trẻ của cô ta.
Sáng hôm đó khi tỉnh dậy, Jungwoo đã không nghĩ rằng mình đến văn phòng chỉ để phát hiện ra người học việc của cô 2 năm nay đã đâm sau lưng cô suốt năm qua. Cô cũng không ngờ rằng trong năm giờ kể từ khi họ chấm dứt hợp đồng với cô ta và tát cô ta bằng một thỏa thuận bảo mật cực mạnh - đến mức cả luật sư già khét tiếng của Jungwoo, cô Moon và Ahn cũng không thể phá vỡ nó - cô ta đã chọn đình công thay vì tự suy ngẫm về những việc làm sai trái của mình.
Jungwoo nhìn lên và thấy mọi người đang bấm điện thoại, cố gắng kiểm soát thiệt hại, lượt xem vẫn thấp nhưng đang tăng dần, và cô biết rằng công chúng phát cuồng với việc ghét bỏ người khác. Cho họ một tín hiệu và họ sẽ sẵn sàng nhảy vào, chỉ đơn giản là để ghét bỏ.
Tốt. Cứ mặc họ.
Cô vỗ vào vai KayDay, tắt máy ngang bài phát biểu của em ấy với ai đó ở đầu dây bên kia, trả điện thoại lại và đi đến chỗ vị Giám đốc Nghệ thuật đang bực bội.
Jo Hyowon đã ở bên Jungwoo ngay từ xuất phát điểm của mọi chuyện, và cô ấy hiểu rõ cô đã khó khăn xây dựng nên thương hiệu này như thế nào. Thật không may, thế giới mà Jungwoo đang sống đã đặt cô vào một cái bệ cao được trói trong những sợi dây chằng chịt mà chỉ cần một hành động sai lầm, một video lan truyền có mục đích xấu, và mọi công sức từ sự chăm chỉ của cô - Jungwoo lắc đầu, nhìn vào vẻ lo lắng trên gương mặt Hyowon và vẻ mặt tương tự từ mọi người - mọi công sức của cô và cả đội, sẽ dễ dàng đổ sông đổ bể.
"Hyowon-ah, bỏ đi."
Giám đốc Nghệ thuật nhắm mắt. Cô ấy bực bội mím môi vào nhau, đếm đến ba, rồi gật đầu.
Bất cứ điều gì Jungwoo nói đều là luật trong tòa nhà này, nhưng hơn thế nữa, Jungwoo hiếm khi sai trong các quyết định của mình, và nếu Hyowon có tin tưởng một ai khác, đó chỉ có thể là Shin Jungwoo.
"Coi như xong rồi đi. Em sẽ xử lý mấy bộ trang phục đó. Đi đi, em biết chị cần phải..." - Hyowon dùng tay phải hất cô ra, tay còn lại vẫn giữ điện thoại bên tai - "cứ làm những gì chị thường làm mỗi khi thấy bực mình. Đi đi."
Jungwoo khẽ mỉm cười với người bạn thân nhất của mình và nhanh chóng đi ra khỏi tòa nhà, ngay khi cô vẫn còn có thể thoải mái bước ra ngoài, trước khi những con kền kền ngoài kia lao vào cô.
•••
Đáng ra chỉ cần một phút ghé nhanh vào nhà để thay quần áo và lấy sổ phác thảo, nhưng khi Jungwoo bước vào căn hộ của mình, cô đã bị giằng xé giữa việc nhốt mình trong phòng ngủ với việc kiểm tra lại tất cả trong 2 năm qua, và phân tích xem cô đã làm sai điều gì để con khốn đó đối đầu với mình như vậy. Jungwoo thà đối mặt với nó còn hơn phải đối mặt với sự hèn nhát này.
Cô đi đi lại lại trong phòng khách, cau mày làm xấu gương mặt đẹp trai của mình, hằn sâu thêm ranh giới lo lắng giữa đôi mắt. Một thứ gì đó đập mạnh vào sau đầu Jungwoo, dội vào gáy rồi đọng lại nặng nề trên vai cô.
Là gánh nặng.
Jungwoo cảm thấy có trách nhiệm bằng cách nào đó. Toàn bộ sự thất bại này là do người học việc của cô gây ra, hàng tháng trời làm việc đã trôi sông như vậy.
Cô rên rỉ và xoa mặt bằng cả hai tay, làm nhòe lớp trang điểm. Jungwoo chiến đấu với ham muốn la hét và ném thứ gì đó, phá vỡ mọi thứ có thể, chỉ để xả ra cơn tức giận đang lắng đọng trong cô.
"Không, không, đập đồ chẳng giúp ích được gì cả."
Jungwoo hít thở, để phần chiến lược trong não cô tiếp quản mọi thứ. Cô có một deadline phải chạy, cô cần bắt đầu phác thảo.
Cởi bỏ chiếc áo khoác crop biker của mình một cách thô bạo, Jungwoo ném nó xuống sàn và bắt đầu cởi đồ trên đường vào phòng tắm của mình. Cô giật mình khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân dưới ánh sáng chói chang của phòng tắm. Cô trông thật hỗn loạn. Những vệt mascara đậm của cô tương phản với màu đỏ của đôi mắt, khiến nó trở nên nổi bật hơn. Có những vệt đỏ trên xương gò má vì son môi của cô. Lau nhanh phần trang điểm còn sót lại, Jungwoo đi tắm, hy vọng rằng nước lạnh sẽ giúp hạ nhiệt và có lẽ bộ não cuối cùng cũng sẽ cho cô biết phải làm gì để cứu vãn mớ rắc rối này.
