more everyday chap 20, Jessicat chap 18, doppelgangerchap 19
More Everyday
CHAPTER 20
Jessica's POV
Tôi quả thực không định tha thứ cho cậu ấy hôm ở radio. Bởi trong quãng thời gian cách ly, tôi nhận ra rằng bản thân muốn cùng Yuri trở thành cái gì đó trên mức bạn bè. Bất cứ gì ít hơn, hoặc chưa đến, đều sẽ chỉ làm tôi tổn thương nhiều hơn trong tương lai mà thôi.
Khi cậu ấy nói không ai thích tôi và cậu ấy không thể chịu nổi tôi, trái tim như vỡ hàng nghìn mảnh, nhức nhối, nhói buốt. Không chỉ đau vì cậu ấy hủy hẹn, tôi còn đau hơn, tới mức không thể chịu đựng nổi khi phải ngồi đó giương mắt nhìn Jae quyến rũ cậu ấy, còn cậu ấy thì tán tỉnh ngược trở lại. Và lời buộc tội của cậu ấy, cương quyết nói rằng tôi thực sự muốn Kevin là một đòn giáng quá nặng, cảm giác như thể có ai tát mạnh lên mặt mình, bỏng rát. Nếu tôi điên cuồng vì anh ta, thì sẽ không đời nào từ chối, để hớt hải chạy theo Yuri trên đôi giày cao gót, chỉ để cậu ấy làm tôi tổn thương nhiều hơn. Quả thực tôi không nên tha thứ cho cậu ấy.
Suốt quãng thời gian cãi nhau, Tiffany luôn ở bên tôi, an ủi tôi mọi lúc. Các thành viên khác đối với tôi đặc biệt tốt hơn. Tại sao tôi không thể có cảm giác với một trong số họ? Tôi nhìn sang Yuri đang căng thẳng ngồi bên cạnh mình trong phòng chờ bệnh viện. Tại sao tớ lại yêu cậu? Duy nhất là cậu, người luôn dửng dưng không nhìn thấy tình yêu của tớ?
Là lời xin lỗi chân thành của cậu ấy ở radio đã nhắc tôi nhớ tại sao mình thích cậu ấy, và quyết định cố gắng thử lần nữa. Chúng tôi không thân như mọi người vẫn nghĩ. Chỉ bởi tôi sợ mình sẽ lại tự làm bẽ mặt trước cậu ấy lần nữa. Khi chúng tôi vẫn là trainees, có một ngày, tôi muốn ăn trưa cùng cậu ấy. Tôi muốn cậu ấy thấy nét gợi cảm nhất của mình, nên cố gắng lả lướt thướt tha bước tới chỗ cậu ấy. Ai dè đâu có khay đồ ăn nhô ra khỏi bàn, nhưng do bận tạo dáng không để ý, thế là nó đâm vào vòng ba của tôi. Toàn bộ dao dĩa, thịt thà củ quả bị hất tung lên, quá choáng váng khiến tôi trượt chân té lộn nhào. Chuyện đó chắc chắn là thu hút sự chú ý của Yuri rồi. Cậu ấy chạy lại chỗ tôi, dịu dàng lấy khăn lau đồ ăn trên người tôi. Bàn tọa khốn khổ được tô điểm thêm họa tiết, bởi tôi ngã xuống đống nước ép quả bị đổ cùng khay đồ ăn, thế là nó cam toàn màu cái quần short trắng của tôi. Kể từ hôm đó, tôi tránh nói chuyện, tránh đề cập tai nạn, giúp bản thân khỏi thêm xấu hổ bằng cách tránh xa Yuri------ở khoảng cách an toàn. Cậu ấy vẫn âm thầm trêu chọc tôi bằng cách vỗ mông tôi từ sau. Dẫu từ đằng xa, sự quyến rũ của cậu ấy vẫn khiến tim tôi loạn nhịp, xao xuyến, rung động. Cậu ấy là người chân thật, chu đáo, hài hước, nhạy cảm và xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp. Vậy nên, tôi thích cậu ấy.
Tôi tự mỉm cười, nhẹ đặt tay mình lên những ngón bị siết đến trắng bệch của Yuri, hỏi khẽ "Căng thẳng?"
"Hehe....Một chút."
Ngả đầu lên vai cậu ấy, tôi cố xoa dịu bằng cách kể kinh nghiệm của mình "Cậu sẽ không cảm thấy gì nữa sau khi họ gây tê. Rồi họ sẽ kể cậu nghe những câu chuyện thú vị. Và cậu sẽ không nhớ gì nữa. Krystal đã bảo tớ thế."
Tôi mơ màng chuẩn bị vào mộng đẹp với cảm giác dễ chịu khi dựa vào cậu ấy, thì đột ngột bị tỉnh bởi cô y tá.
"Cô ah? Cô có vào với cô ấy không?" Cô y tá dừng trước của phòng, quay lại hỏi.
"Oh, tôi không nghĩ Sica thích máu đâu" Yuri trả lời giùm tôi. Đúng vậy. Tôi không thích máu, càng không thích tiếng rin rít khi khoan.
"Hưm....Yul, cậu có muốn tớ vào cùng không?"
"Umm.....Không sao đâu, tớ lo được." Có phải tôi quên nói là đôi khi cậu ấy chu đáo thái quá không?
Tôi bước tới chỗ cậu ấy, siết nhẹ tay rồi dẫn vào phòng "Không, cậu không lo được." Tôi nhận xét thẳng, biết rõ cậu ấy vẫn còn sợ bởi đây là lần đầu tới viện nhổ răng.
"Nhưng cậu nói tớ sẽ không cảm thấy gì mà...." Ngoài việc đau đầu và nhức hàm thì đúng là không còn gì, nhưng cậu ấy không cần phải biết lúc này.
Chúng tôi ngồi chờ nha sĩ chuẩn bị dụng cụ. Yuri lơ đãng kể rằng hồi còn nhỏ, anh trai cũng thường ngồi cạnh cậu ấy như thế này. Phát hiện câu chuyện hấp dẫn, tôi thừa cơ tìm hiểu thêm.
"Thế, khoảnh khắc xấu hổ nhất của cậu là gì?" Cậu ấy đã chứng kiến của tôi ( hất khay đồ ăn và bị nước quả dây khắp quần ), nên tôi phải được biết của cậu ấy mới công bằng.
"Sica baby, câu hỏi lạ quá. Có phải có camera ẩn ở đây không?" Cậu ấy lắc lư qua lại giống điệu nhảy "Michyeoso" của Son Dam Bi để tìm camera. Haha! Cảnh này ngộ quá đi mất. Tôi nhanh tay rút điện thoại, nhoài người chụp lại đồ ngốc dễ thương ấy.
"Tớ không nói to được. Có mics ở đây đấy. Lại gần nào." Tôi nhướn người để cậu ấy thì thầm vào tai "Tớ mặc bộ Chuột Mickey trong lễ Hallowe'en, xui xẻo thế nào mà cái đuôi lại bị kẹt vào quần. Anh trai cố đuổi theo để nhắc, nhưng tớ lại nghĩ ổng muốn giật kẹo của mình, thế là chạy bán sống bán chết."
"Awhahaha!"
"Hai cô gái, vui vẻ nhỉ? Cô bé không định cướp bệnh nhân của tôi đấy chứ, phải không?" Bác sĩ của Yuri trở lại, bắt gặp cảnh tôi cười nghiêng ngả điên loạn, suýt thì té ghế. Hớ quá. Tôi nhanh chóng thẳng người dậy, vận dụng hết ý chí nín lại, cứu rỗi bản thân khỏi khoảnh khắc xấu hổ khác - trước mặt Yuri.
--------------------------
Ơn chúa là ca mổ không kéo dài quá lâu, bằng không chắc tôi xỉu tại chỗ vì những tiếng rin rít này mất. Lúc đó thì người nằm trên cái ghế dựa kia chắc không phải Yuri mà sẽ là tôi rồi.
Khi chúng trở tôi về dorm, chỉ thấy mỗi Yoona và Taeyeon. Họ đã làm một ít súp cho Yuri phòng khi cậu ấy đói.
"Taengoo, còn tớ thì sao? Đồ ăn của tớ đâu?" Tôi hờn dỗi hỏi sau khi đỡ Yuri nằm xuống giường.
