Chương 115: Tắm xong mặc cái gì
Hoắc Phi Đoạt cùng Ngũ Y Y mặt đối mặt nhìn nhau, phân tích với cô, "Em nói, tôi so với em chỉ hơn có tám tuổi thôi, tôi làm sao lại là trưởng bối được?"
Ngũ Y Y suy nghĩ, quắt mặt lại, "Kia, chú với tôi có thể là ngang hàng à?"
"Làm sao không thể ngang hàng? Chẳng lẽ em không có anh trai hơn em bảy tám tuổi hay sao?"
Ngũ Y Y rất kiên định lắc đầu một cái, "Thật không có."
Cho đến chết cũng không có!
A a a a, muốn điên rồi, tại sao nha đầu này không có anh chị nào cùng thế hệ mà lớn tuổi đây?
Hoắc Phi Đoạt còn chưa nghĩ ra lý do thuyết phục Ngũ Y Y, Ngũ Y Y đã nói trước thuyết phục hắn, "Chú xem đi, chú Hoắc, tôi kêu chú bằng chú là rất đúng. Chú cùng Tiêu Lạc là bạn rất tốt đi? Hai người thuộc cùng một thế hệ đi? Tiêu lạc chính là trưởng bối của tôi, trên danh nghĩa hắn là cậu trẻ của tôi đấy. Vậy tôi không nên kêu bạn của cậu là chú sao?"
Đáng chết, lúc này, suy nghĩ nha đầu này lại rất nhanh.
Hoắc Phi Đoạt bóp chân mày, "Vậy ý của em là, Tiêu Lạc cũng là trưởng bối của em sao?"
Ngũ Y Y gật mạnh đầu, "Đó là đương nhiên, người ta là em trai của vợ mà lão ba tôi mới cưới về! Bàn về vai vế, tôi nên gọi hắn là cậu trẻ."
Hoắc Phi Đoạt đột nhiên nhe răng cười, "Tốt, rất tốt!"
Ngũ Y Y cau mày.
Tốt cái gì thế.
Chú này thật là kì quái.
Cô gọi Tiêu Lạc là cậu, Chú Hoắc nói tốt?
Quả nhiên, lớn hơn tám tuổi, liền có sự khác biệt.
Hơn nữa, điều này còn vô cùng sâu sa đấy.
Hoắc Phi Đoạt vui vẻ một hồi, khiêu mi nhìn chằm chằm Ngũ Y Y, "Vậy, nếu Tiêu Lạc là trưởng bối của em, thì em không thể thích Tiêu Lạc được."
Ách. . . .Cái này cái này. . . ..
Ngũ Y Y nhíu mày.
Cái này cô cũng không có nghĩ đến.
"Vậy chú à, thích trong lời nói của chú là thích nào?"
"Là loại thích giữa phụ nữ và đàn ông."
"Tại sao không thể có?"
"Tiêu Lạc là trưởng bối của em, em cũng có thể thích sao?"
Ngũ Y Y nhức đầu, vô thức nói thầm, "Cũng không phải là thân thích, không có liên hệ máu mủ, cũng không sao cả."
Mặt Hoắc Phi Đoạt, thoáng cái đen sì.
Nga, Tiêu Lạc là trưởng bối của cô, trên danh nghĩa còn là cậu của cô, cô cũng không chê chênh lệch vai vế, vẫn thích hắn như cũ.
Mà Hoắc Phi Đoạt hắn cùng nha đầu này không quen không biết, chỉ là lớn hơn cô tám tuổi, cô liền khăng khăng cho rằng, hắn là trưởng bối?
Hoắc Phi Đoạt không vui mím môi, "Không phải đã nói rồi sao, sau này không cho gọi tôi là chú, phải là. . . . ."
"Phi Đoạt, Phi Đoạt! Tôi nhớ, hì hì. Chú không nên tức giận."
Ngũ Y Y chớp mắt cười cười nịnh nọt, gương mặt kia giống như hồ ly xảo quyệt, chọc cho đáy lòng Hoắc Phi Đoạt nhộn nhạo.
Nha đầu này, sao lại cười như vậy? Cười đến mức làm cho người ta sinh ra dục vọng dã thú.
"Tôi tức giận khi nào."
Hoắc Phi Đoạt lại bưng ly rượu muốn uống, che giấu cảm xúc của hắn.
Nhưng không nghĩ, Ngũ Y Y cướp lại từ trên miệng, "Chú có tức giận mà, thời điểm chú tức giận, hai hàng lông mày sẽ hơi nhíu lại, tôi đã quan sát cẩn thận! Nói cho chú biết, không thể luôn tức giận, như vậy rất chóng già. Nhất là nơi lông mày, một khi đã để lại nếp nhăn, sẽ rất khó biến mất. Bây giờ chú không muốn tôi gọi chú là chú, nhưng chú cứ luôn cau mày, đoán chừng mấy năm sau, tôi gọi chú là chú, người khác cũng cảm thấy gọi như vậy là còn trẻ đấy. Nhớ đấy, không thể cau mày như vậy."
Ngụy biện xằng bậy một phen, lại trực tiếp làm cho Hoắc Phi Đoạt ngay ngẩn cả người.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top