39. [HyungKyun] Someone's someone (H)

Hyungwon kéo tay Changkyun đặt lên cánh tay mình, chậm rãi bước vào sảnh chính được trang trí xa hoa. Anh cúi đầu nói nhỏ vào tai cậu, tạo thành một tư thế tình tứ giữa hai người.

"Changkyun yêu dấu, hôm nay em tăng ca làm bạn cặp của tôi, không đơn thuần chỉ là thư kí đâu, em hiểu chứ?"

Changkyun cắn môi bực dọc liếc nhìn anh. Vẻ mặt như một con mèo nhỏ đang giận dữ khiến Hyungwon bật cười. Anh không thể dối lòng rằng anh đang ngày càng thích Changkyun. Cậu thư kí nhỏ ngày ngày đều ở bên cạnh anh, như gần như xa mà tô điểm cho công việc của anh, khiến anh thèm muốn được thêm màu sắc của cậu vào cuộc sống của chính mình. Changkyun được nhận vào làm một thời gian, năng lực rất ổn định. Mặc dù không phải là do anh khai quật được nhân tài, nhưng trưởng phòng Lee đã đề xuất cậu, chắc hẳn cũng rất được việc. Dù sao thư kí cũ cũng không chịu được áp lực mà xin nghỉ, Changkyun đã bước đến bên cuộc sống của anh như thế. Đương nhiên Hyungwon đã âm thầm phê chuẩn yêu cầu tăng lương của trưởng phòng Lee. Anh đưa ánh mắt nhìn bé con hậm hực đi bên cạnh mình, miệng nở một nụ cười nhẹ, thêm ít tiền lương cho nhân viên, đáng, rất đáng.

Hôm nay anh đã đến tận nhà đón cậu, thời gian chuẩn bị ngắn, Changkyun phục trang đơn giản nhưng rất vừa mắt, nhìn chiếc áo sơ mi vải mềm ôm lấy bờ vai cậu, rũ xuống ngực, hông... màu trắng mỏng manh anh nhìn trong ánh nắng chiều còn mơ hồ làm lộ đường nét quyến rũ, khơi gợi bản tính đàn ông mà anh đè nén bấy lâu. Yết hầu Hyungwon khẽ rung động khi nghĩ đến một số hình ảnh nào đó, hình như có hơi mờ ám... tay anh bất giác siết chặt, bước chân cũng nhanh và dứt khoát hơn. Đường đường chính chính quân tử như anh mà lại vì tư tưởng với cậu thư kí đi bên cạnh làm cho bất ổn, thật không còn mặt mũi nào.

Là một bữa tiệc tổng kết quý, giới doanh nhân cũng tập trung về đây không ít, đương nhiên sẽ dẫn theo bạn gái, phu nhân, cũng có người lấy luôn bạn cặp là thư kí, nhưng Hyungwon có thể tự hào không ai quyến rũ được như bé con đi bên cạnh anh đây. Cả hai vừa bước vào đã thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn, Changkyun cảm giác không được tự nhiên, bất giác nép sát vào anh, mặc dù không phải lần đầu tăng ca kiểu này, nhưng Changkyun vẫn cảm thấy bồn chồn, vì mối quan hệ của hai người hiện tại... thật chẳng biết nên nói làm sao cho phải.

Người như Hyungwon, rất có sức hút đối với người khác, đương nhiên Changkyun không phải là một ngoại lệ, nhưng cậu cũng muốn giữ lại cho mình chút thể diện, hơn nữa, cảm giác như anh đang trêu đùa một nhân viên quèn là cậu đây, cho nên ngoại trừ những lúc cảm xúc bùng nổ, thì hầu hết thời gian Changkyun chỉ muốn lớn tiếng cãi lộn hoặc đánh nhau với vị giám đốc cao cao tại thượng kia. Khuôn mặt đẹp trai vậy mà tính cách còn có phần lầy lội, cậy thế cậy quyền mà bắt cậu tăng ca không biết bao nhiêu lần, lại còn bày đủ trò để Changkyun phải vào vào ra ra căn phòng đó, rót nước, pha trà, trả lời những câu hỏi không đâu... Nếu không vì tiền lương cũng khá, chắc Changkyun chỉ có nước vùng lên làm một trận ra hồn với vị lãnh đạo này rồi nghỉ việc.

