Chương 8 - Túc ca


Chương 8 - Túc ca

Ta ở lại Nhu phủ cũng đã được ba ngày, khoảng thời gian đó Nhu tướng quân nói với ta đã bàn bạc với nương, để ta gọi ngài ấy một tiếng bá bá. Ngài ấy còn mời phu tử về dạy cho ta, quả nhiên, được học hành có nhiều điều mới mẻ. Những điều phu tử dạy ta ngoài chữ nghĩa còn có đạo làm người, mặc dù ta cũng chưa thực sự hiểu cho lắm. Chí ít ta rất thích vị phu tử này, vì ngài không trọng nam khinh nữ như những phu tử dạy đám trẻ ở xóm Tây.Thi thoảng ta được nghe nha hoàn cạnh Nhu bá bá che miệng cười ngại ngùng khi nhắc về vị đường huynh mà ta chưa từng gặp, điều đó cũng khiến ta khá tò mò về huynh ấy. Cho đến nửa năm sau Nhu phủ đột nhiên nhộn nhịp hẳn ra, lúc này ta cũng quen với mọi người và cuộc sống nơi đây, hiếm khi ta thấy nha hoàn ai ai cũng có chút hồng trên má. Hoa thẩm nói với ta là họ dùng phấn để tô điểm cho xinh, sau này ta lớn sẽ có những thứ càng tốt hơn, những thứ đó sẽ giúp ta thêm xinh đẹp.

À thì ý thẩm là son phấn ấy gì. Ta cùng nương sống 6 năm, những gì được nghe, được thấy về đồ này có lẽ còn nhiều hơn các vị tiêu thư khuê tú.

Các nhà quyền quý đều không cho con gái mình tiếp xúc son phấn sớm, chỉ đơn giản nói đây là việc của người bên cạnh lo liệu, thành ra các nàng cũng không quá cần thiết tìm hiểu sâu.

Mà ta ngoài bán rau với nương còn hay tìm hoa phơi khô làm túi thơm, vì vậy mà hay có các tỷ tỷ của Đào Hoa lâu (kỹ viện) qua mua. Họ kể chuyện mua son nào đẹp, phấn nào hay, nói chung nhiều lắm. Ta nảy ý định buôn bán đồ đó với nương nhưng nàng lại bị bệnh về mũi, không được tiếp xúc những thứ quá bụi nên ta đành thôi.

Trong khi đang mải nghĩ lại về quá khứ, đột nhiên tiếng cười ríu rít của nha hoàn viện bên chạy qua làm ta giật mình, nhìn lại thì viện ta cũng toàn cô nương trẻ trung, các nàng cũng đang thấp thỏm ngóng ra hướng cổng phủ. Ta đang ngồi đây nên các nàng không dám thất lễ mà chạy qua đó góp vui. Kỳ thực, ta cũng chỉ mới gần 7 tuổi, cũng không phải thực sự được sống nhung lụa từ bé nên không tỏ vẻ hống hách gì với các nàng. Do nơi đây được Nhu bá bá chính tay sắp xếp nên họ cũng không làm gì quá đáng với ta, không những vậy còn cực kỳ yêu mến cơ.

Ta nhìn dáng vẻ bồn chồn đó liền hiểu, vị đường huynh kia hẳn là về rồi. Nghe nói ngày kia mới về, nhưng chắc đường đi thuận lợi quá đây mà.

Nhu bá bá bảo quản gia chuẩn bị một bữa cơm gia đình, mục đích là để giới thiệu ta với tất cả người trong phủ. Vì từ hồi đến đây, tất cả cũng chỉ biết ta là người được coi trọng trong phủ, dường như không dám hỏi thêm, cũng không ai hỏi ta gì cả. Ta muốn mời phụ mẫu, nhưng nương dặn rằng đây là tiệc gia đình Nhu tướng quân, ta không thể được voi đòi tiên. Nhưng kỳ thực ta vẫn có chút buồn, vì phụ thân, mẫu thân dưỡng ta từ nhỏ, cái gọi là cơm gia đình không có họ khiến ta hơi trống vắng. Hoa thẩm đã đi qua chỗ Thôi quản gia để lĩnh bạc, còn kéo theo Hoa Chi tỷ tỷ để nàng đến thương điếm (hiệu buôn) của Mặc gia lấy vài cây trâm được đặt làm cách đây nửa tháng cho ta.

