Chương: 41 đến 50
Chương 41: Cô là "Duẫn Hạ Thuần"
Nhân vật Duẫn Đông Vũ đã được xác định do Cố Tinh Trạch thủ vai, Lâm Phượng Thiên chọn Cố Tinh Trạch không chỉ vì anh ta là Thiên Vương mà còn vì trên người anh ta luôn có một nỗi buồn bao trùm lấy, mà nỗi u sầu này lại rất thích hợp với Duẫn Đông Vũ trong truyện.
Mà cái khó ở đây chính là nhân vật Duẫn Hạ Thuần.
Duẫn Hạ Thuần là một cô gái đơn thuần, hiền lành, tốt bụng, ngây thơ non nớt, đáng yêu khả ái.
Từ nhỏ Duẫn Hạ Thuần luôn được Duẫn Đông Vũ che chở, bới thế dù trong xã hội khó khăn tàn nhẫn cô vẫn giữ được nét hồn nhiên trong sáng của mình. Để diễn được con người của Duẩn Hạ Thuần, thật sự rất khó. Ngay cả người có kinh nghiệm nhiều năm trong nghề, cũng chưa chắc đã diễn được thành công nhân vật này.
Lâm Phượng Thiên có chút phiền lòng, những người nằm trong danh sách tuy có dung mạo xuất sắc, nhưng chẳng có ai là hợp với "Duẫn Hạ Thuần".
Lúc Lâm Phượng Thiên đang đau đầu, trợ lý đang đứng nhìn ở cửa sổ bỗng nhiên hét lên kinh hãi:"Đạo diễn Lâm, mau nhìn mau nhìn! Bên kia có cô gái mặt trắng rất đẹp, rất giống Duẫn Hạ Thuẫn đó!"
Lâm Phượng Thiên nhìn về phía trợ lý chỉ, mặt lập tức biến sắc, ánh mắt chấn động, lập tức kích động tiến gần hơn về phía cửa sổ xe.
Dưới ánh nắng mặt trời, một bóng dáng nhỏ nhỏ xinh xắn đang lặng yên đứng đợi ở cửa chính, cô gái này đẹp như từ trong tranh bước ra vậy, chớp mắt một cái đã thu hút tất cả sự chú ý của mọi người ngồi bên trong xe.
"Wow..." Trợ lý cả kinh nín thở tập trung nhìn, anh ta thật sự chưa từng thấy cô gái nào đẹp như cô gái này.
Nhìn qua, tuổi của cô gái này hình như cũng không lớn lắm, thậm chí càng nhìn càng thấy cô có chút ngây thơ của Duẫn Hạ Thuần.
Cô mặc một cái váy dài sạch sẽ trắng tinh, lộ ra hai cánh tay trắng nõn mượt mà, cả người toát ra một cảm giác thanh dịu nhẹ nhàng, khiến ai nhìn cũng thoải mái, vẻ đẹp của cô thật làm cho người khác phải động lòng.
Cô chỉ mặc một chiếc váy vô cùng đơn giản, không có gì cầu kỳ, nhưng mặc ở trên người cô chiếc váy này lại trở thành một tuyệt tác, đẹp thuần khiết như một cô gái không bị nhiễm bụi trần, thật khiến người ta phải nín thở mà ngắm nhìn.
Cô cũng không có dáng người gợi cảm như những cô gái khác, thân hình cô trông rất mảnh khảnh, cũng không quá đẩy đà, nhẹ nhàng non nớt như một chiếc lá nổi trên mặt nước vậy.
Nhưng dù là thế, cô vẫn thu hút được tầm mắt tất cả mọi người.
Chẳng hiểu sao, dù chỉ mặc một cái váy rất đỗi bình thường, nhưng trong đám người nhốn nháo trước cửa, mọi người vẫn phải ngước mắt nhìn về phía cô.
Lâm Phượng Thiên híp mắt một cái, trên thế gian này vẫn có người đẹp như vậy sao? Trong lòng thầm kích động không thôi, Lâm Phượng Thiên vội cầm lấy ống nhòm bên cạnh mình.
Cô gái kia đứng ở cửa, trong tay mang theo một cái túi, mái tóc đen nhánh nhẹ nhàng xoã trên vai, dưới ánh mặt trời mái tóc trở nên lấp lánh hơn. Mái tóc mềm mượt như nước, kết hợp với gương mặt tuyệt mĩ.
Làn da trắng như ngọc, gương mặt trái xoan xinh đẹp, hai gò má hơi hơi đỏ lên.
Cô cúi đầu khẽ nhắm mắt lại, đuôi mắt hẹp dài câu hồn, quyến rũ cực kỳ.
Mi mắt vừa cong vừa dài, lại còn dày nữa, tròng mắt đen láy như viên hắc ngọc, lại mang nét gì đó nhẹ nhàng tựa cánh bướm. Đôi môi căng hồng mịn, giống như đoá ho mởi nở rộ, kiều diễm khả ái vô cùng.
Vân Thi Thi đang cúi đầu suy nghĩ, mắt khẽ cau lại, giác quan thứ sáu như đang mách bảo cô, hình như có ai đó đang nhìn cô.
Cô như biết được những người trên chiếc xe kia đang nhìn cô, cô quay người lại, nhìn về phía chiếc xe, chớp mắt một cái, ánh mắt Lâm Phượng Thiên cũng sâu xa đi vài phần, còn có một chút ngạc nhiên hoảng hốt.
Lâm Phượng Thiên giờ có thể nhìn được rõ ràng đôi mắt của cô, nó như sóng biển, lại như cô đọng rõ nét, ánh mắt sáng như ánh trăng, đẹp trong như mặt nước, nhưng lại sâu thẳm không thấy được đáy.
Chương 42: Không cho khách vào nhà
Ánh mắt chạm nhau, cô lập tức cảm thấy bối rối không biết làm sao, cô siết chặt túi trong tay mình, đôi môi mím lại, bước chân có vẻ ngập ngừng hơn.
Nhưng vẻ mặt không tự nhiên này của cô lại khiến người khác cảm thấy cô thật đáng yêu.
Đó là Duẫn Hạ Thuần.
Lâm Phượng Thiên đột nhiên vỗ tay tán dương.
Cô gái này, quả thật chính là Duẫn Hạ Thuần chứ không còn ai khác.
