Ngoại truyện 11

Chương 83

"Vì em là em trai anh, không cho em thì cho ai đây?"

Câu trả lời của Thịnh Huyên từng chữ một dội vào màng nhĩ của Du Khả Ngọc. Cậu có một thoáng nghĩ rằng mình chắc chắn đã nghe nhầm, nên cứ đứng im nhìn chằm chằm vào Thịnh Huyên.

"Sao thế? Em không phải là em trai anh sao? Dù em chưa từng gọi anh là anh hai thật."

Thịnh Huyên kéo Du Khả Ngọc về phía mình, cúi người phủi bụi trên người cậu, còn giúp cậu chỉnh lại tay áo.

Du Khả Ngọc đã rơi nước mắt như thế.

Đây là lần đầu tiên Du Khả Ngọc khóc trước mặt Thịnh Huyên, trước đây cậu luôn tỏ ra mạnh mẽ, như một con robot nhỏ chỉ biết nghe lời. Thịnh Huyên lấy khăn tay lau nước mắt cho cậu, rồi hỏi: "Không gọi anh hai cũng được, nhưng bộ không có một lời chúc sinh nhật nào cho anh sao?"

Du Khả Ngọc lập tức lấy từ trong lòng ra món quà đã chuẩn bị từ lâu.

Đó là thứ cậu tự tay làm.

Một bức tượng nhỏ của Will - cầu thủ bóng rổ mà Thịnh Huyên yêu thích nhất được ghép từ những khối Lego vuông nhỏ, mỗi viên gạch vuông đều được cậu tô màu cẩn thận, trên áo thi đấu còn có số "23".

Vừa lấy ra, chỉ cho Thịnh Huyên nhìn một cái, rồi Du Khả Ngọc ngay lập tức ngượng ngùng nhét món quà lại vào túi.

Thịnh Huyên ngạc nhiên: "Sao lại có chuyện lấy quà ra rồi thu về?"

"Anh đã có bóng rồi."

"Có bóng thì sao?"

Du Khả Ngọc cúi đầu: "Cái này của em, không đẹp."

"Anh thấy rất đẹp," Thịnh Huyên giơ tay về phía cậu, nói: "Đưa anh xem nào, anh rất thích."

Du Khả Ngọc do dự lấy bức tượng nhỏ từ trong túi ra, đặt vào tay Thịnh Huyên, "Nhưng mà—"

"Không có nhưng nhị gì cả, về ăn bánh đi."

Thịnh Huyên vừa quay người, Du Khả Ngọc đã buột miệng: "Anh."

Tiếng gọi này đã được luyện tập nhiều lần khi nói ra lại có vẻ không thật, giọng điệu cũng rất kỳ lạ, Du Khả Ngọc luôn cảm thấy mình có thể nói tốt hơn, tự nhiên hơn, giống như Thịnh Minh An vậy.

Thịnh Huyên sững người một chút, anh quay người cười với Du Khả Ngọc, "Đợi mấy tháng rồi đó."

Du Khả Ngọc lập tức chạy lên nắm lấy tay Thịnh Huyên. Bàn tay Thịnh Huyên lớn hơn tay Du Khả Ngọc một chút, nhưng vẫn là bàn tay của một đứa trẻ, ấm áp và khô ráo, Du Khả Ngọc nắm chặt lấy.

Thịnh Huyên dẫn Du Khả Ngọc trở lại phòng tiệc, anh để Du Khả Ngọc đứng ở vị trí gần mình nhất, còn gần hơn cả Thịnh Minh An, trong mắt Du Khả Ngọc đã không còn tất cả mọi thứ xung quanh nữa, không có chú Thịnh và cô Kiều, không có những vị khách xa lạ, chỉ có Thịnh Huyên, và ánh nến màu cam nhạt đang lay động.

Thịnh Huyên ước xong liền thổi tắt nến. Anh cắt miếng bánh đầu tiên, rồi đưa cho Du Khả Ngọc.

Về sau, Du Khả Ngọc đã rất nhiều lần ăn bánh kem. Dù là sau khi một mình trôi dạt suốt một quãng thời gian dài trên hòn đảo cô lập xa đất liền, mãi mới được ăn một miếng bánh—dù ngọt đến đâu, cũng không thể sánh bằng khoảnh khắc này.

