Series 6.2
"Áaaaaaaaa!!!"- mina
" A...gì vậy...trời sập hả?!"- momo
Sáng sớm đã có tiếng hét của ai đó vang dội cả ngôi nhà này. Momo quay sang người con gái đang nhìn mình với ánh mắt viên đạn, chợt nuốt nước bọt.
" Mina, nghe em giải thích đã...!!"- momo
" MOMO!! Nói mau tại sao chị lại ở đây, đây là đâu hả?!"- mina
" Aigoo...tai tôi."- momo
Thật là, giúp người ta mà giờ lại bị người ta chửi ngược lại. Tối hôm qua, một đêm kinh hoàng, cái người này hết nôn bậy lại nói mớ tào lao, hành cô nguyên đêm phải túc trực, mới nhắm mắt được một tí lại bị gọi dậy.
" Tối qua em với chị đi dự tiệc, chị uống say quá nên em có ý tốt đưa chị về đây, chị còn trách em a~"- momo
" Nhưng sao đưa chị về đây, đây là đâu chứ? "- mina
" Chị say quá nên ngủ đi, em làm sao mà biết được địa chỉ chứ. Còn đây chính là nhà em, chị không cần lo"- momo
" À hm xin lỗi đã làm phiền em Momo."- mina.
" Không sao, chị đi vệ sinh cá nhân rồi xuống dùng bửa sáng với em."
" Ừ, cám ơn em nhé !"
.
.
.
Đang dùng bữa bỗng điện thoại Mina vang lên những dòng tin nhắn liên hồi. Mina chỉ nhìn lướt qua đã vội tắt nguồn điện thoại. Mặt cuối xuống, buồn phiền thấy rõ.
" Mina, chị không xem a."- momo
" Ừ, không có gì đâu."- mina
Mina cười ngượng.
Dùng bữa xong, cả hai tạm biệt, Mina trở về nhà mình. Vừa đi vừa nghĩ về những dòng tin nhắn lúc nãy. Thật ra, là của cha mẹ chị, họ bắt chị phải quay trở về Mỹ. Vì một lý do đơn giản, bên đó cô sẽ có tương lai hơn.
Thở dài mệt mỏi, không còn sự lựa chọn nữa rồi.
" Momo liệu em có thể đợi chị."- mina
—————————————————
Ngày đầu tuần, mọi thứ trong trường vẫn diễn ra bình thường như mọi khi. Nhưng gần đây mọi người không thấy Mina đến trường, vì một phần hoa khôi vừa là hội trưởng nên việc Mina vắng mặt cũng gây chú ý đến xung quanh.
Momo cũng biết tin này, từ lần này đến lần khác chủ động liên lạc nhưng kết quả đều không được, mặt liền xìu xuống buồn rầu, cái ngày hôm đó là ngày cuối cùng cô gặp Mina.
" Momo ah, đừng buồn nữa! Chắc chị ấy đang có chuyện bận nên không đến trường được thôi! Cậu như vậy cả mình cũng chẳng vui nổi. Momo ah~" - sana
" Nhưng sao chị ấy không nghe máy mình, mà quên, mình cũng chẳng có tư cách gì để người ta quan tâm cả."
" Tên ngốc nhà cậu thôi bi quan đi, đi ăn cơm trưa thôi, đừng buồn nữa."
" Hừm, được rồi."
Vừa tới cửa lớp, chợt khựng lại, trên màn hình điện thoại là tin nhắn của Mina, là của chị. Momo vui mừng mở tin nhắn ra xem, chưa vui được bao lâu không khí đã trầm xuống lại, mang theo vài giọt lệ của Hirai Momo.
" Momo ah~xin lỗi vì không trả lời cuộc gọi của em. Nhưng nghe chị nói này, chị sẽ không tới trường được nữa, chị phải sang Mỹ với gia đình chị, xin lỗi vì không báo trước cho em. Từ lâu, chị biết em có tình cảm với chị, nhưng Momo ah, chị không thể đáp lại được rồi. Nếu may mắn ta có thể gặp lại nhau, cám ơn em vì đã làm bạn với chị, tạm biệt.
Mina.
