Kết thúc 1

Phần 1

---[Underwood, Thành phố ngầm] Khách sạn mới.

Sáng hôm sau, người đến gặp You và mọi người trong [No Name] không phải ai khác ngoài cô gái đeo mặt nạ.

Cô đã hoàn toàn rửa sạch những vết máu bám lên khắp người cô trong trận chiến với tộc khổng lồ. Và hôm nay, cô tiếp tục mặc bộ giáp trắng thuần phát ra khí chất điềm tĩnh khi cô đợi họ một cách nhã nhặn. Còn Jack thì giang tay ra khi ông thực hiện việc giới thiệu với mọi người trong tiếng cười "Yahoho" mọi khi của ông.

"Đây là [Vô Diện]---Kị sĩ thân cận của [Queen Halloween]! Mọi người cũng có thể gọi cô ấy theo cách thân mật là 'Diện'!"

"......Vậy sao? Cô ấy là...."

Asuka lùi lại về phía sau trong lúc nhìn vào Vô Diện với cảm xúc lẫn lộn. Dù sao thì Asuka cũng đã từng tự mắt thấy sức mạnh của Vô Diện. Vậy nên không có gì băn khoăn khi cô phải nghĩ ngợi kĩ và nghi ngờ về việc trở nên gần gũi với Vô Diện một cách thiếu cảnh giác và trở nên thân thiện khi họ mới chỉ được giới thiệu.

Kuro Usagi, dù là lần đầu tiên gặp Vô Diện, cô cũng đã có thể ngay lập tức hiểu được khí chất độc nhất phát ra từ người đứng trước mặt cô.

"Tôi rõ rồi....Vì cô ấy là thân cận của [Queen Halloween], cô ấy hẳn có thể mượn Sức mạnh những vì sao từ một Tinh linh Tinh tú cấp-người quản lí các đường ranh giới của thế giới để triệu hồi chiếc tai nghe đúng chứ?"

Yahoho! Cô đúng rồi! Cô ấy là người [Will-O'-Wisp] chúng tôi mời tới làm thành viên khách mời! Nếu là cô ấy thì hẳn có thể triệu hồi ra một cái khác để thay thế!"

Nghe thấy lời nói khẳng định của Jack, gương mặt You trở nên tốt hơn hẳn.

Nhưng, cô cau mày lại khi một nỗi lo nhỏ hiện lên trong lòng cô.

"Nhưng....nếu chúng ta triệu hồi từ thế giới khác...phí tổn sẽ rất đắt phải không?"

"Yahoho! Trước tiên đừng nói đến phí tổn. Thực tế thì nếu trong trường hợp bình thường, những yêu cầu thế này đáng ra sẽ bị từ chối hoàn toàn. Nhưng tính tới việc chúng tôi sẽ thiết lập được mối quan hệ vững chắc với [No Name] mọi người từ giờ về sau...Lần này, chúng tôi sẽ chỉ tính nó với giá cả tình bạn."

"Ừm. Tôi cũng đã quyết định kí kết hợp đồng từ giờ về sau, tất cả những vật dụng cần thiết mà chúng tôi sử dụng đều là sản phẩm do [Will-O'-Wisp] tạo ra."

"Vậy.....vậy là...Jin, cảm ơn."

You nhìn thẳng tới Jin và nở một nụ cười nhẹ nhõm.

Jin vội vã lắc hai tay mình.

"Chuyện này...chuyện này không có gì cả! Những ơn huệ mà các cậu cho tôi nhiều đến không tính được! Một điều nhỏ nhặt như thế này không đáng để nói ra làm gì...với cả trong thực tế, vẫn còn một vấn đề nữa cần phải giải quyết."

"....Vấn đề?"

"Đúng vậy. Chính xác mà nói thì lần này chúng ta sẽ không sử dụng sức mạnh của [Queen Halloween] để thực hiện việc triệu hồi, mà chúng ta sẽ mượn lấy khả năng khống chế quĩ đạo vận hành những vì sao để thay đổi luật nhân quả---nói một cách đơn giản, chúng ta cần nó được triệu hồi theo điều kiện là [You-san đã mang chiếc tai nghe tới Khu vườn nhỏ ngay từ lúc đầu]. Vậy nên nếu như trong nhà của You không có chiếc tai nghe nào thì cách thức này sẽ không thể hoàn thành...." Jin mang theo ánh mắt lo lắng khi cậu tiếp tục giải thích.

