Chap 3


Hôm nay lại là thứ sáu trong tuần, nhưng khi vừa vào lớp thì Thư đã thấy có một điều gì khác lạ không bình thường. Đã quen với sự vắng mặt của các vị cao nhân ở những ngày thứ sáu nhưng không hiểu sao hôm nay lớp học lại đông đủ một cách lạ thường. Thư vừa ngồi xuống ghế thì Tuấn ở bàn trên đã quay lại tươi cười bắt chuyện.

- Một lát tan học anh mời em đi ăn phở

Anh Thư chưa kịp tìm hiểu thì một người khác lại quay xuống tiếp.

- Ăn phở xong thì tới phiên anh dẫn em đi uống cafe

Thư ngơ ngác nhíu mày hoài nghi. Trí ngồi bên cạnh nhìn Thư cười

- Em đừng để ý đến những lời cám dỗ đó. Tụi nó có âm mưu

Thư cười hỏi lại

- Âm mưu?

- Ờ, tụi nó thấy em dạo này thân với cô giáo quá nên muốn nhờ em làm bà mai đấy

Anh Thư chợt hiểu

- A, ra là vậy. Như vậy thì phở với cafe là chưa đủ lòng thành đâu đó. Em không dễ mua chuộc vậy đâu.

Tuấn hồ hởi

- Vậy em muốn gì nè? Nếu em chịu nhường chức tài xế của cô giáo cho anh thì em muốn gì anh cũng chìu.

Một anh khác lại quay xuống, nhìn Thư với ánh mắt khâm phục.

- Mà em tài quá nhỉ. Bình thường cô giáo được xe hơi đưa đón tới trường tự nhiên gần đây lại là em đưa đón.

Thư ngạc nhiên

- Xe hơi?

Tuấn giành trả lời

- Ờ, em không biết à. Trước đó tụi anh rình rập hoài mà thấy cô đều có tài xế đưa rước nên dội luôn.

Thư ngây ngô

- Em không biết, cô nói xe cô hư chưa sửa xong nên phải nhờ đến em.

Lớp học được bắt đầu cắt đứt câu chuyện của mọi người nhưng nó vẫn không cắt đứt được những thắc mắc trong lòng của Thư. Tại sao Thư không biết những điều đó và cũng chưa bao giờ nghe Quỳnh nhắc qua. Cô đã bắt đầu phát bài kiểm ra. Do được chân truyền mấy tuần qua của Trúc Quỳnh nên Anh Thư đã rất thành thạo với những cụm từ chữ không ra chữ này. Làm bài một cách chăm chú xong đến cuối trang Thư phát hiện ra những dòng chữ quen thuộc. Truyền lời với nhau qua bài tập đã là thói quen của hai người.

" Đến phiên cô đố Thư nhé, trả lời không được thì sẽ bị phạt còn như ngược lại thì sẽ được thưởng."

Câu đố như sau:

"Không ai đắp mà cao

Không ai đào mà sâu

Không ai trêu mà khóc

Không ai chọc mà đui"

Thư cười mỉm chi nhìn về phía Trúc Quỳnh và cũng bắt gặp Quỳnh đang nhìn mình cười một cách thách thức. Thư cúi xuống trả lời ngay hai câu đầu một cách dễ dàng.

Không ai đắp mà cao thì là núi

Không ai đào mà sâu thì là sông

Nhưng rồi Anh Thư lưỡng lự ở câu kế tiếp. Đang suy nghĩ thì ngoài trời bắt đầu lấm tấm những giọt mưa phùn. Tuấn ngồi ở trên lắc đầu nghêu ngao hát.

- Tháng sáu trời mưa, trời mưa không dứt.

Mắt Thư chợt sáng lên rồi điền vào

"Không ai trêu mà khóc thì là mưa."

Anh Thư chưa kịp nghĩ ra giải đáp cho câu cuối cùng thì cô đã báo hết giờ và yêu cầu nộp bài. Tất cả bài kiểm đều đã được thu lại. Như bình thường mỗi khi cô chấm bài thì cho lớp ngồi làm bài tập trong sách. Trí đưa tay nhìn đồng hồ.

- Sắp đến giờ về rồi, anh mời em đi ăn?

Tuấn ngồi đằng trước nghe vậy quay phắt lại

- Ê bạn, xếp hàng nha

Người kia cũng quay xuống.

- Nó giúp mày rồi còn gì, đối tượng của nó không giống như tụi mình đâu mà mày lo. Như vậy thì mình có dịp đưa cô về rồi, Thư đi với Trí nha để cô cho tụi anh lo.

Anh Thư nhíu mày nhoẻn miệng nhìn cả ba. Sao hôm nay mọi người xung quanh ai cũng là lạ. Thật ra Thư nghe những chầu phở chầu kem ngon ngọt cũng hấp dẫn lắm nhưng hôm nay Thư đã lỡ có hẹn và hứa dẫn Trúc Quỳnh đi thử một quán cafe mới mở. Thư cười với mọi người.

- Chầu của các anh chầu nào nghe cũng hấp dẫn hết nhưng hôm nay không được. Cùng lắm bắt đầu tuần sau xe em cũng sẽ bị hư hay gì đó để cho mấy anh có cơ hội làm tài xế cho cô vậy.

Tuấn vui mừng nựng vào má Anh Thư

- Em the best. Thank you!

Lớp học đã tan. Thư ngồi lại chờ Trúc Quỳnh. Quỳnh gom bài vở bỏ vào trong giỏ rồi mũm mĩm cười.

- Câu cuối còn bỏ lửng

Thư cười theo

- Đó là vì Thư chưa có đủ thời gian.

- Vậy cho Thư từ giờ đến lúc chở cô về tới nhà thì phải có giải đáp nhé.

Trúc Quỳnh nói xong đeo túi xách vào và khoác tay Thư một cách thân thiết cùng đi ra khỏi lớp. Hai người đang đi xuống lầu thì có một chú nhóc không quá mười lăm hớt ha hớt hãi chạy đến trước mặt họ cầu cứu.

- Hai chị ơi, giúp dùm em đi, bạn em bị té xỉu trong lớp kia

Vừa nghe xong hai người hốt hoảng chạy theo chỉ dẫn của chú nhóc. Đến một căn phòng cuối dãy chú nhóc chỉ vào.

- Trong này nè hai chị

Cả hai không ngần ngại xông vào thì đột nhiên cánh cửa đóng rầm lại và xung quanh chỉ còn là bóng tối. Hai người đập cửa không ngừng

- Nè, mở cửa ra nghe chưa

Mặc cho hai người kêu réo tới đâu thì cánh cửa vẫn đóng chặt. Hai người chỉ còn nghe tiếng cười của những chú nhóc bên ngoài.

- Thấy chưa, tao nói mày mà sẽ có hai con heo nữa sa bẫy

Giọng của một chú nhóc khác

- Lại thua mày nữa, tiền game tối nay tao sẽ bao hết

Tiếng nói càng ngày càng xa dần. Anh Thư vẫn không ngừng đập cửa. Được một lúc Thư ngừng lại rồi phát hiện vạt áo của mình đã bị giữ chặt. Trúc Quỳnh có vẻ run và sợ.

- Cô sao vậy?

Trúc Quỳnh đảo mắt nhìn quanh. Không một chút ánh sáng. Quỳnh lại ghì chặt vạt áo của Thư hơn. Anh Thư thấy vậy pha trò cho Quỳnh đỡ sợ

- Lát rách áo em bắt đền bây giờ. Có em đây cô sợ gì

Vừa nói Thư vừa gỡ tay Quỳnh ra nhưng Quỳnh không nắm vạt áo nữa mà nắm chặt lấy tay Thư.

- Thư đừng bỏ cô ra

- Cô sợ hả?

Quỳnh rụt người vào Anh Thư.

- Ừ, sợ chuột, sợ ma, sợ...... đủ thứ.

Thư trêu cho Quỳnh bớt căng thẳng

- Lớn rồi còn sợ những thứ đó, quê quá. Thư thấy cô gan lắm nhé, dám nói gạt Thư mà. Những thứ đó thì lại có đáng gì.

