VII.

Note (!): Đây là phần truyện được kể khi Jimin chưa làm tư tế chính ở đền Iris. Hay nói cách khác đây là quá khứ của ẻm, nên mọi người đừng nhầm lẫn nha...
****

Park Jimin không nhớ được em đã sinh ra ở đâu, hay cha mẹ em là ai. Chỉ biết là em lớn lên trong khu rừng phía Bắc thành Athen dưới sự nuôi nấng của các tiên nữ cây.

Cứ như thế, em tiếp nhận mọi tinh hoa của đất trời và trở thành một người đẹp tới mức những bông hoa thuỷ tiên lộng lẫy cũng phải ghen tị. Các tiên nữ khuyên em nên đi vào Athen để sống và hoà nhập với những người khác, bởi họ sợ người thuần khiết như em nếu chỉ ở mãi nơi đây sẽ khó mà có thể trưởng thành được.

Jimin bèn thu dọn những đồ đạc ít ỏi của mình, lên đường tới nội thành Athen, hành trang lớn nhất của em chỉ là câu khuyên nhủ của những người mẹ nuôi,

"Nếu con thật sự cần, thì hãy kêu gọi, và các vị thần sẽ giúp đỡ con."

Jimin biết rõ rằng việc chung sống với những người phàm trần này lúc đầu sẽ khó mà làm được, nhưng em vẫn cố gắng.

Ngày qua ngày, em cũng tìm được một công việc - làm người dọn đền của thần Hades. Hiểu được chủ nhân mình chính là vị thần hùng mạnh dưới âm phủ, Jimin chăm chỉ làm việc, đổ dầu thơm vào đèn để chúng không bao giờ tắt, đốt trầm thơm để ngôi đền không quá u ám do hàng ngàn linh hồn ghé thăm mỗi ngày, tất cả em đều cặm cụi làm để hoàn thành nhiệm vụ của mình, đổi lại mỗi tháng em nhận được những đồng lương quý báu để có được chỗ ngủ trong kinh thành Athen tấp nập.

Nhưng Jimin chưa bao giờ ngờ tới việc cả kinh thành lại bị thanh trừng chỉ do một căn bệnh.

Cái chết Đen, dịch hạch.

Toàn bộ kinh thành vắng tanh, không ai dám ra ngoài buôn bán hay giao tiếp với nhau, nhưng chính vì vậy mà có những người đã chết mục trong nhà của chính họ mà không ai biết. Mà thậm chí có biết, cũng phải nhắm mắt làm ngơ vì không ai muốn bị lây.

Jimin ngày ngày chỉ ở trong đền cầu nguyện, nhưng một hôm, khi đang đốt trầm, em thấy cổ họng rất ngứa. Húng hắng ho mãi, trên lòng bàn tay em là một bụm máu đen. Chân tay em đột nhiên bủn rủn, đầu ong ong như thể sắp vỡ ra.

Các vị thần đã không nghe thấu em sao...

Vì đã bị nhiễm dịch hạch, nên đại tư tế của đền chỉ định tách Jimin ra một căn chòi nhỏ ở khu rừng sau đền, để em tự sinh tự diệt. Ngày ngày, nếu có những khi em không ho ra máu hay đau nhức người, em sẽ ra ngoài và thơ thẩn đi dạo trong rừng. Ngắm nhìn cảnh vật ở không khí trong lành như thế này, tuyệt biết mấy.

"Jimin à?"

Từ đằng xa, em nghe thấy tiếng của những mẹ tiên đang gọi.

"Jimin, lại đây con."

Jimin chạy hết sức về phía tiếng gọi ấy, vừa chạy em vừa nức nở,

"Mẹ ơi! Mẹ!"

Đón chào Jimin đúng là những người đã nuôi nấng em năm ấy. Em sà vào lòng họ, cảm nhận tình yêu thương như muốn trào ra khỏi người em bằng mọi cách.

