12

   Orm ngồi trước cây đàn, đôi tay cô chạm nhẹ vào những phím trắng đen, nhưng chưa thể nào hòan toàn tìm lại được cảm giác quen thuộc. Những ngón tay của cô run lên nhẹ, dừng lại giữa không gian tĩnh lặng. Một tuần đã trôi qua kể từ khi Lingling bắt đầu giúp cô tập đàn lại, nhưng cảm giác như một phần trong cô đã mất đi.

   Cô nhớ cảm giác khi mình từng có thể chơi những bản nhạc tuyệt vời, từng có thể lướt qua đàn như một phần của chính mình. Nhưng giờ đây, mọi thứ trở nên mờ nhạt, như thể một tấm màn vô hình phủ lên, ngăn cản cô chạm vào những nốt nhạc.

 Mỗi lần tay cô đặt lên phím, có cái gì đó thiếu hụt, như thể cô đang cố gắng tìm lại một phần của chính mình mà đã thất lạc đâu đó.

  Lingling đứng gần đó, lặng lẽ quan sát Orm, không hề vội vàng hay thúc giục. Chị biết, đôi khi không phải tất cả đều có thể giải quyết nhanh chóng, đặc biệt là khi nó liên quan đến cảm xúc và ký ức. Chị hiểu rõ rằng sự kiên nhẫn là điều Orm cần nhất lúc này.

  "Đừng lo, Orm," -Lingling lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sự vững vàng.

  "Em sẽ làm được thôi. Chị biết em còn có thể chơi tốt hơn nữa."

Orm nhắm mắt lại, thở dài.

 "Em không biết... dường như mọi thứ đã thay đổi quá nhiều. Cảm giác chơi đàn không còn giống như trước nữa. Em không thể quay lại được như xưa."

  Lingling bước tới gần hơn, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Orm, chị không vội vàng nói thêm gì, chỉ im lặng đưa tay chạm vào vai cô, như muốn truyền một chút năng lượng cho cô

  "Đừng ép bản thân phải có được tất cả ngay lập tức. Chị sẽ ở đây, và chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua nó." - Chị nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy ấm áp.

  Orm ngẩng đầu lên, nhìn Lingling. Chị ấy đã nói câu này rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nghe, cô lại cảm thấy một sức mạnh nhẹ nhàng, khiến cô không thể không nghĩ về sự kiên nhẫn và tình cảm mà chị dành cho mình.

  Orm quay sang, nhìn Lingling trong im lặng. Những suy nghĩ trong cô bắt đầu xoay vòng.

 "P'Lingling." cô nói, giọng thấp.

 "Cảm ơn chị vì tất cả. Chị không chỉ giúp em chơi đàn lại mà còn giúp em tìm lại chính mình."

   Lingling mỉm cười, nhưng có vẻ như chị không nhận ra sự nghiêm túc trong giọng nói của Orm. Chị chỉ nghĩ rằng cô đang nói lời cảm ơn như mọi khi. Nhưng với Orm, khoảnh khắc đó lại sâu sắc hơn rất nhiều.

   Một sự yên lặng kéo dài giữa hai người, chỉ có âm thanh của từng nốt nhạc dồn dập trong đầu Orm. Cô có cảm giác như mọi thứ trong lòng mình đang chùng xuống. Cảm giác đó, chính là tình yêu.

_________________

   Khi ánh nắng hoàng hôn len lỏi qua khung cửa sổ, Orm không thể không dừng lại một chút, nhìn vào cảnh vật bên ngoài. Mặt trời đang lặn dần, những tia sáng vàng ấm áp chiếu lên cơ thể Lingling, khiến chị càng thêm mờ ảo và đẹp đẽ.

   Cả căn phòng trở nên nhẹ nhàng và thanh thản, như thể mọi thứ xung quanh đều lắng lại để chờ đợi một khoảnh khắc quan trọng.

   Orm đã ngừng tay chơi đàn từ lâu. Cô không biết mình đã ngồi như vậy bao lâu, chỉ lặng lẽ ngắm Lingling đang nằm ngủ bên cạnh cửa sổ, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn. Chợt, Lingling khẽ cựa mình rồi mở mắt. Ánh mắt đầu tiên khi chị tỉnh lại gặp phải chính Orm đang ngồi gần đó, nhìn mình chằm chằm, ánh mắt đượm một thứ cảm xúc khó tả.

