Mục 1: Lưỡi Rìu

Trên một cây cầu cũ kỹ, một bóng đen khổng lồ đang đậu, đôi cánh rộng vươn dài như một tấm lưới khổng lồ che phủ bầu trời tối. Ánh trăng mờ ảo chiếu sáng những chiếc mắt đỏ rực, chằm chằm nhìn xuống mặt đất. Đó là Mothman, một trong những sinh vật huyền thoại, với những đôi cánh rộng như bướm nhưng cứng cáp như thép, lưng gù, và đôi mắt đỏ sáng rực, thường được nhắc đến trong những câu chuyện kỳ bí về những tai nạn và sự xuất hiện của những điềm báo xấu.

Một người đàn ông đứng ở đầu cầu, quan sát con quái vật với đôi mắt sắc bén, những câu chửi tục của anh ta sắp thoát ra khỏi miệng. Anh đã nghe về Mothman, nhưng không ngờ nó lại có mặt ở đây, và càng không ngờ nó lại xuất hiện ngay trước mặt mình. Tự hỏi nếu mình không giết được nó thì con quái vật này sẽ trở thành một tai họa lớn.

"Con quái vật này… tao sẽ phải đưa mày về làm và làm thành một tấm áo, để mày khỏi phải quậy nữa." Anh thì thầm, tay siết chặt chuôi rìu.

Rìu của anh ta không phải là một vũ khí bình thường. Nó là một chiếc rìu cỡ lớn, với lưỡi sắc bén có thể chém qua thép như dao qua bơ, được tôi luyện từ một kim loại đặc biệt mà anh ta đã lấy từ một con quái vật đã tiêu diệt. Đôi mắt anh ta không rời khỏi Mothman, lúc này đang bắt đầu giật mình khi nhận thấy sự hiện diện của Kaio.

"Chết tiệt, lại phải làm việc!" Kaio quát lên, rồi lao về phía con quái vật, quyết tâm không bỏ qua cơ hội này.

"Chết đi nào, Cunt!" Người đàn ông tung một nhát rìu vào nó, con quái vật Mothman dễ dàng tránh né đòn tấn công, Kaio cười mỉm "Đúng ý định của ta luôn".

Từ chiếc xe máy của anh một máy rada cảm biến được bật và một khẩu súng máy tự động đã nhắm vào Mothman.

"Nào nào cục cưng à, bay thêm 20 mét nữa đi" anh nói bằng giọng mong chờ.

Mothman quay đầu, đôi mắt đỏ sáng rực, hệt như những ngọn đèn cảnh báo. Nó bắt đầu vỗ cánh mạnh mẽ, tạo ra những cơn gió mạnh mẽ cuốn đi bụi bặm và tấm lá khô. Kaio không hề nao núng, chỉ nheo mắt quan sát từng cử động của con quái vật.

"Đừng nghĩ mình là nhanh hơn tao, Kaio này! Mày chỉ là một con bướm ngu ngốc thôi," Kaio cười khẩy.

Ngay khi con quái vật vỗ cánh bay lên cao, chiếc radar cảm biến trên xe máy của Kaio phát ra tiếng "bíp" sắc lạnh. Khẩu súng máy tự động đã sẵn sàng. Cái máy quét di chuyển theo quỹ đạo bay của Mothman, và rồi… BÙM!

Cả cây cầu rung lên khi hàng loạt viên đạn xé gió lao về phía Mothman. Con quái vật vội vàng bay vọt lên cao hơn, nhưng không kịp né hết tất cả. Một vài viên đạn đã trúng vào cánh nó, khiến nó bị chao đảo, loạng choạng trong không trung. Kaio không cho nó cơ hội thở, anh ngay lập tức nhắm vào điểm yếu mà mình đã quan sát ngay từ đầu — phần bụng của Mothman, nơi nó không thể bảo vệ tốt nhất.

"Giờ thì… chuẩn bị đi ngủ đi, Mothman," Kaio thì thầm, tay nắm chặt chuôi rìu. Anh lao lên, bỏ lại khẩu súng máy, chỉ còn rìu trên tay.