"Em không thoải mái hả?" Hyungwon cúi đầu hỏi nhỏ vào tai cậu. Hơi thở anh quấn quít bên vành tai làm changkyun bất giác nóng mặt. Cậu lắc lắc đầu, chiếc khuyên tai đung đưa nhẹ nhàng, như cách mà Changkyun vờn lấy trái tim anh. Hyungwon nhìn người trong lòng mình nhỏ bé mà mạnh mẽ, lại quyến rũ như một bông hoa kiêu kì, thực sự nhịn không nổi, cánh tay đang đặt trên lưng cậu, nhẹ nhàng lướt xuống... Changkyun giật mình đánh mạnh vào bả vai Hyungwon, anh lại giở trò trêu chọc cậu.

"Chỉ muốn sửa lại tà áo cho em thôi. Hôm nay em lên đồ rất đẹp, rất vừa ý tôi..."

Changkyun cúi đầu nhìn lại bản thân, âm thầm nghiến răng: "Anh được lắm giám đốc, sửa áo rồi tiện tay bóp mông nhân viên sao? Thứ vô liêm sỉ..."

Nhìn mặt Hyungwon đắc ý, ấm ức của cậu lại tăng lên bội phần. Bữa tiệc sôi động dần dần đi vào trầm lắng, một số đôi ôm nhau nhảy giữa nền nhạc nhẹ nhàng. Hyungwon cạn ly rượu một lần, rồi từ tốn cáo lui những người đang đứng gần đó.

"Giám đốc Chae, cậu lui sớm vậy sao?"

"Haha thứ lỗi, nhưng hôm nay sức khỏe bảo bối của tôi không được tốt lắm."

Ly rượu trên tay Changkyun cứng đờ. "Bảo bối của tôi? Anh ta đang nói ai vậy? Không phải mình đâu chứ?"

