Cái chết

_((()))_ GIỌT SƯƠNG ĐỜI NGƯỜI_((()))_

🌹 Một ngày rất ngắn ,
ngắn đến mức chưa nắm được cái sáng sớm thì đã tới hoàng hôn.

🌹 Một năm thật ngắn ,
ngắn đến mức chưa kịp thưởng thức sắc màu đầu xuân thì đã tới sương thu

🌹 Một cuộc đời rất ngắn ,
ngắn tới mức chưa kịp hưởng thụ những năm tháng đẹp thì người đã già rồi!

🌹 Tuổi già, cái cõi trăm năm luôn luôn đến quá nhanh mà hiểu ra thì quá muộn , cho nên chúng ta phải học cách trân trọng, trân trọng tình thân thuộc, tình bạn , tình huynh đệ, tình đồng nghiệp, tình.. cây đa giếng nước... Vì một khi đã lướt qua, nhiều khi khó có thể gặp lại.

❤️ Sau 20 tuổi thì đất khách và quê nhà giống nhau, vì đi đến đâu cũng có thể thích ứng

Sau 30 tuổi thì ban ngày và ban đêm giống nhau, vì mấy ngày mất ngủ cũng không sao

❤️ Sau 40 tuổi thì trình độ học vấn cao thấp giống nhau, học vấn thấp có khi kiếm tiền nhiều hơn.

❤️ Sau 50 tuổi thì đẹp và xấu giống nhau vì lúc này có đẹp đến mấy cũng xuất hiện nếp nhăn và tàn nhang .

❤️ Sau 60 tuổi thì làm quan lớn và quan bé giống nhau vì nghỉ hưu rồi cấp bậc giống nhau.

❤️ Sau 70 tuổi thì nhà to và nhà nhỏ giống nhau vì xương khớp thoái hóa không thể đi được hết những không gian muốn đi.

❤️ Sau 80 tuổi thì tiền nhiều và tiền ít giống nhau vì có tiêu cũng chẳng tiêu được bao nhiêu tiền.

❤️ Sau 90 tuổi thì nam và nữ giống nhau , đừng hỏi nhau: '' vì sao chân anh run, vì sao chân không vững, vì sao và vì sao..''

❤️ Sau 100 tuổi thì giàu nghèo, đẹp xấu gì rồi cũng chui xuống đất ngủ giống nhau thôi, thử hỏi những bộ xương nếu thức dậy được thì chúng sẽ làm gì?

Có còn tiếp tục cuộc so sánh..?

👉 CUỘC ĐỜI CỦA BẠN VÀ TÔI LÀ NHƯ VẬY KHÔNG KHÁC NHAU NHIỀU

👉 NHÌN RA, HIỂU ĐƯỢC, THẤU HIỂU RỒI, SỐNG NHẸ NHƯ ... THU VÀNG LÁ RỤNG .

👉 HÔM NAY TRÂN TRỌNG NHỮNG THỨ CÓ ĐƯỢC THÌ TA KHỎI.. CHONG ĐÈN CỐ TÌM LẠI NHỮNG THỨ ĐÃ MẤT Ở MAI SAU..
Sưu Tầm
www.blogphatgiao.com

*****

Trong mỗi chúng ta khi sinh ra trên cuộc đời này là đã tự gắn theo mình một cái chết, và nó sẽ đến bên ta bất cứ lúc nào mà không cần báo trước, có thể là hôm nay, ngày mai, rất lâu sau, nhưng chắc chắn sẽ có một ngày, chúng ta đều biết như vậy và không ai có thể phủ nhận điều đó. Thế nhưng đáng buồn đa số trong chúng ta đều mắc sai lầm đơn giản, cả cuộc đời chúng ta luôn cố gắng lừa dối nhau về cái chết, về vô thường (ở quanh tôi họ từ chối nói về cái chết, thậm chí xuy nghĩ về nó), khi cái chết tới chúng ta bỡ ngỡ, bàng hoàng, thống khổ, bám víu và không chấp nhận được, chúng ta từ chối cái chết như một sự kiện vô lý, không thể nào tin được, mặc dù hằng ngày có rất nhiều người khỏe mạnh bỗng nhiên chết, giàu chết, đang trẻ thì chết, nổi tiếng chết, nghèo đói chết, già chết... ai cũng phải chết và nó đến bất cứ lúc nào mà không báo trước, đã có quá nhiều lời nhắc nhở cho chúng ta tương tự như vậy, "ồ, anh ta bỗng nhiên chết, chẳng có bài học nào ở đây cả" xong nếu không thật sự chấp nhận cái chết là một điều tự nhiên của cuộc sống, để đối diện với nó, làm quen với nó, thì không cần phải nói, tôi tin chắc rằng quãng đường cuối cùng của bạn trong kiếp mạng này sẽ hết sức thống khổ, buồn tủi. (Một số người bám víu vào gia quyến, bạn bè hay thậm chí là tài sản đã tích lũy trong quãng đời)
Tôi có một người Quen, ông ấy làm nghề cho vay nặng lãi, ông ấy cũng thuộc dạng trung lưu có bề thế, ông ấy có rất nhiều người kính nể và khiếp sợ, thế rồi một hôm ông ấy bệnh nặng và nằm im như một đứa trẻ, không thể tự đút cho mình ăn, quyền lực, tài sản, gia quyến và em út của ông ấy như treo trên sợi chỉ mành, chúng hoàn toàn vô nghĩa, giờ đây mọi sự bám víu bắt đầu hiện hữu, bao nhiêu công sức đổ xuống bể hết, không biết rằng mình đã tích tập những điều này làm gì, chúng chẳng thế giúp gì, thật vô nghĩa.
Nếu chúng ta thấy được rằng cái chết là điều tất yếu của cuộc sống, những tranh đấu, những tạo tác ác nghiệp để tích lũy tài sản, danh vọng sẽ được giảm thiểu vì chúng ta hiểu rằng khi chết đi chúng ta không thể mang theo được gì, người thân hay bạn bè cũng không thể giúp đỡ ta, chúng ta sẽ cô đơn một mình ở quãng đường này, trần trụi, hành trang của chúng ta chỉ còn những thiện nghiệp mà chúng ta vun bồi, những công sức tu hành của chúng ta sẽ giúp đỡ chúng ta mà thôi.
Hằng ngày hãy tập sự quán niệm và thiền quán về vô thường về cái chết. Chết là một trong mười đề mục quán niệm (thập niệm). Quán niệm cái chết để dừng lại những tham muốn, dục vọng, xả bỏ tâm thù hận oán hờn, dứt trừ lòng kiêu căng tự phụ....
Quán niệm về cái chết bắt đắc ký tử, lúc nào cũng có thể xẩy ra, điều này không những giúp đỡ chúng ta khi cái chết bất ngờ đến, chúng ta sẽ không còn sợ hãi và khủng hoảng mà nó còn giúp cho chúng ta trong quãng đời khi sống, chúng ta sẽ biết chân trọng sự sống này, gia quyến xung quanh, giảm thiểu những tích tập tài sản, danh vọng vô nghĩa (phiền não, ác nghiệp của chúng ta đa số chỉ có bắt nguồn từ đây), những sự phung phí thời giờ vào chốn vô bổ...
Quán niệm cái chết để biết tận dụng đời sống của mình tinh tấn tu hành làm lợi ích cho mình và tất cả chúng sanh.
Đức Phật bảo đời người mong manh ngắn ngủi, chỉ vỏn vẹn trong một hơi thở, thở vào mà không thở ra hoặc thở ra mà không thở vào là đời người kết thúc, ai biết chắc mình sống được bao lâu? Tai nạn, bệnh tật, những bất trắc luôn rình rập đe doạ mạng sống con người, cái chết có thể đến với chúng ta dù muốn hay không muốn.
Khi cái chết đến, chúng ta không thể gia hạn lại ngày giờ, chúng ta không thể dùng tiền bạc của cải để mua chuộc, đánh đổi mạng sống, không thể dùng quyền lực để giữ sinh mạng, dùng tình cảm để níu kéo sự sống, chúng ta cũng không thể chạy trốn, né tránh cái chết dù chúng ta có khôn ngoan, tài giỏi đến đâu.
Ai cũng sẽ phải chết và không biết chết lúc nào. Vì thế, sống sao cho thật ý nghĩa, không lãng phí đời sống mới là việc cần làm hơn là ngồi chờ cái chết đến, đánh mất thời gian, công sức vì những việc vô ích không đâu. Có nên đầu tư tất cả tâm trí vào những tính toán hơn thiệt, tranh chấp hơn thua? Có nên nuôi dưỡng trong lòng những mưu đồ, tham vọng bất chính? Có nên ôm giữ những thù hận oán hờn?...
Thật không nên, bởi như thế là lãng phí đời sống, quên bỏ hạnh phúc trong hiện tại, làm như thế là ta đem phiền não khổ đau như lo lắng, muộn phiền, đố kỵ, oán ghét, hận thù....sẽ làm cho cuộc đời chúng ta mất an vui và hạnh phúc. Khi cái chết gần kề, người ta mới thấy rằng bao nhiêu ân oán tình thù, những điều mà từ lâu ta luôn canh cánh trong lòng đều như sương khói.
Có một câu nói rất hay:
"Đời người như một cuốn sách, điều quan trọng không phải là cuốn sách dài hay ngắn mà ở chỗ cuốn sách đó hay hay dở".
Vì thế, hãy sống tích cực, sống trọn vẹn với thời gian, với những gì đang có, sống thật vui vẻ, có ý nghĩa và hữu ích. Hãy nỗ lực làm những gì có ích cho mình và mọi người, phục vụ và cống hiến, để đời sống dù có mong manh, ngắn ngủi cũng trở nên có ý nghĩa và giá trị.
Một ngày nào đó, chúng ta đều phải chết, chính vì vậy tôi mong rằng các bạn hãy chuẩn bị ngay từ bây giờ.
"Nguyện chúng con nhận biết chẳng còn thời gian để phung phí, Cái chết chắc chắn sẽ đến nhưng thời điểm thì bất định, Những gì hội tụ sẽ phải chia lìa, Những gì đã được tích lũy cũng sẽ tiêu tán, chỉ duy nhất nghiệp (nghiệp thiện hay nghiệp ác) theo mình khi chết, Kết cuộc của dâng lên là hạ xuống, chung cuộc của sanh là tử."
*****
- Một người giàu với sắp tiền trên tay, nhưng sẽ không có một đồng tiền nào là (của ông ấy, hay thuộc về ông ấy)!
- Một người trẻ với thân thể tráng kiện, tuệ trí minh thông, nhưng thân thể tráng kiện đó không có một thời khắc nào là (của anh ấy, và thuộc về anh ấy)! Tuệ trí minh thông kia bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành mê chấp, mù quáng khi bị dẫn dụ bởi sắc cảnh.