Nhưng Mothman không dễ dàng bị hạ gục. Với một cú vỗ cánh mạnh mẽ, nó đột ngột lao xuống, chỉ một sát na nữa thôi sẽ đâm thẳng vào Kaio. Con quái vật này không phải kẻ ngốc, và nó có những mánh khóe không thể lường trước.

Kaio cười khẩy, không hề sợ hãi trước cú lao vút đầy hiểm hóc của Mothman. Khi con quái vật chỉ còn vài mét nữa là đâm vào anh, Kaio bất ngờ quay lại, vung cán rìu lên cao.

BỤP!

Cán rìu đập mạnh vào sọ của Mothman, tạo ra một tiếng vang lớn như tiếng gãy xương vỡ nát. Con quái vật quằn quại, đôi mắt đỏ bắn ra tia sáng chói lóa, nhưng nó không còn sức để tiếp tục lao vào. Kaio đứng thẳng, nhìn vào mắt con quái vật đang run rẩy trước khi ngã gục xuống đất.

"Vậy là kết thúc rồi, mày có cái gì để nói không?" Kaio lẩm bẩm, giọng đầy khinh bỉ.

Anh không có thời gian để thưởng thức chiến thắng này lâu, vì biết rằng chỉ cần một phút sơ sảy, có thể sẽ có những kẻ khác đến. Kaio liếc mắt nhìn xung quanh, cảnh giác. Con quái vật đã chết, nhưng trong bóng tối, luôn có những thứ khác đang chờ đợi. Anh vươn tay ra, cầm lại chiếc rìu và kéo nó ra khỏi thi thể của Mothman, máu đen của con quái vật nhỏ giọt xuống đất.

"Hê hê, lại có thêm một chiến lợi phẩm để mang về rồi." Kaio lầm bầm rồi quay lưng bước đi.

Kaio leo lên chiếc xe máy, khởi động và rồi thì rời đi. Tiếng máy gầm lên, vang vọng trong không gian vắng lặng của cây cầu. Anh nhìn một lần cuối về phía xác Mothman nằm bất động dưới chân cầu, rồi quay đầu xe, lao đi vào màn đêm.

Gió lùa qua tóc, cảm giác tự do luôn là thứ Kaio yêu thích nhất khi rời xa những chiến trường đẫm máu. Dù đã hạ gục con quái vật, một phần trong anh vẫn chưa thể tìm thấy sự thỏa mãn. Sự trả thù chưa bao giờ dễ dàng, và anh vẫn còn nhiều kẻ cần phải xử lý. Cha anh đã chết vì những con quái vật này, và Kaio sẽ không dừng lại cho đến khi tất cả bọn chúng phải trả giá.

Con đường tiếp tục kéo dài, không điểm dừng, giống như hành trình không bao giờ kết thúc của Kaio. Anh biết rằng ở phía xa, sẽ có những sinh vật khác đang chờ đợi. Nhưng điều đó không hề khiến anh sợ hãi. Mỗi con quái vật, mỗi trận chiến, chỉ khiến Kaio trở nên mạnh mẽ hơn.

Nhưng trong đêm tối ấy, anh vẫn không thể nào quên được cái cảm giác khi đối diện với cái chết. Mỗi chiến thắng chỉ càng nhắc anh nhớ một điều duy nhất: Chưa bao giờ đủ.

Sáng hôm sau thì Kaio đã đi đến một quán cà phê gần đó, nơi mà anh tới hiện tại là một khi vực có một con quái vật ở đây theo như anh thấy những tấm ảnh mà anh tìm thấy trên mạng.

*Clink Clink Clink*

"Này ông bạn, cho tôi một ly cà phê đi." Kaio ngồi xuống trước một người pha cà phê.

"Có vẻ anh là người mới đến đây nhỉ?"

"Ehhhh..có thể, tôi tới đây nghe nói có vài địa điểm đẹp ở đây để tôi có thể chụp ảnh" giơ máy ảnh lên.

Người pha cà phê, một người đàn ông trung niên với gương mặt mệt mỏi nhưng đôi mắt sắc sảo, gật đầu nhẹ khi nghe Kaio nói. Ông đặt tách cà phê trước mặt anh, hương thơm đậm đà bốc lên hòa quyện vào không khí yên tĩnh của quán.