Cậu liếc mắt lên nhìn anh. Vẻ mặt của Hyungwon vẫn không có chút gì thay đổi, mấy vị khách kia lại lớn tiếng cười, còn không ngại khen anh quả thực rất để tâm đến người khác, cũng không thiếu ánh mắt tò mò nhìn vào cậu, Changkyun lại đỏ mặt. Ngang nhiên gọi cậu bảo bối giữa chốn đông người vậy, cậu có nên đòi thêm tiền lương không đây?

~~~

Bác tài xế vận y phục đen, trầm tĩnh nhìn hai người qua gương chiếu hậu, lên tiếng hỏi giám đốc có muốn đưa thư kí Im về trước không.

"Không cần, hôm nay cậu ấy ở lại nhà tôi."

"Cái gì? Tôi không muốn, tôi muốn về nhà." – Changkyun nghe chưa dứt câu đã lên tiếng phản đối.

Cậu không biết hai người kia vừa giao tiếp ánh mắt, rồi tài xế nở một nụ cười bí ẩn, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Cậu Changkyun chắc cũng mệt rồi, cứ ở lại nhà giám đốc một hôm, cũng đâu phải lần đầu..." Nói đến đây liền ngừng lại một lúc, Changkyun nhớ đến chuyện những lần trước, cậu chỉ muốn thoát thân khỏi nanh sói, không ngờ bác tài xế hiền từ ngày ngày trò chuyện với cậu lần này lại theo phe giám đốc rõ rệt như vậy, tự động đem cậu đến hang sói hiến dâng.

Changkyun biết mình yếu thế, lại lườm vị giám đốc đang cố làm lơ kia một chặp. Chiếc xe dừng bên ngoài căn biệt thự, đợi hai người xuống xe, tài xế ung dung lái xe về, trên môi vẫn còn lưu lại nụ cười đầy ẩn ý. Changkyun dùng dằng không chịu vào, liền bị anh nhấc bổng, nhanh chóng đưa vào nhà. Cánh cửa vừa đóng lại, anh đã nhanh chóng đẩy cậu vào tường, cánh môi ấm áp mạnh mẽ ấn lên đôi môi cậu. Changkyun vùng vẫy nhưng không thể tránh khỏi bàn tay anh đang len lỏi vào trong tà áo mỏng manh, lả lướt trên làn da mượt mà ấm áp. Changkyun liên tục tỏ ý không hợp tác, anh mạnh mẽ giữ tay cậu trên đỉnh đầu, tay còn lại giữ chiếc cằm nhỏ, ánh mắt anh xoáy sâu vào cậu, đôi môi một lần nữa đáp xuống. Changkyun mất nhịp thở, dưới sự áp chế của anh liền đỏ mặt không thôi, cậu có thể đoán trước được điều gì sắp xảy đến với mình, chỉ là có chút không quen, lâu rồi mới bắt gặp lại hình ảnh Hyungwon mạnh mẽ quyết đoán như vậy.

Nụ hôn anh dây dưa mãi rồi mới dứt, Hyungwon nhìn lại bé con đang ở trong vòng vây của mình, chiếc áo trắng xộc xệch, tăng phần gợi cảm lên bội phần. Anh bất giác thấy cổ họng khô khốc, anh muốn nhìn cậu trong bộ dạng như vậy, rất đáng yêu, rất khiêu gợi, đem lại cho anh rất nhiều cảm xúc khó tả.

Hyungwon một lần nữa nhấc bổng cậu lên, anh vòng tay xuống đỡ lấy bờ mông tròn mẩy, còn xấu xa bóp bóp, làm Changkyun cứng đờ người, đôi chân vô thức quắp chặt vào hông anh, để anh từng bước trầm ổn đưa về phòng ngủ.

Anh thả Changkyun xuống giường rồi nhanh chóng đè lên người cậu: "Hôm nay bé con của tôi không ngoan một chút nào."

"Ai là bé con của anh chứ?"

"Đến lúc này rồi em vẫn còn ngoan cố sao?" Anh vỗ nhẹ vào gò má ửng hồng của cậu, vui thú chống cằm nhìn ai đó nằm dưới thân mình, biết rõ thất thế nhưng vẫn còn nghênh mặt mà trả treo với anh. Hyungwon rất thích tính cách này của cậu, chuyện gì cũng muốn rõ ràng, vậy sao trái tim anh như vậy mãi mà cậu vẫn chưa tỏ? Anh có gì chưa đủ tốt sao?

Ngắm cậu thư kí nhỏ hôm nay làm anh cảm thấy vui vui trong lòng. Chân mày sắc như vẽ, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đặc biệt có hồn, mỗi lần hậm hực vì anh trêu chọc đều tỏ ra ánh nhìn bực bội nhưng lại đáng yêu không thể tả. Hôm nay cậu còn đánh son nhẹ, trông rất đẹp, rất... yêu nghiệt.

