Chương 4 : Bức tường thành an toàn

Dưới ánh đèn sáng phát ra từ khu cách li, bóng tối trên khuôn mặt mọi người nhanh chóng được thay thế bởi ánh sáng hi vọng. Mọi người đang chạy đến nơi an toàn, những chiếc cổ áo bám đầy mồ hôi, hơi thở hổn hển và sự căng thẳng trên khuôn mặt. Khi họ tiến gần.
Kiên, Minh, Hân và mẹ Hân bước vào khu cách li, nơi tập trung tầm 40 người sống sót. Ánh đèn mờ bóng lên khuôn mặt lo lắng và hoảng sợ, nhưng đồng thời cũng mang theo tia hy vọng về sự an toàn.

Người kiểm tra tiến ra đưa các thiết bị cần thiết để kiểm tra thân nhiệt, quan sát tổng quát. Họ quan sát kỹ lưỡng mỗi đường nét trên khuôn mặt và mái tóc. Dấu hiệu quan trọng để nhận biết là thân nhiệt tăng hoặc giảm đột biến, triển biến xấu hơn là bạc tóc và rụng trọc đầu, đám đông nhìn chằm chằm đến mẹ con Hân.

"Chúng ta phải đảm bảo rằng không có ai trong số họ đã bị biến thành quái vật," một người kiểm tra nói, giọng nói chứa đựng sự lo lắng và trách nhiệm.

Minh và Hân, cùng với bà Lệ, trông chờ kết quả kiểm tra. Sự căng thẳng kéo dài trong giây lát, nhưng cuối cùng, người kiểm tra giơ lên đầu và nói, "Họ không bị nhiễm, họ an toàn."

Mọi người trong khu cách li phát ra tiếng hoan hô, làm cho không khí trở nên nhẹ nhõm. Một cảm giác an toàn và hy vọng lấp đầy không gian, khi mọi người cùng nhau chia sẻ niềm vui của sự sống sót và hy sinh.

Nơi họ trú ẩn đó là Nhà Hát Giao Hưởng Thủ Thiêm nghìn ỷ bị bỏ hoang, trước đây là biểu tượng văn hóa nghệ thuật, giờ đây trở thành nơi trú ẩn cho những người sống sót. Sức chứa của nó gần 1700 chỗ, với kiến trúc kiên cố và vững chắc, trở thành ngôi nhà tạm thời an toàn cho mọi người.

Đặc biệt, một con rãnh rộng và sâu được đào xung quanh nhà hát, tạo thành một "bức tường nước" tự nhiên. Đa số quái vật rất sợ nước, và điều này trở thành một biện pháp an toàn hiệu quả, giúp ngăn chặn sự xâm nhập của chúng.

Sau một lúc loay hoay, Minh tìm cho Hân và bà Lệ một phòng tuy không lớn nhưng vẫn đủ sống cho hai người .Ánh sáng yếu ớt từ đèn dầu soi bóng, tạo nên một không gian yên bình và tĩnh lặng trong đêm tăm tối.

Minh, trước khi rời khỏi phòng, nhắc nhở mọi người, "Nhớ tiết kiệm nước nhé! Nước khá là khan hiếm đấy," giọng anh như đang cười, nhưng trong đó cũng chứa đựng sự lo lắng về tình hình nguồn nước.

Bà Lệ gật đầu ngậm ngùi nói, " Mẹ cảm ơn con ngày hôm nay đã giúp đỡ mẹ và Hân nhé! Không có con, mẹ không còn dám nghĩ đến giây phút như bây giờ!" Bà nói những lời này với sự tri ân sâu sắc, ánh mắt đầy tình cảm dành cho Minh.

Minh hum hửng đáp, "Bảo vệ mọi người là trách nhiệm của con mà!" Anh nhấn mạnh trách nhiệm của mình trong thời kỳ khó khăn này.

Hân cũng không kém phần biết ơn, "Em cảm ơn Anh nhé." Cô nói nhưng trong ánh mắt của Hân vẫn còn sự lo lắng và nỗi buồn vì những người thân khác trong gia đình.

Minh cười nhẹ, gật đầu và bước ra khỏi phòng, để lại hai mẹ con nằm trong bóng tối.