Hoa Chi là nha hoàn cạnh ta, nàng vốn con gái nhà lành ở Tây thành, nhưng cha nàng ham rượu, bỏ mặc thê tử con cái. Không những vậy còn cưới một người vợ khác rồi hành hạ, bán nàng đi. Mẫu thân nàng nhu nhược, sớm đã bỏ lại tất cả để trốn, bỏ cả nàng. May thay nàng được Nhu bá phụ vô tình gặp, sau đó đưa về để chăm sóc ta nên cuộc sống cũng coi như dễ chịu. Mà vì phụ thân nàng như thế nên nàng có chút bài xích nam nhân. Nàng ấy mới 10 tuổi thôi, nhưng những gì đã qua quả thực khiến cho nàng mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Trong viện ta còn vài người, nhưng ta cũng không quá thân, thấy các nàng cũng sốt ruột ra cổng nên ta giả vờ nói muốn đọc sách một chút, không cần người ở lại nên để các nàng lui ra. Quả nhiên nghe xong ai nấy trên mặt thiếu điều nở hoa, ta có chút muốn cười nhưng phải nhịn. Đợi các nàng đi hết ta liền ngó nghiêng xác nhận viện chỉ còn mình ta, rồi ta bật cười thành tiếng thật lớn.Ta lấy hai tay chống lên cằm, từ ngày ở đây ta trắng lên, cũng có da thịt hơn nhiều, mọi người đều muốn chọc cái má tròn tròn của ta, còn ta chỉ thấy ta ăn nhiều đến mức nương cũng không nhận ra rồi.

Suy nghĩ một hồi ta liền thở dài, vẫn là nên đi góp vui thôi, ở đây một mình chán quá.

Trước khi đi ta viết mẩu giấy để trên bàn, nét chữ có chút tiến bộ, đại ý là Hoa thẩm không cần lo, ta chạy chơi quanh phủ chút rồi sẽ về trước giờ nhập tiệc.

Ta mới đi ra khỏi viện liền va phải một vị huynh đài, người này có làn da bánh mật, lại cao hơn ta cái đầu nhìn trông rất khí thế. Ta vội lùi lại hai bước chắp tay xin lỗi.

Bầu không khí đột nhiên im lặng, ta cũng đã xin lỗi rồi, hắn ta muốn gì đây, muốn bắt đền ư? Suy đi nghĩ lại thì ta hiện tại chẳng có gì đáng giá. Tuy nói là Nhu bá chu cấp cho ta mỗi tháng 10 xu để tiêu xài nhưng ta còn có việc dùng riêng, đến nay trong tay cũng chẳng còn nhiều.

(Đơn vị tiền tệ: 1 quan = 6 tiền = 60 xu = 600 đồng; 1 xu = 10 đồng; 1 tiền = 10 xu; 1 quan = 6 tiền)

"Ngươi là đứa nhỏ cha ta mới mang về à?"