Đúng rồi, yêu nghiệt này đang làm lòng anh dậy sóng, bao nhiêu định lực đều bị cậu đạp đổ hết rồi, phía dưới cũng đã có chút căng tức... Hyungwon như có như không mà ma sát vào đùi cậu, cách đến mấy lớp vải nhưng Changkyun cũng có thể cảm nhận được sức nóng của quái vật đang cựa mình trỗi dậy. Nhìn biểu hiện không được tự nhiên của cậu lại càng khiến anh vui vẻ, khóe mắt ánh lên ý cười ngọt ngào. Trong khi đó, Changkyun ở dưới như đang bị đốt cháy, cảm thấy ngột ngạt, cậu kéo kéo cổ áo, vào mắt ai đó lại như một hành động câu dẫn. Không chờ đến lời nói, anh trực tiếp vùi mặt vào hõm vai cậu, để lại trên đó một ít dấu hôn đỏ rực bắt mắt. Anh lần xuống mở thêm một chiếc cúc, tay vân vê hạt đậu nhỏ đã cứng, khiến Changkyun không kiềm được mà thở hắt một hơi.

Có chúa mới biết anh nhớ hình ảnh này, hơi thở này đến mức nào. Ngày ngày đi làm đều tạo cớ để Changkyun ở gần mình, mặc dù cậu làm việc ngay bên ngoài, nhưng anh vẫn không nhịn được mà bày ra thật nhiều lý do để Changkyun vào phòng anh, đứng thật gần anh. Quả thực ban đầu là có chút vui thú với cậu nhân viên mới, nhưng dần dần anh thấy Changkyun cũng thật vừa mắt, có chút gì đó khiến anh yêu thích, tuy đanh đá nhưng vẫn đáng yêu, làm việc nghiêm túc nhưng cũng biết cách tận hưởng cuộc sống. Hình ảnh cậu làm việc đã ăn sâu vào tâm trí anh, chiếc kính tròn trên sống mũi cao, lọn tóc mái lòa xòa trước trán, đôi môi khe khẽ nhẩm số liệu... lọt vào mắt anh đều thấy rất quyến rũ. Những người làm việc thân cận với anh đều nhìn ra được, nhưng Changkyun dường như lại cho rằng anh chỉ là đang trêu đùa... Nhưng hình như cậu cũng có ý tứ gì đó với anh đấy chứ, nếu không tại sao đêm đó lại nằm dưới thân anh mà rên rỉ, tuy phản kháng cũng có, nhưng đối với anh lại chỉ như vuốt mèo cào nhẹ vào tim, giống như bây giờ vậy, cậu như muốn từ chối, lại như đồng ý với anh, nhưng anh đang dần không chịu nổi mà mở khóa, nhanh chóng kéo quần cậu xuống, Changkyun ngượng ngùng mà khép chân, lại bị anh đẩy lên cao, để lộ bông cúc nhỏ nằm e ấp, hé mở mời gọi. Hyungwon không nhanh không chậm cúi đầu, chiếc lưỡi linh hoạt làm ướt lỗ nhỏ, khiến Changkyun co thắt gấp rút. Hình ảnh anh như vậy, cậu vẫn chưa thể quen được, mặc dù đây không phải lần đầu tiên anh làm thế với cậu. Changkyun không phải không nhìn thấy ánh mắt si mê khi anh nhìn cậu, nhưng bây giờ cậu không còn quá nhiều tâm sức để ý đến chuyện đó nữa, vì những đợt xúc cảm liên tục ập đến khi anh cho một ngón tay vào... nhẹ nhàng ma sát.

Hyungwon cởi nốt chiếc quần rồi ném nó sang một bên. Cự vật như được tháo lồng, mạnh mẽ vươn lên. Anh đặt nó ngay gần lỗ huyệt, để Changkyun dần dần cảm nhận được anh vì cậu mà như thế nào. Changkyun nhắm mắt, đôi môi he hé phát ra tiếng thở dốc trầm bổng, rồi lại như tắc nghẹn khi anh thay thế ngón tay thon dài bằng một vật khác, còn cứng hơn, nóng hơn nhiều lần.

Nương theo độ ẩm mà anh đã chuẩn bị trước cho cậu, anh tiến vào vẫn có chút trúc trắc. Sự chặt khít bao lấy anh bất ngờ khiến Hyungwon không nhịn được mà thở dài. Anh tách chân Changkyun, để cậu cuốn lấy hông anh, nhẹ nhàng cúi người xuống và rải lên người cậu những nụ hôn nhỏ vụn. "Thả lỏng nào bé con, tôi sẽ yêu em theo cách nhẹ nhàng nhất, được không?"

Anh vuốt cằm Changkyun, không cho cậu cắn môi trước khi nhấn mình vào thật sâu. Hyungwon dừng lại một lúc, tận hưởng hơi ấm mà anh mong chờ bấy lâu. Cùng lúc, cả hai phát ra tiếng thở khe khẽ. Anh vui vẻ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu, bắt đầu những nhịp đẩy đầu tiên. Changkyun trong lòng ấm ức không thôi, đúng là có thích anh thật đấy, nhưng liêm sỉ của cậu những lúc này đều rơi đâu hết rồi ấy nhỉ, sao lại có thể dễ dàng bị anh dụ dỗ như vậy được? Changkyun cao ngạo rơi vào tay anh đều không phản kháng được miếng nào, đẩy đẩy đưa đưa một lúc, lại vẫn là cậu thua, vẫn là cậu nằm dưới... Không được!

