Ngoại truyện 3

Thấy cha mẹ mình rời đi, Đường Dật đưa tay kéo quần áo, bước nhanh về phía trước mặt Phó Sủng, đáy lòng kích động, không thua gì lúc đầu gặp lại sau khi tách ra khỏi Phó Sủng bốn năm, Phó Sủng đột nhiên xông tới hôn mình, Đường Dật cảm giác cả người đều đang run rẩy.

Ngồi bên cạnh Phó Sủng, Đường Dật định đưa tay ôm Phó Sủng, lại dừng giữa không trung, mới từ bên ngoài về, tay cũng lạnh, sợ làm lạnh Phó Sủng, mím mím môi: "Vợ, anh đã về."

Nhiều lời hơn, Đường Dật đã không nói nên lời, cũng không biết vì sao lại nói thế.

Bây giờ Phó Sủng đang mang thai đứa bé của anh, anh lại không thể bảo vệ cô, nuông chiều cô, cũng chỉ có thể lo lắng suông, nhất là cô nhóc này không tức giận như trước kia, yên tĩnh rất nhiều, khiến Đường Dật đặc biệt đau lòng.

"Không cần để ý đến em!" Phó Sủng xoay mặt, nước mắt lập tức rơi xuống, cô rất ít khi khóc, từ nhỏ đến lớn đều vậy, nhưng lúc này lại không kiềm chế được dây cung, khống chế thế nào cũng không khống chế nổi.

Nước mắt rơi xuống từng giọt, không khóc còn may, khóc rồi, Đường Dật hoàn toàn rối loạn, khiến giọng nói cũng mắc nghẹn: "Anh biết rõ anh có lỗi với em, có lỗi với đứa bé, anh không thể ở bên cạnh em, nói những lời thề non hẹn biển kia đều thành nói nhảm."

Đường Dật càng nói Phó Sủng càng khóc ác hơn, dứt khoát ôm chầm lấy Phó Sủng từ sau lưng.

"Em đừng khóc, mang thai đứa bé, không tốt cho thân thể, cũng không tốt cho đứa bé, em tức giận, em đánh anh mấy cái, mắng anh mấy câu, được không?" Ôm Phó Sủng, Đường Dật lại không dám dùng quá sức.

Cảm thấy giờ phút này Phó Sủng chính là một búp bê, không thể chạm vào, vừa đụng là có thể hư.

"Anh biết em nhiều khổ cực sao? Mỗi ngày em lo lắng cho anh sao? Emcòn không thể nói ra, lại không được khóc, ngày ngày ngồi trên ban công chỉ hy vọng anh có thể xuất hiện, em cho rằng lúc em sinh bé cưng, anh sẽ không trở về, bốn tháng, Đường Dật, sao lòng anh ác vậy?"

Phó Sủng níu lấy quân phục của Đường Dật, cô biết Đường Dật thân bất do kỷ, nhưng bản thân cũng sắp sụp đổ, cô không thể tự kiềm chế vĩnh viễn nhớ nhung đó, không thể tự kiểm soát, thậm chí điên rồi muốn đi đơn vị tìm Đường Dật.

Đường Dật nhắm hai mắt, không ngừng gật đầu: "Đúng, anh khốn kiếp, anh không phải thứ gì."

Phó Sủng nằm sấp trên người Đường Dật, khóc hồi lâu, có lẽ vì quá mệt mỏi nên dần ngủ thiếp đi, Đường Dật ôm Phó Sủng lên lầu, đặt cô nhóc lên giường, xoay người vừa định đi tắm, Phó Sủng đưa tay níu quần áo Đường Dật, rù rì nói: "Không được đi, em sợ..."

"Ngoan, không đi, anh đi tắm, trên người rất bẩn, lập tức trở lại." Đường Dật không ngừng dụ dỗ, gỡ tay Phó Sủng ra, đắp chăn cho Phó Sủng, xoay người chạy vào phòng tắm, chỉ năm phút đồng hồ đã trở lại.

Làm ổ bên cạnh Phó Sủng, nhìn Phó Sủng, anh chưa từng nghĩ Phó Sủng sẽ yếu ớt như hôm nay, lệ thuộc vào mình như vậy, nhưng anh lại không ở đây.

Đường Dật ôm Phó Sủng, mím mím môi, cứ lẳng lặng nhìn như vậy, nhìn bông tuyết bay phất phơ ngoài cửa sổ, anh thề, chờ cởi xuống bộ quần áo này, nhất định sẽ bồi thường cô nhóc đầy đủ, bây giờ không thể làm gì.

Diễn tập xong, nhiệm vụ xong, Đường Dật sẽ tranh thủ trở lại nhìn Phó Sủng, càng cảm giác cha mẹ mình chăm sóc tốt cho cô nhóc này như vậy.