"Sica, không đủ thời gian. Tớ và Yoong phải đi bây giờ. Vẫn còn đồ trong tủ lạnh đấy. Tự lục đi nha. Bye!" Tôi nhìn cả hai vội vàng rời đi mà lòng héo úa. Có lẽ nên đánh một giấc và chờ cơn đói qua thôi, hoặc không thì cũng là tích lại năng lượng để lát còn nấu ăn nữa.
Trước khi kịp nhấc chân về phòng, Taeyeon ào ào quay trở lại. Không nói một lời, cậu ta bay vào phòng Yuri, một tay kéo cậu ấy, một tay ôm cái chăn lao ra.
"Phòng khi cậu đi ngủ và quên hẳn cậu ta thì mấy gái khác có thể thấy cậu ta ở phòng khách." Taeyeon đỡ Yuri còn mơ màng nằm lên ghế.
"Yah! Ai…Ai nói tớ ngủ hả?" Mặc dù tôi đang rất mệt. "Tớ sẽ....sẽ...ờ...đi...Nấu Ăn!"
"Haha! Được rồi, Jessica. Cậu có thể đi ngủ. Tớ đâu có phải bị liệt hay chấn thương nghiêm trọng gì, cậu mau đi làm việc đi." Yuri cười nói.
"Ok, nhưng nếu cậu cần gì thì chỉ cần nhắn tin hoặc gọi thôi biết không. Đặc biệt nếu nhỡ Sica có làm nổ bếp hoặc cháy nhà bởi tài nấu nướng thiên bẩm." Taeyeon nháy mắt trêu chọc, rồi nhanh chóng tẩu thoát khỏi cái lườm giết người của tôi.
Ngồi xuống cạnh Yuri, tôi quan tâm hỏi xem cậu ấy có thấy đau chỗ nào không, như đau đầu chẳng hạn.
"Yeah, nó bắt đầu nhức rồi. Hàm tớ cứng và sưng nữa, không thể mở to miệng được, có cảm giác như chỗ hàn sắp nứt ra tới nơi." Đặt ta hai tay lên má, cậu ấy xoa xoa kiểm tra một hồi. "Cậu lấy giùm tớ cái gương được không? Giống như có hai quả bóng chày lùng bùng trong miệng tớ vậy."
"Haha! Cậu dễ thương lắm!" Tôi nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu ấy, cười trấn an. "Cậu có cái má sóc chuột đáng yêu"
"Ao Ao Ao!" Yuri la lên vì đau.
"Xin lỗi!" Tôi nhoài người hôn nhẹ mỗi bên, như lần đã làm với trán cậu ấy. "Khá hơn không?"
Môi Yuri cong lên thành nụ cười, rồi lập tức nhăn mặt vì đau. "Khá nhiều. Nhưng đừng làm tớ cười nữa, vì sẽ bị đau hơn ấy."
Phải rồi, tôi nhớ mình cũng từng bị đau thế nào. Cả tuần sau ca mổ, tôi chỉ ru rú trong phòng, tiêu khiển bằng TV, chat chít bạn bè, và đọc sách của Sophie Kinsella.
"Khỏi lo, tớ không làm cậu cười nữa. Nụ hôn của tớ không cho đi dễ dàng đâu."
"Ha ha! Á á! Thôi mà...."
Sau một lúc trò chuyện với Yuri, cơn buồn ngủ của tôi bị vùi dập bởi sự đói, bụng sôi sùng sục. Sực nhớ độ nguy hiểm của cái bếp, tôi lắc lắc tay Yuri, giở giọng mè nheo. "Yul ah.....Tớ đói. Nấu cho tớ nha?" Tôi khẽ chu môi để tăng sức công phá.
"Yah! Cậu là unnie của tớ nhé, không phải cậu nên lo cho tớ sao?"
"Thì...uh.... Nhưng cậu là Kwon Seobang của tớ." Tôi đoán cậu ấy không trông đợi cậu trả lời này, nên lập tức phá ra cười. Sau tràng ha hả, vết hàn hẳn là trở nên tệ hơn.
"Nhưng được rồi. Cậu nghỉ đi. Tớ sẽ đi làm gì đó." Tôi bỏ vào bếp, để lại Yuri mếu dở xoa xoa hai gò má.
Đứng trước ngọn lửa phập phù, tôi phân vân nghĩ cách để mở vung nồi nước đang sôi, không biết rằng có một người luôn dõi mắt theo mình từ lúc vào trong bếp. Thử lấy đũa gắp ra xem. Với tay lấy cái đũa dài nhất, tôi hì hụi cố gắng gắp cái vung......nhưng dở hơi là nó cứ như bị dính vào nồi vậy.
Được rồi, kế hoạch B. Tôi kiếm cái kẹp trong ngăn kéo, rồi bấm vào chóp vung, từ từ nhấc nó lên, chỉ để ngạc nhiên lẫn phát hoảng vì hơi nóng. Tôi hét ầm trời, đánh rơi cái vung, khiến nó coong một cái, yên vị lại chỗ cũ. Trước khi kịp trấn tĩnh, tôi lại bị ngạc nhiên lần nữa khi một đôi tay mềm mại vòng qua eo tôi, kéo tôi lùi xa cái bếp nguy hiểm, ôm vào lòng cậu ấy. Yuri đỡ tôi qua một bên, để tôi giương mắt nhìn cậu ấy nhẹ nhàng gắp cái nắp, cho mỳ vào nước sôi, bằng tay không.
"Chứng kiến trận đấu kinh điển của cậu với cái bếp quả thực là vui ghê lắm, nhưng tớ lại sợ cậu thiêu rụi chỗ này rồi thiêu luôn cả tớ. Người đẹp à, tớ không chịu đau sau phẫu thuật để bị hành hung bởi cậu đâu. Tớ sẽ nấu cho cậu."
"Yah! Kwon Yuri!" Tôi hoàn toàn có thể kiểm soát tình hình cơ mà. Cố gắng lần ba chắc chắn thành công. Quá tam ba bận, phải không?
"Tớ đùa thôi mà. Nè, cậu giúp tớ hâm nóng súp Yoong làm được không? Tớ hơi đói rồi."
"Taeyeon cũng làm cơ mà. Súp của Taeyeon." Tôi nhấn mạnh từng từ khi bật bếp. Thật không thể kiềm chế sự ghen tị của bản thân mỗi khi cậu ấy nhắc tên Yoona. Những gì liên quan tới con nhóc đó, dù là nhỏ nhất Yuri cũng để ý. Cậu ấy không nghe Taeyeon nói "bọn tớ làm súp" sao? Chưa kể thông tin được truyền đạt bởi Taeyeon. Vậy nên, Yuri phải bảo là 'Súp của Taeyeon.'
Lúc tôi chấm dứt sự giận dỗi quanh việc người sở hữu nồi súp, cũng là lúc nó đủ nóng và Yuri cũng làm xong mỳ. Cậu ấy chỉ ăn được một bát súp của Taeyeon rồi lại thấy đau đầu. Khi mà tôi vì quá đói, và vì Yuri nấu quá ngon, nên đã giải quyết chỗ đồ ăn ngay sau cậu ấy.
Lơ mơ buồn ngủ, tôi trườn bò tới nằm cạnh Yuri trên sofa, để cậu ấy kéo chăn đắp cho cả hai. Với ra đằng sau, tôi nắm tay cậu ấy vòng qua eo mình, đặt nhẹ lên bụng. Chúng tôi hướng mặt ra cửa sổ, ngắm mặt trời lặn. Ngày mai sẽ tới sớm thôi. Tôi nên đợi thêm bao nhiêu ngày mai để có thể đủ can đảm tỏ tình với Yuri đây?
"Tớ nhớ việc ngủ cùng cậu." Tôi thì thầm.
Cậu ấy siết chặt cái ôm, kéo tôi sát lại gần, thì thầm trở lại lên tóc tôi "Tớ cũng vậy."
"Tớ thích cậu."
"Unnie, tớ cũng thích cậu. Nhưng cậu thực sự phải học nấu ăn đi."
