mộng đổi đời 5

Chương 41
Gần đây, mỗi lần về đến nhà, công việc đầu tiên của Lâm Gia Bách là đi thẳng vào phòng ngủ của Lâm Phương Sinh. Hắn mượn cớ là kiểm tra việc học tập của thằng bé nhưng mục đích chính là tìm 1 cơ hội thích hợp để nói cho nó biết ý định ly hôn. Có điều, khi nhìn vào đôi mắt ngái ngủ nửa nhắm nửa mở của nó, Lâm Gia Bách bỗng mềm yếu hẳn đi, miệng như đang ngậm vật gì đó, không thể nào há ra được. Phương Sinh hình như cũng nhận ra điều gì đó bất thường ở bố nhưng nó không nghĩ đến những điều tệ hại mà chỉ đơn thuần nghĩ là bố đang gia tăng sự kỳ vọng vào bản thân mình mà thôi. Do vậy mà nó lo lắng, mỗi đêm chưa kịp chờ Lâm Gia Bách vào phòng, nó đã miệt mài làm bài tập. Lâm Gia Bách thường ngồi trên chiếc ghế đối diện, yên lặng ngắm Phương Sinh. Nó rất đẹp trai, mắt to, sống mũi thẳng, khi cười là có 2 chiếc lúm đồng tiền. Nói 1 cách công bằng, nó đẹp trai hơn hắn nhiều, càng lớn lên càng giống Phương Tri Chi. Phương Tri Chi không đẻ ra nó, sao nó lại giống cô ấy được nhỉ? Các nhà sinh lý học đã từng giải thích rằng, trẻ con mà sùng bái ai thì lớn lên tướng mạo nó sẽ giống người ấy, có lẽ nào... Mỗi khi gặp phải bài tập hóc búa, Phương Sinh cau mày nhăn trán, lúc thì răng cắn chặt môi, tập trung chú ý, hình như không ý thức là có bố ngồi trước mặt nó, nếu có thì đó không phải là hắn mà chỉ là 1 cái bóng vô hình mà thôi. Giường chiếu được chính Phương Sinh sắp xếp rất chỉnh tề, bức tường sau lưng nó treo đầy những giấy khen qua các năm học, tất cả đều được Phương Tri Chi lồng trong khung kính. Không có 1 vết bẩn nào trên tường, không có 1 tờ giấy nào rơi vãi trên nề nhà, ngay cả địa cầu đặt rất cao trên tủ quần áo cũng được nó lau chùi không vương 1 hạt bụi... Khi cần cắt móng tay thì cắt, cần cắt tóc thì cắt, cần thay quần áo thì thay, tất cả đều do Phương Sinh chủ động làm; chưa bao giờ nghỉ học, chưa bao giờ đi học muộn về sớm... Một đứa con ngoan đến như thế muốn tìm thấy 1 khuyết điểm của nó thì e là phải tốn nhiều công sức. Nó có khuyết điểm không? Đương nhiên là có. Khuyết điểm lớn nhất của Phương Sinh là hay khóc, động đến 1 tí là nước mắt vòng quanh. Nó nhạy cảm, gan thì bé, chỉ cần 1 tiếng rơi của 1 cái nắp xoong trên mặt đất là đã hốt hoảng.

Một buổi tối, sau khi làm xong bài tập, Phương Sinh ngước đầu lên nhìn bố nói: Bố à, con đã làm xong bài tập rồi, bố vẫn chưa về phòng sao? Lần sau bố hãy chờ con làm xong bài tập rồi hãy vào phòng con có được không? Lần này Lâm Gia Bách còn gì để nói nữa? Cổ họng hắn tắc nghẹn, 1 tiếng cũng không thể phát ra. Những gì định nói ra bị hắn nuốt xuống như nuốt nước miếng, đứng dậy lẳng lặng đi ra khỏi phòng, cũng lẳng lặng như khi hắn đến. Một tiếng "cách" vang lên sau lưng Lâm Gia Bách, đó là âm thanh hắn thuận tay kéo cánh cửa phòng khóa lại. Lại 1 lần nữa, Lâm Gia Bách để cho cơ hội nói chuyện trôi qua. Đôi khi Lâm Gia Bách đã muốn từ bỏ ý định, cho rằng con ruột chưa chắc đã tốt bằng con nuôi, huống hồ hiện tại gia đình ba nhân khẩu của hắn không phải vẫn có những ngày tốt đẹp đấy sao? Có điều, mỗi lần về huyện, Lâm Gia Bách thường không dám gõ cửa nhà bố mẹ mình, 1 triệu phú như hắn lại trở thành 1 đứa con độc đinh đứng ngoài cửa, hai chân run lẩy bẩy, bởi hắn biết, mỗi khi hắn bước qua khỏi cánh cửa này là bao nhiêu trách nhiệm của 1 đứa con sẽ tới tấp đổ dồn lên đầu hắn. Mẹ hắn sẽ nói, tao muốn ôm cháu nội đích thực của mình, bố hắn sẽ nói nhà họ Lâm không thể tuyệt tự, cô ruột hắn sẽ nói không đẻ được con thì cho dù kiếm tiền như núi cũng chẳng có ý nghĩa gì, bởi sẽ không ai kế thừa gia sản...

Cuối cùng, Lâm Gia Bách cũng hạ quyết tâm, nói: Con trai à, bố cho con xem 1 bản hợp đồng. Đôi mắt Lâm Phương Sinh mở rất to. Trên bàn là 1 bản hợp đồng song ngữ, Anh ngữ và Hán ngữ. Bên A là 1 đơn vị nào đó của Algeria và bên B là công ty của Lâm Gia Bách. Hắn nói, công ty đã thỏa thuận 1 hợp đồng xây dựng 1 con đường ở tận châu Phi, mấy ngày nữa bố phải dẫn người của công ty sang bên ấy. Lâm Phương Sinh hỏi cần phải đi bao lâu, hắn nói nếu nhanh thì cũng hai năm, chậm thì phải từ ba đến năm năm.

- Ba năm? Thế thì con vào trung học phổ thông bố mới về sao?

- Con đường dài đến mấy trăm cây số, lại phải băng qua sa mạc, không đủ ba năm thì e là làm không xong.

- Mẹ có biết không?

- Mẹ không có ý kiến gì?

- Mấy con đường trước nhà mình vẫn chưa trùng tu được, việc gì bố phải chạy đến 1 nơi xa xôi như vậy để làm đường?

- Đi kiếm đô la Mỹ mà con. Có đô la Mỹ tron tay, sau này mới có thể cho con đi du học ở Mỹ.

- Con không cần phải đi học ở nước ngoài thì bố có thể không đi được không?

- Bố cần phải đi. Mỗi tháng bố đều phải phát lương cho công nhân của mình.

Lâm Phương Sinh im lặng, không ngừng lau nước mắt, mu bàn tay ướt đẫm. Lâm Gia Bách nói:

- Bố ký được 1 hợp đồng lớn thế này, đáng ra con phải vui mới đúng chứ.

Lâm Phương Sinh miễn cưỡng mỉm cười, nhưng nụ cười tắt ngấm ngay sau đó, nói:

- Bố à, con cũng rất muốn vui vì bố ký được hợp đồng, nhưng không hiểu vì sao con lại không thể vui được.

Sống mũi Lâm Gia Bách cay cay, đưa tay lau nước mắt cho Lâm Phương Sinh, nói:

- Con sẽ trưởng thành rất nhanh, đàn ông con trai không việc gì phải khóc cả. Đặc biệt là ngày bố đi, con không được khóc, nhớ chưa? Chỉ cần con rơi 1 giọt nước mắt là bố đi không đành, như thế cũng không ai đi làm đường bên châu Phi cả. Còn điều này nữa, bố đi xa đến như vậy, khi rời khỏi nhà mà nghe thấy tiếng khóc là điềm không may. Nhớ kỹ, cho dù gặp phải bất kỳ khó khăn nào, con phải cắn răng chịu đựng. Bố tạm thời giao phó gia đình này cho con, con cần phải dũng cảm, cần phải kiên cường lên chút nữa.

Lâm Phương Sinh gật đầu, nói:

- Khi bố rời khỏi nhà, con không được khóc, thế thì lúc này con khóc có được không?

Nói xong, hai vai nó rung lên, nước mắt đã chan hòa trên mặt.

Ngày Lâm Gia Bách đi, có ba người đàn ông lạ mặt đến nhà, mỗi người mang 1 cái va li to đùng ra khỏi nhà, mỗi chiếc va li đều dừng lại rất lâu trước cửa, hình như không muốn ra khỏi nhà. Lâm Phương Sinh đứng lặng nhìn những gì đang diễn ra, không rơi 1 giọt nước mắt. Trước khi rời khỏi nhà, Lâm Gia Bách ôm nó thật chặt, đưa ngón tay cái lên tỏ ý tán dương. Nó định theo chân Lâm Gia Bách xuống cầu thang, hắn đẩy nó vào nhà, nói các thủ tục chia tay đã kết thúc, nói xong thì khóa cửa lại từ bên ngoài. Tiếng bước chân của Lâm Gia Bách đi xuống cầu thang vẳng lại, Lâm Phương Sinh chạy lên sân thượng, thấy họ bỏ ba chiếc va li vào 1 chiếc xe thể thao màu đen. Ba người đàn ông lạ mặt chui vào xe, chỉ còn lại Lâm Gia Bách đứng ở ngoài, trông thấy Lâm Phương Sinh trên sân thượng, hắn lại giơ ngón tay cái lên. Lâm Phương Sinh vẫy tay, nói tạm biệt bố. Lâm Gia Bách cũng vẫy tay rồi chui vào xe, cánh cửa xe đóng mạnh rồi phóng đi. Lâm Phương Sinh vẫn đứng trên sân thượng vẫy tay cho đến khi chiếc xe chạy mất hút mới quay về nhà, thấy Phương Tri Chi đang đúng khóc ở ngoài phòng khách thì cầm 1 chiếc khăn giấy lên lau cho mẹ, nói: Mẹ à, bố nói là khi bố rời khỏi nhà không ai được khóc, khóc là điềm không may. Không ngờ, tiếng khóc của Phương Tri Chi càng to hơn. Không phải cô khóc vì Lâm Gia Bách chia tay mình mà bởi thương xót Lâm Phương Sinh vẫn chưa được biết sự thật. Lâm Phương Sinh sợ hãi, đưa tay bụm chặt lấy miệng mẹ.

Khi ăn tối, Lâm Phương Sinh nhận ra tất cả các món ăn đều mặn hơn so với thường ngày. Cậu bé không thể ngờ được rằng, bố đi công tác lại khiến cho việc nấu ăn của mẹ bị ảnh hưởng lớn đến như vậy. Nhưng trước đây bố vẫn thường đi công tác cơ mà, những lần ấy thức ăn lại không mặn? Có lẽ nào nguyên nhân lại chính là thời gian dài, đi xa, công việc lại quan trọng? Các món ăn mỗi ngày 1 mặn thêm, mặn đến độ không thể ngậm vào miệng được nữa. Lâm Phương Sinh nói:

- Mẹ à, có phải là mẹ không bằng lòng để bố đi châu Phi?

- Làm gì có! Không phải là bố thường xuyên đi xa bay đi bay về mãi đó sao? Mẹ đã quen rồi, không còn quan tâm nữa.

- Thế có phải là khi nấu thức ăn, mẹ đã bỏ hai hoặc ba lần muối? Còn tiếp tục ăn thế này nữa không chừng con sẽ biến thành cá muối mất thôi.