Khi tiệc tối sắp kết thúc, Thịnh Huyên đã đối phó xong với các bậc trưởng bối, khi quay lại đột nhiên phát hiện Du Khả Ngọc vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Thịnh Minh An, không quan tâm Thịnh Minh An làm gì hay đi đâu, cậu đều lặng lẽ đi theo phía sau, quan sát từng cử chỉ của Thịnh Minh An.

Thịnh Huyên thấy kỳ lạ, bèn đứng sau Du Khả Ngọc quan sát cậu, Du Khả Ngọc hoàn toàn không nhận ra.

Thịnh Minh An chuẩn bị đi về, Du Khả Ngọc giật mình, lập tức quay người, kết quả vô tình dẫm lên giày của Thịnh Huyên.

"Xin lỗi—" Du Khả Ngọc theo phản xạ xin lỗi, ngẩng đầu lên lại thấy Thịnh Huyên, cậu lại không thể gọi anh nữa.

"Em cứ nhìn chằm chằm nó làm gì?" Thịnh Huyên hỏi.

Du Khả Ngọc nghẹn lời, chỉ lắc đầu.

Miệng trẻ con còn khó mở hơn cả nút chai, Thịnh Huyên không có cách nào với cậu, chỉ nói: "Về phòng làm bài tập đi."

Du Khả Ngọc ngoái đầu nhìn Thịnh Minh An một cái, rồi nhanh chóng chạy về phòng mình.

Thịnh Huyên nhíu mắt, đánh giá Thịnh Minh An ở đằng xa, không phát hiện ra thằng nhóc này có gì đáng để Du Khả Ngọc nhìn mãi không thôi. Bỗng Thịnh Minh An nhảy tới, đụng vào vai Thịnh Huyên, cậu ta cười hì hì nói: "Anh, em đã mời anh nhiều lần mà anh chẳng chịu qua nhà em, hay là em đến nhà anh nhé, em nói với mẹ em một tiếng, tuần sau em ở chỗ anh nha."

Thịnh Huyên nhìn lên tầng trên một cái, "Không được."

"Tại sao?"

Thịnh Huyên đẩy cậu ta ra, "Không tại sao cả, em ồn ào quá."

Đợi khi tất cả khách khứa đều ra về, căn nhà trở lại sự yên tĩnh thường ngày, phu nhân Thịnh vừa tháo dây chuyền ngọc ở cổ, vừa dặn dò Thịnh Huyên: "Mệt không? Tối nay ngủ sớm đi."

"Vâng."

"Đã ghi lại hết quà chưa? Lát nữa để chú Vương giúp con lập một danh sách đưa cho mẹ, mẹ muốn xem người khác tặng quà gì, để sau này còn đáp lễ."

"Vâng."

"Hôm nay biểu hiện không tệ," phu nhân Thịnh vuốt mặt Thịnh Huyên, lại giúp anh chỉnh lại nơ, vui mừng nói: "Mười ba tuổi rồi, sắp lớn rồi."

Thịnh Huyên cười cười, "Mẹ đi nghỉ đi ạ."

Về đến phòng, Thịnh Huyên đi tắm trước, vừa ra đã thấy bức tượng Lego nhỏ được anh đặt ở đầu giường. Lại nghĩ đến hành động bất thường của Du Khả Ngọc hôm nay. Rốt cuộc tại sao em ấy lại nhìn chằm chằm Thịnh Minh An?

Mang theo sự thắc mắc này, Thịnh Huyên mặc đồ ngủ rồi đi đến phòng Du Khả Ngọc, Du Khả Ngọc thực sự đang làm bài tập. Ngày mai là thứ bảy, nhưng Thịnh Huyên bảo cậu về phòng làm bài tập, cậu liền nghiêm túc làm bài.

Phu nhân Thịnh đánh giá quá cao chiều cao của Du Khả Ngọc, bàn ghế học tập mua cho cậu hơi cao một chút với Du Khả Ngọc mười tuổi, chân cậu hoàn toàn không chạm đất, hai chân lơ lửng giữa không trung đong đưa qua lại.

Hôm nay Du Khả Ngọc mặc một chiếc áo nỉ trắng trông rất sáng sủa, trên áo in hình gấu, tóc cũng mềm mại.

