Chương 2 Bất ngờ trước ngày cưới

Ngỡ tưởng cô ta sẽ vì sự việc mất mặt ở trung tâm thương mại mà tiếp tục tìm tôi quấy rối. Nhưng thời gian sau đó rất yên bình, không có tí sóng gió nào.

Phải chăng đây là sự im lặng trước cơn bão sắp ập đến?

...

Trước ngày diễn ra hôn lễ một ngày, lúc này tôi đã trở về nhà ba mẹ để chuẩn bị.

Đang cùng mẹ chọn quà cưới cho khách, thì đột nhiên nhận được điện thoại của Thiên Minh.

Anh gọi điện muốn hẹn gặp, tôi cũng không nghĩ gì nhiều, đoán là chắc bên anh có chút vấn đề.

Tôi lái xe trở lại căn chung cư của cả hai.

Vừa vào nhà đã thấy anh ủ rũ ở ghế sofa, tôi ngạc nhiên khi thấy mặt anh trông phờ phạc, quầng mắt thâm đen.

Vừa phát hiện tôi đến, anh liền đứng dậy đến chỗ tôi, sau đó đột nhiên ôm chầm lấy, sau đó liên tục xin lỗi.

- Mộc Nhiên anh xin lỗi, anh xin lỗi.

Tôi ngẩn người chẳng hiểu chuyện gì, chỉ vỗ nhẹ lưng Thiên Minh, sau đó nhẹ nhàng đẩy anh ra.

Nhìn anh với vẻ mặt này trong lòng tôi cũng vô cùng hoang mang, mấy ngày nay lo chuẩn bị lễ cưới nên cả hai không gặp nhau. Không biết đã xảy ra chuyện gì mà trông anh lại suy sụp đến thế, tôi lo lắng nhìn anh mà lòng đau xót.

Tôi kéo anh đến sofa ngồi xuống, lo lắng lên tiếng hỏi.

- Xảy ra chuyện gì thế anh?

Chúng tôi ngồi đối diện nhau, anh vẫn nắm chặt tay tôi, sau đó run rẩy nói.

- Anh xin lỗi, anh đã làm chuyện có lỗi với em.

Lúc này tôi đã ngầm đoán ra có điều chẳng lành, khi từ nãy đến giờ anh liên tục xin lỗi tôi, phải chăng anh đã gây ra lỗi lầm gì?

Trong lòng tôi cũng bắt đầu run rẩy lo sợ, nhưng chuyện đâu còn có đó, phải thật bình tĩnh. Tôi dịu dàng an ủi và tiếp tục hỏi.

- Anh bình tĩnh đã, nói em nghe, đã xảy ra chuyện gì?

Anh áy náy nhìn tôi, ngập ngừng mãi mới quyết định nói.

- Tuyết Đình có thai rồi.

Tôi có chút choáng váng trước thông tin này, cô ta có thai đúng là một tin khiến tôi ngạc nhiên, nhưng nó thì liên quan gì tới tôi và anh. Chừng khi....nghĩ đến đây, tôi giật mình hoảng sợ không dám nghĩ tiếp.

Đột nhiên tin tôi hồi hộp đập liên hồi, nhìn người đàn ông trước mắt vẫn nhìn mình, lại nghĩ đến ngày mai là đám cưới, tôi gạt bay suy đoán đáng sợ kia, bình tĩnh hỏi tiếp.

- Cô ấy có thai thì sao? Nó thì có liên quan gì tới anh và em chứ?

Thiên Minh run rẩy nhìn tôi, ngập ngừng khó nói lên lời, cuối cùng vẫn là bị ánh mắt kiên định muốn biết sự thật của tôi ép nói ra.

- Anh xin lỗi, cô ấy có thai với anh.

Cái gì thế này, tôi thẫn thờ mất 5 giây, đã biết không có gì tốt đẹp, thế nhưng khi chính tai nghe vẫn là cảm giác quá mức rõ rệt, đau, thật sự quá đau.

Chỉ một câu nói của anh đã phá vỡ tất cả niềm tin của tôi. Hình như nó cũng làm tiêu tan tất cả sự hy vọng mù quáng bấy lâu nay của tôi.

Mọi chuyện đã quá rõ ràng, sự suy đoán đáng sợ kia không sai, tôi không phải ngu ngốc không đoán ra được mà là cố tình lờ đi như không thấy, muốn bảo vệ chút tình yêu còn sót lại. Nhưng có lẽ là không được rồi, tất cả đều tan vỡ theo lời thú nhận của anh.

Tôi đọc rất nhiều tiểu thuyết, cũng xem rất nhiều phim ngôn tình, nhưng nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tình yêu của mình cũng có nhiều tình tiết thú vị giống trong truyện.

Đứng ở ngoài xem thì gay cấn, nhưng tự mình trải nghiệm mới biết nó không chỉ gay cấn mà còn khiến mình uất ức, đau lòng đến không thở nổi.