"Chụp ảnh à? Ở vùng này thì đúng là có nhiều cảnh đẹp, nhưng anh nên cẩn thận," ông nói, giọng hơi chậm rãi nhưng đầy ẩn ý. "Đôi khi, những thứ anh muốn chụp lại không đẹp như anh nghĩ đâu."

Kaio cười nhạt, nhấp một ngụm cà phê rồi đặt tách xuống. "Thế cơ à? Nơi này có cái gì đáng sợ sao? Ma hay quái vật chăng?" Anh nói, cố ý giả vờ như một kẻ chẳng biết gì, trong khi tay gõ nhịp nhịp lên bàn, ánh mắt liếc qua khung cảnh bên ngoài quán cà phê.

Người đàn ông nhìn Kaio một hồi, như đang cân nhắc điều gì đó. Cuối cùng, ông cúi xuống lau chiếc cốc khác, vừa làm vừa nói. "Nếu anh chỉ là một khách du lịch đơn thuần, thì tốt nhất đừng đi quá xa khỏi thị trấn. Có những lời đồn... không mấy tốt lành. Nhưng nếu anh thực sự muốn khám phá, thì chỗ gần bìa rừng phía nam là một nơi... rất thú vị. Chỉ là... đừng ở đó quá lâu, anh bạn trẻ."

Kaio nhướng mày, tỏ vẻ tò mò. "Ồ, vậy sao? Nghe như ông đang kể chuyện kinh dị vậy. Nhưng mà này, cảm ơn lời khuyên nhé, tôi sẽ xem thử."

Ông già pha cà phê chỉ cười mỉm, không nói thêm gì nữa, nhưng Kaio nhận ra một sự căng thẳng trong ánh mắt ông ta. Điều này chỉ khiến anh càng chắc chắn rằng tin đồn về một con quái vật ở đây là thật. Anh lấy lại tách cà phê, uống cạn, rồi đứng dậy, đặt tiền lên bàn.

"Được rồi, tôi sẽ đi khám phá một chút. Cảm ơn vì cà phê, ông bạn."

Trước khi bước ra cửa, ông già nói thêm một câu, giọng khàn đặc. "Cẩn thận đấy, cậu trai trẻ. Có những thứ không phải ai cũng muốn gặp."

Kaio chỉ giơ tay ra hiệu, rồi rời khỏi quán, trên môi nở một nụ cười nhếch mép. "Những thứ mà không ai muốn gặp ư? Chính xác là những thứ mình đang tìm kiếm."

"Mặc dù vậy..." Kaio giơ tấm ảnh có hình của một con quái vật và ngắm nhìn nó.

Con quái vật mang hình dạng là loài động vật bốn chân lớn, kỳ dị với làn da trắng, trong suốt và không có lông, và chúng dường như không có lớp da bên ngoài, với các cấu trúc gân và cơ có thể nhìn thấy được. Nó có ba ngón tay, mỗi ngón có ba hoặc bốn khớp. Thân hình gầy gò của chúng thu hẹp từ vai xuống eo thon. Cấu trúc cột sống có thể nhìn thấy được, do đó nó gầy, không có đuôi hoặc bằng chứng về hệ tiêu hóa ở bên ngoài. Đầu của nó có hình bầu dục, với một cái miệng rộng dường như được khoét xuyên qua nửa dưới của đầu, bốn mươi sáu chiếc răng giống người ở trên và bốn mươi tám chiếc ở dưới. Hai chỗ lõm giống như hốc mắt nằm ngay phía trên miệng và có thể là phần còn sót lại, cùng với bốn lỗ hở giống khe hở dọc theo mỗi bên cổ. Có hai hàng u cục mỏng dọc theo thân của nó, có chức năng tương tự như ngòi chích trên sứa.

Nghe nói là nó thường xuất hiện trong các căn nhà bị bỏ hoang, Kaio mỉm cười và bắt đầu đi tới khu rừng phía nam, có vẻ là chỗ đó cũng có một khu nhà bỏ hoang, Kaio vác cây rìu trên vai và bước đi anh vừa đi vừa mỉm cười, những người đi qua anh ta đều nhìn vào ánh vì chiều cao và một vẻ đáng sợ từ anh, anh không quan tâm mà vẫn sẽ cứ bước đi mà thôi.