Lâm Phượng Thiên kích động nhanh chóng ném danh sách qua một bên, phấn khích nói: "Cô bé này vẫn đang học đại học sao? Có đi báo danh tham gia ứng tuyển không? Điều tra tên của cô ta, xong rồi lập tức thông báo kêu đến phỏng vấn cho tôi.
"Đạo diễn..."
"Sao?" Lâm Phượng Thiên nhìn ánh mắt mê mạng của người trợ lý bên cạnh.
"Chúng ta có thể trực tiếp xuống xe mời cô bé đó tham gia quay thử luôn không? Đâu cần phải rườm rà như thế làm gì" Trợ lý thở dài, đạo diễn có phải là đã hưng phấn quá rồi không...?
Lâm Phượng Thiên vỗ tay cái bốp nói: "Đúng rồi ha! Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ?"
Nói xong Lâm Phượng Thiên xuống xe, nhưng nhìn về phía cô gái lúc nãy, đã không còn thấy người ở đâu nữa rồi.
Ủa, sao không thấy, mới nãy còn đứng đó mà?
Lâm Phượng Thiên khẩn trương nhăn mặt lại, nhìn trong đám người tìm kiếm hình bóng của cô, nhưng lại không thể tìm ra.
Đi đâu mất rồi...
Trong phòng phỏng vấn tuyển trợ lý nghệ sĩ, thủ tục có vẻ rất đơn giản, chỉ cần điền vào tờ thông tin, trình giấy chứng minh nhân dân ra là có thể được nhận rồi.
Quản lý bảo ngày mai sẽ thông báo cho cô, tiền lương và đãi ngộ cũng rất cao, dù công việc có chút cực, còn phải chịu đựng tính khí cổ quái của nghệ sĩ, nhưng công việc này lại khiến Vân Thi Thi phấn chấn vô cùng.
Nhưng khi vừa bước ra khỏi cửa, một người nhìn cô với vẻ kỳ quặc hỏi: "Diện mạo của cô đẹp thế này, sao lại vào đây phỏng vấn làm trợ lý vậy? Đáng tiếc..."
Nếu cô bé này bước chân vào showbiz, chắc hẳn cũng sẽ rất nổi tiếng về sau.
Vân Thi Thi chỉ cười, không nói gì.
Lúc gần đi, cô mở tập hồ sơ ra xem lại, người phụ trách tuyển trợ lý lai lịch có vẻ không nhỏ chút nào, tên người này là Hàn Tĩnh Y.
Sở dĩ cô nghĩ thân phận người này không nhỏ là vì sau lưng các nghệ sĩ nổi tiếng đều có người chống lưng, mà những người này thì thế lực không nhỏ chút nào.
...
Lí Cầm đang vạn phần chờ mong ngồi đợi, thế nhưng Vân Na lại buồn bã đi ra, Lí Cầm thấy bộ dạng ủ rũ này của cô, lập tức hiểu ra, trong lòng cảm thấy có chút hụt hẫng.
"Sao thế?" Thấy con gái mình vẻ mặt buồn hiu, Lí Cầm sốt ruột hỏi: "Có phải không đậu rồi không? Vậy là... đạo diễn đó không chọn con sao?"
Vân Na không cam lòng nói: "Hừ... tư chất của con cao như thế, làm sao lại không thể được chọn quay thử chứ? Dù là không chọn con đóng bộ này, thì cũng phải chọn con đóng bộ khác chứ!"
"Vậy rốt cuộc là sao?"
Lí Cầm thấy cô ấp a ấp úng, trong lòng càng sốt ruột hơn, luôn miệng hỏi chuyện gì, Vân Na lúc này mới ấp úng kể lại tình hình.
Thật ra nàng đối với chuyện ứng tuyển lần này rất tự tin, trang phục, trang điểm đều chuẩn bị đúng. Vì việc tuyển chọn lần này, cô còn dành vài ngày ra để đọc hết cuốn tiểu thuyến, lời thoại gì cô cũng đã thuộc làu làu rồi.
Cô vì muốn được chọn nên phải tự tập diễn xuất một mình, cô ngồi trước gương diễn đi diễn lại, cho đến khi nhuần nhuyễn, cô vốn nghĩ lần này vai nữ chính sẽ thuộc về cô rồi. Nhưng khi cô đang tràn ngập tự tin bước vào phòng quay thử thì lại có người thông báo cho cô rằng cô không thể tham gia ứng tuyển quay thử nữa.
Rõ ràng thông báo tuyển chọn nữ diễn viên chính cho bộ > đã ghi rõ là: Tuyển chọn trên phạm vi cả nước, dù là thân phận ra sao, miễn là công dân hợp pháp thì đều có thể tham gia quay thử, thế thì tại sao đến lượt cô thì lại bị thông báo là không thể tham gia tuyển chọn chứ?
Chương 43: Âm mưu
Tại sao đến lượt cô thì lại bị thông báo là không thể tham gia tuyển chọn?
Bên phía người phụ trách sản xuất nói là vì người đến tham dự quá nhiều, trong đó còn có cả những fan hâm mộ chỉ đến vì muốn gặp Cố Tinh Trạch, mà đạo diễn sớm đã chọn được người phù hợp rồi.
Vân Na thậm chí còn chưa kịp bước vào phòng quay thử đã bị chặn ở ngoài, cô ta chỉ có thể đứng ngoài nhìn từng tốp người quay thử xong bước ra ngoài. Nếu cô ta quay thử mà bị đánh rớt, cô ta có thể chấp nhận, nhưng đằng này, côta còn chưa được quay thử, chưa được cho một cơ hội nào, liền trực tiếp bị đánh rớt là nghĩa lý gì.
Vân Na cảm thấy bất bình.
Lí Cầm vẫn không hiểu rõ việc trong đó, lúng túng nhìn Vân Na: "Chẳng lẽ phòng quay xảy ra chuyện gì? Hay là có ai đã được chọn rồi? Sao lại không được vào quay?"
Vân Na chỉ thở dài: "Con có hỏi qua, chắc lại là mấy kẻ nhờ quen biết ấy mà."
Im lặng một lúc, cô lại tiếp tục nói: "Tuy là tuyển nữ chính trên phạm vi cả nước, nhưng rốt cuộc vẫn có kẻ đi cửa sau. Lần quay thử này, chắc là có người của tổ sản xuất tham gia, hoặc là có người của mấy công ty giải trí khác đến đăng ký, nên họ dùng thủ đoạn để được chọn đây mà!"