Đó là đạo lý của Vô Thường!
Ta định đoạt nó, ta làm chủ nó (chỉ tương ứng với một thời khắc nhất định của nó).
Đồng tiền này, thân thể này, trí tuệ này, danh lợi này! Đều là những thứ thuộc về vô thường, đến đi bất chợt, dời đổi sớm chiều!

Vậy ta đã làm gì trong (khoảnh khắc hiếm hoi này?!)
Trong (khoảnh khắc ta có thể định đoạt được đồng tiền này khi nó còn nằm im trên đôi bàn tay ta?!). Và ngày mai nó lại đổi sang một người chủ mới!

Vậy ta đã làm gì trong (khoảnh khắc) ta đương thời tráng kiện, minh thông?!
Từng niệm một, từng khoảnh khắc vô giá này ta đã từng hoang phí, phóng dật cho hoang liêu, cho phù phiếm, ta tặng thứ vô giá cho vô thường để nhận về sự trống rỗng sau tất cả mọi lạc thú phù du.
Tiệc rượu tàn, người đi mất!
Cuộc vui tàn, đời khoảnh khắc
Ta! Mình ta, đời lặng ngắt!
Ta, mình ta!!!

Hãy thức tĩnh và liễu ngộ!
Ngày mai dù đồng tiền này không còn thuộc bề ta, nhưng nó đã gieo cho ta một mầm công đức để vĩnh viễn ta có thể sở cầu, lợi lạc về sau!
Thân thể này dù không còn tráng kiện như hôm nay, ta vẫn điềm nhiên vì tháng ngày hữu ích cùng nó mang lại cho mọi người, cho cuộc đời và cho chính con đường giác ngộ mãi về sau!
Tuệ trí này dù có rơi vào u mê, cuồng loạn, nhưng những tháng ngày ta làm chủ nó đã đưa ta đến chánh đạo ngàn đời!