- Thật thế sao? - Phương Tri Chi gắp các món ăn nếm thử - Đâu có mặn? Miệng con bị làm sao thế?

Lâm Phương Sinh nghĩ vị giác của mẹ đã có vấn đề như thế thì nhất định đã có chuyện gì đó phát sinh. Lục lại trong trí nhớ, cậu bé mới phát hiện 1 số chuyện có vẻ khác thường, chẳng hạn như lúc bố đi, tại sao mẹ lại không tiễn bố? Tại sao mẹ lại khóc? Mẹ vốn là người đàn bà cứng cỏi, lại có phần hiếu thắng, từ trước đến nay chưa hề khóc trước mặt cậu. Lại còn chuyện này nữa, thời gian gần đây gương mặt mẹ tại sao lại đanh lại như thế? Trước đây, mỗi lần nói năng hoặc tiếp xúc là nét mặt mẹ đều biểu hiện rõ những trạng thái tình cảm, còn lúc này, khi nói chỉ thấy miệng mẹ chuyển động, còn tất cả các thớ thịt trên mặt mẹ đều im lìm, thậm chí có khi miệng cũng chẳng chuyển động nữa. chỉ nghe thấy những tiếng nói cứng như những chiếc gậy văng ra, sẵn sàng đập vào đầu người nghe. Tuy đêm nào mẹ cũng kiểm tra vở bài tập của cậu nhưng hình như không còn nghiêm khắc như ngày xưa nữa, thậm chí có những chỗ sai, mẹ cũng chẳng bào cậu phải làm lại. Thế thì, suy cho cùng đã xảy ra chuyện gì?

Nửa đêm, Lâm Phương Sinh nhẹ nhàng bò dậy, chui vào thư phòng của Lâm Gia Bách, bật đèn, đóng cửa lục lọi khắp nơi như muốn tìm câu trả lời từ căn phòng này. Có điều, bàn làm việc không có gì bất bình thường, những hộc tủ, ngăn kéo vẫn như xưa, tủ quần áo vẫn gọn gàng. Cậu mang tất cả những cuốn album ảnh gia đình trong tủ ra xem kỹ, thậm chí tất cả mặt sau của các khung ảnh treo trên tường cũng bị cậu lôi ra xem xét, có điều không hề nhận thấy điểm nào đáng nghi ngờ. Trong ảnh, 1 gia đình ba người sao mà thân thiết đến thế! Có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều chăng? Lâm Phương Sinh định tắt đèn về phòng, nhưng đột nhiên cậu phát hiện ra có rất nhiều giấy vụn trong sọt rác, bèn đổ cả sọt giấy lên bàn, lục tung lên, cuối cùng tìm thấy trong đống giấy vụn ấy 1 lá thư đã bị vò viên lại. Cậu cẩn thận mở viên giấy ra. Đó chính là những dòng chữ mà "Hành Giả Võ Tòng" đã viết gửi cho Lâm Gia Bách, đại ý là khuyên hắn đừng nên tìm hôn nhân ngoài giá thú, nếu không sẽ có cách xử lý. Như sét đánh ngang tai, Lâm Phương Sinh choáng váng. Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên, cậu mới hoàn hồn, nhét vội tờ giấy vào túi áo rồi mới ra mở cửa. Phương Tri Chi hỏi, con vào đây làm gì? Cậu nói, con nhớ bố, muốn xem ảnh của bố. Phương Tri Chi nhìn con dò xét 1 lúc rồi mới đưa mắt quan sát căn phòng, nghi ngờ là Lâm Phương Sinh đã phát hiện ra điều gì đó, có điều những gì có trong căn phòng này đều không có gì đáng nghi cả. Có lẽ nào Phương Sinh nhớ bố nó thật? Thật là 1 đứa con có hiếu! Về ngủ đi con. - Phương Tri Chi nói. - Nếu không sáng mai con không dậy kịp để đi học.

- Muộn rồi sao mẹ vẫn chưa ngủ?

- Mẹ đã ngủ rồi nhưng thức dậy vì nghe thấy tiếng động trong phòng này.

Lâm Phương Sinh thừa biết đó chỉ là 1 cách nói khỏa lấp thôi, bởi cậu nhìn thấy đôi mắt mẹ đang đỏ ngầu, căn bản không giống với đôi mắt có được những giấc ngủ ngon, vả lại cậu có thể khẳng định là mình không hề phát ra 1 tiếng động nào đủ sức lay tỉnh 1 người đang ngủ ngon ở phía bên kia bức tường, trong 1 căn phòng khác. Có điều, cậu không muốn tranh cãi, tắt đèn, rời khỏi phòng, chúc mẹ ngủ ngon. Phương Tri Chi cũng chúc con trai ngủ ngon rồi ai về phòng người nấy, nhẹ nhàng khóa cửa như sợ làm kinh động đến người kia. Trở về phòng, Lâm Phương Sinh nằm nhìn trừng trừng lên trần nhà, không thể ngủ được. Cậu tính toán múi giờ lệch nhau giữa châu Phi và Trung Quốc, biết lúc này đang là buổi sáng bên châu Phi nên bò dậy khỏi giường, nhẹ nhàng mở cửa, đi đến chiếc điện thoại ngoài phòng khách, bấm số điện thoại di động của Lâm Gia Bách. Gọi đến mấy lần nhưng trong điện thoại chỉ có 1 câu nói: Số điện thoại này không tồn tại. Lâm Phương Sinh lấy làm lạ: Tại sao nó lại không tồn tại nhỉ? Trước đây, bố đi công tác, kể cả đi nước ngoài, mình gọi vẫn được kia mà, bất kể lúc nào, cho dù đó là hai hay ba giờ sáng. Trước đây, mỗi lần đi công tác, khi đặt chân đến địa phương công tác là bố gọi ngay điện thoại cho mình, tại sao lần này đi lâu lắm rồi mà không có cuộc gọi nào? Lâm Phương Sinh nhẹ nhàng quay trở lại thư phòng, mở cánh cửa góc dưới bên phải của chiếc tủ sách, bên trong có 1 chiếc tủ sắt nhỏ. Chiếc tủ sắt này là của riêng Lâm Gia Bách chuyên dùng. Lâm Phương Sinh nghĩ, nếu chiếc tủ vẫn còn khóa, có nghĩa là bố sẽ còn quay lại. Cậu hít 1 hơi thật sâu để trấn tĩnh, thầm khấn trời phật phù hộ rồi đặt tay lên chỗ núm khóa, nếu ấn ngón tay vào đây mà không có tiếng kêu nào phát ra, có nghĩa là nó vẫn còn khóa kín. Cậu đặt tay thật lâu lên núm nhưng do dự không quyết là có nên ấn ngón tay hay không. Rất lâu sau đó, cậu thu hết can đảm, ấn mạnh. Hy vọng sẽ không có âm thanh nào phát ra, nhưng thực tế là đã có. Một tiếng "cạch" khô khốc vang lên, cửa chiếc tủ đã mở, bên trong trống rỗng. Lâm Phương Sinh biết, chắc chắn là bố không quay lại nữa, bố đã bỏ 2 mẹ con rồi!

Chương 42
Lâm Phương Sinh đến công ty tìm bố. họ nói giám đốc đã đi châu Phi. Lâm Phương Sinh hỏi ông bà ngoại, họ nói là đã nói cho cháu biết bao nhiêu lần rồi, bây giờ cháu còn hỏi làm gì? Cậu gọi điện thoại cho ông bà nội, họ nói bố cháu đã đi làm ăn xa. Cậu hỏi mẹ tại sao bố lại không gọi điện thoại về nhà, mẹ nói vì bố đang làm đường ở trên một sa mạc, ở đó không có sóng điện thoại...

Một buổi chiều, Lâm Phương Sinh trốn học, lần dò đến công ty của Lâm Gia Bách. Trước khi đi lên cầu thang, cậu nhận ra chiếc xe mà bố thường đi vẫn đang nằm ở trong sân. Phòng làm việc của lgb trên tầng ba đóng cửa kín mít, Lâm Phương Sinh đứng trước cửa phòng đợi một lát rồi đưa tay gõ cửa, vừa gõ vừa gọi bố... hq nghe thấy tiếng gọi của cậu, chạy đến nói bên trong chẳng có ai cả. Lâm Phương Sinh nói cháu đã nghe thấy rồi, bố cháu ở bên trong. hq khẳng định là không có, Lâm Phương Sinh không tin, dùng đầu đập mạnh vào cửa, đập càng lúc càng mạnh, trán cậu đã rịn máu tươi. hq đành phải tìm chìa khóa đến, mở cửa. Lâm Phương Sinh nhảy ào vào trong. Sàn nhà, tất cả đồ đạc đều phủ một lớp bụi dày, cảnh tượng này rất giống với những gì mà bố ruột cậu thấy - Uông Trường Xích - chứng kiến khi đến đây đòi nợ, hình như căn phòng này được bày biện ra là để chứa bụi bặm vậy. hq nói, cháu có cần phải mở toang các tủ ra để tìm không? Lâm Phương Sinh làm sao hiểu được đó là một cách châm chọc, bèn mở toang các cánh cửa tủ, ngay cả những ngăn kéo cũng không bỏ qua. Khi cậu mở các ngăn kéo, hq tiếp tục châm chọc: Bố cháu sao lại có thể hóa thành trẻ con hai ba tháng tuổi thế nhỉ? Lâm Phương Sinh hỏi: Tại sao xe bố cháu vẫn đậu ở dưới sân? hq nói, bố cháu đi nước ngoài, chiếc xe ấy được dùng vào việc chung của công ty.

Lâm Phương Sinh đẩy xe đạp ra khỏi công ty, rẽ phải, đi được khoảng trăm mét thì dựa xe vào một gốc cây, ngồi trên yên đèo hàng, hai chân buông thõng đung đưa. Lâm Phương Sinh không ngờ rằng, nhất cử nhất động của mình đều không lọt ra khỏi một đôi mắt đang theo dõi cậu từ phía bên kia đường. Người ấy đang nghĩ, năm xưa mình cũng đứng ngay tại vị trí con trai ngồi lúc này, cũng chờ đợi chung một người. Mười mấy năm rồi, cây trên lề đường cũng đã lớn lên thêm, nhưng tình cảnh cả bố lẫn con chờ đợi lgb sao mà giống nhau đến kỳ lạ. Không biết là kiếp trước nhà họ Uông có nợ gì nhà họ Lâm hay không mà kiếp này, cả hai thế hệ nhà họ Uông đều bị lgb giày vò hành hạ như thế. Đã hết giờ làm việc, xe cộ chật như nêm cối trên đường, đột nhiên một chiếc xe con bóng lộn màu đen rời khỏi công ty, cả Lâm Phương Sinh lẫn Uông Trường Xích đều đồng thời nhận ra người lái xe chính là lgb. Lâm Phương Sinh chạy bổ đến, miệng gọi bố liên hồi nhưng chiếc xe vẫn không dừng lại, có lẽ lgb không nhìn thấy cậu. Lâm Phương Sinh phóng xe đạp đuổi theo, vừa đạp xe vừa gọi bố, có điều chiếc xe màu đen vẫn chạy càng lúc càng nhanh. Lâm Phương Sinh đuổi theo đến ngã tư thì bị một chiếc xe con màu đỏ đâm ngã, bánh trước của chiếc xe đã cán ngang qua chiếc xe đạp khiến nó không còn hình thù gì nữa, Lâm Phương Sinh nằm ngửa trên đường, mê mang bất tỉnh. Mọi người vây quanh bàn tán xôn xao. Uông Trường Xích vạch đám đông chen lên phía trước, kêu lên một tiếng Đại Chí, quỳ xuống, bắt mạch rồi bồng nó lên, chui vào một chiếc taxi. Từ khi bồng Đại Chí đến cô nhi viện, đây là lần đầu tiên cậu có cơ hội bồng lấy con mình, hình như ông trời cũng hiểu được khát vọng được bồng con của Uông Trường Xích nên mới trao cho cậu cơ hội trong hoàn cảnh oái ăm này.