Đối với mấy công ty nhỏ, đây là cơ hội ngàn năm có một, chắc chắn họ sẽ không tiếc nhờ vả quan hệ khắp nơi để đưa người của mình tham gia, đại đa số người tham gia lần này đều là những người thuộc quản lý của các công ty nhỏ, cô còn mỏi mắt chờ mong cái gì chứ, chuyện lần này vốn không thuộc về một người có xuất thân bình thường như cô.
"Thật sự không còn cách nào khác sao?"
Lí Cầm buồn thiu, bà đã đặt nhiều niềm tin vào con gái mình như thế, bà đã mong con gái mình sẽ một ngày được nổi tiếng, thế nhưng mộng còn chưa thành đã phải dừng ở đây rồi sao?
Vân Na chợt nhớ tới một người, mắt sáng ngời: "Đừng nóng, mẹ, con có cách!"
...
Đêm
Vân Thi Thi đang viết lý lịch gia đình cho Hữu Hữu, thì điện thoại sáng lên.
Cô lo lắng cầm lấy điện thoại, bên kia truyền đến tiếng động rất ồn ào, hình như là một club đêm, còn có tiếng cãi nhau ầm ĩ.
"Alo, alo?"
Vân Thi Thi cau mày, trong điện thoại vẫn không có ai trả lời, cô đang định cúp mát thì đầu bên kia truyền đến giọng của một người đàn ông: "Cô là chị của Vân Na phải không?"
"Ơ... đúng rồi."
Người đàn ông kia tiếp tục nói: "Cô em gái của cô uống say như chết nằm đây, kêu hoài không tỉnh, cô có thể đến đây đón cô ta về được không?"
Lại là Vân Na, gây chuyện nữa rồi sao
Vân Thi Thi từ chối, với cô, cô không bao giờ muốn dính líu đến mấy vụ rắc rối của Vân Na lần nào nữa.
Cô ta đã đối xử với cô và Hữu Hữu như thế, còn gián tiếp làm cô mất việc, cô ta còn muốn hành hạ cô đến bao giờ đây? Cô ta uống rượu say thì liên quan gì đến cô chứ?
Nhưng trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh của ông Vân, Vân Thi Thi xiết chặt tay mình lại, tim trở nên loạn nhịp hơn.
Bên kia thấy cô không trả lời, phải "Alo" mấy lần, Vân Thi Thi mở thở dài hỏi: "Ở đâu?"
"Gabriel."
Gabriel là club đêm nổi tiếng của thành phố, chi phí vào club này nghe đâu rất lớn, cho nên những người đến Gabriel hầu như đều là con cái của gia đình giàu có, nhưng trong này vẫn có một số tên lưu manh đến đây để gây chuyện, bởi thế Gabriel cũng nổi tiếng là rất loạn.
Hít thuốc phiện, cờ bạc, club đêm chỉ là tấm màn che mắt người đời, thật ra đây là nơi giao dịch buôn bán, là chợ đen khét tiếng. Nó còn nổi tiếng là kho bạc hắc đạo ngầm lớn nhất nước.
Cô thường xuyên đọc được những tin tức như có người chết thảm trong này. Nhưng dù việc lần đó có vẻ rất lớn, đe doạ cả trị an của xã hội, nhưng Gabriel không bị buộc tội, như thế cũng đủ hiểu người chống lưng cho nơi này địa vị lớn vô cùng, bởi vậy nên nhiều người cũng không dám động vào nơi này.
Vân Thi Thi chậm rãi tiến vào cái nơi chướng khí mù mịt này, vừa bước vào đã bị cái mùi bên trong làm cho ngạt thở khó chịu.
Chương 44: Ngột ngạt
Vân Thi Thi chậm rãi tiến vào cái nơi chướng khí mù mịt này, vừa bước vào đã bị cái mùi bên trong làm cho ngạt thở khó chịu.
Trên đường cô đi, hành vi phóng đãng của một cặp nam nữ đập vào mắt cô, không khí chỉ toàn mùi thối nát, còn có cả mùi son phấn choáng ngợp.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, cô được dẫn đến trước căn phòng. Vừa bước vào trong, Vân Thi Thi đã ngửi được mùi rượu vô cùng nồng, pha lẫn một số mùi khác nữa. Trên ghế salon có rất nhiều khói thuốc, nhạc rất to, còn có mấy thanh niên tóc tai nhuộm đủ màu, đứng quơ tay múa chân uống rượu.
Cô nhìn xung quanh, nhìn thấy Vân Na đang say khướt nằm dài trên ghế salon, hình như đã ngủ luôn rồi.
Có mấy thanh niên vừa nhìn thấy cô liền ngước đầu lên, miệng nói to: "Chà, đến rồi à!"
"Ai đây, chị của con kia hả? Dáng người cũng đẹp đấy chứ! Trông ngon hơn con em nó nhiều"
Có người nghe xong liền hùa theo: "Chính xác, thời nay mấy cô gái trong sáng không có nhiều đâu, không biết mùi vị sẽ ra sao nhỉ, chắc tuyệt lắm!"
Những lời nói dơ bẩn, thật khó nghe.
Vân Thi Thi nghe mấy tên lưu manh nói xong, cơ thể hơi run run, sau đó "Rầm" một tiếng, nhân viên phục vụ đóng cửa lại, cô chỉ biết đứng đó, không dám tiến lên trên.
Nói thật, sau khi trải qua chuyện lần đó, đối với mấy tên lưu manh du côn này, trong lòng cô luôn cảm thấy sợ chúng, cô quay đầu muốn bỏ đi.
Một thanh niên có cánh tay xăm hình con rồng đứng lên, bước về phía trước, túm lấy cổ tay cô, cười gian manh nói: "Mới đến mà đã đi rồi sao? Thế em cô thì phải làm sao đây?"
Vân Thi Thi do dự quay đầu nhìn thoáng Vân Na, ấp úng: "Tôi... tôi đến là để đưa cô ấy về. Vì vậy..."
"Vậy thì sao?" Thanh niên kia nhếch miệng, nhíu mày: "Đừng đùa nữa, đúng là mất hứng mà, bồi mấy anh đây uống rượu đã rồi về!"