Chị thích em Momo~"
-----------------------------------
5 năm sau, Las Vegas.
Kể từ ngày ra đi đến bây giờ đã 5 năm, quãng thời gian dài đủ để một người thay đổi tất cả. Myoui Mina, giờ đây đã trưởng thành hơn, gương mặt thanh tú, sang trọng, mặc trên người bộ vest đen bó sát cơ thể. Từ xe bước ra tiêu soái đi vào công ty to lớn phía trước, công ty M&M, hai hàng dài cuối đầu chào đón vị giám đốc trẻ này.
" Thưa cô Myoui, hôm nay có buổi họp." - thư ký.
" Được rồi, chuẩn bị tài liệu hồi tôi sang." - mina.
Ngồi xuống ghế sofa, đưa hai tay lên bóp vào thái dương của mình, xong lại rút từ trong ví mình ra. Là tấm hình của cô và Momo, bức ảnh đầu tiên hai người quen biết nhau, đã 5 năm nhưng cô vẫn còn giữ. Mỗi lần làm việc mệt mỏi, cô thường lấy ra xem, vẫn tin rằng sẽ có ngày hai người sẽ gặp lại nhau, trong đầu nghĩ về Momo, không biết đứa nhóc đó bây giờ ra sao.
Từ bên ngoài, có tiếng bước chân đi vào, nhẹ nhàng ngồi xuống kế bên Mina, đưa tay vuốt mái tóc cô.
" Mẹ."- mina.
" Nhìn con kìa, ốm đi rất nhiều. Đừng vì công việc mà bỏ quên chăm sóc bản thân chứ hả?!"
" Con ổn mà, tại dạo này con giảm cân thôi."
" Thôi đừng giấu mẹ, công việc đã ổn rồi, con nên đi du lịch đâu đó để nghỉ ngơi đi."
" Nhưng...."
" Không nhưng nhị gì hết, đi đi ở đây có ba con lo được rồi. Đừng đánh mất thanh xuân của mình."
"Con cảm ơn mẹ nhiều lắm, mẹ là nhất."
.
.
.
.
.
.
.
Sau mấy tiếng đồng hồ bay, cuối cùng đã đáp xuống Hàn Quốc, quê hương của cô.
Seoul, thành phố tuyệt đẹp đầy màu sắc.
Đi trên đường, Mina hào hứng không thôi, cô ghé vào một nhà hàng để dùng bửa tối, sau đó thì về khách sạn. Đi vào trong, dùng tiếng quê hương để gọi món, đã rất lâu cô mới được nói lại tiếng Hàn, dễ chịu làm sao. Bỗng bắt gặp được bóng hình quen thuộc, một người rất giống Momo, nhưng màu tóc đã nhuộm đen lại thay vì màu vàng óng. Người đứng bên kia cũng nhìn thấy cô, hai cặp mắt rưng rưng nhìn nhau, không tin vào mắt mình, Momo chủ động đi tới trước.
Hirai Momo đã thay đổi rất nhiều, mái tóc đen ngắn, khuôn mặt đẹp đến hoàn hảo, đem theo sự trưởng thành, tinh tế, mặc bộ đồ vest trắng bó sát, nổi bật giữa đám đông, đến cả giọng nói cũng chửng chạc hơn rất nhiều.
Đi tới ôm lấy Mina, vòng tay siết chặt người con gái trong lòng mình. Người con gái kia cũng ôm chặt lại, nước mắt rơi xuống ướt đẫm cả vai người đối diện. Tách ra, Momo dùng chất giọng cùng ánh mắt ôn nhu yêu thương của mình hướng tới người con gái trước mặt.
" Chị à, mình quay lại với nhau nhé! Myoui Mina, em yêu chị."
" Chị hứa. Hirai Momo, chị cũng yêu em."
Cuối cùng là nụ hôn mà từ lâu cả hai đã chờ đợi đã 5 năm. Là quãng thời gian để thử thách để chứng minh tình yêu thật sự của bản thân đối với một người mà mình có thể tin tưởng, cùng nhau vượt qua khó khăn vấp ngã trong suốt cả cuộc đời.
" Chị à, thanh xuân của chị, cứ để em lo~❤️"
END CHAP
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top