Chương 1: Khoảnh khắc chạm mắt cậu

Sớm mai, sương lạnh, bầu không khí trong lành.

Làn gió biển lành lạnh xen lẫn vị mặn mà thổi qua ám hết lên tóc tôi. Tôi vén vài sợi tóc bay lòa xòa trước mặt, đưa ánh nhìn thả vào mặt biển trong xanh. Từng cơn sóng vỗ từng nhịp nhẹ nhàng, mang theo dư vị tươi mới tráng qua đều đặn mặt nước khổng lồ.

Nơi tôi đang sống là một thị trấn nhỏ ven biển. Người dân ở đây đã quá quen với hình ảnh những cơn sóng và nhịp điệu chậm rãi mà nó mang lại. Tôi yêu cuộc sống đơn điệu ở đây, bởi có lẽ tôi luôn thấy mình đâu đó tại thì trấn này, nó yên bình và mờ nhạt; không gì gây xáo động, không gì phá hỏng khoảnh khắc thanh bình. Chỉ từ từ và chậm rãi.

Hôm nay vẫn là một ngày bình thường như bao ngày bình thường khác. Vẫn là một buổi sáng thứ Hai cùng với buổi Chào cờ đầu tuần đầy tẻ nhạt. Dưới sân trường đầy nắng, hai dãy hàng áo sơ mi trắng và áo dài trắng đứng ngay ngắn thẳng hàng, xen kẽ lẫn nhau.

Tôi để yên cho nắng ôm trọn đuôi tóc mình, rồi đeo chiếc headphone không nhạc thư thả thưởng thức quyển sách vừa mượn được dưới thư viện trường. Xung quanh vẫn lạo xạo tiếng nói cười. Mặc kệ thế gian và tôi chìm đắm trong những con chữ. Bẫng một lúc, khi phát giác ra tất cả học sinh xung quanh đã bắt đầu đứng dậy xếp ghế thành chồng trước hàng thì tôi cũng gấp lại quyển sách.

Thế là cuối cùng cũng vào được lớp!

Việc rời khỏi cái ánh nắng chiếu xuống nãy giờ khiến tôi có một chút vui vẻ. Với niềm vui nhất thời tôi bất ngờ đụng phải tình huống mà tôi ghét nhất - một cuộc va chạm mạnh.

Ngay khi tôi vừa đứng dậy, thình lình một vật thể nào đó đập mạnh ngay sau lưng. Tôi theo lực đẩy té nhào người ra trước, chiếc headphone chưa kịp tháo xuống đã rơi ra khỏi đầu và văng mạnh xuống đất; quyển sách mà tôi nâng niu ban nãy giờ đây cũng chung số phận với chiếc headphone, chẳng hiểu bất cẩn thế nào mà tôi lại đá bay quyển sách ngay khi vừa tiếp đất, và thành thử ra nó bị chà một đường dài dưới sân trường.

Một cuộc tiếp đất đầy đau đớn diễn ra. Cũng vì thế mà tình huống tôi ghét thứ hai đã xuất hiện. Hầu hết những học sinh trong sân gần đó đều tập trung về nơi đây, vô tình trở thành tâm điểm chú ý làm tôi không mấy dễ chịu.

Tôi xuýt xoa rồi vội đứng dậy phủi sạch đất trên người. May mắn duy nhất tôi nhận được ở thời điểm hiện tại chính là trên người mình không có vết thương nào ngoài da. Nhưng dẫu thế thì nó vẫn không thể lấp đi những tình huống xui xẻo tôi vừa trải qua. Sao mới sáng sớm mà đã xui thế này?

"Mình xin lỗi nha. Bạn không sao chứ?"

Tên con trai với chiếc áo sơ mi trắng rối rít cúi đầu xin lỗi tôi. Cậu ta vội vã nhặt quyển sách cùng chiếc headphone đáng thương của tôi lên, phủi phủi chúng nó rồi mới đưa lại cho tôi.

Tôi không nhìn mặt cậu ta. Trước giờ, tôi vốn chẳng có thói quen nhìn mặt người lạ. Bởi thế mà giờ đây tôi chỉ ngán ngẩm nhận lại quyển sách và chiếc headphone, rồi vội quay đầu vào lớp để tránh ánh nhìn xung quanh.

Ngay khi tôi yên bình đặt mông xuống ghế, Thảo lao như bay vào lớp và hạ cánh xuống bên tôi. Thảo là người duy nhất mà tôi quen ở trường này và cũng là người bạn duy nhất của tôi. Mẹ Thảo và mẹ tôi là bạn thân với nhau nên cả hai chúng tôi đều đã biết nhau từ khi còn nhỏ. Tôi cũng phải thầm cảm ơn ông trời vì đã cho nó xuất hiện trong cuộc đời tôi ngay lúc ấy. Nếu không thì tới độ tuổi này tôi chắc chắn rằng mình vẫn sẽ không có người bạn nào cả.

Thảo nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi ghé sát lại hỏi:

"Mày với thằng Toàn lớp mày đâm nhau té ở sân trường à?"

Vừa vào trường Thảo đã nhanh chóng đăng kí làm việc ở Đoàn trường. Con người năng động mấy khi ngồi yên một chỗ của nó sớm đã có những mối quan hệ không mấy cần thiết, thế nên tôi cũng không ngạc nhiên khi nó đang làm việc này mà vẫn rõ sự việc chuyện kia. Cũng như chuyện vừa nãy, tôi còn chưa rõ mặt mũi của người kia ra sao mà nó đã biết cả tên và vị trí của hắn rồi.