Thanh niên đó khoác vai cô, chỉ vào mấy tên con trai đang ngồi trên ghế salon trước mặt, giới thiệu từng người: "Đây, để tôi giới thiệu cho cô, đây là Lão Đại của quán bar này, anh Cường. Ngồi bên cạnh là anh Bác, anh Hổ..."
Vân Thi Thi thật đứng không vững nữa rồi, cô cố thoát khỏi cái khoác tay của tên kia nói: "Tôi đến không phải để uống rượu, tôi đến là để... đem Vân Na trở về!"
Thanh niên kia nghe xong thì 'cười khúc khích', khinh bỉ nhìn cô: "Không uống rượu sao? Vậy thì cùng mấy anh đây làm chuyện khác cũng được!"
Ánh mắt thèm khát của tên đó nhìn lướt qua ngực cô, nhanh chóng lấy tay sờ sờ gương mặt cô.
Vân Thi Thi cố gắng tránh né, cô bị động tác đó của tên đó doạ cho sợ, trống ngực đập thình thịch, nhanh chóng nhăn mặt quát: "Anh muốn làm gì?"
"Làm gì sao? Đương nhiên là làm cô em sướng rồi!" Thanh niên nghiêng đầu sang một bên, đùa giỡn nói.
Ở phía sau, một tên mặt thẹo kêu lên: "Cô tên là gì ấy nhỉ... À... Vân Thi Thi đúng không? Đừng đứng đó nữa làm chi, lại đây mà ngồi cho đỡ mỏi này! Kêu phục vụ mang vài bình Whiskey lại đây!"
Vân Thi Thi lắc đầu, nhìn thoáng qua Vân Na, do dự nói: "Tôi không uống rượu! Tôi, tôi về đây...!"
Nói xong, cô quay đầu muốn bỏ chạy, nhưng thanh niên kia lại mau chóng nắm chặt lấy cổ tay cô, dùng sức túm cô về.
Vân Thi Thi giật bắn người, cô giãy dụa, nhưng sức cô làm sao đấu lại thanh niên cơ bắp như tên đó chứ.
Tên đó liếc nhìn cô một cái, mất hứng nói: "Này này cô em, đừng như thế chứ! Em cô tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, người làm chị như cô chẳng lẽ cũng như nó sao được đúng không?"
Vân Thi Thi nhíu mày, hỏi lại: "Có ý gì?"
"Ý gì?" Thanh niên kia cười, sau đó có một người ở đằng sau cao giọng lên, châm biếm nói: "Em cô không có tiền, chạy đến chỗ chúng tôi mượn tiền, mỗi ngày mượn một ít một ít, giờ nó dồn thành một đống rồi! Nói thế thôi chứ cũng không nhiều đâu, cô ta thiếu nợ chúng tôi 20 vạn"
Chương 45: Vào nhầm hang sói
"Ý gì?" Thanh niên kia cười, sau đó có một người ở đằng sau cao giọng lên, châm biếm nói: "Em cô không có tiền, chạy đến chỗ chúng tôi mượn tiền, mỗi ngày mượn một ít một ít, giờ nó dồn thành một đống rồi! Nói thế thôi chứ cũng không nhiều đâu, cô ta thiếu nợ chúng tôi 20 vạn"
20 vạn.
Vân Thi Thi ngẩn người, thở cũng gấp hơn, mở to mắt, không thể tin nhìn đám thanh niên trước mặt.
Cô còn tưởng Vân Na vì không được chọn nên mới nổi loạn, chạy ra ngoài chơi bời không về nhà, cô cũng không nghĩ nhiều, dù có lo lắng cho Vân Na nhưng cô nghĩ là thế nào thì Vân Na cũng phải tìm về nhà thôi.
Thế nhưng mọi chuyện có vẻ đi theo chiều hướng tệ hơn cô nghĩ,, Vân Na không những không về mà còn tìm đi mượn tiền xã hội đen, ngay cả thuốc phiện mà Vân Na cũng dám đụng vô, bây giờ số tiền mượn lên đến 20 vạn.
Hai mươi vạn... dù cho cả cha cô, Vân Nghiệp Trình có bán cả nhà cũng không đủ để trả nợ.
Cô đứng yên tại chỗ, cả người cứng đờ như đá, thanh niên đứng bên cạnh thì không ngừng kêu ca: "Không có tiền còn mạnh miệng, đúng là không biết điề! Bây giờ cô nói đi, số tiền kia phải thế nào đây? Chẳng lẽ phải để đại ca ta tự mình đến đòi thì cô mới chịu trả sao?"
Tên Cường thấy tên kia nhắc mình, tay đang ôm một cô thân hình gợi cảm. Tên đó thả tay ra, dập tắt điếu thuốc đang hút, cười nói: "Người em không tỉnh lại, vậy thì chị phải trả tiền cho em chứ đúng không?"
Vân Thi Thi sợ hãi nói: "Tôi... tôi không có tiền"
Đừng nói 20 vạn, dù là hai vạn, hai hai ngàn cô cũng không có!
Tên thanh niên thất vọng trừng mắt lên nhìn: "Không có tiền sao? Anh Cường, cô ta bảo mình không có tiền trả nợ kìa!"
"Hai mươi vạn, không phải là con số nhỏ."
Tên Cường nghe thế thì nở nụ cười dâm loạn.
"Không có tiề, vậy thì trả bằng cái khác cũng được!"
Thanh niên kia lập tức hiểu ý, cúi đầu cười cười, đánh giá nhìn cô từ đầu đến chân, còn gật đầu hài lòng.
"Nhìn cô cũng không tệ đâu, hay là cô đến hầu hạ anh Cường vài ngày đi, số nợ kia sẽ được xoá! Cô cũng biết đấy, được phục vụ anh Cường là cơ hội hiếm có của cô đó, nếu là người khác, một cọng tóc cũng chẳng được anh Cường chú ý nữa là!"
"Không" Vân Thi Thi lập tức từ chối.
Tên thanh niên kia giận dữ cười, nhẹ nhàng vỗ gương mặt nhỏ của cô, chỉ về phía tên Cường nói: "Nè, cô cũng nên biết tốt xấu một chút đi, có biết anh ấy là ai không hả, là Lão Đại của cái quán bar này đó, cô dám không nể mặt anh ấy sao? Muốn chết à?"
