Chương 5

Lý Hựu không đến tìm tôi.

Anh ta dường như đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tôi.

Cho đến hai tuần sau, một bạn cùng lớp bất ngờ đến hỏi tôi tối mai có đi họp lớp không.

Lúc đầu tôi muốn từ chối, thực sự tôi không muốn gặp lại Lý Hựu.

Nhưng sau khi nghĩ lại, người có lỗi đâu phải là tôi, sao tôi phải tránh mặt anh ta cơ chứ, vì vậy tôi đồng ý sẽ đến.

Trong buổi họp lớp, khi tôi đang nói chuyện với những người bạn khác thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Lý Hựu bước vào.

Anh ta mặc bộ vest được may cắt tươm tất, là thẳng tắp, nhưng khuy cổ áo không cài cúc, lại phối với mái tóc đen nhánh, càng nhìn anh ta càng thấy  dịu dàng  pha thêm chút lưu manh.

Ngay cả khi anh ta không làm gì thì vẫn toát ra khí chất mạnh mẽ.

Đằng sau anh ta là Tưởng Thục Đồng, ăn mặc rất sang trọng, họ vừa bước vào người ở đây liền bắt đầu ồn ào.

"Yo, lão Lý cùng với hoa khôi tái hợp rồi sao?"

"Đã bảo là không tách nhau được rồi, khi đó còn làm loạn oanh oanh liệt liệt như vậy, nào, đến bên này ngồi đi!"

"Tôi còn nhớ rõ lúc Thục Đồng ra nước ngoài, lão Lý thiết chút nữa là uống đến nhập viện, nhiều năm như vậy vẫn chờ chứ?"

Khi tôi và Lý Hựu kết hôn, anh ta nói anh ta không thích hình thức, vậy nên không có tổ chức đám cưới.

Sau khi kết hôn, anh ta cũng không bao giờ đăng bài có liên quan đến tôi, thậm chí ngay cả khi đi dự tiệc bên ngoài, hắn cũng giữ khoảng cách với tôi.

Thật nực cười, chúng tôi đã kết hôn được ba năm, nhưng chẳng ai biết chúng tôi đã ở bên nhau ngoại trừ một hoặc hai người bạn thân.

Ánh mắt Lý Hựu xuyên qua đám đông nhìn về phía tôi, ánh mắt hơi mang theo sự mỉa mai, khóe miệng gợi lên.

Tôi không thấy anh ta quay lại trả lời với người bên cạnh.

Anh ta đen mặt, ngồi xuống bên cạnh Tưởng Thục Đồng.

"Thục Đồng, sao cậu về rồi? Nghe nói cậu ở nước ngoài sự nghiệp phát triển lắm, còn có ý định về xây dựng tổ quốc hả?" - Ai đó nói đùa.

Tưởng Thục Đồng vén mái tóc xoăn của cô ấy lên và cười đến mơ hồ:

"Tôi đã lớn tuổi như vậy rồi, cũng đã đến lúc nghĩ đến việc lập gia đình, người trong nhà đã giục lắm rồi."

Cô ấy không chỉ đích danh, nhưng mọi người ở đây đều nở nụ cười.

"Ừm, Lý Hựu chờ cậu nhiều năm như vậy, bây giờ hai người tái hợp rồi thì có phải nên tính chuyện tốt dần đi không hả."

Tưởng Thục Đồng không nói gì, xấu hổ cúi đầu mím môi cười.

"Này, Lý Hựu, cậu si tình thật đó, nhưng mà Thục Đồng của chúng ta bây giờ là một người phụ nữ vừa xinh đẹp lại còn rất xuất sắc, hai người đúng là trai tài gái sắc mà."

"Nhưng nếu nói về sắc đẹp thì, tôi thấy Sơ Nguyệt cũng rất đẹp đó nha. Lúc trước trong lớp thường xuyên có người tranh cãi xem cậu với Sơ Nguyệt ai là hoa khôi lớp đó."

Tôi mới định lên tiếng thì Lý Hựu đã cười khẩy:

"Đẹp thì có ích gì? Suốt ngày trong đầu chỉ có yêu với đương, làm nội trợ thì ngu, chả trách không ai yêu."

Tôi tái mặt.

Tôi biết anh ta đang nói về tôi.

Thời gian đầu khi anh ta khởi nghiệp rất bận rộn, nếu tôi cũng đi làm thì khó mà thân thiết với nhau được.

Vì anh ta mà tôi đã từ chối tất cả các các lời mời tuyển dụng để ở nhà chăm sóc anh ta.

Mọi người im lặng ngay lập tức, có bạn học hòa giảng nói:

"Không thể nói như vậy được đâu nha."

"Trước đây Sơ Nguyệt cũng nhận được mấy lời đề nghị hợp tác lận đó. Mấy dự án từ hồi còn đi học của cậu ấy đã kiếm được mấy triệu đấy. Tôi nhớ lúc đó có một công ty đã đề nghị mức lương hàng năm của cậu ấy là ba triệu nhân dân tệ đó."

"Này, nhưng mà sao khi đó cậu không đồng ý thế?" - Cậu ta tò mò hỏi: "Cậu kết hôn rồi sao?"

Lý Hựu sửng sốt quay đầu qua nhìn tôi.

Tôi cụp mi xuống, bình tĩnh nói: "Ừ, cưới phải một thằng đê tiện."