Trong khi You thì ngược lại, ánh mắt cô ngời lên sự vui sướng.

"......Không vấn đề. Mình có một chiếc tai nghe có nhãn hiệu tương đồng với cái mà Izayoi dùng nằm tại nhà mình."

"Thật....Thật sao?'

"Ừm. Và cha mình đã từng nói rằng đó là một sản phẩm độc nhất được chế tạo đặc biệt trong thời đại của nó. Nếu là chiếc tai nghe đó thì Izayoi chắc chắn sẽ tha thứ cho mình."

"Ể? Nhưng mà chiếc tai nghe đó hẳn là đồ vật của cha Kasukabe-san mà phải không? Có ổn không nếu chúng ta cứ thế lấy đi mà không cần xin phép?"

"Không có gì đâu, chuyện này ổn mà. Dù sao thì tung tích của cha và mẹ mình cũng vẫn chưa rõ ở đâu."

You thực thà nói ra hoàn cảnh của cô.

Nhưng với Asuka đã mất cả cha lẫn mẹ, cô không nói được gì trước lời bộc lộ vừa rồi và nhiều cảm xúc hiện ra trên mặt cô khi cô cúi đầu xuống.

"Xin...xin lỗi, mình không biết mọi chuyện thế này...."

"Không có gì, là vì mình chưa bao giờ nói về chuyện này khi trước....và..."

You lấy ra miếng mề đay cha cô đưa cho cô và nắm nó thật chặt.

"Chúng ta...ba người chúng ta chưa từng muốn nói nhiều về bản thân chúng ta, vậy nên không cách nào mà chúng ta biết được."

"Ưm. Cậu nói đúng."

"Vậy nên mình định dùng cơ hội khi mình trả lại chiếc tai nghe để nói chuyện với cậu ấy, giúp cho chúng ta biết rõ về nhau hơn. Đây là tình bạn mà mình đã đạt được với nỗ lực vất vả, vậy nên mình sẽ phải chủ động duy trì quan hệ này bằng nỗ lực chính mình."

Tâm trạng của You dường như đã thay đổi khi cô nhìn thẳng về phía trước.

---"Từ bỏ gia đình, bạn bè, gia tài và tất cả những thứ sở hữu tại thế giới cũ và đến với Khu vườn nhỏ".

Vì cô đã đáp lại lá thư mời vừa vô trách nhiệm vừa hống hách, nhưng lại là thứ tốt hơn mọi thứ khác....

Vậy thì, cô cũng nên cố gắng từ từ tìm hiểu về môi trường xung quanh cô và thể hiện sự quan tâm tới mọi người. Giờ cô mang theo một trái tim đã bỏ lại quá khứ và trở nên nhẹ hơn rất nhiều, cho cô chủ động hơn trong việc gần gũi với mọi người xung quanh---

Phần 2

---Khi Izayoi tỉnh dậy, mặt trời đã lặn tại chân trời tây.

Có lẽ cậu đã bất cẩn chìm vào giấc ngủ trong lúc đọc bức di thư? Sự thật hiện tại là cậu đã nằm gục trên bàn và chảy rãi trong lúc ngủ. Và đó là lần đầu tiên trong cuộc đời Izayoi cậu thấy được phần vô duyên của mình.

".....Đã 18:15 rồi sao? Ah, sao mình thấy đói thế nhỉ?"

"Oh! Thế anh có muốn đi ăn tối không Iza-nii?" Suzuka dựa cả cơ thể cô bé lên lưng của Izayoi.

Từ khi nào mà con bé lén lút đến được phía sau mình vậy? Izayoi đã không nhận ra sự hiện diện của cô bé cho đến những lúc cuối cùng, cậu đã khá là bất ngờ. Nhưng chắc chắn rồi, cậu không để điều này hiện lên trên mặt cậu.