Tên thanh niên đè cô ngồi xuống ghế, tên Cường liền ôm chầm lấy cô, một tay ôm cô, một tay cầm ly Whiskey để phục vụ rót đầy, đem cái cốc đến trước mặt cô.
Cô nhìn ly rượu, tên Cường nhìn cô nói: "Uống cạn ly này."
Vân Thi Thi nhìn rượu trong ly, trong lòng cảm thấy hoảng sợ không thôi.
"Tôi... tôi không biết uống rượu..."
Đừng nói là Whiskey, dù là bia cô cũng không uống được. Cơ thể cô vốn rất mẫn cảm, chỉ cần một ngụm là say ngay, chứ đừng nói là uống cạn một ly. Nhưng thật sự, từ trước đến nay cô chưa từng uống một ngụm rượu hay bia nào cả.
Tên Cường cười một tiếng, mày rậm nhăn lại: "Sao? Chẳng lẽ cô không thể nể mặt thằng Cường này uống một ly sao?"
"Tôi thật sự không biết uống rượu" Vân Thi Thi sợ hãi run lên cầm cập, cô thật sự không biết uống rượu.
"Rượu mời không muốn, muốn uống rượu phạt chứ gì!"
Tên Cường thấy cô nhất quyết không chịu uống, liếc mắt nhìn tên thanh niên kia một cái. Mấy tên đứng đó cũng ngầm hiểu, tiến lên giữ chặt người cô, mở miệng cô ra, mạnh mẽ đổ hết rượu vào miệng cô.
Từng ngụm, từng ngụm Whiskey chảy vào trong cổ họng, vị rượu xộc thẳng lên mũi, mùi cồn nồng đậm, cô cũng không kịp phản kháng, bất thình lình bị đổ rượu vào miệng, mặt cô lập tức đỏ lên, nước mắt chảy ra.
Không biết sức lực lấy từ đâu, Vân Thi Thi đẩy tên thanh niên kia ra, ly rượu rớt xuống đất vỡ thành mảnh nhỏ.
Cô liều mạng ho khan, ôm bụng ho sặc sụa, còn ói ra vài giọt rượu, trong miệng rất hăng, rất nóng, như đang bị lửa thiêu đốt vậy.
Chương 46: Dự cảm xấu
Không biết sức mạnh từ chỗ nào, Vân Thi Thi đẩy mạnh tên thanh niên ra. Chiếc cốc trên bàn bị hắn ta đè lên vỡ thành vụn. Cô liều mạng nắm yết hầu, cong eo ho khan hở gấp. Chỉ cảm thấy trong bụng như có ngọn lửa đốt cháy cô vậy.
Whiskey không pha, độ mạnh mười phần có thừa. Lúc nãy cô chỉ uống nửa ly rượu, chỉ trong chớp mắt cô muốn ngất đi, mơ mơ hồ hồ, trời đất như xoay quanh.
Đầu rất đau... Đau đến kinh khủng, cơ hồ không phân biệt được phương hướng, ý thức cũng dần đánh mất!
Vân Thi Thi muốn đứng lên, thân thể lại ngã trái ngã phải. Cả người mềm nhũn, hai chân hai tay không còn sức, tê dại cực kỳ. Mới vừa đứng lên cô liền ngã trở lại sô pha. Ngay sau đó, một cổ khô nóng từ bụng lan ra khắp cơ thể, càng ngày càng nóng rực. Vân Thi Thi bám chặt vào bàn, mồ hôi chảy đàm đìa!
Cũng khó trách cô ta say nhanh, vì chén rượu pha lẫn cồn rượu khác.
Cường ca nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trong bóng tối, cười cảm thán:"Thuốc thúc tình này, đúng là thứ tốt nha!"
"Ha ha, tất nhiên! Đây là đồ em mang tới mà, còn không phải hàng tốt sao?"
Thanh niên không có ý tốt cười, sau đó nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Vân Thi Thi, trong lòng ngứa ngáy:"Anh Cường, anh chơi xong rồi thì để cho chúng em chơi vài ngày nha!? Người đàn bà này thật xinh đẹp, ha ha!"
"Thích à?" Cường ca cười:"Được, chờ tao chơi chán thì liền cho tụi bây!"
Vài người cúi đầu khom lưng cười đấy cười để: "Cảm ơn anh Cường!"
"Anh Cường, em đã đặt sẵn phòng tốt cho anh rồi! Ha ha, phòng tổng thống đấy!"
Trên sô pha, Vân Na mở to mắt ngồi dậy, trên mặt chỗ nào có men say chứ? Đôi mắt rõ ràng thanh tỉnh.
Cô ta nhìn về phía Vân Thi Thi, khóe môi nhếch lên cười lạnh.
"Anh Cường! Anh vừa lòng chứ? Người như thế nào? Tôi đâu có lừa anh phải không! Anh thấy có đáng giá hay không?"
Vân Na đi qua đấy ngồi, cười duyên:"Chị tôi rất thuần khiết đấy! Mấy con nhỏ khác không thể so sánh đâu, thân mình chị ấy cũng sạch sẽ nữa! Dù tới chợ đêm, cũng có thể bán được mấy chục vạn trong một buổi? Anh Cường, anh thật sự lời lắm nha!"
"Ừ, đúng là đáng giá! Số hàng chục thì tính gì!" Đâu chỉ mấy chục vạn, mấy trăm vạn đều được đấy chứ!
Cường ca cười ha ha, ôm Vân Thi Thi hiển nhiên đối với người này vừa lòng.
"Vậy thì được rồi! Cảm ơn anh Cường!" Vân Na chợt nhớ tới gì đó, liền khép nép nói:"Anh Cường đừng đem chuyện này nói ra nha! Đừng nói tôi chơi xấu chị ấy, nếu không cha liền giết tôi!"
"Biết rồi!" Hắn không kiên nhẫn trả lời.
Vân Na cười hì hì, nói:" Đừng vội chứ! Đêm nay, chị ấy thuộc về anh! Anh xem, nữ chính tuyển sự..."
"Tôi đồng ý chuyện của cô, nói được thì làm được! Giờ mau biến đi! Đừng quấy rầy chuyện tốt của tôi!"
Hiện giờ Cường ca chỉ đặt tâm tư lên người Vân Thi Thi, còn thời gian đâu mà để ý cô ta, hắn không nghĩ nhiều liền gật đầu. Mấy tên đàn em đã sớm mở cửa, hắn nửa ôm Vân Thi Thi vào lòng rực, rời đi.
