Chương 153: Tứ phía là sự tức giận của chú (5)
Hoắc Phi Đoạt gật đầu khuất phục, "Được được được, là tôi sai rồi, được chưa? Nữ hoàng bệ hạ của tôi?"
Ngũ Y Y phồng má, hừ hừ lỗ mũi.
Hoắc Phi Đoạt cười nhạt một tiếng, khom lưng, nhìn thẳng vào Ngũ Y Y, ngón trỏ chỉ chỉ chóp mũi của nha đầu này, dụ dỗ, "Không cho khóc nữa. Có phải đã tha lỗi cho tôi hay không? Tôi đã xin lỗi rồi mà."
Ngũ Y Y gạt tay Hoắc Phi Đoạt ra, con người đảo loạn, vẫn dùng giọng nói tức giận, "Chú phải đảm bảo một chuyện, tôi mới có thể hoàn toàn tha thứ cho chú."
"Được! Nói đi, để tôi đảm bảo cái gì?"
Ngũ Y Y cắn cắn môi, ánh mắt như kẻ trộm hề hề liếc gương mặt tuấn tú của Hoắc Phi Đoạt mấy lần, nhỏ giọng nói, "Chủ đảm bảo, vừa rồi tôi đánh chú một cái, chú không thể mang thù, không thể báo thù, không thể trả thù."
Dựa vào! Hoắc Phi Đoạt thiếu chút nữa mắng ra.
Cái nha đầu đần này, cô cho là hắn sẽ làm như vậy với cô sao?
Thật không biết trong đầu cô chứa cái gì, hắn có lúc muốn mở đầu cô ra, thay đổi lại tư duy của cô, dựng lại tính cách.
Ngũ Y Y xị mặt xuống, híp mắt, "Thế nào? Chú không muốn bảo đảm?"
Hoắc Phi Đoạt hướng về phía Ngũ Y Y đầu hàng, "Bảo đảm, bảo đảm, nhất định bảo đảm! Tôi bảo đảm, một đấm kia của em vừa mới đánh tôi, tôi không mang thù, không báo thù, không trả thù. Xong chưa?"
Ngũ Y Y vẫn xấu xa nhìn chằm chằm Hoắc Phi Đoạt, "Nếu như chú nói mà không giữ lời, thì sẽ biến thành lão ô quy." (con rùa già)
Hoắc Phi Đoạt bất đắc dĩ thở dài, "Được, em nói như thế nào cũng được. Chỉ cần em không tức giận."
Ngũ Y Y mỉm cười.
Thật ra thì cô vừa mới đánh xong Hoắc lão đại thì liền hối hận. Má ơi, cô giống như là đang trêu chọc con báo vậy, dám đi đánh Thủ lĩnh hắc bang?
Người này tính khí không ổn định, tính tình nóng nảy như vậy, thủ đoạn cay độc như vậy, phạm vi thế lực rộng như vậy, cô đánh hắn, vậy còn không biết sẽ chết kiểu gì đây!
Hiện tại được rồi, Hoắc lão đại đã bảo đảm, cô không chỉ an toàn, mà dường như còn vô cùng trong sạch.
Hoắc Phi Đoạt đi bên cạnh Ngũ Y Y, một đầu đầy vạch đen.
Lòng của phụ nữ, thật khó đoán.
Lúc A Trung chạy tới, thiếu chút nữa đụng phải lưng của Cố Tại Viễn đang ẩn núp.
"Ai nha, má ơi, Cố thiếu cậu trốn ở chỗ này làm gì, tôi thiếu chút nữa coi cậu như tảng đá mà giẫm lên!"
Cố Tại Viễn trợn to hai mắt, "Cái rắm! Tôi đây to như vậy, cậu như thế nào lại coi tôi như tảng đá? Cậu nghĩ dùng cái so sánh này để hình dung cậu cao hơn tôi hay sao? Hình dung dụng ý bất lương! Hừ!"
A Trung lau mồ hôi lạnh, kéo về đề tài, "Cố thiếu, cậu ở nơi này làm gì đó?"
Cố Tại Viễn lập tức đứng lên than thở, "Ai nha, A Trung, cậu tới thật đúng lúc, mau mau mau, mau đi cùng tôi tưởng niệm một đời kiêu hùng ngã xuống đi!"
A Trung giật mình, "Lão đại thế nào?"
Chẳng lẽ có nguy hiểm?
Cố Tại Viễn siết chặt khăn tay nhỏ bé, điệu bộ lau nước mắt, "Đáng thương Hoắc Phi Đoạt một đời kiêu hùng, lại bị một con nhóc trị cho phải vâng vâng dạ dạ. Ông trời a, ông quá tàn nhẫn."
A Trug thở phảo nhẹ nhõm, thiết một tiếng, "Thôi đi, Cố thiếu cậu cũng quá phô trương. Đây là quy luật bình thường, anh hùng nào, đều phải thua bởi một mỹ nhân. Không thua bởi mỹ nhân, thì không phải chân chính là anh hùng!"
A Trung kiêu ngạo nói xong, chắp tay sau lưng rời đi.
Cố Tại Viễn nhe răng, "Tiểu tử thúi, cùng tôi văn vẻ, đọc sách được mấy năm!"
Ngũ Nhân Lệ bị đưa đến bệnh viện, cúp treo ngược bài. (cái này mình ko hiểu)
Bác sĩ nói không có chuyện gì lớn, chỉ bởi vì tâm tình khẩn trương mà dẫn đên thiếu máu não bị sốc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top