"Suzuka, bỏ anh ra! Em muốn anh phải nói bao nhiêu lần nữa thì em mới hiểu hả? Nếu em muốn ôm anh thì ít nhất sau khi có được D cup hãy quay lại."

"Oi...Gì cơ chứ?! Em, Suzuka-chan, chắc chắn trong tương lai gần em sẽ trở thành một cô nàng nóng bỏng khêu gợi với những đường cong đầy đặn, quyến rũ! Tranh thủ đặt hàng trước trong lúc lời đề nghị vẫn được nhận sẽ có giá trị hơn đó, anh có biết không hả?"

"Rồi, rồi. Tương lai gần có nghĩa là nó vẫn chưa được xác nhận. Mà sao thì cũng bỏ anh ra."

Izayoi nắm lấy phần sau cổ áo của cô bé và kéo cô bé ra khỏi người cậu.

Suzaka phồng hai má lên một cách giận dữ và chạy nhanh ra khỏi căn phòng nhỏ.

"Hư~~! Em không thèm để ý anh nữa Iza-nii! Anh cứ chết đói ở đây luôn đi! Onii-chan no Baka!"

"Không được, như thế thì rắc rối lắm. Chuẩn bị bữa tối cho anh nữa."

Izayoi ngáp một cái to.

Suzuka đột nhiên không còn ánh mắt không vui nữa khi cô nhìn thật kĩ Izayoi.

"....Ưm. Em rõ rồi. Iza-nii, em sẽ đợi anh đến được chứ?"

Suzaka dừng lại một chút một cách bất thường trước khi rời căn phòng.

Rồi tiếp đó là một cậu bé đeo kính tóc rối bời, Homura, bước vào căn phòng.

"Iza-nii, anh tỉnh rồi?"

"Ừ...Chờ đã, tại sao nó vẫn là một chiếc tai nghe như thế kia?"

"Ưm. Em đã chỉnh lại và thay đổi phần tai mèo. Nó hẳn sẽ không quá chật nữa đâu."

"Thật sao? À mà thôi. Anh sẽ qua lấy nó tối nay. Anh muốn đọc cho xong phần còn lại của di thư lúc này. Em đi cùng Suzuka chuẩn bị bữa tối đi."

"....Được rồi, em rõ rồi. Iza-nii, anh tốt hơn hết nhớ phải qua lấy nó đấy được chứ?"

Homura cũng dừng lại một chút một cách bất thường trước khi rời căn phòng.

Thấy cậu bé đi khỏi, Izayoi quay trở lại lật lên xấp di thư trên bàn.

"Izayoi-chan, nhóc quả thực chảy rãi lúc ngủ. Eo, bẩn kinh."

Dừng việc rề rà lại đi bà già bốc mùi!

"Dừng cơn giận nhóc lại đi. Đừng có nhìn chị đây như thế. Thực ra thì, nhóc có biết chị thực sự đã nhẹ nhõm sau khi lo lắng cho nhóc bấy lâu nay không? Dù sao thì khả năng nhóc bị bẫy lại trong Game không phải là con số không. Vậy nên, vào thời điểm bức di thư vẫn nằm trong tay nhóc, điều này làm chị thực sự hạnh phúc...Chúc mừng, Izayoi-chan. Đi tới được lúc này, nhóc cuối cùng đã kiếm được quyền cho riêng mình."

"......."

"Ưm. Thử nhìn vào cái khuôn mặt của nhóc đang nói 'Tôi không hiểu bà đang nói về cái gì' đi, nhóc biết hay không biết cũng không sao, mọi việc từ trước tới nay hãy coi như là xếp đặt của số phận đi. Nhưng để mở ra những cánh cửa khổng lồ với đôi tay của loài người, nó luôn yêu cầu sự giao nhau của nhiều khả năng và cả sự phân tách của chúng nữa. Sự giao nhau nguyên gốc là một việc ngẫu nhiên xảy ra xuất hiện trong một vùng rất nhỏ....Ah, thôi quên đi. Việc giải thích cho phần lí luận này nên để cho Croix làm thì hơn. Vấn đề mà chị nên nói với nhóc lúc này là lá thư mời gửi tới cậu lúc trước."

