Chương 6: Ý dẫn đầu các Pháp, ý làm chủ chủ tạo tác

La Huyền thở dài, quay đầu sang một bên, lại thấy quả Song Lộ để ở bên chân đã vơi đi gần hết, hắn vội vàng chặn tay đang cầm quả đỏ của Vạn Thiên Thành lại, nói: "Vạn huynh, không được ăn nữa. Ngươi ăn bao nhiêu rồi?"

Phương Thiện Nam bối rối hỏi: "Tiền bối, quả này không ăn được sao? Ta vừa ăn một quả còn xanh, hơi chua nên không ăn nữa."

Vạn Thiên Thành trong miệng vẫn còn đang nhai quả đỏ, liếc nhìn La Huyền rồi nói "Ta nghe hắn nói quả xanh có vị chua, cho nên ta ăn một ít quả đỏ... Có chuyện gì vậy?"

La Huyền lắc đầu nói "Một ngày không thể ăn quá ba quả, Vạn huynh thể chất thuộc hỏa, mỗi ngày chỉ được ăn ba quả thôi." Một ngày ăn hơn ba quả đỏ, không biết có xảy ra chuyện gì không nữa.

"Một chút nữa Vạn huynh đi hỏi sư đệ ta xem có bị làm sao không?"

"Hừ" Vạn Thiên Thành có chút bất mãn nhìn hắn, oán trách "Quả để ngay dưới mí mắt ngươi, sao lúc ta ăn ngươi không ngăn cản ta lại." Nói rồi đứng dậy rời đi, còn không quên oán trách "Suốt ngày chỉ biết ngồi thất thần, chả biết nghĩ gì, đúng là chẳng ra làm sao."

La Huyền mím môi, nhìn theo bóng lưng gã rời đi.

Lúc này, Cố Nhất Phàm đã tìm được một ít quần áo đưa cho Nhiếp Tiểu Phụng, nói "Chỉ có một vài bộ quần áo cũ, hi vọng ngục chủ không ghét bỏ, ta đi ra ngoài đợi ngươi nha. "

Nhiếp Tiểu Phụng mặc vào một bộ màu trắng, tuy quần áo được làm bằng vải thô, nhưng đúng như lời chàng nói, nó thực sự vừa vặn với nàng. Nàng bước ra khỏi phòng, không chải tóc, mái tóc ướt dài đến thắt lưng, mỗi cử động của nàng đều toát ra vẻ nhẹ nhàng, thanh tú mà trước giờ chàng chưa từng thấy trước đây, nàng lúc này không đẹp lộng lẫy, mà là vẻ đẹp mộc mạc hồn nhiên.

Cố Nhất Phàm cười vui vẻ, nụ cười của chàng luôn tràn ngập tình cảm, khiến nàng cũng vui lấy.

Nhiếp Tiểu Phụng trừng mắt nhìn chàng, nói: "Nói cho ta biết mục đích ngươi lẻn vào Minh ngục mấy năm nay là gì?"

Nhưng chàng không trực tiếp trả lời, mà nói rằng: "Cuộc sống vốn không dễ dàng gì, vậy tại sao ta lại phải làm khổ mình vì ai đó."

"Ngươi không có ý đồ gì khác sao?" Nàng cắn môi, lại tức giận. "Cố Nhất Phàm, ngươi càng ngày càng lớn mật."

Nàng đang định cho chàng một bài học thì Vạn Thiên Thành đi đến, trên mặt gã lộ vẻ xấu hổ hỏi Cố Nhất Phàm.

"Ta... vừa mới ăn hết mấy quả đỏ... có bị gì không?"

Nhiếp Tiểu Phụng cười cười, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.

Vạn Thiên Thành thấy vậy, tức giận hỏi: "Nhiếp Tiểu Phụng, ngươi có ý gì?"

Nhưng nàng lại cười lạnh, không thèm nhìn gã nói: "Đương nhiên là cười người luôn làm chuyện ngu ngốc."

Vạn Thiên Thành chỉ thẳng mặt nàng hỏi: "Đồ yêu nữ. Trong huyết trì ngươi cố ý nói gạt khiến Dư Anh Hoa chết có phải không?"

"Ngươi thật biết cách đổ lỗi cho người khác, chính người đã đánh chết Dư Anh Hoa, sao bây giờ lại đổ lỗi cho ta." Nhiếp Tiểu Phụng lạnh nhạt nói.

"Ngươi..." Vạn Thiên Thành trợn trừng mắt, tức đến mức không nói nên lời.

Cố Nhất Phàm cau mày, ngắt lời: "Ta không biết, bởi vì ta có chưa bao giờ ăn nhầm... Để ta bắt mạch cho ngươi xem như thế nào đã, còn lại phải quan sát thêm mới chắc chắn được.."

Chàng vốn có vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng chỉ khi nhìn thấy Nhiếp Tiểu Phụng trên mặt mới xuất hiện vẻ ôn nhu.

"Ngục chủ. Ngươi đói bụng chưa? Ta đi câu cá, trước mắt phải lấp đầy bụng trước đã." Nói xong, chàng đi đến mép ao, bẻ một cành cây, cắm vào. Động tác nhanh nhẹn khéo léo, đột ngột nhặt lên, nàng nhìn thấy một con cá sống bị nhánh cây xuyên qua bụng.

