Mộng (kết thúc)
Ta là một bé gái sống trong khu ổ chuột của Quốc Đảo Diezen, năm nay ta bảy tuổi, người xung quanh gọi ta là Thứ Bảy. Ta kỳ thực không phải người nơi này, mà là từ lúc trong tã lót bị bắt cóc bán đến đây, được cha mẹ ta mua về vào ngày thứ bảy, nên gọi ta như thế. Năm ta năm tuổi, hai người họ nhiễm ôn dịch mà chết đi, để lại ta lần nữa mồ côi.
Khoan đã, tại sao ta lại dùng từ 'lần nữa'?
Ta cũng không biết tại sao cả, cái đói không để ta có nhiều thời gian để lãng phí đi suy nghĩ mấy thứ này.
Trẻ con trong khu ổ chuột sống đặc biệt không dễ dàng, thường xuyên vì một mẩu bánh mỳ bẩn mà đánh nhau đến ngươi chết ta sống. Một ngày, khi ta đang cùng thằng nhóc ăn mày ở ngõ hẻm bên cạnh đánh nhau vì một quả táo hỏng một nửa bị vứt ở lề đường, ta nhìn thấy một người.
A, lơ đễnh xíu liền bị thằng nhóc kia đấm một quả, đau thật.
Ta xoay người thụi trả Jan một cú, đè nhóc ta xuống đất, ngẩng đầu lần nữa nhìn hắn.
Người đàn ông nọ bước xuống xe ngựa xa hoa sang trọng, quần áo quý giá không phải có tiền là mua được, chí ít những quý tộc làm mưa làm gió ở nơi này chưa từng mặc qua. Mái tóc đỏ rực như máu chói mắt dưới nắng nhẹ, đôi mắt nâu điềm tĩnh, gương mặt anh tuấn đẹp đẽ, là một nam nhân so với nam ngôi sao nổi tiếng tháng trước vừa dán ảnh khắp các đường phố còn xuất chúng hơn gấp bội.
Ta ngây ngốc nhìn người đàn ông tóc đỏ kia, hình như, đã từng gặp?
Nhưng sinh hoạt tầng dưới chót như ta làm sao lại tiếp xúc qua những nhân vật như hắn được chứ.
Ta quay đầu cho nhóc Jan một đấm nổ đom đóm mắt, sau đó cướp trái táo chạy đi.
Bên tai loáng thoáng nghe thấy một cái tên lạ được ai đó dùng giọng lơ lớ gọi lên, Cale.
Cale?
Nghe quen tai lạ lùng.
Mấy ngày sau, ta lần nữa gặp lại hắn.
Lần này người đàn ông đi một mình, đùng một cái xuất hiện trước cửa căn lều ọp ẹp như ổ chó của ta, suýt chút dọa ta hồn vía đều bay mất.
Ta ngốc ngốc nhìn hắn, còn hắn thì dùng giọng nước ngoài sứt sẹo hỏi ta một câu, có muốn theo hắn về nhà không?
Ta tưởng hắn đùa ác, nhưng khi nhìn vào đôi mắt kia, ta lại nghĩ hắn nghiêm túc.
Sau đó ta nói, hắn đặt cho ta một cái tên, ta liền đồng ý.
Người tóc đỏ suy nghĩ một lúc, sau đó ngồi xổm xuống xoa tóc ta.
Bàn tay rất dịu dàng, nhiệt độ ấm áp, giọng nói lại tiến sâu vào lòng ta.
"Calantha."
Cái tên ấy đem tới cho ta cảm giác giống như vạn hoa nở rộ, song vẻ đẹp đẽ vẫn kém xa người đàn ông tóc đỏ trước mắt này.
"Tên của em, là Calantha."
Thật xinh đẹp, ta ngơ ngác nghĩ.
Ta có được tên của mình rồi.
Ta nắm tay người nọ lên xe ngựa, đem vận mệnh trao cho người nắm.
Và rồi,
Ta cứ như vậy được mang về Roan, trở thành con gái nuôi nhà Henituse, em gái của Cale, người duy nhất trong nhà Henituse có tóc đen mắt xanh.
Vì cái gì lại thành em gái mà không phải con gái nuôi, đại khái là vì lúc người tóc đỏ dẫn ta về, giới thiệu ta là con gái, liền khiến một đám người đông ngùn ngụt sốc đến bay màu, khóc lóc gào thét nổi sát khí, hỗn loạn không khác gì một phiên chợ cả.
Sau đó ta liền trở thành em gái nuôi.
Sinh sống ở đây lâu ngày về sau, ta rốt cuộc hiểu rõ tại sao có nhiều người đỏ mắt ganh tị với ta như thế.