Đừng! Đừng hoang phí dù chỉ là một khắc cho dục lạc phù du.
Đừng hoang phí dù chỉ một lời cho cai nghiệt và thêu dệt!
Thì khi đó, bất cứ lúc nào, ở đâu, vì nguyên do gì, vô thường mang đi thứ thuộc về của nó thì ta vẫn còn thứ thuộc về ta!
Chúc tất cả một tuần mới an lành, tinh tấn!!!
*****
CÂU TRUYỆN: RẬN NƯỚC & CHUỒN CHUỒN ỚT
Ở một vũng nước nọ có một lũ rận nước đang bàn tán xôn xao với nhau. Chúng phân vân không hiểu những con rận nước lớn hơn, khi trèo lên ngọn cỏ lau một thời gian thì tự nhiên biến mất mà không có con nào nói gì với chúng cả. Không hiểu chúng đi đâu hay gặp phải nguy hiểm gì. Điều này liên quan mật thiết đến tương lai của lũ rận nước còn lại nên chúng rất lo lắng. Con nào cũng nghĩ rằng những con rận nước lớn hơn thật đáng trách!
Trong số rận nước có một con rất nhanh nhẹn. Nó nói với những con còn lại: "Các bạn đừng lo! Bây giờ chúng ta không biết hư thực thế nào thì có đoán mãi cũng chẳng ích gì. Mình hứa với các bạn là khi trèo lên ngọn cỏ lau một thời gian nữa, nếu đi đâu thì mình sẽ nói với các bạn. Còn nếu không thấy mình nói gì thì có thể mình đã gặp nạn rồi."
Lũ rận nước nghe xong thấy hợp lý nên thôi không tranh luận nữa. Khi chú rận nước nhanh nhẹn kia trèo lên ngọn cỏ lau và ở đó một thời gian thì có một loạt thay đổi diễn ra với chú. Chú mọc thêm một đôi cánh và lột xác thành một con chuồn chuồn ớt rất đẹp. Với đôi cánh mới, chú bay lượn trên không trung một cách thoải mái và chú thấy rất vui vì mình lại có thể bay lượn thích đến như vậy!
Bỗng chú chợt nhớ đến lời hứa với các bạn. Chú bay trở lại vũng nước nơi chú đã sinh ra và lớn lên để chia sẻ với các bạn về sự thay đổi kỳ diệu của mình!
Nhưng khi thấy chú đến gần thì lũ bạn rận nước bỏ chạy toán loạn! và có nói mấy thì chúng cũng không chịu nghe và Bọn chúng không còn nhận ra con chuồn chuồn ớt bây giờ là chú rận nước ngày xưa nữa. Chúng tưởng rằng có con gì đến ăn thịt chúng nên bỏ chạy thục mạng.
Thế là chú chuồn chuồn ớt không thể nào thực hiện được lời hứa của mình với các bạn. Chú tự nhủ: "Thôi! Mình đã cố gắng nhưng đành chịu vậy.
Khi nào các bạn lớn lên thành chuồn chuồn ớt thì các bạn sẽ tự hiểu!"
Lúc bấy giờ chú mới hiểu ra là mình đã trách nhầm những con rận nước lớn hơn. Chắc chúng cũng đã làm như mình nhưng cuối cùng không thể giải thích cho các bạn hiểu được.
Trong cuộc sống, đối với những người trải qua rồi thì thấy nhiều điều quá hiển nhiên nhưng đối với những người chưa từng trải thì lại thấy nó rất vô lý và khó tin!
Đôi khi muốn đốt cháy giai đoạn, tìm mọi cách khuyên răn nhưng những người chưa từng trải họ cũng không thể hiểu ngay được.
Trong Nhân Quả và thế giới tâm linh cũng như vậy. Khi bạn đủ trải nghiệm và trả giá trong cuộc sống vì những sai lầm (gieo nhân gì, gặt quả nấy), và khi chết đi thì bạn sẽ hiểu thế nào là nhân quả nghiệp báo và  thế giới vô hình với tầm quan trọng của việc xem thế giới vô hình là điều hiển nhiên và nhân quả là quy luật sắt của vũ trụ. Nếu Bạn Chưa đủ duyên để bạn nhận biết nhân quả và thế giới tâm linh thì Thôi đành để cho bạn tự trải nghiệm, trả giá và chết để nhận ra vậy..!
Dưới đây là 2 câu chuyện được gởi về từ thế giới vô hình. câu chuyện thứ 1 với người khi còn sống không tạo ác nghiệp nên khi chết đi được tái sanh lên cõi trời và câu chuyện thứ 2 là 1 người lúc còn sống không tin nhân quả và chuyên tạo ác nghiệp nên khi chết đị thì bị tái sanh và cõi ngạ quỷ..!
Câu chuyện thứ 1:
Bức Thư Gửi Từ Thế Giới Bên Kia
Bác sĩ Elizabeth Kübler-Ross, người tiền phong trong lãnh vực nghiên cứu về hiện tượng hồi sinh cho biết:
"Con người sợ chết như con nít sợ ma, họ đã nhìn cái chết một cách sợ hãi, ghê tởm và cố gắng phủ nhận nó vì nó làm gián đoạn sự liên tục của đời sống. Nhưng nếu họ biết chấp nhận sự chết một cách bình thản, giản dị thì họ sẽ thấy chết là một sự kiện tự nhiên cũng như lúc sinh ra vậy. Bất kỳ lúc nào chung quanh chúng ta, sống và chết cũng luôn luôn tiếp diễn. Lá cây rụng để nhường chỗ cho những mầm non xuất hiện, hết mùa đông lại có mùa xuân. Một hiện tượng tự nhiên và cần thiết như thế không lẽ lại chẳng bao hàm một ý nghĩa thâm sâu nào đó? Phải chăng chính vì có sự chết mà sự sống hiện hữu, có sự xây dựng thì cũng phải có sự hủy diệt, đâu có gì tồn tại vĩnh viễn. Người ta không thể hiểu được ý nghĩa đích thực của sự sống nếu họ không chịu chấp nhận sự chết, và đã đến lúc người ta phải nghiên cứu cặn kẽ các sự kiện này chứ không thể chấp nhận những lý thuyết mơ hồ nào đó được."
Sau đây là tài liệu được trích lại từ cuốn La Revue Spirite:
Bác sĩ Henri Desrives là một khoa học gia hoạt động, vui vẻ và yêu nghề. Như mọi nhà trí thức khác, ông sống một cuộc đời rất thực tế và không buồn lưu ý đến những điều mà khoa học chưa giải thích được. Ông không tin rằng có một linh hồn tồn tại sau khi chết vì thể xác chỉ là sự kết hợp của các vật chất hữu cơ và trí thông minh chẳng qua chỉ là sản phẩm của các tế bào thần kinh. Khi thể xác đã hư hoại thì trí thông minh cũng không thể tồn tại. Một hôm khi bàn chuyện với các con về đề tài đời sống sau khi chết, ông hứa sẽ liên lạc với các con nếu quả thật có một đời sống bên kia cửa tử.
Cậu con trai Piere Desrives, cũng là một y sĩ, đã nói: "Nếu đã chết, làm sao cha có thể liên lạc với con được?"
Bác sĩ Henri suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Cha không tin có một đời sống hay cõi giới nào ngoài đời sống này nhưng nếu sau khi chết mà cha thấy được điều gì thì cha sẽ tìm đủ mọi cách để liên lạc với các con."
Vài năm sau, bác sĩ Desrives từ trần, các con ông vì bận việc nên cũng không để ý gì đến buổi bàn luận đó nữa.
Khoảng hai năm sau, một nhóm nhân viên làm việc trong bệnh viện lập bàn cầu cơ chơi, bất ngờ cơ bút đã viết: "Xin cho gọi bác sĩ Piere Desrives đến vì tôi là cha cậu đó và tôi có mấy lời muốn nhắn nhủ với các con tôi."
Được thông báo, bác sĩ Piere không tin tưởng mấy nhưng nhớ lại lời dặn của cha, ông bèn gọi các em đến tham dự buổi cầu cơ này. Một người cầm giữ đầu một sợi dây, đầu kia cột vào một cây bút chì và chỉ một lát sau cây bút đã tự động chạy trên các trang giấy thành bức thư như sau:
Các con thân mến,
Cha rất hài lòng đã gặp đủ mặt các con nơi đây. Gần một năm nay, cha có ý trông đợi để kể cho các con về những điều ở cõi bên này mà cha đã chứng kiến nhưng không có cơ hội nói lại cho các con biết.
Như các con đã biết, hôm đó sau khi ở bệnh viện về, cha thấy trong người mệt mỏi lạ thường, cha bèn lên giường nằm và dần dần lịm đi luôn, không hay biết gì nữa. Một lúc sau cha thấy mình đang lơ lửng trong một bầu ánh sáng trong suốt như thủy tinh. Thật khó có thể tả rõ cảm tưởng của cha khi đó, nhưng không hiểu sao cha thấy trong mình dễ chịu, linh hoạt, thoải mái chứ không bị gò bó, ràng buộc như trước. Các con biết cha bị phong thấp nên đi đứng khó khăn, vậy mà lúc đó cha thấy mình có thể đi đứng, bay nhảy như hồi trai tráng. Cha có thể giơ tay giơ chân một cách thoải mái, không đau đớn gì. Đang vẫy vùng trong biển ánh sáng đó thì bất chợt cha nhìn thấy cái thân thể của cha đang nằm bất động trên giường. Cha thấy rõ mẹ và các con đang quây quần chung quanh đó và phía trên thân thể của cha có một hình thể lờ mờ trông như một lùm mây màu xám đang lơ lửng. Cả gia đình đều đang xúc động và không hiểu sao cha cứ thấy trong mình buồn bực, khó chịu. Cha lên tiếng gọi nhưng không ai trả lời, cha bước đến nắm lấy tay mẹ con nhưng mẹ con không hề hay biết và tự nhiên cha ý thức rằng mình đã chết. Cha bị xúc động mạnh, nhưng may thay lúc đó mẹ con và các con đều lên tiếng cầu nguyện, tự nhiên cha thấy mình bình tĩnh hẳn lại như được an ủi. Cái cảm giác được đắm chìm trong những lời cầu nguyện này thật vô cùng thoải mái dễ chịu không thể tả xiết. Lớp ánh sáng bao quanh cha tự nhiên trở nên sáng chói và cả một cuộc đời của cha từ lúc thơ ấu đến khi trưởng thành bỗng hiện ra rõ rệt như trên màn ảnh. Từ việc gần đến việc xa, ngay cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất cũng đều hiện ra rõ rệt trong tâm trí của cha. Hơn bao giờ hết, cha ý thức tường tận các hành vi của mình, các điều tốt lành, hữu ích mà cha đã làm cũng như các điều xấu xa, vô ích mà cha không tránh được. Tự nhiên cha thấy sung sướng về những điều thiện đã làm và hối tiếc về những điều mà đáng lẽ ra cha không nên làm. Cả một cuốn phim đời hiện ra một cách rõ rệt cho đến khi cha thấy mệt mỏi và thiếp đi như người buồn ngủ.
Cha ở trong tình trạng vật vờ, nửa ngủ nửa thức này một lúc khá lâu cho đến khi tỉnh dậy thì thấy mình vẫn lơ lửng trong một bầu ánh sáng có màu sắc rất lạ không giống như màu ánh sáng lần trước. Cha thấy mình có thể di chuyển một cách nhanh chóng, có lẽ vì không còn xác thân nữa. Cha thấy cũng có những người đang di chuyển gần đó nhưng mỗi lần muốn đến gần họ thì cha lại có cảm giác khó chịu làm sao. Một lúc sau cha đi đến một nơi có đông người tụ họp. Những người này có rung động dễ chịu nên cha có thể bước lại hỏi thăm họ một cách dễ dàng. Một người cho biết tùy theo các rung động thích hợp mà cha có thể tiếp xúc được với những người ở cõi bên này. Sở dĩ cha không thể tiếp xúc với một số người vì họ có sự rung động khác với "tần số rung động" (frequency) của cha. Sự giải thích có tính cách khoa học này làm cha tạm hài lòng. Người nọ cho biết thêm rằng ở cõi bên này tần số rung động rất quan trọng, và tùy theo nó mà người ta sẽ lựa chọn nơi chốn mà họ sống. Cũng như loài cá ở ngoài biển, có loài sống gần mặt nước, có loài sống ở lưng chừng và có loài sống dưới đáy sâu tùy theo sức ép của nước thì ở cõi bên này, tùy theo tần số rung động mà người ta có thể tìm đến được các cảnh giới khác nhau. Sự kiện này làm cha cảm thấy vô cùng thích thú vì như vậy quả có một cõi giới bên kia cửa tử và cõi này lại có nhiều cảnh giới khác nhau nữa.
Khi xưa cha không tin những quan niệm như thiên đàng hay địa ngục nhưng hiện nay cha thấy quan niệm này có thể được giải thích một cách khoa học qua việc các tần số rung động. Những tần số rung động này như thế nào? Tại sao cha lại có những tần số rung động hợp với một số người? Người nọ giải thích rằng tùy theo tình cảm của con người mà họ có những sự rung động khác nhau; người có tình thương cao cả khác với những người tính tình nhỏ mọn, ích kỷ hay những người hung ác, không hề biết thương yêu. Đây là một điều lạ lùng mà trước nay cha không hề nghĩ đến. Cha bèn đặt câu hỏi về khả năng trí thức, phải chăng những khoa học gia như cha có những tần số rung động đặc biệt nào đó, thì người nọ trả lời rằng, khả năng trí thức hoàn toàn không có một giá trị nào ở cõi bên này cả. Điều này làm cho cha ít nhiều thất vọng. Người nọ cho biết rằng cái kiến thức chuyên môn mà cha tưởng là to tát chẳng qua chỉ là những mảnh vụn của một kho tàng kiến thức rất lớn mà bên này ai cũng có thể học hỏi được.
Người nọ nhấn mạnh rằng, điều quan trọng là con người biết làm gì với những kiến thức đó. Sử dụng nó để phục vụ hay tiêu diệt nhân loại? Sử dụng nó vào mục đích vị tha hay ích kỷ? Sử dụng nó để đem lại niềm vui hay để gây đau khổ cho người khác? Thấy cha có vẻ thất vọng, người này bèn đưa cha đến một thư viện lớn, tại đây có lưu trữ hàng triệu cuốn sách mà cha có thể tham cứu, học hỏi. Chưa bao giờ cha lại xúc động như vậy. Có những cuốn sách rất cổ viết từ những thời đại xưa và có những cuốn sách ghi nhận những điều mà từ trước tới nay cha chưa hề nghe nói đến. Sau một thời gian nghiên cứu, cha thấy cái kiến thức mà mình vẫn hãnh diện thật ra chẳng đáng kể gì so với kho tàng kiến thức nơi đây. Đến khi đó cha mới thấm thía điều người kia nói về khả năng trí thức của con người và bắt đầu ý thức về tần số rung động của mình.