•••
Jihye thành thạo vẽ một chú gấu lên mặt cốc cappuccino đang bốc khói trước khi đưa chiếc tách nóng hổi cho đồng nghiệp của mình. May mà em nhắm mắt cũng vẽ được latte nghệ thuật, bởi vì lúc này đầu óc Jihye - được rồi, có lẽ cả trái tim em - đều không ở đúng chỗ.
Em rất lo lắng.
Ngoài việc theo dõi tất cả các tài khoản mạng xã hội của Jungwoo, em còn thiết lập thông báo cho tên của Jungwoo trên mọi nền tảng. Được rồi, có thể hơi kì dị một xíu, nhưng điều đó vô hại mà. Không có gì kỳ lạ khi muốn trở thành người đầu tiên biết chuyện gì đang xảy ra với người mình yêu thích, phải không?
Và cũng không có gì lạ nếu mình cũng muốn biết người khác nghĩ gì về người mình yêu thích, đúng chứ?
Và kết quả là? Jihye đã xem được đoạn video đó trước khi nó bị gỡ xuống.
Đội ngũ PR của Jungwoo làm việc quả là nhanh. Họ đã mất đúng một giờ trước khi hoàn toàn gỡ nó xuống. Phải nỗ lực rất nhiều để có thể làm được điều đó, nhưng họ đã làm được. Thật không may, một vài người đã lưu được nó và một số video đã được tung ra, các thuyết âm mưu bắt đầu xuất hiện và mặc dù lúc này nó chỉ như một dấu chấm nhỏ trên bản đồ thế giới, những dấu chấm kiểu đó có thể bao phủ toàn bộ bản đồ nếu không được giải quyết nhanh chóng.
Theo thói quen, Jihye bặm môi, tự hỏi mình có nên nhắn tin cho Jungwoo hay không. Người phụ nữ lớn hơn đã cho em số điện thoại cá nhân của mình, và nói với em rằng cô hiếm khi có mặt trên tài khoản mạng xã hội. Họ đã trao đổi một vài tin nhắn trong vài ngày qua - chủ yếu là em nói chào cô và Jungwoo chào lại - nhưng vẫn được tính là có nói chuyện, đúng không? Họ là bạn bè, phải không?
*Mình có nên không? Nhưng chắc bây giờ chị ấy đang bận...*
"Espresso lớn, ba shot. Không đường. À vâng, dùng bình của riêng tôi. Cảm ơn."
Jihye chìm đắm trong suy nghĩ, em chắc chắn rằng cuối cùng bộ não của mình cũng đã từ bỏ và bắt đầu tưởng tượng lung tung.
Em khẽ quay đầu lại và tròn mắt khi thấy chủ nhân của giọng nói hơi khàn khàn thực sự đang đứng đó, gọi cà phê trong quán của mình.
Jihye nhanh chóng rời mắt và nhìn xuống, tim em bắt đầu đập nhanh hơn, khác hơn.
Em liếc trộm một lần nữa, khuất sau chiếc máy pha cà phê nơi Jungwoo đang đứng bằng ánh mắt lưu luyến. Jungwoo trông dịu dàng hơn những gì Jihye nhớ - Jungwoo trong ký ức của em về đêm hẹn hò của họ đã bị lu mờ bởi tính cách dữ dội mà giới truyền thông miêu tả về cô.
Trông cô trẻ hơn và dễ dàng hòa vào với những vị khách trẻ tuổi khác, với khuôn mặt mộc, tóc buộc đuôi ngựa thấp buông xuống, thoải mái ấm cúng trong chiếc váy đan dây maxi xanh với một chiếc túi đen khổng lồ, gần như che phủ hoàn toàn phía trước.
Em nhìn Jungwoo lấy lại chiếc cốc đầy ắp của mình với một nụ cười và một lời cảm ơn nhẹ nhàng, trước khi đi đến chiếc ghế sofa màu xám sẫm còn trống nhìn ra cửa sổ.
Ansso huých cô gái trẻ đang mất tập trung và thì thầm gay gắt: "Ya! Từ bàn 256 đến 259 vẫn chưa nhận được món kìa, chị nhanh lên đi."
"Hiểu rồi." - Jihye nhìn trộm người gần đây đang là nữ chính trong những giấc mộng của em và quay trở lại làm việc.
Thời gian trôi qua, khách hàng ra vào quán cà phê, nhanh hơn vào lúc 7 giờ tối khi cửa hàng bắt đầu giảm giá bánh ngọt trong ngày và chậm lại khi đến 9 giờ tối, chỉ một giờ trước khi đóng cửa.
Jihye hơi cúi người xuống, vẫn muốn tránh khỏi tầm nhìn khi theo dõi Jungwoo một lần nữa. Trong vòng 3 tiếng kể từ khi Jungwoo bước vào quán cà phê, cô chỉ uống cà phê đen, và cứ ngồi đó như lạc vào thế giới của riêng mình, đôi khi nhìn ra cửa sổ và nhìn người đi đường qua lại. Đôi khi cô dùng bút chì để phác thảo thứ gì đó trên sổ tay - với nét mặt cau có thường trực, như thể cô không đủ hài lòng với những gì mình đang làm.