Mặc dù đã qua một học kì nhưng tôi vẫn không tài nào biết tên và mặt mũi các bạn cùng lớp, được vài ba người ngồi gần tôi thì biết, còn lại thì chịu. Cả cái tên Toàn mà Thảo vừa nhắc tới, chắc nó không biết nhờ nó mà tôi mới biết hắn và tôi là bạn cùng lớp.

Tôi nhún vai, trả lời một câu không ăn nhập gì với câu hỏi: "Vào tiết rồi đấy."

Thảo nghe thấy thì bĩu môi xì một hơi rõ dài, đứng dậy ngúng nguẩy đi về lớp. Tôi may mắn được chung trường với Thảo, chỉ đáng tiếc là không cùng lớp. Tôi không nghĩ mình là người thích phụ thuộc vào người khác, nhưng thú thật khi biết rằng hai đứa không chung lớp tôi đã thấy có chút buồn và chút tiếc nuối.

Chợt dư âm còn lại của cuộc va chạm ban nãy hiện lên trước mắt tôi. Tà áo dài đằng trước bị xù lông một mảng nhỏ. Tôi nâng em nó trên tay mà lòng cay đắng. Cái áo dài mẹ dẫn đi cắt hồi đầu năm, mới mang được vài tháng thế mà lại hư hỏng như thế này. Nghĩ lại mà xem. Cuốn sách, chiếc headphone, giờ còn cả chiếc áo dài thân yêu của tôi nữa. Tôi mặc kệ, từ bây giờ trở đi người nào tên Toàn đều được đặc cách vào một chỗ trống trong danh sách đen của Kiều Như Hoài này!

Tôi chỉ có thể thả tà áo xuống ngay khi thấy dáng người thầy Lâm bước vào.

Thầy vừa bước vào thì mọi người trong lớp đều tất tả chuẩn bị. Hôm nay lớp có bài kiểm tra một tiết Lý. Các bạn trong lớp trên dưới xộn xạo tìm người tiếp sức trong 45 phút tí nữa.

"Tí nhớ cứu tao nha."

"Xí giả vờ quay sang tao nha. Ðây là A, đây B, đây C, còn đây là D. Nhớ ký hiệu đi."

"Mọi người ơi, đoàn kết nha!"

Thầy cầm tập đề đập lên bàn nhắc nhở yên lặng, rồi thả một câu làm cả bọn chết nghẹn:

"Ðoàn kết thì chết hết."

Rồi thầy chỉ tay vào đám đang láo nháo bên góc dưới lớp, nói:

"Cái đám bên dưới tách ra, thằng Toàn qua bàn Hoài ngồi đi."

Tôi giật mình, dựng đứng tai khi nghe thầy nhắc tên mình, và còn giật mình hơn là nó được nhắc cùng với cái tên mà mình vừa thả trong danh sách đen. Lúc này thì tôi cố gắng huy động trí nhớ của mình truy tìm tên "Toàn" trong lớp. Toàn? Lớp mình có bao nhiêu Toàn nhỉ?

"Thầy ơi! Ðừng mà thầy!"

"Ðừng chuyển mà thầy ơi! Tụi em không trao đổi bài đâu. Hứa luôn! Uy tín luôn!"

Có vẻ không chỉ tôi mà các bạn ở dãy bên kia cũng không đồng tình với việc di chuyển này. Tôi không dám phản kháng lời nào. Chỉ im lặng trao cho thầy ánh mắt đáng thương. Hi vọng thầy nghe thấy giọng nói trong suy nghĩ của mình và đừng để tên kia qua đây.

Thầy Lâm dường như bỏ ngoài tai những lời gào thét đáng thương đó, bao gồm cả tôi, lạnh lùng hất đầu sang chỗ trống bên cạnh.

"Bây ngồi đó lại lộn xộn nữa. Nhanh lên còn làm bài!"

Tôi chẳng rõ cuộc chia tay đẫm nước mắt với anh em của Toàn là gì mà mãi một lúc hắn mới rời chỗ cũ và qua chỗ mới. Hắn nhìn thấy tôi, vừa ngồi xuống đã quay sang bắt chuyện:

"Bạn Hoài, cho tôi xin lỗi lần nữa nha. Lúc nãy tôi lo giỡn với mấy đứa kia không để ý mà đụng trúng bạn. Tôi cũng hơi giỏi môn này, có bài nào bạn không hiểu thì cứ hỏi tôi ha."

Tôi nhận ra giọng nói này đúng là giọng nói của tên con trai đã va trúng tôi trên sân trường khi nãy. Có lẽ do thế mà biểu cảm gương mặt của tôi dường như có chút mất tự nhiên.

Tôi vẫn chưa vội nhìn lên mặt của cậu bạn "cùng bàn" mới này. Tôi bắt đầu điểm nhìn từ phần mặt bàn bên cạnh, rồi lên chiếc sơ mi trắng được là thẳng tắp. Tiếp đó là qua chiếc bảng tên được dán ngay ngắn bên ngực trái, à thì ra họ tên đầy đủ của người này là Vũ Đình Khánh Toàn. Và rồi sau cùng, tôi gửi điểm nhìn lên gương mặt rạng rỡ của người con trai đang cong mắt cười.

Vào thời điểm đó, khi bên tai tôi vẫn truyền tới âm thanh thì thầm khe khẽ của các bạn cùng lớp, tiếng thước gõ trên bàn yêu cầu giữ trật tự của người thầy già. Tiếng giấy bút sột soạt sượt qua nhau. Tiếng quạt trần phát ra những âm ù ù. Khi tôi nhìn thấy bên trong đôi mắt của chàng trai phía đối diện có tia sáng thật đẹp.

Một khoảnh khắc mà sau này tôi vẫn thường hay nhớ lại.

Đó là khoảnh khắc đầu tiên tôi chạm mắt cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top