Đến bao giờ tớ mới được nghe cậu nói thích tớ hơn một người bạn? Hay đáng lẽ tớ không nên tha thứ cho cậu? Nỗi buồn trở lại vây kín tim tôi, trước khi tâm trí chìm vào mộng mị, trong vòng tay ấm áp của cậu ấy.
Jessicat chap 18
Cơn đau giờ đây đã đến mức không chịu đựng nổi, thậm chí với cơ thể dài ngoằng này của nàng.
Nàng cố chịu đựng nó, từng centimet, từ tế bào trong cơ thể nàng
Khắp người ê ẩm, ước gì đôi mắt này có thể để nàng nghỉ ngơi, hay giết nàng đi cũng tiện
Thà chết còn hơn phải sống như thế này.
Cơn tê cóng của tứ chi nàng chưa thể nào bằng được với cơn đau như búa bỏ thường trực trên đầu. Nếu nàng vẫn còn móng vuốt thì đã xé nát cái sọ của mình ra rồi.
Nhưng, nàng hoàn toàn bất lực.
Bộ lông vàng óng, cái đuôi xù xì, đôi tai nhọn hoắc và mấy cọng râu ngạo mạn đã biến mất rồi.
Bây giờ nàng phải sống cùng với cơ thể dài ngoằng này, móng tay lộ liễu và cục lông rậm rạp trên đỉnh đầu.
Nàng muốn được trở về với thân hình trước kia của mình.
Từng giây phút trôi qua chỉ khiến nàng nghĩ về hai người đã khiến nàng trở nên như thế này.
Chúng biến nàng thành một tên y hệt mình.
Nàng khinh bỉ chúng.
Tất cả những tên không đuôi.
Tất cả trừ một người.
Jessica’s POV (con mèo đã biến hóa thành người đầu tiên mà có POV của riêng mình trong lịch sử văn học loài người)
Tôi đang ngồi không vì chẳng có chuyện gì làm ở phòng khám cả.
Đúng vậy.
“....”
Tôi nói dối dấy; có một đống việc mà tôi chưa giải quyết xong.
Nhưng cơ thể tôi chẳng thể nhúc nhích được. Nó còn chả buồn phản ứng khi nghe những lời trách móc của sếp.
Việc tôi và cơ thể mình không hợp tác được với nhau đâu phải lỗi của tôi đâu. Ngay từ đầu nó đã không thuộc về tôi rồi.
Vì vậy tôi chỉ có thể ngồi đó mà suy nghĩ vớ vẩn trong khi sếp phải tự mình quán xuyến cả phòng khám.
Tôi thấy tội khi cô ấy phải làm việc quá nhiều, nhưng cơ thể cao nhòng ốm yếu ấy không hề kiệt sức. Cô ấy còn nhấc được nhiều vật nặng hơn tôi nữa. Vậy nên chắc có tôi ở bên chỉ khiến công việc của cô ấy thêm vất vả thôi.
Và cuối cùng thì tôi cũng ngoan ngoãn ngồi yên trong ngóc.
Tôi rất muốn được về phòng thí nghiệm để phá phách rồi lăn ra ngủ, đó là việc duy nhất tôi có thể làm cho ra hồn.
‘Hyun sắp về rồi. Mong được gặp cô ấy quá đi!’ Tôi nghĩ thầm.
Chỉ có Hyun mới hiểu được tôi thôi. Cô ấy là người duy nhất có thể nói chuyện một cách đàng hoàng với tôi.
Tôi nhớ cô ấy tha thiết.
Họ nói Vị Nữ thần Mèo cần được sửa chữa và nâng cấp một số phần mềm nữa, chả hiểu gì cả.
Nếu như không phải làm thay cho cô ấy thì bây giờ tôi có thể quan sát cặp song sinh bất thường kia thay thế những bộ phận trên người Hyun rồi.
Tôi rất tò mò không biết lúc đó thì cô ấy sẽ trông như thế nào nhỉ. Ý tôi là mèo thì đâu cần mặc quần áo đâu phải không?
Không có đâu à nha, tôi không có biến thái như bọn không đuôi ấy đâu.
Mèo thì không cần phải che đậy vẻ đẹp tự nhiên của mình, đó là điều bình thường vì chúng tôi biết mình rất đẹp và duyên dáng.
Tôi cũng đâu có ngại khoe vẻ đẹp “tự nhiên” giống vậy đâu, mà tại cái cặp song sinh ấy cứ nằng nặc đòi tôi phải khoác lên người cái tấm da dày cộm này, hay gọi theo kiểu họ là cái áo khoác bằng da.
Tôi rất thích mặc quần áo thiếu vải, giống như lúc ở trong phòng thí nghiệm ấy.
Cũng là quần áo chứ bộ.
Thì mình cũng mặc chúng trên người thôi, có gì đâu, bọn không đuôi nhiều lúc ngu ngốc và khó hiểu ghê.
Tôi thở dài.
Mà thôi kệ, cứ để mặc hai người ấy muốn làm gì thì làm đi.
Tôi đã chán ngấy việc phải gặp họ suốt hai năm nay rồi.
Hai tên ấy đã làm hàng trăm thí nghiệm lâm sàng trên người tôi, và có thể khẳng định rằng số lượng thí nghiệm trong hai năm vừa qua bằng cả đời người bình thường đấy.
Ít ra thì ở đây, trong phòng khám cũng giúp thay đổi không khí một chút, rồi tôi chợt nhớ đến sự cố xảy ra hôm qua.
Tôi cười, lấy chiếc điện thoại trong túi ra.
Nó không phải là loại mắc tiền lắm.
Chỉ là một cục nhựa có vỏ màu đen thui thôi.
Tôi lại cười và bấm lung tung trên bàn phím.
Điều đầu tiên tôi thấy là hình nền một con mèo màu vàng cam đẹp dã man con ngan.
Đôi mắt cam cam của nàng nhìn thẳng về phía tôi.
Hây dà, nhớ nàng quá đi mất.
Tôi nhớ khoảng thời gian khi còn là chính mình.
Mà chắc là trong đây còn nhiều thứ khác để xem lắm đây.
Lát nữa chủ nhân của chiếc điện thoại sẽ đến lấy lại nó.
Chưa đầy vài tiếng nữa tôi sẽ được gặp lại cô ấy.
Cô chủ ngố của tôi.
Yuri.
“Sica?” Một giọng nói vang lên làm tôi ngừng suy nghĩ.
“À, là cô à.” Tôi lạnh lùng.
Tên V.E.T đấy.
Cô ta thở dài khi nhận thấy thái độ của tôi.
“Tôi có tên đó cô à. Ít ra cũng phải gọi là Yoona chứ. Dù sao tôi cũng là sếp của cô. Thiệt tình, chẳng biết lúc trước tôi có lỡ đắc tội với cô nữa không đây.” Cô ta lắc đầu ngán ngẩm.
Có cần tôi phải trả lời câu hỏi đó không?
Cô ta là một tên thuộc Loài không đuôi độc ác và phiền toái.
Nội việc đó không thôi là cũng tội lỗi lắm rồi.
“Thôi được rồi, cô muốn sao thì tôi sẽ gọi vậy vì cô là sếp của tôi mà. Nhưng chỉ có một tuần này thôi nhớ chưa?” Tôi càu nhàu.
Cô ta thở dài khi thấy vẻ mặt có ý không phục của tôi.
“Cô có biết là tôi mong Hyun trở về tới mức nào không? Rõ ràng là cô không đủ khả năng giải quyết những công việc như thế này.*thở dài* Mà cũng không hiểu tại sao lúc đầu tôi lại nhờ cô giúp nữa.”
Mặc kệ cô ta có nói gì, gương mặt tôi vẫn không có chút biểu cảm.
Và tôi có cần phải trả lời câu hỏi ấy luôn không?
Nếu không phải vì Hyun đã đích thân năn nỉ tôi thì không đời nào tôi lại vác xác đến đây.
Một con mèo trung thành như tôi đây thì phải vâng lời thôi.
Xì... Vậy mà tên V.E.T ngạo mạn này làm như tôi ham công việc này lắm ấy.
“Bởi vì tôi đẹp à?” Tôi trả lời với giọng điệu bình thản.
Cô gái đứng trước mặt tôi liền há hốc miệng.
Gì? Tôi đâu có tự sướng đâu.