Lấy ra từ tủ lạnh một cốc sữa chua Hy Lạp nhà làm với granolas bên trên và 2 chai nước lọc, Jihye đặt chúng cùng một chiếc thìa bọc nhựa lên khay.
"Em đưa cái này cho người phụ nữ kia được không? Cứ nói với cô ấy là chúng ta đang tặng mẫu thử."
Ansso nhìn Jihye với vẻ thắc mắc, nhưng Jihye chỉ đẩy cô ấy đi: "Đi đi."
Em chờ đợi với hơi thở gấp gáp khi đồng nghiệp của mình đi tới và nhìn thấy sự bối rối trên khuôn mặt của Jungwoo. Jihye mừng rỡ khi nhìn Jungwoo lấy thìa và bắt đầu ăn, nhưng nhanh chóng thu lại biểu hiện đó khi em thấy Ansso đi về phía mình.
"Xong rồi. Chị vui chưa? Hừ, sao họ cứ phải lượn lờ đến tận giờ đóng cửa vậy, chúng ta lại còn phải dọn dẹp cửa hàng nữa chứ. Em muốn về nhà quá." - cô gái tóc vàng phàn nàn khi đặt khay của mình gần khu vực lấy hàng.
Đến lượt họ đóng cửa tiệm, hai nhân viên pha chế còn lại và hai nhân viên phục vụ khác đã kết thúc ca làm việc của họ. Khách hàng còn lại của họ chỉ có Jungwoo và một cặp đôi trong buổi hẹn hò cà phê, và Dolla đã dọn dẹp bát đĩa xong xuôi trước khi đi, vì vậy việc đóng cửa nên hoàn thành sớm.
"Em có thể về sớm nếu muốn, chị tự đóng cửa được rồi."
Ansso xem xét lời đề nghị trước khi định thần lại: "Làm sao em có thể để một cô gái gầy gò như chị nhấc ghế lên bàn được? Chị điên à? Chị sẽ gãy tay mất."
Jihye bật cười, em xắn ống tay phải của áo sơ mi đồng phục trắng lên và gập tay một cách tinh nghịch, khoe cơ bắp trên cánh tay săn chắc đáng ngạc nhiên của mình: "Em vừa nói gì sao?"
Đảo mắt với đôi má phiếm hồng, Ansso nhìn Jihye với ánh mắt đầy hi vọng: "Chị có chắc không? Thực ra em định đi gặp anh chàng này..."
"Đừng nói nữa, đi đi, chị tự lo được mà."
Ansso hét khẽ, ném cho Jihye một câu 'Nợ chị một lần', còn đôi tay thì cởi tạp dề trong khi đi về phía khu vực văn phòng để thay đồ.
Jihye bật cười nhẹ và nhanh chóng cúi chào cặp đôi khi thấy họ tiến ra cửa: "Xin cảm ơn, hãy quay lại lần sau."
Jihye vẫy tay với Ansso khi bạn của em đã thay quần áo và chào tạm biệt em.
Bây giờ chỉ còn em và Jungwoo ở đây.
Jihye dọn dẹp gọn gàng hết mức có thể mà không làm người phụ nữ lớn hơn bị phân tâm, rồi treo tấm bảng 'Đóng cửa' lên trước khi pha cho mình một ly cà phê đen nóng hổi và ngồi ở góc xa, phân vân có nên thông báo về sự hiện diện của mình hay không.
Nhìn người phụ nữ đang phác thảo, Jihye mỉm cười và quyết định ngồi lại trong góc, theo bản năng, em biết điều Jungwoo cần là đắm mình trong không gian sáng tạo của cô.
***
Jungwoo luồn những ngón tay qua mái tóc đen dài của mình, nằm trên tấm vải cotton Ai Cập trắng nghìn sợi bông và nhìn lên trần nhà.
Cô đã ở lại quán cà phê đó đến tận 1 giờ sáng, nghĩ rằng cô sẽ tiếp tục khi trở về nhà, nhưng không. Cơ thể của Jungwoo quyết định rằng hàng giờ đi bộ trong một cuộc triển lãm để lấy cảm hứng trước khi làm việc đến nửa đêm đã là quá đủ và giờ cô bắt buộc phải nghỉ ngơi.
Nói về cảm hứng, cô quay sang bên, giấu nửa mặt vào chiếc gối sang trọng, và rên rỉ thành tiếng. Cảm hứng tốt nhất là thoáng qua, tệ nhất là không tồn tại.
Ngay cả khi Jungwoo đang mất hứng nhất, những cuộc triển lãm, đặc biệt là triển lãm nghệ thuật, sẽ luôn khơi dậy điều gì đó trong cô, khơi dậy vài sự bùng nổ sáng tạo. Tuy nhiên, bây giờ không có tia lửa nào cả. Không có. Không hề có.
Có lẽ họ nói đúng, có lẽ cô đã thực sự mất đi chất riêng của mình.
Jungwoo lướt qua điện thoại và tìm thấy một cuộc triển lãm về giải phẫu cơ thể người. Trầm kảm, nhưng trong thời điểm tuyệt vọng, cần có một giải pháp tuyệt vọng.
Và...
Cô quay lại quán cà phê ấm cúng đó, chỉ để tiếp thu năng lượng tuổi trẻ toả ra từ nơi này và quan sát những người đi bộ trên đường phố cũng như phong cách của họ, thời trang của họ. Cô ở lại đó đến nửa đêm, nhận một suất lasagna thịt bò miễn phí và một cốc sữa chua Hy Lạp khác, lần này có dâu tây tươi bên trên.