Nàng quay sang nhìn Vạn Thiên Thành, trêu chọc: "Sao ngươi không xuống nước bắt cá?"

Vạn Thiên Thành phản bác: "Tại sao ta phải nghe lời ngươi?"

Nàng nhướng mày, trên mặt đầy vẻ kiêu ngạo, liếc mắt nhìn gã nói: "Bởi vì ta là người duy nhất biết quá khứ của ngươi. Nếu ngươi muốn ta kể cho ngươi nghe, thì ngươi phải nghe lời ta."

Vạn Thiên Thành nghi hoặc nhìn nàng, dừng một chút, sau đó đi tới nói với Cố Nhất Phàm: "Chúng ta cùng nhau bắt cá đi."

Giáng Tuyết vội vàng nhặt củi trên mặt đất, nói với Huyền Sương: "Chúng ta đi đốt lửa đi, con cá này tươi quá, nướng mấy con cá ăn trước đã."

Phương Thiện Nam cũng gật đầu đồng ý.

"Thật tốt, để ta ra bên ngoài tìm củi thêm."

Cố Nhất Phàm và Vạn Thiên Thành liên tiếp bắt được rất nhiều cá. Trời đã tối, đống lửa cũng đã được thắp lên, mùi cá thơm lừng tỏa khắp không gian chật hẹp. Giáng Tuyết muốn tiến lên mời Nhiếp Tiểu Phụng đến bên đống lửa ăn cá, lại nhìn thấy nàng đứng ở dưới suối, đôi mắt như sao phản chiếu trong như suối, toàn thân tràn ngập một cỗ khí thế lạnh lẽo, đẩy người khác ra xa ngàn dặm.

Cố Nhất Phàm thấy hết mọi chuyện, chàng lấy hai con cá nướng đưa cho mẹ, rồi quay người kéo ống tay áo Nhiếp Tiểu Phụng, nói: "Ngục chủ, đã muộn rồi, chúng ta cùng nhau ngồi ăn cá đi."

La Huyền thoáng đưa mắt nhìn qua, thấy nàng vậy mà đi theo Cố Nhất Phàm ngồi xuống bên đống lửa, lông mày mi mắt cũng lộ ra vẻ dịu dàng hiếm có, ánh sáng trong mắt hắn khẽ trầm xuống.

Nhiếp Tiểu Phụng ngồi bên cạnh Cố Nhất Phàm không khỏi nghĩ lung tung, nhớ tới lời Huyền Sương nói, không phải là không có căn cứ, tự hỏi chàng thật sự là nam nhân được nàng hết mực sủng ái sao?

Mọi chuyện dường như tĩnh lặng như dòng nước, mỗi người đều có nỗi lo riêng nên ai nấy cũng trầm mặc. Nhìn thấy nhóm người có thể bình tỉnh, không cãi nhau, không đánh chém, không mưu lợi có thể ngồi với nhau quây quần bên đống lửa, Cố Nhất Phàm không khỏi mỉm cười nói: "Trên đời không ai là không già, không chết. Tại sao chúng ta phải tranh giành được mất, đánh đánh giết giết, thật sự có ý nghĩa gì?"

Nhiếp Tiểu Phụng thở dài, đáp "Thế giới này vốn đã nhướm máu rồi."

Cố Nhất Phàm cau mày, trầm giọng nói: "Ngươi đã từng đọc kinh Phật chưa?"

Nhiếp Tiểu Phụng lắc đầu có chút buồn cười đáp: "Ta không phải là tu sĩ, đọc kinh Phật làm gì?"

Cố Nhất Phàm càng nghiêm túc hơn, nói "Không phải chỉ có tu sĩ mới đọc kinh Phật, người bình thường thì không thể đọc kinh Phật sao? Phật dạy "Tâm ta có tất cả. Khi tâm ta trống rỗng, vạn vật đều trống rỗng, Khi tâm ta si mê, vạn vật đều ngộ. Tâm tà ác, mọi thứ đều tà ác, trong tim có chính nghĩa, mọi thứ đều là chính nghĩa, trái tim hỗn loạn, mọi thứ sẽ hỗn loạn, tâm ta bình yên vạn vật bình yên."

Ngưng một lúc, Cố Nhất Phàm lại nói "Đức Phật dạy rằng "Ý dẫn đầu các Pháp, ý làm chủ chủ tạo tác", nếu làm chủ được thân tâm, không điều gì là không thể hóa giải được."

La Huyền suy nghĩ một lúc, hồi lâu mới gật đầu tán thành nói: "Không ngờ sư đệ lại có tấm lòng lớn như vậy, lời nói của đệ cũng có đạo lý thâm sâu, La mỗ cảm phục."

....

"Ý dẫn đầu các Pháp,

Ý làm chủ tạo tác,

Nếu với ý ô nhiễm,

Nói lên hay hành động,

Khổ não bước theo sau,

Như xe, chân vật kéo."

"Ý dẫn đầu các Pháp,

Ý làm chủ tạo tác,

Nếu với ý thanh tịnh,

Nói lên hay hành động,

An lạc bước theo sau,

Như bóng không rời hình."

>> Trích trong Kinh Pháp Cú, câu 1,2 - phẩm Song Yếu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top