Chương 74: Đủ loại người không bình thường

Jihyo vẫn sợ Mina xảy ra chuyện gì, liền đứng ở bên cạnh nhìn cô, nhưng sau khi Mina khóc xong, lại giống như một người bình thường, như cũ nguyên vẹn.

Nhưng chính bởi vì như vậy, Jihyo mới cảm thấy lo lắng, Mina thúc giục Jihyo đi làm, cô xem xét kỹ lưỡng mọi thứ trong chốc lát, cuối cùng cảm thấy Mina đã ổn định, mới yên tâm rời đi.

Jihyo vừa đi, Mina liền nhịn không được vỗ vào hai bên má của mình, cô thở dài, trong lòng loạn như vừa có vạn con ngựa chạy qua, giày xéo cô thảm hại.

Cô nghiêng về phía sau, tựa vào trên ghế, bắt đầu rầm rì, mới vừa rồi chắc chắn là do đầu cô có vấn đề, nhất định là di chứng do chấn động của não, nếu không làm sao có thể đột nhiên nói ra là thích đại cầm thú chứ!

Chính yếu là, cô lại nói trước mặt Jihyo, không biết qua hôm nay, liệu tất cả mọi người có đều biết là cô thích Momo hay không?

Mina lập tức liền ủ rũ, cô nhéo nhéo quần áo của mình, hối hận muốn chết, những nghĩ tới lời vừa nói ra, lại thấy tâm tình rơi "lộp bộp" xuống một cách thảm hại.

Trong phòng im ắng, ngay cả Gấu mèo cũng ngoan ngoãn, Mina lặng lẽ nhắm mắt lại, cũng không suy nghĩ về chuyện này nữa.

Cô đang muốn dựa vào ghế nghỉ ngơi trong chốc lát, đột nhiên điện thoại vang lên, Mina vội vàng đứng dậy, vừa thấy màn hình hiển thị tên người gọi, tâm trạng cô lại trầm xuống.

Cô nhíu mày, cầm điện thoại lên, nhấn phím nghe, đối phương còn chưa nói, Mina đã không nhịn được mở miệng "Anh rốt cuộc muốn làm cái gì? Nếu anh lại muốn đùa giỡn tôi, đừng trách tôi không khách khí!"

Tuy rằng, Mina chưa biết không khách khí thì sẽ như nào, nhưng cô chỉ biết không thể để thua anh ta về phương diện khí thế, cổ họng liền rống lên một cách nặng nề.

Mina oanh tạc trong điện thoại, sau đó điện thoại trong nháy mắt liền yên tĩnh, đầu bên kia vang lên một âm thanh dịu dàng "Mina, cô sao vậy, chuyện gì xảy ra sao?"

Mina vừa nghe liền lặng đi một chút, lập tức kịp phản ứng, người gọi điện cho cô không phải là Mark Tuan xấu xa kia, mà là Mark Tuan thật sự.

Cô đảo mắt, thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vã làm ra một dáng vẻ kinh ngạc "A! tôi nhìn nhầm tên người gọi, còn tưởng là Jihyo, haha... haha!"

Mina biết trình độ ứng phó của mình không cao chút nào, cô thật sự không có tâm tình mà diễn với Mark Tuan.

Hiện tại cô chỉ nghĩ mình là một người trầm lặng, không nên hỏi cô phải trầm lặng như thế nào, chỉ là cô muốn thôi.

Đối phương tạm dừng một chút, lập tức cười rộ lên, tiếng cười rất dịu dàng, như một làn gió xuân man mác thổi qua, nhẹ nhàng vờn quanh trái tim của Mina, hết sức thoải mái.

Thần kinh của Mina vẫn buộc chặt nãy giờ được thả lỏng đi không ít, cô cầm điện thoại, điều chỉnh tâm tình một chút, hỏi "Mark... Phó tổng, ngài có chuyện gì sao?"

Hiển nhiên, Mark Tuan không thích việc cô đột nhiên sửa lại xưng hô với anh, nhưng bản tính của anh vốn hiền hòa, cho dù không vui cũng sẽ không để lộ ra, ngược lại còn lo lắng cho đối phương.

"Thật ra cũng không có gì, chỉ là hôm nay biết cô ... bị sa thải..., có chút ngoài ý muốn, cho nên... cô ra mở cửa đi, tôi đang ở trước cửa phòng cô."

"Gì?" Mina nghe xong kinh khủng kêu lên một tiếng, vội vàng đứng lên, chân bị thương bị va đập một cái, cô đau đến trắng bệch cả sắc mặt.

Mark Tuan ở đầu dây bên kia điện thoại cũng nghe thấy âm thanh của Mina, lại cảm thấy có gì không đúng, liền gõ cửa "Mina, cô làm sao vậy?"

