Chap 3

Moon ByulYi chính là tình đầu của Kim Yongsun, là người mà Yongsun yêu đến điên dại và ByulYi cũng vậy, tình yêu của cô cũng nhiều như của nàng vậy. Họ yêu nhau và ở bên cạnh nhau được 4 năm. Họ bắt đầu gặp nhau chỉ là sự vô tình, yêu nhau vì sự tình cờ, tình yêu của cả hai ngày một lớn dần khi cả hai nhận ra đối phương chính là định mệnh của đời mình.

Cả hai để đến được với nhau đã phải trải qua bao nhiêu sóng gió, phải hy sinh biết bao nhiêu điều, đã có lúc cả hai gần như gục ngã và muốn bỏ cuộc, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc sẽ được ở bên cạnh đối phương mãi mãi thì họ sẵn sàng không ngại gian khổ mà vượt qua mọi chông gai ấy, chỉ cần có nhau là được. Sau cơn mưa trời lại sáng mà...

Tưởng đâu điều ấy là sự thật khi mà cả hai nghĩ rằng đã có thể vui vẻ, hạnh phúc sống bên nhau thì mẹ của ByulYi lại tiếp tục ngăn cản, bắt cô phải rời xa Yongsun và sang nước ngoài sinh sống.

ByulYi đương nhiên không chịu, cô và nàng đã hi sinh nhiều như vậy nhưng tại sao ông trời vẫn cứ muốn chia cắt cô và nàng. Ở bên nhau lâu như vậy, đâu có thể nói muốn xa là xa được. Cô không tin chỉ vì lời nói của mẹ mình lại dễ dàng bị khuất phục. Cô sẽ không bao giờ bỏ nàng đâu. Nhưng mẹ cô lại đem nàng ra để uy hiếp cô, nếu mà cô không chịu rời xa nàng thì mẹ cô nhất định sẽ để nàng sống không yên ổn. Đem điểm yếu của ByulYi chính là nàng ra thì làm sao ByulYi dám cãi lời mẹ nữa chứ, chỉ biết yếu lòng nghe theo lời mẹ thôi. ByulYi sợ chứ, sợ nàng sẽ xảy ra chuyện, cô biết mẹ mình đã nói thì sẽ làm.

Và rồi cô quyết định rời xa nàng, cô buông tay nàng một cách vô tình mà không một lần ngoảnh lại, chỉ cần ByulYi quay lại nhìn nàng thì lúc đó cô sẽ không nỡ bỏ nàng, sẽ ôm nàng vào lòng. Cô không thể yếu đuối khi nhìn thấy nàng khóc cố níu kéo mình, phải dặn lòng hãy thật mạnh mẽ thì mới có thể sống tiếp những ngày tháng không còn nàng nữa. Vậy thì mặc cho nàng ghét cô đi, để nàng giết chết tình yêu đó chứ cô không muốn nàng mong mỏi tình yêu không hồi kết này nữa. ByulYi quyết định rời xa Yongsun nhưng trái tim ấy chưa một lần hết yêu nàng, tình yêu ấy vẫn luôn nguyên vẹn. Cô vẫn luôn yêu nàng.

"Yongsun à! Hãy quên em đi, làm ơn!"

Ngày đầu tiên hai người gặp nhau là vào một buổi chiều có cơn mưa đầu mùa. Ngày hai người kết thúc cũng là một buổi chiều mưa nhưng lại là một cơn mưa bão. Lần đầu gặp, tuy mưa lạnh ướt cả người nhưng trái tim cả hai đều ấm áp. Lần cuối gặp, không ai dính hạt mưa nào nhưng trái tim cả hai lại tan vỡ, lạnh lẽo và hiu quạnh.