......
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên gió mạnh như gào thét. Thổi cửa sổ kêu keng kenh chuyển động. Hữu Hữu từ cơn ác mọng bừng tỉnh, bỗng từ trên giường ngồi dậy nhìn sang nên cạnh... Mẹ đâu rồi?
"Mẹ?" Một cảm giác rất xấu nổi lên trong lòng cậu!
Chương 47: Người phụ nữ quyến rũ
Khách sạn Vương Miện 6 sao.
Phòng tổng thống, lọt vào tầm mắt là sự thiết kế trang hoàng ung dung cao quý, thể hiện sự cao nhã mà xa hoa. Trên bàn tiệc, Mộ Nhã Triết mặt lạnh lùng nhìn những gương mặt đầy nịnh nọt giả tạo. Trong lòng anh có cổ phiền muộn không biết từ đâu. Thấy rượu đã quá nửa ly, bầu trời ngoài cửa sổ đã sớm tối.
Mộ Nhã Triết có chút mệt mỏi, phần lớn là từ những người trước mặt anh. Anh một hơi nốc cạn ly Vodka, liền đứng lên.
Mọi người thấy vậy, đều tự liếc sang bên cạnh mình rồi cùng đứng dậy.
Đêm nay, nhân vật chính là Mộ Nhã Triết nếu anh ta phải đi thì mọi người cũng liền tuyên bố tiệc tàn.
Thân là vua cổ phiếu kiêm chủ tịch, thân phận tôn quý. Trong tay anh ta đã sớm nắm quyền hành Mộ thị. Hiện tại đối mặt với kinh tế toàn cầu, người đứng trước mặt họ có khả năng làm lung lay thị trường toàn cầu. Cũng đồng nghĩa là nắm trong tay tài chính công ty của bọn họ là Mộ thị. Muốn công ty xí nghiệp còn tồn tại? Vậy phải xem một câu của anh ta. Vì thế, bọn họ càng nịnh hót càng hậu hạ ông chủ tương lai của Mộ thị.
Một người thử thăm dò, nhỏ giọng xin chỉ thị: "Tổng giám đốc Mộ, ngài phải đi sao?"
Người nọ cung kính đem áo vest tây trang cho anh, Mộ Nhã Triết liếc hắn một cái rồi nhận lấy áo khoác mặc vào. Một người khác cũng nhanh chóng mở cửa phòng ra. Anh ưu nhã bước ra, sau lưng là một đám người tây trang giày da cúi đầu theo sát, nhìn có chút hương vị của vị thần vậy.
Cửa thang máy VIP mở ra Mộ Nhã Triết đi vào, cửa chậm rãi đóng lại. Tầm mắt anh lỡ đang liếc vào một chỗ, đáy mắt lập tức lạnh băng!
Lý Đông Cường đắc ý một tay ôm Vân Thi Thi mơ màng bước ra thang máy, sau lưng liền có cảm giác lạnh rét đến xương cốt.
Hắn nhướng mày quay đầu, thì thấy người khách mới bước vào thang máy kia. Hắn mơ hồ nhìn thấy ánh mắt sự sắc bén của người đó.
Nhưng hắn không để trong lòng, càng không nghĩ nhiều. Hắn nửa nhấc Vân Thi Thi, bàn tay sờ mó tiếp tục đi tới phòng.
Sau lưng, cửa thang máy lại chậm rãi mở ra......
*
Lý Đông Cường một chân đá cánh cửa ra.
Hắn vào phòng còn không chưa đóng cửa lại, tay đã gấp gáp tháo dây lưng kéo khóa quần xuống.
Gương mặt khó dấu nụ cười dâm tiện, nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt Vân Thi Thi. Đá chân về phía sau đóng cửa, đi về phía giường đó là địa bàn của hắn đêm nay!
Người đàn bà Vân Na đó thật sự không lừa hắn
Trước kia, nghe cô ta nói có 1 người chị lớn lên rất xinh đẹp thuần khiết. Lúc đó, hắn còn khinh thường khịt mũi, không cho là đúng.
Ở trong mắt hắn, người đàn bà mà nào chẳng giống như đều là những công cụ mà thôi.
Nhưng hiện tại, cô gái này so với diễn tả của cô ta càng thêm xuất sắc.
Những người đàn bà bình thường khác sao sánh được.
Không phải hắn chưa từng gặp qua người đẹp hơn Vân Thi Thi, chỉ là khí chất thanh lệ của cô không giống người khác.
Lý Đông Cường hung hăng ném cô lên giường, thân hình thiếu nữ xinh đẹp rơi trên giường lớn mềm mại.
Trong bóng tối chỉ có đèn giường còn rọi chiếu sáng lên chiếc giường trắng tinh. Cô mặc một chiếc váy hai dây, ôm sát da thịt trắng nõn nà tăng thêm vài phần gợi cảm.
Mái tóc đen rối loạn trên vai, bầu ngực như ẩn như hiện tựa như bức tranh mỹ nhân, thật sự làm người xem muốn phun máu mà!
Càng xem, càng làm lòng người khó nhịn!
Chương 48: Thuốc Thúc Tình
Vân Thi Thi hơi hơi có chút ý thức, cô cảm thấy dạ dày rất nóng rất khó chịu, bàn tay giãy giụa muốn xé rách chiếc váy đi.
Trong cơ thể khô nóng đến xa lạ, hận không thể lập tức làm biến mất đi những thứ mặc trên người.
Hoàn toàn mất đi lý trí, mất đi suy nghĩ... Cô không biết mình ở nơi nào, chỉ cảm thấy bản thân như đang bị chìm vào nồi nước sôi. Phía dưới người khô nóng không dừng, mà thân mình lại cảm nhận được một trận lạnh lẽo.
Một nửa như bầu trời tuyết lạnh, một nửa như dung nham nóng chảy. Giống như băng lửa kết hợp với nhau!
Loại cảm giác thống khổ này, làm người muốn nổi điên, nổi điên!
"Nóng quá... Nóng quá, cứu cứu tôi... Làm ơn cứu tôi...."
Cường ca nhìn cảnh tượng này, trong lòng đắc ý vẹn phần.
