Maroon Frank cậu bé tự do
Bên ngoài vùng đất nơi Dane đang sống, còn có một cậu bé bị cha mẹ bỏ rơi từ nhỏ tương tự giống như Dane, nhưng cậu không được ai nhận nuôi phải sống trong trại mồ côi, tên cậu bé đó là Frank từ khi mười tuổi đã phát huy được khả năng khéo léo và tài giỏi của mình, Frank có một khả năng tính toán siêu việc và khi mười ba tuổi cậu đã học đến cấp ba tại thành phố Andio. Năm tháng trôi đi cậu ta đã có thế kiếm sống bằng bản thân bằng nghề phụ bàn tại các quán rượu và chăn cừu cho nhà thờ. Đặc biết khi đến mười lăm tuổi đôi mắt của của cậu bé đấy đã chuyển thành màu đỏ đậm khác thường với màu mắt nâu ban đầu. Sự kì thị dần dần lớn, cậu bé không được nhận làm việc chăn cừu nữa kể từ khi câu ta được người dân đồn đại về việc những con sói rất sợ cậu, không bất cứ hành động gì lạ thường nhưng những con sói khi thấy câu ta chăng chiêng đi ngang thì bọn chúng lại bỏ chạy. Cũng vì lẻ đó một thương gia tên là Henry đã thuê câu ta để giao địch số lượng lớn tấm vải chất lượng tốt xứ Manes, kể từ ấy cậu bé đã trở thành một thương nhân vận chuyện hàng cho một ông chủ hàng vải, Frank làm các công việc được giao và kiếm được rất nhiều tiền sau các phi vụ, với mái tóc trắng và đôi mắt đỏ đậm câu không thể tìm được một công việc nào khác ngoài việc đi bốn bể đề giao hàng.
Rạng sáng ngày ba mươi mốt tháng mười hai, khi màn sương chưa kiệp tan hết, một tiếng gọi ngoài cửa vang lên," Frank câu mau dậy ta có việc quan trọng cần cậu đi ngây từ sáng hôm nay ", giật mình nghe giộng nói của chú Henry, Frank chạy ra cửa sổ phòng trọ nhìn xuống nói: "đợi cháu, cháu xuống ngây đây". Sau khi sửa soạn đầy đủ, đi xuống thì Henry đã chuẩn bị cho cậu hai con ngựa lông dầy và không thấy hàng hóa gì trên đó, ông chủ của cậu ta đang có vẻ lo lắng, khí trời lạnh hơn bình thường tuyết đống khắp căn nhà trọ, không phải vì cái lạnh mà là vì món hàng lần ngày Frank phải giao nó năm rất xa nơi này ông chủ nói với cậu: "đây là vật cậu cần giao, một món hàng nhỏ thôi nhưng rất quan trọng, đừng tò mò mà mở nó ra, cậu sẽ bị nguyền rủa đấy."
" Sao có thế thế được?", Frank khó hiểu.
"Đây là một món đồ cổ của một người sống tại thành phố Andio này, người ta đồn rằng món đồ này cất giữ các linh hồn tội lỗi, theo như chú được biết thì nó là một cục đá hình vuông vức màu đen mà thôi, cậu hãy đi theo bản đồ này."