Chuyến bay của ByulYi chuẩn bị cất cánh, cô thì đang thấp thỏm ngồi trên máy bay, còn Yongsun thì rúc trong góc phòng ngủ ấy, đưa đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài cánh cửa mong cánh cửa ấy mở ra và người xuất hiện sẽ là cô, Yongsun hy vọng cô sẽ trở về bên cạnh nàng, vỗ về nàng. Nhưng rồi cánh cửa vẫn vậy, vẫn bất động, không còn dáng người ấy, không còn giọng nói ấy nữa. Nàng vẫn không hề tin cô đã bỏ rơi nàng, không hề biết rằng cô sắp xa mình mãi mãi, không biết từ lúc nào ác quỷ đã xuất hiện bên trong nàng.

Cuối cùng máy bay cũng đã rời khỏi mặt đất, ByulYi chán nản nhắm nghiền đôi mắt, giọt nước mắt từ khóe mi trực trào rơi xuống. Chuyến bay đang yên ổn bỗng nhiên chiếc máy bay lên xuống bất thường, mọi người trên máy bay đang hỗn loạn vô cùng, cô liền mở đôi mắt nghe thấy xung quanh là tiếng khóc thất thanh của trẻ con, những người phụ nữ vì sợ mà la hét oai oái. ByulYi cảm nhận được điều không tốt sắp xảy ra với mình, miệng vô thức nhắc tên nàng thật nhiều lần. Chiếc máy bay dần mất lái rồi vô tư hạ cách xuống mặt đất.

Giờ đây, mọi người chỉ nghĩ tới việc mau chóng chạy thoát thân, cánh cửa máy bay được bật tung ra rồi ai nấy nhanh chóng nhảy ra bên ngoài. Chẳng cần biết sống chết gì cả, cứ phó mặc bản thân cho số phận, may mắn thì sống, còn xui xẻo thì chết thôi. ByulYi cũng chả thiết nghĩ gì nữa cứ nhảy ra ngoài theo cảm tính, ở trên máy bay này thì cuối cùng cũng sẽ chết, còn nếu nhảy thì may ra còn được sống.

- Hạnh phúc nhé, Yongsun của em...- Trong lúc đang cảm nhận ở giữa không trung, ByulYi vẫn chỉ nghĩ tới nàng.

Nếu nói may mắn thì ByulYi may mắn thật đấy vì cô nhảy xuống khu vực có biển mà lại khá gần bờ nữa nên vẫn còn sống sót và bị dạt vào bờ, cô được người dân tốt bụng gần đó cứu giúp đưa vào bệnh viện. Nhưng Thượng đế đâu ban phước miễn phí cho ai khi trớ trêu thay, ByulYi lại bị đập đầu khá mạnh vào mỏm đá gần đó khiến cho cô mất trí nhớ, chỉ còn có khả năng tri thức của một người trưởng thành và nhờ những giấy tờ chứng minh thư trong ví thì biết thêm được cái tên với tuổi của mình, còn lại cô không hề nhớ được gì hết, không hề nhớ được tại sao mình lại nằm viện và lý do tại sao mình lại mất trí nhớ. Và cô cũng không nhớ tới sự tồn tại của người con gái cô yêu nữa.

Đôi khi nhìn vào ngón áp út của mình thì thấy có chiếc nhẫn và luôn không ngừng thắc mắc về nó. Cô từng kết hôn? Không thể, đối với một người còn trẻ như cô thì không thể kết hôn sớm như vậy. Hay là nhẫn cặp với người yêu? Người ấy là ai cơ chứ? Trên chiếc nhẫn có khắc dòng chữ: 'M&S'. 'M' thì chính là cô rồi, còn 'Y' là tên của ai nhỉ. Cố gắng lục lọi những ký ức còn xót lại trong tiềm thức nhưng vẫn không thể nhớ thêm điều gì cả, cơn đau đầu lại tái phát. Căn bệnh đau đầu là di chứng để lại sau vụ tai nạn máy bay chết tiệt đó.

ByulYi hận chính bản thân mình khi không thể nhớ bất cứ thứ gì, chỉ biết cố gắng sống tiếp như một con người mới. Và ByulYi không hề biết rằng những năm sau này cô lại yêu chính người mình từng yêu một lần nữa.

ByulYi lại thêm một lần yêu Yongsun.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top