Anh thấy tôi cứ mãi ngẩn người không nói gì, liền sợ hãi vội vàng giải thích.

- Mộc Nhiên, em nghe anh nói, thật ra là một tai nạn, anh không hề muốn, anh không muốn làm chuyện có lỗi với em, nhưng hôm đó....hôm đó.

Tôi quay qua nhìn thẳng vào mắt của anh, lắng nghe lời giải thích, nhưng khi thấy ánh mắt bình tĩnh của tôi, anh lại chẳng nói ra được lời gì.

Anh nói là tai nạn, tôi cười nhẹ trong lòng, tai nạn này cũng quá sức ly kì rồi. Anh nói không muốn có lỗi với tôi thế bây giờ là cái gì đây, lời xin lỗi làm sao có thể xóa bỏ được hành vi sai trái.

Trong lòng tôi hiện tại là một mớ hỗn độn, chẳng biết phải suy nghĩ như thế nào, tức giận có, đau lòng có, có thất vọng cũng tràn trề. Nên làm gì với người đàn ông trước mặt đây, đánh anh ta, mắng anh ta hay là khóc lóc, làm loạn cho anh ta xem.

Không, tôi không làm thế, tôi muốn giữ lại lòng tự tôn của bản thân. Hít một hơi thật sâu, bình ổn lại tâm trạng, tôi lạnh nhạt lên tiếng.

- Là lúc nào thế?

Anh kinh ngạc khi nghe tôi vẫn bình tĩnh hỏi, câu hỏi của tôi rất ngắn gọn, nhưng anh là người thông minh, hiểu tôi đang muốn hỏi gì. Bất đắc dĩ đã đi đến bước đường này, dù muốn hay không anh vẫn phải trả lời thật.

- Một tháng trước, trong lần tụ tập cùng bạn bè, anh nỡ uống quá chén mới xảy ra quan hệ với Tuyết Đình.

Thì ra là lần đó, bảo sao cả tháng nay không thấy cô ta quấy rầy gì, thì ra là có kế hoạch khác rồi, không ngờ bạn trai tôi lại dễ mắc bẫy như thế. Hoặc là cũng có khi do anh nguyện mắc vào cái bẫy ngọt ngào mà Tuyết Đình cố ý giăng ra. Suy cho cùng dù là tình nguyện hay bị gài thì cũng khiến tôi không có cách nào tha thứ.

Bạn của anh cũng rất tốt đấy chứ, còn rất biết che giấu giùm, hôm đó còn tốt bụng gọi điện thoại nói với tôi rằng anh say rồi, sẽ ngủ lại nhà anh ta. Không ngờ là ngủ luôn tại nhà bạn gái cũ, còn là ngủ cùng cô ta, ngủ phát mà khiến người ta sình bụng luôn, năng suất đấy.

Thấy tôi vẫn không nói gì, anh liếc mắt quan sát thái độ của tôi, rồi tiếp tục nói.

- Anh biết mình không nên giấu em, nhưng anh sợ em sẽ tức giận đòi chia tay, em thật sự sợ mất em.

Lời nói có hơi ngập ngừng, dè chừng, thú tội câu trước thì câu sau lại lấy lý do an ủi tôi.

Mấy lời này cho đến hiện tại anh còn cho là có ý nghĩa sao? Đã quá muộn, hiện tại tôi chỉ muốn biết rõ mọi chuyện, chứ không rảnh ở đây nghe anh xum xoe xin lỗi. Tôi ra hiệu anh tiếp tục câu chuyện, anh cũng ngoan ngoãn bớt lại mấy lời kia mà nói vào chuyện chính.

- Nhưng hôm qua Tuyết Đình đến gặp anh, nói rằng đã có thai của anh, anh biết không thể tiếp tục giấu, anh xin lỗi.

Quá mệt mỏi với mấy lời xin lỗi vô tri kia. Vốn anh có lẽ không hiểu được ý nghĩ thực sự của lời xin lỗi, thật ra không phải cứ nói nhiều lần thì sẽ giảm bớt tội hay nhận được sự tha thứ, mà nó thể hiện rằng anh đã nhận ra lỗi của mình và khi anh nói ra nó giống một lời hứa rằng anh sẽ sửa chữa lỗi lầm ấy. Còn sự tha thứ, nó vốn là bản thân người được xin lỗi có muốn hay không. Thế nên chỉ cần anh nói một lần và đủ trân thành là được.

Đằng này, càng nói càng không thấy trân thành ở đâu. Tôi cảm thấy anh nói ra lời xin lỗi để nhẹ lòng hơn thôi, cũng chẳng quan tâm tôi có chấp nhận nó không. Anh đã nói xin lỗi rất nhiều lần và tôi biết nếu tôi tha thứ, thì sau đó anh vẫn sẽ tiếp tục tổn thương tôi rồi lại dùng lời xin lỗi để nhận được sự tha thứ.