Ở chợ đêm, thuốc thúc tình này là loại thuốc đáng sợ nhất. Nếu không có quen biết, thì khó mà mua được loại này.
Một khi ăn vào, dù là người đàn bà trinh tiết cứng đầu kiên định đến đâu đều không thể ngăn nổi ham muốn.
Không có đàn ông thỏa mãn, cái cảm giác đó muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!
Huống chi, là người phụ nữ chưa hiểu sự đời?
Vân Thi Thi nằm trên giường thở nặng nhọc, thống khổ vuốt ve người!
Lại không nghĩ tới hành động này của cô, quyến rũ đến động lòng!
Cường ca nhanh chóng bỏ đi quần áo, chiếc quần mới cởi được một nửa liền hưng phấn nhảy lên giường. Gấp đến không chờ nổi muốn "nhập trận" với cô:" Người đẹp, đừng nhúc nhích để anh giúp em ha! Chút nữa, sẽ khiến em thoải mái dễ chịu ngay! ha ha!"
Đúng lúc này, chuông cửa reng lên.
Sắc mặt Cường ca lập tức vặn vẹo nhưng động tác trên tay không ngừng lại.
Người ta đang vui vẻ, còn việc nào bực hơn khi đang chuẩn bị "Làm việc" mà bị làm phiền chứ? Hắn không suy nghĩ về người bên ngoài nữa, một lòng muốn tiếp tục làm việc.
Nhưng khi hắn vừa mới cởi một dây váy của cô, chuông cửa lại reng lên cứ liên tục ấn chuông tựa hồ không kiên nhẫn.
Trong thành phố này, phàm là trong phạm vi của hắn không ai dám gây rối với hắn cả!
Tên chó chết nào tới phá hư tâm trạng hắn? Mẹ nó, mất cả hứng!
Ánh mắt Cường ca trở nên hung ác dị thường, quay đầu lại tức giận đến đấm một cái. Động tác nhanh chóng mặc quần vào, đi tới mở cửa!
Hắn một bên hùng hùng hổ hổ mở cửa ra, ngẩng đầu lại thấy trước cửa hai người đàn ông mặc tây trang đen. Thân hình cao lớn, cơ hồ che đậy cả ánh sáng ở hành lang!
Sắc mặt Lý Đông Cường xanh mét nhưng lập tức trầm đi, đáy mắt hiện lên ít nhiều hoảng sợ!
Hắn cũng được coi như ở một nửa thế giới ngầm, thấy không ít việc trên đời nhưng hắn lại bị khí thế của hai tên này làm hoảng sợ!
Hơi thở trên người bọn họ quá đáng sợ, ánh mắt mang theo sự nguy hiểm tựa như một tên sát thủ trong tay đầy máu, lãnh khốc vô tình!
Hắn gian nan nuốt nước bọt, nhìn đề phong bọn họ mà đánh giá:" Các anh... Làm cái gì? Tìm lầm người rồi!"
Hai người đàn ông không nói gì, duỗi thẳng tay nắm lấy hắn ta xách ra ngoài. Một người giữ một cánh tay mỗi bên giống như áp giải tội phạm.
Cường ca kinh sợ, ngay sau đó mắng vài câu.
"Này! Chúng mày định làm gì?! Bắt ông nội tụi bây làm gì hả! Phá hỏng chuyện tốt của tao!"
"Tao là đại ca bên phố đông đấy! Biết không hả? Biết thì buông ông ra!"
"Nhỏ đó là tao mua được hai mươi vạn đấy, buông tao ra, buông ra!"
Tiếng ồn ào dần đi xa.
Chương 49: Giống như gặp lúc đó
Vân Thi Thi cố hết sức chống nửa người ngồi dậy, đỡ lấy cái đầu đang đau đớn. Phía trước tầm mắt, mọi thứ mờ nhạt bay vòng vòng quanh cô.
Toàn bộ sức mạnh như mất đi một nửa, mắt thấy bốn bề tĩnh lặng, cô cũng không quan tâm bản thân đang ở nơi nào.
Loại nóng rực này át đi lý trí cuối cùng của cô, vươn đôi tay run rẩy thống khổ xé rách đi chiếc váy đang mặc.
Ở cửa, bước vào là người đàn ông dáng người cao gầy khí thế bức người. Thân hình cao lớn xuất hiện, căn phòng tựa như có chút nhỏ hẹp.
"Cạch" một tiếng, cửa đóng lại, lại một lần nữa một mảnh đen tối.
Trong căn phòng, chỉ nghe được tiếng thở dồn dập của cô.
Hơi thở mê ly không ngừng phả ra từ bờ môi yêu kiều đầy mị hoặc kia, cùng với tiếng rên trầm trấp, thật khiến cho người ta mặt đỏ tim đập.
Thật là khó chịu, khó chịu vì trong cơ thể cô giống như có một cái lỗ hổng lớn. Dù làm gì cũng không thể lấp đầy khoảng trống hư không kia.
Đôi tay cô quơ lung tung, tựa như muốn lấy gì đó lấp vào khoảng trống ấy. Rồi lại không biết, chính bản thân lại đang cần cái gì!
Cô duỗi tay vuốt ve cơ thể mình, không ngừng vuốt ve, muốm ngăn chặn đi ham muốn đáng sợ. Mỗi khi chạm đến nơi nào, cơ thể liền kích thích đến tê dại không ngăn cản được mà hưng phấn lên!
Mộ Nhã Triết bước đi trong đêm, chậm rãi hướng đến cô đi đến mép giường, dậm chân đứng lặng, cúi đầu ——
Dưới ánh đèn, hiện lên chiếc chăn trắng tinh bên hông cô.
Lúc này quần áo Vân Thi Thi đã sớm không nghiêm chỉnh, dây váy chảy xuống đầu vai mượt mà. Anh thấy sắc mặt cô ửng hồng khác lạ, trong mắt đầy tình dục, đôi tay bé nhỏ xé rách váy đi, thống khổ dị thường.
Mộ Nhã Triết sắc mặt lạnh nhạt đánh giá cô, ánh mắt anh dần lạnh lại. Anh không nghĩ đến, có một ngày họ lại gặp nhau dưới tình huống này.
Hắn ta nói, hắn mua cô 20 vạn?
Chẳng lẽ số tiền 6 năm trước anh trả cho cô không đủ sao? Nên cô không tiếc mà bán rẻ thân thể mình?