Tại bệnh viện Nhân Dân số 2, Uông Trường Xích lại tiếp tục bồng Lâm Phương Sinh từ phòng cấp cứu sang phòng chụp CT, sau đó lại tiếp tục bồng về phòng bệnh. Vừa mệt vừa lo lắng, mồ hôi túa ra ướt đẫm toàn thân Uông Trường Xích. Bác sĩ nói não bị chấn thương nhẹ, ngoài ra chỉ bị thương ngoài da, không có gì ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe, lúc này Uông Trường Xích mới thở ra nhẹ nhõm. Cậu ngồi thừ người bên mép giường bệnh, không tin rằng đây là sự thật mà cứ ngỡ là trong mộng giữa ban ngày. Cậu mở cúc áo Đại Chí, Xem kỹ phía sau gáy bên phải có một cái bớt nhỏ màu đen hay không. Có, nhưng Uông Trường Xích vẫn chưa tin chắc, quan sát thật ký xoáy tóc, hình dạng của cuống rốn, sờ nắn bàng chân và những ngón chân..., lúc ấy Uông Trường Xích mới tin chắc một trăm phần trăm đó là Đại Chí của mình.

- Đại Chí, chúng ta về nhà thôi, nếu con đồng ý, mí mắt con sẽ động đậy - Mí mắt Đại Chí hoàn toàn bất động. - Thế thì con động đậy ngón tay cũng được. - Ngón tay Đại Chí hoàn toàn bất động. - Thế thì con động đậy ngón chân cũng được - Ngón chân Đại Chí cũng hoàn toàn bất động. - Bố biết con không thể động đậy được nên mới nói như thế, nếu con động đậy thật thì con là một đứa ngốc nghếch. Nhà của bố lúc này làm sao có thể so sánh được với nhà của con? Con trai à, đây là cái quả mà con thu nhận được nhờ ở kiếp trước con tu nhân tích đức...

Uông Trường Xích đang thủ thỉ với Lâm Phương Sinh thì Phương Tri Chi chạy xộc vào, bổ nhào xuống bên giường, miệng không ngớt gọi tên Phương Sinh, hai tay thì sờ nắn khắp người thằng bé, ai cũng có thể hiểu là Phương Tri Chi đang lo lắng liệu những bộ phận trên cơ thể Lâm Phương Sinh có bị tổn thương gì không. Uông Trường Xích lẳng lặng chuồn ra khỏi phòng bệnh, bác sĩ, y tá vừa giải thích vừa an ủi Phương Tri Chi nhưng phải đến nửa tiếng đồng hồ sau, cô mới ngưng khóc được.

Chờ đến khi bác sĩ và y tá rời khỏi phòng, Uông Trường Xích mới dám nhìn qua khe cửa quan sát phòng bệnh. Hai mái đầu của Phương Tri Chi và Đại Chí đang chụm vào nhau, những ngón tay trắng, thon và dài của cô đang vuốt ve mái tóc của Đại Chí, miệng không ngớt thì thầm những lời yêu thương vỗ về. Không phải là mẹ ruột nhưng dưới mắt Uông Trường Xích lúc này, tình thương của cô ta dành cho Đại Chí thậm chí còn hơn cả mẹ ruột. Lúc ấy, khuôn mặt vốn xinh đẹp của Phương Tri Chi càng trở nên rạng rỡ hơn... Tình mẫu tử của cô ta khiến Uông Trường Xích cảm động suýt rơi nước mắt. Nửa tiếng đồng hồ, rồi một tiếng..., thời gian chầm chậm trôi qua nhưng hầu như Phương Tri Chi không hề thay đổi tư thế ngồi ôm con ấy, cho đến khi Phương Nam Phương và Lục San San đưa cơm nước đến cho hai mẹ con.

Trời đã nhá nhem tối, Uông Trường Xích vẫn ngồi trên một chiếc ghế băng đặt ngoài hành lang, mắt vẫn không rời cánh cửa màu xanh lục của phòng bệnh. Vợ chồng lão Phương xách cặp lồng rời khỏi phòng bệnh, chỉ còn lại một mình Phương Tri Chi ở lại chăm sóc Đại Chí qua đêm. Ngồi trên chiếc ghế, Uông Trường Xích ngủ gà ngủ gật, thi thoảng giật mình tỉnh dậy thì mắt lại dán vào cánh cửa phòng đóng kín. Đêm khuya, khi tất cả đều đã yên tĩnh, Phương Tri Chi mới sực nhớ đến người có lòng tốt đưa Lâm Phương Sinh đến bệnh viện vẫn còn ngồi ngoài hành lang. Cầm trên tay một chiếc phong bì, cô ta mở cửa đi ra ngoài, nói:

- Có phải anh là người đã đưa con trai tôi đến bệnh viện không?

Uông Trường Xích gật đầu. Phương Tri Chi nói cám ơn rồi đưa chiếc phong bì cho cậu ấy.

- Tại sao lại như vậy?

- Gọi là một chút lòng thành ghi nhớ công ơn của anh.

Uông Trường Xích đẩy chiếc phong bì về phía Phương Tri Chi:

- Tôi tình cờ đi trên đường, chỉ sợ không cấp cứu kịp nên mới đưa cậu ấy đến đây, không ngờ nó lại là con của cô.

Phương Tri Chi toáng giật mình:

- Anh là...

- Cô giáo Phương không nhớ tôi phải không? Tôi đã từng sơn đồ gỗ cho gia đình cô.

- Ôi chao, là anh Uông! Đúng là may quá! Số tiền này anh hãy cầm lấy.

- Tôi ngồi ở đây không phải để chờ cô ban thưởng, chỉ chờ cho con trai cô tỉnh lại là tôi sẽ đi ngay. Dù sao cũng đã đưa nó vào đây, tôi muốn biết kết quả như thế nào.

- Nó không sao, bác sĩ nói ngày mai nó sẽ tỉnh thôi.

- Bố nó sao không thấy đến?

- Anh ấy đi công tác rồi. Anh cầm số tiền này đi, nếu không lòng tôi sẽ cảm thấy áy náy.

- Tôi mà cầm số tiền này thì ông trời chẳng dung thứ cho đâu.

Đưa qua đẩy về, chiếc phong bì tuột khỏi tay Phương Tri Chi rơi xuống sàn nhà. Phương Tri Chi nói:. Truyện Full

- Anh không cần tiền, vậy anh cần gì?

- Tôi không cần gì cả.

- Không cần gì cả thì anh đừng ở đây nữa. Anh giống như một người lính đặc công ngồi giữ cửa, tôi cảm thấy không an lòng? Có phải là anh chê tiền quá ít không?

Uông Trường Xích nhặt chiếc phong bì lên:

- Thôi thì tôi nhận vậy, như thế cô đã yên lòng chưa?

Phương Tri Chi đưa tay lên vuốt ngực, thở một hơi thật dài như thể đã vất đi được một tảng đá nặng trên người xuống đất. Uông Trường Xích nói:

- Thằng bé tỉnh dậy thì nói cho tôi biết một tiếng, coi như cả đời này tôi tu nhân tích đức.

Phương Tri Chi gật đầu, Uông Trường Xích xoay người bỏ đi. Phương Tri Chi nhìn theo cậu ấy, nghĩ thầm trong bụng, cái dáng đi này sao thấy quen thuộc một cách lạ lùng.

Ngày hôm sau, Lâm Phương Sinh đã tỉnh. Uông Trường Xích ôm một bó hoa tươi đến phòng bệnh. Phương Tri Chi nói:

- Phương Sinh à, đây là chú đã đưa con đến bệnh viện, nói cám ơn chú đi con.

Phương Sinh đưa mắt nhìn Uông Trường Xích, ánh mắt có vẻ dò xét, nói:

- Tại sao mẹ biết là ông ta đưa con đến bệnh viện?

- Là chú Uông nói cho mẹ biết.

- Không phải mẹ từng dặn con là đừng bao giờ tin vào người lạ sao? Bây giờ ông ấy nhận là đã đưa con đến bệnh viện là mẹ tin ngay là làm sao? Mẹ cũng thừ biết là lúc này bọn lừa đảo nhiều lắm, có phải là mẹ đã đưa tiền cho ông ta?

- Thằng bé này sao lại ăn nói lạ thế nhỉ? Không phải chú ấy đưa con đến đây thì còn ai nữa?

- Hình như là một chú cảnh sát. Đúng rồi, một chú cảnh sát đã lái xe đưa con đến đây.

Phương Tri Chi đưa mắt nhìn Uông Trường Xích, ngập ngừng:

- Có đứng như vậy không?

Uông Trường Xích nói:

- Thằng bé đã nói như thế thì cứ cho là như thế. Số tiền này tôi vốn không muốn nhận vì tôi không thật sự cần.

Nói xong, Uông Trường Xích lấy chiếc phong bì tối qua Phương Tri Chi đưa cho, đặt lên bàn. Phương Tri Chi nhìn Phương Sinh, nói:

- Phương Sinh, con đừng có đặt điều nói bậy.

- Con không hề đặt điều. Con nhớ ra rồi. Chú này đâm xe vào con, thảo nào mà ông ta mới đến đây để thăm dò. Thì ra là vừa ăn cướp vừa la làng!

Phương Tri Chi lại nhìn Uông Trường Xích:

- Rốt cuộc là thế nào đây?

- Cô nói đi, rốt cuộc là thế nào?

- Thảo nào mà nah không dám nhận tiền, thảo nào mà anh nói nếu anh nhận số tiền này thì ông trời sẽ không dung thứ. Hóa ra anh lại là kẻ gây ra chuyện này. Họ Uông kia, tôi yêu cầu anh phải bồi thường.

Hình như có trăm ngàn con ong đang chích nọc độc vào não tủy của Uông Trường Xích. Có lẽ nào những lời vu oan kết tội kia lại được nói ra từ miệng của chính con trai tôi, Uông Đại Chí? Nó hoàn toàn không phải là con tôi nữa rồi! Bao nhiêu năm nay tôi ngày nào cũng trông chờ nó biến thành người nhà họ Lâm, quả đúng như vậy, lúc này nó đã hoàn toàn thay hình biến tướng, từ Uông Đại Chí biến thành Lâm Phương Sinh. Nó đã biến thành họ, nó mới không gặp bất hạnh, không bị thua thiệt trước bất kỳ loại người nào. Tính cách nó càng cứng cỏi, lòng tôi càng vui. Bố, chúng ta đã thành công rồi! Cuối cùng thì hạt giống của chúng ta cũng đã biến thành một cây cao giữa lòng thành phố rồi. Không hiểu sao, út lại cười, nụ cười lạ lùng của cậu khiến Phương Tri Chi và Lâm Phương Sinh cùng nhìn nhau và cùng không hiểu là tại sao người đàn ông này lại có thể cười được trong hoàn cảnh ấy.