Jungwoo không biết nơi đó kiếm lời bằng cách nào khi cứ liên tục phát đồ miễn phí như vậy, nhưng cô luôn đảm bảo để lại một số tiền boa hợp lý.
Và ngày hôm sau...
Cô cảm thấy thích thú khi nhìn thấy tấm biển 'Đặt trước' trên chiếc ghế sofa quen thuộc của mình và thậm chí còn hơn thế nữa khi một trong những người phục vụ cầm tấm biển đó và ra hiệu cho Jungwoo ngồi, hỏi cô có muốn uống món thường lệ không, tất nhiên cô cũng đồng ý. Nói gì thì nói, cô là kiểu người theo thói quen, Jungwoo đã đưa cho nhân viên chiếc bình để được đổ đầy cà phê một lần nữa.
Hôm đó Jungwoo nhận được một chiếc bánh sừng bò phô mai nấm truffle.
Tất nhiên, cô đã trở lại vào ngày hôm sau...
"Chị đã ăn chưa ạ?"
Cô liếc nhìn cái bảng tên trên đồng phục của người phục vụ và lắc đầu, sẵn sàng nói với Dolla rằng không, cô không thực sự cảm thấy muốn ăn.
Jungwoo đang có tiến triển tốt, nơi này khiến cô đủ thoải mái để có cảm hứng, nhưng cô vẫn còn thiếu màu sắc và điều đó khiến cô bức bối vô cùng.
"Mì Ý khét tiếng từ Đầu bếp của chúng em."
Dolla đặt chiếc đĩa lên giữa bàn, xa khỏi bản phác thảo và máy tính bảng của cô, và để hương thơm tuyệt diệu làm nốt việc của nó.
Jungwoo rất thích nơi này, nhưng sau khi nếm thử món mỳ Ý, cô đã thực sự yêu nơi này.
Vì vậy... Ngày hôm sau đó.
"Xin chào, chị có muốn gọi thêm gì khác cho đơn hàng cuối cùng của mình không? Chúng em sắp đóng cửa rồi." - Ansso lo lắng mỉm cười khi Jungwoo nhìn lên từ cuốn sổ phác thảo của cô và nghiêng đầu bối rối.
"À được rồi, mai quán sẽ đóng cửa vào giờ bình thường chứ?"
"Thực ra, chúng em đóng cửa lúc 10 giờ tối mỗi ngày."
"Không thể thế được, chị đã ở đây đến khoảng 1 giờ sáng hầu như mỗi ngày cả tuần nay."
Ansso lo lắng xoáy đôi bàn chân của mình, đột nhiên cảm thấy như trở lại những năm học cấp hai và đang phải giải trình với hiệu trưởng.
"Là thế này ạ, No:ze unnie nói rằng chị ấy biết chị và rằng chị... kiểu như là đang cần một nơi yên tĩnh, vì vậy chúng em đã đồng ý đổi ca với chị ấy mỗi ngày và để No:ze unnie đóng cửa, nhưng thành thật mà nói, cô gái tội nghiệp đó chỉ ngủ được có 2 tiếng mỗi ngày vì còn phải giúp đỡ bố mình nữa. Nên thời gian đóng cửa của chúng em là 10 giờ tối. Cảm ơn chị."
Jungwoo bị bất ngờ, cô không mong đợi bản thân sẽ nghe thấy thông tin cụ thể đó, hay thậm chí là cái tên đó.
"Đợi đã." - Ansso dừng lại và nhăn mặt khi một giọng đầy ra lệnh ngăn mình lại. - "Em ấy đang ở đâu?"
"Em bảo chị ấy ngủ trong văn phòng ạ."
Jungwoo gật đầu, cô nhìn quanh quán cà phê và thấy cô là vị khách duy nhất trong quán. Giống hệt như ngày hôm trước và ngày hôm trước nữa. Làm sao cô có thể không nhận ra quán cà phê luôn không có bất kỳ khách hàng nào khác ngoài cô khi đã hơn 10 giờ tối? Jungwoo thở dài, như mọi khi, cô quá cuốn vào công việc của mình nên không để ý đến bất cứ điều gì.
Hoặc bất kì ai.
"Em có thể dẫn chị đến văn phòng không?"
...
Jungwoo thở dài khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Chắc hẳn là rất khó chịu khi ngủ với tư thế ngồi như vậy, và chỉ dùng một chiếc gối phẳng làm đệm giữa đầu và mặt bàn cứng, nhưng Jihye lại ngủ như thể một trận động đất cũng không thể phá thức được em.
"Em về đi, chị sẽ đánh thức Jihye và giúp em ấy đóng cửa."
Ansso định phản đối nhưng Jungwoo đã phớt lờ cô, ánh mắt người phụ nữ lớn tuổi chỉ tập trung vào con người đang say ngủ trước mặt. Lầm bầm 'Em sẽ chỉ lấy áo khoác thôi', rồi cô ấy để hai người một mình, tự hỏi làm thế nào mà hai người họ lại quen biết nhau.
Jungwoo tiến lại gần hơn vài bước, đôi mắt cô ấy chú ý đến màu đen trên quầng mắt của cô gái trẻ và không hiểu sao cô lại cảm thấy có lỗi.
*Chị phải làm sao với em đây?*
Đưa tay ra, những ngón tay của Jungwoo gần như chạm vào tóc Jihye nhưng chuyển động nhẹ đó đã đủ để đánh thức em khỏi cơn buồn ngủ.