Vị trí được đánh dấu đỏ trên bản đồ năm khá xa thành phố này, phải đi qua hai thành phố nửa, một vùng đất mà từ trước giờ cậu chưa nghĩ rằng mình sẽ đi xa đến vậy. Chấp nhận lời yêu cầu của ông chủ, cậu được phát lương thực và số lượng lớn vải để giao dịch khi đi qua các thành phố, việc vào cổng của các thương gia thời này muốn yên ổn buôn bán qua lại trong các thành phố thì phải nộp lệ phẩm gì đó như tiền chuộc để vận chuyển chót lọt hơn. Hoàn tất đống dấu hợp đồng, Frank leo trên cối xe ngữa của mình để bắt đầu đi một hành trình xa, chùm tấm áo choàng lông cừu cùng với con mèo ú của mình đi trên con đường món dẫn đến thành phố lớn bên kia ngọn đồi rừng rậm um tùm, dù đi qua nó nhiều lần nhưng luôn có cảm giác như ai đó nhìn mình Frank cũng quen với cảm giác này. Do đi sớm khoảng độ đến mười hai giờ trưa đã đến mé bên ngoài khu rừng, từ đồng cỏ đi vào là bắt đầu băng qua ngọn đồi. Frank dựng lều tại đó, cho ngựa uống nước và chuẩn bị bửa trưa cho mình, sáng do đi vội nên cũng quên đi việc ăn uống, dựng cột và lấy củi trên xe nhóm lửa để nấu nước luộc khoai làm súp nêm nếm tróng chuẩn bị múc ra chén gỗ, thì từ trong liêu có con gì đó đang đào đất, nghe âm thanh lạ nên lo sợ con vật nào đó trong rừng gây hại Frank với lấy con dao để dưới dất, nhanh tay mở lều thì thấy một con chó sói con màu trắng đang đào tuyết kế bên lều, nó quay sang nhìn Frank rồi đi lại, ánh mắt nó như nghĩ Frank là người thân vậy, "Ngươi mau đi về đi ở đây ta không có gì cho ngươi đâu", con chó nhìn Frank rồi cụp tai cúi mặt xuống như buồn khi nghe câu ta nói vậy, "thôi được rồi, người vào ăn chung với ta chứ?", chui vào túp lều múc thêm chén canh sup đặt xuống đất, con cho con đấy nhìn chằm chằm Frank rồi chạm chân vào bát súp, rồi ngửi rồi đặt lưởi vào liếm, nó thấy vị của món súp ngon nên đã vét sạch chén rất nhanh. Frank nhìn nó rồi đặt tay lên đầu xoa nhẹ, nó tỏ vẻ thân thiện ngồi xuống lè lưởi vẩy đuôi. Frank nghĩ đến công việc ngay sau khi ăn xong, tháo các chốt lều, túm đồ gói lại và bỏ lên xe lấy tấm vải to chùm lên, leo lên xe ngựa để tiếp tục đi tiếp, con chó cũng đi theo Frank. Đi đến khoảng gần sáu giờ chiều thì cũng đến thành phố bên kia ngọn đồi, các tên lỉnh kiểm trả hàng hóa nhanh hơn bình thường do khí trời lạnh hơn nên tôi được vào sớm không phải mất nhiều thời gian cho khâu lệ phẩm, nhưng tôi cũng có đưa cho họ một bộc khoai và lấy chân khều nhẹ vào mông ngựa cho ngựa tiếp tục đi vào, ở đây tôi cần mua một số món đồ để tiếp tục đi tiếp chặng đường dài và cũng cần trọ qua đêm để cơn bảo tuyết giảm dần.
"Căn nhà trọ phía bên kia rồi", Frank mừng vì cuối cùng cũng được nghĩ ngơi, dần ngựa vào chuồng trong đưa cho họ 50 peru để giữ ngựa, vào bên trong Frank thuê một phòng cho mình loại có ló sưởi 4000 peru cho một đêm, bình thường thi giá này thật quá đắt hơn sơ với các nhà trọ vùng nơi tôi sống chỉ với 2460 peru cho một ngày ở đây thì 4000 peru một đêm, không chấp nhận với giá đó:" tôi thấy giá này có vẻ đắt hơn bình thường đấy ông có thể giảm cho tôi được không?"