Ta giật mình, người này hẳn là thế tử của Nhu phủ, Nhu Túc Duyên. Cái tên này chỉ cần nghe qua liền biết Nhu bá phụ có bao nhiêu tình cảm với bá mẫu. Người coi thê tử là mỗi lương duyên trời định từ nhiều kiếp, chuyện tình của họ đến giờ vẫn là giai thoại. Chỉ tiếc năm đường huynh lên mười, trong trận chiến chống giặc phía Bắc bá mẫu bị quân địch ám toán rơi xuống vực núi Thanh Thành đến giờ vẫn chưa rõ tung tích. Bá phụ chứng kiến cảnh đó xong liều mạng mở ra còn đường máu rồi cũng định nhảy xuống tìm nhưng được các tướng sĩ dưới trướng ngăn cản. Từ đó đến nay ngài ấy chỉ sống vì người con duy nhất này. Tất cả những điều này ta được Hoa thẩm kể cho nghe, quả thật ngưỡng mộ tình cảm của Nhu tướng quân.

"Vâng, Tiểu Nhu tướng quân." Ta chắp tay chào đáp lại.

"Muội gọi Túc ca là được. Từ nay về sau ta có thể ngẩng đầu không kém tên đó rồi. Ha, cho hắn khỏi ỷ thế có muội muội là lên mặt."

Ta nở một nụ cười rất phổ thông đáp lại. Rốt cuộc ngài ấy đang nói gì vậy chứ?

Đột nhiên ta cảm thấy tim trong ngực đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài. Cả cột sống lạnh ngắt làm ra khẽ run, trong đầu như bị thứ gì đó chi phối. Tiếp đến trước mắt ta khung cảnh thay đổi, người vừa trước mắt ta, Túc ca, chân trái hắn quỳ dưới đất, tay cầm kiếm cắm sâu xuống làm điểm tựa, mái tóc gọn gàng được búi cẩn thận không còn thấy đâu, nay lại chỉ thấy từng sợi tóc bay toán loạn trong gió. Xung quanh xơ xác tiêu điều, tiếng rên rỉ hoà cùng khói lửa tạo nên khung cảnh bức bối. Là chiến tranh, là sự đau khổ của con dân. Ta bất giác lùi hai bước, bàn tay ta run lên hoảng sợ, mắt ta bắt đầu nhoè đi vì nước. Ta sợ, cảm giác này không phải sợ chết, mà là kinh hãi với tiếng động xung quanh, kèm theo nỗi sợ người trước mắt sẽ đổ gục xuống không bao giờ tỉnh. Đột nhiên ta thấy tay ta mát lạnh khi những làn gió khẽ thổi qua, đưa tay lên nhìn. Máu, tay ta toàn là máu. Ta nghe thấy tiếng gọi lúc xa lúc gần. Nhã Trúc? Đó là ai. Ai đang gọi vậy. Có thể nghe ra được sự lo lắng dồn dập trong đó. Hắn tìm người thân trong đống hoang tàn này ư? Còn Túc ca, huynh ấy... Ta như sực tỉnh nhìn lại, muốn tiến lên kiểm tra thì phát hiện trước mắt không có Nhu Túc Duyên. Sao lại vậy, rõ ràng ta thấy trước mắt cơ mà. "Tư Nguyệt, Tư Nguyệt."

Có người đang tìm ta, ta muốn mở miệng đáp lại thì thấy không thể nói được. Cho dù cố gắng phát âm thế nào cũng chỉ thấy được tiếng u a bập bẹ. Ta chạy về phía gọi ấy, có lẽ quá kích động nên liền vấp ngã.

Khung cảnh lại thay đổi, không còn mưa máu, không có chiến tranh, xung quanh là đồng lúa chín. Gần đó có một cây cổ thụ tán rất rộng, ta đứng dậy không dám bước tiếp. Nhưng ta có thể thấy dưới cái cây đó có người, y phục người đó rất mềm mịn, tựa như mây, tà áo khẽ bay theo từng đợt gió như đang múa ca. Xiêm y màu tựa bông lúa chín nhưng lại có vẻ nhạt hơn rất nhiều.

Bỗng người đó quay lại nhìn về hướng ta mấp máy môi, rõ ràng khoảng cách rất xa, nhưng từng câu từng chữ hắn nói ta đều nghe thấy. Hắn bảo rằng ta nên về rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top