Bị giật mình, Jihye suýt ngã khỏi ghế và hét lên nếu Jungwoo không nhanh chóng nắm lấy cánh tay của em để giữ thăng bằng trở lại: "Cẩn thận."
Jihye tỉnh táo ngay lập tức, em đứng dậy, dụi mắt và lau khóe môi - đề phòng em chảy nước dãi - trước khi hỏi Jungwoo xem cô có cần gì không.
Jungwoo nhìn một lúc lâu, Jihye trông gầy hơn hôm trước - hoặc có thể là do bộ đồng phục trắng bó sát mà em mặc - nhưng điều cô không thể nhìn nhầm là vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt em, và cô tự hỏi làm sao
điều đầu tiên em thốt ra lại có thể là câu hỏi 'Jungwoo có cần gì không'.
"Chào chị."
Jihye ngượng ngùng nói và Jungwoo không thể kìm được tiếng cười trước sự vô lý của tình huống này. Vì vậy, cô lắc đầu với cô gái trẻ đang mỉm cười: "Chào em."
Kiểm tra thời gian trên điện thoại để có cớ rời mắt khỏi người phụ nữ trước mặt, Jihye há hốc mồm khi nhận ra bản thân đã chợp mắt được bao lâu.
"Em nên... đi giúp bạn em dọn dẹp và đóng cửa quán thôi."
"Đừng lo, chị đã bảo em ấy về rồi, chị sẽ giúp em."
"Đừng! Ý em là, chị cứ ngồi đây hoặc ở bàn chị hay ngồi, sẽ không lâu đâu, em hứa."
Jihye mất đúng 20 phút để dọn dẹp, thay quần áo và đóng cửa hàng trước khi thấy Jungwoo đang đợi em bên ngoài, đang ngắm nhìn ánh trăng sáng. Những bước chân vội vã của Jihye dần dần chậm lại khi em dành thời gian để ngắm quang cảnh trước mặt.
Mọi thứ về Jungwoo đều khiến em mê mẩn, kể cả trong một bộ quần áo giản dị với áo hoodie trắng và quần đen, cô vẫn là người phụ nữ nổi bật nhất mà em từng để mắt tới.
"Chắc Ansso kể hết cho chị rồi."
Jungwoo ậm ừ, với nụ cười nhỏ đọng trên môi, cô quay sang em: "Nào, chị đỗ xe ngay góc đường."
"Oh, em đi xe buýt được rồi."
Jihye im lặng khi Jungwoo nghiêng đầu và nhìn em bằng ánh mắt dễ hiểu đến mức mang cả một định nghĩa riêng trong từ điển của dân thành thị.
"Vậy em sống ở đâu?"
"Chỗ Hanee unnie." - Jihye cười khúc khích khi thấy hàng lông mày của Jungwoo nhướng lên. - "Ý em là cùng một tòa nhà."
Gật đầu với một từ 'à' như đã hiểu, rồi Jungwoo quay đầu ra hiệu cho Jihye đi theo cô. Jihye vội vã bắt kịp, cả hai chỉ đi bên cạnh nhau và không nói gì cả.
Jihye cảm thấy như mình đang mơ khi em đi cạnh cô như thế này. Vì em đã đọc về Jungwoo và nghệ thuật của cô, cũng đã nhìn cô qua màn hình điện thoại và quan sát cô từ xa, giờ lại chỉ cần quay đầu đã thấy phiên bản đời thực, điều đó làm Jihye như muốn bay lên thiên đàng luôn. Lưỡi em như bị mắc kẹt và em quên mất mọi từ vựng từng tồn tại. Nói ngắn gọn, em đang bị starstruck.
Jihye ngồi vào chiếc Audi màu đen và ngay lập tức đắm chìm trong mùi hương của Jungwoo. Không phải hương hoa, cũng chẳng phải trái cây, xạ hương hay mùi gỗ. Chỉ đơn thuần là mùi hương sạch sẽ và trong lành, như hơi thở đầu tiên của bầu không khí mát mẻ trên đỉnh núi sau khi đi bộ đường dài.
"Đi thôi." - Jungwoo vui vẻ nói, cố phá vỡ sự sượng trân vẫn còn giữa cả hai. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên họ gặp lại nhau sau buổi hẹn hò kia.
Jungwoo gõ ngón tay lên vô lăng, băn khoăn không biết có nên bật nhạc lên không hay cứ im lặng như thế này. Cuối cùng cô không chịu đựng được sự im lặng nữa, nên cô tìm nhạc và mù quáng ấn đại nút play.
Những nốt nhạc quen thuộc tràn ngập không gian và Jihye khịt mũi thành tiếng trong khi Jungwoo cười nhẹ.
'Listen boy, my first love story.'
"Dễ thương đó."
Jungwoo nhún vai, cười tươi: "Nói sao đây, chị thích các nhóm nhạc nữ."
"Em cũng thế."
"Khỏi phải nói." - Jungwoo thì thầm và Jihye cười đáp lại, ngâm nga theo bài hát đã gây sốt cả nước vào thời của nó.
Jihye cười khúc khích khi 'Me Gustas Tu' phát tiếp theo, có ai nghĩ rằng Jungwoo lại thích âm nhạc nữ tính như thế này chứ?
"Làm sao? Bộ em nghĩ chị chỉ nghe nhạc cổ điển hả?"