Khi Minh ra khỏi phòng, Hân nằm dài trong lòng mẹ, khóc trong sự mệt mỏi. Cô lo lắng về ba cô và ông cô, không biết họ còn sống hay đã gặp phải những khó khăn nào trong thế giới hỗn loạn này.

Mẹ Hân vuốt nhẹ đầu con và chia sẻ, "Hãy cố gắng giữ lấy hy vọng, con ơi. Chúng ta phải sống sót để gặp lại những người thân của mình. Ba con ông chắc chắn sẽ là một người mạnh mẽ chắc chắn sẽ sống sót"

Hân gật đầu, nhưng trong đôi mắt cô vẫn còn những giọt nước mắt chưa rơi. Mọi người trong phòng, mặc dù đang tận hưởng giấc ngủ ngon trong bóng đêm, nhưng cũng không ai có thể tránh khỏi những suy nghĩ và lo lắng về tương lai bất định trong thời thế đầy khó khăn này.

Buổi họp tại sảnh diễn ra trong không khí trang trọng, mọi người ngồi xung quanh để thảo luận về nội quy và phương hướng sống trong Khu cách li. Ông Linh, cựu cảnh sát khu vực quận 7, là người chủ trì buổi họp, đồng thời cũng là người sáng lập ra nhóm sống sót này.

"Chào mừng tất cả các bạn đến buổi họp hôm nay," ông Linh bắt đầu. "Chúng ta phải hiểu rằng chúng ta ở đây không phải là khu cách li của quân đội, chúng ta là một trong nhưng nhóm người sống sót cuối cùng tại thành phố này. Tôi không biết bên ngoài còn có bao nhiêu người còn sống nhưng mọi người chú ý sức khoẻ tình trạng bản thân trước ai thấy bất thường thì phải báo để được cách li ngoài dòng nước nếu sau 24h mà tình trạng không xấu đi thì được quay về như bình thường." Người đàn ông dõng dạc nói.

Ông Linh tiếp tục giải thích về nội quy quan trọng nhất, đó là sự hợp tác và chia sẻ nguồn lực. Mỗi ngày, một nhóm sẽ được chọn để đi tìm thức ăn, đồng thời phải đảm bảo an toàn cho mọi người. Sự đồng thuận và tương trợ là chìa khóa để vượt qua thời kỳ khó khăn.

Hân ngồi im lặng, lắng nghe mọi điều ông Linh nói. Cô cảm thấy mình đã tìm thấy một nơi an toàn, nhưng câu hỏi vẫn đâm ra trong đầu cô vẫn có một vài điều hoài nghi.
Sau khi buổi họp kết thúc, Hân tìm Minh và Kiên để thảo luận về những điều cô đã nghe. Họ bắt đầu hiểu rõ hơn về nơi họ đang sống và người họ sống chung.
"Những người con trai sống trong đây phải tập luyện mỗi ngày để có sức khoẻ tốt, nếu trạm trán với quái vật có thể chạy thoát hoặc cầm chân chúng. Cũng gần một năm nay mọi người đã cố gắng luyện tập để chống lại quái vật" Kiên chia sẽ.
"Chắc chắn là mọi người ở đây không phải là người quân đội," Minh nói, ánh sáng từ đèn dầu làm bóng lên khuôn mặt quyết đoán của anh. "Nhưng chúng ta phải cùng nhau để sống sót. Đó là quan trọng nhất."
Hân nghĩ lại cũng đã một năm nay kể từ lần cuối cùng Hân gặp lại Minh là ở Mỹ Tho đến nay cũng đã gần một năm. "Giờ nhìn Minh khác trước quá, cao hơn, làn da rám nắng hơn trước, lúc trước Minh nhìn như công tử còn bây giờ thì như một người đàn ông thực thụ" Hân nghĩ thầm.
Kiên gật đầu đồng tình, "Đúng vậy. Chúng ta phải giữ cho mọi người an toàn và đảm bảo có đủ thức ăn để sống qua ngày."

Tuy nhiên, trong tâm trí của Hân vẫn còn những nghi ngờ về sự thật đằng sau. Cô tự hỏi liệu mọi người thật sự tốt với cô và mẹ cô hay không, hay đằng sau mặt trời ẩn chứa những bí mật và âm mưu không ngờ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top