Chương 43
Uông Trường Xích tìm gặp Lâm Gia Bách ngay tại phòng vệ sinh của Câu lạc bộ thể dục. Hắn sợ đến độ nước tiểu bị ngắt giữa chừng, vội vôi vàng vàng kéo phéc mơ tuya, lắp bắp:

- Anh... anh là ai?

- Anh có biết là con trai anh đang nằm viện không?

- Tôi đã gọi điện thoại cho họ rồi.

- Tại sao không đến thăm nó?

- Anh lấy tư cách gì để xía vào chuyện của nhà tôi?

- Bắt nguồn từ sự đồng tình, thay mặt hai mẹ con họ đến để yêu cầu anh.

- Là họ nhờ anh à?

- Tôi hoàn toàn tự nguyện.

- Thế thì anh hãy bỏ kính đen và cái mũ ra, nếu không thì tôi không thể tin anh được.

- Tôi bỏ ra thì liệu anh có đến thăm họ không? Liệu có quay lại để sống cùng với họ không?

- Anh bỏ kính và mũ xuống trước rồi tôi sẽ trả lời.

Uông Trường Xích tháo kính, lột mũ. Lâm Gia Bách nói:

- Thì ra là anh! Lá thư đó cũng do anh viết đúng không?

- Đúng thế! Vì tôi muốn gia đình anh vĩnh viễn không tách rời nhau.

- Nếu biết anh đáng yêu như vậy, lúc nãy tôi đã đái cho hết bãi nước tiểu.

Nói xong, Lâm Gia Bách cầm một chiếc cốc nhựa ở lavabo đi thẳng vào nhà vệ sinh, tiếp tục đi tiểu. Khi hắn đi từ nhà vệ sinh ra, trên tay hắn là một cốc nước tiểu màu vàng vàng, nói:

- Nếu anh uống cạn cốc nước này, tôi sẽ làm theo lời anh.

-Uông Trường Xích chụp lấy chiếc cốc, ngửa cổ uống cạn. Một mùi vị hôi nồng xông lên đến tận đỉnh đầu Uông Trường Xích, lại thêm tâm trạng đang tức giận nên cậu cảm thấy buồn nôn, ôm ngực ho khan. Lâm Gia Bách nói:

- Nôn ra coi như không tính.

Uông Trường Xích dùng hết sức để nuốt những cơn buồn nôn đang trào lên cuống họng. Lâm Gia Bách nói:

- Chỉ có bố ruột mới thương con đến như vậy.

Uông Trường Xích gật đầu. Lâm Gia Bách đập tay chan chát xuống bệ rửa mặt, nói:

- Anh là một loại ký sinh trùng đáng ghê tởm. Anh có bản lĩnh để sinh con nhưng không có bản lĩnh để nuôi. Chết quách đi cho rồi, đồ cặn bã! Nhìn lại bộ dáng của anh đi, người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ, làm sao xứng đáng là bố của Lâm Phương Sinh đây? Nếu anh yêu thương nó, trước đây anh không nên vất bỏ nó, lúc này anh còn sĩ diện để mà cảnh cáo tôi nữa sao? Anh vẫn còn cao thượng lắm sao? Nếu anh còn một chút sĩ diện, còn một chút cao thượng, thì ngay lập tức anh phải biến mất, cứ để cho bí mật này chết theo anh, đừng để Lâm Phương Sinh biết khiến cả đời nó phải gặp ác mộng.

- Nếu anh bằng lòng quay về với hai mẹ con họ, nếu anh dám đảm bảo Đại Chí được hạnh phúc cả đời, tôi hoàn toàn có thể biến mất.

- Biến mất bằng cách nào?

- Cách nào cũng có thể.

Lâm Gia Bách không thể không đưa mắt nhìn con người có đôi bàn tay sần sùi, làn da đen đúa và gương mặt đầy góc cạnh trước mắt. Nói một cách công bằng, trong hắn cũng đang dâng lên một chút động lòng, kèm theo đó là một chút lo lắng. Hắn nghĩ, chỉ cần Uông Trường Xích vẫn giữ được tình cảm bố con với Lâm Phương Sinh thì chắc chắn là gã sẽ không quản ngại bất cứ điều gì, cho dù là những điều xuẩn ngốc nhất, gã vẫn cứ làm. Gã có thể theo dỗi mình, theo dõi Phương Tri Chi và cả Lâm Phương Sinh, thậm chí biết đâu là có một ngày nào đó, gã sẽ bắt Lâm Phương Sinh đi biệt tích. Lâm Phương Sinh không còn thì Phương Tri Chi cũng không sống được. Phương Tri Chi mà không sống được thì mình có khác nào đã bị treo trên giàn hỏa thiêu. Ngày ấy mình đã dùng mọi cách để theo đuổi cô ấy, là do ình chủ động khiến cho cô ấy có thai trước hôn nhân, phải phá thai đến hai lần khiến cho ống dẫn trứng bị tắc, cô ấy không thế có con đucợ nữa. Cô ấy không thể làm mẹ đúng nghĩa là nhờ công lao của mình! Nếu không có chỗ dựa về mặt tinh thần là Lâm Phương Sinh, không bao giờ cô ấy đồng ý ly hôn. Một người đàn bà không có con mà ly hôn với chồng thì có khác nào tìm đến con đường tự sát? Vả lại, Lâm Phương Sinh lớn lên trong một gia đình có hoàn cảnh tốt như nhà mình, nó làm sao tiếp nhận được một người bố đang đứng trước mặt mình đây?...

- Nước đái tôi cũng đã uống rồi, anh cũng phải thể hiện việc anh cần phải làm đi.

- Người anh em à, - Giọng Lâm Gia Bách có phần thân thiện. - Anh làm tôi cảm động rồi, hôm nay tôi nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của anh.

Suy ngẫm những kinh nghiệm trong quan hệ từ trước với Lâm Gia Bách, Uông Trường Xích cũng hứng nửa cốc nước tiểu của mình, cầm trên tay. Cố nước tiểu này vừa đen vừa hôi, nếu so với cốc nước tiểu của Lâm Gia Bách trước đó thì chủ nhân của nó sẽ không khỏi phát sinh lòng tự ti. Đó là hai loại nước tiểu cảu hai thế giới sống khác nhau, một thì sán lạn trong veo, một hỗn hợp trọc đục ngầu; một đến từ cuộc sống đầy đủ về vật chất, một đến từ cuộc sống bùn lầy nước đọng. Uông Trường Xích đưa cốc nước tiểu về phái trước, nói:

- Nếu cảm thấy những lời đã nói của anh không thể thực hiện được, anh cứ việc uống cạn cốc này.

Lâm Gia Bách nhăn mặt, nói:

- Anh yên tâm, tôi cũng yêu họ chẳng khác gì anh.

- Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.

- Tôi đảm bảo với anh, tôi sẽ quay về sống với họ.

- Lúc nào?

- Hai ngày nữa, có được không? Tôi phải giả vờ là mình từ châu Phi quay về.

- Nếu hai ngày nữa mà tôi không nhìn thấy anh ở bệnh viện, tôi sẽ có cách làm cho anh biến mất hẳn.

Nói xong, Uông Trường Xích ném mạnh cái ly đang cầm trên tay xuống sàn. Nước tiểu bắn tung tóe vào chân của Lâm Gia Bách. Hắn ấp úng:

- Có nghiêm trọng đến thế không?

- Anh không biết nó đau thì tôi cũng đau như thế nào đâu. Nó giống như một con chó, một con mèo lớn lên dưới bàn tay chăm sóc của anh, nó vẫn đinh ninh anh là bố đẻ của nó. Kể từ khi anh rời nhà, hầu như nó chưa có lấy một ngày vui. Trước đây sau khi tan học, nó tay trong tay với bạn bè cười cười nói nói rời khỏi cổng trường, vẫy tay chào nhau, nói lời tạm biệt rồi sau đó mới cưỡi xe đạp về nhà. Nhưng thời gian gần đây, nó thường cúi đầu thật thấp, một mình rời khỏi cổng trường, không chào hỏi ai, ngay cả khi bạn nó nói tạm biệt, nó cũng chẳng có phản ứng nào, ngay cả khi lên xe đạp rồi mà đầu nó vẫn cứ cúi gằm xuống đất. Là do anh bắt nó phải cúi đầu, phải khom lưng, nếu tiếp tục cái đà này, lưng nó sẽ khòng mất thôi. Nó gầy đi nhiều lắm, kết quả học tập rất tồi, bảng vị thứ mỗi tháng treo trên tường hình như nó gần áp chót. Trước đây sau khi tan học là nó chạy thẳng về nhà, bây giờ thì nó thường chạy đến cầu Tây Giang đứng trên đó rất lâu. Mỗi khi nó đứng trên cầu là răng tôi va vào nhau lập cập, sợ rằng nó nghĩ không tới mà nhảy xuống. Cho dù nó có về đến nhà, nó cũng không ở trong phòng như ngày xưa mà luôn ở sân thượng để quan sát những con đường bên dưới. Nó đang chờ đợi một điều kỳ diệu xuất hiện, anh có biết là điều gì không? Chính là anh xuất hiện ở dưới đường!

Trong lòng Lâm Gia Bách đột nhiên nổi lên một cảm giác hâm mộ lẫn đố kỵ. Hình như có một phản ứng sinh lý xuất hiện, khi những cảm giác này nổi lên thì mùi vị chua chua của dạ dày cũng xộc lên. Thì ra lâu nay mình chưa hề biết quý trọng cái danh nghĩ làm bố, thì ra làm bố thì phải là như thế sao? Hắn tiếc nuối là những lời vừa được nghe lại là từ miệng của một người khác mà không phải là của hắn, chỉ biết nói một câu vô tình:

- Bây giờ nó là con tôi, anh lo lắng làm gì?

- Đã gọi nó là con, sao lại vất bỏ nó?

- Tôi chỉ tạm thời xa nó thôi.

- Thế thì anh hãy nhanh chóng từ châu Phi quay trở về.

- Tôi đã leo lên máy bay quay về rồi. - Dừng một lát, Lâm Gia Bách nói tiếp - Lúc này anh có gì nhỉ. À, hình như anh có bảo đảm là nếu tôi quay về với họ thì anh sẽ tự nguyện biến mất.

- Tôi có thể về quê, trốn thật kỹ ở đó.

- Nhưng rồi anh sẽ nhớ nó, anh có thể lên thành phố bất kỳ lúc nào.

- Chỉ cần anh đối xử tốt với nó, tôi vĩnh viễn sẽ không xuất hiện ở thành phố nữa.

- Nếu anh không có mặt ở thành phố, làm sao anh có thể biết được là tôi đối xử với nó có tốt hay không? - Thấy Uông Trường Xích im lặng, Lâm Gia Bách tiếp tục nói. - Trừ phi anh biến mất vĩnh viễn, nếu không, tôi không thể nào quay về sống bên họ được. Tôi không muốn nhìn thấy một người đã nhờ tôi nuôi hộ con mà khi vui thì nở nụ cười đắc ý, khi buồn thì đến gặp tôi động chân động tay, thậm chí là còn dọa dẫm sẽ xử lý tôi.

- Nếu tôi biến mất vĩnh viễn thì ai sẽ là người xác nhận Đại Chí có sống hạnh phúc hay không? Anh hoàn toang có thể lừa tôi một cách đễ dàng.

- Tôi dùng tiền để bảo đảm. Chuyện tình cảm hay những lời hứa trong thời đại này chẳng đáng tin chút nào cả.