Rồi em trút hơi thở cuối cùng của mình như thế đấy.
****

Jimin bị dồn lên chiếc đò ở sông Styx u ám mà không có một đồng tiền âm phủ nào trên người. Nhưng vì em đã từng phụng sự cho Hades, nên em được đi tiếp.

Xung quanh toàn là tiếng gió rít gào cùng với những tiếng than khóc của những linh hồn chết do dịch bệnh, Jimin co rúm người lại trên góc chiếc đò.

Biết là mình đã chết rồi, nhưng không ngờ nó lại kinh khủng tới mức này. Đò đỗ kịch lại bên một bến gỗ mục nát, Charon nói với giọng khàn khàn,

"Xuống đi."

Jimin run rẩy bước từng bước khỏi chiếc thuyền tròng trành rồi tiến về phía cung điện đang được thắp đuốc sáng trưng ở cửa vào.

Trên ngai vàng là Hades và Persephone, vị vua và hoàng hậu của cõi âm. Hades nhìn liếc qua em một cái rồi xua tay,

"Chết vì dịch bệnh, đem đi cho khuất mắt ta."

Persephone nắm lấy tay chồng, chỉ vào Jimin,

"Cậu ta vẫn còn nửa 'cái tên'."

Jimin ngẩng đầu lên, em vẫn còn sót "tên" lại trên hạ giới ư? Làm thế nào...

Hades chống cằm thích thú nhìn Jimin,

"Chắc hẳn có ai đó đang giúp đỡ ngươi, phải không?"

Em lắc đầu,

"Không thưa thần."

"Nếu có khả năng giấu 'cái tên' của một người đi, thì đó chỉ có thể là Iris. Nhưng ta tự hỏi người như ngươi đã làm gì để được nàng ta để ý đến ngươi chứ?"

"Không...Không ạ. Từ khi sống ở Athen con chỉ biết đến việc phụng sự ở đền của ngài thôi ạ."

"Ồ? Thế ngươi là vị tư tế phụ đã chết yểu ở đền ta đó sao? Thú vị nhỉ..."

"..."

"Thế này đi, ngươi sẽ ở lại đây phục vụ cho nữ thần Persephone, được chứ?"

Jimin cúi đầu,

"Vâng ạ..."

Thật ra, điều em muốn là tiếp tục tái sinh.
****

"Jimin! Thần Hermes sắp tới rồi, ngươi chuẩn bị ra đó đưa thư cho thần đi."

Persephone gọi Jimin từ phía trong thư phòng của thần. Jimin đang sắp xếp lại hoa quả ở gần đó liền chạy tới.

Em đã phụng sự cho Persephone được hơn bảy tháng rồi, nhưng vẫn chưa thể quen được cuộc sống nơi đây.

Nữ thần luôn căn dặn Jimin rằng nếu em cảm thấy đói thì bằng mọi giá, không được ăn đồ ăn ở đây, nếu không muốn ở lại mãi mãi. Nữ thần nói rằng vì một nửa "cái tên" còn lại của Jimin vẫn đang được giấu kín, nên em vẫn còn khả năng quay trở lại được hạ giới.

Jimin cũng chẳng mong chờ gì, em cứ chăm chỉ làm đúng phận sự của mình ở dưới này, thế là tốt rồi.

Jimin nhận bức thư từ Persephone rồi chạy về phía giếng trời duy nhất ở dưới âm phủ - nơi vẫn có ánh sáng mặt trời từ hạ giới chiếu xuống - để đưa cho thần Hermes. Vị thần đang ngồi vắt vẻo trên giếng trời, thấy em rồi cười toe toét, khuôn mặt thần chan hoà với những tia nắng ấm áp,

"Jimin à! Hôm nay là một ngày đẹp trời đấy Jimin ạ..."

Thần cúi sát xuống cạnh tai Jimin,

"Nên ngươi hãy chuẩn bị đi. Đúng giờ này ngày mai, tới đây chờ ta, nói với Hades là ta có bức thư cần gửi cho ngài. Nghe rõ chưa?"