Du Khả Ngọc rất chú tâm khi làm bài tập, đầu bút chì sột soạt trên giấy, hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện của Thịnh Huyên, Thịnh Huyên tiến lên một bước, dép lê phát ra tiếng động trên sàn gỗ, cậu mới đột ngột quay đầu lại, rồi mắt sáng lên, một tiếng "anh" đã đến bên miệng, cũng không biết tại sao, lại bị nuốt trở về.

Điều này khiến Thịnh Huyên rất bực bội.

Anh thực sự cảm thấy mình đã đủ quan tâm đến đứa em trai đột nhiên xuất hiện này, trên toàn thế giới ngoại trừ cha mẹ ruột của Du Khả Ngọc, chỉ có anh là quan tâm Du Khả Ngọc nhất.

Kết quả đứa trẻ này cũng không mấy cảm kích.

Tuy hôm nay tặng anh một món quà nhỏ, còn rơi một chút nước mắt, khiến anh nhìn thấy đau lòng, nhưng sau khi về thằng nhóc này lại trở về trạng thái ban đầu, một tiếng anh cũng không chịu gọi, buổi chiều còn bám đuôi quanh quẩn Thịnh Minh An nữa chứ.

Thịnh Huyên thực sự không hiểu nổi.

Du Khả Ngọc vội vàng nhảy xuống ghế, đi dép lê, gò bó đứng bên cạnh bàn, ngây thơ chớp mắt nhìn Thịnh Huyên.

Thịnh Huyên tùy tiện tìm một chủ đề: "Ghế cao quá sao không nói? Anh bảo cô đổi cái khác cho em nhé."

"Không cao đâu," Du Khả Ngọc sợ làm phiền người khác, vội vàng xua tay: "Mẹ em nói, mua đồ phải mua to hơn một chút, như vậy sau này còn có thể dùng lâu, cái ghế này không cao, là em thấp thôi."

Cậu luôn có thói quen chiều lòng trước mặt Thịnh Huyên.

Du Khả Ngọc thực sự rất nghe lời, Thịnh Huyên chưa từng thấy đứa trẻ nào ngoan như vậy, Thịnh Huyên nhìn đối phương luôn cảm thấy tội nghiệp, rõ ràng nửa năm trước em ấy vẫn còn sống vui vẻ bên cạnh cha mẹ, kết quả tai nạn đột ngột ập đến, em ấy âm thầm lặng lẽ trở nên ngoan ngoãn và thuần phục.

"À, hôm nay..." Thịnh Huyên suy nghĩ một lúc rồi vẫn hỏi: "Em có quen Thịnh Minh An không? Em họ của anh ấy."

Du Khả Ngọc lắc đầu, "Không quen."

"Vậy tại sao hôm nay em cứ nhìn chằm chằm nó làm gì?"

Du Khả Ngọc sững người, cậu không ngờ hành động của mình lại bị Thịnh Huyên phát hiện, thoáng hoảng hốt một chút, cậu lại không thể nói rằng mình muốn bắt chước Thịnh Minh An, bởi vì sự tự nhiên và phóng khoáng mà Thịnh Minh An thể hiện là điều cậu không có, cậu rất ngưỡng mộ.

"Bởi vì... bởi vì... bánh trong tay cậu ấy trông rất ngon."

"Hả?"

Du Khả Ngọc từ nhỏ đã không giỏi nói dối, mặt đỏ bừng lên, nhưng Thịnh Huyên không vạch trần cậu, chỉ nói: "À, bánh hôm nay anh cũng thích ăn."

Thịnh Huyên xoa xoa tóc sau gáy, cảm thấy mình thực sự không biết làm sao với Du Khả Ngọc, đành bất lực quay về phòng, để lại Du Khả Ngọc một mình trong phòng.

Đến tối, Thịnh Huyên xem một lúc truyện tranh chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa.

"Mời vào."

Thịnh Huyên tưởng là dì giúp việc đến đưa sữa cho anh, kết quả lại là Du Khả Ngọc.

Du Khả Ngọc bưng một cái bánh nhỏ đứng ở cửa, hỏi Thịnh Huyên: "Em tìm thấy cái bánh này ở trong bếp, còn lại hai cái, em lấy một cái lên đây."

Thịnh Huyên lúc đầu không hiểu cậu đang làm gì.

Du Khả Ngọc lấy hết can đảm, nói: "Anh, chúc mừng sinh nhật."

Thịnh Huyên sững người.