- Dùn tiền bảo đảm như thế nào?

- Trước khi anh biến mất, tôi sẽ lập cho Phương Sinh một tài khoản riêng mười triệu nhân dân tệ. Có mười triệu đồng trong tay mà cuộc sống không thể hạnh phúc sao?

- Không chỉ có tiền, nó còn cần phải có kiến thức. Nó phải vào được đại học.

- Đồ ngốc! Sống trong gia đình chúng tôi, cho dù đầu óc Phương Sinh có chứa toàn đất sét cũng sẽ đường hoàng bước chân vào đại học. Tôi không giúp nó thì ông ngoại nó cũng sẽ ra tay thôi.

- Thế thì... anh muốn tôi biến mất như thế nào?

- Đứng trên lan can cầu Tây Giang, và... "ùm" một tiếng là xong!

- Tôi còn có bố ẹ già phải phụng dưỡng.

- Tôi sẽ cấp cho bố mẹ anh hai trăm nghìn, chắc đã đủ cho họ sống khá sung túc trong một phần ba quãng đời còn lại.

Uông Trường Xích như bị trúng phải vết thương chí mạng, trước mắt đột nhiên như có một làn sương mù dày đặc che phủ, và cậu nhận ra là làn sương mù dự báo cho cái chết. Hình ảnh những núi non rừng rậm cảu quê hương, hình ảnh bố mẹ, chú Hai, Tiểu Văn và bao nhiêu thân thích lẫn quen biết xuất hiện rất nhanh trong đầu cậu ấy, thậm chí là có cả hình bóng con Vàng đã bị mẹ cậu lén lút bán năm nào... Tiếng Lâm Gia Bách mơ hồ xa xăm:

- Vì hạnh phúc của con anh, anh có chấp nhận không? Anh có thể rời bỏ mạng sống không?

- Có nhất thiết phải thế không?

- Không như thế thì không ai dám bảo đảm là Phương Sinh sẽ hạnh phúc. Một đứa con nhưng lại có hai người bố, giữa hai chúng ta sẽ phải có một người hoàn toàn biến mất. Tôi biến mất thì nó sẽ đau khổ, hơn thế nữa là nó không có đồng nào. Anh biến mất, nó không hề biết, không hề đau khổ, lại cầm chắc trong tay mười triệu đồng. Việc đơn giản như vậy, chắc có lẽ nghe qua anh cũng đã nhận ra là mình phải ứng xử như thế nào.

Đôi môi Uông Trường Xích run run, sau đó thì những đợt run lan ra toàn thân:

- Tôi... tôi có thể chọn lựa địa điểm để mình biến mất không?

- Không thể. Tôi phải tận mắt chứng kiến anh biến mất.

- Anh để cho tôi một vài ngày suy nghĩ.

- Hai ngày nữa tôi sẽ đợi anh ở cổng bệnh viện.

Nói xong, Lâm Gia Bách bỏ đi. Uông Trường Xích đứng chết lặng rất lâu trong nhà vệ sinh, không một mùi nào của nhà vệ sinh xộc được vào mũi cậu lúc này.

Chương 44: Đầu thai
Uông Trường Xích đến địa điểm đã định sớm mười phút so với dự kiến.

Sống suốt cuộc đời, Uông Trường Xích chưa bao giờ đến muộn, do vậy mà cậu không hề muốn lần cuối cùng này phải mang lấy cái tiếng "đến muộn". Cậu mặc một bộ áo quần chỉnh tề, sạch sẽ, đầu tóc được chải bóng láng, râu được cạo nhẵn nhụi. Vốn dĩ, Uông Trường Xích định mua một đôi giày da mới để mang, nhưng nghĩ lại, với năm trăm đồng cũng đủ để cho bố cậu lắp một khung cửa sổ bằng kính, đành phải nuốt một ngụm nước bọt, vân vê ngón tay rồi quyết tâm vứt bỏ ý tưởng ấy. Lúc này thì Uông Trường Xích mang đôi giày Giải phóng đã được lau chùi đến độ biến thành màu trắng, đứng ở chính giữa lan can cầu Tây Giang. Khoảng cách từ vị trí này đến mặt nước là cao nhất, cậu đoán là lúc gieo mình xuống, khi thân thể tiếp xúc với mặt nước, âm thanh sẽ rất vang. Con người khi sống cả đời rồi, hoặc là biến mất một cách lặng lẽ, hoặc là ầm ào mà rời xa, hai cách tất nhiên phải chọn cách thứ nhất. Bầu trời trong xanh một cách lạ thường,mây cũng trắng chưa từng thấy... Hình như trời cao cũng cố ý ban cho Uông Trường Xích một không gian tuyệt vời, chí ít cũng tặng cho cậu một ý niệm cuối cùng. Ánh nắng trải trên mặt nước, những cơn gió thổi qua nên ánh sáng hắt lên từ những con sóng lúc mạnh lúc yếu, không ngừng thay đổi, lúc thì chỗ này sáng đến độ chói mắt, lát sau thì chỗ kia cũng sáng đến độ chói mắt. Tiếng còi xe lướt qua sao mà đáng ghét, nhưng hình như cũng có một chút vui tai, ngay cả những luồng khói phụt ra sau đuôi của chúng cũng phảng phất tỏa ra một mùi thơm. Đăm đắm nhìn những ngôi nhà cũ kỹ dọc theo hai bên bờ sông, Uông Trường Xích nghĩ hắn nhất định đang ẩn mình sau những tấm rèm cửa sổ, đưa ống nhòm lên và đang quan sát sự chấp hành của mình khi đối diện với bản thân...

Bảy mươi hai tiếng đồng hồ trước, Lâm Gia Bách dùng một chiếc túi nilon màu đen, xách hai trăm nghìn đồng tiền mặt đến nhà trọ của Uông Trường Xích. Hắn vất túi tiền lên chiếc bàn xiêu vẹo vì lâu ngày không dùng bị mối xông trong phòng, không chịu được sức nặng, chiếc bàn nghiêng về một bên và ngã kềnh. Sau âm thanh của cái bàn ngã xuống đất, Uông Trường Xích cảm thấy căn nhà rung rinh chao đảo như có một trận động đất đến bốn năm độ đang diễn ra. Lâm Gia Bách muốn kê mông ngồi xuống một chỗ nào đó trong phòng, nhưng hầu như chiếc ghế nào cũng không muốn chấp nhận hắn, mỗi khi vừa đặt mông xuống là như có muôn ngàn mũi kim đâm vào mông hắn. Lâm Gia Bách đành phải đứng, lấy máy tính xách tay ra và mở một đoạn video. Trong đoạn băng video, Lâm Gia Bách, Đại Chí và Phương Tri Chi đang chụm đầu vào nhau, miệng đều điểm những nụ cười hạnh phúc và cùng nhìn vào ống kính máy quay. Đại Chí cười tươi nhất, hạnh phúc nhất, hai cái lúm đồng tiền xinh xinh. Trong tay nó đang cầm một tấm ngân phiếu. Ống kính quay cận cảnh tấm ngân phiếu này, tấm ngân phiếu càng lúc càng to, choán hết màn hình của chiếc máy tính, những con chữ và con số trên đó đều xem được rất rõ ràng. Uông Trường Xích đếm đủ số tiền ghi trong đó là tám con số, có con số 1 đứng đầu và bảy con số không tiếp theo. Lâm Gia Bách hỏi, anh đã thấy rõ chưa? Uông Trường Xích gật đầu, nghĩ: Bố, mẹ! Con đã bán chính con rồi. Được giá lắm. Có lẽ cái mạng này của con là đắt nhất trong thôn, không phải, trong xã, cũng không phải, nhất định phải là đắt nhất huyện ta rồi. Con trai của bố mẹ đáng giá quá phải không?

Ngay chiều hôm ấy, Uông Trường Xích đến ngân hàng chuyển hai trăm nghìn đồng vào tài khoản của Uông Hòe. Cậu từng có ý định về quê một lần cuối cùng, nhưng nghĩ lại, sau khi gặp bố mẹ, cậu sẽ không dám chết nữa và như thế là sẽ thất hứa với người ta. Cậu sợ đêm dài lắm mộng, sợ mình sẽ chạy trốn và như thế là phá hoại cuộc sống hạnh phúc của Đại Chí, nhưng sợ nhất là chính mình nhất thời sẽ trở nên hồ đồ, sẽ hạ thủ Lâm Gia Bách để tìm cho mình con đường sống. Mỗi lần nghĩ đến điểm cuối cùng này, Uông Trường Xích thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh, oán trách thời gian sao trôi chậm.

Bốn mươi tám tiếng đồng hồ trước, Uông Trường Xích gõ cửa căn nhà Lưu Kiến Bình đang ờ. Có lẽ đã hơn mười năm rồi cậu không hề quấy nhiễu Lưu Kiến Bình, anh ta cũng đã chuyển đến nơi ở mới. Nhưng lần này Uông Trường Xích đành phải mặt dạn mày dày tới tìm anh ta. Người mở cửa chính là Hạ Tiểu Văn, lúc này đã là vợ của Lưu Kiến Bình. Vốn đã biết trước chuyện này nên cậu không có tâm trạng đặc biệt gì, riêng Tiểu Văn thì không ngờ là chồng cũ lại tìm đến đây nên vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ. Hơn mười năm trước, cụ thể là sau khi Tiểu Văn biến mất khoảng hơn mười ngày, Uông Trường Xích đã tìm đến Lưu Kiến Bình. Đứng dưới đất, cậu thấy ánh đèn nhà Lưu Kiến Bình vẫn hắt ra khung cửa sổ, nhưng khi lên đến nơi, đưa tay lên gõ cửa thì đèn tắt, vừa khít đến độ khiến Uông Trường Xích nghĩ rằng tiếng gõ cửa của mình đã làm chạm mạch điện khiến đèn bị tắt. Cậu nghĩ, Lưu Kiến Bình không có lý do gì để tránh mặt mình, thế thì liệu mình có nhìn nhầm trước khi đi lên lầu hay không? Nghĩ vậy, Uông Trường Xích quay trở xuống, cửa sổ nhà Lưu Kiến Bình tối đen như thể bị phủ một lớp sơn đen khiến Uông Trường Xích cảm thấy vô cùng thất vọng và buồn bã. Đại Chí đã giao cho người ta nuôi, Tiểu Văn cũng đã biến mất, cậu muốn tìm đến Lưu Kiến Bình để mời anh ta uống vài ly rượu, trút bầu tâm sự, không ngờ anh ta lại không có ở nhà. Cái thành phố lớn thế này nhưng ngoài Lưu Kiến Bình ra thì không có người thứ hai muốn nghe những lời tâm sự của cậu ấy. Uông Trường Xích chờ đợi, hy vọng là Lưu Kiến Bình sẽ trở về, nhưng rồi một tiếng đồng hồ trôi qua vẫn không hề thấy bóng dáng anh ta đâu cả. Uông Trường Xích đứng dậy định về thì bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh, hình như là tiếng đẩy cánh cửa sổ vang lên. Cậu chạy vội về phía ấy, trông thấy Lưu Kiến Bình đang vươn đầu ra khỏi cửa sổ nhìn xuống dưới sân, thấy không có ai thì rụt đầu vào và ngay sau đó, đèn trong nhà vụt sáng. Thằng trời đánh này té ra vẫn ở trong nhà, vì cớ gì lại không mở cửa? Uông Trường Xích tức giận đấm thình thình lên cửa. Lưu Kiến Bình mở hé cánh cửa vừa đủ nhìn ra ngoài, thì thầm rằng anh ta đang tìm hiểu một cô gái, đang trong giai đoạn mặn nồng, liệu Uông Trường Xích có thể tránh mặt vài hôm? Cậu ra về mà lòng tức anh ách. Sau đó mấy ngày, Uông Trường Xích tìm đến thì chủ nhà nói Lưu Kiến Bình đã trả nhà hôm qua. Kể từ ngày đó, Lưu Kiến Bình biến mất. Một năm sau, khi đến một công trình xây dựng sơn cửa, Uông Trường Xích bắt gặp Lưu Kiến Bình đang dẫn đầu mười mấy người tay cầm biểu ngữ, mặt mày đỏ gắt hô vang khẩu hiệu đòi nợ thuê. Uông Trường Xích kéo mũ sụp xuống tận mắt, đeo khẩu trang vào và leo lên chiếc xe máy mới mua đi theo Lưu Kiến Bình khi anh ta trên đường về nhà. Trước đó, trước việc Lưu Kiến Bình lẳng lặng chuyển nhà, Uông Trường Xích đã biết có một điều hệ trọng gì đó mà anh ta muốn giấu mình, lần này đi theo anh ta, những nghi ngờ đã biến thành hiện thực. Quả nhiên là Hạ Tiểu Văn đang sống chung với anh ta, thảo nào khi Uông Hòe "làm phép" có nói rằng, Tiểu Văn đang ở sau cửa sổ, có điều không thể mở được cánh cửa sổ này. Thì ra khoảng cách giữa cậu và Tiểu Văn chỉ là một lớp giấy mỏng. Sau một lát suy nghĩ, Uông Trường Xích lẳng lặng rời khỏi chỗ ở mới của Lưu Kiến Bình, bởi vì cậu ý thức được rằng, gia đình mình đã tan nát thì không có lý do gì mình lại tiếp tục làm tan nát một gia đình mới.