Hiện tại đối với anh, tôi đã hoàn toàn thất vọng, mối quan tâm ngay trước mắt là giải quyết cho xong chuyện hiện tại.

Tôi lạnh nhạt lên tiếng.

- Anh tính thế nào?

Anh lại kinh ngạc lần nữa, bạn gái của anh có phải quá mức bình tĩnh rồi không, nhưng cô hỏi câu này thật sự đúng với mục đích ngày hôm nay anh đến đây. Thế nên cũng không suy nghĩ được quá nhiều, anh liền đáp.

- Anh cũng không biết nữa. Nhưng mà Mộc Nhiên à, đứa bé vô tội, anh không thể phá bỏ nó.

Ngừng một lát anh quan sát nét mặt tôi rồi nói tiếp.

- Anh định sẽ để Tuyết Đình sinh xong, anh sẽ chu cấp cho hai mẹ con cô ấy. Còn chúng ta vẫn sẽ sống cuộc sống của chúng ta.

Tôi thầm tán thưởng quyết định của anh khá hay đấy, đúng là rất chu toàn, nhưng anh để giành áp dụng cho mình, chứ tôi thì không thích nó.

Tôi nhìn anh cười khẩy một cái rồi nên tiếng.

- Cách giải quyết này cũng rất hay đó.

Anh nghe tôi tán thưởng thì mặt tươi lên một chút chút, nhanh miệng nói.

- Anh biết em sẽ đồng ý mà, cô gái của anh luôn rộng lượng, tốt bụng như thế.

Thiên Minh nói xong liền nhào đến ôm tôi, nhưng tôi lại nhẹ nhàng tránh đi cái ôm đó.

Anh bị hụt có chút mất mát nhưng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

Còn tôi, sau đó lại cười thành tiếng rồi nói.

- Thiên Minh, có phải anh đang suy nghĩ sai ý của tôi không? Tôi nói rằng cách của anh khá tốt, nhưng nó chỉ áp dụng với anh, còn tôi thì không liên can.

Dừng một lát tôi lại nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của anh mà đầy châm chọc.

- Hơn nữa, tôi không hề rộng lượng hay tốt bụng gì, thế nên có lẽ tôi không phù hợp làm cô gái của anh. Chúng ta chia tay đi, hôn lễ sẽ hủy bỏ.

Thiên Minh hoảng hốt khi nghe tôi nói thế, vội vàng lên tiếng níu giữ.

- Đừng mà Mộc Nhiên, anh không muốn chia tay. Chuyện anh sẽ giải quyết ổn thỏa, không để em phải ủy khuất.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy bộ dạng chật vật này của anh, cũng không kiềm lòng được mà có chút thương xót. Nhưng nghĩ lại những gì anh đối với tôi, thì chút thương xót ấy liền biến mất. Tôi lạnh nhạt ngẩng mặt nhìn anh, lên tiếng hỏi.

- Vậy anh còn cách khác hay hơn sao? Không để tôi ủy khuất vậy anh sẽ để cô ta chịu ủy khuất sao?

Anh cứng họng không nói được gì, cuối cùng tôi cũng đoán không sai, anh vốn dĩ không nỡ để mối tình đầu mình ủy khuất. Bỗng cảm thấy thật nực cười, bản tính tham lam của con người dù khắc chế tốt đến mấy cũng sẽ có lúc bộc lộ, anh quá ích kỉ và tham lam, tôi cũng quá ngốc nghếch mới để mọi chuyện diễn biến đến ngày hôm nay.

Nhưng không sao, bây giờ kết thúc cũng không quá muộn, tôi cười nhạt lên tiếng chế giễu.

- Thiên Minh à, phải nói anh quá tự tin hay là ngu dốt đây, muốn sắp xếp ổn thỏa chuyện này, vừa muốn tôi vừa không lỡ buông bỏ mối tình đầu, anh nghĩ sẽ được sao?

Dừng lại một lát, tôi nghiêm mặt, thái độ lạnh lùng tiếp tục nói.

- Hoặc là dù anh muốn và cô ta chấp thuận thì tôi cũng không đồng ý? Dẫu sao thì chúng ta vẫn nên kết thúc thôi. Căn nhà này tôi sẽ ở, anh dọn đến căn chung cư kia ở với cô ta đi, tôi sẽ gom tiền trả lại phần anh đã cùng tôi mua nhà.

Thiên Minh nhìn tôi từ đầu vẫn bình tĩnh như thế, sắp xếp cũng một mạch trơn tru, không có tí dấu hiệu nào là tức giận. Anh liền chuyển đổi từ áy náy, hối lỗi sang tức giận, quay qua trách móc tôi.

- Mộc Nhiên, rốt cuộc thì em có yêu tôi không? Tôi cảm thấy em chẳng để tâm hay tức giận mà chỉ một mực muốn chia tay. Tôi thật sự nghi ngờ em chưa hề yêu tôi?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top