Jihye ra hiệu một khoảng cách nhỏ giữa ngón cái và ngón trỏ trước khi cười nhẹ: "Không đánh giá sách qua bìa, em biết mà."
Em cắn môi và hơi quay mặt sang một bên, cơ thể rung lên vì cười khi 'A-choo' bắt đầu phát.
"Ya..." - Em cảm nhận được cái đẩy tay ấm áp của Jungwoo lên cánh tay mình, thoáng qua, nhưng chỉ vậy thôi, lực vừa đủ để đùa cợt nhưng không đủ lâu đối với Jihye.
"Em rất... rất... xin lỗi, nhưng wow... chị thật dễ thương."
Jungwoo đảo mắt, nụ cười vẫn tô điểm trên môi cô: "Thế... sao em không bao giờ đến chào chị một câu vậy?"
Jungwoo đi thẳng vào trọng tâm vấn đề, mắt cô lướt nhanh qua Jihye lúc này đang bẽn lẽn.
"Em đã xem được đoạn video đó." - Jihye cẩn thận nói, lén liếc nhìn phản ứng của Jungwoo và nhìn thấy vẻ kinh tởm hiện rõ trên khuôn mặt cô ấy, rõ ràng nhà thiết kế thời trang này không giỏi giả vờ, hoặc đơn giản cô là kiểu người không bao giờ che giấu cảm xúc của mình.
"Và khi em nhìn thấy chị ngày hôm đó, cúi đầu xuống và phác thảo, em cảm thấy chị cần ở một mình. Em đã định nhắn tin cho chị khi chị trở lại vào ngày hôm sau và ngày hôm sau nữa." - Jihye tự cười một mình, ngón tay nghịch gấu áo để che giấu sự lo lắng. - "Em nghĩ, em chỉ muốn làm cho chị cảm thấy tốt hơn bằng cách nào đó chăng? Em không thể giúp chị với bất cứ điều gì chị đang trải qua nhưng để đảm bảo rằng chị sẽ ăn no, luôn uống đủ nước và có một góc nhỏ cho riêng mình? Đó là những điều em có thể làm được."
Jihye đã không nói với cô rằng em gần như bị ám ảnh khi xem qua tất cả các video chế nhạo Jungwoo và báo cáo chúng, report bất kỳ bình luận tiêu cực nào xuất hiện. Nhưng đến ngày thứ 3, tất cả những kẻ thù ghét đó biến mất, họ đã tìm thấy mục tiêu mới là một thành viên nhóm nhạc nữ vướng vào scandal hẹn hò với một nam diễn viên nổi tiếng.
"Chị đã đệ đơn, hay đúng hơn là Công ty đã đệ đơn ngăn chặn và ngừng hoạt động, hay là cái từ ngữ pháp lý gì đó, cũng đã lên đơn kiện dân sự và buộc tội hình sự với cô ta. Có thể nói chị chưa bao giờ có ý định đưa cô ta vào danh sách đen trong giới, là cô ta tự chuốc lấy. Chị có thể không phải là người tốt nhất ngoài kia, nhưng chị được mọi người tôn trọng đủ để họ đứng về phía mình. Chị đoán bản thân là một người may mắn. Xung quanh chị có những người tuyệt vời." - Jungwoo vươn tay siết nhẹ cánh tay Jihye - "Kể cả những người mà chị không hề hay biết. Cảm ơn em."
Hơi ấm từ cái chạm của Jungwoo truyền từ điểm nhỏ bé ở cổ tay lên đến cánh tay Jihye, lan đến ngực và lắng xuống bụng em.
"Không có gì đâu ạ. Bạn bè là vậy mà, phải không chị?"
"Đúng nhỉ."
Cảm giác thật tuyệt khi được nói chuyện với Jungwoo lần nữa, và cô dễ gần như Jihye vẫn nhớ, điều này hơi sốc vì thường thì em phải mất một khoảng thời gian rất dài để thoải mái mở lòng với một người. Cả hai đều rất ngạc nhiên khi biết họ đều thích các buổi triển lãm, và trêu nhau là mọt sách nhưng rồi cũng thừa nhận điều đó. Sự thoải mái càng thêm rõ ràng với sự thất vọng của Jihye khi họ gần đến nơi và xe của Jungwoo giảm tốc ngay bên ngoài tòa nhà nơi em sống.
"Đến rồi đây."
Em tháo dây an toàn từ từ để kéo dài khoảnh khắc bên nhau của cả hai, tự hỏi mình có nên mời cô đi cafe hay sao đó không.
"Mai là ngày nghỉ của em." - Jihye buột miệng. - "Đề nghị của em vẫn có hiệu lực nếu chị cần bất cứ điều gì."
Jungwoo nhìn chằm chằm Jihye thật lâu, một phút dường như kéo dài đến vĩnh hằng và Jihye rút lại những gì em vừa nói bởi lúc này em không thể hiểu Jungwoo đang nghĩ gì. Má Jihye bắt đầu nóng lên vì cái nhìn mãnh liệt của người phụ nữ trước mặt, và em tự hỏi liệu có phải cô luôn như thế không, có phải cô luôn mãnh liệt thế này, ở mọi khía cạnh không, kể cả trong lúc... Rồi em ngăn cái đầu với những suy nghĩ đen tối của mình đi xa hơn.
Em gần như tan chảy khi Jungwoo mỉm cười và tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không: "Nếu không phiền, em đến chỗ này cùng chị nhé? Có thể chị sẽ cần giúp một tay."