Nơi cha đang sống có rất đông người, đa số vẫn giữ nguyên tính nết cũ như khi còn sống ở thế gian. Có người hiền từ vui vẻ, có người tinh nghịch ưa chọc phá người khác, có người điềm đạm, có kẻ lại nóng nảy. Quang cảnh nơi đây không khác cõi trần bao nhiêu; cũng có những dinh thự đồ sộ, to lớn; có những vườn hoa mỹ lệ với đủ các loại hoa nhiều màu sắc; có những ngọn núi rất cao hay sông hồ rất rộng. Lúc đầu cha ngạc nhiên khi thấy những cảnh vật này dường như luôn luôn thay đổi, nhưng về sau cha mới biết cảnh đó hiện hữu là do sức mạnh tư tưởng của những người sống tại đây. Điều này có thể giải thích giống như sự tưởng tượng ở cõi trần. Các con có thể tưởng tượng ra nhà cửa dinh thự trong đầu óc mình, nhưng ở cõi trần sức mạnh này rất yếu, chỉ hiện lên trong trí óc một lúc mà thôi. Bên này vì có những rung động đặc biệt nào đó phù hợp với sự rung động của tư tưởng làm gia tăng thêm sức mạnh khiến cho những hình ảnh này có thể được thực hiện một cách rõ ràng, chính xác và lâu bền hơn.
Các con đừng nghĩ rằng những người bên này chỉ suốt ngày rong chơi, tạo ra các hình ảnh theo ý muốn của họ; mà thật ra tất cả đều bận rộn theo đuổi các công việc riêng để chuẩn bị cho sự tái sinh. Vì mọi tư tưởng bên này đều tạo ra các hình ảnh nên đây là môi trường rất thích hợp để người ta có thể kiểm soát, ý thức rõ rệt hơn về tư tưởng của mình. Vì đời sống bên này không cần ăn uống, làm lụng nên người ta có nhiều thời giờ theo đuổi những công việc hay sở thích riêng. Có người mở trường dạy học, có kẻ theo đuổi các nghành chuyên môn như hội họa, âm nhạc, kiến trúc, văn chương thơ phú, v.v...
Tóm lại, đây là môi trường để họ học hỏi, trau dồi các khả năng để chuẩn bị cho một đời sống mai sau. Phần cha đang học hỏi trong một phòng thí nghiệm khoa học để sau này có thể giúp ích cho nhân loại. Càng học hỏi, cha càng thấy cái kiến thức khi xưa của cha không có gì đáng kể và nền y khoa mà hiện nay các con đang theo đuổi thật ra không lấy gì làm tân tiến lắm nếu không nói rằng rất ấu trĩ so với điều cha được biết nơi đây. Hiển nhiên khoa học phát triển tùy theo khả năng trí thức của con người, mỗi thời đại lại có những sự phát triển hay tiến bộ khác nhau nên những giá trị cũng vì thế mà thay đổi. Có những giá trị mà thời trước là khuôn vàng thước ngọc thì đời sau lại bị coi là cổ hủ, lỗi thời; và như cha được biết thì những điều mà ngày nay đang được người đời coi trọng, ít lâu nữa cũng sẽ bị đào thải. Tuy nhiên cái tình thương, cái ý tưởng phụng sự mọi người, mọi sinh vật thì bất kỳ thời đại nào cũng không hề thay đổi, và đó mới là căn bản quan trọng mà con người cần phải biết. Càng học hỏi cha càng thấy chỉ có những gì có thể tồn tại được với thời gian mà không thay đổi thì mới đáng được gọi là chân lý. Cha mong các con hãy suy ngẫm về vấn đề này, xem đâu là những giá trị có tính cách trường tồn, bất biến để sống theo đó, thay vì theo đuổi những giá trị chỉ có tính cách tạm bợ, hời hợt.
Cha biết rằng mọi ý nghĩ, tư tưởng, hành động đều có những rung động riêng và được lưu trữ lại trong ta như một cuốn sổ. Dĩ nhiên khi sống ở cõi trần, con người quá bận rộn với sinh kế, những ưu phiền của kiếp nhân sinh, không ý thức gì đến nó nên nó khép kín lại; nhưng khi bước qua cõi bên này thì nó từ từ mở ra như những trang giấy phô bày rõ rệt trước mắt. Nhờ vậy mà cha biết rõ rằng hạnh phúc hay khổ đau cũng đều do chính ta tạo ra và lưu trữ trong mình. Cuốn sổ lưu trữ này là bằng chứng cụ thể của những đời sống đã qua và chính nó kiểm soát tần số rung động của mỗi cá nhân. Tùy theo sự rung động mà mỗi cá nhân thích hợp với những cảnh giới riêng và sẽ sống tại đó khi bước qua cõi giới bên này. Do đó, muốn được thoải mái ở cõi bên này, các con phải biết chuẩn bị. Cha mong các con hãy bắt tay vào việc này ngay. Các con hãy rán làm những việc lành, từ bỏ những hành vi bất thiện. Khi làm bất cứ việc gì, các con hãy suy gẫm xem hậu quả việc đó như thế nào, liệu nó có gây đau khổ hay tổn thương cho ai không? Đừng quá bận rộn suy tính những điều hơn lẽ thiệt mà hãy tập quên mình. Đời người rất ngắn, các con không có nhiều thời giờ đâu.
Khi còn sống, đã có lúc cha dạy các con phải biết đầu tư thương mại để dành tiền bạc vào những trương mục tiết kiệm, những bất động sản, những chứng khoán... nhưng bây giờ cha biết rằng mình đã lầm. Một khi qua đến bên đây, các con không thể mang những thứ đó theo được. Danh vọng, địa vị, tài sản vật chất chỉ là những thứ có tính cách tạm bợ, bèo bọt, đến hay đi như mây trôi, gió thổi, trước có sau không. Chỉ có tình thương mới là hành trang duy nhất mà các con có thể mang theo mình qua cõi giới bên này một cách thoải mái, không sợ hư hao mất mát. Tình thương giống như đá nam châm, nó thu hút những người thương nhau thực sự, để họ tiến lại gần nhau, kết hợp với nhau. Nó là một mãnh lực bất diệt, mạnh mẽ, trường tồn và chính nhờ lòng thương này mà người ta có thể tìm gặp lại nhau trải qua không gian hay thời gian. Chắc hẳn các con nghĩ rằng người cha nghiêm nghị đầy uy quyền khi trước đã trở nên mềm yếu chăng? Này các con, chỉ khi nào buông xuôi tay bước qua thế giới bên này, các con mới thực sự trải nghiệm được trạng huống của mình, tốt hay xấu, hạnh phúc hay đau khổ, thích hợp với cảnh giới thanh cao tốt lành hay những nơi chốn thấp thỏi xấu xa. Hơn bao giờ hết, cha xác định rằng điều cha học hỏi nơi đây là một định luật khoa học thật đơn giản mà cũng thật huyền diệu. Nó chính là cái nguyên lý trật tự và điều hòa hằng hiện hữu trong vũ trụ. Sự lựa chọn để sống trong cảnh giới mỹ lệ đẹp đẽ hay tăm tối u minh đều do những tần số rung động của mình mà ra cả và chính mình phải chịu trách nhiệm về cuộc đời của mình hay lựa chọn những nơi mà mình sẽ đến.