Cuối tháng hai, đầu tháng ba, vạn vật bắt đầu sống dậy, mặc dù hơi lạnh, Phó Sủng sinh, ông cụ và tất cả người nhà họ Phó, người nhà họ Đường vội vàng đi theo, cũng sắp đứng đầy hành lang bệnh viện.

Đường Dật biết tin, gần như điên xông vào bệnh viện, mấy giờ chạy xe, đến bệnh viện đã là chiều rồi, trong sảnh chính bệnh viện, Đường Dật xoay loạn như con ruồi không đậu, kéo người hỏi: "Bác sỹ, y tá, vợ tôi ở đâu? Khoa phụ sản ở đâu, phòng sinh ở đâu?"

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Đường Dật, có người che miệng cười khẽ, người đàn ông này tám phần là vợ sinh, kích động thành ra như vậy.

"Cô đừng cười, thôi đi!" Đường Dật thuận tay đẩy y tá nhỏ, tiếp tục xoay chuyển.

Nhìn thấy An An trong hành lang bệnh viện, Đường Dật mấy bước vọt tới, đưa tay kéo An An lại, gần như không nói đầy đủ: "Chị dâu, vợ em đâu?"

"Hả, sao giờ cậu mới đến, sinh buổi trưa, mẹ còn con vuông, đang ở phía trước..." Lời còn chưa nói hết, Đường Dật đã chạy đi, nhìn bóng lưng Đường Dật đi xa, An An cười lắc đầu, thằng nhóc này cùng đức hạnh với Kiều Chí Vĩ, không đáng tin cậy.

Chỉ có điều suy nghĩ một chút, lúc đầu khi mình sinh, Kiều Chí Vĩ còn khoa trương hơn cậu ta, đồng nghiệp nói Kiều Chí Vĩ có dáng vẻ có thể phá hủy bệnh viện, dẫn theo một nhóm chiến sỹ tới, dáng vẻ đó không giống đến tìm vợ, ngược lại giống như đến bệnh viện đánh nhau. Kiều Chí Vĩ thành danh sách đen trong bệnh viện của cô, mỗi lần mọi người thấy đều đi vòng, quá thành tinh rồi, quá du côn rồi, nhất là những cậu lính du côn của anh, mỗi người đều hung ác.

May mà có một bác sỹ chững chạc, dẫn Kiều Chí Vĩ đi ngay, nếu không thật sự xảy ra chuyện.

Đường Dật cũng không để ý nhiều như vậy, đi thẳng đến khoa phụ sản, đến trước khoa, hỏi phòng bệnh Phó Sủng, Đường Dật vọt tới, lúc đẩy cửa, trong phòng đầy người nhỏ giọng cười, Đường Dật nhìn Phó Sủng nằm trên giường bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn mệt mỏi.

"Đứng ngốc ở đó làm gì vậy, vợ cháu sinh cho cháu một thằng nhóc mập mạp!" Mở miệng trước là ông cụ Phó, kiêu ngạo không nói ra được trên mặt, cháu gái yêu nhất sinh một đứa bé đáng yêu như vậy.

Lúc ôm ra, mấy bác sỹ đều nói dáng dấp cha mẹ đều thật tốt mới có thể sinh ra một đứa bé đẹp mắt như vậy, chỉ có điều đúng thế, Đường Dật vốn đẹp mắt, Phó Sủng càng không cần phải nói, ánh mắt kia, dáng vẻ kia, vừa nhìn đã biết xinh đẹp đúng tiêu chuẩn.

Đường Dật kiềm chế kích động trong lòng, đi tới trước mặt Phó Sủng, mọi người lập tức tránh ra, Đường Dật nhìn Phó Sủng, muốn nói nhưng không biết nói gì.

Phó Sủng nhìn Đường Dật, cười tươi như hoa, cưng chiều nhìn bé cưng đang ngủ: "Ngoan, xem xem cha con tới, mau gọi cha."

Đường Dật nhìn bé cưng càng thêm không biết làm thế nào, nhỏ như vậy, chạm hư thì làm thế nào? Dáng vẻ rất đáng yêu khỏi phải nói.

"Đứa nhỏ ngốc, thằng bé nhỏ như vậy, sao gọi cha?" Mẹ Đường Dật cưng chiều nhìn Phó Sủng, nở nụ cười, "Đường Dật, tên bé cưng do ông cụ lấy tên, Đường Tuấn, ông cụ nhìn kỹ rồi lấy cái tên này, dễ nhớ cũng dễ nghe."

Vốn tên do ông nội Đường Dật đặt, nhưng ông cụ Phó ở đây, bá đạo đã quen, ông nội Đường Dật cũng lười so đo, ai đặt cũng giống nhau, đứa nhỏ tốt là được, huống chi cháu gái bảo bối sinh cho ông ấy một chắt ngoại, ông cụ Phó vô cùng cao hứng, ông nội Đường Dật hiểu được lòng ông nội Phó Sủng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top