"Giám đốc à..." Changkyun gọi anh với âm cuối kéo dài ra nhẹ nhàng, khiến Hyungwon ngạc nhiên mà mất đi cảnh giác. Trong một khắc, cả hai liền đổi tư thế...

"Người ta muốn thế này, anh còn không hiểu sao?"

Changkyun giữ lấy tay anh, ấn xuống hai bên đầu. Cự vật của anh vẫn còn ở trong cậu, Changkyun liền hờ hững siết một chút, đôi mắt sâu thẳm nhìn anh không kìm được nét ngạc nhiên lẫn khó chịu vì sự bạo dạn của cậu vừa rồi. Changkyun khúc khích cười, tiếp tục cợt nhả: "Không được sao?" Ngón tay cậu rời bàn tay anh, khẽ vuốt trên sống mũi, đôi môi, lại trượt đến ngực, cào nhẹ.

Hyungwon không nhịn được, nuốt một ngụm. Chuyện gì đang xảy ra thế này chứ? Không phải là... Changkyun bình thường có thuận theo ý anh, cũng phải mất một khoảng thời gian mới chịu khuất phục, lại càng không thể nào chủ động như vậy được. Có chút không tin vào mắt mình, khiến Hyungwon cứ nằm vậy, đẫn mặt ra nhìn cậu. Changkyun đắc ý, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, bắt đầu nhịp nhún đầu tiên. Sự khít chặt tiếp tục bao trọn lấy anh khiến anh phải thở gấp. Phải rồi, vừa nãy là cậu có uống rượu. Huống hồ, hành động của cậu như ngày hôm nay, anh có cầu còn không được.

Hyungwon vô cùng hưởng thụ, cong tay kê đầu, nhìn bóng hình quyến rũ đang nhún từng điệu nhịp nhàng trên thân mình. Quả thực Changkyun rất đẹp, rất đúng gu anh, rất có mị lực mê hoặc anh, trong bất cứ hành động nào cũng vậy, thỉ như mấy tiếng trước còn quần áo trang nghiêm, thỉ như bây giờ đã buông lơi hơn phân nửa, vẫn khiến anh mê luyến như vậy.

Changkyun nhìn anh ánh mắt nóng rực quan sát mình, vừa ngượng, lại vừa muốn chọc tức anh, liền siết mình một chút, đôi chân quấn quanh hông anh mềm dẻo, một nhịp, lại một nhịp. Cậu hài lòng khi nhìn đôi mắt anh thêm một tầng mơ màng, hơi thở cũng trầm đục hơn bình thường. Kéo tay anh chạm vào bờ mông mềm mịn, Changkyun cũng khẽ ngâm nga...

"Sao vậy? Không phải nói muốn ở trên sao? Sao không động nữa?" Anh nhéo nhéo mông cậu, đôi môi cười rạng rỡ chọc ai đó đang chống tay trên ngực mình mà run rẩy.

Là cậu muốn, nhưng... một lúc sau cũng mỏi chứ, Changkyun cắn cắn môi nhìn anh với ánh mắt không tình nguyện. Hyungwon vui vẻ nắm lấy tay cậu kéo về phía đầu mình, để Changkyun hạ thấp trọng tâm nằm vào lòng anh. Trong giờ phút này đây, Changkyun cảm thấy tâm tình rất tốt, thuận lòng theo anh, không còn muốn làm một con báo nhỏ chống đối nữa.

Hyungwon giữ lấy cằm cậu, xoáy sâu vào đôi mắt anh, hình như chất chứa không ít tâm sự. Cậu vừa muốn hỏi, đôi môi hé mở liền bị anh đè lấp, tiện thể xâm nhập vào, cuồn cuộn như thác lũ, mãnh liệt và nồng ấm như tính cách của anh. Changkyun có chút khó chiu, liền đưa lưỡi đẩy ngược, không ngờ vào mắt anh lại là sự thuận ý dây dưa, càng điên cuồng hôn cậu hơn nữa. Anh như hít phải chất nghiện, chạm vào cánh môi hồng mỏng manh kia, muốn nhẹ nhàng nâng niu nhưng không kiềm chế được mê lực mà dày xéo, mút mát đến lúc nó đỏ ửng lên. Changkyun mất nhịp thở, khẽ "ưm" một tiếng chống đối, bàn tay đặt trên vai anh cào nhẹ. Nhưng Hyungwon không muốn cho cậu một phút giây nào nghỉ ngơi lúc này, hạ thân lại bắt đầu vào cuộc, nhịp từng nhịp mạnh mẽ. Changkyun vùi đầu vào hõm vai anh, hít sâu một hơi, lấp đầy buồng phổi bởi mùi hương nam tính đó, miệng không ngừng nỉ non bên tai anh, những thanh âm trầm thấp nương theo mỗi nhịp thúc...