Tiểu Văn đưa Uông Trường Xích vào nhà. Lưu Kiến Bình pha một ấm trà và ba người cũng ngồi trong phòng khách lắng nghe tiếng thở của nhau, không ai muốn mình sẽ là người mở miệng đầu tiên. Căn nhà khá tiện nghi, một chiếc tủ lạnh đặt ở phòng khách, trong nhà vệ sinh cũng có máy giặt, trong chạn thức ăn có mấy hộp bia thuộc loại đắt tiền... chứng tỏ cuộc sống của họ không đến nỗi tồi. Uông Trường Xích hỏi:

- Mấy đứa trẻ con đâu?

Lưu Kiến Bình gọi lớn:

- Thanh Vân! Trực Thượng! Hai đứa ra đây chào chú nào!

Hai đứa nhỏ trắng phau lập tức xuất hiện, đứa con trai sà vào lòng Tiểu Văn, đứa con gái ôm chặt lấy Lưu Kiến Bình, đưa đôi mắt sợ sệt nhìn Uông Trường Xích. Lưu Kiến Bình bảo chúng nó chào chú Uông, cả hai nói "Chào chú Uông" như một cái máy. Răng chúng rất trắng và rất đều, mặt chúng trắng hồng xinh đẹp, thần thái chúng thật tươi tắn. Uông Trường Xích nói:

- Kiến Bình à, anh có đồng ý cho hai đứa nó gọi tôi một tiếng bố hay không?

Lưu Kiến Bình đưa mắt nhìn Tiểu Văn, Tiểu Văn lại nhìn hai đứa nhỏ, cả hai đứa đều không hiển chuyện gì đang xảy ra. Uông Trường Xích lấy ra một cái gói vuông vức đặt lên bàn, nói:

- Đây là số tiền tôi kiếm được trong hơn mười năm làm thợ sơn, hai người hãy giữ lấy để hai đứa nhỏ sau này ăn học.

- Cậu không tiêu tiền sao?

- Tôi phát tài rồi.

- Phát tài thế nào?

- Anh đừng hỏi. Dù sao thì Uông Trường Xích này từ nay về sau chẳng bao giờ phải lo lắng về chuyện tiền bạc nữa.

Lưu Kiến Bình nhìn hai đứa nhỏ, nói:

- Gọi bố đi, hai con!

Hai đứa nhỏ dùng dằng, Tiểu Văn đẩy nhẹ vào người chúng. Cả hai đều lắc đầu. Lưu Kiến Bình nói:

- Ai cho bố chừng này tiền, bố sẽ gọi người ấy là bố ngay lập tức. Hai đứa không chịu gọi chú Uông là bố, bố sẽ trả số tiền này lại cho chú Uông.

Hai đứa nhỏ lập tức bước tới một bưóc, đồng thanh lên tiếng:

- Bố Uông...

Uông Trường Xích nhắm mắt, hai hàng nước mắt chảy dài trên má.

- Đại Chí thì sao? Nó sống có tốt không? - Tiểu Văn lên tiếng.

- Tôi đến là để báo cho cô biết là Đại Chí đã thành công rồi, nó không cần chúng ta phải lo lắng nữa. Cô chỉ phải lo cho Thanh Vân và Trực Thượng, cố gắng nuôi hai đứa cho thành tài.

- Tôi có nằm mơ cũng cứ nhớ về nó. Tôi có lỗi với nó và tôi cũng hận anh. - Tiểu Văn gạt nước mắt nói.

- Cô hận tôi vì cô không biết bây giờ nó sống hạnh phúc như thế nào. Bây giờ cô có thiếu con đâu! Cái mà chúng ta thiếu không phải là con...

Hai mươi bốn tiếng đồng hồ trước, Uông Trường Xích ngồi trong phòng trọ viết hai lá thư, sau đó thì đến trường để thăm Đại Chí. Đang trong giờ học, nhân viên bảo vệ không cho cậu vào trong trường, đành phải ngồi trong một quán mì trước cổng chờ đợi. Lão chủ quán nói, cậu không ăn mì thì đứng trong quán của tôi làm gì? Uông Trường Xích đưa tiền cho lão ta và bảo làm cho mình một tô mì, vừa ăn vừa quan sát cổng trường mặc dù vẫn biết là còn hai tiếng đồng hồ nữa mới tan học. Đôi mắt nhàn rỗi của Uông Trường Xích hết nhìn những cây cao trong sân trường thì lại nhìn ra sân vận động, ở đó có mấy nhóm học sinh đang trong giờ học thể dục. Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua cho đến khi lão chủ quán gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, nói bát mì cậu đã ăn xong từ lâu rồi, sao vẫn ngồi trong quán tôi làm quái gì? Uông Trường Xích cảm thấy xấu hổ, mặt mày đỏ tía lên, bảo làm thêm một tô nữa. Một tô mì nữa được đặt lên bàn. Rút kinh nghiệm tô mì trước ăn quá nhanh, lần này Uông Trường Xích cố ý ăn thật chậm, mục đích là chỉ kéo dài thời gian và cái chỗ ngồi. Nhưng, dù có gắp từng sợi mì một thì một tô mì cũng chỉ có vài chục sợi thôi nên chẳng đến nửa tiếng đồng hồ, tô mì đã hết veo. Uông Trường Xích nghĩ, dù gì thì cũng ăn cho lão chủ cuán hai tô mì, chắc sẽ không đuổi mình ra khỏi quán, không ngờ khi còn khoảng ba mươi phút nữa là tan học thì lão ta lại xuất hiện nói, cậu vẫn chưa chịu rời khỏi quán của tôi à? Uông Truờng Xích liếc nhìn một lượt khắp quán, thực ra thì chỉ có lơ thơ vài khách ăn mì, vắng teo, không hiểu sao lão chủ quán lại muốn đuổi cậu ra khỏi quán đến như vậy. Uông Trường Xích gọi tiếp tô mì thứ ba. Vừa ăn hết tô mì này thì chuông tan học cũng reo lên, học sinh kéo thành hàng ba hàng bốn lũ lượt rời khỏi cổng trường. Cuối cùng thì Uông Trưòng Xích cũng đã trông thấy Đại Chí đang cười cười nói nói với hai học sinh nữ đi ra khỏi cổng, vỗ vai nhau từ biệt. Hình như có một dự cảm nào đó mà Đại Chí lại đưa mắt nhìn chung quanh đầy vẻ cảnh giác, cuối cùng thì ánh mắt nó cũng dừng lại ở quán mì đối diện cổng trường. Uông Trường Xích có cảm giác là ánh mắt mình và ánh mắt của con trai đã gặp nhau, giống như lúc mới lọt khỏi lòng mẹ, nó đã từng nhìn thẳng cậu vậy. Toàn thân Uông Trường Xích tê dại, không dằn lòng được nữa, cậu bật lên hai tiếng "Đại Chí", định đứng dậy chạy về phía con mình. Có điều, vì phải ăn liên tục ba tô mì nên Uông Trường Xích đứng dậy không nổi nữa. Đại Chí quay người bỏ đi, đi được khoảng hai trăm mét thì chui vào một chiếc xe màu đỏ. Người lái xe chính là Phương Tri Chi. Uông Trường Xích nghĩ, từ trước đến nay mình chưa bao giờ ăn no như hôm nay. Thực ra thì cuộc đời mình cũng đã được ăn no nhiều lần, nhưng no như thế này hình như chỉ có hai, một lần là cùng với Tiểu Văn lên huyện xem phim cấp ba và sau đó thì đến đồn công an xin lỗi. Lúc ấy hai người đã ăn một đĩa thịt kho, một đĩa lạc, một đĩa bí đỏ, một bình ruợu trắng và bốn bát cơm, no thật đấy nhưng lần ấy không no đến độ không thể đứng dậy được như hôm nay.

Lúc này đã là mười hai giờ trưa. Thời gian ước hẹn với Lâm Gia Bách đã đến. "Kính coong!!!". Một âm thanh không biết từ đâu vẳng lại, hình như là từ phía giáo đường dội đến, nhưng hình như là từ trong ruột phát ra, lại giống như tiếng nổ đanh gọn của nhiều phát súng trường bắn ra khỏi nòng cùng một lúc khi hành hình tội nhân. Uông Trường Xích quay đầu lại nhìn rồi trèo lên thành lan can cầu Tây Giang.

62

Ngày hôm sau, thi thể của Uông Trường Xích được vớt lên. Cảnh sát xé toang quần ngoài áo trong của cậu, phát hiện trong túi quần có một túi nilon được buộc rất kỹ, bên trong là một mảnh giấy, trên đó ghi số điện thoại của Lưu Kiến Bình. Cảnh sát tìm đến Lưu Kiến Bình, yêu cầu anh ta đến nhận dạng thi thể. Tiểu Văn đấm ngực khóc. Trời ơi, thì ra là Uông Trường Xích tìm đến nhà là để vĩnh biệt!