Khi còn sống cha tin rằng chết là hết, con người chỉ là sự cấu tạo của các chất hữu cơ hợp lại, nhưng hiện nay cha biết mình đã lầm. Cha không biết phân biệt phần xác thân và phần tâm linh. Sự chết chỉ đến với phần thân xác trong khi phần tâm linh vẫn hoạt động không ngừng. Nó đã hoạt động như thế từ thuở nào rồi và sẽ còn tiếp tục mãi mãi. Hiển nhiên cá nhân của cha không phải là cái thể xác đã bị hủy hoại kia mà là phần tâm linh vẫn tiếp tục hoạt động này, do đó cha mới cố gắng liên lạc với các con để hoàn tất điều mà cha đã hứa với các con khi xưa. Cha nghiệm được rằng sự sống giống như một dòng nước tuôn chảy không ngừng từ nơi này qua nơi khác, từ hình thức này qua hình thức khác. Khi trôi chảy qua những môi trường khác nhau nó sẽ bị ảnh hưởng những điều kiện khác nhau; và tùy theo sự học hỏi, kinh nghiệm mà nó ý thức được bản chất thiêng liêng thực sự của nó. Cũng như sóng biển có đợt cao, đợt thấp thì đời người cũng có những lúc thăng trầm, khi vinh quang tột đỉnh, lúc khốn cùng tủi nhục, nhưng nếu biết nhìn lại toàn vẹn tiến trình của sự sống thì kiếp người có khác chi những làn sóng nhấp nhô, lăng xăng trên mặt biển đâu. Chỉ khi nào biết nhận thức về bản chất thật sự của mình vốn là nước chứ không phải là sóng thì các con sẽ ý thức được tính cách trường cửu của sự sống. Từ đó các con sẽ có một quan niệm rõ rệt rằng chết chỉ là một diễn tiến tất nhiên, một sự kiện cần thiết có tính cách giai đoạn chứ không phải một cái gì ghê gớm như người ta thường sợ hãi. Điều cần thiết không phải là trốn tránh sự chết hay ghê tởm nó, nhưng là sự chuẩn bị cho một sự kiện tất nhiên phải đến một cách thoải mái, ung dung vì nếu khi còn sống các con đã đem hết khả năng và phương tiện của mình để giúp đời, để yêu thương mọi loài thì lúc lâm chung, các con chẳng có gì phải luyến tiếc hay hổ thẹn với lương tâm cả. Trước khi từ biệt các con, cha muốn nói thêm rằng hiện nay cha đang sống một cách thoải mái, vui vẻ và an lạc chứ không hề khổ sở.
.Câu chuyện thứ 2:
  PHỎNG VẤN NGƯỜI CÕI ÂM.
Biết tôi là người thường hay viết về thế giới người âm (thân trung ấm) một cô bạn đồng nghiệp đã gọi điện thoại đến và kể rằng: "Chị ơi em có sự việc này rất lạ, ông ngoại em đã mất cách đây 36 năm trong thời kỳ đi học tập cải tạo.
Do còn sống tạo nhiều ác nghiệp nên Vì vậy mà khi chết đi không siêu thoát được nên Vừa rồi ông đã trở về, nhập vào em của mợ dâu và xin gia đình làm lễ quy y Tam bảo cho ông.
Gia đình em có hỏi: Xác ông ở đâu để người nhà đem về lập mộ và tại sao ông lại trở về xin được quy y Tam bảo?
Ông trả lời: Không cần tìm xác ông để chôn cất làm gì. Ông thấy mình nghiệp sát rất nặng và đang phải đối diện với những gì mình đã gây ra khi còn sống. Vì vậy, ông muốn gieo nhân Phật để khi được tái sanh trở lại kiếp người, gặp Phật pháp ông có thể phát tâm tu.
Gia đình em đã tìm thầy Thích Giác Hạnh – chùa Hội Phước, Bà Rịa – Vũng Tàu để xin thầy quy y cho ông và thầy đã đồng ý."
Vài ngày sau cô bạn lại gọi điện thoại tới và hỏi tôi có muốn đi cùng cô đến gặp thầy Giác Hạnh không? Tôi đồng ý.
Sáng hôm trên đường đến gặp thầy, cô nói hôm qua ông ngoại em lại về và nói ngoài việc tìm thầy quy y Tam bảo, nhớ lập trai đàn cúng cầu siêu cho ông và những người cùng thời làm việc với ông hồi hướng để tạo công đức giúp ông và mọi người được siêu thoát.
Thầy Thích Giác Hạnh là vị tăng sĩ khá nổi tiếng trong việc hóa giải các vong linh nhập vào người dương thế. Thầy hiểu khá rõ về thế giới người cõi âm.
Sau khi gặp thầy Giác Hạnh, tôi có ý định sẽ trực tiếp được gặp ông (người cõi âm) để phỏng vấn, trò chuyện về thế giới mà hiện ông đang tồn tại.
Điều quan trọng nhất tôi muốn hỏi là vì sao ông lại quay trở lại thế giới dương để được quy y Tam bảo khi mà lúc còn sống ông chưa từng tiếp cận được với kiến thức Phật giáo.
Nhưng rồi do bận công việc nên tôi đã không thể trực tiếp tiếp cận và phỏng vấn ông đúng như dự định. Cũng may trước đó tôi đã trao đổi với cô bạn đồng nghiệp về một số những vấn đề mà tôi muốn hỏi.
Vì cũng là một đệ tử mới quy y nên cô bạn (cháu ngoại của người cõi âm) đã đưa ra những những vấn đề mà tôi nói trước đó để hỏi ông. Thật là may mắn cuộc trò chuyện đó đã được ghi băng lại.
Để bạn đọc hiểu và tin sâu hơn nữa với Phật pháp để hiểu thêm về thuyết nhân quả - nghiệp, thế giới tâm linh... tôi xin ghi lại cuộc trò chuyện dưới đây.
Vì được tiếp xúc nhiều lần khi ông trở về nên cuộc phỏng vấn ghi lại dưới đây là tổng hợp nhiều cuộc trò chuyện. Có nhiều thông tin trong cuộc phỏng vấn vì vấn đề tế nhị trong gia đình nên tôi không đưa ra, nhưng sẽ nói trong phần hai của bài viết – Luận về cuộc phỏng vấn.
Thông qua cuộc trò chuyện này chúng ta sẽ thấy những điều đức Phật đã nói trong các Kinh sách là chính xác. Lòng từ bi của Ngài thông qua các giáo lý không chỉ cứu vớt nỗi khổ của con người mà của tất cả các chúng sinh trong các cõi giới.
Cuộc trò chuyện với ông ngoại
Trước khi vào nội dung cuộc trò chuyện, tôi xin đưa ra lời thuyết giảng của ông Huỳnh Văn Lương trong cuộc gặp mặt cuối cùng với gia đình tại Rạch Kiến. Do đã thông hiểu Phật pháp, ông Lương (một người lính quân đội Việt Nam Cộng hoà) đã đưa các vong linh của những người lính cả hai phía (Bộ đội cụ Hồ và Lính Cộng hoà) đứng trước mâm cơm chay tuyên bố.
Hôm nay, tôi Huỳnh Văn Lương – Pháp danh Minh Tâm (chính xác là tối ngày 27/7 năm Tân Mão) tôi cùng mấy đứa con tôi xin thỉnh chư vị 2 bên cùng dân chúng ở đây (nhưng vong linh ở quê) nghe tôi thuyết giảng một lời.
Hôm nay, tôi đã quy y trước Tam bảo. Cái thời của chúng tôi đã chấm dứt rồi, cho nên chúng tôi hạ vũ khí... Chúng ta cùng là dân nước Việt, đều là con người. Ai vì chủ nấy, chúng ta nên thương lượng hoà hảo, kết oan trái lại hạ vũ khí... Chúng ta cùng nhau quy về một đường.
Chúng ta là những con người ... do nghiệp sát mà đầu thai thành người lính. Tôi đã ngộ được con đường của Phật đạo cho nên tôi mong mỏi các ông và dân chúng ở đây cùng tôi về với Phật...
Chúng ta hãy tỉnh giấc ngộ lại... Bỏ hết chắp tay như tôi đây này, . Các ông đã nghe lời như vậy tôi rất mang ơn.
Hôm nay cháu tôi cùng bằng hữu đã có mặt ở đây trợ duyên. Các ông hãy linh hiển nhận mâm cơm chay này để các chư Tăng hồi hướng công đức đưa chúng ta về thế giới Tây Phương Cực lạc. Các ông chứng cho lòng thành thật của tôi...  Các ông đã quỳ xuống hết rồi, đã chắp tay niệm Phật rồi. Minh Tâm đã thành công rồi. Dân ở đây người ta rất hoan hỉ rồi.
Hỏi: Nhân duyên gì mà ông đã gặp được Phật và phát tâm tu tại cõi giới âm?