Trong bóng tối không nhìn thấy được nét mặt của Thư nên Quỳnh lo sợ không biết Thư nói câu đó với thái độ như thế nào. Đùa hay giận? Vì quả thật Quỳnh có rất nhiều chuyện giấu Thư. Trúc Quỳnh lo lắng hỏi.

- Thư biết chuyện gì?

- A, thế ra cô có nhiều chuyện giấu Thư lắm à?

- Không phải giấu, mà là.......mà là.......có nhiều chuyện chưa đến lúc để nói.

- Vậy đợi đến khi Thư hết tiền đổ xăng rồi mới nói cho Thư biết là xe của cô không hề bị hư và thường thì chỉ có tài xế đưa đón thôi phải không?

Trúc Quỳnh thở phào nhẹ nhõm

- À......

Chờ đợi một chút vẫn không nghe Quỳnh nói gì Thư đung đưa bàn tay của mình đang được nắm chặt trong bàn tay của Quỳnh.

- À là sao? À là bỏ qua hở?

Trúc Quỳnh lại cười

- Sorry!

Anh Thư dọa rút tay ra

- Không nói, Thư bỏ tay cô ra cho đứng đây một mình đó

Trúc Quỳnh hốt hoảng giữ tay Thư lại và nắm chặt hơn

- Nói, nói nói..... cô nói. Đừng bỏ tay ra.

- Vậy là chuyện thế nào?

Lưỡng lự một lát Quỳnh ngập ngừng nói

- Ừm..... thì tại cô muốn làm quen với Thư

- Tại sao?

- Không có tại sao cả

Thư lại đưa tay lên dọa

- Không nói Thư bỏ tay ra đấy nhé

Trúc Quỳnh dùng hai tay giữ chặt lấy tay Thư mạnh dạng nói

- Thư không biết mình có ma lực đó à? Lần đầu tiên khi Quỳnh nhìn thấy Thư thì Quỳnh đã không thể nào không đến gần bên Thư được. Quỳnh......

Đây là lần đầu tiên Trúc Quỳnh xưng tên với Anh Thư mà không phải là từ "cô". Nhưng chưa nói hết câu thì có một vật gì đó băng qua thật nhanh dưới chân Quỳnh và Thư. Trúc Quỳnh hốt hoảng la lên một tiếng á rồi ôm chầm lấy Thư. Tuy Thư không sợ bóng tối nhưng tự dưng có vật gì đó chạy ra cũng không khỏi làm cho Thư hết hồn. Thư giật mình rồi bật cười.

- Tự nhiên khi không hai đứa lại trở thành kẻ mù

Nói tới đây Thư như chợt nghĩ ra điều gì rồi a lên một tiếng

- A, Thư biết rồi. Không ai chọc mà đui thì có nghĩa là "bóng tối", đúng không?

Trúc Quỳnh cười

- Đúng rồi, Thư thông minh quá

- Đừng tưởng nịnh vậy là Thư sẽ quên nhé, Thư trả lời đúng hết rồi vậy thưởng Thư gì nè?

Thư vừa nói dứt câu thì lần đầu tiên trong đời có một bờ môi lại dám áp lên bờ môi của Thư và bờ môi ấy lại ngưng đọng ở đó thật lâu. Thư bất ngờ, bất động quên luôn cả việc phản ứng. Bỗng nhiên cánh cửa bật mở, Thư đang hướng lưng tựa ở cửa nên mất thăng bằng ngã xuống. Quỳnh hoảng hốt ngồi xuống đỡ lấy Thư. Thư không dám nhìn thẳng vào mắt Quỳnh nên vội vàng né tránh và đứng dậy. Bác lao công lo lắng

- Hai cháu có sao không? Bác nghe có tiếng nên mở cửa vào coi.

Thư gượng cười

- Dạ không sao, cám ơn bác

- Hai cháu lại là nạn nhân của mấy cậu nhỏ kia nửa rồi. Lớp học này bỏ trống không đèn không đuốc, nghĩ không có gì nên không khóa lại. Ai dè lũ nhỏ cứ phá phách ở đây, để bác dùng khóa khóa lại cho bọn nhỏ khỏi phá phách được nữa.

- Dạ cám ơn bác

Nói rồi cả hai chào bác ra về. Ra đến bãi lấy xe thì trời lại bắt đầu đổ mưa. Thư mở yên xe lên lấy áo mưa nhưng tánh lơ đễnh của Thư lại bỏ quên chiếc áo mưa treo sau nhà chưa xếp vào. Trúc Quỳnh đưa tay lên che trên đầu nói với Anh Thư.

- Chờ Quỳnh chút, quay lại liền.

Thư chưa kịp hỏi thì thấy Quỳnh chạy đến xe bán thuốc lá mua một chiếc áo mưa. Thư dắt xe ra trong lòng những bối rối. Trúc Quỳnh đến bên Thư mở chiếc áo mưa mới mua ra. Cũng là mùi mũ mới này, cũng là kiểu áo mưa này và Thư cũng chợt nhớ ra một điều gì đã khác thường từ một tháng trước. Thư nhìn Trúc Quỳnh

- Có phải lần trước khi Thư trú mưa cô cũng đã mua cho Thư một chiếc áo mưa như vậy và cho đó là một sự tình cờ? Cô đi xe nhà và vốn không cần dùng đến áo mưa và càng không có áo mưa trong mình.

-...........

Quỳnh lặng im không nói gì, Thư tiếp

- Ngay từ lúc bắt đầu thì cô đã có mục đích để đến gần bên Thư?

- Quỳnh...........

- Thư nghĩ cô nên gọi tài xế của cô đến đón về và Thư xin lỗi từ nay không thể tiếp tục đưa đón cô được nữa.

Anh Thư nói xong lên xe bỏ đi mặc cho cơn mưa đã đùng đùng trút xuống. Dáng Anh Thư khuất hẳn bỏ lại Trúc Quỳnh một mình đứng dưới mưa với những giọt lệ nho nhỏ ứa tràn ngay khoé mắt.

Ép sách lại áp vào lòng ngực Quyên buông tiếng thở dài. Có nỗi nhớ đâu đây ẩn hiện khiến Trúc Quyên không thể tập trung để đọc tiếp. Dằn quyển sách xuống giường Quyên bực dọc đứng dậy bước ra khỏi phòng. Trúc Quyên cố tình muốn lẩn trốn chẳng muốn thừa nhận nỗi nhớ ấy đang tồn tại. Quyên xuống lầu bước ra ngoài sân hít một hơi thở dài. Có làn gió mát thoảng qua khiến Quyên cảm thấy dễ chịu và như để tự trấn an mình Quyên nhắm mắt nhủ thầm.

- Mình không nhớ, không nhớ, không nhớ

Và hai chữ cuối cùng thật chắc nịch, dứt khoát.

- Không nhớ!!!

Quyên nở một nụ cười với chính mình và mở mắt ra. Nụ cười bỗng tắt trên môi. Trước mắt Trúc Quyên không phải là ảo giác. Anh Thư vừa chở Giang Anh về đến trước cổng nhà. Giang Anh xuống xe vừa quay người thì bắt gặp ánh mắt ấy đang nhìn mình. Trúc Quyên đứng bất động như một thể xác không hồn. Và giây phút đó trôi qua thật nhanh bởi Giang Anh đã hờ hững với đôi mắt ấy mà vội bước vào nhà. Tiếng nói của Anh Thư kéo Trúc Quyên về với hiện tại.

- Mày làm gì đứng đó như người mất hồn vậy? Qua đây cho mày ăn đặc sản của Nha Trang nè, út mới mang về.

Như vẫn chưa hoàn hồn, Quyên lúng túng

- Mày mới đón út về hả? Còn bác đâu?

Anh Thư chau mày

- Hỏi thừa, mày thấy nguyên cục nợ vừa di động vào nhà là biết rồi. Những ngày bình yên của tao thật quá ngắn ngủi, chỉ nghĩ đến thôi là không khỏi ngậm ngùi. Anh hai chở mẹ cũng đang trên đường về.

Thấy bạn có vẻ bất thần, Thư nạt

- Quyên! Quyên mày làm cái gì mà cứ như người mất hồn vậy? Có sao không? Mày bịnh hả?