Kaio bước qua con đường lát đá dẫn về phía khu rừng, đôi chân dài và bước đi đầy tự tin khiến mọi người phải dạt ra mỗi khi anh đi ngang. Chiều cao vượt trội cùng cây rìu khổng lồ trên vai tạo nên một hình ảnh đầy uy lực, như thể anh không phải con người mà là một chiến binh bước ra từ câu chuyện thần thoại.

Anh liếc nhìn tấm ảnh trong tay một lần nữa. Sinh vật trong đó thực sự là một thứ kỳ dị, khác hẳn những con quái vật mà anh từng đối mặt. Cái đầu bầu dục, thân hình gầy gò, và những chi tiết ghê rợn của nó khiến Kaio cảm thấy… phấn khích.

"Trông giống như một cơn ác mộng bước ra ngoài đời thật. Nhưng tao thích thế," anh nói nhỏ, giọng lạc quan một cách đáng sợ.

Khi rẽ vào khu rừng, ánh sáng mặt trời dần bị che khuất bởi những tán cây dày đặc. Không khí trở nên mát lạnh và âm u, nhưng Kaio vẫn giữ nguyên nụ cười nhếch mép trên môi. Anh không hề nao núng, chỉ siết chặt cây rìu trên vai như thể chuẩn bị đối đầu với bất kỳ thứ gì lao ra từ bóng tối.

Khu rừng phía nam không phải nơi dành cho người yếu tim. Những câu chuyện về các căn nhà bỏ hoang cùng những hiện tượng kỳ bí khiến người dân địa phương tránh xa khu vực này. Nhưng với Kaio, đó là một phần của công việc. Anh không săn quái vật chỉ vì trả thù, mà còn vì cảm giác thỏa mãn khi đối đầu với chúng.

Càng đi sâu vào rừng, không gian càng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ. Tiếng chim chóc biến mất, chỉ còn lại âm thanh của gió xào xạc qua những cành cây khẳng khiu. Kaio dừng lại, mắt nhìn về phía trước. Một bóng đen thấp thoáng xuất hiện trong khoảng rừng thưa.

"Khu nhà bỏ hoang, hửm? Xem ra tin đồn không sai," anh lẩm bẩm.

Trước mặt anh là một ngôi nhà cũ kỹ, tường gỗ bong tróc và những ô cửa sổ vỡ nát. Mùi mục nát và rêu phong bốc lên, nhưng điều khiến Kaio chú ý nhất là bầu không khí xung quanh nó – ngột ngạt và căng thẳng, như thể có thứ gì đó đang âm thầm quan sát anh. Anh nhếch môi cười.

"Được rồi, tao đến rồi đây. Thử xem mày đáng giá thế nào," Kaio nói, giọng đầy thách thức, rồi tiến về phía căn nhà với bước chân chậm rãi, rìu sẵn sàng trong tay.

"Ngon vl, bố mày nứng nừng nưng rồi đây! Đến đu săn rồi"

Khi mà Kaio từ từ bước lên các bậc thanh trong căn nhà thì anh đã thấy một nhóm 5 người, đó là một nhóm YouTuber đang quay video.

Kaio nhìn cảnh tượng trước mặt, cảm giác bực mình lẫn thất vọng ập đến ngay lập tức. Một nhóm năm người, mỗi người mang theo một chiếc máy quay hoặc đèn pin, đứng tụ tập giữa căn nhà cũ kỹ. Đèn flash nhấp nháy liên tục, kèm theo những tiếng cười đùa ồn ào phá tan bầu không khí u ám.

"Chết tiệt, mấy đứa hề này là sao đây?" Kaio thì thầm, tay siết chặt chuôi rìu. Anh hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh, dù trong lòng đã muốn gõ vài cái vào đầu bọn chúng.

Một trong số đó, gã trai cao gầy với mái tóc nhuộm xanh lá, đang giơ máy quay lên, quay một vòng khắp căn nhà rồi nói to:
"Anh em ơi, chào mừng đến với tập tiếp theo của 'Săn ma vùng ngoại ô'! Đây là căn nhà bỏ hoang nổi tiếng mà mọi người bảo có… quái vật. Chúng ta sẽ kiểm chứng điều đó hôm nay!"

