Chương 10: Bạn Đồng Hành

Sau buổi huấn luyện vớ Dẫn Mộng Giả, Lâm Viễn cảm thấy mệt mỏi, nhưng không phải theo cách như trước đây. Hắn không hề đuối sức, mà là một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ, như thể bản thân đã mở ra một cánh cửa mới trong Mộng Giới. Hắn quyết định đi dạo một chút để thư giãn và khám phá thêm về thế giới này.

Cánh rừng mà người đàn ông đã tạo ra xung quanh hắn vẫn nguyên vẹn, với những tán lá dày đặc phủ trên đầu, ánh sáng le lói xuyên qua từng kẽ lá. Lâm Viễn đi bước chậm, cảm nhận từng cơn gió nhẹ vờn qua, mang theo hương đất ẩm ướt. Những tiếng động của côn trùng và tiếng lá xào xạc dưới chân làm hắn cảm thấy thư thái.

Hắn đã đi khá xa, rời khỏi khu vực mà người đàn ông đã tạo ra, và bây giờ đang ở một nơi mà hắn chưa từng thấy trước đó. Một khu vực hoang sơ, không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sinh sống. Hắn cảm thấy một chút bất an, nhưng cũng rất tò mò. Thế giới này vẫn chưa hết bí ẩn, và hắn muốn tìm hiểu thêm.

Đi thêm một đoạn, hắn chợt nghe thấy một tiếng động phía trước. Một người, hay có lẽ là một sinh vật gì đó, đang di chuyển. Lâm Viễn bước về phía âm thanh đó, nhưng không vội vàng, mà nhẹ nhàng tiến lại gần để không gây sự chú ý.

Khi đến nơi, hắn thấy một cô gái đang ngồi trên một tảng đá lớn cạnh con suối nhỏ. Cô gái này có mái tóc đen dài, xõa xuống lưng, ánh mắt mang vẻ đăm chiêu, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó quan trọng. Cô ta mặc một bộ y phục đơn giản, nhưng điều kỳ lạ là trên người cô ta tỏa ra một thứ ánh sáng nhợt nhạt, như thể cô ta không thực sự thuộc về thế giới này.

Lâm Viễn đứng từ xa quan sát một lúc, rồi quyết định tiến lại gần. Hắn không muốn làm cô gái cảm thấy bất ngờ hay sợ hãi, vì vậy hắn cố gắng giữ khoảng cách, nhẹ nhàng lên tiếng.

"Chào bạn, tôi thấy bạn đang một mình. Có vẻ như bạn cũng mới đến đây, đúng không?"

Cô gái ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua Lâm Viễn một lúc lâu, rồi chậm rãi đứng dậy. Dù không có nhiều biểu cảm, nhưng ánh mắt của cô ta vẫn toát lên vẻ mệt mỏi và hoang mang.

"Ừ, tôi... không chắc,"

Cô gái trả lời, giọng nói vang lên nhẹ nhàng, nhưng có chút lạ lẫm, như thể cô ta không quen thuộc với chính những lời nói của mình.

"Tôi không nhớ mình là ai. Mọi thứ trong đầu tôi đều mờ mịt. Cứ như tôi đã quên đi mọi thứ về quá khứ."

Lâm Viễn cảm thấy một sự đồng cảm sâu sắc. Hắn từng trải qua cảm giác đó, khi không còn nhớ rõ mình đến từ đâu hay vì sao lại ở đây. Cảm giác như mình đã mất đi một phần quan trọng trong cuộc sống.

"Bạn có nhớ mình đã làm gì trước khi đến đây không?"
Lâm Viễn hỏi, cố gắng gợi lên những ký ức đã mất.

Cô gái lắc đầu.

"Không. Tất cả những gì tôi biết là tôi tỉnh dậy ở đây, trong thế giới này. Tôi không nhớ được gì cả, thậm chí cả tên của mình cũng không."

Lâm Viễn im lặng nhìn cô ta, suy nghĩ về những điều mình vừa nghe. Hắn hiểu cảm giác này, cảm giác như bị mất một phần bản thân mà không thể nào lấy lại được.

"Vậy bạn... có tên gì không?"

Lâm Viễn nhẹ nhàng hỏi.

Cô gái dừng lại một lúc, vẻ mặt lộ rõ sự bối rối.

"Tôi... không biết nữa. Có thể là tôi có tên, nhưng tôi không nhớ."

Lâm Viễn nghĩ một lúc rồi lên tiếng.

"Tôi là Lâm Viễn. Dù bạn không nhớ được tên, nhưng bạn vẫn có thể tự chọn một cái tên cho mình, phải không?"

Cô gái nhìn Lâm Viễn, ánh mắt dường như tìm kiếm một sự an ủi.

"Có thể... nhưng tôi không biết nên gọi mình là gì."

"Vậy thì,"

Lâm Viễn cười nhẹ.

"Tôi nghĩ bạn có thể chọn một cái tên nào đó mà bạn cảm thấy phù hợp. Tôi biết điều đó không dễ dàng, nhưng có lẽ tên gọi sẽ giúp bạn cảm thấy quen thuộc hơn với nơi này."