"Tôi đã từ chối mọi cơ hội chỉ vì muốn chăm sóc hắn thật tốt."

"Nhưng mà cặn bã chính là cặn bã, cho dù tôi có vì hắn trả giá bao nhiêu, kịp thời ngăn chặn tổn thất thế nào cũng đều vô dụng."

Bạn học nữ bên cạnh cũng cảm thấy như vậy:

"Đúng đấy, một số thằng muốn tìm bảo mẫu chăm sóc mình kết hôn này, rồi mấy năm sau lại thấy vợ mình không đủ độc lập, tự chủ, da mặt còn vàng rọt, lại còn luôn vây quanh hắn."

"Đũy mẹ! Loại rác rưởi này chỉ đáng ế suốt cuộc đời!"

Chủ đề ngay lập tức thay đổi, các bạn cùng lớp đều bắt đầu thảo luận chuyện tình cảm, hôn nhân của mình, còn nói không nên để não nghĩ mỗi chuyện yêu đương, nếu không gặp phải loại cặn bã này coi như xong.

Tôi vẫn luôn nghe lời Lý Hựu, đây là lần đầu tiên tôi giễu cợt anh ta, anh ta nhìn thằng vào tôi, có vẻ bất ngờ lắm ha.

"Cô – –"

Anh ta dường như muốn nói điều gì, nhưng giọng nói liền biến mất trong tiếng ồn ào.

Bữa tiệc kết thúc và tôi lái xe đi.

Khi đang khởi động xe, cửa sổ vang đến tiếng gõ.

Một trong những người anh em tốt của Lý Hựu nhìn tôi với vẻ bối rối.

"Chị dâu, anh Hựu lại tái phát bệnh dạ dày rồi, chị có thể đưa anh ấy về nhà không?"

Anh ta do dự một lúc: " Em nói đưa anh Hựu về nhưng anh ấy không muốn."

Tôi nhíu mày: "Tưởng Thục Đồng đâu?"

"Anh Hựu nghe lời chị nhất, chị –"

Tôi nhìn qua gương chiếu hậu.

Cách đó không xa, Lý Hựu đang đứng ở lối vào khách sạn, ánh đèn màu cam hắt lên người hắn.

Tầm mắt hắn nhìn về phía tôi  mang theo sự nóng bỏng. Tưởng Thục Đồng đứng bên cạnh hắn và có vẻ đang nói gì đó, anh ta có chút lơ đãng, cau mày và khoát tay áo lên.

"Chúng tôi đã ly dị rồi." - Tôi nhìn đi chỗ khác.

"Xin lỗi, anh nên tìm người khác đi."

"Chị dâu!"

Người đàn ông còn muốn nói thêm, tôi nhìn anh ta và gật đầu chào, quay vô lăng rời đi.

Trong kính chiếu hậu, tôi thấy Lý Hựu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tôi, hơi cúi đầu, sắc mặt có chút tái nhợt.

Tôi không thèm nhìn anh ta nữa tập trung lái xe rời đi.

Tôi đã từng quan tâm đến Lý Hựu rất nhiều, ngay cả những người xung quanh hắn cũng biết.

Khi Tưởng Thục Đồng rời đi, hắn uống rất nhiều rượu, đây cũng chính là nguyên nhân sâu xa dẫn đến căn bệnh dạ dày của hắn.

Trong ba năm qua, tôi từ một người lười biếng, mười ngón tay không bao giờ nhìn thấy mặt trời mà trở thành một bà nội trợ có thể nấu món súp cho anh ta theo nhiều cách khác nhau, chỉ vì muốn chăm sóc thật tốt cho cơ thể anh ta.

Ngay cả thuốc dạ dày của anh ta đều là tôi mua, sau đó chia thành từng liều một mà nhét vào túi áo anh ta, còn hàng ngày gọi điện nhắc nhở anh ta uống thuốc.

Anh ta đi công tác quên mang theo thuốc, hơn nửa đêm đau dạ dày, tôi vào mùa đông tháng chạp mà còn phải đi máy bay đến mang thuốc cho hắn.

Nhưng lúc đó hắn đã ngủ và tôi đứng ở cửa đợi cả đêm cho đến khi cả người tôi phủ đầy tuyết.

Nhưng khi Lý Hựu tỉnh dậy và khi mở cửa ra, anh ta nhíu mày, sốt ruột, vẻ mặt không kiên nhẫn mà nói với tôi rằng:

"Đưa thuốc cho tôi rồi đi mau."

Đó là lúc trên đường trở về tôi bị ngã và mất luôn cả đứa con.

Chuyện cũ cứ như con sâu đang cắn xé trái tim không ngừng, làm cho trái tim đau đớn, khiến cho người ta không thể bỏ qua.

Có nhiều lúc tôi cũng không thể hiểu chính mình, rõ ràng tôi không phải là người như vậy, nhưng tại sao trước mặt anh ta tôi lại hèn mọn như vậy....

Nhưng khi tình cảm tồn tại, chúng luôn vô lý và dễ dàng phá hủy các nguyên tắc của một con người.

Anh ta cười tôi, đem hết những điểm mấu chốt trên người tôi ra để chà đạp, tùy ý sỉ nhục.

Nhưng tình yêu của tôi đối với anh ta đã bị xóa sạch hoàn toàn.

Lâm Sơ Nguyệt, người mà trong lòng chỉ có hình bóng của hắn đã bị chính ta hắn tra tấn đến ch.ết.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top