Đúng chứ bộ.
Tôi cá là tên V.E.T ấy giờ đang rất bực bội.
Cô ta nắm tay lại thật chặt đến mức mấy cái khớp trắng bệch cả ra.
“Arrghh!” Tôi nghe cô ta hét lên rồi bỏ đi.
Chẳng phải việc của tôi nên cũng mặc kệ.
Nhanh chóng quên đi tên phá đám mất lịch sự kia, tôi tiếp tục nhìn chiếc điện thoại.
Tôi mở được bộ sưu tập khi ấn một nút nữa.
Có rất nhiều bức ảnh trong ấy, hầu hết đều được chụp lúc tôi còn ở bên Yuri và một người nào đó nữa.
Tôi tiu nghỉu khi thấy sự thân thiết trong nhiều bức ảnh.
Trong lúc bấm xuống để tìm thêm hình thì đột nhiên tôi dừng lại ở một tấm ảnh rất lạ.
Yuri với một con chó.
Á à, thì ra đây là con chó đó ư?
Một con chó lông trắng xù xì đang ngồi cạnh Yuri.
Yuri bỏ rơi tôi chỉ vì một con chó lùn tịt và xấu xí à?
Không biết giờ mà chọi cái điện thoại vào tường thì có sao không ha?
‘Không được Sica à, một điều nhịn thì chín điều lành. Lát nữa mi sẽ có cơ hội để xử lí con chó đó. Sớm thôi.’ Tôi tự nhủ.
Tôi đang tiếp tục suy nghĩ vớ vẩn thì bỗng có cái gì đó thật nhọn dựng lên trên tay mình.
Lông trên mu bàn tay tôi đều dựng ngược lên hết.
Có một cảm giác nóng ran và khó tả chạy dọc sống lưng tôi.
Cái này sao quen quen.
Cố đánh hơi một chút thì tôi nhận ra một mùi hương quen thuộc.
Một loại rau củ.
Củ Ma.
Ngay lúc ấy thì cánh cửa phòng khám bật mở.
Một cô gái có làn da rám nắng từ từ bước vào.
‘Yuri!’ Tôi reo thầm vì hết sức vui mừng khi được gặp cô ấy.
Sự có mặt của Yuri suýt nữa khiến tôi phải nhảy chồm lên khỏi cái ghế đang ngồi, nhưng ngay sau đó tôi lại nhìn thấy cái con người cùng đi theo cô ấy.
Cô ta đang mặc một cái váy đầm màu hồng rất là rực rỡ.
Chính là cô ta.
Con quái vật màu hồng.
TBC
Doppelganger CHAPTER 19 : DOPPEL – CROSSED
Phòng nghiên cứu
Trụ sở chính của Doppelganger
Seohyun đang ngồi ở dưới ánh đèn huỳnh quanh mờ nhạt, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của cô, căng thẳng chờ đợi tập tài liệu của Yuri được gửi qua, xung quanh rất vắng lặng. Lúc nãy Seohyun đã bật chế độ ẩn trên hệ thống máy tính của mình; một giao thức đơn giản nhưng hiệu quả, cô đã tự lập trình nó cho riêng mình vì những mục đích cá nhân
Đã download gần 50%, Seohyun đưa tay sờ nhẹ môi dưới, suy ngẫm
Cô gia nhập Doppelganger cũng được khoảng 6 năm. Trước đó, cô là một sinh viên đại học với những định hướng lạc quan tươi sáng, luôn tránh xa những điều bạo lực. Seohyun đã cảm thấy rất khó khăn lúc mới chuyển sang làm Doppelganger, nhưng trong suốt quá trình đào tạo, cô đã tìm thấy người mà mình luôn ngưỡng mộ : Kwon Yuri
Họ đã biết nhau từ lúc đại học. Cả hai đều là những thành viên nổi tiếng trong ban nhạc của trường; Yuri là sinh viên năm hai, còn cô là năm nhất. Trái ngược với những cô gái nhà giàu được nuông chiều, chưng diện, Yuri luôn rất kỷ luật, tự chủ và có kỹ năng, xứng đáng được kính trọng như một nghệ sĩ thực thụ. Và đối với một cô gái luôn tự hào rằng mình thận trọng trong lời ăn, tiếng nói, và cả cách sống như Seo Juhyun lại quyết định vào ban nhạc, nơi đòi hỏi một sức chịu đựng cao, tinh thần kỷ luật cao độ như trong quân đội
Không phải ngẫu nhiên mà họ gặp nhau vì không dễ nhận biết một ai đó trong ban nhạc đông như thế. Yuri là người chỉ huy bộ gõ trong dàn nhạc; và cô ấy cũng là người có tài năng nhất trong việc điều khiển gậy đánh trống. Seo Juhyun, hay Seohyun – cái tên mà có thích được mọi người gọi hơn, đã thi tuyển vào vị trí đánh trống. Vẻ ngoài mỏng manh, mảnh khảnh của cô hoàn toàn trái ngược với đôi tay chuyển động nhanh nhẹn, linh hoạt tạo ra những âm điệu nhộn nhịp đáng kinh ngạc trên bề mặt của 6 chiếc trống khác nhau được đặt cạnh nhau. Cả đống nhạc cụ này cũng nặng khoảng 15kg. Gương mặt của Seohyun không hề thay đổi chút nào trong suốt quá trình, các sinh viên dự thi khác gần như câm nín khi nhìn thấy kỹ năng của cô ấy. Người ta luôn nói rằng đừng bao giờ đánh giá một quyển sách chỉ vì cái bìa của nó
Yuri và Seohyun nhanh chóng thân thiết với nhau; những động tác mạnh mẽ của Yuri khi kiểm soát những nhịp trống khiến Seohyun cảm thấy thích thú, say mê và ngưỡng mộ
Sau đó, Yuri bất ngờ biến mất vào khoảng Giáng Sinh năm 2010, để lại Seohyun cô đơn trong ban nhạc khi thiếu một người chị vui vẻ và đáng yêu. Nhưng thật mỉa mai làm sao, hai năm sau đó Seohyun lại đi theo con đường của Yuri
Tất nhiên với bản tính vốn hiền lành, điềm tĩnh của mình Seohyun không làm cách nào học được các kỹ năng trong quá trình đào tạo thành Doppelgangers, như giết người hay bất kỳ hành động bạo lực nào khác, vì thế cô đã chọn một lối rẽ ôn hòa hơn trong quá trình đào tạo của mình
Không phải tất cả các Doppelgangers đều được huấn luyện các kỹ năng giết người. hầu hết những người mới thường được huấn luyện để trở thành những người những người chuyên nghiệp, họ trải qua các khóa đào tạo đặc biệt, như các hoạt động tình báo và gián điệp là bài huấn luyện bắt buộc hàng đầu và rèn luyện một tâm lý chịu đựng những căng thẳng cực độ trước khi chuyển sang một lĩnh vực chuyên nghiệp như : tay không chiến đấu, sử dụng chất nổ, các loại vũ khí và súng bắn tỉa. Những người giỏi hơn có thể chọn được huấn luyện thêm một lĩnh vực nào đó.
Những người không có năng khiếu cho các hoạt động gián điệp hay không có đủ thể chất và tinh thần trong quá trình đào tạo sẽ được chuyển sang các lĩnh vực công nghệ hay nghiên cứu, kèm theo các chuyên ngành đào tạo trong các lĩnh vực như vật lý, pháp y, địa chất, hóa học hay công nghệ thông tin với trình độ của một nghiên cứu sinh hay tiến sĩ , được biên soạn bởi các nhà tiên phong Doppelgangers thiên tài trong các thập kỷ qua. Điều này không có nghĩa là họ kém cõi; mỗi một người đều đòi hỏi phải có trí thông minh đáng kể cho công việc của họ. Thật ra, với chuyên môn và kỹ năng của mình, Seohyun dễ dàng hoặc thậm chí là vượt xa khả năng để nhận được tấm bằng Tiến sĩ trong thế giới thực.