"Tôi sẽ giảm cho cậu 3800 peru câu thấy sao "
"Vẫn còn rất cao tôi muốn 2000 peru thôi, vì tôi chỉ ở đây qua đêm thôi"
"Nếu cậu không vừa lòng với giá đó thì có 1 phòng rất rẻ cho cậu, có lò sưởi và tiện nghi chỉ với 1000 peru thôi", thấy rỏ trong ảnh mắt tồi tệ đó có vẻ như căn phòng này không phải bình thường so với các căn phòng khắc tại căn nhà trọ này, nhưng Frank vẫn đồng ý với căn phòng này.
"Được nếu vậy thì tôi thuê căn phòng đó"
Căn phòng này khá là bình thường, có một cửa sổ, một bàn làm việc và một cái giường. "Không có gì bất thường cả" Frank nghĩ, thôi mình nên kiểm tra lại chiếc hộp xem sao mở túi nhìn vào lấy chiếc hộp ra ngắm nghĩa, tò mò lắm vì đây chỉ là một cái hộp màu đen bình thường, chứa bên trong, "một viên đá hình vuông màu đen, có gì mà đáng sợ đâu?", nhìn lại lần cúi rồi cất vào tui đặt kế bên rồi lấy ổ bánh mì phô mai và bình sữa mua dộc đường đến đây ra ăn và uống rồi lấy nước ấm được chủ nhà trọ chuẩn bị trước đê lau mình mẩy, đặt lưng xuống là ngủ thiếp đi một cách nhanh chóng vì phải đi cả ngày dài rồi. Cơn ác mông đên ngay sau khi giất ngủ vừa chìm vào, một con quỷ đang đứng nhìn cậu ấy trong căn phòng, đó là cơn ác mộng câu thấy được, nhưng nó không đánh thức câu ta, nó đang lấy cái túi đi và rồi mọi chuyện ngừng lại. Trời đã sáng khi chuổi sự việc ngắn ngủi ấy kết thúc. Frank hốt hoảng kiểm tra lại túi đồ, thấy vẫn không mất gì, thờ phảo đi ra khỏi phòng thì những người của căn phòng trọ khác đang xì xào to nhỏ một vấn đề gì đó, khi Frank đi lại thì họ đã giải tán cả, một người đàn ông nói lại cho cậu biết căn phòng này là của một người phụ nữ bị ám, rất nhiều điềm xui có liên quan đến người phụ nữ đó, không lau sau đó cô gái đó bị tử hình, dân làng đã chọn cách hỏa thiêu cô ta, người đàn ông đó bảo Frank đi khỏi đây trước khi họ xem cậu như cô ta, rồi bỏng nhiên ông ta nói lớn giọng lên: " mái tóc trắng, đôi mắt đỏ này, ngươi là người hay quỷ" người đàn ông đó la to lên những người trong kia chạy lên và nhào lại bắt cậu lôi đi, những người con lại lo sợ né ra và độc kinh trừ tà lẩm nhẩm trong miệng.
"THẢ TÔI RA!!!...; tôi chỉ là người bình thường thôi" vùng vẩy tay chân họ té nhào khi xuống cầu thang Frank nhanh chạy lên phòng đem hành rồi chui qua cửa sổ xuống ngay chuồng giữ ngựa, leo lên xe tháo dây buộc phòng nhanh ra công sau và chạy thục mạng ra cánh cổng thành, họ bắt đầu rung chuông báo động truy bắt kẻ bỏ chạy nguy hiểm, những người trong thành phố đi ra chặn đường nhưng do ngựa phóng nhanh nên phần lớn điều né ra, cánh cửa thành dần dần được đống xuống khi tôi đang chạy tới. thì con chó tắng hôm qua từ đâu chạy đến cắn vào tay tên lính gát đang kéo trục cửa xuống, rồi nó bị đánh văng ra ngoài, kiệp thời tôi cũng thoát kiệp , con chó đấy cũng chui qua lỗ nhỏ hình vuông trên cánh cổng sắt đó chạy đi, bọn lính lấy cung từ trên cao bắng xuống, rất nhiều mủi tên trúng vào hàng hóa trên xe, không mây đã có mui tên trúng ngay tay cậu, nhưng thật may mắn là đã thoát khỏi tầm bắng của bọn lính. Cánh đồng phía trước là ngôi làng nhỏ nơi ở của cô Bella người đã giúp đở câu rất nhiều trong khoảng thời gian khi cậu còn nhỏ và cũng chỉ là một nông dân nghèo, rất đáng tin cậy. Nghĩ vậy nên Frank không chân chừ rẻ đường sáng ngôi làng để trú trong đó. Nghĩ lại thì cậu chỉ muốn băng bó vết thương và phải đi tiếp để giao món hàng này, đến ngôi làng frank cột ngựa ở chổ kín người rồi đi vào nhờ sự giúp đở của bà cô. Người phụ nữ đứng tuổi thấy Frank mở cửa đột ngột đầm đìa máu, chạy lại đở cậu vào.