   Lingling khẽ mỉm cười, dụi mắt rồi ngồi dậy, vẫn còn chút ngái ngủ trong giọng nói.

   "Bắt được N'Orm rồi nhé, em dám dừng chơi đàn, còn lén lút nhìn trộm chị.”

   Orm bật cười nhẹ, nhưng không nói gì thêm. Cô chỉ lắc đầu, cảm giác nhẹ nhõm trong lòng vì sự bình yên của khoảnh khắc này.

   “Em ngồi đó từ bao giờ vậy?” - Lingling hỏi, giọng có chút bỡ ngỡ.

   “Em không biết nữa… Chỉ là cảm thấy mình muốn nhìn chị một chút.” - Orm đáp, giọng thì thầm, như sợ làm vỡ tan bầu không khí tĩnh lặng này.

   Lingling không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Những tia nắng cuối cùng trong ngày bắt đầu tắt dần, mang theo một sự bình yên khó diễn tả. Cảm giác này làm Lingling không muốn nói gì nhiều, chỉ muốn tận hưởng giây phút yên tĩnh này.

   Nhưng rồi, Lingling lên tiếng, giọng khẽ vang lên như để phá vỡ sự im lặng.

   "Em biết không, chị luôn mơ ước được trở thành nghệ sĩ. Nhưng không phải nghệ sĩ trong những buổi biểu diễn lớn, mà là một nghệ sĩ thực sự, một người có thể làm những điều mình yêu thích mỗi ngày, và sống cuộc sống thật đơn giản. Một ngày nào đó, khi chúng ta trưởng thành, chị hy vọng có thể đi đến Ireland, nơi ấy yên bình, không ồn ào, không bon chen. Chị muốn sống một cuộc sống giản dị, cùng em và mọi người, những người mình yêu thương."

   Orm nghe chăm chú, lòng bỗng trở nên nặng trĩu. Cô không biết phải nói gì, chỉ biết rằng những lời Lingling vừa nói làm cô cảm thấy một sự kết nối nào đó giữa hai người, một sự thấu hiểu sâu sắc mà đôi khi không cần phải lên tiếng.

   “Chị sẽ dẫn em đi cùng, phải không?” - Orm hỏi, giọng cô thấp, mang theo một chút lạ lẫm và nhẹ nhàng.

   Lingling quay lại, nhìn Orm với ánh mắt ấm áp, đôi môi nở một nụ cười nhẹ.

   “Dĩ nhiên rồi. Chị không thể đi một mình. Chị muốn có em ở đó. Chúng ta sẽ cùng khám phá những điều mới mẻ, cùng đi qua những nơi đẹp đẽ mà chị chưa từng thấy. Ireland không chỉ là một điểm đến. Đó là một giấc mơ của chị.”

   Orm mỉm cười, nhưng trong lòng cô lại có một nỗi xúc động dâng lên. Những lời nói của Lingling thật đẹp, chúng khơi gợi trong cô một cảm giác ấm áp và thầm kín. Cô cảm thấy một sự hòa hợp kỳ lạ trong khoảnh khắc này, như thể mọi thứ trong cuộc sống đều được sắp đặt để mang lại sự bình an cho cả hai.

  Orm không thể tả được cảm xúc của mình lúc này. Cô chỉ biết nhìn Lingling, lặng lẽ ghi nhớ những điều chị nói.

  “Em biết không, chị thật sự rất thích loài hoa Lily of the Valley.” - Lingling bỗng nói, ánh mắt trở nên xa xăm.

  “Loài hoa nhỏ bé ấy mang trong mình một ý nghĩa thật đặc biệt. Nó tượng trưng cho sự thuần khiết và hy vọng. Khi nhìn vào chúng, chị luôn cảm thấy như có một điều gì đó rất thiêng liêng, rất trong sáng. Nó giống như một phần trong những giấc mơ của chị. Một chút gì đó tinh khiết và giản dị giữa thế giới này.”

  Khung cảnh buổi chiều dần tắt nắng, một vầng sáng dịu nhẹ phủ lên đất trời, và cũng là lúc Orm cảm thấy một khoảng lặng trong lòng. Cô ngồi bên Lingling, mắt dõi theo từng tia sáng cuối cùng của ngày, nhưng tâm trí lại bối rối, không thể nào ngừng nghĩ về những lời Lingling vừa nói.