"Mày kiểm chứng hộ tao cái," Kaio lẩm bẩm, bước thêm vài bước khiến sàn gỗ cũ dưới chân anh phát ra tiếng cót két.

Một cô gái trong nhóm quay đầu lại, nhìn thấy Kaio. Đôi mắt cô mở to, như thể vừa nhìn thấy một bóng ma thật sự. "Ờ... ai đây?" cô lắp bắp.

Gã tóc xanh liền quay lại, và ngay lập tức ánh mắt của hắn rơi xuống cây rìu khổng lồ mà Kaio đang vác trên vai. Không khí chợt trở nên ngột ngạt khi cả nhóm đứng yên, ánh mắt đầy nghi hoặc và lo lắng.

"Ê ông anh, làm gì mà cầm rìu to thế kia? Đừng nói ông định hóa trang thành Jason Voorhees để dọa bọn tôi nhé," gã tóc xanh cố pha trò, giọng cười khô khốc.

Kaio nheo mắt, nhìn cả nhóm như đang cân nhắc xem có nên làm thật hay không. Sau vài giây im lặng căng thẳng, anh cười khẩy, nhún vai.

"Tụi bây đang làm cái quái gì ở đây? Đây không phải chỗ để đùa giỡn quay mấy cái clip tào lao đâu. Đi đi, trước khi tụi bây gặp thứ thật sự," Kaio nói, giọng thấp và lạnh như băng.

Cả nhóm nhìn nhau, dường như băn khoăn không biết nên tin lời anh hay không. Nhưng rồi, trước khi ai kịp đáp lại, một âm thanh kỳ quái vang lên từ sâu bên trong ngôi nhà – tiếng gầm gừ nhỏ nhưng sắc, như một thứ gì đó đang rít lên từ trong bóng tối.

Kaio nở một nụ cười đầy hứng thú. "Đấy, nghe chưa? Quay đi, nếu tụi bây còn sống để đăng clip thì cũng tính là kỳ tích đấy."

Kaio nhìn cảnh tượng trước mặt, cảm giác bực mình lẫn thất vọng ập đến ngay lập tức. Một nhóm năm người, mỗi người mang theo một chiếc máy quay hoặc đèn pin, đứng tụ tập giữa căn nhà cũ kỹ. Đèn flash nhấp nháy liên tục, kèm theo những tiếng cười đùa ồn ào phá tan bầu không khí u ám.

"Chết tiệt, mấy đứa hề này là sao đây?" Kaio thì thầm, tay siết chặt chuôi rìu. Anh hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh, dù trong lòng đã muốn gõ vài cái vào đầu bọn chúng.

Một trong số đó, gã trai cao gầy với mái tóc nhuộm xanh lá, đang giơ máy quay lên, quay một vòng khắp căn nhà rồi nói to.

"Anh em ơi, chào mừng đến với tập tiếp theo của 'Săn ma vùng ngoại ô'! Đây là căn nhà bỏ hoang nổi tiếng mà mọi người bảo có… quái vật. Chúng ta sẽ kiểm chứng điều đó hôm nay!"

"Mày kiểm chứng hộ tao cái," Kaio lẩm bẩm, bước thêm vài bước khiến sàn gỗ cũ dưới chân anh phát ra tiếng cót két.

Một cô gái trong nhóm quay đầu lại, nhìn thấy Kaio. Đôi mắt cô mở to, như thể vừa nhìn thấy một bóng ma thật sự. "Ờ... ai đấy?" cô lắp bắp.

Gã tóc xanh liền quay lại, và ngay lập tức ánh mắt của hắn rơi xuống cây rìu khổng lồ mà Kaio đang vác trên vai. Không khí chợt trở nên ngột ngạt khi cả nhóm đứng yên, ánh mắt đầy nghi hoặc và lo lắng.

"Ê ông anh, làm gì mà cầm rìu to thế kia? Đừng nói ông anh định hóa trang thành Jason Voorhees để dọa bọn tôi nhé," gã tóc xanh cố pha trò, giọng cười khô khốc.

Kaio nheo mắt, nhìn cả nhóm như đang cân nhắc xem có nên làm thật hay không. Sau vài giây im lặng căng thẳng, anh cười khẩy, nhún vai.