Trúc Quyên giật mình đáp

- Ờ ... không, đâu có gì đâu, thì nghe mày nói mà.

- Tao thấy mày sao sao, chẳng có hồn ở xác.

Quyên cười thật tươi để trấn an bạn

- Dạ em ở đây nè chị ơi, vào nhà được chưa.

Vừa nói Trúc Quyên vừa giúp Thư đẩy nhẹ chiếc xe về phía trước. Anh Thư dẫn xe vào sân rồi quay qua tìm Quyên nhưng cô vẫn còn đang đứng ngoài cổng.

- Ủa sao không vào đây mà còn đứng đó?

Trúc Quyên lắc đầu

- Thôi không vào, tao còn cả đóng chuyện ở nhà chưa làm

- Ba xạo, vậy thôi lát nữa tao đem đồ ăn qua cho mày.

Giang Anh bước ra với tay lấy cái giỏ xách trên xe rồi bỏ vào nhà như người vô hình không nhìn đến ai. Anh Thư liếc theo bóng dáng Giang Anh vừa khuất rồi nhìn Trúc Quyên thè lưỡi ra nhúng vai. Quyên phì cười

- Không phải mấy bữa không có út mày đã than chán hay sao, xạo hoài. Thôi vào nhà.

Anh Thư cười vì bị bắt trúng mạch. Không thể phủ nhận những ngày không có Giang Anh ở xung quanh ngôi nhà trở nên buồn tẻ. Thư trở về phòng đã thấy Giang Anh nằm dài trên giường.

- Trời ơi, mới đi xa về người dơ hày mà nằm lên giường, đứng dậy đi tắm đi cô

Giang Anh ngồi bật dậy

- Tui là dì chứ không phải là cô của mấy người nha

- Cô dì gì cũng vậy, đứng lên

- Lâu rồi không có ai ở nhà này cho Thư ăn hiếp được nên vừa thấy út về là khai chiến liền phải không?

Quả thật trong ngôi nhà này người mà Anh Thư ăn hiếp và cãi lại được thì chỉ có mỗi một mình Giang Anh thôi.

- Làm như út hiền lắm đứng yên cho Thư ăn hiếp. Thư mà có muốn kiếm người để ăn hiếp thì bước hai bước qua nhà bên cạnh kiếm nhỏ Quyên mà tha hồ.

Giang Anh định ăn thua nhưng lại trầm xuống khi nghe nhắc đến Quyên

- Hứ, thấy người ta hiền rồi cứ ăn hiếp

Anh Thư không khỏi ngạc nhiên

- Cha! Thư có nghe nhầm không? Hôm nay lại binh nữa chứ. Không phải bình thường út cũng hay ăn hiếp con người ta lắm hay sao mà giờ lại dám lên tiếng bênh vực. Lạ à nha.

Giang Anh không thèm trả lời thắc mắc đó nên đứng lên mở tủ lấy khăn và bộ đồ.

- Thôi đi tắm, để còn được nằm yên thân nữa chứ

Vừa ra đến cửa phòng Giang Anh như chợt nhớ rồi quay qua bảo Thư

- Anh hai mua đồ hơi nhiều nên ở dưới có cái bịch màu đỏ Thư mang qua cho bạn Thư đi.

Anh Thư trố mắt

- Cái gì? Thư có nghe lộn không? Cái này lạ thật à nha.

- Nhảm, đem không đem thì thôi, để chị ba cho người khác.

Nói rồi Giang Anh bước đi không để cho cháu nói thêm gì nữa. Tắm xong trở ra đi xuống lầu Giang Anh bước tới nhìn vào giỏ xách rồi mỉm cười, bao đồ đã được mang đi.

Thư mang bịch đồ qua phòng Quyên đặt xuống bàn hâm dọa

- Mày không sợ chết thì thử những món đồ trong bịch đó đi, chứ tao thì tao nghi lắm. Tính đợi ngày mai đem đi đến sở phòng thực phẩm để hóa nghiệm rồi mới dám đem qua cho mày ăn.

Trúc Quyên chau mày thắc mắc

- Cái gì ghê vậy?

Thư kéo Quyên ngồi xuống làm như chuyện quan trọng

- Ghê đúng không? Tao thì nghi lắm, chẳng tin được

Trúc Quyên thiếu kiên nhẫn

- Mà cái gì mới được chứ, mày cứ quanh co hoài

Anh Thư chỉ vào cái bao đang nằm trên bàn.

- Của út đem vào cho mày, bảo tao phải đích thân mang qua đây cho mày. Vậy có gọi là ghê không?

Trúc Quyên nheo mắt hoài nghi nhưng trong lòng không khỏi rộn lên một chút gì đó vui sướng.

- Thật à?

Anh Thư gật đầu

- Thật mới ghê đúng không?

- Tao không tin. Út mắc mớ gì mua quà cho tao. Có phải thân lắm đâu, chắc là tiện tay thôi.

- Út nói cậu hai mua nhiều nên kêu đem qua cho mày

- Thấy chưa, dư thôi chứ có phải là út cố tình mua vào cho tao đâu. Vậy mà mày cứ lạ này ghê kia.

- Mày chưa mở cái bao ra nên không thấy lạ thấy ghê, mở ra coi.

Bỗng có một niềm vui lạ đang len lõi khi Quyên vừa mở bao ra xem. Toàn là những món ăn mình thích. Cột bao lại Quyên cố nén giữ niềm vui không để lộ ra mặt khi quay qua nhìn bạn.

- Tình cờ thôi mà

Anh Thư chưa chịu thôi vừa định tra vấn tiếp thì điện thoại báo có tin nhắn.

"Mang đồ qua cho rồi thì về ăn cơm nè. Chị ba đang đợi. Về mau."

Thư đưa điện thoại cho bạn xem tin nhắn

- Nhắc tiền nhắc bạc cũng đỡ. Thôi tao về.

Thư đi khỏi rồi Quyên mới thở phào nhẹ nhỏm chỉ vì lo sợ nói một hồi không khéo Thư lại nhìn ra được những cảm giác bất thường đang diễn biến. Quyên mân mê cái bao trên tay rồi áp vào lòng. Một chút "hạnh phúc cấm" đang len lõi vào tim.

Giang Anh ngồi xếp lại mớ quần áo trên giường. Nhìn qua thấy Anh Thư đang đăm chiêu bên bàn viết. Cây bút trong tay cứ khoanh tròn trên giấy. Hiếm khi nhìn thấy cháu suy tư như thế nên Giang Anh không bỏ qua cơ hội

- Nè, làm gì mà ngồi đó đăm chiêu vậy? Hôm nay là thứ sáu sao Thư không đi học anh văn?

Nghe hỏi tới chuyện anh văn lòng càng ngao ngán. Thư quăn cây bút xuống bàn chắt lưỡi.

- Bực bội quá đi

- Mà chuyện gì mới được?

Anh Thư ngập ngừng một lát rồi đưa tay vuốt tóc bước tới ngồi cạnh dì.

- Út nè, ừm... tại sao một người con gái thật đẹp lại đi thích một người con gái khác mà không phải là si mê một anh chàng đẹp trai nào đó?

Giang Anh nhướng mày tỏ vẻ khó hiểu

- Ý Thư là sao?

- Thì Thư vừa mới hỏi út rồi còn gì. Sao hỏi ngược lại Thư?

- Ý út là tại sao Thư phải nhấn mạnh chữ con gái đẹp. Bộ con gái đẹp thì không thể là les hở? Chỉ có con gái xấu mới được là les hay sao? Vậy út đây chắc xấu lắm thì phải.

Nói xong Giang Anh bật cười khiến Thư càng thêm bực dọc.

- Hỏi út nghiêm túc vấn đề mà út cứ phá, thôi dẹp đi.

- Vấn đề của ai mà nghiêm túc?