"Lá thư mời?"

Không hiểu được lá thư gì đang được nhắc tới, Izayoi nghiêng đầu trong lẫn lộn.

Ngay lúc đó, một lá thư rơi ra từ bên dưới xấp di thư.

"Đó chính là lá thư mời và nó chắc chắn sẽ thay đổi vận mệnh của nhóc. Đó là lá thư cho phép nhóc được trải nghiệm cuộc sống mà mỗi ngày đều như những gì nhóc có vào hôm nay.....nhưng ngay cả khi nếu nhóc không mở lá thư này thì khả năng nhóc tìm được hạnh phúc của mình tại thế giới này vẫn còn đó. Nhóc có quyền quên đi lá thư mời và tiếp tục cuộc sống hiện tại của nhóc. Trong thế giới này, tương lai cho nhóc sống cùng với Homura và Suzuka trong một môi trường tốt đẹp và vui vẻ vẫn đang mở ra. Chị mong nhóc xác nhận lại những điều này vậy nên đã sắp xếp cho nhóc game đó."

Izayoi đã có được một nơi trú, một gia đình và những kỉ niệm tại thế giới thế này.

Ý định của Canaria đó là cho phép Izayoi chậm rãi hồi tưởng lại quá khứ rồi cân nhắc so sánh. Vậy nên, [Nam Tước Croix] được gửi tới để kiểm tra cậu.

"....Nhưng mà cái người mà chị gửi đến quả thực là hơi bị điên để xử lí đấy. Nhờ chị mà lưng tôi đã chảy xuống cả đống mồ hôi lạnh."

"Làm sao mà nhóc vô dụng thế cơ chứ? Nhóc lúc 10 tuổi đáng ra sẽ vui vẻ mà đánh đập đối thủ đến khi người đó chỉ còn thoi thóp đúng chứ?......Mà thôi quên đi. Chính chị là người đã đưa nhóc theo con đường này và làm cho nhóc trở nên bất lực với những hành động đó mà. Trái ngược với cách nói chuyện ngạo mạn của nhóc thì nhóc thực sự đã trưởng thành theo chiều hướng phù hợp với thường thức rồi đấy. Và nhóc vẫn có thể tìm được một vùng đất bình thường để thỏa hiệp với thể giới này khi mà nhóc quả thực nắm giữ trong tay một thứ sức mạnh thách thức cả thường thức.....Vậy nên chị muốn cho nhóc quyền quyết định. Chị tin rằng cho dù nhóc chọn lựa điều gì thì cũng sẽ luôn còn lại hối tiếc. Vậy nên quyết định cuối cùng nên do chính nhóc đưa ra."

"......"

Izayoi điềm tĩnh lật qua trang tiếp theo.

"Như chị đã nói trước đó, nhóc vẫn có thể tìm kiếm hạnh phúc của mình tại thế giới này. Điều này chị có thể đảm bảo với nhóc.

Nhưng chỉ cần mở lá thư mời đó ra thì toàn bộ những bảo đảm này sẽ biến mất.

Chị tin sẽ có rất nhiều khó khăn đợi nhóc.

Và nhóc sẽ gặp rất nhiều tình huống nhóc phải nhục nhã.

Nhưng nhóc sẽ có thể cứu được số người vượt khỏi khả năng của nhóc.

.....Vậy nên, chị hi vọng nhóc sẽ thực sự suy nghĩ cẩn thận.

Nếu nhóc có thể nhẫn tâm bỏ lại gia đình, bạn bè, tương lai và tất cả mọi thứ ở thế giới này---Vậy thì, nhóc có thể mở lá thư đó."

Và với thế, bức di thư kết thúc mà không hề có thêm một lời tạm biệt nào.

Izayoi cầm lên lá thư mời và xác nhận lại những lời trong bức di thư.

".....Có nghĩa là sẽ không còn cách nào quay lại sau khi mình mở lá thư này ra?"

Chắc chắn là sẽ không có câu trả lời nào đáp lại nào nhưng Izayoi đã khá chắc.