"Tụi bây đang làm cái quái gì ở đây? Đây không phải chỗ để đùa giỡn quay mấy cái clip tào lao đâu. Đi đi, trước khi tụi bây gặp thứ thật sự," Kaio nói, giọng thấp và lạnh như băng.

Cả nhóm nhìn nhau, dường như băn khoăn không biết nên tin lời anh hay không. Nhưng rồi, trước khi ai kịp đáp lại, một âm thanh kỳ quái vang lên từ sâu bên trong ngôi nhà – tiếng gầm gừ nhỏ nhưng sắc, như một thứ gì đó đang rít lên từ trong bóng tối.

Kaio nở một nụ cười đầy hứng thú. "Đấy, nghe chưa? Quay đi, nếu tụi bây còn sống để đăng clip thì cũng tính là kỳ tích đấy."

"Thật ra là bọn tôi đang phát trực tiếp" một cô gái nói với Kaio, Kaio nghe vậy thì liền giật mình.

Kaio nhíu mày, cơ mặt co giật vì tức giận. Anh nhìn vào đám YouTuber, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng từng đứa. "Bọn nhóc khốn kiếp, tụi mày nghĩ phát trực tiếp ở đây là hay ho lắm hả? Bộ tụi mày muốn phá nát cái ngành của tao hay sao?" anh gằn giọng, tiếng nói vang vọng trong căn nhà cũ kỹ.

Cô gái nắm chặt chiếc điện thoại đang quay trực tiếp, bối rối trước cơn thịnh nộ của Kaio. "Ơ... bọn tôi chỉ muốn ghi lại bằng chứng thôi mà! Có gì sai đâu chứ?"

"Sai? Sai ở chỗ tụi mày đang làm trò lố! Nếu bọn khán giả của tụi mày thấy được con quái vật, thì cái đám săn quái tụi tao còn làm ăn gì nữa? Thất nghiệp rồi lấy cái gì mà ăn hả?" Kaio quát lớn, cây rìu trên tay anh dường như càng nặng hơn bởi cơn giận.

Nhóm YouTuber lùi lại một bước, ánh mắt bắt đầu có chút sợ hãi. Một gã trai đeo kính trong nhóm lên tiếng, giọng có vẻ căng thẳng: "Ê, anh bình tĩnh đi. Tụi tôi đâu biết vụ này ảnh hưởng đến anh... mà anh làm nghề gì vậy? Săn quái vật thật hả?"

Kaio nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ. "Ừ, đúng rồi. Tao săn quái vật để dọn dẹp đống rác mà tụi bây thích tò mò. Giờ thì tắt cái livestream đó đi, trước khi tao tự tay làm chuyện đó."

"Nhưng... bọn tôi đang có hơn 10 nghìn người xem," cô gái nhỏ giọng, nhưng ánh mắt vẫn cố bảo vệ cái điện thoại.

Kaio siết chặt rìu, bước tới, tạo ra tiếng động lớn từ sàn gỗ kêu răng rắc. "Tắt. Ngay. Không thì tao sẽ làm cái màn hình đó biến mất vĩnh viễn."

Trước sự uy hiếp rõ ràng, cô gái vội vàng bấm dừng livestream và những người khác cũng làm vậy, tắt máy trước khi Kaio có thể làm gì thêm.

"Tốt," Kaio lẩm bẩm, ánh mắt lướt qua cả nhóm. "Giờ thì biến khỏi đây, trước khi tụi bây biến thành bữa sáng của cái thứ đang nấp trong góc nhà kia."

Đúng lúc đó, âm thanh gầm gừ phát ra lần nữa, to và gần hơn. Đám YouTuber cứng đơ người, ánh mắt đầy hoảng loạn khi nhìn về phía bóng tối sâu thẳm ở góc căn nhà. Một cái bóng mờ nhạt bắt đầu trườn ra, để lộ một phần cơ thể gầy gò với làn da trắng toát, trong suốt.

Kaio nhếch mép cười, bước lên trước. "Được rồi, các cưng. Show diễn chính thức bắt đầu."