Thư có phần ấp úng

- Ơ' ....vấn đề xã hội

Giang Anh hơi nghiêng đầu, nhướng mày, trề môi rồi nghiêm mặt

- Ok, vậy thì út trả lời vấn đề xã hội này theo quan niệm của út. Mỗi một trái tim không cần biết nó thuộc về giới tính nào, nam hay nữ thì tự nó cũng là một quả tim. Mà trong tình yêu thì mọi xuất phát đều do con tim làm chủ, lên tiếng. Vì vậy, mỗi một người trong chúng ta đều có quyền được yêu và đi yêu bất cứ một người nào bất kể giới tính. Thế nên một người con gái đẹp thì cũng chỉ đơn giản mang trong người một con tim như ai.

Anh Thư bật nhẹ ra sau

- Wow, có phải út không vậy? Đi mới có mấy ngày về mà như đã trở thành một người khác hẳn.

- Là sao?

- Là chính chắn hơn

- Hứ, út lúc nào cũng vậy, chỉ có Thư là coi út con nít thôi.

- Thôi đi, mới khen có một câu

Ngồi im một lát Thư lại khều tay Giang Anh.

- Út nè

Giang Anh nhăn nhó

- Lạ chưa, thì cứ nói đi làm gì mà hôm nay cứ út này út kia hoài vậy?

Vẫn cái vẻ ấp a ấp úng

- Nếu ... Thư nói nếu nha. Một người con gái nói là thích mình thì mình phải nên phản ứng thế nào và dùng cách nào để từ chối họ vì mình không như họ?

Giang Anh mỉm cười tinh nghịch

- À ha, vào đề rồi. Vấn đề này lại là vấn đề xã hội hay là của ai đây?

Thư chắt lưỡi

- Nhiều chuyện, hỏi thì trả lời đi

- Ok, ừm....theo út nghĩ thì điều trước tiên mình nên làm là bày tỏ quan niệm không kì thị và phê phán họ. Nói cho họ hiểu chỉ là do bản thân mình không có cảm giác yêu thương, nói một cách nhẹ nhàng và khéo léo như vậy thì tự họ sẽ hiểu được. Chứ đừng có quát vào mặt họ là "tránh xa tôi ra", đại khái như vậy. Bất cứ loại tình yêu nào thì cũng đều có lời từ chối, nam hay nữ cũng vậy thôi, mình từ chối sao cho họ không bị tổn thương nhiều là được rồi.

Ngồi yên lắng nghe một cách chăm chú và ở phút đó Thư mới cảm thấy mình thật thiếu trưởng thành và tầm thường quá với cách xử sự đối với Trúc Quỳnh.

- Bạn ấy dễ thương lắm hả?

Anh Thư vô thức gật đầu rồi chợt nhận ra

- Bạn ấy? Bạn nào?

Giang Anh cười phá lên

- Bản chất ngốc mà bày đặt làm khôn

Thư đưa tay bóp mồm Giang Anh lại

- Đáng ghét

Như ngồi không yên Thư lại khều dì

- Út nè

- Gì nữa, hỏi gì thì hỏi luôn một lần đi cháu ơi

Anh Thư ngập ngừng

- Vậy ...vậy nếu lỡ mình đã quát vào mặt họ bảo tránh xa tôi ra thì phải làm sao?

Giang Anh trố mắt

- Thư thật đã hành động như vậy à?

Anh Thư gật gù trong hối lỗi. Giang Anh trách móc

- Quá đáng chưa, đối với phe mình như thế, mà còn thuộc phe đảng dễ thương nữa chứ càng là điều cấm kỵ.

Anh Thư chu miệng dày vò cái mền vô tội

- Thì tại lúc đó Quỳnh bất chợt hôn Thư mà Thư thì không kịp phản ứng với lại cảm thấy tức giận vì đã bị gạt nên mới có thái độ như vậy.

Giang Anh há hốc

- Trời ...ơi

Anh Thư lại lỡ miệng, cô khép mắt giận chính mình rồi ụp mặt xuống gối la lớn

- Aaaaaa, bực út quá đi

Giang Anh phá lên cười như chưa bao giờ được cười

- Chết Thư chưa, đã phản bội anh bộ đội đi xa chưa về

- Không có mà, út cút đi

Vừa nói Anh Thư vừa đưa chân đạp Giang Anh văng xuống giường. Giang Anh lom khom ngồi dạy kéo tay Thư.

- Thôi mà, út giỡn thôi. Ngồi dậy giãi quyết vấn đề nghiêm túc nè. Vậy chứ Quỳnh là ai?

Anh Thư tựa đầu vào vai dì thở dài

- Thì là cô giáo dạy anh văn ở lớp Thư

- Trời, thôi út bó tay

- Thì bó tay nên mới ngồi đây không đi học nè.

- Nhưng mà như vậy cũng không phải cách. Không lẽ Thư cứ nghỉ học hoài. Thì như út nói đó, Thư cứ việc nói cho Quỳnh hiểu là Thư không có cảm giác đó với họ rồi tỏ rõ lập trường của mình, không phê phán hay kì thị họ, nói Thư có bạn trai rồi. Ủa mà Thư có kì thị họ không?

Anh Thư chắt lưỡi

- Út biết là Thư không mà. Nhưng tự nhiên bị rơi vào tình trạng ấy nên mới phản ứng xấu như vậy. Thư cũng không biết làm sao nhìn mặt Quỳnh nữa.

- Thì cứ đi học gặp mặt thử xem coi Quỳnh phản ứng thế nào đã rồi ứng xử.

Điện thoại của Giang Anh báo có tin nhắn đến cắt đứt câu chuyện của hai người. Đọc xong tin nhắn Giang Anh không trả lời chỉ bỏ điện thoại qua một bên. Dưới nhà bà Minh Anh gọi vọng lên.

- Út ơi, bao đồ này làm sao đây?

Giang Anh vừa dạ vừa chạy nhanh xuống lầu. Lúc bỏ ra khỏi phòng thì điện thoại lại báo có tin nhắn liên hồi. Thư xoay người qua vô tình nằm đè lên cái điện thoại, một tiếng tít và tin nhắn được mở ra.

"Tâm rất nhớ em, Tâm vào với em có được không em yêu?"

Anh Thư vừa đọc vừa thè lưỡi cười. Giang Anh bước vào trông thấy đã chạy lại giựt lấy cái điện thoại trên tay Thư.

- Thư này, bất lịch sự vậy

- Thư không cố ý mà

Anh Thư vừa cười vừa nói

- Út ghê nha, ra đó có bao lâu mà tình thế đảo chuyển hết. Chấp nhận Tâm rồi hả.

- Nhiều chuyện

- Thôi mà, kể cho Thư nghe với. Chuyện gì xảy ra ngoài đó vậy?

- Chuyện gì đâu, chỉ đơn giản là út đã nghĩ suốt thôi.

- Sao? Nghĩ suốt là út cũng có thương nhớ người ta bao năm qua hả?

- Không, nghĩ suốt là thà chọn người yêu mình còn hơn chọn người mình yêu.

- Hứ, vậy mà kêu nghĩ suốt. Vậy chứ người út yêu là ai? Nào giờ không phải út cũng yêu Tâm hay sao? Giờ lại nói vậy.

Điện thoại của Giang Anh reo lên, là Tâm đang gọi đến. Giang Anh bắt máy chưa kịp nói gì thì Thư đã chạy lại kề tai vào nghe. Giang Anh đẩy Thư ra rồi bỏ đi lên sân thượng. Bật công tắt điện mà sao đèn vẫn không sáng, Giang Anh bật lên bật xuống vài lần vẫn không sáng nên đứng nói chuyện trong bóng tối.

- Thôi Tâm đừng vào, hồi nảy Thư nó mới đọc được tin nhắn của Tâm gửi cho em nên nó đã biết chuyện của mình rồi. Giờ mà Tâm còn vào nữa thì chẳng khác gì chuột sa bẫy, được dịp nó lại hạch hỏi phá phách chuyện mình nữa cho mà coi.

Im lặng lắng nghe đầu dây kia rồi Giang Anh tiếp

- Không phải em không nhớ Tâm

Lại im lặng rồi Giang Anh khẽ cười

- Biết là dù gì Thư cũng biết chuyện của em rồi nhưng mà ...