Khoan hãy nói tới địa vị và chuỗi danh hiệu dài dằng dặc như con đường từ dinh thự Henituse đến Hoàng cung đằng sau tên của anh cả Cale nhà ta, chỉ riêng sự ôn nhu quan tâm của người nọ đã khiến người khác hận không thể giết chết ta để thế chỗ.
Nhưng ta vẫn sống khỏe mạnh đến nỗi chính ta cũng không tin nổi. Ta luôn thắc mắc vấn đề này, cho tới một tối không ngủ được, ta ra ngoài đi dạo đêm, sau đó nhìn thấy ông Ron đang làm gì ở góc vườn...
Sau đó ta thức thời không hỏi gì nữa.
Người tóc đỏ từ ngày đưa ta về thì rất thích tìm ta dùng trà chiều, sau khi ta đã học xong công khóa. So với hai người anh chị khác, ta thân thiết với Cale hơn nhiều, rất thường nhìn thấy người nọ cười hay nhăn nhó, cũng thường xuyên được Cale dẫn đi chơi cùng mọi người.
Người đó còn đặc biệt yêu thích món bánh chanh cùng bánh táo ta làm nữa, nhưng đã thích bánh chanh thì tại sao lại không thích trà chanh ông Ron pha nhỉ?
Đúng là kỳ lạ.
Xung quanh người đó còn nhiều chuyện lạ và nhân sĩ kỳ quặc nữa.
Chị Rosalyn, anh Choi Han, anh Beacrox, chị Mary, ông Ron, On cùng Hong thì rất tốt, hai ngài rồng rất tuyệt, Alberu hyung-nim (ta bị yêu cầu gọi như vậy) cũng rất thân thiện. Hầu hết mọi người đều rất hiền hòa, nhưng có vài người cứ kỳ kỳ quái quái. Có một người mà khi hắn xuất hiện Cale sẽ đeo lên cổ ta vòng tỏi cùng thánh giá, thậm chí có lần hắn bám theo Cale xuống bếp còn bị ta cầm chảo phang. Còn có một người được gọi là anh hùng phương Bắc, nhưng ta thấy người đó căn bản là một cái sùng bái anh trai ta đến sắp rồ người rồi, lần nào cũng bị mọi người hợp sức lại đánh...
Anh cả của ta rất hay đi ra ngoài, cũng rất thích trốn đi một mình. Hầu như mỗi lần mọi người đều phát hiện sớm rồi đuổi theo, nhưng có một lần năm ta mười hai tuổi, hắn bị người đỡ về, trang phục xơ xác bụi đá, áo trắng vấy máu.
Ta ở hành lang gặp hắn, sách trên tay rơi xuống. Khoảnh khắc nhìn thấy máu tươi tiên diễm trên vải lụa ở ngực hắn, ký ức xa lạ giống như đại hồng thủy đổ về, nháy mắt nhấn chìm tiềm thức của ta.
Ta choáng váng một hồi, lúc lâu sau mới miễn cưỡng bình thường lại.
Hắn đã được người đưa về phòng tắm rửa ăn uống nghỉ ngơi rồi.
Ta bèn đi thẳng đến phòng ngủ của hắn.
Anh trai hờ của ta đang nằm trên giường, đã thay một thân trang phục sạch sẽ, đang thích chí ăn bánh táo.
"Cale Henituse." Ta trực tiếp gọi.
"Calantha, có chuyện gì sao?" Hắn cười với ta như mọi khi.
Cái tên ngốc liều mạng này.
"Một nửa mạng của ngài là do em đổi về." Ta nhìn hắn, bình tĩnh nói, "Em không có mạng dự trữ nữa đâu."
Vẻ mặt hắn như bị sét đánh ấy, trông ngốc chết đi được.
Thật vất vả mới nhặt về một mạng thế mà còn không biết quý trọng, nên ta mới miễn cưỡng đến nhắc nhở hắn một câu.
Sống một cuộc đời an nhàn vui vẻ mới là mục tiêu của ta nha.
Ta nhìn vẻ mặt ngốc ngốc của anh trai, bĩu môi rời đi.
Tên ngốc này nếu muốn liều mạng nữa, ta sẽ đem mình trực tiếp trói ở thắt lưng hắn, xem hắn có dám đem em gái đi mạo hiểm cùng không, song tiền đề là phải thu được một kiện đồ phòng thủ ở chỗ ông Rồng Vàng đã.
Nhưng trước mắt vẫn là nên đi làm bánh chanh đi.
____________________________________________________
Ngài chính là giấc mộng đẹp đẽ của em.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top