Seohyun đã gặp lại Yuri trong suốt chương trình nghiên cứu thiết bị truy nhanh dấu vết bằng công nghệ điện tử, giúp đỡ cho nhiệm vụ riêng của Yuri với vai trò như một tình báo viên ngồi sau máy vi tính
Seohyun thoát khỏi những dòng suy nghĩ khi tập tài liệu đã download xong, cô mở cái file mà Yuri gửi tới ra. Sao người đàn ông này trông có vẻ quen nhỉ ?
Cô nhún vai trước khi bắt đầu tìm kiếm trong cơ sở dữ liệu của trụ sở bằng cách sử dụng các nguồn tập tin và chờ đợi. Một vài giây sau, màn hình bỗng trắng xóa. Khẽ nhíu mày, Seohyun bĩu môi, nhịp nhịp ngón tay trên bàn
“Không có gì ư….” Cô nói với vẻ ngạc nhiên
Khẽ liếc nhìn một cách lén lút qua vai, cô mở một cửa sổ lệnh và bắt đầu gõ vào đó
Tìm kiếm tất cả; tất cả các tập tin; bao gồm cả những tập tin dưới dạng ẩn; hiện thị tất cả các tập tin đã được xóa hay chuyển đi.
Seohyun nhấn nút Enter và dựa lưng vào ghế khi cái CPU cạnh màn hình bắt đầu phát ra những tiếng vù vù to hơn một chút. Cô đã thay đổi và mở rộng việc tìm kiếm bao gồm bất kỳ và tất cả các nguồn tài liệu của trụ sở và cả trung tâm dữ liệu. Một đoạn văn bản bắt đầu hiện lên kéo dài trên màn hình, hiển thị việc tìm kiếm đang được tiến hành. Một lúc sau, một đoạn entry xuất hiện trên màn hình.
Seohyun nhoài người về phía màn hình, nheo mắt đọc kết quả tìm được
Park Jinyoung
Cô gật đầu hài lòng với kết quả tìm được và bắt đầu nghiên cứu nó. Seohyun kiểm tra các sự kiện trong tập tin, vị trí cơ sở dữ liệu và khẽ cau mày. Đó là một điểm truy cập được mã hóa an toàn trong giới hạn phòng làm việc, và tập tin này đã được chuyển về trung tâm lưu trữ dữ liệu cách đây 1 thập kỷ. Và từ đó vẫn chưa từng có ai chạm vào nó. Nhưng đó không phải là việc khiến cô cảm thấy bối rối. Đôi mắt Seohyun nhìn chằm chằm vào vị trí gốc của thư mục
“Văn phòng của chỉ huy” cô thì thầm
Seohyun định nhấp đúp chuột vào thư mục để xem kỹ nội dụng chứa trong đó, nhưng cô quyết định không làm thế. Cô nghĩ tốt hơn là để Yuri đọc những thông tin bên trong vì cô ấy là người yêu cầu tìm nó. Với một loạt cú nhấp chuột và các chuỗi lệnh, Seohyun sao chép tập tin chính từ phòng của của chỉ huy và gửi nó lại địa chỉ IP mà Yuri đã gửi tới. Sau đó, cô xóa tấ cả dấu vết việc tìm kiếm của mình và cả đường truyền dữ liệu
Cầm lấy điện thoại, mở nó ra, cô quay lại ghế và giương cổ nhìn về phía cửa kính phòng chỉ huy. Căn phòng đó ở tầng hai, có thể nhìn xuống toàn cảnh phòng nghiên cứu bên dưới. Bây giờ căn phòng đó không có ai hết. Một cảm giác khó chịu bỗng cuộn lên trong người Seohyun; một cảm giác rợn người khiến cô rùn mình. Theo bản năng : đó là những gì Yuri đã dạy cho cô
Nó giống như một điềm báo cho những điều khủng khiếp sắp xảy ra
**********************************
Taeyeon bước qua ngưỡng cửa, không quay đi khỏi Yuri khi cô đưa tay đóng cửa bằng gỗ sồi lại. Cô hít một hơi thật sâu, cảm giác một luồng khí trôi qua cổ họng. Có một chút mùi xạ hương và một ít bụi; căn phòng đã không được sử dụng trong khoảng thời gian. Cô cũng cảm nhận được luồng khí lạnh tỏa ra từ nền gạch đá hoa cương bên dưới chân cả mình
Tất cả mọi người hiện đang ở trên tầng hai của căn biệt thự. Jessica và Tiffany ở căn phòng bên cạnh họ, Elliot Jung và ba của cô thì đã trở lại xuống tầng hầm theo dõi tình hình và thảo luận cho các bước tiếp theo của họ. Những bánh răng trong đầu Elliot đã bắt đầu hoạt động trở lại; rõ ràng việc được đoàn tụ lại với hai đứa con gái đã giúp phá vỡ trạng thái tinh thần không tỉnh táo và gần như hóa điên trong nhiều năm qua của ông. Cứ như Taeyeon đang nhìn thấy một người đàn ông hoàn toàn mới, sẵn sàng đương đầu với thách thức. Ngay cả đôi vai của ông ấy dường như cũng đã giang rộng hơn
Taeyeon bước vài bước về phía trước và nhận ra căn phòng dài như thế nào khi cô nhìn thấy Yuri đang đứng ở cái cửa kính phía xa trong căn phòng, trượt nó ra để lộ môt cái ban công nhỏ ở bên ngoài. Một đôi chim vỗ cánh bay khỏi đó, bỏ lại tổ chim của chúng trên lan can.
Một làn gió nhẹ thổi vào, làm tung bay những sợi tóc của Yuri. Taeyeon cảm nhận cơn gió đó như đang vuốt ve những sợi lông mềm mại trên cánh tay mình. Ánh trăng đang dần hạ thấp trên bầu trời; không có một ngôi sao nào; những ánh sáng lấp lánh rải rác trên bầu trời là những ánh đèn từ thành phố bên dưới. Bình minh đang ló dạng. Taeyeon bước đến gần hơn
“Vậy, cô muốn nói về chuyện gì ?” Yuri hỏi khi nhìn xa xăm
Taeyeon đút hai tay vào túi quần, khẽ nhăn trán
“Bây giờ thì thế nào đây ?” Taeyeon hỏi
Yuri cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, nhịp nhịp bàn chân, “Chúng ta sẽ đợi hồi âm từ bạn của tôi, sau đó sẽ tiến hành công việc”
“Ba của tôi đã cố gắng truy theo dấu vết của hắn trong suốt những năm qua nhưng đều thất bại. Làm thế nào mà chúng ta có thể đạt được điều đó chỉ trong thời gian có hạn như thế này ?”
“Đó là lý do tại sao chúng ta chỉ có một cơ hội duy nhất”
Chân mày Taeyeon nhíu lại, “Ý cô là gì ?”
“Buổi giao dịch vào ngày mai giữa ba cô và bạn cũ của ông ta, Ivan Fedorov. Hắn ta tiến hành vụ giao dịch này thay cho Park Jinyoung. Tên Park muốn có các dữ liệu về phản vật chất. Ngày mai, chúng ta sẽ để hắn có được nó”
“Vậy điều đó có ích gì cho chúng ta ?”
“Khi Fedorov bị bắt lần đầu tiên trong người hắn không có dữ liệu, cho nên có lẽ hắn đã gửi cho tên Park và hủy bản sao chép gốc trước khi cố gắng trốn khỏi nước. Rất có thể ngày mai hắn cũng sẽ làm y như thế. Chúng ta sẽ cài vào ổ cứng một con chip theo dõi và để hắn ta có nó, sau đó lần theo các dấu vết truyền dữ liệu khi Fedorov khởi động nó. Bất cứ nơi nào mà dữ liệu được gửi tới, sẽ là một cơ hội tốt đưa chúng ta tới chỗ tên Park”
Taeyeon gật đầu chậm rãi, mặc dù cô biết Yuri sẽ không nhìn thấy điều đó. “Nhưng nếu như nó không dẫn chúng ta đến chỗ hắn thì sao ?”
Yuri đã nghĩ tới chuyện này. Thật ra cô đã cài những con chip của mình vào đó; cô hy vọng sẽ lần ra tên Park qua những đường dữ liệu. Nếu không …..