Lưu Kiến Bình và Tiểu Văn đi theo cảnh sát đến nhà xác. Thi thể Uông Trường Xích đã trương lên, da dẻ đã nứt thành nhiều đường ngang rãnh dọc. Nhưng cho dù thi thể của cậu có biển đổi thế nào thì hai người vẫn nhận ra ngay. Họ nói: tên người này là Uông Trường Xích. Nhận dạng xong, cảnh sát đưa Lưu Kiến Bình và Tiểu Văn đến chỗ ở trọ của Uông Trường Xích. Căn phòng đang khóa kín, cảnh sát định đi tìm bà chủ nhà trọ thì Tiểu Văn đã chìa ra chiếc chìa khóa năm nào đã cầm theo khi bỏ đi. Viên cảnh sát cầm lấy, vừa tra vào ổ khóa thì nó đã bật ra. Hơn mười năm rồi mà Uông Trường Xích vẫn không thay ổ khóa, cửa phòng cậu vẫn chờ Tiểu Văn về mở! Vẫn là căn phòng ngày xưa, có điều lúc này nó được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp hơn, ngay cả sàn nhà cũng được lau sạch bóng. Chính giữa phòng là chiếc ghế mà Uông Trường Xích đã mang từ dưới quê lên, trên đó có đặt một hộp giấy đè lên hai lá thư, một thư ghi "Bố Uông Hòe nhận", một thư ghi "Lưu Kiến Bình nhận". Viên cảnh sát bảo Lưu Kiến Bình mở thư. Hai tay anh ta run rẩy, lật qua lật lại đến mấy lần mới mở được lá thư. Thư viết như sau:

Anh Kiến Bình,

Nhờ anh, anh nhất định phải đưa tôi về quê hương. Nhờ anh nói lại với bố mẹ tôi rằng, tôi chết vì tai nạn lao động trên công trường. Nói với bố mẹ tôi rằng, hai trăm nghìn đồng ấy chính là tiền bồi thường tai nạn lao động. Khi hỏa thiêu xác tôi, nhờ anh ném chiếc ghế này vào lò để nó cháy cùng tôi. Tôi sợ sau khi chết mình sẽ phải đứng mãi, tôi muốn ngồi xuống rồi, tôi đã mệt. Vĩnh biệt anh, kiếp sau ta lại gặp nhau.

Trường Xích

Đọc xong lá thư, Lưu Kiến Bình khóc rống lên, Tiểu Văn cũng hòa theo. Viên cảnh sát mở chiếc phong bì gửi cho Uông Hòe, bên trong là biên lai chuyền khoản hai trăm nghìn đồng. Anh ta hỏi: Uông Trường Xích lấy đâu ra nhiều tiền như thế? Lưu Kiến Bình và Tiểu Văn đồng thời lắc đầu nói không biết. Hai trăm nghìn đồng này đã khiến tiếng khóc của họ dừng lại. Cảnh sát nghi ngờ số tiền này không phải Uông Trường Xích ăn trộm thì cũng do cướp mà có, Lưu Kiến Bình và Tiểu Văn đưa tay lên trời thề rằng cậu ấy không phải là hạng người ấy. Cảnh sát không tin, lập chuyên án điều tra, trọng điểm là điều tra lai lịch của hai trăm nghìn đồng mà bỏ qua nguyên nhân tự sát của Uông Trường Xích. Điều tra nửa năm mà chẳng có bất kỳ một đầu mối nào, cũng chẳng thấy đơn vị hoặc cá nhân nào báo là bị trộm hai trăm nghìn đồng nên đồng ý đem xác Uông Trường Xích hỏa thiêu. Lưu Kiến Bình đại diện cho gia đình ký biên bản hỏa thiêu. Khi những nhân viên nhà hỏa thiêu đưa cái xác đã đông lạnh hơn nửa năm vào lò, Lưu Kiến Bình cũng đặt chiếc ghế gỗ bên cạnh xác cậu ấy. Cửa lò đã đậy lại, ngọn lửa bùng lên. Lưu Kiến Bình rì rầm khấn:

- Trường Xích, tôi đã gửi cái ghế theo cho cậu rồi. Cậu có thể yên tâm mà ngồi nghỉ ngơi nhé, Amen!

Lưu Kiến Bình, Tiểu Văn, Thanh Vân và Trực Thượng đưa chiếc hộp đựng tro tàn của Uông Trường Xích về quê. Về đến thôn đúng vào giữa trưa, gió lạnh đang thổi xào xạc, cảnh vật tiêu điều run rẩy trong những đợt gió rét, dãy núi xa xa ẩn hiện những lớp tuyết phủ. Khi họ vừa về đến đầu thôn thì chó trong làng đã sủa vang lên. Nghe thấy tiếng chó, cửa sổ các gia đình đều mở hé ra, xem thử có phải người thân của mình về quê ăn Tết. Tiểu Văn dắt tay con trai Thanh Vân, còn Lưu Kiến Bình một tay bồng con gái Trực Thượng, tay còn lại xách chiếc hộp tro. Những bước chân họ sao mà nặng nề, càng đi càng có cảm giác như bùn nhão dưới chân đang níu chân họ lại. Ngôi nhà hai tầng mới xây của Uông Trường Xích đã hiện ra trước mắt, trong đó có Uông Hòe và Lưu Song Cúc, một người đứng, một người ngồi trên xe lăn đang nhìn về phía con đường như chờ đợi một điều gì đó. Mái tóc của Lưu Song Cúc đã bạc phơ, những nếp nhăn chi chít hằn sâu trên gương mặt. Uông Hòe thì càng gầy, càng đen, hai chân đã teo hoàn toàn, chỉ còn lại hai thanh củi khô bất động. Cả hai đều không nhận ra Lưu Kiến Bình, ngay cả Tiểu Văn họ cũng chỉ lờ mờ trong tiềm thức là từng gặp gỡ. Cả hai đều cho rằng, bốn người đang xuất hiện trên đường kia không có quan hệ gì với mình, người mà cả hai trông chờ là người khác, không ngờ là họ lại đi thẳng vào nhà mình, đến thẳng trước mặt mình. Thanh Vân và Trực Thượng ngã vào lòng Lưu Song Cúc và Uông Hòe, miệng gọi "Ông nội, Bà nội". Đến lúc ấy, Lưu Song Cúc mới nhận ra Tiểu Văn, ôm lấy cô và òa khóc.

Uông Hòe nhìn chiếc hộp, muốn khóc nhưng hình như không còn nước mắt để khóc nữa. Thân xác con người suốt đời muốn thay đổi vận mệnh nhà họ Uông này đã bị thời gian hủy hoại, không còn chút dịch thế nào để có thể bày tỏ cảm xúc nữa, ngay cả khi bóc lá thư tuyệt mệnh của đứa con trai duy nhất ra để đọc, ông cũng không còn hơi sức đâu để mà run nữa:

Bố, mẹ!

Mệnh vận nhà họ Uông đã được thay đổi thực sự rồi, con đã hoàn thành nhiệm vụ. Mấy đời họ Uông nhà ta làm không được việc này thì Đại Chí đã làm được. Nó đang sống những ngày thần tiên, bố mẹ không cần phải lo lắng cho nó nữa. Nếu dùng không hết tiền thì hãy cho Thanh Vân và Trực Thượng. Nếu Kiến Bình và Tiểu Văn không phản đối thì bố mẹ nhận hai đứa nó làm cháu nội.

Con trai Trường Xích bất hiếu, ba mẹ hãy đánh vào mông như ngày xưa.

Trường Xích quỳ lạy.

Đầu Uông Hòe ngoẹo sang một bên, bất tỉnh. Ngày hôm sau tinh thần và sức lực ông mới hồi phục. Nửa đêm, Lưu Song Cúc chuẩn bị gạo, một con gà trống còn đang sống, đầu lợn, rượu, hương và giấy vàng mã đặt lên một chiếc bàn ngay giữa nhà. Uông Hòe ngồi trước bàn làm phép cho Uông Trường Xích. Hai chân ông rung rung, miệng rì rầm khấn vái, hai tay không ngừng vung gạo và hắt rượu ra chung quanh. Nửa tiếng đồng hồ sau, mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán ông Đột nhiên, ông lớn tiêng hỏi:

- Uông Trường Xích đầu thai về nơi nào?

Đang quỳ trước bàn, Thanh Vân và Trực Thượng đồng thanh hô lớn:

- Về thành phố!

- Về nơi nào?

- Về thành phố!

Cứ như thế, hỏi đáp tiến hành liền mười mấy lần, linh hồn Uông Trường Xích vẫn không động đậy, vẫn nẳm gọn trong chiếc hộp. Uông Hòe lại tiếp tục vãi gạo, tưới rượu, cắt một cánh gà và nhổ một nhúm lông của con gà vất xuống đất. Nhưng tất cả đều không đánh động được sự linh ứng của quỷ thần cũng như linh hồn Uông Trường Xích, Uông Hòe nói:

- Trường Xích, bố biết con không nỡ rời xa bố mẹ, không nhẫn tâm vất bỏ bố mẹ lúc tuổi già sức yếu này. Con đã nghe lời bố mẹ suốt cả cuộc đời rồi, bây giờ con hãy nghe lời lần cuối nhé. Kiếp trước con đầu thai nhầm chỗ, đã lạc bước vào nhà bố mẹ. Bố mẹ nghèo khổ, không đủ sức cho con một cuộc sống tốt. Kiếp sau con nhất định phải chọn một gia đình giàu có, nhất định con phải đầu thai lên thành phố. Bố mẹ đã có Thanh Vân và Trực Thượng rồi, con yên tâm mà đi đi.

Nói xong, Uông Hòe tiếp tục lầm rầm niệm chú, hỏi:

- Trường Xích đầu thai về đâu?

- Về thành phố! - Thanh Vân và Trực Thượng đồng thanh hô.

- Về đâu?

- Về thành phố! - Lần này thì Lưu Song Cúc, chú Hai, thím Hai, Tiểu Văn và Lưu Kiến Bình đồng thanh hô lớn.

- Về đâu?

- Về thành phố! - Tất cả mọi người lên tiếng.

- Về đâu?

- Về thành phố! - Từ bên ngoài cửa, tiếng trả lời đồng loạt vang lên. Đó là tiếng trả lời của mọi người trong thôn. Họ đã kéo đến từ lúc nào và giúp linh hồn Uông Trường Xích đầu thai về thành phố. Linh hồn Uông Trường Xích bồi hồi xúc động. Uông Hòe dùng sức tàn đập tay thật mạnh vào mặt chiếc não bạt đặt trên bàn. "Roảng!!!". Linh hồn Uông Trường Xích bay vút lên cao, vượt qua nóc nhà, lượn lờ trên không trung. "Roảng!!!". Một tiếng não bạt nữa. Linh hồn Uông Trường Xích hướng về phía ngọn cây phong cổ thụ, dừng lại trên đó và quanh quẩn với từng chiếc lá, từng cành cây lưu luyến không nỡ rời. "Roảng!!!" một tiếng nữa. Đó là âm thanh của sự thúc giục, giống như ngày xưa Uông Hòe đã từng thúc giục Uông Trường Xích đi học ôn thi hay lên thành phố làm thuê. Âm thanh của não bạt đuổi theo linh hồn Uông Trường Xích đang vương vấn trên ngọn cây phong khiến nó lại một lần nữa bay vút lên cao, vượt qua sông ngòi, rừng rậm, đồng ruộng, đường quốc lộ, đường sắt, phố xá, quảng trường..., bay thẳng đến thành phố, đến đường Nhân Dân rồi sà xuống bệnh viện phụ sản.

Phòng sản vang lên mấy tiếng khóc "Oa! Oa! Oa!". Cuối cùng thì Ngô Hân đã sức cùng lực kiệt sinh ra một đứa con trai. Nghe nói là con trai, đang đứng chờ bên ngoài mà lòng như lửa đốt, Lâm Gia Bách mừng đến độ tay chân múa lên loạn xạ như một thằng điên.