Mina giật giật ánh mắt, cảm thấy đây chính là Mark Tuan bình thường, để anh ở ngoài cửa đập loạn như vậy không tốt lắm, để anh vào trong nhà chắc cũng không có vấn đề gì lớn.

Mina chống xuống giường, nhảy đến cửa, mở cửa ra, Mark Tuan thấy cửa mở ra trong nháy mắt, quan sát Mina sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh đầy trên trán, anh vội vàng đưa tay đỡ lấy cô, để cô trở về bên giường.

Thật ra, vừa rồi bị đụng đau như vậy khiến cô có chút không chịu nổi, lúc này ngồi trên giường đã thấy tốt hơn nhiều.

Chính là bây giờ cô phải lấy lại tình thần, lại thấy Mark Tuan nửa quỳ nửa ngồi trước mặt cô, để chân bị thương của cô lên đầu gối của anh, sau đó kéo ống quần của cô lên.

Mina nghĩ đến Mark Tuan lại trở nên biến thái, vừa muốn ra đòn đá anh ta, thì Mark Tuan đã ngẩng đầu nhìn cô dịu dàng cười.

"Mina, thả lỏng ra, tôi phải xem cô có bị thương nhiều không, nếu không thì phải đưa đến bệnh viện." Mark Tuan nói xong liền trực tiếp vén ống quần của Mina, cẩn thận kiểm tra.

Mina cảm giác được Mark Tuan không có điểm gì kỳ lạ, liền nhẹ nhàng thở ra, giật giật chân bị thương của chính mình, cảm thấy không có vấn đề gì lớn.

"Không có gì, anh đứng lên đi, mời ngồi!" Mina chỉ vào chiếc ghế của mình, vừa thấy quần áo bày bừa trên đó, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Trăm triệu lần cô không nghĩ tới đột nhiên lại có người đến gặp cô, ngay cả cơ hội để thu thập đồ đạc cũng không có, thật sự là rất giảo hoạt.

Mark Tuan nhìn thoáng qua quần áo để bừa bộn trên ghế thì hơi sửng sốt, có lẽ cho tới bây giờ anh cũng chưa nhìn thấy qua chỗ nào loạn như vậy, nhưng giây tiếp theo, anh vẫn khôi phục sắc mặt như lúc ban đầu.

Không chỉ như thế, dưới kính mắt của anh còn lộ ra chút ý cười dịu dàng, anh rất tự nhiên đem quần áo của cô cất cẩn thận trên giường, sau đó ngồi lên ghế.

Mina xấu hổ đến mức mặt bỏ bừng, sự việc đã như thế rồi, cô chỉ có thể kiên trì nhìn anh cười gượng mấy tiếng, khô khan giải thích "Cái kia, hai ngày gần đây viết truyện tranh nên hơi vội vàng, không có thời gian thu dọn phòng ở, anh đừng để ý!"

"không có chuyện gì, như vậy ngược lại có vẻ ấm áp hơn." Mark Tuan nói xong rồi nhìn quanh căn phòng nhỏ của Mina, diện tích không lớn, lại bị chất đầy đồ đạc, nơi nơi đều là những vật trang trí xinh xắn đáng yêu, có thể thấy được cô rất thích chúng.

"Đúng rồi, Mark Phó tổng, anh tới tìm tôi vì chuyện tôi bị sa thải sao?" Mina nói lời này ra có hơi xấu hổ, hiện tại cô không muốn nhất chính là nhìn thấy Mark Tuan

Cô rơi vào tình trạng này, tất cả đều do người trước mặt này ban tặng, Mina cảm thấy mình tuyệt đối là một người tốt, nếu không thì khi đối mặt với người có thâm thù đại hận như thế sao có thể bình tâm, cùng anh bàn chuyện nhà cửa.

Mina khẳng định, đầu óc cô chắc chắn hỏng rồi, không còn bình thường nữa rồi!

"Đúng vậy, hai ngày trước tôi rất choáng váng nặng nề, nên ở nhà tĩnh dưỡng một ngày, không nghĩ tới hôm nay đến công ty thì nghe được tin cô đã bị sa thải, nguyên nhân là do..."

Mark Tuan nói đến đây liền dừng lại một chút, giống như không biết cách nào để nói giảm nói tránh chuyện này.

Mina lại nói tiếp lời của anh "Cái kia... thật ra chỉ là hiểu lầm, nhưng tôi vẫn có một phần trách nhiệm, trong lúc làm việc lại không cẩn thận, nhiệm vụ cũng đã xong, bị sa thải cũng không có gì tiếc cả."

Mina đường hoàng nói mấy lời thế này, đầu cô rất nhanh động não, cô muốn tìm cách nào để thần không biết quỷ không hay đưa anh đến bệnh viện, kiểm tra xem có phải anh ta bị đa nhân cách hay không.