“Vậy thì chúng ta sẽ phải đợi cho đến khi hắn bắt đầu các cuộc tấn công. Đợi cho đến khi hắn bắt đầu cài những quả bom phản vật chất ở những thành phố mà chúng ta đã nói lúc nãy”
“Nhưng ba tôi nói danh sách các thành phố vẫn chưa hoàn thiện”
“Vậy thì chúng ta sẽ phải cố gắng để giảm bớt thiệt hại” Yuri nói với vẻ hơi sốt ruột
“Nhưng….”
“Đủ rồi !” Yuri quay mặt sang Taeyeon
Taeyeon hơi giật mình khỏi câu nói lớn tiếng của Yuri
“Hãy nói thẳng đi nào. Cô không ở đây để nói về chuyện phản vật chất, cho nên đừng có nói vòng vo nữa, vào thẳng chủ đề chính đi”
Taeyeon cảm thấy miệng mình như khô đi. Hai bàn tay cô siết chặt trong túi quần, cô không biết chính xác mình nên nói gì; cô chỉ là đang né tránh nói về những kế hoạch tương tai của họ
“Tôi….không biết….phải làm gì” Taeyeon nói khẽ
Ánh mắt Yuri bỗng dịu lại. Cô biết điều này. Cô đã nhìn thấy ánh mắt bối rối lo lắng và mặc cảm tội lỗi này lúc ở trong căn phòng lúc nãy. Sự bối rối lo lắng ấy không phải là do tình hình hiện nay của họ, mà là vì Tiffany. Taeyeon không dám đến gần Tiffany vì cảm giác tội lỗi, và Jessica có vẻ như rất ghét cô ấy. Yuri rất ngạc nhiên khi thấy Taeyeon lại thể hiện tất cả những cảm xúc trên gương mặt như thế kia; ấn tượng đầu tiên của Yuri về cô gái này là một con người rất cô đơn. Vì cô ấy không có người để dựa dẫm, không thể khóc, và không bao giờ để cho người khác nhìn thấy sự yếu đuối của mình. Có nhiều người rất khó đọc được những suy nghĩ trong đầu của họ
Cảm xúc là thứ yếu đuối. Tình yêu là vật cản. Đó là những gì Yuri được dạy trong thời gian đào tạo mặc dù cô không bao giờ tin vào nó. Thật ra cô luôn tin những điều ngược lại. Đối với Yuri, cảm xúc là một thứ luôn sôi sục trong lòng. Tình yêu là nguồn sức mạnh vô tận. Chính tình yêu đã dẫn đắt cô vượt qua những năm tháng đào tạo đầy khó khăn và những nhiệm vụ đẫm máu. Quá nhiều người đã lên án tình yêu như là một mối nguy hiểm cho chính bản thân họ và những người khác trong khi thực hiện nhiệm vụ, đơn giản là bởi vì họ không thể đảm bảo rằng nó sẽ không trở thành một trách nhiệm hay gánh nặng.
Yuri đưa mắt nhìn Taeyeon đang đi chầm chậm về phía bức tường bên cạnh; nó là bức tường ngăn cách với phòng của Jessica và Tiffany. Cô ấy xoay mặt vào tường; đầu cúi thấp, và đưa một bàn tay chạm vào bề mặt tường lạnh toát. Ngay lúc đó, Yuri tự hỏi liệu Tiffany có đang đứng ở phía bên kia, làm hành động y như thế này để đôi tay họ có thể liên kết với nhau không
“Tiffany” Taeyeon gọi khẽ
“Tôi xin lỗi”
“Xin lỗi ?”
“Tôi xin lỗi, tôi đã làm đau cô ấy. Tôi xin lỗi vì đã lợi dụng cô ấy. Tôi xin lỗi vì tất cả mọi chuyện”
“Sao cô lại nói những lời đó với tôi ? Cô nên nói với cô ấy chứ”
“Bởi vì tôi không thể đối mặt với cậu ấy !” Taeyeon quay đầu lại nhìn Yuri. Đôi mắt cô ấy đong đầy những giọt nước mắt phản chiếu dưới ánh trăng rọi vào qua ban công. Yuri cắn nhẹ môi dưới
“Giá như chúng tôi gặp nhau ở một nơi khác, một thời gian khác, và với thân phận khác”
“Tôi đã làm nhiều điều sai trái với cô ấy; làm tổn thương cô ấy, điều mà không ai có thể làm với người mình yêu. Tôi thậm chí còn không thể bù đắp cho cô ấy, cho dù tôi có muốn như thế nào. Dù cho cô ấy có tha thứ cho tôi….” Taeyeon nhẹ lắc đầu. Yuri thấy đôi vai Taeyeon run lên khi cô ấy cố gắng kìm nén những giọt nước mắt
Yuri đút hai tay vào túi. Đây chắc chắn là một Taeyeon mà cô không bao giờ hy vọng sẽ nhìn thấy. Cô không nghĩ hành động này là yếu đuối, bất chấp những người khác thường hay nói thế. Một người lầm đường lạc lối nhưng có một trái tim , một tâm hồn và lương tâm thì vẫn được xem như là một con người. Nếu họ không có trái tim và linh hồn thì người đó chỉ đáng bỏ đi. Nếu Taeyeon vẫn có thể khóc; vẫn có cảm giác hối hận và tự trách bản thân vì những hành động của cô ấy với người khác thì điều đó có nghĩa Taeyeon vẫn còn một trái tim. Việc kinh doanh tàn nhẫn vì đồng tiền và cả những hành động giết người tàn bạo làm mất đi tính nhân đạo của một con người, nhưng những gì Yuri đang nhìn thấy ở đây là một Taeyeon vẫn rất còn có tính người. Cho dù có chuyện gì thì Taeyeon vẫn còn chút hy vọng để có thể thay đổi; bản chất con người bị khuất trong người Taeyeon đang gào thét để được giải thoát và thể hiện ra ngoài. Giống như Yuri, có lẽ Taeyeon đã không có quyền lựa chọn con đường của riêng mình trong cuộc đời này. Không hiểu sao, Yuri cảm thấy mình có nghĩa vụ phải giúp đỡ cô gái này
“Nếu được cho một cơ hội…..liệu có có chọn sống cuộc sống mà hiện giờ cô đang sống không ?” Yuri hỏi
Taeyeon ngạc nhiên ngẩng lên. Cô chỉ vừa mới nghĩ rằng mình là một kẻ ngốc khi hy vọng rằng Yuri sẽ lắng nghe những nỗi lo của mình. Một kẻ ngốc khi nói những điều lo lắng của mình cho người khác biết. Thật ra cô đang định rời khỏi phòng và giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cô sẽ tự mình đối mặt với sự sợ hãi của bản thân
“Cô có chọn thế không ?” Yuri nhắc lại
Taeyeon cắn môi dưới, cau mày, “Không”
“Well, chúng ta sẽ không được ban cho một cơ hội nào đâu” Yuri nhún vai nói. “Chúng ta chính là con người của mình hiện giờ. Thế giới không xoay quanh chúng ta, và tất nhiên chúng ta cũng không xoay quanh ai hết. Chúng ta tự đưa ra sự lựa chọn cho chính mình, và kiên trì với niềm tin đó, bởi vì chúng ta biết rằng những điều đó sẽ dẫn dắt chúng ta tiến về phía trước”
Taeyeon đứng thẳng người, hai mắt mở to ngạc nhiên bởi lời nói sáng suốt của Yuri
“Tình yêu là sức mạnh. Tình yêu có lý tưởng của riêng nó’’ Yuri tiếp tục nói, nhấn mạnh hai từ cuối cùng, ‘’Nếu cô đã tìm thấy tình yêu và sau đó lại cho phép bản thân mình để nó ra đi, cô sẽ trở thành một cái vỏ sò trống rỗng. Không có gì mạnh mẽ hơn quyết tâm được sống, nhưng hãy nhớ điều này, quyết tâm được sống được truyền sức mạnh từ thứ gọi là tình yêu tồn tại trong con người của cô’’
Lại một cơn gió khác, lần này mạnh hơn nhiều, thổi qua cửa sổ đang mở toang, mang theo một bông hoa màu xanh nhạt bay vào trong phòng. Yuri quay lại, đưa tay, nhẹ nhàng đỡ lấy bông hoa trước khi giơ nó lên cao dưới ánh trăng. Ánh sáng rọi vào bông hoa, khiến nó trở nên mờ ảo khi những cánh hoa tiếp tục run nhẹ trước những ngọn gió. Đôi mắt Taeyeon dõi theo sự chuyển động của những cánh hoa với nữa phần kinh ngạc
‘’Hãy đối mặt với cô ấy. Hãy nói với cô ấy rằng cô xin lỗi. Tôi không biết nhiều về cô, nhưng tôi biết có điều gì đó ở hai người vượt qua cả những tình cảm thông thường. Nếu cô ấy chấp nhận tha thứ, thì cô sẽ trở thành một người đồng đội tốt hơn với chúng tôi. Nếu như cô ấy không đồng ý….., thì định mệnh đóng lại cánh cửa này và sẽ mở ra một cánh cửa khác ở một nơi nào đó. Thử cố gắng một lần cũng không có hại gì. Hơn nữa, nếu hai người gặp nhau ở một khoảng thời gian khác, ở một nơi khác, và với thân phận khác, vậy cô có chắc hai người sẽ vẫn yêu nhau không ?’’ Yuri đưa bông hoa ra trước mặt mình, và khẽ cười bẽn lẽn, ‘’Tôi không định nói tất cả những lời này, cô có nghĩ là nó hơi cường điệu không ?’’
