Chap 33

"Mình khóc có phải không? Không được nói dối" Mâu Thủy ngồi trên ghế nhìn Hương Ly đang chuẩn bị giường gối mà hỏi

"Mẹ dặn em vài chuyện làm dâu nên em thương mẹ, em khóc thôi"

Nghe vậy Mâu Thủy cười rồi đi đến ôm lấy nàng, cô tựa cầm lên vai Hương Ly mà thủ thỉ

"Tôi không để mình làm dâu, cũng không để mình chịu khổ. Tôi cùng mình lo cho cha mẹ, mình thương tôi thì đừng khóc nữa nghen"

Hương Ly nghe đến đây thì càng khóc nhiều hơn. Nàng cắn chặt môi mình để không phát ra tiếng. Hương Ly xoay người lại ôm lấy thân ảnh của Mâu Thủy mà nói "Em nghe mình, vậy mình có nghe em không?"

Mâu Thủy gật đầu. Cảm nhận được sự đồng ý của cô, Hương Ly nói tiếp "Mình lên giường ngủ đi, em ra phụ mẹ, một chút nữa sẽ vào có được không?"

"Để tôi phụ mình..."

" Thủy à..." Tiếng Hương Ly kéo dài làm cô không đòi nữa.

Nhìn người ta vậy thôi chứ người ta cũng nhát lắm.

Người ta thương người ta lắm nên người ta mới nhát, mới nghe lời người ta như vậy.

Đợi cô nằm yên trên giường rồi thì nàng mới vén màng mà ra ngoài tìm mẹ.

Có lẽ bà cũng hiểu nên đã ngồi ở chõng trước mà đợi nàng ra.

------------

Hóa ra năm xưa ông nội của Hương Ly vì đã nợ ân tình của một người bạn mà phải giúp ông ta thực hiện một trận pháp và cũng chính trận pháp đó đã cướp đi sinh mệnh của mẹ Mâu Thủy.

"Ông Sinh, ông Sinh...." Một người đàn ông đứng đập cửa trước nhà họ Nguyễn không thôi.

Trong này ông Nguyễn Anh Sinh đang đi vội ra mở cửa, ai mà đêm hôm lại gọi inh ỏi thế kia.

"Ông Hứa, sao ông lại đội mưa qua đây?"

Ông Sinh không giấu nổi sự ngạc nhiên khi thấy người bạn của mình lại xuất hiện trước nhà mình giờ này. Đã vậy bên ngoài trời còn đang mưa lớn

Cả hai đi vào nhà, trong ánh sáng leo lắt của cái đèn dầu ông Hứa đã kể ra toàn bộ sự việc từ chuyện ông đã nhận thù lao từ nhà hội đồng tỉnh xa để gϊếŧ bà ba, người vợ mà ông cả thương nhất để trả thù ông cả đến chuyện ông ra tay mà hụt mấy lần.

Chuyện gϊếŧ chóc này ông Hứa không phải chưa từng làm nhưng do người phụ nữ này có một đứa con mang nguyên khí tâm linh rất mạnh khiến tà thuật của ông không tài nào chạm tới được vì vậy đã thất bại mấy lần như vậy, lần này tìm đến ông Sinh là mong nhận được sự giúp đỡ để hoàn thành nhiệm vụ.

Không thì cái mạng ông Hứa chắc chắn không còn mà dùng.

"Tôi đã bỏ từ lâu rồi, huống hồ gì mấy chuyện này tôi không làm được" Ông Sinh nhanh chóng từ chối

"Ông đang định quên đi cái ân ngày xưa mà ông đã nợ tôi đó hả?" Ông Hứa biết khi nhắc đến điều này, ông Sinh sẽ không thể làm gì khác ngoài giúp ông.

Đúng như vậy trong đêm mưa gió ấy họ đã lập trận làm phép để bà ba tự mình treo cổ.
------------

Hương Ly nằm trong lòng Mâu Thủy vẫn chưa ngủ, nàng từ khi nói chuyện với mẹ trở vào, nước mắt chưa một giây một phút nào là ngừng rơi. Tiếng nấc nàng cứ được giữ nghẹn trong lòng..

Trời cao xanh thật biết cách trêu đùa con người mà..

"Hương Ly..." giọng Mâu Thủy lè nhè mùi rượu gọi tên nàng

Nghe Mâu Thủy gọi, nàng giật mình lau vội nước mắt mà cố trả lời bằng cái giọng bình thường nhất có thể "Em đây, mình khó chịu hả?"

Cô lắc đầu rồi đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn xót lại trên gương mặt nàng "Tôi làm gì sai nên cha mẹ trách mình hay mình buồn tôi chuyện chi mà mình khóc thầm chẳng thèm nói gì với tôi"

Nghe Mâu Thủy hỏi, nàng phải cố lắm mới có thể nén nước mắt lại mà không nức nở, nàng lắc đầu

Cô ngồi bật dây nhíu mày "Mình không nói là tôi ra ngoài ngủ luôn đó"

Nàng nhìn Mâu Thủy một lúc, một khoảng lặng giữa cả hai, khoảng lặng đó đủ để Hương Ly ghi nhớ từng nét của người đối diện qua ánh đèn dầu lập loè, hiu hắt.

________

🎐

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top