Im lặng rồi tiếp

- Ok ok, thôi em không nói lại Tâm, Tâm muốn sao cũng được. Vậy thôi em đi xuống, đang ở trên sân thượng. Đứng đây muỗi cắn nảy giờ Tâm không xót hả?

Giang Anh tươi cười

- Biết rồi, Tâm ngủ ngon

Giang Anh tắt máy quay người đi thì cái đèn bật không cháy lúc nảy lại chói sáng lên. Bỗng Giang Anh giật mình đứng sững lại nhưng không phải vì ánh sáng của đèn mà là vì người đang đứng bên kia sân. Trúc Quyên đã đứng đó tự bao giờ. Giang Anh nhìn Trúc Quyên một cách gượng gạo rồi đưa tay chỉ về hướng cánh cửa.

- Xin lỗi làm ồn Quyên, út đi xuống trước.

Không chờ cho Trúc Quyên phản ứng Giang Anh quay lưng bỏ đi.

Tối thứ bảy, Anh Thư gọi điện rủ Trúc Quyên đi chơi. Xe vừa lăn bánh không lâu thì Quyên đã bóng gió.

- Thư nè, mày thấy út về có gì lạ không?

- A, thế ra mùa xuân tình yêu trên gương mặt út đã hiện rõ rệt vậy rồi à

- Tình yêu?

- Ừ, tình yêu, không biết đuổi bắt sao mà ra đến Nha Trang là dính rồi

- Út, quen Tâm rồi hả

- Hỏi thì không nói nhưng tao vô tình đọc được tin nhắn, dính rồi. Mà cũng phải thôi, Tâm đã mất cả mấy năm để chờ đợi út rồi còn gì. Tao nghĩ út cũng đã động lòng rồi mà còn cứng miệng nói là thà chọn người yêu mình còn hơn chọn người mình yêu.

- Út nói vậy hả?

- Ừ

Trúc Quyên nghe trong lòng len lõi nỗi đau vô hình, nhè nhẹ thôi nhưng nó cũng đã hiện hữu rồi còn gì. Xe được tấp vào Diamond Plaza. Họ đi dạo vòng quanh những gian hàng rồi ghé vào tiệm sách. Trúc Quyên lần dò theo kệ đi dọc xuống nhưng trong lòng Quyên chẳng có chú tâm tìm kiếm gì cả. Chỉ vô tâm lướt qua từng cuốn một. Bỗng Trúc Quyên dừng lại lùi về phía sau hai bước, Quyên đưa tay rút một quyển sách. Anh Thư bước tới nhìn vào rồi đọc chữ trên sách.

- Yêu Thầm! Không phải ở nhà mày đã có quyển này rồi sao?

Nhìn quyển sách Quyên lại liên tưởng đến khuôn mặt đáng ghét của Giang Anh.

- Ờ ....thì có rồi, bóc nhầm

- Mày sao vậy? Cái mặt cứ buồn hiu, không khỏe hả? Vậy thôi mình đi về.

Nghĩ đến Giang Anh và những cảm giác khó chịu trong lòng mình Quyên cũng không còn tâm trí nào để dạo nữa nên đồng ý ngay.

- Ừ thôi đi về, tao cũng chẳng cần mua gì

Hai người đi xuống lầu nhưng vừa ra tới trước cửa thì gặp phải Giang Anh và Trang đang đi vào. Thư ngạc nhiên chỉ vào Giang Anh

- Ủa, đi đâu đây?

Mọi người gật đầu chào xã giao rồi Trang xin phép đi trước

- Thôi tao lên lầu trước để không tụi nó lại chửi, mày lên sau nha

Giang Anh gật đầu rồi trả lời Thư

- Út với tụi bạn bow ở trên lầu

Giang Anh chưa kịp nói gì thêm thì Trí đã bước đến

- Ủa Thư

Lại một sự tình cờ, Thư vui vẻ

- Hi anh Trí. Đi đâu có một mình vậy?

- Đâu có một mình đâu cả đám tụi nó đang bow trên lầu kìa, hôm qua học xong cả đám tổ chức chơi ở đây. Em hôm qua làm gì mà cúp cua vậy?

Anh Thư lè lưỡi

- Thứ sáu mà không thuộc bài thì làm sao dám đi học

- Thật không đó?

Thư lẩn tránh đề tài nên đưa tay giới thiệu

- A quên giới thiệu, này là Trúc Quyên bạn thân em

Quyên mỉm cười chào Trí xong Thư lại quay qua Giang Anh nhưng có vẻ ngập ngừng

- Còn đây là Giang Anh.....là em họ của em

Giang Anh nhướng mắt nhìn Thư nhưng cô đã quay nhanh. Trí chào hai người rồi lịch sự hỏi.

- Vậy thì mời bạn của em lên chơi chung với lớp mình đi. Bắt gặp em ở đây mà để em vuột thì tụi nó đánh anh chết. Lên bow nha.

Thư tỏ vẻ đắn đo.

- Ừm, nhưng mà Quyên bạn em không được khỏe em phải chở Quyên về

Nghe đến đây Giang Anh lo lắng liếc nhìn sắc mặt của Quyên. Thật ra Quyên cũng chỉ muốn được một mình yên tĩnh nên thúc giục bạn.

- Thôi Thư lên chơi với bạn đi, Quyên đi về một mình cũng được không sao đâu

Không muốn Thư từ chối nên Trí cũng nhiệt tình

- Vậy thôi mình cùng đưa bạn Thư về rồi quay trở lại vậy

Trúc Quyên ngăn lại

- Thôi không cần mà, phiền Thư và anh phải chờ

Tối thứ bảy Thư cũng không muốn về nằm nhà nên lưỡng lự một lúc xong móc chìa khóa và thẻ xe ra nhét vào tay Giang Anh. Thư cũng không cảm thấy thoải mái khi chơi chung cùng một chỗ với Giang Anh nên đây là một công hai việc.

- Ờ vậy thôi út chở Quyên về dùm đi

Dù cho Giang Anh có trợn mắt nhìn Thư đi nữa thì chìa khóa đã được đặt vào tay

- Út?

Anh Thư năn nỉ

- Ừ, thì út, làm ơn đi mà, Quyên không được khỏe Thư không yên tâm để nó về một mình

- Nhưng mà.....

Chưa kịp nói gì thêm thì Anh Thư đã phán rồi quay qua kéo Trí cùng đi

- Thôi vậy nha

Chỉ còn hai người đứng lại, Giang Anh nhìn Quyên không biết phải nói gì thì Quyên đã đưa tay định lấy lại chìa khóa.

- Thôi út lên chơi với bạn đi để Quyên tự về một mình được rồi.

Ngón tay vừa chạm đến chìa khóa thì Giang Anh đã nắm chặt lại

- Quyên không khỏe mà, để út đưa về cho

Những ngón tay được chạm vào nhau như thể có điện khiến Trúc Quyên phải rút nhanh về. Giang Anh lấy điện thoại trong túi ra gửi tin nhắn cho Trang rồi rảo bước theo sau Quyên. Hai người đi xuống tầng hầm lấy xe. Quyên đã ngồi lên xe nhưng không vịnh vào người Giang Anh, đôi cánh tay như thừa thải không nơi để bám. Giang Anh nhấp nhẹ ga như là một tính hiệu xe sắp chạy nhưng không thấy Quyên vịnh vào mình. Nhấp nhẹ ga lần nữa mà vẫn không thấy động tịnh gì Giang Anh quay ra sau nói.

- Quyên có nhìn thấy cái dốc thật cao đó không? Quyên không vịnh, út chạy lên Quyên không sợ bị ở lại hả?

Ở dưới tầng hầm bãi đậu xe của Diamond Plaza quả thật cái dốc rất cao. Nếu người ngồi sau không bám vào đâu thì sẽ dễ dàng bị ngã về phía sau. Đã lên tiếng dọa mà cũng không thấy có hành động gì. Phía sau tiếng kèn xe hối thúc đã vang lên. Không chờ nữa, Giang Anh vòng tay về phía sau nắm lấy đôi tay của Trúc Quyên đặt vào eo mình.

- Ôm năm giây thôi, út chạy lên tới trên rồi bỏ ra.