---Rất lâu trước đó khi hai người đến chứng kiến một chiến trường, cô đã nói với cậu rằng nếu cậu muốn tới một chiến trường một lần nữa, cậu sẽ phải dựa trên động lực và trên chính hai chân cậu để đi tới nơi đó. Cậu chắc rằng những lời cô nói lúc đó chính là những lời cô ngầm nói với cậu cho tình huống hiện tại này.

Mặc dù cái chồng di thư khổng lồ dày đến 600 trang không hề nói đến nó, nhưng Izayoi có thể cảm nhận được sự rối loạn trong cảm xúc trong khi cô viết.

"....Ha! Sự thực là, cũng không có gì nhiều cho mình phải cân nhắc!"

Để chống lại việc bản thân cậu chìm vào sự ủy mị, Izayoi bỏ hết việc nghĩ ngợi.

---Đúng vậy. Cậu đã gặp được những trải nghiệm vô cùng thú vị hôm nay.

Và Canaria cũng đã hứa rằng ngày mai, và những ngày sau đó.....Những sự kiện đó sẽ tiếp tục diễn ra. Nếu đã vậy, cậu đâu còn lí do gì để từ chối.

Izayoi đứng dậy trước chiếc bàn và chạm tới dấu niêm phong của lá thư mời.

Trước khi cậu cởi bỏ dấu niêm phong, cậu quay đầu nhìn về phía cửa căn phòng.

"---Tạm biệt, Suzuka, Homura."

Sau đó, cậu chậm rãi mở ra dấu niêm phong bằng sáp và đọc nội dung bức thư.

Phần 3

Đoàn người theo sau cầu thang xoắn của [Underwood] khi họ đi bộ lên tới khu vực cao hơn. Tiếp đó, họ trèo lên mạng lưới rễ cây để đi tới phía trên mặt đất bên cạnh dòng sông. Và nơi đây đã có một vòng tròn ma pháp vẽ trên đó [Mười hai cung hoàng đạo] do Vô Diện chuẩn bị trước đó.

"Quả...quả thực là dùng tới cánh cửa cung hoàng đạo...Tôi đã không nghĩ rằng nó sẽ đầy đủ thế này. Cô có chắc cô có thể khống chế nó không vậy?"

"....."

Vô Diện chỉ đáp lại bằng một nụ cười mỉm trên môi cô. Mặc dù dường như cách nói chuyện của cô còn cụt ngủn hơn You nhưng cô khá là tự tin.

Đặt You ngồi giữa vòng tròn Mười hai cung cung hoàng đao, cô rút ra thanh kiếm có lá cờ của [Queen Halloween] khắc trên đó. Sau đó, ánh mặt trời bắt đầu tụ lại tại dấu hiệu của Mười hai cung hoàng đạo vẽ trên đất, làm cho chúng bắt đầu phát sáng.

Đứng bên cạnh trong lúc quan sát nghi lễ, Asuka quyết định phá vỡ bầu không khí căng thẳng khi cô hỏi Kuro Usagi.

"Ưm, Kuro Usagi, tại sao Halloween, mặt trời và [Mười hai cung hoàng đạo] lại có mối liên hệ được?"

"Ê....Halloween nguyên bản là nói tới một nghi lễ và lễ hội tổ chức để đánh dấu chu trình mặt trời tách ra làm hai. Và trong khoảng thời gian khi những chu trình chuyển tiếp, rào chắn giữa các thế giới cũng sẽ sụp đổ."

Sau khi Kuro Usagi hoàn thành việc giải thích, Jin cũng đến hỗ trợ làm sáng tỏ thêm vài điều.

"Thuật chiêm tinh của người Celtic khá là công phu và nhiều thành thành tựu, họ có riêng cho mình một bộ lịch tuần trăng[1]. Họ chỉ không thể giải thích được cách mà vũ trụ ra đời....và Halloween vốn là một trong những lễ hội ảnh hưởng từ văn hóa Celtic hiện vẫn tồn tại."

"Oh...tôi hiểu rồi. Thế còn [Mười hai cung hoàng đạo] là gì?" Asuka hỏi một cách rụt rè.

Jin ho hắng giọng một tiếng trước khi đáp lại.