63

Mấy năm sau, Lâm Phương Sinh tốt nghiệp trường Đại học Cảnh sát, được phân công công tác tại đội 1 của Đội cảnh sát trinh sát - hình sự tỉnh. Đội trưởng Củng biết rõ hoàn cảnh gia đình của cậu nên chưa giao ngay công việc phá án, yêu cầu cậu nghiên cứu những chuyên án cũ để làm quen với công việc. Lâm Phương Sinh có ý thức cầu tiến, lại xem rất nhiều phim hình sự nên rất chuyên tâm đến việc đọc tài liệu, từ bồi dưỡng kiến thức phá án. Mỗi lần tiếp xúc với một hồ sơ vụ án, cậu luôn ý thức được rằng mình đang đọc một cuốn sách nên cố gắng nhớ thật kỹ với hy vọng là sẽ vận dụng được những kinh nghiệm của người đi trước. Đọc xong mười mấy hồ sơ vụ án cũ, có một vụ án khiến Lâm Phương Sinh không thể quên được, có một tiếng nói mơ hồ nào đó thôi thúc cậu phải đọc lại thật kỹ và trong mơ hồ, cậu nhận thấy vụ án này chưa được gíải quyết triệt để. Hình như đó cũng là ý trời!

Đó là ngày đầu tiên Lâm Phương Sinh đến Phòng Lưu trữ, đó cũng là vụ án tự tử từng gây chấn động dư luận một thời. Đọc xong vụ án thứ nhất, khi xếp tập tài liệu lại để chuẩn bị lật sang vụ án thứ hai, đôi vai của Lâm Phương Sinh như có ai đó đập một cú thật mạnh. Lâm Phương Sinh giật mình kinh sợ, theo phản xạ lạng người qua một bên để tránh cú đập thứ hai, quay người lại thì không thấy ai, nhưng trên mặt đất có một tập hồ sơ đang mở ra. Tập hồ sơ này rơi xuống khi cậu lạng người tránh sang một bên, vai cậu đã hất phải khiến nó rơi xuống đất. Nhặt tập hồ sơ lên, lật vài trang, cái đập đầu tiên vào mắt cậu ấy là một tấm ảnh chụp một thi thể đã trương phềnh. Tuy gương mặt của nạn nhân đã thay hình đổi dạng nhưng Lâm Phương Sinh có cảm giác người này khá quen thuộc, có điều cậu không thể nhớ đã gặp người này ở đâu và lúc nào. Tựa lưng vào tủ, Lâm Phương Sinh đọc hết tập hồ sơ chuyên án. Đó là vụ án xảy ra chín năm trước, vừa đọc xong là cậu nhận ra ngay có một điểm sơ suất nghiêm trọng: Viên cảnh sát phụ trách vụ án họ Triệu chỉ lo thu thập những chứng cứ phạm tội của người chết mà không điều tra nguyên nhân dẫn đến cái chết của anh ta, không hề hoài nghi rằng anh ta tự tử hay bị bức tử. Mấy ngày sau, Lâm Phương Sinh đưa hồ sơ vụ án cho đội trưởng Củng, ông ta chỉ nhìn liếc qua rồi vất lên bàn, nói cậu nhàn nhã đến độ không còn việc gì để làm hay sao? Một vụ án nhỏ như con tép thế này cũng khiến cậu chú ý hay sao? Lâm Phương Sinh nói, dù sao thì cũng là một mạng người. Đội trưởng Củng nói, cậu đã từng ném một hòn đá xuống sông bao giờ chưa? Lâm Phương Sinh gật đầu. Đội trưởng Củng nói, chắc cậu chỉ chú ý đến những tia nước bắn lên và tiếng của hòn đá đập vào mặt nước mà không chú ý đến tiếng những tia nước bắn lên và rơi xuống mặt nước sông, đúng không? Lâm Phương Sinh gật đầu. Có điều, cậu không dừng lại. Cậu muốn điều tra lại vụ án này với mục đích là thẩm định năng lực của chính mình.

Trong quá trình điều tra vụ án "Uông Trường Xích", Lâm Phương Sinh phát hiện Uông Trường Xích vẫn còn đang sống, là Phó Cục trưởng cùa cơ quan X. Cậu ấy nghĩ, chắc có lẽ là trùng tên trùng họ mà thôi, nhưng sau khi điều tra, nơi sinh, số chứng minh nhân dân, quê quán, nơi tốt nghiệp trung học phổ thông của Uông Trường Xích còn đang sống trùng khít hoàn toàn với Uông Trường Xích đã chết, Lâm Phương Sinh đến cơ quan X tìm gặp Phó Cục trưởng Uông. Đương nhiên là vị Phó Cục trưởng này không thể là người chết trong tấm ảnh. Qua mấy lần gặp nhau, Phó Cục trưởng Uông cuối cùng cũng quỳ trước mặt Lâm Phương Sinh cầu xin cậu tha cho mình lần này. Lâm Phương Sinh nghĩ, ai bảo vụ án "Uông Trường Xích tự tử" này chỉ là âm thanh như gió thoảng của những tia nước bắn lên từ hòn đá ném xuống mặt nước sông? Không phải lúc này âm thanh của nó đã vang vọng hơn tiếng của hòn đá hay sao? Qua điều tra, cậu phát hiện rằng, Phó Cục trưởng Uông tên thật là Nha Đại Sơn, năm ấy thi đại học không đủ điểm chuẩn, nhưng nhờ bố hắn can thiệp nên đã đổi tên thành tên của người bạn học cùng lớp là Uông Trường Xích, sau đó dùng hồ sơ tuyển sinh đại học của người này để vào học đại học. Sau khi tốt nghiệp, cũng nhờ sự can thiệp của bố mả Nha Đại Sơn được nhận một công việc béo bở ở tỉnh, từng bước từng bước thăng quan tiến chức và hiện tại là Phó Cục trưởng. Lúc này, công việc của hắn vô cùng thuận lợi, vị trí của hắn vô cùng vững chãi, gia đình sung túc, hạnh phúc, sức khỏe dồi dào, vợ đẹp con ngoan, có đứa đang học nghiên cứu sinh. Nếu không có Lâm Phương Sinh chúi mũi vào chuyện này thì Nha Đại Sơn chẳng phải lo lắng gì mà tiếp tục hưởng cuộc sống hạnh phúc mà hắn cướp từ tay người khác. Lâm Phương Sinh nghĩ, một kẻ vì cuộc sống riêng của mình mà đã chà đạp lên một sinh mệnh khác, đúng là trời đất không thể dung tha. Cậu thề là sẽ đưa Nha Đại Sơn ra ánh sáng của công lý.

Lâm Phương Sinh quyết định về quê Uông Trường Xích để thu thập thêm thông tin, hy vọng sẽ tìm thấy những điều bổ ích cho việc thẩm định lại vụ án. Đường về thôn đã được xây dựng mới, ô tô có thể vào đến tận nhà Uông Trường Xích. Vì đường chưa được rải nhựa nên bụi mù bốc ngay sau đuôi xe. Không muốn người ta chú ý nên Lâm Phương Sinh đã dùng xe riêng, mặc thường phục, lại thêm một đôi gọng kính đen trùm gần nửa khuôn mặt. Cậu nhìn thấy Uông Hòe gầy như que củi đang ngồi trên xe lăn, Lưu Song Cúc mái tóc trắng phau lưng còng gần song song với mặt đất. Hai người trông thấy Lâm Phương Sinh nhưng chỉ nghĩ cậu cũng như rất nhiều cán bộ đã về làng, không hề kinh ngạc, cũng chẳng tỏ vẻ hiếu kỳ, nghĩ rằng cậu có thể cũng chỉ là một cán bộ đến tuyên truyền chủ trương sinh đẻ có kế hoạch mà thôi. Nhưng Lâm Phương Sinh thì giật mình kinh sợ khi phát hiện trong khung ảnh gia đình có một tấm ảnh chụp chính cậu khi còn nhỏ. Ban đầu, Lâm Phương Sinh cũng chỉ nghĩ đó là ảnh của một đứa trẻ khác có nét giống với mình mà thôi, nhưng sau khi dụi mắt nhìn kỹ thì không thể nhầm lẫn được nữa, đó chính là cậu. Lâm Phương Sinh chỉ lên khung ảnh hỏi Uông Hòe tại sao trong nhà lại có tấm ảnh này? Lúc này đôi mắt Uông Hòe mới sáng lên một tí, trong đó có ẩn chứa niềm vui lẫn tự hào, ngực ưỡn về phía trước nói, đó là cháu nội của tôi, tên là Uông Đại Chí. Khi chưa sinh ra, nó đã lên thành phố cùng với bố mẹ nó, nhưng sau đó thì bố mẹ nó không thể cho nó một cuộc sống đầy đủ nên đã đem cho một gia đình có tiền làm con nuôi. Lâm Phương Sinh nhìn tấm ảnh, một cơn lạnh chạy dọc theo sống lưng, răng đánh vào nhau lộp cộp, hai chân run rẩy như đang đứng giữa một vùng băng tuyết.

Sau khi về thành phố, Lâm Phương Sinh ngầm điều tra hoàn cảnh của chính mình, càng phát hiện sự thật cậu càng sợ hãi. Một đêm khuya, Lâm Phương Sinh đến đứng trên cầu Tây Giang. Trên cầu không còn ai, hình ảnh phản chiếu của phố xá về đêm với nhiều màu sắc lấp lóa dưới mặt nước sông. Cậu đứng đúng vào chỗ năm xưa Uông Trường Xích đã gieo mình xuống sông rất lâu, đứng cho đến khi hai chân bắt đầu run rẩy. Cuối cùng, Lâm Phương Sinh lôi từ trong cặp xách ra một bộ hồ sơ vụ án cùng với một xấp ảnh ném xuống dòng sông. Những trang giấy như những chiếc lá vàng nổi phập phù trên mặt nước và bí mật về Lâm Phương Sinh bắt đầu từ đó bị chôn vùi, chỉ cần cậu không tự bán đứng mình thì ngay cả ông trời cũng không biết quá khứ cậu như thế nào.

Một buổi sáng, Uông Hòe chăm chú nhìn vào khung ảnh trên tường, kêu lên hoảng hốt: Song Cúc à, ảnh của Đại Chí biến đi đâu rồi nhỉ? Lưu Song Cúc chạy từ nhà bếp lên, ngước đầu nhìn một lát, nhận ra tất cả những tấm ảnh khác hãy còn, duy nhất chỉ có ảnh Đại Chí là hoàn toàn biến mất. Có lẽ nào mắt tôi đã hoa? Lưu Song Cúc đeo kính lão vào, vẫn không hề thấy ảnh Đại Chí. Uông Hòe lấy gọng kính của Lưu Song Cúc đeo vào mắt mình, xác nhận là trong khung ảnh không còn bất kỳ tấm ảnh nào của Đại Chí. Đại Chí không hề từ giã mà bỏ đi đâu? Từ nay tôi không còn trông thấy cháu nội của mình nữa rồi, khi nhớ nó, tôi chỉ còn biết dựa vào trí nhớ mà thôi. Có điều, trí nhớ của cả hai người càng ngày càng trở nên mơ hồ, không đáng tin. Đôi khi, hai người vừa nhìn ảnh của mình trong khung, vừa nhớ đến Đại Chí, bởi họ vẫn còn nhớ rất rõ điều này: Đôi mắt Đại Chí giống ông nội, sống mũi thì giống bà nội, riêng cái miệng thì lại giống bố nó - Uông Trường Xích.

Viết từ tháng 5.2013 đến tháng 5.2015.

HẾT.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #readoff