Ấn tượng của cô đối với Mark Tuan rất tốt, cho nên cô không thể thấy chết không cứu, nhìn Mark Tuan tiếp tục rơi vào tay giặc.

Chỉ là cô cảm giác, Mark Tuan ở đối diện có chỗ nào không thích hợp, nhưng không thích hợp ở đâu, cô không thể nghĩ ra được, cuối cùng thì không nghĩ nữa.  

Đột nhiên, trong đầu cô lóe lên một ý, cô có thể nói là chân bị đau, sau đó để anh đưa mình đến bệnh viện, sau đó sẽ suy nghĩ chiêu tiếp theo làm thế nào để anh đi làm kiểm tra tổng quát.

Mina thấy kế hoạch này rất tốt, cô vừa muốn mở miệng, cửa lại vang lên tiếng đập.

Trên mặt cô lộ vẻ nghi ngờ, theo lý thuyết thì lúc này không nên có người nào đến tìm cô nữa, chả nhẽ là Jihyo quay lại? Mina vừa muốn đứng dậy ra mở cửa, Mark Tuan lại làm một động tác tay ngăn lại, đứng dậy ra mở cửa.

Cửa mở một khắc kia, biểu cảm trên mặt Mark Tuan hơi cứng ngắc, lập tức bày ra chiêu thức tươi cười như cũ.

Mina ngẩng cổ nhìn thoáng qua, khi thấy rõ người đến là ai, cô hơi lặng người, lập tức lại thấy bất ổn.

Cô ấy tới làm gì? Không phải các cô không thân quen sao?

"Cái kia... Chị Hirai, mời vào!" Mina nghển cổ nói một câu, Hana đứng ở cửa cúi đầu chỉnh lại mái tóc cuộn sóng của mình, nhìn Mark Tuan cười nhẹ sau đó lập tức đi vào, nhìn Mina cười rất vui vẻ.

"Em Myoui khỏe chứ?!" Hana bắt chuyện, Mina vừa muốn đứng lên chào hỏi, Hana lại đi đến bên cạnh Mina, vươn tay nhẹ nhàng đặt trên bả vai của cô, ý bảo cô không cần đứng dậy.

"Chị Hirai tới đây là vì...?" Mina không nghĩ Hana đến đây nói chuyện phiếm, theo bản năng cô thấy chắc chắn Hana đến vì chuyện liên quan đến Momo .

Nghĩ như vậy, trong nháy mắt Mina lại gấp gáp, cô khẩn trương nhìn chằm chằm Hana ở đối diện đang mỉm cười, ngay cả hô hấp cũng cẩn thận hơn, chỉ sợ mình thở to mà không nghe được chuyện gì.

"Cũng không có gì quan trọng, chuyện thứ nhất chính là em gái tôi nhờ tôi qua chỗ em lấy hộ chìa khóa!"

Hana nói xong, liền vươn tay ra, cười rất xa cách.

Mina nghe thấy lời này, tâm tình lại rơi xuống, như ngã xuống đáy vực, cô như nghe được một tiếng va chạm rất lớn.

Cô nuốt nước miếng một cái, lập tức sờ soạng trên người mình, cả nửa ngày mới tìm thấy chìa khóa trong túi áo.

Cô đặt lên tay Hana, ra vẻ bình tĩnh nói: "Cái kia... Hirai tổng muốn mang đi?

"Đúng vậy, cô ta chỉ ở đây để tránh né sự an bài của ông nội, hiện tại ông nội đã ra nước ngoài, em gái tôi cũng không muốn ở lại đây."

Hana nói rất dịu dàng, nhưng Mina không ngốc, cô có thể nghe được, ý trong lời nói của Hana chính là cô và Momo là hai người không cùng một thế giới.

Thật ra Mina đã nghĩ nhiều, Hana chỉ muốn giải thích cho Mina đỡ hiểu lầm, cô muốn Mina biết là Momo chuyển đi theo kế hoạch, trong lúc này, hai người họ không nên có quan hệ với nhau.

Chỉ tiếc Hana Cầm giải thích không tốt, lại gây ra tác dụng phụ.

"Còn có một việc nữa, tôi muốn mang anh ta đi!" Hana nói xong, xoay người đưa tay giữ chặt caravat của Mark Tuan, ngả ngớn khinh thường cười, tay kia thì lấy mắt kính của anh ta xuống.

Mark Tuan trở tay không kịp, mắt kính trên mũi rất dễ dàng bị lấy xuống, trong nháy mắt anh liền nhíu mày.

Mina cũng có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lại, cô vừa thấy đã hiểu tại sao mình luôn cảm giác Mark Tuan trước mặt không đúng lắm!  

...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top