"Từ hoàng đạo mà chúng ta nói thực ra là [Quỹ đạo chuyển động của Mặt trời], còn mười hai cung hoàng đạo là những chòm sao quan sát được trên quĩ đạo của Mặt trời khi đi qua bầu trời. Tại Khu vườn nhỏ, cũng có một nghi thức để quyết định Chủ quyền Mặt trời do những người nắm giữ Quyền Quản Lí Mười hai cung Hoàng đạo thực hiện. Đây được coi là một công việc vô cùng quan trọng."

"Nghi thức hiện đang được tiến hành bằng việc sử dụng sức mạnh của [Queen Halloween] để phá vỡ rào chắn giữa các thế giới và mượn sức mạnh của [Mười hai cung Hoàng đạo] để ổn định lại nó...nhưng cho dù đây là mượn sức mạnh từ [Queen Halloween], Kuro Usagi đã không nghĩ rằng có thể thấy một con người có thể thực hiện được việc triệu hồi...."

Trái ngược lại với phản ứng hâm mộ và tôn trọng của Kuro Usagi, Asuka hít sâu một hơi thở.

"Người đó....còn là loài người sao?"

"YES. Mặc dù cô ấy có rất nhiều vũ khí trong cơ thể, nhưng cô ấy chắc chắn là một con người. Và cô ấy cũng sở hữu một tài năng vô cùng mạnh mẽ. Thực sự thì đó hẳn có thể gần như so sánh được với ba người các cậu. Coi bộ nói [Will-O'-Wisp] là Community mạnh nhất cực Bắc không hề sai rồi."

"Vậy sao?" Asuka đáp lại.

Phía bên kia, You ngồi ở giữa vòng tròn ma pháp đang liều mình cố gắng nhớ lại hình ảnh chiếc tai nghe trong tâm trí cô.

(Chiếc tai nghe của cha mình....Chiếc tai nghe của cha mình....)

Nếu nó được coi là nghi thức để [Thay đổi nhân quả], vậy thì nó chắc chắn được coi là một nghi thức qui mô lớn. Nhưng nếu miêu tả nó một cách đơn giản đó chỉ là một thay đổi nhỏ trong một sự kiện trước khi You được triệu hồi tới thế giới của Khu vườn nhỏ thì dường như có vẻ gì đó không đúng.

You chỉ cần dành ra nửa ngày giữ lấy hình ảnh của chiếc tai nghe trong tâm trí, những phần còn lại sẽ do Vô Diện giải quyết.

(Vì vấn đề gây ra bởi tộc khổng lồ, Izayoi sẽ đến Lễ hội vụ mùa vào tối nay. Vậy nên mình phải thành công bằng bất cứ giá nào.....)

You tiếp tục lẩm bẩm về chiếc tai nghe như thể bị người khác khống chế trong lúc cô đợi đến khi nghi thức kết thúc.

Sau một khoảng thời gian trôi qua, khi vòng tròn ma pháp vẽ [Mười hai cung Hoàng đạo] đến trạng thái đầy đủ với mức độ năng lượng trở nên bão hòa, ý thức của You bị chuyển về hai tháng trước---Thời gian khi lá thư mời từ Khu vườn nhỏ được giữ trong tay cô.

---Đây là lúc mùa thu và những cơn mưa thường lệ của nó kết thúc. Ngẫu nhiên lấy chiếc tai nghe của cha tôi và đeo lên trên đầu, tôi nhận được một lá thư mời từ mèo tam thể vừa chạy vội vào căn phòng sau khi lấy nó từ bên ngoài. Và tôi chạm vào dấu niêm phong của lá thư.

Mặc dù tôi nhìn khá là điềm tĩnh nhưng thực sự là tôi đã khá là hứng thú. Bởi vì lá thư gửi đến tôi thực sự là đã rơi xuống từ trên bầu trời...Trong thời đại này thì một sự kiện tràn đầy cảm giác huyền ảo và phiêu lưu như vậy chắc chắn khá là khó tin.

Dù sao thì, vào khoảnh khắc tôi, Kasukabe You chuẩn bị bóc ra dấu niêm phong của lá thư, nghi vấn chợt hiện lên trong cả tâm trí tôi.