Tiếng gầm gừ của con quái vật càng lớn hơn khi nó bước ra khỏi bóng tối. Thân hình gầy gò của nó như một chiếc khung xương sống biết đi, làn da trắng toát lấp lánh dưới ánh đèn của đám YouTuber. Cái đầu hình bầu dục với cái miệng rộng ngoác đầy răng sắc nhọn phát ra tiếng rít ghê rợn, làm nhóm người run rẩy, còn Kaio thì chỉ cười lớn.

"Đến đây nào, bấy bì!" Kaio hét lên, vung cây rìu ra khỏi vai và hạ nó xuống đất với một tiếng "thình", tạo ra một vết nứt nhỏ trên sàn gỗ cũ. "Để xem mày cứng cỡ nào!"

Con quái vật không chần chừ, nó lao về phía Kaio với tốc độ nhanh bất ngờ, đôi chân bốn khớp của nó tạo nên âm thanh cạch cạch đáng sợ. Kaio không nhúc nhích, đứng im như thể chờ đợi cú tấn công đầu tiên.

"Kẹt!" Con quái vật há cái miệng đầy răng, định ngoạm lấy cổ anh. Nhưng ngay khi nó đến đủ gần, Kaio lách sang một bên với sự nhanh nhẹn đáng kinh ngạc, cây rìu trên tay vung lên với lực mạnh đến mức không khí xung quanh rít lên.

Xoẹt!

Con quái vật nhảy lùi lại kịp thời, nhưng lưỡi rìu sắc bén vẫn kịp cắt qua một bên vai nó, để lại một vết thương sâu, máu đen rỉ ra từ cơ thể gân guốc. Tiếng rít của nó giờ trở thành tiếng gầm giận dữ, nó cúi thấp người, chuẩn bị cho một cú tấn công mới.

Kaio cười lớn, vẻ mặt hào hứng như thể đây là một trò chơi. "Ồ, mày cũng nhanh đấy! Nhưng nhanh thì ăn thua gì với tao, chó hư? Tao chơi với mày cả ngày luôn!"

Đám YouTuber chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ, vừa kinh hãi vừa không thể rời mắt khỏi cảnh tượng trước mặt. Một gã trong nhóm lắp bắp: "Th- thế quái nào mà... thằng cha đó đánh nhau với cái thứ này như đi săn thú vậy?"

Kaio liếc mắt về phía bọn họ, rồi cười khẩy. "Học đi, mấy nhóc. Đây là cách người lớn chơi với lũ quái vật!"

Không để con quái vật có thời gian hồi phục, Kaio lao lên, cây rìu vung ra một nhát nữa, nhắm thẳng vào cái đầu bầu dục ghê rợn.

Sau nhát chém đó thì con quái vật đã bị giết ngay lập tức.

"Quá chậm, quá yếu, quá dễ dàng" Kaio nói xong rồi thì liền rút cây rìu ra khỏi đầu của nó, rồi anh quay sang đám nhóc Youtuber kia.

"Còn bọn bây"

Kaio quay cây rìu trên tay một cách đầy thản nhiên, máu đen của con quái vật vẫn còn nhỏ giọt từ lưỡi rìu sắc bén. Anh nhìn thẳng vào đám YouTuber đang run cầm cập, ánh mắt sắc lạnh của anh khiến cả bọn không dám nhúc nhích.

"Còn bọn bây," Kaio gằn giọng, tiến thêm một bước, khiến cả nhóm lùi lại theo phản xạ. "Bố mày đã nói gì rồi? Đừng có mò tới mấy chỗ như thế này, nhất là khi tụi bây chẳng biết cái quái gì về nó!"

Gã tóc xanh, kẻ ban nãy còn cố pha trò, giờ đây đứng như chết trân, không dám mở miệng. Một cô gái trong nhóm lắp bắp: "T-tụi em chỉ... chỉ muốn quay video thôi... b-bọn em không biết là sẽ nguy hiểm thế này..."

Kaio nhướn mày, nhếch mép cười mỉa. "Không biết? Mày nghĩ bọn quái vật này giống như phim kinh dị trên TV chắc? Một khi tụi nó xuất hiện, mạng sống của bọn bây chẳng đáng một xu. Nếu tao không ở đây, tụi bây đã thành bữa ăn sáng cho nó rồi."

Cả nhóm im lặng, ánh mắt lấm lét nhìn nhau. Một gã khác cố lấy hết can đảm, lên tiếng: "Vậy... vậy tụi em đi ngay bây giờ... được không?"