  Cảm giác ấy - cái cảm giác mà cô không thể gọi tên - vẫn âm ỉ trong lồng ngực, khó chịu và ngọt ngào cùng lúc. Orm không thể không nghĩ đến những gì chị đã chia sẻ, về giấc mơ Ireland, về những điều giản dị mà chị mong muốn, về sự bình yên mà chị khao khát.

  Một phần trong cô muốn được đi cùng chị, muốn cùng chia sẻ những chuyến đi ấy, nhưng phần còn lại của trái tim lại sợ hãi. Sợ rằng chị sẽ không bao giờ thấy cô như một phần trong giấc mơ đó.

  Orm lặng lẽ nhìn Lingling, ánh mắt cô không thể giấu đi sự xao xuyến. Cô muốn nói với Lingling rằng cô sẽ luôn ở bên, rằng những lời chị nói đã làm trái tim cô rung động, nhưng không thể. Cảm giác này quá sâu, quá thầm lặng, như một thứ tình cảm chẳng thể hiện ra ngoài, dù nó đang chiếm trọn tâm hồn cô.

  "Chị… em sẽ luôn ở bên chị." - Orm thốt lên, giọng cô nhẹ nhàng, nhưng có gì đó yếu ớt, như một lời hứa mà chính bản thân cô cũng không tin sẽ được thực hiện.

  Lingling quay lại, đôi mắt chị vẫn sáng lên trong ánh nắng chiều, nở một nụ cười dịu dàng, hoàn toàn không biết rằng trong lòng Orm, nụ cười ấy đang khiến trái tim cô thổn thức.

  “Chị biết. " - Lingling nói khẽ, nhưng không nhận ra sự run rẩy trong giọng nói của Orm, không nhận ra rằng với Orm, mỗi lời chị thốt ra đều mang một trọng lượng mà cô không thể gánh vác nổi.

  Orm lặng im, chỉ mím môi lại, giữ im lặng khi thấy ánh mắt Lingling vẫn dịu dàng dừng lại trên cô. Mỗi lời chị nói như khắc sâu thêm nỗi buồn trong lòng cô. Orm không thể nói ra được rằng cô yêu chị.

  Cô không thể.

  "Em… chị có bao giờ cảm thấy như mình đang sống trong giấc mơ không?" - Orm hỏi, đôi mắt cô bối rối, vừa muốn tiếp tục câu chuyện, vừa sợ làm lộ ra cảm xúc của mình.

  Lingling mỉm cười, nhưng là nụ cười nhẹ nhàng, ấm áp.

  “Chị cảm thấy thế đấy. Và chị ước rằng giấc mơ ấy sẽ mãi mãi là của chúng ta. Chúng ta sẽ cùng nhau sống bình yên, không cần phải lo lắng gì.”

   Orm nghe câu ấy mà lòng lại càng thắt lại, có một nỗi đau nhẹ nhàng, âm ỉ. Cô ước mình có thể là một phần trong giấc mơ ấy, nhưng làm sao có thể? Lingling có thể yêu thương bao nhiêu người khác, nhưng sẽ không bao giờ là cô.

   Và Orm biết, cô chỉ có thể lặng lẽ ngắm nhìn Lingling, theo dõi từng bước đi của chị trong cuộc sống, trong những ước mơ chị muốn thực hiện.

  Cô ngồi đó, cảm nhận ánh nắng yếu ớt dần tắt, lòng như nặng trĩu thêm một chút nữa.

   “Em sẽ luôn ở bên chị." - Orm lại nói, lần này lời nói có phần kiên định hơn, như một sự trấn an cho chính mình, dù biết rằng đó chỉ là một lời hứa cô sẽ không bao giờ có thể thực hiện trọn vẹn.

  Lingling không trả lời, chỉ im lặng, nhưng trong ánh mắt chị, Orm cảm nhận được một thứ gì đó nhẹ nhàng, như một sự đồng cảm thầm lặng. Nhưng có lẽ, đó chỉ là Orm tự thêu dệt trong lòng mình.

   Chị sẽ không bao giờ hiểu được, vì với Lingling, tình cảm của Orm chỉ là những cơn gió thoảng qua, là sự biết ơn sâu sắc.

  Và Orm, dù đau đớn, sẽ vẫn mãi giữ giấc mơ này trong tim mình.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top