Xe được gồ mạnh và tiến thẳng lên con dốc khiến Trúc Quyên hoảng hồn ôm chặt lấy Giang Anh. Chỉ thoáng chốc xe đã chạy ra khỏi tầng hầm. Vừa lên tới đỉnh thì Giang Anh đã dừng xe lại gở hai tay Quyên đặt lại lên đùi.

- Nè, trả lại vị trí cũ đó

Giang Anh lên ga chạy tiếp rồi quẹo ra đường lớn. Xe vừa chạy được một quãng thật ngắn thì Giang Anh cúi xuống vòng bụng. Giang Anh không dám tin nhưng quả thật đó là vòng tay mềm mại của Trúc Quyên đang ôm lấy mình. Có một chút bối rối nhưng Giang Anh không dám phản kháng. Quyên ôm xiết vòng eo thật khẽ, giọng trầm ấm

- Vậy giờ Quyên có thể đặt nó lại vào vị trí của trước đó không?

Ngưng lại rồi Quyên nói thật nhỏ

- Quyên còn được quyền đó không?

Giang Anh chỉ biết lặng im để cảm nhận niềm hạnh phúc nhỏ nhoi này. Xong cảm giác ấy dù cho có hạnh phúc đến như thế nào thì Giang Anh cũng phải thức tỉnh.

- Út đang quen với Tâm

Câu nói vừa dứt thì cũng là lúc vòng tay được buông lơi. Giang Anh cúi xuống nhìn vòng tay từ từ rời khỏi vòng eo của mình trong tiếc nuối. Con tim rất muốn buông hẳn tay lái để chụp lại đôi tay ấy nhưng Giang Anh không cho phép mình làm như vậy. Trúc Quyên nói thật nhỏ như để nói với chính mình hơn là nói cho người khác nghe.

- Quyên biết, út đã là của Tâm. Quyên xin lỗi vì hành động của mình.

Họ cũng chẳng biết phải nói gì với nhau nữa trong lúc này. Chỉ lặng yên để cho mọi cảm xúc dầy xéo. Con đường họ về như được nối dài ra, nó chở hai con tim cùng chung một nhịp mà không thể lên tiếng. Xe vừa dừng lại thì Trúc Quyên đã vội bước xuống bỏ chạy vào nhà.

- Quyên

Giang Anh gọi với theo nhưng Trúc Quyên cũng không quay lại. Đúng lúc điện thoại di động reo lên. Nhìn theo dáng Quyên vừa khuất sau cánh cửa Giang Anh mới bắt máy lên trả lời điện thoại của Tâm.

Anh Thư cùng với Trí vừa vào đến sân banh là đã bị cả nhóm cười ầm lên trêu chọc. Tuấn gát tay lên vai Trí

- Hay ta, em mất tích hôm qua mà hôm nay Trí đã kiếm em về được rồi. Vụ này không ổn rồi đó

Trí kéo ghế cho Anh Thư ngồi.

- Nói bậy đi, gặp Thư ở dưới nhà với bạn nên mời lên đây đó

Thư ngồi xuống giúp Trí phân trần

- Đúng rồi, là tình cờ, anh Tuấn đừng có nói bậy

Tuấn không tin

- Vậy bạn em đâu?

Trí đỡ lời

- Bạn Thư không khỏe nên về trước rồi, tao chỉ bắt cóc được Thư thôi

- Thôi đi, nói không bằng không chứng thì hai bạn nói gì mà không được

Trí định biện minh tiếp nhưng Thư đã đứng lên ngăn lại

- Thôi đi anh, càng biện thì họ lại càng cho là chạy tội. Kệ đi, em với anh đi lấy giầy

Hai người đi lấy giày xong trở thì đã được nhường sân. Vừa cầm trái banh trên tay thì Thư đã giật người khi nghe Tuấn gọi lớn

- Cô tới rồi

Thư quay vội qua, Trúc Quỳnh đang đứng sừng sững trước mặt mình. Thư lúng túng trượt tay đánh rơi trái banh và rồi chỉ kịp phản ứng rút một chân về phía sau chân còn lại bị banh rớt trúng. Quỳnh phản ứng nhanh nhất bước tới đỡ lấy tay Thư

- Sao rồi Thư?

Trí và mọi người cũng chạy lại hỏi tới tấp

- Có sao không?

Thư gượng người cố đứng thẳng để mọi người không phải lo lắng

- Thư không sao

Tuy nói vậy nhưng vì quá đau nên nó đã hiện rõ trên khuôn mặt mình không giấu ai được. Quỳnh đỡ Thư ngồi xuống ghế

- Sao mà không sao, để Quỳnh coi

Vừa nói vừa cúi xuống cởi chiếc giầy ra đặt bàn chân Thư lên đùi mình xoa nhẹ.

- Dập chân rồi, đỏ và sưng nè

Thư dè dặt rút bàn chân lại mỉm cười với Trúc Quỳnh. Trí có vẻ quan tâm đề nghị

- Thôi để anh đưa Thư về

Thư gật đầu đồng ý nhưng khi đứng lên thì Quỳnh đã đỡ lấy mình.

- Để Quỳnh đưa Thư về cho mọi người cứ tiếp tục chơi đi, sẳn Trí cũng đã mướn giầy rồi còn Quỳnh thì chưa thay nên để Quỳnh đưa Thư đi cho tiện.

Lý do Quỳnh đưa ra hoàn toàn hợp lý nên không ai có thể phản đối được và cả Thư cũng vậy. Trúc Quỳnh bước thật chậm đỡ cho Thư theo kịp. Đi bên cạnh Quỳnh, Anh Thư cảm thấy hết sức áy náy vì cách cư xử của mình nhưng vẫn còn cảm thấy ấm ức vì đã bị Quỳnh gạt. Anh Thư muốn mở lời nhưng rồi lại thôi. Họ im lặng như vậy cho đến lúc ra xe chạy. Vì là tối cuối tuần nên con đường nào cũng đông đúc, chật kín. Chiếc xe cứ chao đảo khiến Thư ngồi đằng sau mà nhiều phen hú vía, buông rồi lại chụp túm lấy áo Quỳnh. Sở dĩ xe bị đảo không phải vì tay lái Quỳnh yếu mà vì mỗi khi có một chiếc xe nào phóng hơi gần bên phía trái là Trúc Quỳnh đưa tay ra cản hờ nhằm để bảo vệ bàn chân đang bị thương của Thư. Cứ thế nên xe đảo liên tục. Chạy một lát thì chuyện lo hờ của Trúc Quỳnh không vô bổ chút nào. Đường thì chật xe thì đông nên một chiếc xe đã quẹt vào họ. Thư chỉ kịp la á một tiếng nhưng rồi chẳng thấy đau. Thì ra nó đã được bàn tay của Quyên đỡ lại. Thư lo lắng hỏi

- Có sao không?

Trúc Quỳnh lắc đầu rút bàn tay về

- Không sao

Thư đã nhìn thấy có vết máu nên càng lo

- Thư thấy chảy máu rồi kìa, hay là tấp vào coi đã

- Không sao thật mà, bị trày chút thôi

Trúc Quỳnh kiên trì và xe vẫn tiếp tục lăn bánh không ngừng. Im lặng một đoạn thì có tiếng nói

- Thư còn giận Quỳnh không?

Thư yên lặng, không trả lời Quỳnh. Một lúc mới lên tiếng

- Cho Thư xin lỗi

- Quỳnh đã nói là không sao mà, chỉ bị trày xướt thôi đâu phải tại Thư

- Không, Thư xin lỗi vì cách cư xử của mình hôm nọ đối với cô

- Là lỗi của Quỳnh mà, Thư đâu có lỗi gì

Họ lại yên lặng rồi hai tiếng nói không hẹn cùng cất lên

- Thôi ...

Cả hai cùng cười. Thư nhường cho Quỳnh nói trước

- Cô nói đi

- Thư nói trước đi

- Thư muốn nói thôi đừng trách ai lỗi ai phải nữa, bỏ qua hết nha coi như không có chuyện gì xảy ra. Thư không ngại cô là một người như thế nào, Thư chỉ muốn cô hiểu và xem Thư như một người bạn bình thường mà thôi.