"Đi? Với chị ấy ạ?"
Jungwoo bắt đầu cảm thấy bản thân vừa mất tự chủ và bàn lùi: "Tất nhiên em không cần phải làm thế."
"Không! Không! Không! Có! Ý em là, có, em sẽ đi với chị." - Jihye bật ra một tràng cười lo lắng nhưng vui vẻ và vẫy tay chào Jungwoo - "Vậy hẹn gặp chị vào ngày mai."
"Chị sẽ đón em lúc 9 giờ sáng, có sớm quá không?"
"Không, ổn đấy ạ."
"Mặc đồ thoải mái nhé."
"Vâng, em vào nhà đây, cảm ơn chị đã đưa em về. Mai gặp chị nhé..."
"Ngủ ngon, Jihye-ya."
Jihye cắn môi, ôi giọng nói và nụ cười đó, em tự hỏi không biết có thể nhờ Jungwoo nói lại lần nữa để em thu âm rồi phát đi phát lại nhiều lần hay không.
"Ngủ ngon."
Em ra khỏi xe và đứng đó, đợi xe quay đầu về phía lối ra trước khi hào hứng vẫy tay chào tạm biệt cho đến khi chiếc xe rẽ trái khuất khỏi tầm mắt em.
"Mình sẽ gặp lại chị ấy vào ngày mai." - Em thở dài mơ màng rồi hét lên sung sướng và nhảy chân sáo về phía căn hộ studio của mình.
•••
Đúng như lời Jungwoo đã nói, chiếc Audi màu đen đỗ trước tòa nhà Jihye sống vào đúng 9 giờ sáng. Jungwoo mặc nguyên cây đen với áo khoác biker và giày bốt nặng nề, và Jihye thấy thật kỳ lạ là người yêu cầu em ăn mặc thoải mái nhất có thể lại trông như một cô búp bê với kiểu tóc đuôi ngựa cao tôn lên cấu trúc xương tuyệt vời của cô.
Em nhìn xuống chiếc áo khoác bóng chày và chiếc quần jean xám đen của mình, băn khoăn không biết có nên thay đồ hay không, nhưng Jungwoo đã nhìn thấy em và vẫy em lại. Một tay Jungwoo cầm tách cà phê nóng và tay kia cầm một thứ gì đó trông giống như bánh churros.
"Của em đây."
Jihye biết ơn nhận lấy đồ ăn, mùi cà phê thoảng vào mũi em và Jihye hít lấy hương thơm tuyệt vời rồi thở ra. Thời tiết đã chạm mốc nhiệt độ mới và chẳng bao lâu nữa, em sẽ phải cởi bỏ cái áo khoác mùa đông của mình.
Cả hai cùng lên xe và ổn định chỗ ngồi để Jihye ăn sáng trước.
"Quà hối lộ cho em đấy."
Jungwoo nói khi thấy Jihye đã nhanh chóng xử lý hết một phần chiếc bánh.
Với đôi má dính đầy bột, Jihye trao cho người phụ nữ lớn tuổi hơn một cái nhìn dò hỏi, em vừa vội nhai vừa hỏi, trong miệng vẫn còn đầy thức ăn: "Ối ộ ì ơ ạ?" (Hối lộ gì cơ ạ?)
Jungwoo bật cười: "Thú thực là, vì em đã nói rằng em giỏi dùng tay nên chị đã nghĩ em có thể giúp chị xách đồ."
"Đồ gì ạ?" - giọng nói Jihye giờ đã rõ ràng hơn sau khi em nuốt miếng bánh churro một cách tiếc nuối và nhìn vào miếng cuối cùng, đắn đo xem nên ăn lớp bột chiên bọc đường trước hay để lại sau.
Jihye sững người khi những ngón tay thon dài đột nhiên chạm vào cằm em, lướt nhẹ lên môi dưới, vừa đủ chạm vào.
"Môi em dính đường này."
"À. ỐI!!!" - Jihye nhanh chóng liếm môi, làm sạch đi từng chút đường, và bặm môi thật to để che đi sự thật rằng em đang vô cùng bối rối.
"Thế chị cần em xách đồ gì vậy?"
"Đi rồi em sẽ biết."
Họ bước vào một khu công nghiệp, khác với nơi họ đến vào lần đầu gặp nhau, chỉ có điều các nhà máy ở đây vẫn còn rất nhiều và hoạt động hiệu quả. Jihye tròn mắt ngạc nhiên khi bước vào một vài nhà máy, trong khi Jungwoo nói cho em nghe về chiến lược phát triển vật liệu thông minh của ngành dệt may. Giọng alto của cô thuật lại và giới thiệu những gì họ đang tập trung vào, sợi thông minh, sợi nano, những thứ bền vững hơn cho tương lai.
Cô thúc giục em chạm vào các loại vải với kết cấu khác nhau, từ sần sùi đến mềm mại, từ mịn như nhung đến dẻo, vì vậy Jihye đã làm theo, lướt ngón tay vào vật liệu, cảm nhận chúng trên da mình. Sự tò mò của em tăng lên khi thấy một số vật liệu có thể có nhiều màu sắc khác nhau tùy thuộc vào loại ánh sáng chiếu vào chúng. Những chiếc túi giấy mà em phải mang theo cũng tăng dần theo từng nhà máy mà họ đến và số lượng hàng mẫu mà họ đưa cho Jungwoo.