Hướng về Hyungwon lúc này đích thực là một mỹ cảnh, Changkyun cúi thấp mình, đẩy phần hông cao lên, để lộ bông cúc nhỏ ẩm ướt đang co rút không theo tiết tấu đằng sau hai cánh mông tròn trịa trắng trẻo. Anh đưa tay, khẽ đánh vào bờ mông mềm mịn đó, thân hình cậu khẽ rung động, và một tiếng rên lại vang lên, lọt vào tai anh. Có trời mới biết, mỗi lần nhìn thấy cậu, anh đều khó lòng kiềm chế khi thấy cặp mông săn chắc đằng sau chiếc quần âu đứng dáng. Thực sự rất muốn, rất muốn lột cậu sạch sẽ, đứng trước mặt anh, để anh tự mình chạm vào và hưởng thụ, giống như lúc này đây... Hyungwon lại một lần nữa tiến vào, sự đau đớn ban đầu nhanh chóng được lấp đầy bằng những kích thích mãnh liệt. Anh không ngừng cọ xát vào thành vách, mỗi nhịp vào ra khiến Changkyun thở dốc mà ưỡn mình. Tay anh vẫn nắm lấy cánh mông mềm mại nay đã ửng đỏ của cậu, vì bị anh đánh, anh nắn, anh bóp liên hồi. Mặc dù lực đạo của anh mạnh hơn cậu nghĩ, nhưng dường như thế, thì kích thích lại càng tăng lên gấp bội, khiến Changkyun rất thích, thích vô cùng. Cậu chỉ muốn tận hưởng đêm nay, tận hưởng những khoái cảm mà anh mang lại. Cảm xúc kích thích tê rần như dòng điện chạy dọc trong thân mình, đều tụ lại một chỗ, Changkyun đã căng cứng, gần như không còn chịu được nữa, âm thanh rên rỉ ngày càng mê hồn, cặp đùi trắng mịn run rẩy vì phải quỳ quá lâu. Khi cậu siết lấy cánh mông mà thở dốc, Hyungwon cũng biết đã đến lúc, anh giữ thân mình Changkyun, đẩy nhanh những nhịp cuối cùng để có thể cùng cậu đạt cao trào.

"A... A Hyungwon..."

"Sao? Em muốn gì?" Anh giữ cằm cậu, kéo Changkyun áp sát lưng vào ngực mình, càng như vậy, anh càng cảm nhận được những đường nét kiều diễm mà anh mê say.

Changkyun thở gấp, chỉ thốt được một tiếng: "Nhanh..."

Anh nhếch môi, nắm lấy hạ thân cậu: "Muốn nhanh? Là tôi phải nhanh hơn nữa? Hay muốn nhanh bắn?"

"Ư... Ư..." Changkyun biết anh lại trêu đùa cậu nhưng không còn sức để phản kháng, chỉ biết ưỡn người tựa vào ngực anh, cặp mông trắng vẫn vểnh lên, trong không gian vang lên những thanh âm va chạm đầy ám muội.

Nương theo những kích thích từ bàn tay thon dài của anh, Changkyun hét lên một tiếng rồi đổ gục, phía trước một mảng trắng ướt át và Hyungwon cũng giải phóng bản thân ngay sau đó. Anh mãn nguyện nằm xuống, kéo cậu vào lòng mình.

"Mệt không?"

"Mệt muốn chết cũng không cần anh ôm." Changkyun đánh vào vai anh, lại một lực đạo nhẹ mèo vuốt.

"Haha, còn mạnh mồm." Hyungwon yêu chiều giữ lấy khuôn mặt nhỏ bé, nhẹ nhàng đặt lên trán cậu một nụ hôn, thêm một cái vào má, lại vào môi...

Đã qua ngày mới rồi, hai mắt Changkyun dường như không gắng gượng được nữa, cứ híp hết lại, anh vẫn vui vẻ bế cậu vào phòng tắm, vệ sinh sạch sẽ, quấn khăn bế lại giường.

"Giám đốc." Một trận kích tình vừa rồi đã đủ làm bay hết hơi rượu trong cậu, nhưng Changkyun cũng không đủ sức để gây sự với anh nhưu mọi ngày, chỉ khẽ kêu một tiếng.

"Làm sao?" Anh kéo chăn cho cậu rồi tự mình nằm sát kế bên.

"Tại sao giám đốc làm vậy?" Đôi môi cậu khẽ chu lên trong khi mắt vẫn nhắm tịt.

Anh chỉ nhìn cậu mà không trả lời, một lúc sau mới khẽ khàng thủ thỉ: "Em có thích tôi không?" Thú thực anh có chút hồi hộp, như lẽ thường sẽ tự tin đầy mình vì anh chẳng thiếu thứ gì, nhưng với bé con trước mặt đây lại là một cảm giác khác.

Thật lâu, thật lâu sau đó...

"Changkyun?" Hình như cậu ngủ thật rồi hả?

Hyungwon thở dài một hơi, cậu nghe anh hỏi câu quan trọng như vậy mà dám ngủ luôn? Nhưng trong lòng anh vẫn rất vui vẻ vì biểu hiện của cậu đêm nay. Anh khẽ nhéo mũi cậu, thì thầm: "Em còn hỏi anh tại sao. Ngày mai sẽ nói em biết... Vì anh thích em."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top