- Bình thường thôi hở?

- Ơooo

Câu hỏi khiến Thư lúng túng nhưng rồi Quỳnh cũng gỡ rối ngay

- Ý Quỳnh là làm bạn thân không được hả

Thư thở phào vui cười trở lại

- Được chứ, nhưng mà cô không được dối Thư nữa đó nha

- Sure

Cả hai cười với nhau và như để chắc chắn hơn Trúc Quỳnh lập lại

- Vậy là Thư hết giận Quỳnh rồi đó nha, thiệt đó

- Thư dối cô được gì?

- Nè đã nói là bạn thân rồi thì từ nay ngoài giờ học thì làm ơn kêu Quỳnh đi nha. Để ra đường mà Thư cứ cô này cô kia thì khiến Quỳnh trở nên già chát.

- Sure

Xe đang chạy với tốc độ đầm nhưng khi vừa sắp đến con hẻm nhà Thư thì Trúc Quỳnh lại gồ ga chạy nhanh hơn. Giựt áo Quỳnh lia Thư la lên

- Dừng dừng dừng

Xe được thắng gấp chỉ vừa lố qua con hẻm một ít.

- Gì vậy Thư?

Anh Thư chỉ vào con hẻm

- Tới rồi, nhà Thư trong này nè

Trúc Quỳnh nhìn vào con hẻm

- Thư thật ở trong này hả?

- Thì thật chứ sao lại giả

Quỳnh cười chữa thẹn cho câu nói vô duyên của mình

- Ừ ha

Xe vẫn đứng yên không chạy nên Thư lại giục

- Sao Quỳnh không chạy vào, bộ bắt kẻ tàn phế này tự đi bộ vào hả?

Trúc Quỳnh gật gù rồi dáo dác chạy xe chầm chậm vào. Xe đang chạy chậm chỉ khi sắp tới nhà Thư thì được tăng tốc độ. Thư lại phải nhắc réo Quỳnh

- Ngừng ngừng ngừng, tới rồi

Dừng xe trước cửa nhà Thư bước xuống hỏi Quỳnh

- Cô...... à Quỳnh sao vậy, cứ gần tới nơi thì lại chạy nhanh hơn bình thường

- Nhà này nhà Thư thật hả?

- Lạ chưa, sao Quỳnh lại hỏi vậy? Không tin hả? Thư mời vào nhà chơi đưa hộ khẩu cho kiểm tra chịu không?

Quỳnh nhe răng cười

- Thôi Quỳnh tin

- Cũng còn sớm, vào nhà Thư chơi, để Thư coi cái tay của Quỳnh ra sao

Trúc Quỳnh từ chối nhanh

- Thôi để lần sau đi, Quỳnh cũng hơi mệt

- Ừ, vậy lần sau ghé vào Thư đưa hộ khẩu cho kiểm

Biết bị Thư chọc Quỳnh trề môi cười mỉm rồi quay đầu xe lại nhưng không quên dặn dò

- Thư nè, huề rồi đó nha vậy là thứ hai này không được cúp cua nữa đó

- Dạ em biết rồi, thưa cô

- Goodnight

- Goodnight

Chiều chủ nhật, hôm nay mọi người được nghỉ nên rủ nhau đi bơi. Duy dắt xe ra khỏi nhà trên vai đeo theo một cái túi nhỏ. Nhìn vào trong nhà Vũ, Duy gọi lớn.

- Anh chị xong hết chưa?

Ba thành viên trong nhà mỗi người mỗi túi lần lượt đi ra. Bốn người trên hai chiếc xe vừa chuẩn bị đi là Tâm chạy đến. Tâm lễ phép cúi chào mọi người trong khi Giang Anh thì lại tỏ vẻ ngạc nhiên.

- Tâm, sao ở đây?

- Hôm kia Tâm có nói là vào đây chơi mà. Giang Anh quên rồi hả?

Giang Anh không trả lời thay vào là Thư

- A nhớ rồi, hôm bữa có nhận được tin nhắn của Tâm mà

Thư nhìn Tâm và Giang Anh cười trêu ghẹo. Anh Vũ chào Tâm

- Bạn của út hả, vậy đi bơi chung luôn nha

Tâm gật đầu đồng ý.

- Dạ được nhưng em không có đem theo đồ bơi

Duy cũng tận tình

- Không sao, trên đường sẽ ghé vào cho em mua

Mọi người chuẩn bị lên xe thì Anh Thư ngăn lại.

- Thôi khoan khoan, nếu Tâm đi luôn thì đợi em lên kéo Quyên đi. Mấy người có đôi có cặp em đi có một mình không chịu, đợi em lên kêu Quyên.

Duy chỉ tay vào nhà

- Anh hỏi nó không chịu đi mà, em giỏi mà lên kéo nó ra khỏi phòng đi

- Để đó cho em

Anh Thư lên lầu chừng mười phút sau là cùng Trúc Quyên đi xuống. Trúc Quyên không muốn đi đâu cả càng không muốn gặp mặt Giang Anh nhưng Thư mà lên tiếng thì Quyên hiếm khi từ chối bạn. Vừa trông thấy em gái Duy tỏ vẻ bất mãn.

- Anh nói cả buổi mà bé Quyên có chịu đi đâu, giờ Thư lên nói có mấy câu là nó đi rồi. Kẻ làm anh hai này chẳng có một chút kí lô nào cả, chán chưa.

Thư lên mặt

- Chứ sao, người yêu của em mà

Vậy là ai cũng có đôi có cặp, ba chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Xe Vũ và Duy dẫn đầu chạy trước còn Anh Thư thì cứ kè kè bên xe của Tâm để tán chuyện. Trúc Quyên và Giang Anh ngồi ở phía sau thì lại tránh nhau, mỗi người nhìn một hướng. Đôi khi không hẹn mà gặp hai đứa nhìn qua, bắt gặp ánh mắt của đối phương rồi lại quay đi. Mọi người gửi xe rồi vào hồ bơi chọn những cái ghế trống còn lại trong góc. Vì là ngày chủ nhật nên hồ bơi đông nghẹt, chật kín người bơi người ngồi. Anh Thư nhìn quanh

- Trời ơi, hôm nay chắc lội bộ còn khó nữa chứ ở đó mà bơi. Xuống nước không sợ chết chìm mà lại sợ chết ngộp vì người chớ.

Mọi người cùng cười. Duy quay qua nhìn Giang Anh

- Anh chưa bao giờ đi bơi với út cả, một lát có ngộp nước thì cầu cứu anh

Tâm, Vũ và Thư đều nhìn Giang Anh rồi bật cười. Vũ một tay vỗ lên vai bạn một tay chỉ vào Giang Anh.

- Mày có nói lộn không? Biết cao thủ này đã dành bao nhiêu huy chương vàng về môn bơi lội rồi chưa? Lát nữa mày đuối kêu cứu ngược thì có.

Anh Thư cười nói tiếp vào

- Anh Duy không thấy duy truyền ưu tú về chiều cao của gia đình em sao? Còn gốc gác nữa, con nhà biển mà anh bảo không biết bơi.

Quả thật chiều cao đối với gia đình Anh Thư là thừa. Bằng chứng là với lứa tuổi của Giang Anh mà nàng đã cao hơn cả Anh Thư vài phân. Duy gật gù

- Rồi, vậy bây giờ anh mời mấy tiểu thư vào thay đồ xong ra đây đại chiến

Vũ và Duy cởi áo ra ngồi xuống ghế giữ chỗ còn bốn nàng thì đi về hướng phòng thay đồ. Hôm nay hồ bơi thật đông, ngay cả phòng thay đồ cũng phải xếp hàng dài ra tận cửa. Rồi cũng tới lượt họ, Tâm đứng trước nên đã vào phòng trống đầu tiên. Đứng chờ giây lát thì mới lại có thêm một phòng trống tiếp theo. Giang Anh vừa bước vào phòng trống chưa kịp đóng cửa thì Anh Thư một tay kéo Trúc Quyên một tay chận cánh cửa phòng thay. Chưa kịp để Giang Anh phản ứng thì Anh Thư đã kéo Trúc Quyên chui gọn vào phòng thay gài cửa lại. Ba đứa đứng chật chội đụng vào nhau, Giang Anh tay ôm túi đồ nhăn mày.