" Giúp cháu, cháu bị những người ở thành phố truy đuổi"
Cô Bella:" cháu cứ vào đây trước đã đừng nói nhiều quá sẽ ra nhiều máu đây".
Đúng lúc đang nấu nước nóng, nên tiện thể lấy lau vết thương rồi lấy lá thuốc đắp đở rồi băng bó lại, cầm được máu rồi nhưng vẩn cần ra tram y tế.
" Họ nghĩ cháu là quỷ, họ lừa cháu vào một căn phòng của người bị xem là quỷ trước đây với giá 1000 peru một đêm"
"cô hiểu rồi cháu nghĩ ngơi đi, cô làm đồ ăn cho cũng chiều rồi".
Mặt trời bắt xuống núi, sau khi ăn uống xong. Frank nằm trên cái giường gỗ để nằm nghĩ ngơi và chiềm vào giấc ngủ.
Maroon Frank...đến lúc rồi..thời khác...( hình ảnh khu rừng hiện lên trước mắt, những cái cây, đang vang vọng từ sâu trong rừng ra, ngọn gió từ đâu đến thổi cuốn tới lá và cát bay tứ tung, rồi cuốn lên màn trời đen kịt để lại xung quanh một mản đen. Một cậu bé chừng mười sáu, mười bảy tuổi cở tuổi như Frank; cũng mái tóc đó; vóc dáng vừa văn khác tỏa ra một vùng khí đỏ, rất giống với Frank nhưng Một Frank trong rất khác mặc một đồ vét đen và cà vạt đỏ, đôi mắt đó đỏ hơn bao giờ hết, phía sau có một cái đuối đen bóng như đuôi cá đuối đang ngoe nguẩy, các ngón tay như sơn một màu đen; Đúng thế, trước mặt cậu là một con quỷ.
" Hãy mở chiếc hộp đó ra cậu sẽ được là cậu."
" Tôi đang ở đâu đây!?Cậu là ai?"
" Đây là bản thân của cậu; bản thân câu đang bị ràng buồn bởi một sợi xích..."
Ngọn gió to ban nảy lại cuốn tới lần nửa nhưng nó mạnh hơn rất nhiều, đẩy mọi thứ vào luồn sáng đối diện. Mở mắt nhìn quanh, trời đã sáng rồi sao!? Tôi đang ở trạm ý tế sao, vết thương ở tay cũng được băng bó và vệ sinh kỉ càng hơn.
"May quá con tỉnh rồi!!! Tối qua con ra nhiều mồ môi và vết thương bắt đầu ra nhiều máu nên cô cùng ông lão hàng xóm bòng con lên xe nghe chở con đến đây."
"Đồ đạt của mình, cái túi đâu mất rồi"
"Con đang tìm cái túi lớn, này à cô thấy con ôm nó suốt đêm qua"
"Đây là món hàng con cần giao, nó rất quan trọng"
Sau khi chuẩn bị đầy đủ lên xe ngựa, Frank tiếp tục băng qua cánh đồng lúa lớn để đến với nơi được đánh dấu trên bản đồ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top