Em ngơ ngác. Chuẩn bị cái gì? Để đi đâu? Em còn có khả năng để được đi nơi khác ngoài âm phủ sao?

Chưa kịp để Jimin đáp lại điều gì, thần Hermes liền bay đi và biến mất sau đám mây trắng bồng bềnh phía xa xa.

****

Ngày hôm sau, nơm nớp trong sự lo sợ, Jimin tiến về phía ngai vàng nơi Hades và Persephone đang ngự rồi cúi đầu,

"Thưa thần Hades đáng kính, thần Hermes hôm qua có dặn con là lát nữa có lá thư cần gửi tới ngài. Con có thể ra nhận được không ạ?"
Hades nheo mắt quan sát Jimin, rồi một lúc lâu sau thần mới gật đầu,

"Đi đi."

Jimin quay lưng bước đi, cảm nhận rõ ánh mắt của thần Hades vẫn đang dõi theo em từng cử động. Nhưng trong đầu em nghe thấy loáng thoáng giọng của nữ thần Persephone,

"Bước tiếp đi, con của ta. Đừng sợ hãi, ta ở đây. Ta sẽ trở thành thần hộ mệnh của con."

Cứ thế, rồi Jimin cũng tới được dưới giếng trời. Chưa kịp gọi thần Hermes, em đã được hai cánh tay kéo lên.

Ập vào đôi mắt em là ánh nắng chói chang nhưng vô cùng ấm áp, những tiếng chim hót líu lo và cơn gió mát lành mơn trớn từng sợi tóc vàng óng của em. Thần Hermes đặt em lên trên chiếc xe ngựa của thần,

"Bám chắc vào! Ta sẽ đưa ngươi trở về nhận thân xác cũ."

Gió vút qua tai và giờ Jimin lại ở khu rừng nơi em đã "chết". Ở giữ khu rừng là một chiếc quan tài êm ái làm từ gỗ oliu và các loại hoa thơm đang nở rộ, nằm trong đó là chính em. Đang nhắm mắt yên bình như đang ngủ, khuôn mặt thanh thản với nụ cười mỉm trên môi.

Vậy ra em đã chết như thế.

Các mẹ tiên của Jimin ùa ra chào mừng,

"Jimin! Con đã trở lại rồi! Chúng ta đã rất lo lắng khi con ngưng thở, nhưng các thần đã nghe thấy con cầu nguyện rồi, Jimin à."

"Iris và Hermes đã nghe thấy con. Tất cả Olympus đều đã nghe thấy con."

Thần Hermes đẩy Jimin, làm em loạng choạng dúi về phía trước và ngã vào chính thân xác của mình.

Khi em mở mắt ra, em đã lại là một Jimin bình thường. Một Park Jimin lành lặn và không chút bệnh tật.

Hermes khoanh tay nghiêm nghị nhìn Jimin,

"Bây giờ, nhiệm vụ quan trọng nhất của ngươi là phụng sự Iris cho thật tốt, và hãy giấu mình thật kĩ đi. Ta sẽ không thể chắc chắn rằng liệu lần tới ta có thể cứu ngươi hay không nếu Hades tìm thấy ngươi đâu. Luôn luôn ở sát bên Iris, và không được lơ là bất kì giây phút nào. Nhớ chứ? Hades không thích việc người của thế giới hắn bị cướp đi đâu."

"Vâng ạ."
****

Một vạn lần, Jimin cũng không bao giờ ngờ được em lại bị bắt lại về nơi âm u này.

Hades bằng cách nào đó, đã tìm thấy nửa "cái tên" còn lại của em.

Và giờ đây thần sẽ không để em rời đi nữa.

End Morpheus VII.

______________________________
♥️✨
Be free to comment and vote, it's my best prize!
Yêuu♥️

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top