Du Khả Ngọc bưng miếng bánh đi đến bên giường Thịnh Huyên, sau khi đặt bánh lên tủ đầu giường, cậu liền thu tay về sau lưng.

"Cảm ơn anh, em biết anh rất tốt với em."

"Anh hai, chúc anh sinh nhật vui vẻ."

Thịnh Huyên chưa bao giờ có lúc sững sờ kéo dài đến nửa phút, anh nhìn thẳng vào Du Khả Ngọc, trong lòng dấy lên ngàn tầng sóng, anh gần như nghi ngờ Du Khả Ngọc có phải bị ai đó nhập vào người không.

"Thịnh Minh An là em trai của anh, em trai thật sự, em không dám gọi anh là anh hai."

"Hai đứa đều như nhau cả."

Du Khả Ngọc nghe xong liền cong môi cười.

Thịnh Huyên nói, cậu và Thịnh Minh An đều như nhau, đều là em trai, cậu thực sự có thể giống như em họ ruột của Thịnh Huyên, gọi Thịnh Huyên là anh hai.

Du Khả Ngọc thực sự rất vui.

Thịnh Huyên cầm bánh lên ăn một miếng, dì giúp việc đúng lúc mang sữa ấm vào, Thịnh Huyên và Du Khả Ngọc mỗi người một cốc, Du Khả Ngọc ngồi trên ghế bên cạnh giường Thịnh Huyên, bưng cốc uống sữa, mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía Thịnh Huyên, cứ bắt gặp ánh mắt Thịnh Huyên là cậu lại cười ngờ nghệch, sữa trong cốc nổi cả bong bóng.

Thịnh Huyên lau tay, Du Khả Ngọc tưởng Thịnh Huyên sắp ngủ, bèn chuẩn bị rời đi.

"Khả Ngọc," Thịnh Huyên vén chăn, vỗ vỗ bên cạnh mình, "tối nay ngủ ở đây đi."

Du Khả Ngọc vui sướng bất ngờ, cậu đứng bên giường như khúc gỗ nhỏ, Thịnh Huyên lại vỗ vỗ lên giường.

Phòng của Thịnh Huyên được trang trí theo phong cách màu xanh, kệ sách đối diện giường bày rất nhiều sách và truyện tranh. Du Khả Ngọc được Thịnh Huyên kéo chăn đắp kín mít, cậu hoàn toàn không kìm được nụ cười trên môi.

Tối nay cậu cười đặc biệt nhiều. Đến nhà họ Thịnh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cậu cười nhiều như thế.

"Em có tên gọi ở nhà không?" Thịnh Huyên hỏi: "Ba mẹ em thường gọi em thế nào? Cũng gọi là Khả Ngọc sao?"

"Mẹ em gọi em là Tiểu Ngư, là chữ cá bơi trong nước ấy."

Thịnh Huyên cười gọi: "Tiểu Ngư ơi."

Vì Thịnh Huyên ở ngay bên cạnh, Du Khả Ngọc dần dần trở nên táo bạo hơn, cậu chỉ vào một quyển truyện tranh bìa đỏ trên kệ sách: "Anh, đó là gì vậy?"

"Là Galaxy Express, một bộ truyện tranh rất hay, nếu em muốn xem thì có thể lấy đi xem."

Thịnh Huyên kể cho Du Khả Ngọc nghe cốt truyện của Galaxy Express, Du Khả Ngọc nhìn Thịnh Huyên với vẻ mặt ngưỡng mộ, giọng Thịnh Huyên bình thản và dịu dàng, thực ra anh không chỉ là anh trai của Du Khả Ngọc và Thịnh Minh An, anh là anh trai của rất nhiều người, so với người bạn thân Hoắc Tư Thừa của mình, Thịnh Huyên rất tốt với mọi người xung quanh.

Anh chia cho mọi người phần dịu dàng như nhau, nhưng tối nay anh lại tặng thêm một phần cho Du Khả Ngọc.

Du Khả Ngọc đã trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất thế giới!

Trái tim đã chìm sâu rất lâu rất lâu của cậu tối nay trở nên ấm áp, nhẹ bẫng, như sắp bay lên trời.

"...Là câu chuyện như vậy đó, rất hay."

Du Khả Ngọc cười ngờ nghệch: "Chắc chắn rất hay."

Thịnh Huyên nhìn cậu, đột nhiên nảy ra ý tưởng: "Tiểu Ngư, hát cho anh bài sinh nhật đi."