Trong quá khứ tiền kiếp, khi còn trẻ ông có vào chùa Phật nhưng chủ yếu là quậy phá vui chơi. Nhờ phúc báo nên đã gieo được chủng tử Phật trong tâm thức. Sau khi mất và không siêu thoát được do nghiệp báo ở đời quá nặng nên đã đầu thai làm ở cõi ngạ quỷ và ông vẫn thường về nhà nhưng không tiếp cận được với ai, do người thân không nhớ đến ông. Ngày giỗ ông cũng không ăn được gì, vì trên giấy báo tử không đúng với ngày mất của ông. Ông phải chịu sự đói khát, lạnh lẽo trong suốt những năm qua và làm quỷ đói. May nhờ bà mợ dâu khi ăn thường mời cơm nên ông theo bà về quê nhân dưới quê có giỗ. Ông ở luôn dưới quê (Rạch Kiến). Tại đây ông thường nghe kinh Phật mỗi tối do hai cô em gái đầu là Phật tử tụng kinh mỗi ngày.
Vì nghiệp sát nặng nên ông không thể vào chùa được. Sau khi quy y ông có thể vào chùa để nghe giảng kinh từ các vị chư tăng.
Hỏi: Vì sao ông không quy y Tam bảo ở cõi âm mà lại mượn thân xác lên dương trần quy y?
Muốn quy trước Tam Bảo phải tam quy (quy y Phật, quy y Pháp, quy y Tăng), ngũ giới (không sát sinh, không uống rượu, không nói dối, không tà dâm, không trộm cắp). Tam quy thì có thể thực hiện được, nhưng ngũ giới thì không, vì còn thân xác đâu mà thực hiện ngũ giới.
Hỏi: Chúng sinh cõi âm có tu được không. Nghĩa là có ngồi thiền tụng kinh niệm Phật được không ?
Không thể tu được, còn thân xác đâu mà tu. (Các vọng tưởng trỗi dậy không ngừng, không thể dẹp bỏ được). Thân người quý lắm. Thần thức ở trong thân người mới tu được. Nếu ai còn thân người thì cố gằng mà tu.  Nếu được Tái sanh kiếp sau thành người thì ông sẽ tu.
Ông quy y lần này là để gieo chủng tử vào tâm thức, nếu kiếp sau còn phước được tái sanh lên kiếp người gặp Phật Pháp là ông tu liền. Ông có duyên thầy trò với thầy Thích Giác Hạnh trong tiền kiếp.
Hỏi: Ông có thể nói rõ hơn về nhân duyên thầy trò giữa ông với thầy Thích Giác Hạnh được không ?
Trong một kiếp quá khứ, ông là một thanh niên ngang ngược vào chùa chơi. Lúc đó thầy Giác Hạnh là một vi tăng tu ở trong chùa. Thầy có khuyên ông nên quy y Tam Bảo. Ông nói là chỉ khi nào ông không còn thân xác ông mới quy y. Từ nhân duyên này mà duyên thầy trò đã hình thành.
Hôm nay Thầy đã quy y cho ông. Nhưng vì ông không có thân xác nên duyên thầy trò mới chỉ 50 %. Thông thường duyên thầy trò phải gặp nhau 3 kiếp. Trong tương lai thầy Thích Giác Hạnh sẽ là một vị tăng một kiếp nữa khi đó ông sẽ là một đệ tử 100% của thầy.
Hỏi: Điều đó có nghĩa là trong kiếp này thầy Giác Hạnh vẫn chưa được vãng sanh về Tây Phương Cực lạc?
Chưa, vì Phật Tổ còn muốn thầy ở lại để tiếp tục độ chúng sinh trong một kiếp nữa sau đó mới vãng sanh được.
Hỏi: Ông đã mất thân xác được 36 năm. Ông tiếp cận được Phật pháp lâu chưa. Bao giờ ông tái sanh ?
Mới tiếp cận được gần đây thôi, nhưng sức xoay chuyển nghiệp báo rất nhanh, trong từng sát na. Ông sắp sửa có thể siêu thoát và tái sanh trở lại cõi người. Khoảng trong vài ba tháng nữa, khi nào cháu nằm mộng thấy Phật là ông tái sanh.
Hỏi: Tâm trạng của ông sau khi chết (tức là mất thân xác) như thế nào? Tại sao người chết không ra đi luôn mà còn quay trở lại dương trần làm gì ?
Con người có 2 phần, phần hồn và phần vật chất. Phần hồn nhà Phật gọi là vong linh. Khi đưa vong linh vào thờ thì gọi là hương linh.
Con người có 2 cách chết. Một là, chết đột ngột vì tai nạn, vì bệnh tật hay một lý do nào đó không có sự chuẩn bị trước. Hai là, chết già, mọi thứ đã buông bỏ và có sự chuẩn bị trước.
Những người chết trẻ hay chết đột ngột đều có nhiều uẩn khúc nên bám chấp vào cuộc sống hiện tại. Tâm trạng khi chết vẫn còn lưu giữ đến bây giờ. Vì vậy mà ông mới quay trở lại gặp gia đình.
Hỏi: Vì sao ông không về sớm hơn mà bây giờ mới quay trở về?
Ông không thể về sớm hơn là vì người cho ông mượn thân xác chưa đủ công đức và chưa phát nguyện độ chúng sanh. Bây giờ người ấy đã phát nguyện "Bỏ ác, làm thiện cứu độ tất cả chúng sanh" họ đã đủ công đức. Vì người cho ông mượn thân xác có căn lành, tu sâu nên mới nhìn thấy ông khi ông quay trở về.
Hỏi: Sau khi mất thân ông thấy những gì diễn ra xung quanh ông?
Ông thấy xung quanh ông chỉ toàn một màu đen đỏ tối om. Ông thấy mình khổ sở vô cùng không thấy cái gì ở phía trước. Ông phải sống trong cảnh giới đói khát, lạnh lẽo và không thể trở về nhà được. Không ai cho vào. Ông hiều đó là do nghiệp sát (gieo nhân xấu) ông phải trả khi ông còn sống.
Sau khi tiếp cận Phật pháp (sám hối, trì chú Đại Bi) ông thấy xung quanh ông dần dần sáng ra, thân tâm nhẹ dần và thấy rõ con đường đi của mình.
Hỏi: Còn những người xung quanh ông?
Họ cũng có những sắc mầu gần giống như vậy. Chỉ có những người đại thiện, trì tụng kinh Phật thường xuyên và những người tu mới có màu sáng trắng sau khi rời bỏ thân xác. Ông đã nhìn thấy màu sáng trắng đó quanh đầu Ni Sư trưởng Thích nữ Như Vân ở chùa Long Hoa Ni Tự - Rạch Kiến
Hỏi: Những người quay trở về dương thế như ông có nhiều không?
Nhiều lắm. Nếu người dương không giữ đầu óc trong sáng là rất dể bị họ nhập. Vì họ cũng đang rất muốn có thân xác. Chỉ cần tham, sân, si... khởi lên là họ biết liền. Vọng tưởng càng mạnh thì họ càng dễ nhập.
Hỏi: Khi được thân người thì phải tu như thế nào để sau khi mất thân xác được vãng sanh về Tây Phương Cực lạc?
Muốn vãng sanh được về Tây phương cực lạc thì phải trì 6 chữ Nam Mô A Di Đà Phật thường xuyên, liên tục. Phải ăn chay niệm Phật, làm công đức. Tu thập thiện trì ngũ giới. Khi lâm chung phải niệm 10 tiếng nhất tâm bất loạn. Nếu sống đại thiện và có cơ duyên tốt có người hộ niệm thì có thể sẽ vãng sinh được về Tây Phương cực lạc.
Hỏi: Trước đây nghe bà ngoại nói ông không bao giờ dạy bảo ai điều gì. Sao bây giờ khi trở về gặp ai, ông cũng khuyên mọi người nên tu và niệm Phật. Còn các đạo giáo khác thì như thế nào?
Đừng nghĩ sau khi chết là hết. Cuộc đời ở trần thế chỉ là một giấc chiêm bao vô thường và ngắn ngủi. Ông muốn thức tỉnh mọi người. Vì nếu lúc ta còn sống chuyên gieo nhân xấu và khi mất thân người rồi xuống đây (ngạ quỷ, địa ngục) chẳng còn gì ngoài tâm thức biển hiện của mình. Khi chỉ còn tâm thức thì thấy đạo Phật là chánh pháp, chỉ có đạo Phật mới có thể cứu thoát con người ra khỏi cảnh khổ và siêu thoát được. Những nghiệp mà mình đã tạo trước đây sẽ đeo bám mình suốt không biết bao giờ mới thoát ra được.