Một nụ cười xuất hiện trên môi Taeyeon, nhưng cô nhanh chóng giấu nó đi. Taeyeon rút ngắn khoảng cách giữa mình và Yuri, khi đưa tay bàn tay phải ra. Yuri lật nhanh bàn tay, để bông hoa rơi vào lòng bàn tay nhỏ nhắn của Taeyeon. Cô khẽ siết nhẹ các ngón tay, cảm nhận sự mong manh và mềm mại của bông hoa bằng các đầu ngón tay của mình
Vẫn nhìn xuống sàn, Taeyeon quay đi, bước về phía cánh cửa và mở nó ra. Khi xoay nắm cửa, cô nhìn qua vai, nói với Yuri mà không nhìn cô ấy
‘’Cô cũng nên nói như thế với Jessica Jung’’
Yuri cố gắng giấu đi sự ngạc nhiên của mình nhưng thất bại. Cô đút hai tay vào sâu trong túi hơn, tránh ánh mắt của Taeyeon. Taeyeon mỉm cười rồi rời khỏi căn phòng đó
Yuri quay lại đối mặt với bóng đêm, có một cảm giác cứ dần dần sôi sục trong người cô. Hai mắt cô nhìn xa xăm về phía đường chân trời được chia cách bởi những hàng cây dày đặc và ánh trăng. Cô nhận ra cái cảm giác này
Taeyeon đã nói đúng. Cho dù đó có phải là trách nhiệm hay không, thì Yuri cũng nên cải thiện quan hệ với Jessica….nhưng không sớm như thế này được. Hiện giờ trước mắt họ có quá nhiều việc cần giải quyết ; bất cứ sự hòa giải nào cũng sẽ trở nên vô nghĩa nếu thế giới này rơi vào cảnh hỗn loạn. Tình yêu là sức mạnh của cô, nhưng việc cống hiến cho nhiệm vụ chắc chắn sẽ đảm bảo cho tình yêu kéo dài mãi mãi. Đó giống như một canh bạc, đặt cược bằng cả trái tim. Cô chỉ có thể hy vọng vào chính bản thân mình và mong rằng đến cuối cùng mình không mất đi mọi thứ
Hai mí mắt Yuri khẽ cử động khi cơn gió lạnh thổi vào, vỗ nhẹ vào hai bên má và xoáy vào cái cổ đang đau của mình . Cô đưa tay lên xoa chỗ đau quanh vai. Đó là do cô ném quá nhiều con dao, và bắn quá nhiều phát súng. Yuri cảm thấy mình cần phải đi rửa mặt để dịu lại
Cô bước vào phòng tắm, nhưng chưa kịp tới bồn rửa mặt thì điện thoại run lên. Lấy điện thoại ra, Yuri trượt mở nó
Đã xong
Một nụ cười khẽ xuất hiện trên môi cô
Ngay lúc đó, cửa phòng cô bật mở. Cô quay lại và thấy Taewoo đang đứng ở cửa, một tay vẫn đang cầm nắm cửa
‘’Yuri, có…’’
‘’Tôi biết rồi. Hãy tập trung mọi người lại’’
Một cơn gió khác từ hàng cây bên ngoài thổi vào, Yuri đưa mắt quan sát những cành cây lắc lư một cách thật tỉ mỉ, nhìn những chiếc lá rung rinh rồi rơi xuống. Tất cả đều rất tĩnh lặng.
Quay người cô rời khỏi phòng
**************************************
‘’Stephanie’’ Jessica gọi khẽ khi kéo cánh tay em gái từ phía sau
Tiffany đang dựa vào bức tường phía tây, một tay chống vào bề mặt tường làm chỗ tựa. Những giọt nước mắt đã ngừng tuôn rơi nhưng trái tim cô như vẫn đang thiêu đốt trong lồng ngực. Hai bên má ướt đẵm do những dòng nước mắt còn lưu lại, đôi mắt thì sưng húp
“Jessi, em rất bối rối” Tiffany nói khi vẫn không quay lại nhìn chị mình
Vẻ mặt Jessica biểu hiện lo lắng. Cô vẫn nắm lấy cánh tay của Tiffany, khẽ siết nhẹ nó như muốn an ủi em mình
“Em biết tất cả những việc cô ta đã làm. Em biết rằng cũng có chút ít liên quan giữa cô ấy và cái chết của mẹ và Krystal, nhưng em không thể nào đổ lỗi cho cô ấy được. Cô ấy đã làm tổn thương em và rất đáng trách, nhưng em lại không thể nào đổ lỗi cho cô ấy được. Em làm sao thế này hả Jessi ?”
Jessica không nói nên lời. Thật lòng cô không biết nên nói gì với cô em gái đang đau khổ của mình, hay làm thế nào để giúp cho em ấy cảm thấy khá hơn. Thời gian qua Jessica đã mất đi quá nhiều cảm xúc nên hiện giờ cô không cảm nhận được Tiffany đang phải trải qua những chuyện gì. Ngay lúc này đây, cô đang cảm thấy hối hận. Cô hối hận vì đã tự xây nên những bức tường chắn tất cả những cảm xúc để bảo vệ bản thân. Cô không muốn có thêm những mất mát cho nên cô đã xa lánh chúng hoàn toàn; hầu như cắt đứt liên lạc giữa mình và bất kì ai cô quen biết từ khi cô rời khỏi nhà. Và giờ đây, cô lại không thể nào an ủi em gái mình. Lòng Jessica bỗng nhói đau. Cô cần có ai đó phải chịu trách nhiệm cho chuyện này. Cô cần một cái bao cát để trút giận
Jessica nghiến chặt răng
Kwon Yuri
Jessica vô thức siết chặt hơn cổ tay Tiffany, và cô ấy quay lại nhìn cô, sự lo lắng mỗi lúc một tăng lên
“Tại sao em lại trở nên thế này, Jessi ?” Tiffany nói khi nắm lấy bàn tay Jessica
Jessica chuyển ánh mắt lên nhìn Tiffany. Thật là tồi tệ. Em gái của cô trông giống như một con cún bị thương. Lúc họ còn ở cùng nhau Jessica không bao giờ có thể kháng cự lại gương mặt này. Nó khiến cho cô có thể làm bất cứ chuyện gì để giúp đỡ em gái mình
“B-Bởi vì em đang yêu, Stephanie” Jessica lắp bắp
Đôi mắt Tiffany khẽ mở to. Jessica nhận thấy điều đó.