(.....Chuyện gì sẽ xảy ra nếu hiện tại mình không mở lá thư này?)

Nếu như tôi xé lá thư thành từng mảnh, liệu đó sẽ trở thành tình huống [Kasukabe You đã không đến Khu vườn nhỏ]?

Nếu mọi chuyện như vậy, một vài kỉ niệm đau đớn sẽ có thể xóa đi không còn lại dấu vết gì.

Sẽ không có trải nghiệm bị móng vuốt của tên Hổ nhân đó xé.

Sẽ không phải chiến đấu với Cái chết đen và chịu đựng sự đau đớn khi đến gần với cái chết.

Và sẽ không phải chịu cơn đau như thể ai đó bóp chặt trái tim bởi vì mối quan hệ đầu tiên mà tôi có với những người tôi coi là bạn---

(....Nếu mình ở lại thời đại này, mình sẽ không cần phải trải qua tất cả những việc trên phải không?)

Nghĩ về điều này, tôi cũng cảm thấy một cảm giác tự hào hiện lên trong tôi.

Đến với thế giới của Khu vườn nhỏ, trong một khoảng thời gian ngắn chỉ hai tháng, vậy mà tôi đã đối mặt với biết bao nỗi đau và những trải qua biết bao sự mệt mỏi nhưng tôi cũng đã gặt hái được rất nhiều kỉ niệm vui vẻ.

Chiếc cân đo lấy cuộc đời tôi đã nghiêng qua trái rồi lại qua phải rất nhiều lần nhưng có một sự thật không thể chối bỏ về những cảm xúc tôi có trong trái tim mình.

---"Tôi" người quyết định đi tới Khu vườn nhỏ đã ra một chọn lựa chính xác. Giữ lấy sự tự tin trong lòng mình, tôi mở dấu niêm phong lá thư mời trong tay tôi.

Phần 4

Những thiếu niên và thiếu nữ với tài năng dị chủng cùng sự buồn chán, Ta gửi tới các ngươi:

Nếu các ngươi muốn thử thách Gift của các người,

Các ngươi phải bỏ qua gia đình, bạn bè, gia tài, mọi thứ trong thế giớii của các ngươi.

Và đến thẳng với [Khu Vườn Nhỏ] của chúng ta.

Phần 5

Tầm nhìn của Izayoi mở rộng ra trước mắt cậu trong một hơi thở. Sàn nhà dưới chân cậu trở thành một đống gạch vụn và cậu bị ném thẳng lên trên trời của một vùng đất xa lạ.

Chịu đựng sức ép của không khí đè lên trên khi cậu rơi xuống, Izayoi nhìn vào khung cảnh hùng vĩ đến rớt quai hàm trước mắt cậu trong sự thán phục.

(Đây là......)

Thực sự là nhìn thấy được những vách đá khiến cho mọi người nghĩ đến tận cùng của thế giới.

Cũng thực sự là thấy được những thành phố to lớn thậm chí sẽ khiến cho mọi người nhầm tưởng đó chỉ là một mô hình do một kiến trúc sư tạo ra.

Mọi thứ vượt xa ra khỏi tưởng tượng của Izayoi đang hiện diện ngay trước mắt cậu.

(Đây là chỗ quái nào cơ chứ!)

Đó là ý nghĩ nảy mầm lên trong tâm trí Izayoi khi cậu tiếp tục chịu đựng sức ép của gió trong lúc rơi xuống.

Thế giới không biết này dường như kéo dài ra đến vô tận và tràn đầy trong đó cảm giác của sức sống mãnh liệt. Nó tuyệt đến nỗi thậm chí có thể làm cho thế giới mô hình mà [Nam Tước Croix] tạo ra mặt mũi phải tái đi nếu bị đem ra so sánh.

Quan sát loài chim lạ mà cậu chưa từng thấy trước đó bay qua cơ thể đang rơi và hướng tới những vùng đất xa xôi, Izayoi không thể nhịn được nữa và phải hét ra.

"Đây...đây là nơi quái quỷ nào chứ?!"