- Vụ gì đây?

Anh Thư cười cầu hòa

- Đứng chờ thì biết đến chừng nào mới xong, thôi vào thay chung luôn cho nó lẹ vậy mà

Phòng thay đồ rất nhỏ nên Trúc Quyên và Giang Anh bắt buộc phải đối mặt không tránh không né vào đâu được. Nhìn thấy hai người có vẻ ngượng ngập Anh Thư giục.

- Thôi mà, ai cũng như nhau cả, có ai có khác hơn đâu, ngại gì mà ngại

Hai người vẫn đứng yên bất động. Thư máng đồ lên móc rồi đẩy Trúc Quyên về phía Giang Anh. Giang Anh đưa tay đỡ lấy Trúc Quyên vì sợ trơn trợt. Thư tự nhiên thoát bỏ đồ trên người.

- Rồi để Thư chịu thiệt thòi trước

Cả ba cùng cười. Nhưng khi Quyên quay qua bắt gặp ánh mắt Giang Anh đang nhìn mình, nụ cười chợt tắt. Quyên bước qua một bước để vùng ra khỏi bàn tay của Giang Anh vẫn còn đang đỡ lấy mình. Chỉ trong tít tắc là Thư đã thay đồ bơi xong. Thư lấy đồ của mình bỏ vào trong giỏ, tay vịnh chốt cửa.

- Rồi Thư ra ngoài trước đó, rộng chỗ cho hai người thay. Lẹ đi nha.

Vừa nói xong Thư đã kéo chốt bước ra rồi khép cánh cửa lại. Chỉ còn lại hai người, Trúc Quyên bóp mạnh cái túi đồ nảy giờ vẫn còn ôm trên tay. Giang Anh nhìn Trúc Quyên một cách đau khổ, muốn nói điều gì đó nhưng không nói ra lời. Biết ánh mắt ấy đang nhìn mình nên Trúc Quyên bước tới đưa tay định mở cửa đi ra thì bất chợt ở phía sau Giang Anh đã ập cánh cửa lại, khóa chốt rồi xoay người Trúc Quyên qua. Mặt đối mặt, Giang Anh ôm chầm lấy Trúc Quyên. Túi đồ trên tay của Quyên bị buông lơi rồi rơi xuống đất. Trong lúc này đây, giây phút được gần gũi nhất, Trúc Quyên không còn kèm nén được lòng mình nữa nên cũng đã choàng tay vào cổ ôm lấy Giang Anh. Họ càng ôm càng xiết chặt lấy đối phương như thể sợ vòng tay ấy chưa đủ chặt sẽ bị buông lơi. Giang Anh bước tới tấn Trúc Quyên lùi về đụng vách cửa. Đôi môi của Giang Anh tham lam như bão tố không ngừng khoáy động trên đôi môi mềm mỏng của Trúc Quyên. Trúc Quyên thở dồn một cách sợ sệt. Giang Anh ngừng lại, nhìn đắm đuối vào đôi mắt người yêu rồi đưa tay đặt vào má vuốt ve.

- Quyên có biết là út yêu Quyên lắm không?

Trúc Quyên cũng đắm đuối nhìn thẳng vào đôi mắt kiêu ngạo và lạnh lùng đó. Quyên đưa tay áp lên bàn tay ấm áp của Giang Anh đang vuốt ve trên má mình. Bàn tay còn lại sờ vào má của người yêu để lau đi giọt lệ đang len lén lăn dài. Lần đầu tiên Quyên được nhìn thấy giọt lệ rơi ra từ đôi mắt ấy. Trúc Quyên vuốt nhẹ lên má rồi nhỏm người đặt một nụ hôn vào đó. Giang Anh nắm lấy đôi bàn tay của Trúc Quyên đặt lên vòng cổ mình rồi cúi xuống tìm lại đôi môi khi nảy. Hai người hôn nhau nồng nàn, say đắm. Nụ hôn kéo thật dài, thật lâu, tưởng chừng như không thể dứt ra được. Bên ngoài cái hàng chờ càng xếp càng dài nên mấy cô đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn la lối om xòm. Trúc Quyên đưa hai tay áp vào đôi má của Giang Anh đẩy nhẹ ra.

- Họ đang chờ mình đó

Giang Anh cười tình, đặt một nụ hôn lên má người yêu rồi cúi xuống nhặt túi đồ của Quyên đánh rơi lúc nảy. Họ lấy đồ tắm ra để thay. Giang Anh đã cởi áo nhưng thấy Trúc Quyên vẫn còn ngượng ngùng đứng đó. Cô mỉm cười hối thúc

- Sao không thay đi?

Mặt Quyên đỏ bừng đưa ngón tay ra hiệu cho Giang Anh quay người đi. Giang Anh nhoẻn cười quay mặt vào cánh cửa thay luôn phần còn lại. Thấy đã được an toàn Trúc Quyên xoay người đi đối lưng lại với Giang Anh rồi cởi bỏ bộ đồ trên người. Mặc vừa xong mảnh dưới thì mảnh trên đang được vắt trên vai đã bị rơi xuống đất. Quyên xoay người chưa kịp khom xuống nhặt thì Giang Anh đã nhặt lên đưa tới trước mặt mình. Nàng hoảng hốt la lên, dùng hai tay che trước ngực.

- Á, .... út .......ăn gian

Giang Anh bước tới ép sát Trúc Quyên vào tường vòng tay ôm lấy eo, tựa đầu mình vào trán nàng lắc nhẹ.

- Út làm người tốt mà bị coi là kẻ gian hả?

Vừa nói Giang Anh vừa lần xuống tìm đôi môi của Trúc Quyên. Giang Anh hôn nhẹ vào đôi môi ấy nhiều lần như trêu chọc. Đôi tay của Quyên đang phòng thủ trước ngực cũng đã bị thất thủ vùng ra bá lấy cổ của người yêu giữ lại không cho nụ hôn bị đứt khoảng nữa. Hai người ôm hôn nhau như thế quên cả những tiếng la ó bên ngoài. Một lúc sau đôi môi đã bị khô cằn nên cả hai dừng lại. Giang Anh sờ vào chùi nhẹ vành môi ấy, mắt vẫn không rời rồi thì thầm.

- Quyên có yêu út không?

Nàng thẹn thùng cắn nhẹ vành môi gật đầu rồi ôm lấy Giang Anh nũng nịu.

- Thấy ghét, biết người ta yêu rồi nên mới như vậy, còn cố ý hỏi nữa

Giang Anh hạnh phúc xiết chặt lấy lấy người yêu

- Biết rồi nhưng vẫn muốn nghe cho chắc

Bên ngoài tiếng các nàng mỗi lúc một gắt gỏng hơn hối thúc. Giang Anh và Trúc Quyên nhìn nhau cười, họ đã chiếm cái phòng thay rất lâu rồi còn gì. Giang Anh xoay người Trúc Quyên qua, giúp cô mặc vào mảnh còn lại. Trước khi mở chốt cửa dắt nhau ra Giang Anh không quên đặt lên má người yêu một nụ hôn. Họ bước ra khỏi phòng thay đồ vừa đi đến trước cửa thì đã nhìn thấy Tâm đang đứng ở bên góc chờ. Cũng may Tâm không nhìn về hướng này nên không thấy họ đang nắm tay nhau. Quyên vội giựt bàn tay của mình về khi Tâm vừa quay qua. Họ giữ một khoảng cách khi đã đến gần Tâm. Trúc Quyên rụt rè như kẻ trộm. Vì không muốn để Tâm phát giác nên bước nhanh về phía trước. Nắm lấy tay Giang Anh, Tâm thản nhiên trách yêu.

- Sao em lâu vậy? Tâm đứng chờ từ nảy giờ

Giang Anh lúng túng

- Ờ, tại đông quá nên cũng chờ hơi lâu.

- Tâm sợ em có chuyện gì tính vào gõ cửa từng phòng rồi đó

- Em đâu phải con nít, làm gì có chuyện gì. Thôi đi qua bển.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #motlanyeu