“Em yêu cô ấy. Đó là lý do tại sao em sẵn sàng tha thứ mọi lỗi lầm của cô ấy, cho dù tội lỗi ấy có như thế nào. Đối với em, cô ấy luôn là người vô tội”
Tiffany nhíu mày, cắn môi dưới, tránh ánh mắt của Jessica
“Nhìn chị này Steph. Chị không biết bằng cách nào và tại sao hai người lại ở cùng nhau, mặc dù chị rất tò mò về chuyện đó, và chị không biết con người Taeyeon như thế nào, nhưng có một điều chị rất chắc chắn” Jessica nói khi cố gắng nhớ lại một phần kí ức của mình mà bóng tối đã bao phủ trong những ngày trước khi những cơn ác mộng của cô bắt đầu. “Nếu hai người thật sự yêu nhau, họ sẽ cùng nhau tìm ra cách giải quyết. Nếu em yêu cô ấy, em có thể tha thứ cho cô ấy, và chị hy vọng, đó sẽ là một sự lựa chọn đúng đắn”
“Có điều gì đó ở hai người…chị không biết diễn tả nó như thế nào, nhưng lý trí của chị nói với chị rằng em không nên để lỡ chuyện này” Jessica nói thêm
Tiffany vẫn im lặng, siết chặt bàn tay Jessica
“Em có yêu cô ấy không ?” Jessica hỏi
Tiffany chậm rãi gật đầu
“Hey” Jessica nói khi nẫng cằm Tiffany để nhìn vào đôi mắt ấy. Chúng vẫn còn sưng húp, nhưng Jessica nhận thấy có điều gì đó trong đôi mắt ấy khiến cô yên lòng. Khẽ cười khúc khích, Jessica tin rằng mình đang làm điều đúng
“Em có yêu cô ấy không ?”
“Em yêu cô ấy” Tiffany nói khẽ cùng với một nụ cười
“Vậy thì em biết mình phải làm gì rồi đấy”
Nụ cười mở rộng hơn
Jessica thở dài, “Steph, em luôn là em gái yêu quý của chị” cô nói khi vuốt nhẹ tóc Tiffany
Tiffany giật mạnh tay ra, cười toe toét, “Hey ! Chúng ta cùng tuổi đấy nhé !”
“Nhưng chị sinh sớm hơn em một phút. Hãy chấp nhận chuyện đó đi” Jessica mỉm cười thật tươi cãi lại, “Em biết là chị sẽ luôn ở cạnh em mà, phải không ?”
“Chị không có ở đó khi em cần chị trong 8 năm qua” Tiffany cáu kỉnh nói
“Chị xin lỗi, được chưa ? Chị hứa đấy. Kể từ bây giờ chị sẽ luôn ở cạnh em khi em cần chị. Chị em chúng ta sẽ luôn dính chặt với nhau”
“Aww, ai mà ngờ được rằng chị tôi có lúc lại nói những lời này nhỉ ?” Tiffany nói khi ôm lấy Jessica
“Hey, đừng có liều thử vận may đấy” Jessica cảnh báo khi ôm chặt Tiffany hơn
Có tiếng hắng giọng làm ngắt ngang khoảnh khắc ngọt ngào của hai chị em. Cả hai quay về phía cánh cửa mở toang
“Xin lỗi hai người” Yuri nói, khi đang đứng ngay ngưỡng cửa với một tay trên nắm cửa, “Chúng ta phải tập trung tại phòng lab” nói xong cô liền đóng cửa lại và bỏ đi
Jessica quắc mắt bực tức
“Chị không định tha thứ cho cô ấy sớm như thế, huh ?” Tiffany bẽn lẽn hỏi khi nhìn thấy biểu hiện của chị mình
“Chị không mềm lòng như em” Jessica trả lời với giọng cứng rắn
“Hey !”
“Đi nào, em nghe cô ta nói rồi đấy !” Jessica bước đi về phía cửa
**************************************
“Đợi ở ngoài đây !” Yuri lên tiếng
Jessica là người đầu tiên phản ứng, “Sao chúng tôi phải làm thế ? Có phải cô đang che giấu chuyện gì không ?”
Yuri quay sang cô ấy, “Nghe này, nếu linh cảm của tôi là đúng, tôi là người biết rõ nhất chuyện gì đang diễn ra ở đây. Câu trả lời nằm trong tập tin Seohyun gửi cho tôi. Nếu mọi người thấy nó cùng một lúc, thì sẽ có rất nhiều ý kiến khác nhau. Tôi sẽ xem xét lỹ lưỡng tập tin này, rồi đưa ra ý kiến của riêng tôi cũng như các khuyến nghị. Sau đó cô có thể nhìn nó nếu cô muốn”
“Ba nghĩ chúng ta nên nghe theo lời cô ấy” Eliiot nói
“Nhưng….”
“Tranh luận không giải quyết được chuyện gì cả. Hãy để Yuri xem qua nó rồi chúng ta sẽ tiến hành thảo luận” Taewoo lên tiếng nói, “Yuri ?”
Yuri gật đầu và bước vào phòng lab. Phía sau cô, Jessica đang rất tức giận
“Lỡ như cô ta giấu chúng ta chuyện gì đó thì sao ?” Jessica nói
“Giấu được chuyện gì ở đó cơ chứ ? Cô ấy sẽ không thể chỉnh sửa lại tập tin gốc ở trong đó vì không có phần mềm để làm việc đó. Chuyện sẽ càng rõ ràng hơn nếu cô ấy cố gắng xóa nó” Tiffany đưa ra ý kiến
Jessica nhìn chằm chằm Tiffany
“Em nói gì thế hả ?”
**********************************
Yuri mang tập tin từ máy chủ bảo mật đưa lên màn hình. Đó là một hồ sơ khá dày về Park Jinyoung. Đính kèm vào tập tin là một lời nhắn riêng của Seohyun
“Tìm thấy trong những tập tin cá nhân của chỉ huy”
Yuri cau mày. Nếu Seohyun tìm thấy được điều gì đó, vậy tại sao nó lại không có trong dữ liệu của trung tâm ? Có phải là do những thông tin quá nhạy cảm ? Nếu là như thế, cô nghĩ rằng mình sẽ tìm được điều gì đó quan trọng trong tập tin này
Yuri mất nữa tiếng để lướt qua các chi tiết của tập tin. Mỗi một giây qua đi, những mối lo ngại trong lòng cô lại càng tăng thêm khi các mối nghi ngờ dần dần được xác nhận, từng cái một. Đôi mắt cô mở to hơn khi cô kéo xuống dưới; những bánh răng trong đầu bắt đầu Yuri quay nhanh chóng mặt khi mọi chuyện lộ dần. Những mảnh ghép mà họ có đang dần dần ăn khớp hoàn hảo vào nhau, hé lộ một phần của một âm mưu khủng khiếp khiến Yuri lạnh xương sống
Cô rút điện thoại ra và bắt đầu viết tin nhắn
“Cám ơn em. Có thể em sẽ không nghe được tin tức gì về chị trong thời gian tới. Hãy cảnh giác và cẩn thận xung quanh !”
Yuri chậm rãi trượt tắt điện thoại, và nhớ lại tin nhắn cô nhận được lúc ở trong căn nhà an toàn
“Có một vật quan trọng cần phải được lấy về cùng với việc hoàn thành nhiệm vụ lần này
Món đồ đó rất quan trọng và những thông tin bên trong rất nhạy cảm
Do đó, ưu tiên của nhiệm vụ lần này được chuyển sang món đồ vật cần được thu hồi đó”
Yuri nhắm chặt mắt. Sao mà cô lại có thể ngu ngốc như thế cơ chứ ? Cô gầm lên trong bụng mình. Cô đã bị lợi dụng như một công cụ. Yuri nghiến chặt răng. Không, chỉ đến lúc này thôi. Cô sẽ không còn là một công cụ nữa. Yuri bước tới cánh cửa thép và mở nó ra, ra hiệu cho những người đang hồi hộp chờ đợi bên ngoài vào trong
Họ bước vào phòng, đứng đúng vị trí lúc nãy mà họ đã đứng; hai chị em họ Jung ở một góc, Taeyeon ở một góc khác, Taewoo và Elliot đứng ở phía trước cạnh Yuri
Yuri đứng thẳng người, liếc nhìn các góc trong phòng một cách khó chịu trước khi quay lại nhìn mọi người
“Những mối lo của chúng ta thật ra lớn hơn rất nhiều” Yuri nói rồi ngưng lại một lúc để nhấn mạnh quan điểm của mình, “Park Jinyoung thật ra còn một đứa con trai vẫn còn sống”
Những người khác nhìn cô với sự tò mò cao độ
“Park Jaebeom. Chỉ huy của tổ chức Doppelganger”
TBC.....................
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top