"Hả?"

"Hát một bài chúc mừng sinh nhật."

Du Khả Ngọc hơi ngẩn người, nhưng vẫn hắng giọng, dùng chất giọng không mấy chuẩn của mình, hát bài chúc mừng sinh nhật cho Thịnh Huyên.

"Happy birthday to you, Happy birthday to you..."

Hát xong cậu ngượng ngùng gãi đầu, nói: "Em hát không hay chút nào."

"Hay mà."

Thịnh Huyên vỗ tay, mặt Du Khả Ngọc càng đỏ hơn.

Du Khả Ngọc nằm xuống lại, Thịnh Huyên cũng nằm xuống, hai người nằm song song, đèn pha trên bãi cỏ bên ngoài chiếu lên trần nhà tạo ra các tia sáng khác nhau, Du Khả Ngọc ngây người nhìn.

Thịnh Huyên hỏi: "Tiểu Ngư, sinh nhật em là khi nào?"

"Ngày ba tháng bảy."

"Đến lúc đó anh đưa em đến chỗ mẹ em để mừng sinh nhật, trong phòng của mẹ em, cùng với mẹ em, được không?"

Người khác đều nói đó là "phòng bệnh" của mẹ, chỉ có Thịnh Huyên kiên trì gọi nơi đó là "phòng".

Du Khả Ngọc gật đầu thật mạnh.

Tháng trước Thịnh Huyên đưa cậu đến bệnh viện tâm thần nơi mẹ đang ở, tình trạng của mẹ vẫn rất tệ, hai điều dưỡng cũng không giữ được bà.

Trên đường về, Du Khả Ngọc luôn im lặng không nói.

"Mẹ em chỉ bị bệnh thôi, sẽ sớm khỏi thôi."

Thịnh Huyên không giống những người khác, nói: "Trời ơi, Du Khả Ngọc, mẹ em trở thành người điên rồi."

Anh nói đó là phòng, anh nói đó chỉ là bệnh.

Thịnh Huyên luôn rất tinh tế.

Nghĩ đến vài tháng nữa cậu có thể cùng mẹ và anh trai mừng sinh nhật, mắt Du Khả Ngọc lại rưng rưng.

Thịnh Huyên đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của Du Khả Ngọc. Tóc Du Khả Ngọc hơi xoăn tự nhiên, xoăn từ chân tóc, giống như gấu bông vậy.

"Ngủ đi." Thịnh Huyên nói.

Du Khả Ngọc lập tức nhắm mắt.

Hai phút sau, trong phòng vang lên giọng Thịnh Huyên: "Muốn nói gì thì cứ nói, đừng nhịn quá thế."

Du Khả Ngọc mở mắt, mở miệng đang ngậm chặt ra.

Cuối cùng cũng thở được rồi.

Du Khả Ngọc hơi ngượng ngùng, quay đầu trong bóng tối, hỏi: "Anh ơi, họ nói anh sắp phân hóa rồi, anh muốn phân hóa thành gì? Chắc chắn là alpha phải không?"

"Chắc vậy, anh cũng không biết."

Thịnh Huyên hỏi lại: "Còn em? Em muốn phân hóa thành gì?"

"Giống anh!"

Thịnh Huyên cười khẽ: "Sao lại muốn giống anh?"

"Không biết," Du Khả Ngọc nắm góc chăn, ngốc nghếch nói: "Chỉ là muốn giống anh hai thôi."

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng, Thịnh Huyên tỉnh dậy trước, ý thức vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đã nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng, đều đặn bên tai. Vừa quay đầu đã thấy khuôn mặt Du Khả Ngọc.

Du Khả Ngọc ôm anh như một con gấu túi.

Thịnh Huyên từ rất nhỏ đã ngủ một mình, ngược lại em họ Thịnh Minh An của anh là người khó ngủ một mình, khi năm tuổi cu cậu vẫn không thể ngủ một mình, mỗi tối đều ôm mẹ như vậy.

Nghe nói đây là trạng thái thiếu cảm giác an toàn.

Du Khả Ngọc có hàng mi dài, làn da trắng, khuôn mặt mềm mại. Tuy bị đè đến nửa người tê dại, nhưng Thịnh Huyên vẫn cảm thấy: anh rất thích đứa em trai này.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top