Cả hai nghỉ ngơi trong một nhà hàng gia đình nhỏ, nơi bán món kimbap ngon nhất mà em từng nếm và lắng nghe thêm những câu chuyện của Jungwoo về lịch sử ngành dệt may.
*Nếu chị ấy là giáo sư của mình, mình sẽ không bao giờ nghỉ học. Quỷ thần ơi, mình thậm chí sẽ tình nguyện làm trợ lý của chị ấy.*
Jungwoo rất giỏi trong việc giải thích mọi thứ theo cách đơn giản nhất có thể, đến mức Jihye chắc chắn rằng nếu Jungwoo đọc nguyên một quyển danh bạ điện thoại cho em, em cũng có thể ghi nhớ nó.
Họ đến thêm bốn nhà máy nữa sau giờ tan tầm và đến cuối ngày, Jihye không thể tin được số lượng túi đã chiếm hết không gian trong khoang hành lý và cả hàng ghế sau.
*Ai lại cần nhiều mẫu vải như vậy? Rõ ràng là một Nhà thiết kế thời trang nào đó, ừ, là chị ấy.*
Jihye suýt rớt hàm khi chiếc xe di chuyển về phía một công trình kiến trúc cao quý nối liền với công viên sinh thái Rừng Seoul.
"Chị sống ở đó ư??" - Em nghiêng người về phía trước, chiêm ngưỡng thiết kế ngoại thất lấy cảm hứng từ những cánh buồm căng gió giữa đại dương và thiết kế tòa nhà được lấy cảm hứng từ hình ảnh chiếc lá và được bao bọc bởi một mái vòm kính lớn. Galleria Forêt được thiết kế bởi người đoạt giải Nobel kiến trúc thế giới và tác phẩm của ông về cơ bản là một nghệ thuật sống.
Em vẫn còn kinh ngạc và chìm đắm trong phong cách cách tân, và gần như nuối tiếc khi Jungwoo lái xe vào hầm đậu xe và dễ dàng đậu xe vào khu vực được chỉ định.
"Được rồi, giờ chị chỉ cần..." - Jungwoo với tay ra ghế sau lấy 3 túi giấy và đưa cho Jihye. - "Ba cái này. Sẽ có người giải quyết phần còn lại sau. Nào, chị sẽ dẫn em tham quan xung quanh."
Jihye cầm theo những chiếc túi giấy và gật đầu chết lặng, đi theo Jungwoo về phía giếng trời, một lần nữa kinh ngạc với ánh sáng của tòa nhà tạo nên một bầu không khí kỳ diệu.
"Để chúng ở đâu cũng được." - Jungwoo nói khi họ bước vào căn hộ của cô, thẳng vào phòng khách, nơi có tầm nhìn ra Rừng Seoul và sông Hàn một cách tự nhiên.
"Chà."
Jihye quan sát xung quanh và nhận thấy rằng đúng với phong cách của nhà thiết kế, nó bảo toàn sự riêng tư cho người ở bằng cách ngăn cách giữa không gian riêng và không gian chung, các phòng đều được che khuất tầm nhìn, được che chắn cẩn thận.
"Thật đáng kinh ngạc."/"Cảm ơn em." - Họ nói cùng một lúc và cười toe toét với nhau.
"Nơi chị ở thật tuyệt vời." - Jihye lại nói, một nụ cười rạng rỡ tô điểm cho khuôn mặt xinh đẹp của em, sáng hơn cả mặt trời đang dần lặn phía sau lưng em, cửa sổ kính kéo dài từ trần đến sàn hấp thụ ánh sáng và lan tỏa như một vầng hào quang xung quanh người con gái trẻ và Jungwoo đã bị choáng váng bởi dải quang phổ màu sắc ấy.
Thời gian trôi qua và ánh mắt của Jungwoo vẫn nhìn vào khuôn mặt của người phụ nữ trẻ hơn, vết ửng hồng từ từ lan ra trên khuôn mặt Jihye và trở nên đậm màu hơn, Jungwoo ước mình có thể phủi đi màu san hô trên má em và đưa nó vào bản phác thảo của mình.
Nụ cười của Jihye dần tắt lịm khi em nhìn bàn tay của Jungwoo đang từ từ tiến về phía mình và nhẹ nhàng vuốt ve gò má em.
Em nuốt nước bọt, cái chạm nóng bỏng như muốn lột da và Jihye chắc rằng chỉ cần thêm một giây nữa, tim em sẽ ngừng đập.
"Em phải đi rồi."
Jihye thốt lên, rời khỏi bàn tay mềm mại đó và nở một nụ cười gượng với Jungwoo đang bối rối: "Em quên mất mình phải giúp bố."
Em đi về phía cửa, tạo ra một khoảng cách giữa hai người trước khi can đảm quay lại, bởi vì Jihye vẫn muốn ở đây, nhưng nơi này quá nguy hiểm với con tim em, nhưng em lại thực sự chỉ muốn nhìn thấy khuôn mặt đó một lần nữa.
Em quay lại, lắp bắp nói tiếp trong khi bước lùi về phía sau: "Em đi đây, em sẽ nhắn tin, hoặc gọi điện cho chị nhé? Chắc vậy? Hoặc chị có thể gặp em ở quán cafe bất cứ lúc nào."
Jihye nhăn mặt khi lưng em chạm vào tay nắm cửa và nhanh chóng vẫy tay chào tạm biệt, trong khi em vẫn còn có thể.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top