Hay là nói, mấy năm nay cô đều như thế?
Mà anh, chỉ là người để cô lợi dụng thân thể mình? Từ lúc đó về sau, cô đã bị bao nhiêu người chạm qua rồi?
Mộ Nhã Triết giễu cợt câu môi, đáy mắt lạnh băng đến lạnh lẽo. Lại thêm một trận chán ghét, xoay người muốn rời đi.
Nhưng ở phía sau lưng, Vân Thi Thi không biết lấy sức mạnh từ nơi nào. Cô từ trên giường quỳ lên, hai tay không màng gì từ phía sau ôm chặt lấy eo anh. Nắm chặt không buông tay!
"Đừng đi... Tôi khó chịu lắm, làm ơn... Cứu tôi..."
Thân mình người đàn ông cứng đờ, sau lưng bị một mảnh mềm mại dán chặt. Cô tham lam đặt gương mặt nhỏ phía sau anh, ở bên hông anh sờ soạng trên dưới, thấp giọng lẩm bẩm:"Đừng đi... Cứu tôi, cứu tôi được không.. Giúp tôi..."
Bước chân Mộ Nhã Triết không rời đi nữa.
Anh chậm rãi quay người, Vân Thi Thi nhân cơ hội nhào vào lòng anh. Đôi tay ôm chặt bờ vai vững chãi ấy, thân thể mềm mại dán lên người anh.
Phảng phát như làm như vậy, thì có thể an ủi được tình dục trong người. Mà anh cũng nhận thấy được, thân thể đầy đặn của cô quá nóng!
Anh kinh ngạc ngước mắt, duỗi tay nắm cằm cô vặn mặt qua.
Chương 50: Cổ khô nóng
Mộ Nhã Triết thấy trong mắt cô đầy rối loạn mê li, sâu không thấy đáy, có một ít không thích hợp.
Anh đang chăm chú nhìn cô, Vân Thi Thi bám vào bờ vai thò qua gương mặt ửng đỏ, vội vàng hôn vào môi anh.
Mộ Nhã Triết híp mắt, theo bản năng tránh né nhưng cô lại ôm cổ chặt không cho anh trốn tránh. Không chút kiêng kỵ, cô đưa lưỡi vào liếm lấy.
Cô hôn đến ác độc, nhưng lại không có kỹ xảo mà ngây ngô, thậm chí là vụng về lại có chút tuyệt vọng.
Chỉ dựa vào bản năng cơ thể trà đạp đôi môi mỏng lạnh lẽo của anh. Gặm cắn cánh môi, đầu lưỡi liếm loạn lung tung trong miệng anh, hơi thở cực nóng hà vào hô hấp anh.
Nhưng đối với người không có kỹ xảo nào, lại có thể trêu chọc gợi lên ham muốn của anh.
Vân Thi Thi hôn như điên cuồng, nụ hôn dày đặt trượt xuống dưới. Kích thích hầu kết của anh, đầu lưỡi kiễm nhẹ nhàng cắn lấy. Thân mình Mộ Nhã Triết cứng đờ, đáy mắt ẩn ẩn nguy hiểm.
Cô lại hồn nhiên không thấy, thân thể khô nóng khó chịu. Dây váy hoàn toàn trượt xuống, theo động tác mà váy trượt xuống bên hông.
Thân thể nhỏ nhắn mềm mại mà trơn bóng, bại lộ trong không khí. Làm người hít thở không thông, thân mình anh nảy sinh một cổ khô nóng.
Mộ Nhã Triết cúi đầu nhìn người phụ nữ tác loạn trong ngực anh. Cô căn bản không ý thức được, bản thân hiẹn đang làn gì!
Từ trước đến nay, anh tự khống chế ham muốn bản thân rất tốt. Thậm chí, dù có kết hôn 3 năm mà không chạm vào phụ nữ. Nhưng hôm nay, lại không thể kiềm chế ham muốn trước cô.
"Cứu tôi...... Cứu, cứu tôi......"
Trong cơ thể có thuốc thúc tình, cơ thể cô càng muốn nhiều hơn.
Vân Thi Thi mở mắt, vội vàng duỗi tay nắm lấy dây lưng anh, không bắt được trọng điểm lung tung cởi bỏ.
Khuân mặt anh gợi cảm, giờ phút này mồ hôi lạnh đổ như mưa, nỗ lựckhắc chế lửa trong cơ thể mình.
Cơ thể anh, thế mà có cảm giác với cô.
Mười mấy năm qua, bên người anh không thiếu đàn bà xinh đẹp, quyến rũ. Nhưng anh cố tình lãnh cảm, dù là người đàn bà nào trêu chọc anh vẫn cố tình không nổi hứng.
Nhưng anh lại không biết rằng, người đàn ông một khi đã lướt qua điều tốt đẹp liền không cách nào quên được.
Anh cũng không biết người phụ nữ này giấu ma lực gì, đó là có làm hắn thực tủy biết vị bản lĩnh.
Đôi tay Vân Thi Thi tác loạn trong ngực hắn run rẩy không thôi, động tác mạnh bạo. Cô hơi nhíu đôi mày, vì không bắt được trọng điểm.
Yết hầu Mộ Nhã Triết căng thẳng, một trận điện giật tê dại xẹt qua eo. Người phụ nữ này, là nguyên nhân buộc hắn mất khống chế!
"Nóng... Nóng quá... Giúp giúp tôi, mau giúp tôi..."
Không biết nên làm gì để tiến hành tiếp, cô run rẩy hôn lên môi mỏng anh, tìn kiếm trợ giúp:"...Mau cứu tôi...Cứu cứu tôi được không? Thật là khó chịu...."
Vân Thi Thi ngồi dậy, cánh trắng trắng nõn xinh đẹp chậm rãi chạm đến eo hắn. Cắn chặt đôi môi anh, phá tan cái lí trí cuối cùng của anh.
Mộ Nhã Triết giơ tay xen kẽ vào làn tóc cô, ấn lấy phía sau cổ cô đẩy mạnh về phía mình. Có chút ác độc cắn ngược lại cánh môi cô, ánh mặt lạnh băng chăm chú trên gương mặt cô.
"Cô nhớ kỹ, đây là cô nói!"
Một tay ôm hết vòng eo, cánh tay vứng rắn nâng sau mông cô.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top