Sự nghi ngờ và băn khoăn trong lòng cậu cuối cùng cũng hóa thành những lời nói chạy ra khỏi miệng cậu.

Và theo sau những cảm xúc này, một cảm giác sôi sục của sự hân hoan phát ra từ nơi sâu kín nhất trong trái tim cậu.

Linh hồn nguyên là đã mất đi hi vọng tìm kiếm được sự thỏa mãn giờ được bơm vào một sự nhiệt tình đang lớn dần trong khoảnh khắc này.

Và cậu chắc chắn có thể cảm thấy nó. Chỗ trống tại nơi sâu nhất trong trái tim cậu đáng ra không thể được lấp đầy---Ngay trong khoảnh khắc đó, Izayoi cảm thấy cậu đã bị hoàn toàn hủy diệt trong một phong cách tốt nhất và điên nhất.

"Ha...... Ha......Wa Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha! AiYaAiYa, quả đúng là quá ghê gớm rồi! Dù cho có nhìn thế nào thì thứ này cũng đã vượt qua thường thức quá nhiều rồi! Cái bà mẹ ngốc đó!"

Vào lúc Izayoi hoàn hồn, cậu nhận ra bản thân mình đang cười như điên trong lúc hạ xuống.

Dù sao thì những gì cậu có thể làm lúc này là cười.

Thực sự được triệu hồi tới một thế giới như thể là một món báu vật vô chủ mà cậu đã dành toàn bộ thời gian cậu để tìm kiếm nó trong quá khứ, cuối cùng cũng chạm được vào đích đến của mình, sự thôi thúc phải cười đã hoàn toàn không thể chống lại.

Nếu cậu không tranh thủ cơ hội này mà dùng giá trị mười bảy năm nỗ lực tìm nơi này mà đem ra cười thì biết bao lâu nữa cậu mới có thể vui sướng như thế chứ.

Izayoi giang rộng hai tay ra và phát ra một tiếng rống sử dụng toàn bộ không khí trong phổi và cơ bắp trong bụng nơi các cơ hoành đã bành trướng ra hết cỡ để phát ra những câu nói to nhất.

qvLVK4R

"BYE, thế giới của tôi!

Kon'nichiwa[2], thế giới mới!

Từ bây giờ....ĐÂY SẼ LÀ THẾ GIỚI CỦA TÔI---!"

Cuối cùng cũng đến được thế giới hợp với tiêu chuẩn của cậu.

Izayoi với những cảm xúc ngưỡng mộ và cảm kích trong lòng, không thể ngừng lại tiếng cười hoang dại của cậu.

"HaHa......... HaHaHaHaHaHaHaHaHaHaWaHaHaHaHaHaHaHaHaHaHa
YaHaHaHaHaHaHaHaHaHaHaYaHaHaHaHaHaHaHaHaHaWaHaHaHaHaHaHa
HaHaHaYaHaHaHaHaHaHaHaHaHaHaHaHeiHaHaHaHaHaHaHaHaHaYaHaHa
HaHaHaHaHaHaHa HaHaHaHaHaHaHaHaHaHaHaHaHeiHaHaWaHaHaWuahya!"

*Splash---!* Izayoi đột ngột rơi thẳng xuống nước và tạo nên một cột nước hoành tráng và làm nước văng lên tung tóe.

Izayoi, trước đó đang cười thật to với miệng mở hết cỡ, đã gần như về với ông bà vì cả đốngng nước hồ tuôn thẳng vào trong phổi. Nhưng được đối mặt với mối đe dọa chết người ngay lúc đến với thế giới mới, nó giống như điềm lành với cậu vậy. Dù sao thì, đây cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời Izayoi được trải nghiệm điều này.

Rồi cậu quyết định sẽ coi mục tiêu trước hết của cậu là tìm người đã dùng cái cách thức triệu hồi tùy tiện thế này để đưa cậu tới, cậu chắc chắn sẽ phải "cảm ơn" người đó một cách thật cẩn thận.

-------------------------------------------------

Chú thích

↑ 1. Lịch tuần trăng: Lịch âm.
↑ 2. Konnichiwa: Chào buổi chiều.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top