Kaio phì cười, rồi chỉ về phía cửa ra vào. "Tụi bây nên chuồn ngay, trước khi tao đổi ý và dọn luôn đám tụi bây cùng con quái vật kia."

Không đợi thêm một giây, cả nhóm nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cầm máy quay, đèn pin rồi chạy thẳng ra ngoài, không dám ngoái đầu lại. Tiếng bước chân của họ vang vọng trong căn nhà trống, dần tan biến trong không khí.

Kaio lắc đầu, đưa tay gạt máu dính trên lưỡi rìu, ánh mắt trầm ngâm. "Lũ ranh con, nghĩ chơi trò săn ma là vui."

Anh quay lại nhìn xác của con quái vật, cái đầu dị dạng giờ chỉ còn là một đống bầy nhầy. "Còn mày," anh lẩm bẩm, giọng có phần mệt mỏi, "cũng không đáng để tao phải làm lớn chuyện."

Khuôn mặt của Kaio bắt đầu nghiêm túc "Dù sao thì bọn nó cũng đã đi rồi, lũ chúng bây mau ra đây, tao biết là không chỉ có một mình con này đâu nhé" Kaio hét vào trong bóng tối và một đám quái khác đi ra.

Giọng Kaio vang vọng trong căn nhà cũ, như một lời khiêu khích, khiến bóng tối trong góc trở nên nặng nề và dày đặc. Anh không còn cười nhạo hay tỏ ra dễ dãi như lúc trước. Ánh mắt anh sắc lạnh, nhìn về phía những bóng hình mờ ảo đang từ từ bước ra từ bóng tối.

"Ra đây, bọn mày!" Kaio quát, tay nắm chặt cán rìu, bước từng bước chắc chắn về phía trước. "Đừng có làm tao phải tự kéo lũ chúng mày nữa, mấy đứa khốn kiếp."

Chỉ một lúc sau, bóng tối như bừng tỉnh, và từ đó xuất hiện một đám quái vật khác. Những con này hoàn toàn giống với con quái vật mà Kaio vừa giết.

Kaio không hề tỏ ra chút hoảng sợ nào, anh chỉ nheo mắt và mỉm cười nham hiểm. "Tụi bây tới trễ rồi, tao vừa nhảy một điệu với con kia đấy." Anh bước lên một bước, tay vẫn cầm rìu, mắt chăm chú nhìn từng con quái vật một. "Giờ thì đến lượt tụi bây."

Con quái vật mang hình dáng dơi cất tiếng rít ghê rợn, đôi cánh của nó mở ra với một tiếng vù vù, sải rộng như muốn phủ kín cả căn phòng.

"Tụ mày sẽ biết tao là ai" Kaio đáp lại, giọng lạnh lẽo như thép, rồi bất ngờ lao vào, cây rìu vung lên như một làn sóng chết chóc.

Những con quái vật nhanh chóng lao vào Kaio, chúng phóng những sợi gai có độc vào anh nhưng anh chỉ đơn giản là chém chúng bay đi.

Kaio không tỏ ra sợ hãi, thay vào đó, anh xoay người né tránh những đòn tấn công bằng những bước đi nhanh nhẹn. Một tay anh giữ chặt rìu, tay còn lại lắc mạnh, khiến cây rìu phát ra tiếng rít khi chém vào không khí. "Cái này chỉ mới bắt đầu thôi," anh lầm bầm, đôi mắt sáng lên trong ánh đèn mờ tối.

Bây giờ thì đám quái vật đã dồn lại, mỗi con mỗi thế mạnh, nhưng Kaio chẳng có vẻ gì là lo lắng. Anh bước từng bước vững vàng, không có chút e ngại nào, sẵn sàng xông vào trận chiến đẫm máu này.

"Đến đây đi, để tạo địt hết từng đứa bọn mày!"

Sáng hôm sau thì cảnh sát đã đến nhưng mà họ không hề tìm thấy xác của lũ Anxious Dogs đấu hết cả.

Ở trên bãi biển thì Akzuha đanh vừa ngồi ngắm bình minh, vừa thưởng thức thịt của đám Anxious Dogs mà anh đã săn.

End

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top