Chap 8 nói ra nỗi lòng
Trần Gia Kiệt xoay người sau khi nói chuyện với nhân viên và nhìn về phía bàn gần cửa sổ, nơi Thy Trâm đang ngồi. Anh nhận ra cô ngay lập tức, vẻ mặt cô có chút lạ lùng, đôi mắt hờ hững, nhưng lại có chút mơ màng như đang chìm đắm trong suy nghĩ. Cô đang nhấm nháp một ly rượu vang, và vẻ say nhẹ của cô khiến anh không khỏi chú ý.
Không suy nghĩ lâu, anh bước tới bàn của cô, cẩn thận tránh để cô cảm thấy bị làm phiền. Khi đến gần, anh dừng lại một chút rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô
Thy Trâm nhìn lên, đôi mắt mờ mờ vì tác động của rượu, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm. Cái nhìn của anh sắc lạnh và có phần xuyên thấu, khiến cô không thể không cảm thấy một chút bối rối. Dù không muốn thừa nhận, nhưng sự chú ý của anh khiến trái tim cô đập nhanh hơn một chút, như thể anh có thể nhìn thấy tất cả những gì cô đang nghĩ.
Cô cố gắng giữ vững tinh thần, nhưng ánh mắt ấy, kiên định và thấu suốt, lại làm cô cảm thấy như mọi thứ xung quanh đang dần mờ đi. Cô cảm nhận được hơi thở của mình trở nên đều đặn hơn, nhưng những cảm xúc mà Trần Gia Kiệt khơi gợi trong cô lại phức tạp và khó nói thành lời.
"Anh... đừng nhìn tôi như thế." Thy Trâm cất tiếng, giọng hơi lạ, như thể muốn đánh lạc hướng bản thân khỏi cảm giác kỳ lạ này.
Gia Kiệt không vội trả lời, chỉ im lặng nhìn cô thêm một lúc nữa, đôi mắt không rời. Lần đầu tiên trong suốt cuộc gặp gỡ này, anh không có vẻ lạnh lùng như mọi khi. Nhưng trong cái nhìn đó, vẫn còn rất nhiều điều chưa nói ra, như một bí mật mà anh không muốn tiết lộ.
Cô cảm nhận sự im lặng kéo dài giữa hai người, và cô có chút bực bội. Cái nhìn của anh khiến cô cảm thấy mình như một món đồ bị quan sát quá kỹ lưỡng. Cô không thích cảm giác bị đánh giá, nhất là từ một người đàn ông lạnh lùng như anh
Thy Trâm hơi thở trở nên gấp gáp, cô nhìn chằm chằm vào Trần Gia Kiệt, đôi mắt ánh lên sự căng thẳng và mệt mỏi. Cô không thể tiếp tục giữ im lặng, cảm giác bức bối cứ dâng lên khiến cô không thể kiềm chế được nữa.
"Cuộc đàm phán này quan trọng với công ty của tôi lắm," cô nói, giọng cô không còn nhẹ nhàng như lúc đầu mà trở nên nặng nề. "Ba tôi lúc nào cũng chèn ép tôi phải ký được hợp đồng với công ty của các anh. Ông ấy không ngừng đòi hỏi, và tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải làm mọi cách để thành công."
Lời nói của Thy Trâm đầy tâm trạng, như thể cô đang mở lòng chia sẻ một nỗi niềm đã dồn nén từ lâu. Cô không thể không thừa nhận sự căng thẳng giữa cô và người ba của mình, cũng như sự mệt mỏi khi luôn phải đối mặt với kỳ vọng và áp lực từ gia đình
Cô cụp mắt xuống, giọng cô lúc này lại nghẹn ngào
"Anh có thể nói cho tôi biết, tôi phải làm như thế nào để anh chịu ký hợp đồng không?" Thy Trâm hỏi, giọng cô căng thẳng, không giấu được sự nản lòng. Cô không còn muốn giả vờ mạnh mẽ nữa. Mọi thứ xung quanh cô đều đổ dồn về cuộc đàm phán này, và cô cảm thấy như mình đang đứng trên bờ vực của thất bại.
Cô không cần một sự từ chối nữa, không cần phải đối mặt với sự im lặng của anh. Thy Trâm muốn có câu trả lời rõ ràng, ngay lập tức. Sự lo lắng về công ty, về gia đình, và cả những kỳ vọng từ người ba càng khiến cô bối rối hơn. Cô không biết mình còn có thể làm gì nữa ngoài việc cố gắng thuyết phục anh.
Gia Kiệt nhìn cô, ánh mắt đắm chìm trong sự kiên quyết và thông minh toát ra từ từng lời cô nói. Anh hơi nhếch môi, cúi đầu như đang suy nghĩ một chút, rồi khẽ thở dài. Lúc này, anh mới lên tiếng, giọng trầm thấp nhưng đầy tự tin:
“Cô nghĩ rằng mọi thứ có thể chỉ đơn giản là ký kết hợp đồng sao? Tất cả không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Nhưng nếu em thực sự muốn biết, thì có lẽ phải cho tôi thấy rằng em đáng để tôi đặt niềm tin, chứ không chỉ là một thỏa thuận đơn giản giữa hai bên.”
Khi nghe những lời anh nói, nước mắt khẽ rơi trên gương mặt cô. Cô cố gắng kìm nén, nhưng không thể ngừng cảm giác nghẹn ngào trong lòng. Mặc dù không muốn yếu đuối trước anh, nhưng những lời của Gia Kiệt như một mũi tên trúng vào trái tim, khiến cô không thể giả vờ mạnh mẽ nữa.
Gia Kiệt nhìn cô, không khỏi cảm thấy chút xao động trong lòng. Anh không nói gì ,chỉ lặng lẽ quan sát cô, biết rằng giờ phút này, không chỉ là một cuộc thương thảo nữa, mà là lúc cô cần tìm kiếm điều gì đó từ anh, nhiều hơn cả một bản hợp đồng.
Gia Kiệt nhìn cô, ánh mắt không rời, giọng nói lạnh lùng nhưng chắc chắn:
" Nếu muốn tôi đồng ý ký hợp đồng, thì cô phải đồng ý với yêu cầu của tôi."
Câu nói của anh vừa như một thử thách, vừa như một lời cảnh báo. Anh không nói rõ yêu cầu đó là gì, nhưng cái cách anh nói khiến cô cảm nhận được rằng, đây không phải là một điều đơn giản.
Cô nâng ánh mắt ngập nước lên nhìn anh, những giọt nước mắt long lanh như sắp trào ra. Giọng nói nghẹn ngào, nhưng trong đó là sự quyết tâm không thể nào thay đổi:
"Yêu cầu gì cũng được, miễn là anh chịu ký hợp đồng với chúng tôi."
Cô không thể để mọi thứ tuột khỏi tay chỉ vì một yêu cầu khó khăn nào đó. Dù có phải đánh đổi điều gì, cô cũng sẽ làm để bảo vệ thành quả mà mình đã cố gắng suốt bao lâu nay.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top