Cô gái suy nghĩ một lúc, rồi chầm chậm lên tiếng.

"Nếu vậy, tôi sẽ gọi mình là Đổng Hân. Mặc dù tôi không nhớ lý do, nhưng cái tên này... nghe có vẻ quen thuộc."

Lâm Viễn gật đầu, mỉm cười.

"Đổng Hân. Một cái tên hay."

Đổng Hân mỉm cười nhẹ, dù vẫn có chút ngượng ngùng.

"Cảm ơn bạn, Lâm Viễn. Nhưng tôi vẫn cảm thấy như mình chưa thực sự thuộc về nơi này."

"Chúng ta đều như vậy"

Lâm Viễn nói.

"Nhưng ít nhất, chúng ta có thể thử tìm hiểu về Mộng Giới. Nếu chúng ta có thể học hỏi về thế giới này, có lẽ một ngày nào đó, chúng ta sẽ tìm thấy cách để nhớ lại quá khứ, hoặc ít nhất là hòa nhập với nơi này."

Đổng Hân im lặng, như thể những lời nói của Lâm Viễn đang dần làm cô ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Một cảm giác nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí, như thể không còn nỗi lo lắng nào.

"Bạn nói đúng."

Đổng Hân trả lời.

"Mộng Giới này có vẻ là nơi để chúng ta bắt đầu lại. Tôi không biết điều gì sẽ xảy ra, nhưng có lẽ tôi sẽ thử."

"Đúng vậy!"

Lâm Viễn mỉm cười.

"Chúng ta có thể đi cùng nhau. Tôi đang học cách kiểm soát sức mạnh trong Mộng Giới, và tôi nghĩ bạn cũng có thể tìm thấy điều gì đó cho mình."

Đổng Hân nhìn Lâm Viễn, ánh mắt của cô ta có chút bất ngờ, rồi gật đầu.

"Tôi rất vui khi có thể gặp được một người bạn như bạn trong thế giới này."

Lâm Viễn đứng lên, nhìn về phía xa xôi.

"Chúng ta nên bắt đầu khám phá thêm về Mộng Giới. Biết đâu chúng ta sẽ tìm ra những điều thú vị."

Đổng Hân đứng lên theo, bước đi cùng Lâm Viễn. Dù chưa biết rõ những gì sẽ đến, nhưng ít nhất trong lúc này, họ đã có một người bạn đồng hành trong thế giới xa lạ này, và đó là một sự an ủi lớn lao.

Khi đi được một đoạn, Đổng Hân chợt dừng lại, ánh mắt đầy tập trung. Lâm Viễn nhìn cô, nhận thấy rằng cô ta đang cố gắng tạo ra một thứ gì đó trong tay. Đôi mắt cô ta lộ rõ sự căng thẳng, như thể đang dùng hết sức lực để làm điều đó.

Lâm Viễn tiến lại gần, tò mò.

"Cô đang làm gì vậy?"

Đổng Hân không trả lời ngay lập tức. Cô ta nhìn vào lòng bàn tay, nơi một chút ánh sáng mờ ảo dần dần tụ lại thành hình dạng một ngọn lửa nhỏ. Tuy nhiên, lửa không có sức nóng, chỉ tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, chẳng khác gì một tia sáng yếu ớt trong đêm tối.

"Lửa..."
Đổng Hân nói, giọng đầy thất vọng.

"Tôi cố gắng tạo ra lửa, nhưng nó lại không có nhiệt. Chỉ là ánh sáng thôi."

Lâm Viễn ngạc nhiên.

"Có thể là cô cần thời gian để kiểm soát nó. Mộng Giới này có nhiều điều kỳ lạ, và không phải lúc nào cũng dễ dàng điều khiển mọi thứ ngay lập tức."

Đổng Hân nhìn ngọn lửa, khuôn mặt đầy vẻ nghi ngờ.
"Nhưng nếu không có sức nóng, làm sao tôi có thể sử dụng nó trong thực tế?"

Lâm Viễn suy nghĩ một chút rồi nói: "Có thể, chỉ là cô chưa thực sự hiểu hết về sức mạnh của mình. Cô có thể tập trung thêm và thử một lần nữa."

Đổng Hân gật đầu, ánh mắt quyết tâm hơn. Cô ta tiếp tục tập trung, cố gắng mạnh mẽ hơn để điều khiển ngọn lửa. Lần này, ngọn lửa trở nên sáng hơn một chút, mặc dù vẫn không có nhiệt. Nhưng Đổng Hân không bỏ cuộc.

"Cảm ơn bạn."

Cô ấy nói, mỉm cười nhẹ nhàng.

"Chắc chắn tôi sẽ làm được."

"Đúng vậy."

Lâm Viễn đáp lại.

"Chúng ta sẽ cùng nhau khám phá những khả năng của mình trong Mộng Giới."

Cả hai lại tiếp tục bước đi, không biết rằng hành trình này sẽ dẫn họ đến đâu. Nhưng ít nhất, với ngọn lửa hy vọng của Đổng Hân, họ đã có thêm một động lực để tiến về phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top