Câu Chuyện Thứ 3:
Trải Nghiệm Cái Chết Của Tôi
- Lời tôi kể là sự thật. Tin hay không thì tuỳ thuộc vào cơ duyên của bạn đến đâu..!
- Khoảng hơn 1 Năm về trước Tôi tận hưởng được một cảm giác rất an lạc, thật khoan khoái khi mới thoát ra khỏi cái xác của mình. Rồi sau đó tôi có cảm tưởng như mình đang bềnh bồng trôi trong căn phòng tối. Mặc dù hôm ấy trời cũng lạnh mà tôi cảm thấy rất ấm áp trong khoảng không gian âm u này. Tôi thấy tâm thần mình bình an thoải mái lạ lùng và tôi chợt nghĩ "chắc là mình đã chết rồi".
"Tôi bắt đầu thấy sung sướng lạ lùng, mọi lo âu buồn phiền biến mất, chỉ còn lại một cảm giác bình an, thoải mái, thanh tịnh"
- Ngay vừa khi nghe tiếng động thì tôi cảm thấy như bị hút mạnh vào một khoảng không gian tối. nó giống một hang động; và sâu hút như một cái giếng; như một khoảng không, một đường hầm, một ống xoắn, một cái chuồng, thung lũng, ống cống, hoặc khoảng không của một hình vật thể hình trụ.... rất khó tả được đó là cái gì và tôi đang ở đâu..!
Bây giờ tôi mới biết rằng, cái "Ta" gồm 2 phần: thân và thức, nhưng ít ai hiểu biết được phần Thức vì cho rằng, có thân xác vật lý thì trí óc mới hoạt động được, không thể nào có 1 đời sống nào khác ngoài đời sống với tấm thân vật lý này. Cho nên, trong quá trình chết đi sống lại tôi bị ngạc nhiên quá mức khi tôi được ngắm nghía thân xác bất động của tôi.
Thực khó tưởng tượng được tâm trạng của tôi, khi tôi thấy mình bay lên mà sao lại còn có thân hình mình nằm bất động ở đằng kia! Khi hồn vừa lìa khỏi xác, tôi chưa ý thức được mình đã chết nên ngẩn ngơ không hiểu được hiện tượng này. tôi muốn nhập vào xác mình lại nhưng không biết làm sao, Tôi có phần ngỡ ngàn và khó hiểu không biết chuyện gì đang xảy ra. và sau giây phút hoang mang lúc đầu, dần dà tôi thấy giác quan mới của thể hồn bén nhạy hơn. tôi có thể nhìn thật xa, nghe thật rõ, đọc được ý nghĩ của người khác,
Sau đó tôi được gặp gỡ một vị thân toàn ánh sáng. Lúc đầu, vị này hiện ra trong thứ ánh sáng lờ mờ, rồi ánh sáng trở nên rõ dần và sau cùng thì hiện toàn thân trong một thứ ánh sáng rực rỡ. Có điều lạ là, tuy rực rỡ nhưng không làm chói mắt. Tuy vị này hiện ra như một tòa ánh sáng mà tôi hiểu đây là một người với đầy đủ cá tính nhân phẩm của một người đôn hậu và nhân từ. Vị này đã ban phát cho tôi một tình thương yêu không thể dùng lời nói mà diễn tả được và tôi muốn quyến luyến muốn kề cận vị này "Người ánh sáng ấy" nhắc nhở Tôi tự kiểm thảo đời mình, và cho Tôi xem lại quãng đời của mình rõ ràng như được chiếu trên màn ảnh lớn, từ lúc còn nhỏ ở với cha mẹ, lớn lên đi học, đỗ đạt, công danh, sự nghiệp... đều hiện lên rất rõ. "Người ánh sáng" nhắc nhở rằng, ở trên đời không có gì quan trọng ngoài tình thương. Khi tôi được xem quãng đời niên thiếu của tôi với gia đình, những người mà tôi rất thương yêu; "người ánh sáng" cho tôi xem những lúc tôi hành động một cách ích kỷ hay tỏ lòng trìu mến săn sóc gia đình. "Người ánh sáng" nhấn mạnh đến việc nên giúp đỡ người khác. Dường như vị này rất chú tâm đến sự học hỏi, cứ nhắc nhở tôi phải lo trau dồi sự hiểu biết của mình và nói rằng, sau khi thật sự giả từ thế gian để sang cõi này tôi cũng vẫn phải tiếp tục học hỏi, vì đó là một qui trình không gián đoạn. Tôi nhớ rằng sau đó 1 tiếng động mạnh nào đó đã là tôi thức đậy, toàn thân toát mồ hôi, có lẽ nhiều người nói đây là mơ nhưng cảm giác quá thực tế..!
Theo Tôi đây đây có lẽ là chết đi sống lại chăn. Tôi đã thấy 1 phần của thế giới bên kia. Khi vừa ra đi tôi cũng tiếc nuối thân vật lý lắm. Nhưng dần dà khi thấy nhiều điều mới lạ ở cảnh giới bên kia thì tôi không muốn trở về với cái thân đó nữa, nhưng vì trách nhiệm nên tôi muốn ở lại đây thêm 1 thời gian nữa thôi. khi tôi đã được gặp gỡ "người ánh sáng" và được vị này ban cho một thứ tình thương bao la vô điều kiện. Nhưng tôi muốn trở về để tiếp nối một công việc đang dở dang... Có lẽ vì người thân níu kéo Tôi đã thấy cõi giới bên kia đẹp lắm. Và Tôi Không nhớ rõ là đã "trở về" như thế nào.
Tôi đã ngạc nhiên sửng sốt khi chứng kiến những sự việc đang xảy ra cho tôi. Tôi bảo chúng đã thật sự xảy ra chứ không phải do trí tưởng tượng, ảo giác hay nằm mơ... Tuy thế, tôi không dám kể và chỉ kể cho một người thân mà thôi, và người ấy cũng không hề tin và tôi biết ở xã hội này không ai tin những chuyện như thế, và còn cho là tôi bị bệnh tâm thần hay thần kinh. Vì chỉ một mình tôi thấy những chuyện lạ lùng của cõi giới bên kia.
Những gì tôi thấy đã để lại một dấu ấn sâu xa trong đời, đã mở rộng tầm mắt của tôi, tôi đã thay đổi hẳn lối nhìn của về cuộc đời. "Kể từ ngày ấy, tôi thường tự hỏi, tôi đã làm gì với cuộc đời của tôi, và khoảng đời còn lại này tôi sẽ phải sống như thế nào. Ngày trước muốn gì là tôi làm liền, không suy nghĩ đắn đo. Nay thì tôi thận trọng lắm. Trước khi hành động tôi thường tự hỏi lòng mình xem việc này có đáng làm hay không hay chỉ có lợi cho bản thân thôi? Nó có ý nghĩa gì, có ích lợi gì cho đời sống tâm linh không? Tôi Giảm bớt không phê phán người khác, không thành kiến, không tranh cãi nhiều. Và tôi thấy hình như mình hiểu rõ mọi sự việc chung quanh một cách đúng đắn hơn, dễ dàng hơn".
Nói chung tôi thấy đời tôi có một mục đích rõ ràng hơn, tâm tư thoải mái hơn, đầu óc rộng rãi cởi mở hơn, tình thương yêu nhiều hơn, và nhấn mạnh đến đời sống tâm linh, cũng như một đời sống khác sau khi chết. Tôi như sực tỉnh khi thấy xưa nay mình chỉ mãi sống (sống hoài, sống phí), và lúc nào tâm tư cũng lo lắng, mưu cầu tiền tài, danh vọng, sắp đặt cho ngày mai... hay luyến tiếc quá khứ mà quên sống với giây phút hiện tại. Tôi khám phá rằng, đời sống tinh thần thật sự quí báu hơn đời sống vật chất nhiều; rằng thân xác vật lý chỉ là nơi tạm trú cho phần tâm linh. Và đều tôi nói đến bài học từ "người ánh sáng": Ở trên đời, tiền tài, danh vọng hay bằng cấp cao cũng không đáng gì, chỉ có tình thương, ý tưởng phụng sự người khác mới đáng kể. Thông điệp thứ hai từ "người ánh sáng" là : Mọi người nên trau dồi trí tuệ và tình thương, vì sống và chết là một quá trình được tiếp nối không ngừng.
Trước kia tôi nghĩ chỉ có những người theo giáo phái của tôi (Đạo Công Giáo) mới được cứu rỗi, còn ngoài ra tất cả các đạo khác nếu chết sẽ đều sẽ phải xuống hỏa ngục. Sau khi gặp được "người ánh sáng" thì tôi thay đổi hoàn toàn. Tôi thấy vị này hiền hòa, nhân từ chứ không như niềm tin về sự trừng phạt như trong Thánh Kinh đã miêu tả. Vị này không hề hỏi han gì về giáo phái (tôn giáo) của tôi đang theo mà chỉ hỏi 1 câu: Con có biết yêu thương người khác không..?
Sau khi được thấy cảnh giới đẹp đẽ bên kia, tôi thực sự còn không sợ chết nữa. Nói như thế không phải là tôi chán sống và muốn đi tìm cái chết. Trái lại, tôi thấy quý đời sống hơn và hiểu rằng đời sống này là một môi trường tốt cho tôi học hỏi. Tôi cho rằng có lẽ vì còn nhiều việc cần phải làm nên tôi mới "bị" trả về và làm cho xong, để sau này được ra đi 1 cách nhẹ nhàng.
"Kinh nghiệm này đã thay đổi hẳn cả cuộc đời của tôi chuyện này xảy ra cách đây khoảng 1 năm. Từ đấy tôi tin tưởng hoàn toàn rằng, có một đời sống khác sau đời sống này và tôi không hề sợ chết. Tôi thường tự cười thầm mỗi khi nghe có người cho rằng chết là hết".
Tôi Ví cái chết như là một sự di chuyển từ một nơi này sang một nơi khác, hay từ một con người vật chất sang một thể tâm linh cao hơn. Khi chết đi dường như tôi được đón tiếp về nhà sau một thời gian đi chơi xa để học hỏi. Tôi ví cái thân này là nhà tù, và khi chết thì được thoát ra khỏi cái ngục tù đó, rất thoải mái!

* Kinh phật hay Kinh thánh vốn không hề có Phân biệt (có chăng chỉ là lòng người phân biệt mà thôi) các kinh đều quy về Chân đạo (Chân Lý) và đều dạy con người về tình yêu thương và lòng từ bi. Con người nếu không có tình yêu thương độ lượng thì dù có thuộc hết các pháp hay kinh thánh con người ta cũng không thánh thiện được. Con người Sống là để Yêu thương và dùm bọc lẫn nhau..!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top